Sống Như Tiểu Cường
-
Chương 26
Tôi ra khỏi tòa nhà, thấy hơi thất vọng, tôi cảm
thấy mình và công việc này hình như không có duyên, tuy vậy tôi vẫn có
thể chịu đựng được, đang chuẩn bị ra về, tôi chợt nghe thấy một giọng
con gái rất quen thuộc gọi mình: : "Này!"
Tôi ngoái lại, hóa ra là Lâm Tiểu Hân, tay xách một túi tài liệu.
Cô ấy cười nói với tôi: "Gặp nhau mấy lần rồi mà mình chẳng biết tên anh là gì".
Tôi nói: "Mình là Trương Tiểu Cường".
Cô ta lại cười: "Anh đến đây làm gì vậy?"
Tôi thuật lại câu chuyện cho Tiểu Hân nghe.
Lại cười, cảm giác thân quen lại trỗi dậy, tôi nghệt mặt ra nhìn Tiểu Hân, nhìn đến nỗi khiến cô ấy thấy bối rối.
Cô ấy khẽ kêu tên tôi: "Tiểu Cường! Tiểu Cường!"
Tôi chợt nhớ ra hình như nụ cười này tôi đã gặp ở đâu, tuy nhiên là...
Tôi cười lắc đầu, sao có thể như vậy được chứ.
Tôi rất bất ngờ nhận được tin báo trúng tuyển của công ty quảng cáo nọ, họ còn cẩn thận gọi điện đến chỗ chị Trần thông báo cho tôi biết.
Chị Trần cũng vui ra mặt vì từ nay có thể thu tiền phòng dễ dàng hơn.
Tôi gặp lại bác béo, lần này bác nói với tôi: "Công ty đã quyết định tuyển dụng cậu, nhưng ngày mai cậu phải tham gia khám sức khoẻ đối với nhân viên mới của công ty, nếu kiểm tra đạt yêu cầu mới được chính thức đi làm. Sáu giờ sáng mai cậu đến bệnh viện Nhân Dân, chúng tôi sẽ cho người ở đó đợi cậu."
Sáng hôm sau, tôi đến bênh viện Nhân Dân như đã hẹn, tôi ngưỡng mộ nhìn cánh cổng nguy nga, tòa nhà cao vời vợi, tôi phải cố gắng kiềm chế sự xúc động trong mình, từ ngày biết nghĩ đến giờ, tôi chưa một lần bước chân đến nơi nào như nơi này.
Hồi bé đi cùng mẹ, tôi đã có dịp qua đây, lúc đó tôi rất muốn vào trong chơi, mẹ nói: "Tiểu Cường ngoan nào, đây là chỗ chơi của người giàu có, người nghèo và chó đều không được vào, đợi sau này mẹ có tiền, mẹ sẽ dẫn con vào đó chơi thoải mái". Chúng tôi mãi vẫn chưa giàu, và tôi vẫn chưa có cơ hội vào đây.
Từ nhỏ tôi đã có một thái độ thèm muốn đối với bệnh viện, năm tôi 19, con gái chú Lâm âm thầm kén chồng, thanh niên trong thị trấn tranh nhau sứt đầu mẻ trán, chẳng phải vì Lâm cô nương sắc nước hương trời, mà vì cô ta có một công việc tốt. Cô ta làm việc trong trạm hiến máu của thị trấn, chỉ cần ngày nào cũng đem máu ra bán với giá cao là ổn. Ngày đó tôi cũng ra ứng cử, nhưng cạnh tranh khốc liệt quá, nên vòng sơ tuyển tôi cũng không vào được.
Kiểm tra sức khoẻ rất nhanh, bác sĩ chỉ nhìn ngó mà không khám gì cả, cứ nộp tiền là xong, kết quả thế nào họ chả quan tâm.
Ngày hôm sau công ty gọi tôi chính thức đi làm, đồng chí phụ trách đưa tôi đi kiểm tra thông báo kết quả cho tôi.
Anh ta nói: "Sức khoẻ anh hoàn toàn bình thường".
Khà khà, thật ra không hỏi tôi cũng thừa biết kết quả, từ nhỏ sức khoẻ của tôi đã cực tốt, chẳng bệnh chẳng tật bao giờ, bà Đồng ở thị trấn còn nói tôi sẽ sống thọ lắm.
Năm đó tôi ăn trộm một con gà nhà bà Đồng, bà ấy đuổi tôi khắp mấy cánh đồng, sau đó không lết nổi chân nữa đành đứng lại chửi: "Đồ mất dạy! Người tốt thì đoản mệnh còn quân phá hoại thì lại sống dai!"
Tôi ngoái lại, hóa ra là Lâm Tiểu Hân, tay xách một túi tài liệu.
Cô ấy cười nói với tôi: "Gặp nhau mấy lần rồi mà mình chẳng biết tên anh là gì".
Tôi nói: "Mình là Trương Tiểu Cường".
Cô ta lại cười: "Anh đến đây làm gì vậy?"
Tôi thuật lại câu chuyện cho Tiểu Hân nghe.
Lại cười, cảm giác thân quen lại trỗi dậy, tôi nghệt mặt ra nhìn Tiểu Hân, nhìn đến nỗi khiến cô ấy thấy bối rối.
Cô ấy khẽ kêu tên tôi: "Tiểu Cường! Tiểu Cường!"
Tôi chợt nhớ ra hình như nụ cười này tôi đã gặp ở đâu, tuy nhiên là...
Tôi cười lắc đầu, sao có thể như vậy được chứ.
Tôi rất bất ngờ nhận được tin báo trúng tuyển của công ty quảng cáo nọ, họ còn cẩn thận gọi điện đến chỗ chị Trần thông báo cho tôi biết.
Chị Trần cũng vui ra mặt vì từ nay có thể thu tiền phòng dễ dàng hơn.
Tôi gặp lại bác béo, lần này bác nói với tôi: "Công ty đã quyết định tuyển dụng cậu, nhưng ngày mai cậu phải tham gia khám sức khoẻ đối với nhân viên mới của công ty, nếu kiểm tra đạt yêu cầu mới được chính thức đi làm. Sáu giờ sáng mai cậu đến bệnh viện Nhân Dân, chúng tôi sẽ cho người ở đó đợi cậu."
Sáng hôm sau, tôi đến bênh viện Nhân Dân như đã hẹn, tôi ngưỡng mộ nhìn cánh cổng nguy nga, tòa nhà cao vời vợi, tôi phải cố gắng kiềm chế sự xúc động trong mình, từ ngày biết nghĩ đến giờ, tôi chưa một lần bước chân đến nơi nào như nơi này.
Hồi bé đi cùng mẹ, tôi đã có dịp qua đây, lúc đó tôi rất muốn vào trong chơi, mẹ nói: "Tiểu Cường ngoan nào, đây là chỗ chơi của người giàu có, người nghèo và chó đều không được vào, đợi sau này mẹ có tiền, mẹ sẽ dẫn con vào đó chơi thoải mái". Chúng tôi mãi vẫn chưa giàu, và tôi vẫn chưa có cơ hội vào đây.
Từ nhỏ tôi đã có một thái độ thèm muốn đối với bệnh viện, năm tôi 19, con gái chú Lâm âm thầm kén chồng, thanh niên trong thị trấn tranh nhau sứt đầu mẻ trán, chẳng phải vì Lâm cô nương sắc nước hương trời, mà vì cô ta có một công việc tốt. Cô ta làm việc trong trạm hiến máu của thị trấn, chỉ cần ngày nào cũng đem máu ra bán với giá cao là ổn. Ngày đó tôi cũng ra ứng cử, nhưng cạnh tranh khốc liệt quá, nên vòng sơ tuyển tôi cũng không vào được.
Kiểm tra sức khoẻ rất nhanh, bác sĩ chỉ nhìn ngó mà không khám gì cả, cứ nộp tiền là xong, kết quả thế nào họ chả quan tâm.
Ngày hôm sau công ty gọi tôi chính thức đi làm, đồng chí phụ trách đưa tôi đi kiểm tra thông báo kết quả cho tôi.
Anh ta nói: "Sức khoẻ anh hoàn toàn bình thường".
Khà khà, thật ra không hỏi tôi cũng thừa biết kết quả, từ nhỏ sức khoẻ của tôi đã cực tốt, chẳng bệnh chẳng tật bao giờ, bà Đồng ở thị trấn còn nói tôi sẽ sống thọ lắm.
Năm đó tôi ăn trộm một con gà nhà bà Đồng, bà ấy đuổi tôi khắp mấy cánh đồng, sau đó không lết nổi chân nữa đành đứng lại chửi: "Đồ mất dạy! Người tốt thì đoản mệnh còn quân phá hoại thì lại sống dai!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook