Song Quy Nhạn
-
Chương 24: Sợ hãi
“Tiểu nhân đi xem ngay.”
Thính Tuyền đến rừng trúc phía Tây Nam tìm thấy quản sự hoa viên là Vương mama. Khi đó Vương mama đang mê mải xem Thanh Hề biểu diễn, mấy bà già khác cũng xem cùng, không ai dám tiến lên ngăn Thanh Hề, vì chưa ai chán sống.
Thính Tuyền vừa thấy cũng choáng váng, kiên trì trở về chỗ Phong Lưu.
Phong Lưu nghe thế nhăn mặt nhíu mày, cất bước đi về phía Tây Nam.
Thanh Hề đang lúc cao hứng, làm sao chú ý ra sự xuất hiện của Phong Lưu.
Phong Lưu vừa đi qua rừng trúc, liền thấy Thanh Hề đá bay quả cầu lên, nhảy qua ba sợi dây, không xoay đầu, quay cả người lại đón được quả cầu, mọi người đều hoan hô. Ngay cả Thính Tuyền đi theo Phong Lưu cũng không kiềm chế được phải thán phục ra tiếng, Phong Lưu quay đầu trừng mắt với Thính Tuyền, Thính Tuyền sợ quá vội cúi gằm mặt xuống nhìn chân.
Thanh Hề đang đắc ý với màn biểu diễn của mình, không lưu ý đến chuyện xung quanh bỗng lặng ngắt, đến khi nàng nhận ra, quay đầu lại đã thấy “Diêm Vương mặt lạnh”, đây là biệt danh nàng lén đặt cho Phong Lưu.
Thanh Hề giật mình run rẩy, người hầu bắt đầu thỉnh an, Mi Thư Nhi còn bé cũng biết im lặng, ngoan ngoãn nói: “Đại bá phụ vạn phúc.”
Thanh Hề bước tới, thỏ thẻ dò xét: “Quốc công gia.”
Phong Lưu không nói tiếng nào, đôi mắt lạnh như băng đưa một vòng, tất cả mọi người chuẩn bị cuốn xéo, Xuân Thủy dắt tay Mi Thư Nhi thì thầm: “Tiểu thư, chúng ta mau về đi, kẻo Tam phu nhân bực tức.”
Thấy Phong Lưu không ngăn cản Mi Thư Nhi, người hầu của Tấn Ca Nhi, Hiên Ca Nhi đương nhiên cũng lấy cớ, trong phút chốc cả rừng trúc chỉ còn lại Phong Lưu và Thanh Hề cùng người hầu.
Phong Lưu nhìn Thanh Hề vã mồ hôi đầy người, ngực áo hơi ẩm, ngực phập phồng vì vừa vận động, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dù đang bối rối, đôi má phấn hồng vẫn sáng bừng như hoàng hôn, đôi môi đỏ tươi căng bóng khiến người khác mê mẩn, cổ áo vì mồ hôi mà dính sát vào người, càng nhấp nhô mạnh hơn, Phong Lưu nhớ đến bộ ngực căng tròn sau lần áo, căng thẳng, lại nghĩ đến chuyện những người quanh đây đã được chứng kiến dáng vẻ mê người này, giận sôi lên, quay lưng trừng mắt với Thính Tuyền: “Ngươi đi canh chừng.”
Sau đó Phong Lưu mới quay lại quát Thanh Hề: “Nàng là người lớn, sao lại cùng Mi Thư Nhi nghịch ngợm đùa giỡn?”
Thanh Hề thầm nghĩ trong lòng “Mi Thư Nhi, bá nương thật xin lỗi cháu.”
“Thiếp không thuyết phục được Mi Thư Nhi, con bé đòi đi nhảy dây.” Loại chuyện thế này tốt nhất là tránh, Phong Lưu sẽ không trách phạt trẻ con, dù làm vậy không được hay lắm, nhưng Thanh Hề nhìn cặp lông mày dựng đứng của Phong Lưu thì biết là hắn đang rất giận.
Phong Lưu bị Thanh Hề làm cho bực tức không diễn tả được, bản thân sai trái lại đổ tội cho đứa trẻ bốn tuổi. Nhưng Phong Lưu không muốn làm Thanh Hề bị mất thể diện, vì thế kiềm chế chưa tỏ thái độ.
Thanh Hề thấy Phong Lưu không thèm nhắc lại, nhưng ánh mắt lại quét đến Lâm Lang và Thôi Xán, trong lòng Thanh Hề rất căng thẳng, Thôi Xán và Lâm Lang càng khẩn trương hơn, đồng loạt quỳ sụp xuống. Thái phu nhân bảo hai người hầu hạ Thanh Hề chính là để khuyên nhủ những lúc cần thiết.
“Không thể trách các cô ấy.” Thanh Hề căng thẳng nên giọng nói bị lên một tông, chọc vào tai Phong Lưu khiến hắn càng nhíu mày chặt hơn.
“Là thiếp ép họ, hai người họ rất hiểu chuyện, luôn khuyên nhủ thiếp, thiếp nghe thấy phiền nên bướng bỉnh mặc kệ lời bọn họ.” Thanh Hề cúi đầu giải thích. Nhưng dù là thế, thân làm người hầu không khuyên được chủ nhân, vẫn quá đủ để Phong Lưu trách phạt.
Lâm Lang và Thôi Xán dập đầu xuống đất, không biết sẽ gặp kết cục thế nào.
Phong Lưu cân nhắc trong lòng, nhìn cách Thanh Hề nắm chặt tay áo thì biết nàng rất để ý đến hai người hầu này, “Bảo họ đến chỗ Nhị phu nhân lĩnh phạt, nói là ta phạt, mỗi người trừ lương ba tháng.”
Nghe vậy, ba người đều thở phào nhẹ nhõm, trừ lương là chuyện nhỏ, nếu bị bán hay bị đuổi đi mới là chuyện lớn.
Thanh Hề cũng đang thở phào, chợt nghe Phong Lưu nói: “Bảo nàng luyện chữ, mỗi tuần đưa ta kiểm tra một lần, sao đã mấy tháng không thấy tăm hơi đâu?”
Thanh Hề ngẩn người, nhưng lòng cũng không căng thẳng, chỉ cần không phạt chuyện chơi đùa vừa rồi là được, nàng cúi gằm mặt nhìn mũi chân, ngoan ngoãn đáp: “Mỗi ngày thiếp đều luyện chữ, thời gian gầy đây bận chuyện của Điểm Ngọc tỷ tỷ, Quốc công gia cũng nhiều việc, vì thế không dám quấy rầy.”
Phong Lưu đã bao giờ nhàn hạ, nàng muốn thì vẫn cứ quấy rầy. Mấy lời đó ai cũng biết chỉ là lý do lý trấu.
Buổi tối Phong Lưu còn phải đi xã giao, về nhà sớm thế này là vì thay quần áo, “Tối mai mang bản luyện chữ đến Tứ Tịnh Cư cho ta xem.”
“Vâng.”
Phong Lưu nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Thanh Hề vẫn đứng đó vỗ ngực, “Sao hôm nay Quốc công gia lại về sớm vậy?”
Lâm Lang và Thôi Xán tất nhiên không biết câu trả lời.
“Thật là xui xẻo, mới ra ngoài một lần đã bị bắt gặp.” Thanh Hề thở dài tiếc nuối, Lâm Lang và Thôi Xán đứng sau lau mồ hôi. Chủ nhân này thật khó hầu hạ, nghiêm khắc thì nàng đến trước mặt Thái phu nhân làm nũng, Thái phu nhân lại nhắc nhở không được nghiêm thế, nhưng không nghiêm khắc Quốc công gia lại trách là bọn nô tỳ không biết đường khuyên nhủ chủ nhân, tội bất trung.
Thanh Hề về Lan Huân Viện, Lâm Lang hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, Thanh Hề lấy mấy bản luyện chữ tốt nhất ra, chuẩn bị để ngày hôm sau mang đến Tứ Tịnh Cư.
“May mà ta thông minh, biết Quốc công gia sớm muộn gì cũng sẽ hỏi đến, không dám lười nhác.” Thanh Hề nhìn bản luyện chữ, rất là đắc ý.
Lâm Lang và Thôi Xán cười gượng gạo, chủ nhân này thật là chóng quên, đến tận lúc này hai cô ấy vẫn sợ run, nàng thì đã như quên hết. Các cô ấy đâu biết Thanh Hề bị Thái phu nhân chiều hư, chỉ cần không thấy Phong Lưu, là tính tình bắt đầu phát tác.
“z, Lâm Lang, ngươi nói xem, Quốc công gia bận rộn nhiều chuyện như vậy, nào là triều đình, bằng hữu, trong phủ ngoài phủ, sao vẫn không chịu quên mấy bản luyện chữ này của ta?” Thanh Hề nghĩ đến chuyện ngày hôm sau phải đến gặp Phong Lưu, không khỏi buồn phiền.
“Điều đó cho thấy Quốc công gia rất quan tâm phu nhân.” Lâm Lang ở trong phủ đã nhiều năm, có thể hầu hạ Thái phu nhân đều là những người rất tinh tế, sao có thể không nhìn ra chuyện này. Quốc công gia tuy thận trọng lạnh lùng, nhưng đối với phu nhân rất quan tâm để ý, như chuyện hôm nay, cũng chỉ răn dạy vài câu rồi thôi.
“Ngươi nói xem liệu Quốc công gia có chờ đến mai mới trách phạt cả thể không?”
Lâm Lang thấy Thanh Hề lo lắng, liền khuyên nhủ: “Hôm nay Quốc công gia cũng chỉ khiển trách mấy câu, phạt thì cũng phạt nô tỳ và Thôi Xán rồi, mai dù có phạt chắc cũng không nghiêm trọng đâu.”
Hai mắt Thanh Hề sáng lên, nghĩ thông suốt rồi không băn khoăn nữa, yên tâm ăn cơm tối.
Ngày hôm sau, ăn xong cơm tối, Thanh Hề về Lan Huân Viện tắm rửa thay xiêm y, chải đầu trang điểm, còn chần chừ không chịu đi Tứ Tịnh Cư, đây gọi là hồi hộp trước khi ra trận, còn bảo Lâm Lang mở một bình rượu hoa hồng ủ từ năm ngoái, uống hai chén, mặt đã hơi đỏ rồi mới đủ gan để đi, vốn muốn uống tiếp, lại bị Lâm Lang ngăn cản.
“Phu nhân đừng uống nữa, cẩn thận say, Quốc công gia thấy lại tức giận.”
Thanh Hề lấy tay che miệng, thở ra một hơi toàn mùi rượu, may có Thôi Xán thông minh chuẩn bị nước bạc hà súc miệng, mấy phen thúc giục Thanh Hề mới chịu ra khỏi cửa.
Thính Tuyền đến rừng trúc phía Tây Nam tìm thấy quản sự hoa viên là Vương mama. Khi đó Vương mama đang mê mải xem Thanh Hề biểu diễn, mấy bà già khác cũng xem cùng, không ai dám tiến lên ngăn Thanh Hề, vì chưa ai chán sống.
Thính Tuyền vừa thấy cũng choáng váng, kiên trì trở về chỗ Phong Lưu.
Phong Lưu nghe thế nhăn mặt nhíu mày, cất bước đi về phía Tây Nam.
Thanh Hề đang lúc cao hứng, làm sao chú ý ra sự xuất hiện của Phong Lưu.
Phong Lưu vừa đi qua rừng trúc, liền thấy Thanh Hề đá bay quả cầu lên, nhảy qua ba sợi dây, không xoay đầu, quay cả người lại đón được quả cầu, mọi người đều hoan hô. Ngay cả Thính Tuyền đi theo Phong Lưu cũng không kiềm chế được phải thán phục ra tiếng, Phong Lưu quay đầu trừng mắt với Thính Tuyền, Thính Tuyền sợ quá vội cúi gằm mặt xuống nhìn chân.
Thanh Hề đang đắc ý với màn biểu diễn của mình, không lưu ý đến chuyện xung quanh bỗng lặng ngắt, đến khi nàng nhận ra, quay đầu lại đã thấy “Diêm Vương mặt lạnh”, đây là biệt danh nàng lén đặt cho Phong Lưu.
Thanh Hề giật mình run rẩy, người hầu bắt đầu thỉnh an, Mi Thư Nhi còn bé cũng biết im lặng, ngoan ngoãn nói: “Đại bá phụ vạn phúc.”
Thanh Hề bước tới, thỏ thẻ dò xét: “Quốc công gia.”
Phong Lưu không nói tiếng nào, đôi mắt lạnh như băng đưa một vòng, tất cả mọi người chuẩn bị cuốn xéo, Xuân Thủy dắt tay Mi Thư Nhi thì thầm: “Tiểu thư, chúng ta mau về đi, kẻo Tam phu nhân bực tức.”
Thấy Phong Lưu không ngăn cản Mi Thư Nhi, người hầu của Tấn Ca Nhi, Hiên Ca Nhi đương nhiên cũng lấy cớ, trong phút chốc cả rừng trúc chỉ còn lại Phong Lưu và Thanh Hề cùng người hầu.
Phong Lưu nhìn Thanh Hề vã mồ hôi đầy người, ngực áo hơi ẩm, ngực phập phồng vì vừa vận động, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dù đang bối rối, đôi má phấn hồng vẫn sáng bừng như hoàng hôn, đôi môi đỏ tươi căng bóng khiến người khác mê mẩn, cổ áo vì mồ hôi mà dính sát vào người, càng nhấp nhô mạnh hơn, Phong Lưu nhớ đến bộ ngực căng tròn sau lần áo, căng thẳng, lại nghĩ đến chuyện những người quanh đây đã được chứng kiến dáng vẻ mê người này, giận sôi lên, quay lưng trừng mắt với Thính Tuyền: “Ngươi đi canh chừng.”
Sau đó Phong Lưu mới quay lại quát Thanh Hề: “Nàng là người lớn, sao lại cùng Mi Thư Nhi nghịch ngợm đùa giỡn?”
Thanh Hề thầm nghĩ trong lòng “Mi Thư Nhi, bá nương thật xin lỗi cháu.”
“Thiếp không thuyết phục được Mi Thư Nhi, con bé đòi đi nhảy dây.” Loại chuyện thế này tốt nhất là tránh, Phong Lưu sẽ không trách phạt trẻ con, dù làm vậy không được hay lắm, nhưng Thanh Hề nhìn cặp lông mày dựng đứng của Phong Lưu thì biết là hắn đang rất giận.
Phong Lưu bị Thanh Hề làm cho bực tức không diễn tả được, bản thân sai trái lại đổ tội cho đứa trẻ bốn tuổi. Nhưng Phong Lưu không muốn làm Thanh Hề bị mất thể diện, vì thế kiềm chế chưa tỏ thái độ.
Thanh Hề thấy Phong Lưu không thèm nhắc lại, nhưng ánh mắt lại quét đến Lâm Lang và Thôi Xán, trong lòng Thanh Hề rất căng thẳng, Thôi Xán và Lâm Lang càng khẩn trương hơn, đồng loạt quỳ sụp xuống. Thái phu nhân bảo hai người hầu hạ Thanh Hề chính là để khuyên nhủ những lúc cần thiết.
“Không thể trách các cô ấy.” Thanh Hề căng thẳng nên giọng nói bị lên một tông, chọc vào tai Phong Lưu khiến hắn càng nhíu mày chặt hơn.
“Là thiếp ép họ, hai người họ rất hiểu chuyện, luôn khuyên nhủ thiếp, thiếp nghe thấy phiền nên bướng bỉnh mặc kệ lời bọn họ.” Thanh Hề cúi đầu giải thích. Nhưng dù là thế, thân làm người hầu không khuyên được chủ nhân, vẫn quá đủ để Phong Lưu trách phạt.
Lâm Lang và Thôi Xán dập đầu xuống đất, không biết sẽ gặp kết cục thế nào.
Phong Lưu cân nhắc trong lòng, nhìn cách Thanh Hề nắm chặt tay áo thì biết nàng rất để ý đến hai người hầu này, “Bảo họ đến chỗ Nhị phu nhân lĩnh phạt, nói là ta phạt, mỗi người trừ lương ba tháng.”
Nghe vậy, ba người đều thở phào nhẹ nhõm, trừ lương là chuyện nhỏ, nếu bị bán hay bị đuổi đi mới là chuyện lớn.
Thanh Hề cũng đang thở phào, chợt nghe Phong Lưu nói: “Bảo nàng luyện chữ, mỗi tuần đưa ta kiểm tra một lần, sao đã mấy tháng không thấy tăm hơi đâu?”
Thanh Hề ngẩn người, nhưng lòng cũng không căng thẳng, chỉ cần không phạt chuyện chơi đùa vừa rồi là được, nàng cúi gằm mặt nhìn mũi chân, ngoan ngoãn đáp: “Mỗi ngày thiếp đều luyện chữ, thời gian gầy đây bận chuyện của Điểm Ngọc tỷ tỷ, Quốc công gia cũng nhiều việc, vì thế không dám quấy rầy.”
Phong Lưu đã bao giờ nhàn hạ, nàng muốn thì vẫn cứ quấy rầy. Mấy lời đó ai cũng biết chỉ là lý do lý trấu.
Buổi tối Phong Lưu còn phải đi xã giao, về nhà sớm thế này là vì thay quần áo, “Tối mai mang bản luyện chữ đến Tứ Tịnh Cư cho ta xem.”
“Vâng.”
Phong Lưu nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Thanh Hề vẫn đứng đó vỗ ngực, “Sao hôm nay Quốc công gia lại về sớm vậy?”
Lâm Lang và Thôi Xán tất nhiên không biết câu trả lời.
“Thật là xui xẻo, mới ra ngoài một lần đã bị bắt gặp.” Thanh Hề thở dài tiếc nuối, Lâm Lang và Thôi Xán đứng sau lau mồ hôi. Chủ nhân này thật khó hầu hạ, nghiêm khắc thì nàng đến trước mặt Thái phu nhân làm nũng, Thái phu nhân lại nhắc nhở không được nghiêm thế, nhưng không nghiêm khắc Quốc công gia lại trách là bọn nô tỳ không biết đường khuyên nhủ chủ nhân, tội bất trung.
Thanh Hề về Lan Huân Viện, Lâm Lang hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, Thanh Hề lấy mấy bản luyện chữ tốt nhất ra, chuẩn bị để ngày hôm sau mang đến Tứ Tịnh Cư.
“May mà ta thông minh, biết Quốc công gia sớm muộn gì cũng sẽ hỏi đến, không dám lười nhác.” Thanh Hề nhìn bản luyện chữ, rất là đắc ý.
Lâm Lang và Thôi Xán cười gượng gạo, chủ nhân này thật là chóng quên, đến tận lúc này hai cô ấy vẫn sợ run, nàng thì đã như quên hết. Các cô ấy đâu biết Thanh Hề bị Thái phu nhân chiều hư, chỉ cần không thấy Phong Lưu, là tính tình bắt đầu phát tác.
“z, Lâm Lang, ngươi nói xem, Quốc công gia bận rộn nhiều chuyện như vậy, nào là triều đình, bằng hữu, trong phủ ngoài phủ, sao vẫn không chịu quên mấy bản luyện chữ này của ta?” Thanh Hề nghĩ đến chuyện ngày hôm sau phải đến gặp Phong Lưu, không khỏi buồn phiền.
“Điều đó cho thấy Quốc công gia rất quan tâm phu nhân.” Lâm Lang ở trong phủ đã nhiều năm, có thể hầu hạ Thái phu nhân đều là những người rất tinh tế, sao có thể không nhìn ra chuyện này. Quốc công gia tuy thận trọng lạnh lùng, nhưng đối với phu nhân rất quan tâm để ý, như chuyện hôm nay, cũng chỉ răn dạy vài câu rồi thôi.
“Ngươi nói xem liệu Quốc công gia có chờ đến mai mới trách phạt cả thể không?”
Lâm Lang thấy Thanh Hề lo lắng, liền khuyên nhủ: “Hôm nay Quốc công gia cũng chỉ khiển trách mấy câu, phạt thì cũng phạt nô tỳ và Thôi Xán rồi, mai dù có phạt chắc cũng không nghiêm trọng đâu.”
Hai mắt Thanh Hề sáng lên, nghĩ thông suốt rồi không băn khoăn nữa, yên tâm ăn cơm tối.
Ngày hôm sau, ăn xong cơm tối, Thanh Hề về Lan Huân Viện tắm rửa thay xiêm y, chải đầu trang điểm, còn chần chừ không chịu đi Tứ Tịnh Cư, đây gọi là hồi hộp trước khi ra trận, còn bảo Lâm Lang mở một bình rượu hoa hồng ủ từ năm ngoái, uống hai chén, mặt đã hơi đỏ rồi mới đủ gan để đi, vốn muốn uống tiếp, lại bị Lâm Lang ngăn cản.
“Phu nhân đừng uống nữa, cẩn thận say, Quốc công gia thấy lại tức giận.”
Thanh Hề lấy tay che miệng, thở ra một hơi toàn mùi rượu, may có Thôi Xán thông minh chuẩn bị nước bạc hà súc miệng, mấy phen thúc giục Thanh Hề mới chịu ra khỏi cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook