Sóng Nhiệt Cuốn Theo Tất Cả
C5: Hội nghị liên quan đến toàn nhân loại

Mặc dù Đường Đường hiểu rõ rằng có vẻ như chuyện này không dễ dàng như thế, nhưng ngay khi nhìn thấy vẻ mặt của chú Hoàng, cô không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

“Tiểu Đường à, chỉ sợ là không lấy được máy phát điện năng lượng mặt trời và bảng điện đâu!” Hoàng Ái Quốc ngồi trong phòng khách nhà họ Đường, thở dài nói.

Theo lý thuyết thì nếu có chút quan hệ tư nhân, có được loại thiết bị này là chuyện rất dễ dàng. Trong hai năm qua, Hoàng Ái Quốc cũng từng giúp những người bạn ở nông thôn lấy mấy bộ. Nhưng không biết tại sao mấy ngày nay tất cả những sản phẩm liên quan đến năng lượng mặt trời đều biến mất trên thị trường.

Hoàng Ái Quốc đã làm việc cho doanh nghiệp nhà nước bao nhiêu năm rồi, độ nhạy bén của ông cũng đã được rèn tới mức độ nhất định. Vừa nhìn thế trận đó ông đã có cảm giác rằng chắc chắn là do nhà nước ra tay, nếu không thì không thể nào đến mức không tìm thấy bất cứ bộ thiết bị năng lượng mặt trời nào được.

“Còn về trang phục cách nhiệt và giày cách nhiệt đều là loại mẫu mã kích thước nhỏ được tuyển chọn đặc biệt, hiện tại thì những thứ này cũng không dễ lấy lắm.”

Vừa nói dứt lời, Hoàng Ái Quốc đặt những thứ đồ mình vừa mang đến lên trên bàn trà, sau đó nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm: “Tiểu Đường, mấy năm nay quan hệ giữa hai nhà chúng ta luôn rất tốt, có phải vì cháu nghe được tiếng gió gì nên mới muốn mua những thứ này đúng không?”

Hoàng Ái Quốc biết Đường Đường đang làm việc ở một nhà máy chủ yếu là buôn bán ngoại thương. Có lẽ cô đã nghe được tiếng gió gì đó nên bây giờ mới mua những thứ không cần thiết lắm cho cuộc sống, công thêm mấy ngày nay ông cũng nghe được một số tin đồn ở bên ngoài, cả ám chỉ của lão lãnh đạo khiến cho ông cảm thấy hơi bất an.

Đường Đường nhìn trang phục cách nhiệt và giày cách nhiệt được đặt trên bàn trà, đó đều là thiết bị đặc thù chuyên dụng phòng cháy chữa cháy. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Chú Hoàng, thật ra thì cháu cũng không rõ sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là gần đây thời tiết bất thường quá, chưa nói đến chuyện ngày nào cũng có rất nhiều người bị cảm nắng và bức xạ nhiệt phải đến bệnh viện, chỉ đỗ xe bên ngoài thôi cũng rất dễ tự bốc cháy, cháu chuẩn bị những thứ này vì lo lắng cho tương lai sau này…”

Nói đến đây, không cần Đường Đường phải nói tiếp nữa, người đã trải qua thời kỳ đói kém như Hoàng Ái Quốc hiểu rõ ý của Đường Đường. Năm nay thời tiết quá bất thường, hơn nữa nhiệt độ cũng không có dấu hiệu hạ nhiệt, nếu cứ tiếp tục như thế thì có lẽ sau này mọi chuyện sẽ càng trở nên bất ổn hơn nhiều.


“Vậy cháu ở một mình phải cẩn thận vào đấy, chú về trước đây.”

Bây giờ Hoàng Ái Quốc vội vàng quay về nhà, ông phải tìm mấy người bạn cũ để nghe ngóng tin tức xem sao. Nếu như thế giới thật sự sắp thay đổi thì trong nhà vẫn còn một người già và một người vợ cần uống thuốc nữa, bộ xương già như ông cũng phải chăm sóc cho bọn họ.

Đường Đường nhìn theo chú Hoàng rời đi, trong lòng mơ hồ thấy hơi bất an.

Theo lời chú Hoàng nói thì hiện tại không thể tìm thấy bất cứ sản phẩm nào liên quan đến năng lượng mặt trời trên thị trường. Chỉ có nhà nước mới có thể làm đến trình độ này. Trong kiếp trước, bây giờ cô đang vội vàng lôi kéo khách hàng lớn, vì thế làm gì có thời gian để ý đến tin tức về phương diện này chứ. Lẽ nào kiếp trước thật ra nhà nước cũng đã nhận thấy nguyên nhân khiến cho thời tiết trở nên bất thường hay sao? Vì thế nên mới tập trung vào những sản phẩm liên quan đến năng lượng mặt trời trước?

Nếu đúng là như vậy thì tại sao kiếp trước cô ở Hải Thành bao nhiêu năm cũng chưa từng nghe ai nói qua chuyện này chứ?

Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra ở đây?

Dù thế nào thì những vật tư cô thu thập được để sống sót cũng kha khá rồi. Trừ những loại rau, hoa quả, thịt tươi ra thì hầu hết những thứ khác có thể mua được đã mua xong, bây giờ ngay cả bể chứa nước cũng đang được rót cả ngày lẫn đêm, đợi đến khi nước đầy thì cô có thể thu két nước đặt vào không gian rồi.

Với những chậu cây đã mua, cô dành thời gian dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng hướng về phía mặt trời, đặt chiếc kệ chứa đồ trong đó. Những chậu cây kia được xếp lên trên kệ.

Không thể thu thẳng những chậu cây này vào trong không gian trồng được, bây giờ chúng phải bắt đầu đón nhận năng lượng của mặt trời cải tạo lại, chỉ như vậy thì đến ngày tận thế chúng mới có tỷ lệ biến dị cao được.


Hơn nữa cô còn mua thêm vài con gà và vịt sống rồi thả vào nuôi trong căn phòng này. Khỏi phải nói, nếu như chúng có thể biến dị thành công thì sau tận thế cô có thịt ăn rồi.

Có thực vật và gia cầm trong căn phòng này, thêm cả vật tư chiếm hơn phân nửa không gian, nhất định cô sẽ sống thật thoải mái trong tận thế.

Trước đó cô đã nói rằng muốn công bố tin tức về tận thế ra ngoài nên cô đã bỏ ra cả một ngày để viết hơn 50 trang tài liệu về “Hướng dẫn sinh tồn trong môi trường nhiệt độ cao”. Vốn dĩ định chuẩn bị tối nay ra ngoài tìm một quán internet để đăng lên, nhưng bây giờ cô không dám hành động nữa.

Thông tin mà hôm nay chú Hoàng mang đến khiến cho cô nghi ngờ rằng có phải nhà nước chuẩn bị hành động lớn hay không? Hoặc nếu động não hơn thì một người bình thường như cô cũng có thể sống lại, có phải cũng sẽ có những người khác được trọng sinh không? Sau đó đi tìm nhà nước để cung cấp những thông tin đó?

Nếu như nguyên nhân là cái đầu tiên thì cô cảm thấy mình có thể tiếp tục đăng “Hướng dẫn sinh tồn trong môi trường nhiệt độ cao” lên. Nhưng nếu nguyên nhân là cái thứ hai thì cô muốn ít xuất hiện đi thì hơn. Nói cách khác, cô sợ mình sẽ bị đào ra.

Kim nghiệm làm chim đầu đàn ở kiếp trước đã nói cho cô biết rằng không có cái đầu lớn thì tuyệt đối không thể đội chiếc mũ lớn như vậy được. Chăm sóc tốt cho chính bản thân mình đã là giảm bớt gánh nặng cho đất nước rồi.

May là mấy năm nay trong nước rất phổ biến việc mua sắm trực tuyến trên internet, rất nhiều cửa hàng cũng quen buôn bán hàng qua mạng, số lượng hàng cô đặt tương đương với số hàng có thể chống đỡ được một siêu thị nhỏ, sẽ không thu hút sự chú ý của các bộ phận có liên quan đâu. Nhưng nếu như thế thì sau này cô phải cẩn thận lúc mua thực phẩm tươi sống rồi.

__


Ở phía bên kia, trong đại sảnh Quốc hội ở trung tâm thủ đô đang tổ chức một hội nghị trọng đại liên quan đến toàn quốc gia, thậm chí là cả toàn nhân loại.

Người tham dự ngoài những vị lãnh đạo thường xuyên xuất hiện trên TV thì còn có một số nhân vật mặc áo khoác trắng. Trong số những vị mặc áo khoác trắng này, người cầm đầu có mái tóc bạc trắng, nhưng từ làn da trên mặt thì có thể thấy rằng người này cũng không già lắm.

“Giáo sư Ngô, anh có thể chịu trách nhiệm cho những lời anh vừa nói không?”

Bên trong phòng hội nghị đầy trang nghiêm, hơn 20 nhà lãnh đạo ngồi vây quanh bàn hội nghị. Ngoại trừ vài người mặc áo khoác trắng đang đứng thì không còn ai nữa. Sau khi tất cả mọi người nghe giáo sư Ngô nói xong đều trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng có một lãnh đạo lớn ngồi ở trung tâm bàn hội nghị lên tiếng nói.

Người mặc áo khoác trắng với đầu đầy tóc bạc chính là giáo sư Ngô - viện sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của viện khoa học quốc gia, vị này đã tốt nghiệp tiến sĩ với nhận thức cao vào năm 18 tuổi, năm 30 tuổi đã là chuyên gia trên nhiều lĩnh vực như vật lý học, thiên văn học, địa lý học, hóa học và sinh vật học.

Chính vị giáo sư nổi tiếng trên toàn thế giới này đã trực tiếp tìm gặp lãnh đạo lớn nhờ quan hệ vào vài ngày trước, sau đó nói ra rất nhiều chuyện vô cùng khó tin.

Mặc dù lãnh đạo lớn khó mà tin được lời giáo sư Ngô nói, nhưng hơn mười thế hệ nhà họ Ngô đều là những nhà nghiên cứu khoa học vì nước vì dân, lời nói của những người tài giỏi này khiến cho lãnh đạo lớn không dám phớt lờ, vào ngày hôm đó ông ta đã truyền đạt xuống không ít mệnh lệnh.

Nhưng những mệnh lệnh đó đều chỉ là tạm thời mà thôi.

Thân là người đứng đầu đất nước, ông ta phải có trách nhiệm với nhân dân cả nước. Cuộc họp hôm nay được tổ chức vì giáo sư Ngô, ông ta cần giáo sư Ngô đưa ra những bằng chứng xác thực để chứng minh lời anh đã nói. Nói cách khác là, một đất nước lớn như vậy, không phải bất cứ ai cũng có thể đưa ra chính sách, búng tay một cái là được thực hiện đâu.

Dưới vô số những đôi mắt đầy nghi vấn, giáo sư Ngô vẫn rất bình tĩnh. Nhưng quầng thâm dưới mắt đã cho thấy rằng mấy ngày rồi người này không nghỉ ngơi.


Thân là một người nghiên cứu khoa học, làm việc gì cũng phải dựa vào kết quả nghiên cứu của mình để chứng tỏ bản thân.

Anh không nói lời vô ích mà bảo trợ lý bật máy chiếu lên, bắt đầu chiếu những bằng chứng anh đã tìm được.

Vốn dĩ sau khi nghe những lời giáo sư Ngô nói, rất nhiều nhà lãnh đạo còn muốn nói rằng anh đang nói vớ va vớ vẩn. Nhưng đợi khi bọn họ thật sự xem những số liệu được chiếu lên máy, hình ảnh và cả những phân tích khoa học của giáo sư Ngô thì dù bọn họ không phải nhà nghiên cứu khoa học cũng hiểu rằng lời đối phương nói là chuyện dựa trên sự thật có căn cứ.

Chỉ với cách này, tất cả các kế hoạch của đất nước năm nay đều bị tạm dừng vô kỳ hạn, một kế hoạch mới sắp được bắt đầu thực hiện.

Giáo sư Ngô nghe lãnh đạo bắt đầu thảo luận tiếp theo nên đối phó với thử thách nhiệt độ cao như thế nào, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào. Cho dù anh có biết bao nhiêu về tận thế thì sức của một người cũng có hạn, chỉ khi nhà nước ra tay, nhân dân cả nước mới có thể cùng nhau chung sức cố gắng, sắp tới sẽ giúp nhiều người trong nước sống sót trong từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn tới hơn.

Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra sau tận thế, khóe mắt giáo sư Ngô hơi ươn ướt. Anh ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trong sảnh đại hội, thật chói mắt, giống như khung cảnh cuối cùng anh thấy vào kiếp trước.

Kiếp này anh nhất định không được phạm thêm bất cứ sai lầm nào nữa.

Vì thế, ở một nơi mà Đường Đường không hề hay biết, một cuộc thảo luận về cách để đối phó với những đợt sóng nhiệt cuốn đi tất cả bắt đầu được bàn bạc nghiên cứu sôi nổi dưới sự nỗ lực của nhà nước và các nhà khoa học lớn.

Sau đó, hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác được ban hành trong cùng một ngày. Các cấp các ngành trên khắp cả nước cũng bắt đầu thực hiện dựa theo mệnh lệnh được ban xuống.

Ngày hôm sau, khi Đường Đường nhìn thấy tin tức “bùng nổ” nhảy ra trên điện thoại di động, cả người cô liền ngây ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương