Sống Như Tiểu Cường
-
Chương 13
Tôi ôm hộp đĩa vừa đi vừa vui ngây ngất, trong chốc lát bán được hơn ba trăm tệ tiền đĩa, tôi đã kiếm được mấy chục tệ tiền lãi (lấy đĩa trả tiền sau thường chỉ được lãi ít). Vẫn còn sớm, tôi định qua rạp chiếu phim chỗ Tứ Mao xem thế nào... , Tứ Mao nói đó là rạp Kim Thành, ở đầu đường chỗ tôi bán đĩa, nhưng lúc nãy tôi chạy vào không biết bao nhiêu ngóc ngách nên giờ chả biết định hướng thế nào. Tôi vừa đi vừa tìm, đến đầu đường thứ hai, tôi thấy một cái dáng quen quen, một đứa con gái đang đứng bên đường vẻ như chờ đợi cái gì đó. Tôi tiến lên trước nhìn cô ta, thì ra là cô gái mất điện thoại hôm trước, tôi do dự không biết nên chuồn luôn hay chào hỏi nhau một câu.
Bỗng cô ta quay lại, hơi ngạc nhiên vì hôm nay tôi đóng bộ khác hôm trước quá, cô ấy nhận ra tôi và mỉm cười, cảm giác thân quen lại dồn về trong tôi.
"Chào anh!" Cô ta chủ động mở lời rồi cười với tôi.
"Chào cô!" Tôi đáp, cô gái này tôi gặp lần thứ hai, chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy gần gũi đến thế. "Bạn có việc đi qua đây à?" Cô ta hỏi.
"Tôi đến giao hàng." Vừa nói tôi vừa dùng tay đỡ lấy đáy hộp, nhỡ đĩa lại rơi ra.
"Vậy à, mình ở đây chờ một người." Cô ta nói với tôi.
"Cô tên gì nhỉ?" Tự nhiên tôi lại muốn hỏi chứ thực ra tôi cũng không cần thiết phải hỏi làm gì, trong biển người mênh mông đâu phải lúc nào cũng có duyên gặp mặt.
"Mình tên là Lâm Tiểu Hân, "Hân" trong "Hân hân hướng vinh". Cô gái nhiệt thành đáp lại tôi.
Tinh tinh thì tôi biết, nhưng từ "Vinh" trong "Tinh tinh tượng vinh" tôi chẳng hiểu là cái gì?
Một người đàn ông chừng 50 tuổi từ tòa nhà bên đường đi ra, đầu hơi hói, quần áo hàng hiệu, nghề của chúng tôi nhìn là biết ngay người có tiền hay không có tiền. Ông ta đến bên Tiểu Hân, người đàn ông nhìn tôi với vẻ kỳ quái, có lẽ đang ngạc nhiên sao Tiểu Hân lại kết bạn với tôi.
"Tiểu Hân, đi thôi chứ?" Ông ta hỏi Tiểu Hân. "Vâng ạ!" Tiểu Hân đáp.
Tiểu Hân cười với tôi, vẫy vẫy tay tạm biệt rồi quay về phía người đàn ông, lúc ngoảnh đầu cô để lộ ra một vệt màu đỏ ở cổ, có lẽ là một cái bớt sau mái tóc bay phất phơ trong gió.
Tôi càng chắc chắn là mình chưa bao giờ gặp cô ấy vì những cái bớt thế này rất hiếm khi gặp, nếu gặp chắc chắn tôi đã có ấn tượng, nhưng sao trong tôi cứ dồn lên một cảm giác thân quen?
Cô ấy nắm tay người đàn ông đi về phía chiếc xe con bên đường, chiếc xe xem ra rất sang trọng, nhưng tôi chẳng biết của hãng nào. Họ rất thân mật nhưng đó là tình cảm giữa người lớn và trẻ con chứ không phải thứ tình cảm khác.
Con bác Trần ở thị trấn tôi cũng đi làm vợ lẽ cho một người giàu có trong thành phố, từ thời Trung Quốc cổ đại đã sớm có khái niệm vợ lẽ rồi. Thời xưa người ta gọi vợ cả là phu nhân, gọi vợ bé là "Như phu nhân", ngày nay chế độ một vợ một chồng thì vợ lẽ cũng chẳng được như vợ bé ngày xưa, vì thế vợ lẽ gọi chuẩn xác nhất là: "Phong tặng danh hiệu xuất thân Như phu nhân".
Con gái bác Trần tuy giàu có nhưng vẫn nhớ về quê hương, có lần chị ấy cùng chồng lái xe con về thị trấn, mang theo rất nhiều đồ, gặp trẻ con trong xóm thì đứa nào cũng được cho kẹo, bác Trần mát mặt lắm.
Chị ấy hồi bé đánh nhau với bọn con trai bằng tuổi chưa chịu thua bao giờ, thế mà lúc đi cùng người đàn ông kia về thị trấn trông cứ như có kẻ nào khác nhập vào xác chị ấy vậy, thân hình cứ lắc lư suốt, hễ ông kia nói câu gì chị ấy lại nở nụ cười khiến cho hoa lá cũng phải ngả nghiêng, cái cổ chị cũng chuyển động theo, khi ông ta tỏ ra thân mật với chị thì chị lại lim dim đôi mắt nhìn ông ta.
Tôi nhìn theo Lâm Tiểu Hân và người đàn ông lên xe, tôi có một cảm giác thích thú đặc biệt với Tiểu Hân, không phải vì cô ấy là người tôi lừa được nhiều tiền nhất mà vì rất ít người đối xử với tôi bình thường như Tiểu Hân.
Rẽ thêm một con phố nữa cuối cùng tôi đã nhìn thấy rạp Kim Thành, tôi không hỏi đường nên lòng vòng mãi, những lúc lừa người ta tôi không có thói quen hỏi đường những người xung quanh, thường thì họ cũng chẳng muốn dây dưa với chúng tôi.
Không phải chỉ mắt mọc trên đầu con chó mới gọi là mắt chó.
Tôi nhớ Tứ Mao bảo phòng thu âm ở tầng ba, nên tôi lên thẳng đó tìm, phòng thu âm mở cửa, tôi ngó vào thấy Tứ Mao đang ngồi một mình xử lý thiết bị.
Tứ Mao từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường âm nhạc, ngày đó ông nội cậu đeo kính râm giả mù ngồi bên đường kéo đàn nhị xin tiền, Tứ Mao cứ quấn lấy ông tạo nên bầu không khí thê lương của cảnh ông già cháu cọc, sở thích đó Tứ Mao vẫn duy trì cho đến ngày nay quả không đơn giản chút nào!
Bỗng cô ta quay lại, hơi ngạc nhiên vì hôm nay tôi đóng bộ khác hôm trước quá, cô ấy nhận ra tôi và mỉm cười, cảm giác thân quen lại dồn về trong tôi.
"Chào anh!" Cô ta chủ động mở lời rồi cười với tôi.
"Chào cô!" Tôi đáp, cô gái này tôi gặp lần thứ hai, chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy gần gũi đến thế. "Bạn có việc đi qua đây à?" Cô ta hỏi.
"Tôi đến giao hàng." Vừa nói tôi vừa dùng tay đỡ lấy đáy hộp, nhỡ đĩa lại rơi ra.
"Vậy à, mình ở đây chờ một người." Cô ta nói với tôi.
"Cô tên gì nhỉ?" Tự nhiên tôi lại muốn hỏi chứ thực ra tôi cũng không cần thiết phải hỏi làm gì, trong biển người mênh mông đâu phải lúc nào cũng có duyên gặp mặt.
"Mình tên là Lâm Tiểu Hân, "Hân" trong "Hân hân hướng vinh". Cô gái nhiệt thành đáp lại tôi.
Tinh tinh thì tôi biết, nhưng từ "Vinh" trong "Tinh tinh tượng vinh" tôi chẳng hiểu là cái gì?
Một người đàn ông chừng 50 tuổi từ tòa nhà bên đường đi ra, đầu hơi hói, quần áo hàng hiệu, nghề của chúng tôi nhìn là biết ngay người có tiền hay không có tiền. Ông ta đến bên Tiểu Hân, người đàn ông nhìn tôi với vẻ kỳ quái, có lẽ đang ngạc nhiên sao Tiểu Hân lại kết bạn với tôi.
"Tiểu Hân, đi thôi chứ?" Ông ta hỏi Tiểu Hân. "Vâng ạ!" Tiểu Hân đáp.
Tiểu Hân cười với tôi, vẫy vẫy tay tạm biệt rồi quay về phía người đàn ông, lúc ngoảnh đầu cô để lộ ra một vệt màu đỏ ở cổ, có lẽ là một cái bớt sau mái tóc bay phất phơ trong gió.
Tôi càng chắc chắn là mình chưa bao giờ gặp cô ấy vì những cái bớt thế này rất hiếm khi gặp, nếu gặp chắc chắn tôi đã có ấn tượng, nhưng sao trong tôi cứ dồn lên một cảm giác thân quen?
Cô ấy nắm tay người đàn ông đi về phía chiếc xe con bên đường, chiếc xe xem ra rất sang trọng, nhưng tôi chẳng biết của hãng nào. Họ rất thân mật nhưng đó là tình cảm giữa người lớn và trẻ con chứ không phải thứ tình cảm khác.
Con bác Trần ở thị trấn tôi cũng đi làm vợ lẽ cho một người giàu có trong thành phố, từ thời Trung Quốc cổ đại đã sớm có khái niệm vợ lẽ rồi. Thời xưa người ta gọi vợ cả là phu nhân, gọi vợ bé là "Như phu nhân", ngày nay chế độ một vợ một chồng thì vợ lẽ cũng chẳng được như vợ bé ngày xưa, vì thế vợ lẽ gọi chuẩn xác nhất là: "Phong tặng danh hiệu xuất thân Như phu nhân".
Con gái bác Trần tuy giàu có nhưng vẫn nhớ về quê hương, có lần chị ấy cùng chồng lái xe con về thị trấn, mang theo rất nhiều đồ, gặp trẻ con trong xóm thì đứa nào cũng được cho kẹo, bác Trần mát mặt lắm.
Chị ấy hồi bé đánh nhau với bọn con trai bằng tuổi chưa chịu thua bao giờ, thế mà lúc đi cùng người đàn ông kia về thị trấn trông cứ như có kẻ nào khác nhập vào xác chị ấy vậy, thân hình cứ lắc lư suốt, hễ ông kia nói câu gì chị ấy lại nở nụ cười khiến cho hoa lá cũng phải ngả nghiêng, cái cổ chị cũng chuyển động theo, khi ông ta tỏ ra thân mật với chị thì chị lại lim dim đôi mắt nhìn ông ta.
Tôi nhìn theo Lâm Tiểu Hân và người đàn ông lên xe, tôi có một cảm giác thích thú đặc biệt với Tiểu Hân, không phải vì cô ấy là người tôi lừa được nhiều tiền nhất mà vì rất ít người đối xử với tôi bình thường như Tiểu Hân.
Rẽ thêm một con phố nữa cuối cùng tôi đã nhìn thấy rạp Kim Thành, tôi không hỏi đường nên lòng vòng mãi, những lúc lừa người ta tôi không có thói quen hỏi đường những người xung quanh, thường thì họ cũng chẳng muốn dây dưa với chúng tôi.
Không phải chỉ mắt mọc trên đầu con chó mới gọi là mắt chó.
Tôi nhớ Tứ Mao bảo phòng thu âm ở tầng ba, nên tôi lên thẳng đó tìm, phòng thu âm mở cửa, tôi ngó vào thấy Tứ Mao đang ngồi một mình xử lý thiết bị.
Tứ Mao từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường âm nhạc, ngày đó ông nội cậu đeo kính râm giả mù ngồi bên đường kéo đàn nhị xin tiền, Tứ Mao cứ quấn lấy ông tạo nên bầu không khí thê lương của cảnh ông già cháu cọc, sở thích đó Tứ Mao vẫn duy trì cho đến ngày nay quả không đơn giản chút nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook