Sóng Nước Venice
Chương 7: Vaga Luna, Che Inargenti*

(*) ‘Vaga Luna, Che Inargenti’ (Trăng Mờ Ánh Bạc) là một bản arietta do Vincenzo Bellini sáng tác năm 1827 dựa trên một tác phẩm khuyết danh ở Ý và dành tặng cho Giulietta Pezzi. (Nguồn: Wikipedia)

Ôn Hoài Miểu thở dài, tách khỏi ngón tay anh, “Tôi và chồng thỏa thuận ly thân nhưng không ly hôn.”

Cô nới lỏng tay anh.

Giorgio thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng anh vẫn đứng dậy.

Giữ chặt bờ vai cô ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt nghiêm túc.

“Tại sao không ly hôn?”

Ôn Hoài Miểu biết anh hiểu lầm, lo cô bị uy hiếp.

Cô vỗ nhẹ bàn tay đặt trên vai mình.

Cô đứng lên mở rèm để ánh trăng rọi vào.

Cuối cùng sáng hơn nhiều.

Ôn Hoài Miểu không muốn trò chuyện trong tăm tối.

Trong lòng cô khó chịu.

Cô trở lại giường, quấn chăn quanh người, ngồi khoanh chân.

Môi Giorgio mấp máy, anh quay đầu không nhìn cô.

“Nếu cô không muốn thì không cần phải nói.”

Ôn Hoài Miểu lắc đầu, “Tôi muốn kể với anh, anh muốn nghe không?”

Giorgio gật đầu, “Tôi muốn hiểu về cô.”

Thực ra cuộc sống của Ôn Hoài Miểu rất khô khan, không có gì chấn động lòng người.

Ba mươi năm cuộc đời cô, nói dễ nghe là thuận buồm xuôi gió. Nói khó nghe hơn là ngây ngốc, nước chảy bèo trôi.

Từ nhỏ Ôn Hoài Miểu đã trầm tĩnh, ai gặp cũng khen một tiếng dịu dàng hiểu chuyện.

Bởi vậy, thời đi học cô đều ở lớp trọng điểm.

So với Đới Yểu Yểu học điên cuồng trước kỳ thi đại học, không thi được trường trọng điểm buộc phải xuất ngoại, cô dễ dàng đỗ vào một trường trọng điểm trong nước, ngay tại thành phố C nơi mình sinh sống.

Mặc dù không phải trường đứng đầu nhưng cũng đủ tìm được một công việc tốt.

Ôn Hoài Miểu may mắn, năm ba Đại học theo bạn cùng phòng đi nộp CV, tìm được chỗ thực tập khá nổi tiếng.

Vì cô trầm tính, không nhiều chuyện, đúng dịp có người tạm rời cương vị công tác, kỳ thực tập chưa kết thúc đã được giữ lại, so với một đám sinh viên năm tư căng não viết luận văn thoải mái gấp trăm lần.

Sau khi tốt nghiệp càng không phải lo phải xa nhà khi tìm việc như bạn cùng phòng.

Cô thuận lợi ở cùng cha mẹ.

Đến tuổi bàn chuyện cưới xin, cô chưa có mảnh tình vắt vai, cũng không có người hợp ý, bèn nghe cha mẹ mai mối.

Nói là xem mắt nhưng cô cũng thật may mắn.

So với rất nhiều người không chịu nổi đối tượng xem mắt, Tạ Nghiêm Minh được coi là thanh niên độc thân chất lượng tốt.

Vả lại không tính là xem mắt chính thức, anh là con trai thủ trưởng của mẹ cô, hoạt động team building có thể mang theo người nhà, đúng dịp Ôn Hoài Miểu vừa khỏi cảm mạo, được mẹ khuyên tắm suối nước nóng rất có lợi.

Còn Tạ Nghiêm Minh mới chia tay người bạn gái quyết định ở lại Mỹ, bị cha kéo đi giải sầu.

Khi hai người gặp nhau mới phát hiện, họ đều lớn lên ở thành phố C, là bạn khác lớp trung học, từng học chung lớp bồi dưỡng, coi như cũng quen biết.

Tạ Nghiêm Minh khéo ăn nói, gia giáo tốt, ngoại hình ổn, sự nghiệp thành công.

Ôn Hoài Miểu dịu dàng, tình sử trong sạch, gia đình đều là dân bản địa, công việc ổn định, thu nhập không tồi.

Bị trong nhà thúc giục, hai người quen nhau chưa tới nửa năm cũng không xuất hiện mâu thuẫn nào, bèn thuận lợi đi lĩnh chứng.

Sau khi kết hôn, hai người không áp lực con cái, lại tự nhiên mang thai Quyển Quyển.

Không giống Đới Yểu Yểu ở nước Mỹ xa xôi, vì chuyện sinh con mà vợ chồng đi bệnh viện không biết bao nhiêu lần.

Cha mẹ Tạ Nghiêm Minh đều là người có hiểu lý lẽ, coi cháu gái Quyển Quyển như công chúa mà nuôi dưỡng, chưa từng gây áp lực nối dõi tông đường với con dâu.

Hai vợ chồng bận bịu công việc, cha mẹ hai bên thay phiên đưa đón Quyển Quyển đi nhà trẻ.

Đến khi Tạ Nghiêm Minh thăng chức, được điều sang chi nhánh ở thành phố D bên cạnh nhậm chức, Ôn Hoài Miểu không lời phàn nàn, chủ động xin chuyển sang vị trí nhàn hạ hơn để không ảnh hưởng việc chăm sóc Quyển Quyển.

Mỗi cuối tuần, Tạ Nghiêm Minh đều dành sáu giờ đồng hồ đi tới đi lui giữa hai thành phố.

Bắt đầu từ nửa năm trước, Chủ nhật anh ta cũng bận xã giao, ít về nhà dần.

Ôn Hoài Miểu biết anh tiếp nhận dự án lớn nên không thúc giục, chỉ là Quyển Quyển nhớ cha.

Ngày đó Quyển Quyển bị cảm, vô cùng nhớ anh, gào khóc muốn đi tìm cha.

Ôn Hoài Miểu sợ con bé la hét khản giọng lại phát sốt bèn quấn chăn cho con rồi lái xe đi thành phố D.

Trước cửa nhà, cô nghe thấy tiếng vui đùa ầm ĩ của một nam một nữ.

“Anh Minh, anh đừng náo loạn.”

Giọng Tạ Nghiêm Minh không giống thường ngày, mang theo ý cười và chế nhạo.

“Vừa rồi là ai nói, hả?”

Ôn Hoài Miểu ngẩn người, dắt Quyển Quyển xuống thang máy.

“Quyển Quyển, trong nhà có đồng nghiệp của cha, chờ ba xong việc sẽ xuống dưới đón Quyển Quyển nhé?”

Quyển Quyển quấy mệt, nghe thấy cha sẽ đến đón, con bé tròn mắt gật đầu.

Ôn Hoài Miểu do dự hồi lâu, nhìn Quyển Quyển buồn ngủ mà vẫn gắng thức.

Ở trong xe, cô gửi tin nhắn cho Tạ Nghiêm Minh, không nhắc tới những gì mình nghe được, chỉ bảo rằng họ đang ở dưới lầu, Quyển Quyển bị bệnh muốn gặp anh.

Tạ Nghiêm Minh nhanh chóng xuống lầu, né tránh ánh mắt cô, chỉ khom người dịu dàng ôm Quyển Quyển từ ghế phụ xuống xe, vừa dỗ dành con bé vừa dẫn hai người về nhà trọ.

Nhà trọ đã được thu dọn, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của Ôn Hoài Miểu, anh xử lý rất tốt, không để cô chạm mặt người phụ nữ kia.

Quyển Quyển nép vào vai anh ngái ngủ, “Ba ơi, vừa rồi ba vẫn làm việc ạ? Sao ba không về thăm con.”

Tạ Nghiêm Minh liếc qua cô.

“Ba sai rồi, hết bận ba sẽ mang con đi Disneyland được không?”

Hai người chờ Quyển Quyển ngủ, nhẹ giọng đóng cửa phòng.

Ôn Hoài Miểu cúi mắt không nói chuyện.

Tạ Nghiêm Minh không lừa cô như lừa kẻ ngốc.

“Quyển Quyển còn nhỏ.” Anh dừng một chút, “Là lỗi của anh, nếu em muốn ly hôn, chờ Quyển Quyển lớn hơn sẽ để con bé lựa chọn.”

Quyển Quyển là do Ôn Hoài Miểu nuôi lớn, nói thế chẳng khác nào giao Quyển Quyển cho cô.

Có điều cô không ngờ, anh đề cập việc ly hôn trực tiếp như vậy.

Nửa tháng trước hai người gặp nhau còn hòa hòa thuận thuận, anh biết cô chăm sóc Quyển Quyển một mình vất vả, mua điểm tâm muốn xếp hàng chờ hồi lâu về, ba người vừa ăn vừa xem tivi vui vẻ.

Ôn Hoài Miểu lại thở phào.

Cô không giỏi đôi co với người khác, nếu anh nói tha thứ linh tinh ngược lại sẽ là sỉ nhục.

Tạ Nghiêm Minh liếc nhìn cô, tiếp tục nói, “Quyển Quyển cũng là con gái anh, hàng tuần anh vẫn sẽ về gặp con bé. Nhiệm kỳ công tác tại thành phố D kết thúc, nếu em cảm thấy lúng túng, anh có thể xin tiếp tục ở lại đây.”

Ôn Hoài Miểu cúi đầu, ngữ điệu bình thản, “Tùy anh.”

Hai người rơi vào im lặng.

Mặc dù trước kia họ không nói nhiều nhưng lúc ở bên nhau cũng không nghịch di động riêng. Nói chung câu được câu chăng, bầu không khí coi như ấm áp.

Chẳng qua chuyện vợ chồng gần nhất, Ôn Hoài Miểu đã không nhớ rõ là từ bao giờ.

Anh lái xe vất vả, thái độ đa phần mệt mỏi, hai người cùng chơi với Quyển Quyển lại dỗ con ngủ.

Đôi khi Ôn Hoài Miểu giặt đồ xong, anh cũng đã ngủ rồi.

Hiện tại yên ắng thế này, không biết đúng ý ai.

Thật lâu sau, Tạ Nghiêm Minh mới mở miệng trào phúng, “Em không có gì muốn hỏi anh à?”

Giọng anh hơi chói tai, một Tạ Nghiêm Minh xa lạ, cô chưa từng biết.

Ôn Hoài Miểu lắc đầu.

Đã là sự thật, cần gì biết tiền căn và quá trình.

Tạ Nghiêm Minh cười nhạo một tiếng.

Anh phiền muộn cởi khuy áo trên cùng, bên trong thấp thoáng dấu vết xanh tím.

Nhận ra điều không ổn, anh định cài lại khuy, nhìn nét mặt Ôn Hoài Miểu hờ hững bèn cam chịu buông tay.

Trong mắt Tạ Nghiêm Minh lộ ra chút tự giễu, “A Miểu, em có yêu anh không?”

Ôn Hoài Miểu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh.

Tạ Nghiêm Minh luôn luôn tự tin, giọng điệu thong dong, xử lý mọi việc chu toàn, hiếm khi thấy được vẻ thất bại trong mắt anh.

Cô càng ngạc nhiên vì sao anh hỏi như vậy, “Đương nhiên.”

Tạ Nghiêm Minh khôi phục ngữ khí bình thường, “A Miểu, em nhớ lần trước chúng ta cãi nhau là khi nào không?”

Ôn Hoài Miểu không nhớ ra, hai người cực ít xảy ra tranh chấp. Bởi vì tính tình họ đều ôn hòa, là cặp vợ chồng mẫu mực trong mắt người khác.

Tạ Nghiêm Minh bắt chéo ngón tay.

“Ban đầu anh cũng thích sự dịu dàng, chưa từng gây sự vô cớ của em.”

“Tựa dòng chảy êm ả… Sau một thời gian anh mới nhận ra, không gây sự vì em căn bản không quan tâm, nên cảm xúc không dao động.”

“Đôi khi sự dịu dàng cũng giống như dòng nước, có thể nhấn chìm anh, khiến anh hít thở không thông.”

Ôn Hoài Miểu nghe xong, xem như hiểu ý anh, cô mở miệng, “Vì vậy…”

Tạ Nghiêm Minh lắc đầu, “Không có vì vậy.”

Tạ Nghiêm Minh trầm ngâm một lát.

“Là bạn gái cũ của anh.”

Chẳng hiểu sao Ôn Hoài Miểu lại thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Nghiêm Minh nhìn thấu suy nghĩ của cô, “Chắc hẳn em cảm thấy, em có thể thuyết phục bản thân rằng vấn đề không nằm ở hôn nhân của hai ta, là tình cảm chúng ta không bằng của anh và bạn gái cũ.”

Ôn Hoài Miểu không phủ nhận.

Tạ Nghiêm Minh thở dài, “Dao trước, hầu như mỗi lần anh và bạn gái cũ cãi nhau là một lần phòng trọ bị lật tung. Tan tan hợp hợp vài chục lần, cuối cùng chịu đủ giày vò, cô ấy giận dỗi ở lại nước ngoài, anh cũng định cả đời không qua lại với nhau.”

Ôn Hoài Miểu không biết bản thân nên phản ứng thế nào.

Cô đành ‘ồ’ một tiếng.

Bên tai cô lại vang vọng tiếng vui đùa ầm ĩ sau cánh cửa.

Đùa giỡn mắng yêu, vui mừng hiện rõ trên nét mặt, đây mới cảm xúc chân thực của Tạ Nghiêm Minh.

Tạ Nghiêm Minh tiếp, “Cho nên khi gặp em, anh cảm thấy thỏa mãn cực kỳ, không có tranh cãi, hòa thuận mỹ mãn.”

“Mãi đến tháng trước tình cờ gặp cô ấy, anh mới hiểu, hóa ra kết hôn không biến anh trở nên chín chắn, anh vẫn giống thằng nhóc mới lớn, hành xử tùy hứng.”

Tạ Nghiêm Minh nhìn về phía cô, “A Miểu, em nhìn anh đi.”

Anh thở dài, “Không phải anh biện hộ cho bản thân, sai lầm chính là sai lầm.”

“Anh chỉ muốn nói với em, có lẽ chúng ta đều sai lầm, vì để cha mẹ vui, vì gia đình hòa thuận, vì che chở Quyển Quyển. Nhưng chưa từng là chính chúng ta.”

“Em không thương anh, chúng ta lãng phí thời gian của nhau lâu như vậy.”

Tạ Nghiêm Minh dừng thật lâu, giọng anh trở nên tiêu điều, “Nhưng Quyển Quyển…”

Hai người đều nghĩ tới Quyển Quyển.

Lúc này Ôn Hoài Miểu mới phát hiện, chẳng biết mình rớm lệ từ khi nào.

Hai người chung sống ngần ấy năm, dẫu không yêu nhau, cũng hiểu nhau sâu sắc.

Cô không che đậy, giơ tay lau nước mắt.

“Nếu anh muốn cùng cô ấy làm lại từ đầu, chúng ta có thể giấu Quyển Quyển và cha mẹ, làm thủ tục ly hôn trước.”

Tạ Nghiêm Minh lắc đầu, “Anh và cô ấy không hợp, mấy năm trước bọn anh đã hiểu điều này.”

“Anh chỉ cho rằng, chúng ta kết thúc cuộc hôn nhân không tình yêu và bắt đầu mối tình mới không liên quan tới nhau.”

“Đương nhiên, nếu em muốn ly hôn, có thể yêu cầu bất cứ lúc nào.”

Tạ Nghiêm Minh rất ưu tú, là sinh viên tốt nghiệp trường Đại học hàng đầu quốc gia, nghiên cứu sinh Ivy League*.

(*) Ivy League hiện nay được dùng để chỉ nhóm tám trường Đại học và Viện Đại học thành viên với ý nghĩa về hệ thống, triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo của những trường và viện đại học lâu đời và hàng đầu của nước Mỹ gồm: Đại học Harvard, Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton, Đại học Yale. (Nguồn: Wikipedia)

Bởi thế sự nghiệp của anh liên tục đi lên như diều gặp gió.

Hơn nữa, anh dạy Quyển Quyển chơi dương cầm lưu loát, dạy con thận trọng từng bước khi chơi cờ.

Hôn nhân chỉ sợ là khuyết điểm hiếm hoi của anh.

Anh không chấp nhận được khuyết điểm.

Ôn Hoài Miểu thông suốt, chỉ hỏi anh một câu, “Nếu hôm nay em không đến, chừng nào anh định nói với em?”

Ngón tay Tạ Nghiêm Minh gõ nhẹ trên bắp đùi.

“Ta không muốn lừa dối em khi cho em một khoảng thời gian chính xác…” Anh dừng một lát, “Sẽ không quá lâu, em tin anh chứ?”

Ôn Hoài Miểu nhếch môi, nở nụ cười nhạt, “Em tin.”

Có lẽ Tạ Nghiêm Minh nói đúng, giữa hai người họ chính là không có tình yêu.

Cho nên trước mặt Quyển Quyển, cũng diễn thuận buồm xuôi gió.

Lúc hai người bên nhau, không có cãi vã gay gắt, cũng chẳng có bao nhiêu lúng túng, bầu không khí không khác mấy so với khi chuyện này xảy ra.

Trở về thành phố C, Ôn Hoài Miểu bắt đầu ngẩn ngơ.

Làm việc ngẩn ngơ, đón Quyển Quyển ngơ ngẩn.

Cô là người khó bị cảm xúc chi phối nhưng luôn ghi nhớ câu nói của Tạ Nghiêm Minh, “Không yêu nhau, lại lãng phí thời gian của nhau.”

Buổi tối, lời của Tạ Nghiêm Minh chiếm trọn giấc mơ cô, “Em giống như nước, khiến anh ngột ngạt.”

Cô trầm mình trong làn nước mênh mông.

Cô muốn hét lên rằng người chết đuối, ngạt thở chính là cô.

Cuối cùng bị Quyển Quyển sợ hãi đánh thức, gọi nhẹ nhàng, “Mẹ?”

Thủ trưởng cũng nhận ra cô không ổn, hỏi đùa cô có phải lâu rồi chưa nghỉ đông.

Ôn Hoài Miểu mượn nước đẩy thuyền, xin phép nghỉ đông, đặt vé máy bay.

Cô gọi điện hỏi thăm Tạ Nghiêm Minh, nhờ anh chăm sóc Quyển Quyển vài ngày.

Trước khi cất cánh, cô nhận được tin nhắn từ Tạ Nghiêm Minh.

“A Miểu, hãy thoải mái mà yêu đương.”

Ôn Hoài Miểu không hồi âm, chỉ cảm thấy nhân sinh của mình giống như vở kịch, đầy hoang đường mà không thể nói ra.

Mới chỉ đôi ba tuần, hai người đã từ vợ chồng ân ái biến thành người qua đường chúc nhau tương lai xán lạn.

Hôn nhân vốn chẳng phải là tình yêu hóa tình thân, tình cảm mãnh liệt hóa dịu dàng, hữu tình hóa vô tình ư?

Cớ sao đến cô, sáu năm hôn nhân êm đềm bỗng hóa thành sai lầm vì không có tình cảm.

Cô mảy may không có tâm tư vãn hồi.

Mà Quyển Quyển – đứa trẻ từng nghĩ sẽ được cha mẹ che chở đến khi trưởng thành – qua vài năm nữa sẽ phải đối diện với cảnh gia đình tan vỡ.

Ôn Hoài Miểu bắt đầu hồi tưởng lại 30 năm cuộc đời mình, rốt cuộc sai ở chỗ nào.

Cô còn tự hỏi, nếu dĩ vãng không gặp Tạ Nghiêm Minh, liệu cuộc đời cô có hoang đường như thế không?

Càng nghĩ càng trống rỗng, cô chỉ cảm thấy linh hồn bị rút mất, thậm chí xuất hiện ảo giác ình vốn chỉ là quần chúng đứng xem cuộc đời người khác.

Lạnh lùng nhìn bản thân mất dần đam mê, đi theo quỹ đạo nên đi, không được bước chệch hướng.

“Wen?”

Giorgio thấy cô mãi không nói chuyện, sốt sắng nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ôn Hoài Miểu hoàn hồn.

Cô không nhớ mình đã nói gì.

Đại khái là nói xong rồi.

Nhưng tiếng Anh không thể biểu đạt hết cảm xúc phức tạp của cô.

Cô nhoẻn cười, “Huaimiao.”

Giorgio: “…”

Anh dứt khoát mím môi.

Ôn Hoài Miểu nhẫn nại dạy anh, có lẽ do Giorgio học ba ngôn ngữ, sau mấy lần, về cơ bản phát âm không còn trở ngại.

Không giống đại đa số người nước ngoài, phát âm chữ Hán rất vất vả.

Anh tò mò nhìn cô, “Trong tiếng Trung, Huaimiao có ý nghĩa gì?”

Ôn Hoài Miểu ngẫm nghĩ, “Water.”

Cô hỏi lại, “Vậy còn anh?”

Giorgio nhún vai, “Mẹ tôi đặt bừa, bà không quá hiểu tiếng Ý nhưng đã sớm chuẩn bị, muốn tôi ở lại. Bởi tôi phải người Rom thuần chủng, bà mang theo tôi tha phương sẽ rất vất vả.”

Anh bổ sung thêm, “Hơn nữa ánh mắt của tôi sẽ bán đứng tôi.”

Ôn Hoài Miểu giơ tay nâng mặt anh, “Lại đây.”

Giorgio ghé lại, vẫn áp trán vào trán cô.

Ôn Hoài Miểu ngửa đầu, nụ hôn rơi trên đôi mắt xanh đậm của anh.

Anh nhắm mắt lại, hàng mi rung động không thôi.

Cô không nói, cũng không cần nói.

Cô thích nhất đôi mắt giống hệt đại dương này.

Ôn Hoài Miểu nói với anh, “Tên của anh trong tiếng Trung có một ý nghĩa khác.”

Con ngươi Giorgio sáng rỡ, nhìn cô không chớp.

Ôn Hoài Miểu vuốt tóc anh, “Bridge.”

Cô lại nói bằng tiếng Trung, “Cầu.”

Cô nhấn rõ từng chữ, phát âm rõ ràng, nói đi nói lại vài lần.

“Giorgio, cầu.”

“Cầu, Giorgio.”

Không biết liệu anh có từng nghe ra chút tương tự giữa hai âm.

Ánh mắt Giorgio càng sáng, “You are water and I am a bridge. (Cô là nước, tôi là cầu).”

Ôn Hoài Miểu thì thào theo anh, trong lòng dâng lên cảm giác khó diễn tả bằng lời.

Nước nước cầu cầu, cầu cầu nước nước, giống như một cuộc gặp gỡ định mệnh.

Càng khiến cô xúc động hơn, Giorgio rất vui mừng vì sự trùng hợp nho nhỏ ấy.

Mấy năm chung sống với Tạ Nghiêm Minh, cô chưa bao giờ thấy anh lộ rõ nét vui mừng trên mặt.

Mà Giorgio mới quen vài ngày, sự nghiêm cẩn của anh, nỗi buồn của anh, niềm vui của anh là cuốn tranh chân thực nhất, hiện rõ mồn một trước mặt cô.

Trong đôi mắt xanh thẳm như biển ánh lên vô số gợn sóng mừng rỡ.

Tình và dục tương liên, đều là ẩn số nhưng rất khó che giấu.

Mới được một lát, anh có vẻ ngượng ngùng, “Cô có thể…”

Ngữ điệu do dự.

Ôn Hoài Miểu biết anh muốn nói gì, “Tôi có thể.”

Giorgio được sự cho phép, đứng dậy kéo rèm cửa sổ, kéo một nửa lại quay về giường.

Ôn Hoài Miểu nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn anh.

Giorgio nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi ra hiệu.

Ôn Hoài Miểu nhìn theo hướng anh chỉ.

Vẫn là màn đêm.

Mây thưa che trăng, trăng lưỡi liềm treo thấp.

Giorgio lên tiếng, “Tôi muốn mang cô ra ban công ngắm trăng.”

Ôn Hoài Miểu thoáng sửng sốt.

Cô cười khẽ, không từ chối đề nghị bất chợt của anh.

Có lẽ với anh, đó lại là tín ngưỡng thành kính nào đó.

Váy ngủ ướt sũng không thể mặc tiếp, cô lục tìm quần áo sạch sẽ trong vali, rồi nhìn Giorgio chỉ có thể nhặt lại chiếc quần cũng ướt sũng, cau mày mặc vào.

Phác họa đùi anh giống như ngày mới gặp, tràn đầy sức mạnh.

Ôn Hoài Miểu tới đã vài ngày, ngoại trừ buổi chiều ngồi ghế tre ở ban công chợp mắt, cô vẫn chưa đặt chân ra ban công buổi tối.

Đêm Venice, yên ắng không giống một thành phố nước sôi động.

Đèn điện đã tắt, chỉ còn vầng trăng khuyết treo lơ lửng, phản chiếu ánh sáng nơi xa.

Biển sâu dường như im lặng.

Nhưng nghe kỹ có thể nhận ra tiếng nước.

Hai người đứng trước ban công rỉ sét bị gió biển bào mòn*.

(*) “Hai người đứng trước lan can rỉ sét bị gió biển bào mòn…” biến tấu từ bài dân ca Ý – Caruso:

Qui dove il mare luccica / E tira forte il vento / Su una vecchia terrazza / Davanti al Golfo di Surriento / Un uomo abbraccia una ragazza / Dopo che aveva pianto. (Nơi đại dương lấp lánh, gió ầm ào / Vịnh Sorriento vọng từ tầng gác cổ / Người nghệ sĩ ngước nhìn cô gái nhỏ / Ôm cô ấy vào lòng khi nước mắt thôi rơi.)

Ôn Hoài Miểu bị anh ôm lấy, làn váy cuốn theo chiều gió.

Giorgio mím môi, không biết đang nghĩ gì.

Hồi lâu anh mới hỏi cô, “Cô có nguyện vọng nào muốn thực hiện không?”

Ôn Hoài Miểu lắc đầu, “Tôi chỉ muốn Quyển Quyển vui vẻ.”

“Còn anh?”

Mái tóc xoăn của Giorgio bị gió thổi, che đôi mắt anh.

Lại không che được ánh sáng trong mắt, “Tôi muốn có một con thuyền của riêng mình.”

“Cha là là người chèo thuyền, nhưng ông chỉ làm thuê.”

“Tôi có thể căng buồm ra khơi, có thể chở khách du lịch. Bình thường sẽ ở trong thuyền, nhìn sóng dâng sóng rút, ngắm mặt trời mọc và bầy hải âu.”

Giorgio chỉ cho cô xem, “Cô xem, nếu tôi có thuyền, chúng ta có thể ra khơi từ phía gác chuông, hôn môi trên thuyền dưới ánh trăng.”

Ôn Hoài Miểu bị anh chọc cười, song không hề có ý chế nhạo.

Cô sớm đã quên ước mơ thời niên thiếu, nó đã biến mất từ lâu, hoặc chưa bao giờ xuất hiện.

Ôn Hoài Miểu ôm chặt anh, “Hiện tại chúng ta cũng có thể hôn môi dưới ánh trăng.”

Anh chính là thuyền, chiếc thuyền của cô.

Sau nụ hôn, cô chỉ khóc thầm.

Cảm thán bản thân, cảm thán ánh trăng ba mươi năm qua.

Cảm thán không ai nói với cô.

Đừng bước đi êm ái vào giấc ngủ vĩnh hằng*.

(*) Trích từ tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà thơ xứ Wales – Dylan Thomas – ‘Do not go gentle into that good night’.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương