Song Sát
-
Chương 18
.
Quý Ngật Lăng không biết mình như thế nào về đến khách sạn, chỉ biết trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến sự bình tĩnh bấy lâu nay của cậu không thể duy trì được nữa. Nhìn thấy Triển Phi khôi phục với tốc độ nhanh như vậy, lại làm như không có chuyện gì xảy ra, còn cho gọi y tá cùng Bằng Bành đi vào, nói thật, từ tận đáy lòng cậu cảm thấy vô cùng bội phục.
Khá lắm, hồi phục cực nhanh, vẫn còn đủ bình tĩnh để tự làm chủ.
Không cam lòng yếu thế nên ra vẻ không chấp nhất, Quý Ngật Lăng cố nén sự run rẩy của bản thân, dùng một biểu tình hoàn hảo nhất rời khỏi bệnh viện, nhưng tại khoảng khắc khi đã ở trong taxi, toàn bộ phòng tuyến đều sụp đổ.
Như thế nào có thể không thèm để ý, chết tiết, mình cư nhiên thượng Triển Phi! Không ngừng cùng hắn một lần nữa xảy ra quan hệ, mình thậm chí còn áp ngay trên người hắn, lần đầu tiên sáp nhập vào trong cơ thể . . . . . . Chết tiệt . . . . . .
Không biết là do hối hận càng nhiều, hoặc là do hưng phấn càng lúc càng tăng, nhưng vô luận là loại cảm xúc gì, đều không phải là mong muốn của Quý Ngật Lăng. Bởi vậy cậu mới không thể khống chế, điên cuồng vò đầu bứt tai, ở trong phòng khách sạn đi đi lại lại, nhưng vẫn không thể bảo trì sự thanh tỉnh.Khiến mình một lần nữa rơi vào mối quan hệ kì quái này, hắn rốt cuộc đã dùng loại thuốc gì, làm mình vừa thấy hắn liền vô pháp khống chế, dễ dàng bị khiêu khích như vậy ?
Hít vào một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể giảm bớt tiếng kêu gào vang vọng trong cơ thể. Quý Ngật Lăng cầm di động xem nó như cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng mở thư mục danh bạ, chỉ cần cậu ấn nút một cái là có thể lướt qua đại dương, vượt qua cả những đường biên giới để trở về Anh Quốc. Thẳng đến khi cái tên kia xuất hiện trên màn hình, Quý Ngật Lăng mới như bị phỏng lửa, chấn kinh đóng gập điện thoại lại.
Khốn khiếp! Mình đang làm cái gì vậy !?
Cư nhiên thiếu chút nữa vì loại sự tình điên khùng này đi quấy rầy y. Tựa như việc bị mất kiểm soát đã khiến ý thức của cậu rời xa thể xác, xa đến mức Quý Ngật Lăng không nhớ nỗi thời điểm mỗi lần bị phát tác trước đây, chính mình làm thế nào để sống sót qua những ngày đó, chỉ nhớ sau khi thanh tỉnh, y đã luôn ở ngay bên cạnh. Rõ ràng so với cậu y vẫn còn là một thiếu niên nhỏ hơn vài tuổi, lại biểu hiện như một người trưởng thành, thành thục trấn an Quý Ngật Lăng.
Thanh âm của y tựa như có ma lực làm cho người ta an tâm. Lòng bàn tay y trấn an cậu thật mềm mại, thật ấm áp, mỗi lần khẽ vuốt lên đều khiến tâm trạng cáu kỉnh của cậu trở nên ngoan ngoãn bớt phóng túng. Nụ cười mỉm của y cũng khiến người ta không thể cầm lòng mà trần tĩnh trở lại.
Nghĩ tới y, cảm giác như y đang ở ngay trước mặt mỉm cười với cậu, còn bàn tay ôn nhu kia vẫn giống như trước, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai cậu, dịu dàng an ủi, “Không có việc gì, hết thảy mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi.”
Nỗi buồn bực trong lòng cũng dần dần được xoa dịu, Quý Ngật Lăng nheo mắt nhìn những tia nắng ban mai đầu tiên đang dần buông xuống bên ngoài cửa sổ. Vì bản thân sau khi trở lại Thượng Hải, qua vô số lần kích động khiến trái tim cảm thấy lạnh lẽo. Vì sao đã lâu như vậy, vẫn không thể đem sức ảnh hưởng của người đàn ông kia triệt để cắt đứt, dường như vô luận là thể xác hay tinh thần, mỗi khi đối mặt với hắn đều bị mất kiểm soát, kiềm lòng không được.
Đặt di động lên bàn, Quý Ngật Lăng trong thời khắc bầu trời đang dần dần bừng sáng thì đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hội chợ triễn lãm ngày hôm sau so với ngày đầu tiên thậm chí càng thêm sôi động náo nhiệt. Do tối hôm trước thông tin được giới truyền thông thổi phồng, nên có thêm nhiều người ở mọi lứa tuổi đổ xô đến hiện trường buổi triển lãm, điên cuồng tranh giành chú cún robot đáng yêu. Việc này khiến Triển Phi phải lập tức bỏ ra một số tiền, phái chuyên cơ từ Thượng Hải một lần nữa vận chuyển một lượng lớn hàng hóa để cung ứng cho buổi triển lãm cuối cùng vào ngày mai.
Hôm nay, Quý Ngật Lăng vẫn chưa có mặt, Triển Phi không biết cậu hiện đang ở nơi nào, càng không biết cậu đang làm gì, đương nhiên hắn không có quyền hỏi đến. Đối phương cũng không phải nhân viên của hắn, bọn họ chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác làm ăn, thế nên không khỏi khiến hắn vì bản thân mà bày mưu tính kế. Quý Ngât Lăng tự mình lo liệu mọi việc đã là sự hỗ trợ lớn nhất, Triển Phi cũng không thể còn muốn yêu cầu đối phương đúng giờ đúng giấc đi làm.
Mãi đến hội nghị buổi tối Quý Ngật Lăng mới xuất hiện, nhưng lại tới muộn năm phút, sau đó gõ cửa văn phòng Triển Phi, lúc này nhóm quản lý cùng Bành Bằng đã ổn định vị trí nhưng vẫn chưa chính thức bắt đầu cuộc họp, giống như đang chờ đợi cậu.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Sau khi chào hỏi đơn giản thì Quý Ngật Lăng đi về chỗ của mình.
Triển Phi đối với cậu gật đầu rồi quay sang nói với người của nhóm quản lý thị trường đang ngồi bên cạnh, yêu cầu bắt đầu hội nghị.
Không có bất kỳ biểu hiện quái lạ nào, hai người dùng gương mặt hoàn mỹ nhất đối diện nhau, đặc biệt là trong tình huống xuất hiện nhiều người ngoài như ở đây, vô luận là Triển Phi hay Quý Ngật Lăng đều sẽ không cho phép chính mình để lộ ra chút sơ hở nào.
Tại hội nghị, Triển Phi vẫn như trước ngồi nghe là chính, mặc cho nhóm quản lý trẻ khua môi múa mép thuyết trình sôi nổi, đưa ra nhiều sáng kiến gần như hoang đường viễn tưởng, mà Bành Bằng cùng Quý Ngật Lăng chính là những người sẽ dùng hiện thực khách quan để giới hạn và loại bỏ bớt những mộng tưởng quá đà kia. Đầu tiên dựa trên những đề xuất mà họ cảm thấy khả quan nhất, đem ra thảo luận kỹ càng tỉ mỉ, rồi tiếp tục từng bước từng bước dùng sự thật tàn khốc phân tích mổ xẻ không thương tiếc.
Thời gian gấp rút, vốn lưu động lại hữu hạn, không thể cứ ngồi chờ chính quyền Tokyo đưa ra quá nhiều lý do cùng yêu sách. Bành Bằng và Quý Ngật Lăng đều được xem như những nhân vật kinh nghiệm đầy mình, bởi vậy nếu bọn họ cho rằng đề nghị kia không có khả năng thực hiện được, tự nhiên cũng khiến người ta tin phục mà không cảm thấy quá cố chấp.
Thảo luận suốt hai tiếng đồng hồ, vẫn như trước không có lấy một sáng kiến xây dựng mang tính khả thi nào. Vấn đề này cũng liên quan đến việc bọn họ lần trước lỗ mãng, sớm mang kế hoạch tuyên truyền của Hội chợ đồ chơi quốc tế Nhật Bản dùng cho buổi triển lãm ở Quảng Châu. Nhưng tình huống lúc ấy vô cùng cấp bách, không kịp suy xét nhiều, hiện tại lại yêu cầu nội trong một khoảng thời gian ngắn nghĩ ra một phương án tuyên truyền hoàn mỹ thì quả thật không hề dễ dàng.
Không biết là vị quản lý nào trong lúc vô tình phàn nàn một tiếng, đây vốn để dành cho Hội chợ triển lãm quốc tế Nhật Bản lại đem dùng cho Quảng Châu, hiện tại chỉ có thể tiếp tục dùng lại phương thức tuyên truyền này, thật không có khả năng nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, sau khi câu kia trong lúc vô ý thốt ra, đôi mắt Triển Phi liền nhíu lại. Ý tứ này của đối phương, không phải là trách Quý Ngật Lăng lúc trước đề nghị quá hồ đồ, Triển Phi lúc ấy quyết định quá qua loa, thì còn có thể là ý gì khác nữa?
Ngay tại thời điểm Triển Phi sắp nổi giận, Quý Ngật Lăng đột nhiên mở miệng, “Kỳ thật không phải là không có phương hướng xoay chuyển tình thế, về phía tôi có một ý tưởng như thế này, chúng ta có thể. . . . .”
Khi Quý Ngật Lăng bắt đầu lên tiếng, khởi điểm tất cả mọi người đều cho rằng cậu muốn đáp trả lại câu phàn nàn kia, chính là tức nước vỡ bờ tự mình ra mặt
Quý Ngật Lăng không biết mình như thế nào về đến khách sạn, chỉ biết trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến sự bình tĩnh bấy lâu nay của cậu không thể duy trì được nữa. Nhìn thấy Triển Phi khôi phục với tốc độ nhanh như vậy, lại làm như không có chuyện gì xảy ra, còn cho gọi y tá cùng Bằng Bành đi vào, nói thật, từ tận đáy lòng cậu cảm thấy vô cùng bội phục.
Khá lắm, hồi phục cực nhanh, vẫn còn đủ bình tĩnh để tự làm chủ.
Không cam lòng yếu thế nên ra vẻ không chấp nhất, Quý Ngật Lăng cố nén sự run rẩy của bản thân, dùng một biểu tình hoàn hảo nhất rời khỏi bệnh viện, nhưng tại khoảng khắc khi đã ở trong taxi, toàn bộ phòng tuyến đều sụp đổ.
Như thế nào có thể không thèm để ý, chết tiết, mình cư nhiên thượng Triển Phi! Không ngừng cùng hắn một lần nữa xảy ra quan hệ, mình thậm chí còn áp ngay trên người hắn, lần đầu tiên sáp nhập vào trong cơ thể . . . . . . Chết tiệt . . . . . .
Không biết là do hối hận càng nhiều, hoặc là do hưng phấn càng lúc càng tăng, nhưng vô luận là loại cảm xúc gì, đều không phải là mong muốn của Quý Ngật Lăng. Bởi vậy cậu mới không thể khống chế, điên cuồng vò đầu bứt tai, ở trong phòng khách sạn đi đi lại lại, nhưng vẫn không thể bảo trì sự thanh tỉnh.Khiến mình một lần nữa rơi vào mối quan hệ kì quái này, hắn rốt cuộc đã dùng loại thuốc gì, làm mình vừa thấy hắn liền vô pháp khống chế, dễ dàng bị khiêu khích như vậy ?
Hít vào một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể giảm bớt tiếng kêu gào vang vọng trong cơ thể. Quý Ngật Lăng cầm di động xem nó như cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng mở thư mục danh bạ, chỉ cần cậu ấn nút một cái là có thể lướt qua đại dương, vượt qua cả những đường biên giới để trở về Anh Quốc. Thẳng đến khi cái tên kia xuất hiện trên màn hình, Quý Ngật Lăng mới như bị phỏng lửa, chấn kinh đóng gập điện thoại lại.
Khốn khiếp! Mình đang làm cái gì vậy !?
Cư nhiên thiếu chút nữa vì loại sự tình điên khùng này đi quấy rầy y. Tựa như việc bị mất kiểm soát đã khiến ý thức của cậu rời xa thể xác, xa đến mức Quý Ngật Lăng không nhớ nỗi thời điểm mỗi lần bị phát tác trước đây, chính mình làm thế nào để sống sót qua những ngày đó, chỉ nhớ sau khi thanh tỉnh, y đã luôn ở ngay bên cạnh. Rõ ràng so với cậu y vẫn còn là một thiếu niên nhỏ hơn vài tuổi, lại biểu hiện như một người trưởng thành, thành thục trấn an Quý Ngật Lăng.
Thanh âm của y tựa như có ma lực làm cho người ta an tâm. Lòng bàn tay y trấn an cậu thật mềm mại, thật ấm áp, mỗi lần khẽ vuốt lên đều khiến tâm trạng cáu kỉnh của cậu trở nên ngoan ngoãn bớt phóng túng. Nụ cười mỉm của y cũng khiến người ta không thể cầm lòng mà trần tĩnh trở lại.
Nghĩ tới y, cảm giác như y đang ở ngay trước mặt mỉm cười với cậu, còn bàn tay ôn nhu kia vẫn giống như trước, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai cậu, dịu dàng an ủi, “Không có việc gì, hết thảy mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi.”
Nỗi buồn bực trong lòng cũng dần dần được xoa dịu, Quý Ngật Lăng nheo mắt nhìn những tia nắng ban mai đầu tiên đang dần buông xuống bên ngoài cửa sổ. Vì bản thân sau khi trở lại Thượng Hải, qua vô số lần kích động khiến trái tim cảm thấy lạnh lẽo. Vì sao đã lâu như vậy, vẫn không thể đem sức ảnh hưởng của người đàn ông kia triệt để cắt đứt, dường như vô luận là thể xác hay tinh thần, mỗi khi đối mặt với hắn đều bị mất kiểm soát, kiềm lòng không được.
Đặt di động lên bàn, Quý Ngật Lăng trong thời khắc bầu trời đang dần dần bừng sáng thì đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hội chợ triễn lãm ngày hôm sau so với ngày đầu tiên thậm chí càng thêm sôi động náo nhiệt. Do tối hôm trước thông tin được giới truyền thông thổi phồng, nên có thêm nhiều người ở mọi lứa tuổi đổ xô đến hiện trường buổi triển lãm, điên cuồng tranh giành chú cún robot đáng yêu. Việc này khiến Triển Phi phải lập tức bỏ ra một số tiền, phái chuyên cơ từ Thượng Hải một lần nữa vận chuyển một lượng lớn hàng hóa để cung ứng cho buổi triển lãm cuối cùng vào ngày mai.
Hôm nay, Quý Ngật Lăng vẫn chưa có mặt, Triển Phi không biết cậu hiện đang ở nơi nào, càng không biết cậu đang làm gì, đương nhiên hắn không có quyền hỏi đến. Đối phương cũng không phải nhân viên của hắn, bọn họ chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác làm ăn, thế nên không khỏi khiến hắn vì bản thân mà bày mưu tính kế. Quý Ngât Lăng tự mình lo liệu mọi việc đã là sự hỗ trợ lớn nhất, Triển Phi cũng không thể còn muốn yêu cầu đối phương đúng giờ đúng giấc đi làm.
Mãi đến hội nghị buổi tối Quý Ngật Lăng mới xuất hiện, nhưng lại tới muộn năm phút, sau đó gõ cửa văn phòng Triển Phi, lúc này nhóm quản lý cùng Bành Bằng đã ổn định vị trí nhưng vẫn chưa chính thức bắt đầu cuộc họp, giống như đang chờ đợi cậu.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Sau khi chào hỏi đơn giản thì Quý Ngật Lăng đi về chỗ của mình.
Triển Phi đối với cậu gật đầu rồi quay sang nói với người của nhóm quản lý thị trường đang ngồi bên cạnh, yêu cầu bắt đầu hội nghị.
Không có bất kỳ biểu hiện quái lạ nào, hai người dùng gương mặt hoàn mỹ nhất đối diện nhau, đặc biệt là trong tình huống xuất hiện nhiều người ngoài như ở đây, vô luận là Triển Phi hay Quý Ngật Lăng đều sẽ không cho phép chính mình để lộ ra chút sơ hở nào.
Tại hội nghị, Triển Phi vẫn như trước ngồi nghe là chính, mặc cho nhóm quản lý trẻ khua môi múa mép thuyết trình sôi nổi, đưa ra nhiều sáng kiến gần như hoang đường viễn tưởng, mà Bành Bằng cùng Quý Ngật Lăng chính là những người sẽ dùng hiện thực khách quan để giới hạn và loại bỏ bớt những mộng tưởng quá đà kia. Đầu tiên dựa trên những đề xuất mà họ cảm thấy khả quan nhất, đem ra thảo luận kỹ càng tỉ mỉ, rồi tiếp tục từng bước từng bước dùng sự thật tàn khốc phân tích mổ xẻ không thương tiếc.
Thời gian gấp rút, vốn lưu động lại hữu hạn, không thể cứ ngồi chờ chính quyền Tokyo đưa ra quá nhiều lý do cùng yêu sách. Bành Bằng và Quý Ngật Lăng đều được xem như những nhân vật kinh nghiệm đầy mình, bởi vậy nếu bọn họ cho rằng đề nghị kia không có khả năng thực hiện được, tự nhiên cũng khiến người ta tin phục mà không cảm thấy quá cố chấp.
Thảo luận suốt hai tiếng đồng hồ, vẫn như trước không có lấy một sáng kiến xây dựng mang tính khả thi nào. Vấn đề này cũng liên quan đến việc bọn họ lần trước lỗ mãng, sớm mang kế hoạch tuyên truyền của Hội chợ đồ chơi quốc tế Nhật Bản dùng cho buổi triển lãm ở Quảng Châu. Nhưng tình huống lúc ấy vô cùng cấp bách, không kịp suy xét nhiều, hiện tại lại yêu cầu nội trong một khoảng thời gian ngắn nghĩ ra một phương án tuyên truyền hoàn mỹ thì quả thật không hề dễ dàng.
Không biết là vị quản lý nào trong lúc vô tình phàn nàn một tiếng, đây vốn để dành cho Hội chợ triển lãm quốc tế Nhật Bản lại đem dùng cho Quảng Châu, hiện tại chỉ có thể tiếp tục dùng lại phương thức tuyên truyền này, thật không có khả năng nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, sau khi câu kia trong lúc vô ý thốt ra, đôi mắt Triển Phi liền nhíu lại. Ý tứ này của đối phương, không phải là trách Quý Ngật Lăng lúc trước đề nghị quá hồ đồ, Triển Phi lúc ấy quyết định quá qua loa, thì còn có thể là ý gì khác nữa?
Ngay tại thời điểm Triển Phi sắp nổi giận, Quý Ngật Lăng đột nhiên mở miệng, “Kỳ thật không phải là không có phương hướng xoay chuyển tình thế, về phía tôi có một ý tưởng như thế này, chúng ta có thể. . . . .”
Khi Quý Ngật Lăng bắt đầu lên tiếng, khởi điểm tất cả mọi người đều cho rằng cậu muốn đáp trả lại câu phàn nàn kia, chính là tức nước vỡ bờ tự mình ra mặt
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook