Song Sát
Chương 22

.

Không để ý tới người kia, Quý Ngật Lăng đưa xe vào gara, tắt đèn rồi rời đi, vẫn không nhìn hắn mà tiếp tục tiến thẳng vào nhà. Cũng không muốn nghĩ đến việc hắn làm thế nào biết được địa chỉ chỗ này, cũng không muốn nghiên cứu nguyên nhân tại sao hắn xuất hiện ở đây, Quý Ngật Lăng chỉ cảm thấy đau đầu gần chết, chỉ muốn trở về phòng uống thuốc giảm đau rồi đi ngủ sớm.

Thật là, nếu sớm biết về đây sẽ gặp phải thần giữ cửa như vậy, Quý Ngật Lăng tình nguyện hôm nay qua đêm ở nhà Danny, ít nhất cũng có thể ngủ ngon được một giấc.

Trong lúc người nào đó lướt sát qua người, Triển Phi một lần nữa vươn tay, tóm lấy cánh tay Quý Ngật Lăng, đem cậu kéo trở lại.

Lần này không hề có bất kỳ cái gì nằm ngoài dự liệu, Quý Ngật Lăng tựa hồ đã sớm đoán được gã đàn ông này toàn bộ đều chỉ có một chiêu, mặc cho thân thể bị hắn kéo lại, biểu tình đồng dạng nghiêm túc nhìn hắn lạnh lùng.

“Cậu thích hắn ?”

Nhíu mắt, Quý Ngật Lăng không rõ vì sao hắn đến bây giờ vẫn còn có thể dùng ngữ khí nghiêm túc mà đi hỏi câu đó,hắn làm thế nào có thể mở miệng thốt ra một câu như vậy được nhỉ ?!

“Triển Phi, vấn đề này, tôi không nhất thiết phải trả lời anh.” Nói xong tay đồng thời cũng dùng sức muốn giãy ra, nhưng do dùng ít lực nên không thể vùng thoát, Quý Ngật Lăng dứt khoát không vùng vẫy nữa, cứ như vậy nhìn thẳng Triển Phi, chờ xem hắn rốt cuộc muốn gì.

“Cậu con mẹ nó nói không liên quan đến tôi!? Quý Ngật Lăng, cậu dám nói nó không liên quan đến tôi ! Tôi . . . . . .” Triển Phi quả nhiên nổi giận, dáng vẻ nghiêm túc ban nãy hoàn toàn là do nhẫn nại cưỡng ép bản thân, trên tay dùng lực, đem Quý Ngật Lăng ném vào cửa gara, cả người cũng đè ép lên, “Cậu tại sao lại có thể dễ dàng thay đổi tình cảm như vậy!? Hả? Còn tôi thì sao? Cậu đối với tôi là hoàn toàn không còn cảm giác gì đúng không!?”

“Khốn nạn, Triển Phi, anh cho rằng anh có quyền nói tôi sao!?” Cảm giác hoa mắt chóng mặt sau khi bị đẩy ngã vào cửa gara còn chưa đi qua, Quý Ngật Lăng đã bị những lời nói của Triển Phi khiến cậu vô cùng kích động, căm tức tên đàn ông này chẳng biết tại sao lại phát cuồng,hắn tưởng hắn là hoàng đế sao !?“Triển Phi ! Cho dù là ai ngươi cũng không có quyền hỏi đến, Danny lại càng không ! Ngươi căn bản không xứng nhắc đến tên cậu ta ! Aa . . . . . .”

Tay giữ lấy sau gáy cậu đột nhiên dùng sức, tóc dường như muốn bị kéo bứt khỏi da đầu khiến Quý Ngật Lăng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn như trước không để lộ chút thoái nhượng.

“Hắn có cái gì tốt? Vẫn là ngươi trời sinh thích quỷ Tây sao !? Hả !? Chơi hắn sung sướng lắm đúng không hay là sờ vào rất thoải mái ? Hả! A . . . . . .”

Quý Ngật Lăng thẹn quá hóa giận trực tiếp dùng quyền đấm thẳng vào kẻ đang hồ ngôn loạn ngữ để hắn ngậm miệng lại. Một quyền kia đánh thẳng lên ngực, tại thời điểm trái tim Triển Phi nguyên bản đang bi thương, đau đớn trầm trọng bên ngoài càng đem lại cho hắn nhiều tổn thương hơn nữa.

Trong khoảng khắc, cơn tức ngực mang đến cảm giác hít thở không thông khiến Triển Phi bị đẩy lùi vài bước, bàn tay nắm lấy ngực, hai mắt như trước trợn trừng nhìn nắm tay của Quý Ngật Lăng.

“Hắn có cái gì tốt ? Đúng vậy, hắn cái gì cũng đều không tốt, nhưng vẫn tốt hơn so với ngươi!” Quý Ngật Lăng cũng phát điên,tên đàn ông này cư nhiên còn không biết xấu hổ ở đây chất vấn Danny có gì tốt sao!?Cậu không rời đi mà túm lấy Triển Phi lúc này đã lui ra được một khoảng, nắm chặt vai hắn tung thêm mấy quyền vào bụng, hoàn toàn không lưu tình, cứ như vậy đem lửa giận hừng hực dùng bạo lực để phóng thích ra bên ngoài.

“Triển Phi, ngươi là đồ cặn bả! Đã kết hôn rồi ly hôn, còn có con, ngươi có tư cách gì đứng ở chỗ này dạy ta phải yêu ai!? Ta nói cho người biết, ngươi và Danny chính là một trời một vực, tất cả ưu điểm trên người hắn ngươi một cái cũng không có! Ngươi hiểu không? . . . . . .” Một bên mắng, một bên động tác chưa từng đình chỉ, thậm chí có thể dùng tay đấm chân đá để hình dung, “Ngươi tự tư tự lợi! Duy ngã độc tôn! Làm việc chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả . . . . . .” Nghiến răng nghiến lợi, mỗi một câu lại bồi thêm một quyền.

Mãi đến khi bị đánh đến ói ra một búng máu, Triển Phi mới bắt đầu tránh né thậm chí phản kích.

Hai con người trưởng thành hoàn mỹ cứ như vậy thú tính đại phát, đánh qua đánh lại, nhưng Quý Ngật Lăng vẫn như trước chiếm thế thượng phong. Lần này bị áp đảo không phải bởi vì Triển Phi không đem hết toàn lực, thuần túy là do hắn phản ứng chậm nửa nhịp, bị đánh đến nội xuất huyến mới chịu đánh trả.

“Triển Phi, ngươi phá đi cơ thể của ta, hủy hoại hạnh phúc của ta, tất cả những gì thuộc về ta ngươi hết thảy đều phá hư nhưng có từng nghĩ tới bồi thường không !? Danny vì ta mà làm mọi việc, đều là những thương tổn do người gây ra! Ngươi con mẹ nó không phải là người!” Có lẽ đã giận đến cực hạn, hơn nữa tay chân đồng thời được sử dụng giúp khơi thông mạch máu, khiến Quý Ngật Lăng cả người đều thông suốt, đem tất cả tức giận toàn bộ phát tiết trên người Triển Phi, hắn cũng không thèm động thủ nữa, cứ như vậy mặc cậu hết quyền này đến quyền khác đánh tới.

“Triển Phi, ngươi con mẹ nó đã tự tay mình giết chết tình yêu của chúng ta, ngươi còn . . . . . . Hộc . . . . . .” Nói trong cơn tức giân, khí lực toàn thân dụng quyền tung hết ra ngoài, Quý Ngật Lăng cơ hồ ở trong tình thế không hề đề phòng, liền bị Triển Phi đột nhiên đẩy ngã lên đất, chưa kịp hô hấp lấy hơi môi đã bị chiếm lấy.

Mùi huyết tinh lan tỏa trong khoang miệng, nháy mắt kia khiến hốc mắt Quý Ngật Lăng có chút nhiệt.

Quý Ngật Lăng không chống cự, chỉ mặc Triển Phi vừa ôn nhu vừa mãnh liệt hôn mút vách tường mềm mại bên trong vòm miệng, mặc cho mùi máu tươi chiếm lấy toàn bộ vị giác của chính mình, mùi vị nồng đậm đánh thẳng vào não bộ, mạnh mẽ phá hủy triệt để toàn bộ giác quan.

Tuy không chống đối, nhưng cũng không đáp lại, trừ bỏ tiếng hít thở dồn dập, Quý Ngật Lăng giống như đã chết nằm im trên nền xi măng, mặc Triển Phi hôn đến mãn ý vi chỉ[vừa lòng mới thôi]

Buông tha cho đôi môi của Quý Ngật Lăng, Triển Phi gần kề nhìn vào đôi mắt cậu trong gang tấc, đôi con ngươi kia tràn ngập bi thương mà Triển Phi chưa bao giờ thấy qua, cho dù tại một tuần chà đạp trước kia, cũng chưa từng chứng kiến cậu như vậy.

Tâm quặn đau, đưa tay muốn vuốt lên cặp mắt bi ai đó, mới phát hiện bản tay của mình đã run đến mức ngay cả nâng cũng nâng lên không được nữa.

Im lặng xấu hổ giằng co trong hai phút, Triển Phi nhìn Quý Ngật Lăng, muốn từ đôi mắt kia xuyên thấu đến tâm can của cậu, Quý Ngật Lăng nhìn Triển Phi, trong đôi con ngươi căn bản không hề phản chiếu bóng hình của hắn.

“Triển Phi, ngươi đi đi.”

Không hề động, nhưng câu này từ miệng Quý Ngật Lăng khinh miêu đạm tả[nhẹ nhàng bâng quơ]thốt ra, lại giống như một câu độc chú, khiến Triển Phi cả thân thể đều trở nên cứng ngắc, sắc mặt tối đen, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn như trước, không mang theo hình bóng của hắn.

Nhắm mắt lại, Quý Ngật Lăng nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, không muốn quan tâm đến người đàn ông còn áp trên người mình nữa.

Qua năm phút đồng hồ dài đằng đẳng, Triển Phi mới dùng động tác vô cùng cứng ngắc đứng dậy, nhìn Quý Ngật Lăng trước sau như một nhắm mắt nằm trên mặt đất, xoay người hướng ra xa cất bước.

Trong lòng thở dài, Quý Ngật Lăng vừa mới bình ổn hơi thở, ai ngờ, chưa đợi cậu mở mắt, tiếng bước chân trầm trọng đột nhiên biến thành một tiếng vang nặng nề, trong nháy mắt Quý Ngật Lăng biết ngay được đó là tiếng gì, mắng một câu SHIT, nửa thân trước lập tức nhỏm dậy hướng về phía phát ra tiếng động, quả nhiên nhìn thấy tên đàn ông cường tráng kia cứ như thế té ngã thẳng cẳng trên đường cái, trong khi té đầu còn bị va vào cột đèn!

Tại sao mình lại không nhớ hắn mới hôm nay vừa đến Anh Quốc chưa kịp thích nghi với múi giờ, đã lập tức lao đầu vào làm việc nguyên cả buổi chiều, sau đó lại đứng chờ mình suốt buổi tối, tiếp theo còn bị mình đánh tới nội xuất huyết . . . . . .

Không đình chỉ, Quý Ngật Lăng nhanh chóng bò dậy đến bên tên nam nhân ngay cả khi ngất xỉu mặt mày cũng khó coi như vậy, giúp hắn đứng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương