Sông Ngầm - Tây Bắc Vọng
-
Quyển 1 - Chương 22
Viện trưởng An nặng nề nhìn An Lương rất lâu, sau đó ông ta mới gật đầu nói với con mình: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Không ạ.” Tần Hoài nhìn Chu Chi Tuấn mà cười, “Năm đó cũng đâu có ai buông tha cho em.”
An Lương gật đầu, lại nhớ ra đang gọi điện thoại thì Tần Hoài không nhìn thấy anh gật đầu thì bèn đáp lại rất nhanh: “Ừ, sao thế?”
Thực ra lửa giận trong lòng An Lương vẫn còn chưa tắt hoàn toàn, nhưng người ngồi đối diện là ba anh, anh có nổi trận lôi đình thì cũng không lại được trước uy phong của ông cụ. Thế là An Lương bèn kéo cái ghế đối diện tới, nhíu mày ngồi xuống.
Tần Hoài đáp lại: “Vậy em đi sửa hình trước, khách sắp tới rồi.”
“Không sao ạ.” Giọng Tần Hoài vẫn mềm mại bình thản như trước, còn nói như dỗ dành An Lương qua điện thoại, “Anh đừng quan tâm tới chuyện này nữa, em sẽ nghĩ cách giải quyết giúp anh. Anh cứ ngồi nghĩ xem tối nay ăn gì là được rồi.”
Viện trưởng An cũng không dài dòng nhiều lời với anh, ông ta vào thẳng chuyện chính: “Vừa rồi anh không nên nói như thế trước mặt lão Lưu và lão Mã, hai người bọn họ cũng đều muốn tốt cho anh thôi có biết không?”
An Lương ngồi trong phòng làm việc, đến lúc tan làm thì anh đã cắn nát cái ống hút của lọ sữa chua Cheese Bababall kia. Tiểu Hoàng ngồi đối diện anh thì nổi giận đùng đùng, huơ tay múa chân: “Mẹ nó chứ, thế mà cũng được hả… Em thấy bọn mình đừng làm bác sĩ y tá nữa, đổi quách sang làm dân chống đối ngành y luôn đi, đụng cái là làm loạn lên, một trăm ngàn hay tám mươi ngàn đều ăn đứt lương cả năm của em rồi…”
Gợi ý cho chương cuối quyển: An Lương đã nghĩ Tần Hoài mắc bệnh gì?
An Lương không tin nổi mà ngẩng đầu: “Vì tốt cho con? Vì tốt cho con là để con gánh một cái nồi rách giời rơi xuống thế à?”
Viện trưởng An ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đó khiến An Lương bất giác cảm thấy người trước mặt có hơi xa lạ: “Nếu làm căng lên, trên lý lịch của anh sẽ có một vết nhơ như thế, anh thấy vinh quang lắm à? Sau này anh không muốn trèo lên trên nữa đúng không? Có phải anh định làm một bác sĩ khám bệnh cả đời không?”
“Từ từ đã, ngồi xuống cho anh.” Chu Chi Tuấn kéo cậu ngồi lại xuống ghế rồi nói, “Mày nói anh nghe chút đi, rốt cuộc mày với bác sĩ An là như thế nào?”
“Thằng nhãi nhà anh vẫn còn quá trẻ, chẳng hiểu cái quái gì cả.” Ba anh nhìn có vẻ rất thất vọng, “Có biết câu cái nhỏ không nhịn thì mưu cao tất loạn không? Nếu anh không trả tiền, đám người kia có thể gây ra đủ chuyện nữa. Nếu chúng tìm tới đài truyền hình, tìm đến phóng viên, dù đến cuối có phát hiện chúng ta không hề sai thì thanh danh của bệnh viện, thanh danh của anh cũng đã đi đời cả rồi còn gì?”
Viện trưởng An nặng nề nhìn An Lương rất lâu, sau đó ông ta mới gật đầu nói với con mình: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
An Lương cảm thấy hình như anh nghe không hiểu ý ba mình: “Ý ba là… dù chúng ta đúng, vì cái danh tiếng mơ hồ vô thực này, chúng ta vẫn phải nín nhịn mà im lặng?”
Buổi sáng lúc An Lương đi làm thì là Tần Hoài đưa anh tới nên anh không đi xe máy của mình. Lúc này dính phải giờ cao điểm nổi tiếng Trùng Khánh xong, đứng đầu đường vò võ đợi Didi như một thằng ngu, mãi lâu sau mới chờ được chuyến premium của mình.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi buổi sáng nay, anh đã hỏi một câu tới lần thứ tư: “Dựa vào đâu?”
“Thằng nhãi kia anh đứng lại cho tôi!” Viện trưởng An đứng bật dậy từ bàn làm việc, định vươn tay túm An Lương lại nhưng lại không bắt được anh. An Lương trẻ tuổi hành động nhanh nhẹn, đã mở cửa chạy biến ra ngoài.
Cho đến khi An Lương nói xong, Tần Hoài mới khẽ nói: “Anh mới nói người bệnh từng là giáo sư khoa Vật Lý của đại học Trùng Khánh, tên Lan Minh Quyên phải không?”
Tần Hoài gật đầu, đắn đo một lát mới khẽ nói: “Để bọn họ không tới bệnh viện làm loạn nữa là được, cũng không phải việc gì to tát, không cần làm quá đâu ạ.”
Viện trưởng An ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đó khiến An Lương bất giác cảm thấy người trước mặt có hơi xa lạ: “Nếu làm căng lên, trên lý lịch của anh sẽ có một vết nhơ như thế, anh thấy vinh quang lắm à? Sau này anh không muốn trèo lên trên nữa đúng không? Có phải anh định làm một bác sĩ khám bệnh cả đời không?”
Nhưng chỉ có An Lương tự biết, so với việc nói Tần Hoài chờ mình đi ăn, chẳng thà nói rằng mình đang cấp thiết muốn gặp Tần Hoài.
An Lương biết ý của việc “trèo lên trên”: Ba anh hẳn là muốn cho An Lương phụ trách cả một khoa, bước lên con đường quản lý hành chính.
*Sữa chua Cheese Bababall
Vừa lên xe, tài xế còn chưa tụng xong câu “Dịch vụ premium rất vui được phục vụ bạn” đã bị An Lương cắt ngang: “Ừ vui lắm vui lắm, bác tài lái nhanh chút nha, có người đang chờ tôi đi ăn!”
Trước đây ba anh đã nhắc đến chuyện này với anh mấy lần, nhưng An Lương không hứng thú gì, cứ tìm cách né tránh cho qua vấn đề. Đến hôm nay, một lần nữa ba anh nhắc đến chủ đề này, An Lương mới bàng hoàng ý thức được: Có lẽ ba anh thật sự nghiêm túc.
Trên đường về, khi đi qua máy bán đồ ăn vặt của khu nội trú, anh thậm chí còn mua cho mình và Hoàng Vĩ Nhân mỗi người một chai sữa chua Cheese Bababall.
Thấy An Lương không nói lời nào, viện trưởng An cho rằng anh bị mình thuyết phục rồi, ông ta chậm rãi tiếp tục: “Tiền bồi thường đã đàm phán còn tám mươi ngàn, anh không cần phải quan tâm số tiền đó. Chỉ cần tiền tới tay, hẳn là nhà bọn họ sẽ không…”
An Lương lắc đầu: “Con nói là không được, con không chấp nhận hành vi hòa giải kiểu này. Tám mươi ngàn? Ba, ba tới khu nội trú mà nhìn, xem giờ có bao nhiêu người đang dãi nắng dầm mưa kiếm tiền khắp chốn chỉ vì tám mươi ngàn đồng ấy? Người nhà đó dựa vào đâu mà có thể ngang nhiên không làm mà hưởng trọn tám mươi ngàn?”
Chu Chi Tuấn đã gặp anh mấy lần nên nói chuyện cũng thoải mái hơn chút: “Đâu ra chứ, đều là đàn ông cả, không sợ bị nhìn đâu. Nếu cậu không lên, tôi thấy khéo Tiểu Hoài sẽ ném luôn máy xăm trên tay để xuống tầng tìm cậu mất.”
Thực ra lửa giận trong lòng An Lương vẫn còn chưa tắt hoàn toàn, nhưng người ngồi đối diện là ba anh, anh có nổi trận lôi đình thì cũng không lại được trước uy phong của ông cụ. Thế là An Lương bèn kéo cái ghế đối diện tới, nhíu mày ngồi xuống.
“Không được.” An Lương đứng dậy.
“Làm ngọn đuốc chói sáng ở khoa tâm thần, cho đến khi trở thành bệnh nhân của khoa tâm thần” là câu mà đám bác sĩ y tá khoa bọn họ hay tự mỉa mai với nhau, bắt nguồn từ tư tưởng cốt lõi “qua lại lâu với bệnh nhân tâm thần thì sẽ nhận ra mình mới là đứa tâm thần”, là phiên bản dân gian cấp thấp chứa đầy trí tuệ giản dị của tầng lớp lao động “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải”.
“Cái gì?” Viện trưởng An không phản ứng kịp.
An Lương lắc đầu: “Con nói là không được, con không chấp nhận hành vi hòa giải kiểu này. Tám mươi ngàn? Ba, ba tới khu nội trú mà nhìn, xem giờ có bao nhiêu người đang dãi nắng dầm mưa kiếm tiền khắp chốn chỉ vì tám mươi ngàn đồng ấy? Người nhà đó dựa vào đâu mà có thể ngang nhiên không làm mà hưởng trọn tám mươi ngàn?”
Anh muốn gặp Tần Hoài, ngay lúc này.
Cảm xúc nơi đáy mắt Chu Chi Tuấn rất phức tạp, một lát sau hắn vươn tay vò mạnh đầu Tần Hoài: “Nói đi, có chuyện gì?”
Tần Hoài mỉm cười, lấy cốc nước Chu Chi Tuấn để trên bàn uống một ngụm: “Không phải, anh cũng đừng nói cho anh ấy biết chuyện này. Là tự em muốn nhờ anh giúp.”
An Lương đứng dậy dợm bước ra khỏi phòng viện trưởng: “Nếu ba cứ khăng khăng hòa giải, con sẽ tìm đài truyền hình và phóng viên. Dù con không làm bác sĩ nữa thì con cũng sẽ khiến lũ người kia không thể toại nguyện. Ba phải giảng hòa không phải cách giải quyết vấn đề, trốn tránh cũng không phải, ba ạ.”
“Thằng nhãi kia anh đứng lại cho tôi!” Viện trưởng An đứng bật dậy từ bàn làm việc, định vươn tay túm An Lương lại nhưng lại không bắt được anh. An Lương trẻ tuổi hành động nhanh nhẹn, đã mở cửa chạy biến ra ngoài.
Đến khi ra khỏi tòa nhà hành chính, anh mới nhận ra nãy giờ điện thoại cứ rung liên tục. Anh móc ra xem thì là tin nhắn Wechat Tần Hoài gửi, lại không chỉ một tin.
“Mấy giờ tan làm? Đi ăn chung không anh?”
Chu Chi Tuấn gật đầu: “Mày gửi tên với đơn vị các thứ vào Wechat của anh, anh tìm người thăm dò xem.”
Chu Chi Tuấn nhìn theo bóng lưng Tần Hoài xuống tầng, hắn lặng lẽ thở dài, lời tới bên miệng rồi cũng trôi ngược vào trong. Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Chu Chi Tuấn nhận cuộc gọi: “Ừ là tôi. Tra được rồi à? Đúng, là ba người… Được rồi, cho mấy người qua xử lý đi, nhưng mà chú ý chừng mực một chút, đừng để lại hậu quả gì… Được rồi, xong việc thì báo tôi một tiếng là được.”
“Hôm nay có một khách của Tiểu Ngải chuyển qua cho em, chắc phải đến tối em mới xong. Bảy giờ tới đón anh được không? Có muộn quá không anh?”
Anh thực sự thấy hơi tủi thân. Thực ra ảnh hưởng mà người nhà của Lan Minh Quyên gây ra cho anh vẫn không lớn, vì An Lương đã biết bọn chúng là loại người gì, những kẻ đó có thể làm ra những chuyện vô đạo đức như thế cũng dễ hiểu. Điều làm An Lương cảm thấy tủi thân thật sự là thái độ của ba anh.
Trước đây ba anh đã nhắc đến chuyện này với anh mấy lần, nhưng An Lương không hứng thú gì, cứ tìm cách né tránh cho qua vấn đề. Đến hôm nay, một lần nữa ba anh nhắc đến chủ đề này, An Lương mới bàng hoàng ý thức được: Có lẽ ba anh thật sự nghiêm túc.
Tin nhắn gần nhất có lẽ được gửi tới sau khi thấy anh không nhắn lại suốt hai tiếng đồng hồ, mang theo chút ướm hỏi dè dặt: “Sao vậy? Gặp phải chuyện gì à?”
An Lương biết cu cậu chỉ đang nói nhảm, anh ném lọ sữa chua đã uống hết vào thùng rác ở góc phòng, vẽ ra một đường parabol hoàn hảo: “Không sao, chưa đến mức đó, cậu đừng có tức giận làm gì, bọn đó không đáng đâu.”
An Lương vốn không định quay lại khoa tâm thần, anh ngồi phịch xuống bồn hoa ven đường, duỗi chân ra, nghĩ kiểu gì lại gọi điện cho Tần Hoài.
An Lương bỗng thấy mũi mình cay cay, suýt nữa đã òa khóc ngay trước bồn hoa đông người qua lại.
Điện thoại chỉ đổ một hồi chuông là Tần Hoài đã bắt máy, giọng cậu rất dịu dàng: “Sao thế anh?”
Tiểu Hoàng cũng cười, đứng dậy thu dọn bàn của mình: “Chuẩn không cần chỉnh, quả nhiên là mỏ khoét trứ danh của viện mình.”
An Lương bỗng thấy mũi mình cay cay, suýt nữa đã òa khóc ngay trước bồn hoa đông người qua lại.
Tần Hoài rót nước cho hắn rồi ngồi xuống trước mặt Chu Chi Tuấn: “Thầy, em có việc cần nhờ anh giúp?”
Anh thực sự thấy hơi tủi thân. Thực ra ảnh hưởng mà người nhà của Lan Minh Quyên gây ra cho anh vẫn không lớn, vì An Lương đã biết bọn chúng là loại người gì, những kẻ đó có thể làm ra những chuyện vô đạo đức như thế cũng dễ hiểu. Điều làm An Lương cảm thấy tủi thân thật sự là thái độ của ba anh.
“Cái gì?” Viện trưởng An không phản ứng kịp.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Tần Hoài: “Lúc trước anh cảm thấy dù mày nói ngoài miệng là thích cậu ta nhưng chưa chắc trong lòng đã thích thật, dù gì… Nhưng mà giờ thì anh thật sự không hiểu, nếu mày không thật lòng thích cậu ta thì sẽ không tìm tới anh. Tiểu Hoài, mày nói rõ ra cho anh, rốt cuộc mày nghĩ cái gì vậy?”
Dù ba anh không đứng về phía anh đi nữa, An Lương vẫn cảm thấy ba anh không phải loại người gió chiều nào che chiều ấy, lựa chọn đứng về phía bên kia như vậy. Vì thế trong lòng An Lương, lời khuyên bảo của viện trưởng An tạo thành cho anh thứ cảm xúc như bị phản bội.
An Lương cảm thấy hình như anh nghe không hiểu ý ba mình: “Ý ba là… dù chúng ta đúng, vì cái danh tiếng mơ hồ vô thực này, chúng ta vẫn phải nín nhịn mà im lặng?”
Sụt sịt mũi, thủ thỉ với Tần Hoài về chuyện mới xảy ra. Anh kể rất tỉ mỉ, Tần Hoài ở đầu dây bên kia chỉ lẳng lặng lắng nghe, không ngắt lời anh.
Chu Chi Tuấn khựng lại, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề nhìn Tần Hoài: “Bác sĩ An bảo mày tới tìm anh à?”
“Có người đang chờ tôi đi ăn”, nghe ngọt ngào biết bao, lãng mạn tốt đẹp nhường nào.
Cho đến khi An Lương nói xong, Tần Hoài mới khẽ nói: “Anh mới nói người bệnh từng là giáo sư khoa Vật Lý của đại học Trùng Khánh, tên Lan Minh Quyên phải không?”
Ai ngờ An Lương vội vã xông vào tiệm xem, quét mắt một vòng tầng một cũng không thấy được Tần Hoài. Mấy thợ xăm đang túm tụm chơi game nhìn thấy thì cười nói: “Tìm Tiểu Hoài à? Đang làm trên tầng hai đó, anh Chu cũng ngồi với nó, cậu lên trên đi.”
An Lương gật đầu, lại nhớ ra đang gọi điện thoại thì Tần Hoài không nhìn thấy anh gật đầu thì bèn đáp lại rất nhanh: “Ừ, sao thế?”
Chu Chi Tuấn cúi đầu gửi mấy tin nhắn xong thì ngẩng lên nhìn Tần Hoài, hắn bật cười: “Mày nghĩ thầy mày là ai chứ? Anh tự biết, yên tâm đi.”
“Hôm nay có một khách của Tiểu Ngải chuyển qua cho em, chắc phải đến tối em mới xong. Bảy giờ tới đón anh được không? Có muộn quá không anh?”
“Không sao ạ.” Giọng Tần Hoài vẫn mềm mại bình thản như trước, còn nói như dỗ dành An Lương qua điện thoại, “Anh đừng quan tâm tới chuyện này nữa, em sẽ nghĩ cách giải quyết giúp anh. Anh cứ ngồi nghĩ xem tối nay ăn gì là được rồi.”
Tần Hoài lắc đầu: “Không phải em, là An Lương.”
Đến khi ra khỏi tòa nhà hành chính, anh mới nhận ra nãy giờ điện thoại cứ rung liên tục. Anh móc ra xem thì là tin nhắn Wechat Tần Hoài gửi, lại không chỉ một tin.
An Lương không ngờ Tần Hoài sẽ nói như thế, anh bỗng thấy hơi lúng túng: “Không phải… Tôi nói với em không phải là vì muốn em giải quyết hộ tôi… Thực ra không có chuyện gì đâu… tôi xử lý được mà…”
Chu Chi Tuấn đặt cốc nước trong tay xuống, khom người hướng về phía trước: “Sao thế? Gặp chuyện gì à?”
Tần Hoài cắt ngang những lời lộn xộn của An Lương bằng chất giọng ấm áp của mình: “Em biết anh có thể tự mình xử lý, nhưng em không muốn để anh chịu thiệt thòi như vậy. Anh yên tâm, cứ về văn phòng nghỉ ngơi, em xong việc bên này sẽ tới đón anh đi ăn tối. Đừng tức giận nữa nhé.”
“Không được.” An Lương đứng dậy.
Khi nói ra bốn chữ cuối cùng, giọng Tần Hoài thoáng trầm đi đôi chút, nghe dịu dàng và nhẫn nại lạ kỳ. An Lương chợt không nói được câu nào, anh cảm thấy mình cấp thiết muốn tới gặp Tần Hoài: “Không sao, còn bốn tiếng nữa là tôi tan làm. Đợi lát nữa tan ca tôi sẽ tới tiệm xăm tìm em luôn, em không cần qua đây đón đâu.”
Tần Hoài bên kia tạm dừng chốc lát rồi mới dịu giọng đáp: “Vâng.”
Thấy An Lương không nói lời nào, viện trưởng An cho rằng anh bị mình thuyết phục rồi, ông ta chậm rãi tiếp tục: “Tiền bồi thường đã đàm phán còn tám mươi ngàn, anh không cần phải quan tâm số tiền đó. Chỉ cần tiền tới tay, hẳn là nhà bọn họ sẽ không…”
Hai người hàn huyên mấy chuyện bâng quơ xong mới cúp máy. An Lương đứng dậy khỏi bồn hoa, cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn, không còn tủi thân, không còn phẫn nộ, cũng chẳng muốn đánh người, anh như rơi vào trạng thái bình lặng hững hờ trước cơn dông.
Trên đường về, khi đi qua máy bán đồ ăn vặt của khu nội trú, anh thậm chí còn mua cho mình và Hoàng Vĩ Nhân mỗi người một chai sữa chua Cheese Bababall.
“Đâu chỉ bọn đó không đáng, em thấy cả xã hội loài người này đều không đáng.” Tiểu Hoàng liến thoắng, “Từ hôm đó trở đi là không có ngày nào yên ổn. Em thấy chẳng thà từ chức về nhà bán lẩu xiên cho rồi.”
Tần Hoài cúp máy, ngồi trên sô pha cúi đầu ngẫm nghĩ trong tiệm, sau đó đứng dậy lên tầng hai.
Nhà Tiểu Hoàng có một quán bán lẩu xiên ở thị trấn trực thuộc Trùng Khánh, tất nhiên cửa tiệm đó đã trở thành chốn về của cu cậu. An Lương phì cười: “Tôi thấy không những cậu sẽ không từ chức mà còn có thể lên cấp cao luôn. Chấp nhận số phận đi đồng chí Tiểu Hoàng ơi, cả đời này cậu sẽ phải làm linh bệnh vật cho bệnh viện số 4, làm ngọn đuốc nhiệt huyết của khoa tâm thần chúng ta. Cho đến khi…”
Chu Chi Tuấn vừa mới làm xong một hình nửa ngực, đang dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng Tần Hoài đi lên thì mở mắt mỉm cười: “Mệt chết đi được, Tiểu Hoài đi lấy cho anh cốc nước.”
An Lương biết ý của việc “trèo lên trên”: Ba anh hẳn là muốn cho An Lương phụ trách cả một khoa, bước lên con đường quản lý hành chính.
Tần Hoài rót nước cho hắn rồi ngồi xuống trước mặt Chu Chi Tuấn: “Thầy, em có việc cần nhờ anh giúp?”
Chu Chi Tuấn đặt cốc nước trong tay xuống, khom người hướng về phía trước: “Sao thế? Gặp chuyện gì à?”
Tần Hoài lắc đầu: “Không phải em, là An Lương.”
Tần Hoài cúp máy, ngồi trên sô pha cúi đầu ngẫm nghĩ trong tiệm, sau đó đứng dậy lên tầng hai.
Chu Chi Tuấn khựng lại, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề nhìn Tần Hoài: “Bác sĩ An bảo mày tới tìm anh à?”
Tần Hoài nhanh chóng nói lại những gì An Lương kể cho mình qua điện thoại, cậu nhíu mày nói: “Em cảm thấy người nhà đó cũng không phải dạng có số có má gì, hẳn là chỉ muốn tranh thủ kiếm chác từ bệnh viện thôi, xử lý loại đó sẽ không có vấn đề gì phiền phức cả.”
Tần Hoài mỉm cười, lấy cốc nước Chu Chi Tuấn để trên bàn uống một ngụm: “Không phải, anh cũng đừng nói cho anh ấy biết chuyện này. Là tự em muốn nhờ anh giúp.”
Lúc xuống xe anh chạy rất vội, nhanh chóng bỏ lại mấy lời dặn đặc tiếng địa phương bảo anh đi chậm một chút của bác tài người Trùng Khánh. An Lương không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay về phía lái xe tỏ ý đã nghe thấy rồi.
Cảm xúc nơi đáy mắt Chu Chi Tuấn rất phức tạp, một lát sau hắn vươn tay vò mạnh đầu Tần Hoài: “Nói đi, có chuyện gì?”
Tần Hoài nhanh chóng nói lại những gì An Lương kể cho mình qua điện thoại, cậu nhíu mày nói: “Em cảm thấy người nhà đó cũng không phải dạng có số có má gì, hẳn là chỉ muốn tranh thủ kiếm chác từ bệnh viện thôi, xử lý loại đó sẽ không có vấn đề gì phiền phức cả.”
Chu Chi Tuấn gật đầu: “Mày gửi tên với đơn vị các thứ vào Wechat của anh, anh tìm người thăm dò xem.”
Tần Hoài gật đầu, đắn đo một lát mới khẽ nói: “Để bọn họ không tới bệnh viện làm loạn nữa là được, cũng không phải việc gì to tát, không cần làm quá đâu ạ.”
“Cho đến khi anh em mình cũng thành bệnh nhân.” Tiểu Hoàng tiếp lời bài bản, cả hai nghe xong cũng bật cười.
Chu Chi Tuấn cúi đầu gửi mấy tin nhắn xong thì ngẩng lên nhìn Tần Hoài, hắn bật cười: “Mày nghĩ thầy mày là ai chứ? Anh tự biết, yên tâm đi.”
Tần Hoài đáp lại: “Vậy em đi sửa hình trước, khách sắp tới rồi.”
Tần Hoài cắt ngang những lời lộn xộn của An Lương bằng chất giọng ấm áp của mình: “Em biết anh có thể tự mình xử lý, nhưng em không muốn để anh chịu thiệt thòi như vậy. Anh yên tâm, cứ về văn phòng nghỉ ngơi, em xong việc bên này sẽ tới đón anh đi ăn tối. Đừng tức giận nữa nhé.”
“Từ từ đã, ngồi xuống cho anh.” Chu Chi Tuấn kéo cậu ngồi lại xuống ghế rồi nói, “Mày nói anh nghe chút đi, rốt cuộc mày với bác sĩ An là như thế nào?”
Gợi ý cho chương cuối quyển: An Lương đã nghĩ Tần Hoài mắc bệnh gì?
Hắn nhìn thẳng vào mắt Tần Hoài: “Lúc trước anh cảm thấy dù mày nói ngoài miệng là thích cậu ta nhưng chưa chắc trong lòng đã thích thật, dù gì… Nhưng mà giờ thì anh thật sự không hiểu, nếu mày không thật lòng thích cậu ta thì sẽ không tìm tới anh. Tiểu Hoài, mày nói rõ ra cho anh, rốt cuộc mày nghĩ cái gì vậy?”
Tần Hoài né tránh ánh mắt của Chu Chi Tuấn, giọng cậu nhẹ tênh, đến mức ngay cả chính cậu cũng không xác định được nội dung trong lời mình: “Thầy, khi em nói em thích bác sĩ An, em chưa từng lừa gạt anh. Nhưng quả thực em cũng không biết sự yêu thích ấy có thể đi được bao xa.”
“Vậy mày vẫn không định buông tha cho cậu ấy à?”
Tin nhắn gần nhất có lẽ được gửi tới sau khi thấy anh không nhắn lại suốt hai tiếng đồng hồ, mang theo chút ướm hỏi dè dặt: “Sao vậy? Gặp phải chuyện gì à?”
“Không ạ.” Tần Hoài nhìn Chu Chi Tuấn mà cười, “Năm đó cũng đâu có ai buông tha cho em.”
“Mấy giờ tan làm? Đi ăn chung không anh?”
Sắc mặt Chu Chi Tuấn lập tức trở nên ảm đạm, hắn vỗ vào lưng Tần Hoài: “Chuyện năm đó cũng tại anh… Lúc đó anh không nên đi…”
Sắc mặt Chu Chi Tuấn lập tức trở nên ảm đạm, hắn vỗ vào lưng Tần Hoài: “Chuyện năm đó cũng tại anh… Lúc đó anh không nên đi…”
Còn chưa nói hết câu đã bị Tần Hoài nhẹ nhàng cắt ngang, cậu đứng dậy: “Trên đời này, anh vẫn luôn là người đối tốt với em nhất, em biết rõ trong lòng.”
Chu Chi Tuấn vừa mới làm xong một hình nửa ngực, đang dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng Tần Hoài đi lên thì mở mắt mỉm cười: “Mệt chết đi được, Tiểu Hoài đi lấy cho anh cốc nước.”
Hai người hàn huyên mấy chuyện bâng quơ xong mới cúp máy. An Lương đứng dậy khỏi bồn hoa, cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn, không còn tủi thân, không còn phẫn nộ, cũng chẳng muốn đánh người, anh như rơi vào trạng thái bình lặng hững hờ trước cơn dông.
Chu Chi Tuấn nhìn theo bóng lưng Tần Hoài xuống tầng, hắn lặng lẽ thở dài, lời tới bên miệng rồi cũng trôi ngược vào trong. Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Chu Chi Tuấn nhận cuộc gọi: “Ừ là tôi. Tra được rồi à? Đúng, là ba người… Được rồi, cho mấy người qua xử lý đi, nhưng mà chú ý chừng mực một chút, đừng để lại hậu quả gì… Được rồi, xong việc thì báo tôi một tiếng là được.”
An Lương vốn không định quay lại khoa tâm thần, anh ngồi phịch xuống bồn hoa ven đường, duỗi chân ra, nghĩ kiểu gì lại gọi điện cho Tần Hoài.
An Lương ngồi trong phòng làm việc, đến lúc tan làm thì anh đã cắn nát cái ống hút của lọ sữa chua Cheese Bababall kia. Tiểu Hoàng ngồi đối diện anh thì nổi giận đùng đùng, huơ tay múa chân: “Mẹ nó chứ, thế mà cũng được hả… Em thấy bọn mình đừng làm bác sĩ y tá nữa, đổi quách sang làm dân chống đối ngành y luôn đi, đụng cái là làm loạn lên, một trăm ngàn hay tám mươi ngàn đều ăn đứt lương cả năm của em rồi…”
An Lương biết cu cậu chỉ đang nói nhảm, anh ném lọ sữa chua đã uống hết vào thùng rác ở góc phòng, vẽ ra một đường parabol hoàn hảo: “Không sao, chưa đến mức đó, cậu đừng có tức giận làm gì, bọn đó không đáng đâu.”
Hết chương 22.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi buổi sáng nay, anh đã hỏi một câu tới lần thứ tư: “Dựa vào đâu?”
“Đâu chỉ bọn đó không đáng, em thấy cả xã hội loài người này đều không đáng.” Tiểu Hoàng liến thoắng, “Từ hôm đó trở đi là không có ngày nào yên ổn. Em thấy chẳng thà từ chức về nhà bán lẩu xiên cho rồi.”
Tần Hoài bên kia tạm dừng chốc lát rồi mới dịu giọng đáp: “Vâng.”
Nhà Tiểu Hoàng có một quán bán lẩu xiên ở thị trấn trực thuộc Trùng Khánh, tất nhiên cửa tiệm đó đã trở thành chốn về của cu cậu. An Lương phì cười: “Tôi thấy không những cậu sẽ không từ chức mà còn có thể lên cấp cao luôn. Chấp nhận số phận đi đồng chí Tiểu Hoàng ơi, cả đời này cậu sẽ phải làm linh bệnh vật cho bệnh viện số 4, làm ngọn đuốc nhiệt huyết của khoa tâm thần chúng ta. Cho đến khi…”
“Cho đến khi anh em mình cũng thành bệnh nhân.” Tiểu Hoàng tiếp lời bài bản, cả hai nghe xong cũng bật cười.
An Lương cũng không chần chừ nữa, anh đi theo sau hắn lên tầng: “Chẳng phải vì ngại sẽ quấy rầy khách, làm người ta ngượng hay sao?”
“Làm ngọn đuốc chói sáng ở khoa tâm thần, cho đến khi trở thành bệnh nhân của khoa tâm thần” là câu mà đám bác sĩ y tá khoa bọn họ hay tự mỉa mai với nhau, bắt nguồn từ tư tưởng cốt lõi “qua lại lâu với bệnh nhân tâm thần thì sẽ nhận ra mình mới là đứa tâm thần”, là phiên bản dân gian cấp thấp chứa đầy trí tuệ giản dị của tầng lớp lao động “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải”.
An Lương ngồi nhấp nhổm như kim chích dưới mông tới lúc tan làm, anh phóng khoáng xách mũ bảo hiểm của mình lên: “Tan ca đi ăn đây. Cậu cũng về nhà sớm đi, người nhà bệnh nhân sẽ phản bội cậu nhưng lẩu và xiên thì không bao giờ.”
Tiểu Hoàng cũng cười, đứng dậy thu dọn bàn của mình: “Chuẩn không cần chỉnh, quả nhiên là mỏ khoét trứ danh của viện mình.”
Gợi ý cho chương cuối quyển: An Lương đã nghĩ Tần Hoài mắc bệnh gì?
Buổi sáng lúc An Lương đi làm thì là Tần Hoài đưa anh tới nên anh không đi xe máy của mình. Lúc này dính phải giờ cao điểm nổi tiếng Trùng Khánh xong, đứng đầu đường vò võ đợi Didi như một thằng ngu, mãi lâu sau mới chờ được chuyến premium của mình.
An Lương cảm thấy khách đang ở đây mà mình chạy lên tìm thì hơi sỗ sàng, đang lúc do dự thì Chu Chi Tuấn nghe thấy tiếng động dưới tầng đi xuống. Hắn thấy An Lương thì nở nụ cười: “Bác sĩ An, tới rồi sao không lên?”
Vừa lên xe, tài xế còn chưa tụng xong câu “Dịch vụ premium rất vui được phục vụ bạn” đã bị An Lương cắt ngang: “Ừ vui lắm vui lắm, bác tài lái nhanh chút nha, có người đang chờ tôi đi ăn!”
“Có người đang chờ tôi đi ăn”, nghe ngọt ngào biết bao, lãng mạn tốt đẹp nhường nào.
Còn chưa nói hết câu đã bị Tần Hoài nhẹ nhàng cắt ngang, cậu đứng dậy: “Trên đời này, anh vẫn luôn là người đối tốt với em nhất, em biết rõ trong lòng.”
Nhưng chỉ có An Lương tự biết, so với việc nói Tần Hoài chờ mình đi ăn, chẳng thà nói rằng mình đang cấp thiết muốn gặp Tần Hoài.
Lúc xuống xe anh chạy rất vội, nhanh chóng bỏ lại mấy lời dặn đặc tiếng địa phương bảo anh đi chậm một chút của bác tài người Trùng Khánh. An Lương không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay về phía lái xe tỏ ý đã nghe thấy rồi.
Điện thoại chỉ đổ một hồi chuông là Tần Hoài đã bắt máy, giọng cậu rất dịu dàng: “Sao thế anh?”
Anh muốn gặp Tần Hoài, ngay lúc này.
Ai ngờ An Lương vội vã xông vào tiệm xem, quét mắt một vòng tầng một cũng không thấy được Tần Hoài. Mấy thợ xăm đang túm tụm chơi game nhìn thấy thì cười nói: “Tìm Tiểu Hoài à? Đang làm trên tầng hai đó, anh Chu cũng ngồi với nó, cậu lên trên đi.”
An Lương cảm thấy khách đang ở đây mà mình chạy lên tìm thì hơi sỗ sàng, đang lúc do dự thì Chu Chi Tuấn nghe thấy tiếng động dưới tầng đi xuống. Hắn thấy An Lương thì nở nụ cười: “Bác sĩ An, tới rồi sao không lên?”
An Lương cũng không chần chừ nữa, anh đi theo sau hắn lên tầng: “Chẳng phải vì ngại sẽ quấy rầy khách, làm người ta ngượng hay sao?”
Sụt sịt mũi, thủ thỉ với Tần Hoài về chuyện mới xảy ra. Anh kể rất tỉ mỉ, Tần Hoài ở đầu dây bên kia chỉ lẳng lặng lắng nghe, không ngắt lời anh.
Chu Chi Tuấn đã gặp anh mấy lần nên nói chuyện cũng thoải mái hơn chút: “Đâu ra chứ, đều là đàn ông cả, không sợ bị nhìn đâu. Nếu cậu không lên, tôi thấy khéo Tiểu Hoài sẽ ném luôn máy xăm trên tay để xuống tầng tìm cậu mất.”
Hết chương 22.
“Không ạ.” Tần Hoài nhìn Chu Chi Tuấn mà cười, “Năm đó cũng đâu có ai buông tha cho em.”
An Lương gật đầu, lại nhớ ra đang gọi điện thoại thì Tần Hoài không nhìn thấy anh gật đầu thì bèn đáp lại rất nhanh: “Ừ, sao thế?”
Thực ra lửa giận trong lòng An Lương vẫn còn chưa tắt hoàn toàn, nhưng người ngồi đối diện là ba anh, anh có nổi trận lôi đình thì cũng không lại được trước uy phong của ông cụ. Thế là An Lương bèn kéo cái ghế đối diện tới, nhíu mày ngồi xuống.
Tần Hoài đáp lại: “Vậy em đi sửa hình trước, khách sắp tới rồi.”
“Không sao ạ.” Giọng Tần Hoài vẫn mềm mại bình thản như trước, còn nói như dỗ dành An Lương qua điện thoại, “Anh đừng quan tâm tới chuyện này nữa, em sẽ nghĩ cách giải quyết giúp anh. Anh cứ ngồi nghĩ xem tối nay ăn gì là được rồi.”
Viện trưởng An cũng không dài dòng nhiều lời với anh, ông ta vào thẳng chuyện chính: “Vừa rồi anh không nên nói như thế trước mặt lão Lưu và lão Mã, hai người bọn họ cũng đều muốn tốt cho anh thôi có biết không?”
An Lương ngồi trong phòng làm việc, đến lúc tan làm thì anh đã cắn nát cái ống hút của lọ sữa chua Cheese Bababall kia. Tiểu Hoàng ngồi đối diện anh thì nổi giận đùng đùng, huơ tay múa chân: “Mẹ nó chứ, thế mà cũng được hả… Em thấy bọn mình đừng làm bác sĩ y tá nữa, đổi quách sang làm dân chống đối ngành y luôn đi, đụng cái là làm loạn lên, một trăm ngàn hay tám mươi ngàn đều ăn đứt lương cả năm của em rồi…”
Gợi ý cho chương cuối quyển: An Lương đã nghĩ Tần Hoài mắc bệnh gì?
An Lương không tin nổi mà ngẩng đầu: “Vì tốt cho con? Vì tốt cho con là để con gánh một cái nồi rách giời rơi xuống thế à?”
Viện trưởng An ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đó khiến An Lương bất giác cảm thấy người trước mặt có hơi xa lạ: “Nếu làm căng lên, trên lý lịch của anh sẽ có một vết nhơ như thế, anh thấy vinh quang lắm à? Sau này anh không muốn trèo lên trên nữa đúng không? Có phải anh định làm một bác sĩ khám bệnh cả đời không?”
“Từ từ đã, ngồi xuống cho anh.” Chu Chi Tuấn kéo cậu ngồi lại xuống ghế rồi nói, “Mày nói anh nghe chút đi, rốt cuộc mày với bác sĩ An là như thế nào?”
“Thằng nhãi nhà anh vẫn còn quá trẻ, chẳng hiểu cái quái gì cả.” Ba anh nhìn có vẻ rất thất vọng, “Có biết câu cái nhỏ không nhịn thì mưu cao tất loạn không? Nếu anh không trả tiền, đám người kia có thể gây ra đủ chuyện nữa. Nếu chúng tìm tới đài truyền hình, tìm đến phóng viên, dù đến cuối có phát hiện chúng ta không hề sai thì thanh danh của bệnh viện, thanh danh của anh cũng đã đi đời cả rồi còn gì?”
Viện trưởng An nặng nề nhìn An Lương rất lâu, sau đó ông ta mới gật đầu nói với con mình: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
An Lương cảm thấy hình như anh nghe không hiểu ý ba mình: “Ý ba là… dù chúng ta đúng, vì cái danh tiếng mơ hồ vô thực này, chúng ta vẫn phải nín nhịn mà im lặng?”
Buổi sáng lúc An Lương đi làm thì là Tần Hoài đưa anh tới nên anh không đi xe máy của mình. Lúc này dính phải giờ cao điểm nổi tiếng Trùng Khánh xong, đứng đầu đường vò võ đợi Didi như một thằng ngu, mãi lâu sau mới chờ được chuyến premium của mình.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi buổi sáng nay, anh đã hỏi một câu tới lần thứ tư: “Dựa vào đâu?”
“Thằng nhãi kia anh đứng lại cho tôi!” Viện trưởng An đứng bật dậy từ bàn làm việc, định vươn tay túm An Lương lại nhưng lại không bắt được anh. An Lương trẻ tuổi hành động nhanh nhẹn, đã mở cửa chạy biến ra ngoài.
Cho đến khi An Lương nói xong, Tần Hoài mới khẽ nói: “Anh mới nói người bệnh từng là giáo sư khoa Vật Lý của đại học Trùng Khánh, tên Lan Minh Quyên phải không?”
Tần Hoài gật đầu, đắn đo một lát mới khẽ nói: “Để bọn họ không tới bệnh viện làm loạn nữa là được, cũng không phải việc gì to tát, không cần làm quá đâu ạ.”
Viện trưởng An ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đó khiến An Lương bất giác cảm thấy người trước mặt có hơi xa lạ: “Nếu làm căng lên, trên lý lịch của anh sẽ có một vết nhơ như thế, anh thấy vinh quang lắm à? Sau này anh không muốn trèo lên trên nữa đúng không? Có phải anh định làm một bác sĩ khám bệnh cả đời không?”
Nhưng chỉ có An Lương tự biết, so với việc nói Tần Hoài chờ mình đi ăn, chẳng thà nói rằng mình đang cấp thiết muốn gặp Tần Hoài.
An Lương biết ý của việc “trèo lên trên”: Ba anh hẳn là muốn cho An Lương phụ trách cả một khoa, bước lên con đường quản lý hành chính.
*Sữa chua Cheese Bababall
Vừa lên xe, tài xế còn chưa tụng xong câu “Dịch vụ premium rất vui được phục vụ bạn” đã bị An Lương cắt ngang: “Ừ vui lắm vui lắm, bác tài lái nhanh chút nha, có người đang chờ tôi đi ăn!”
Trước đây ba anh đã nhắc đến chuyện này với anh mấy lần, nhưng An Lương không hứng thú gì, cứ tìm cách né tránh cho qua vấn đề. Đến hôm nay, một lần nữa ba anh nhắc đến chủ đề này, An Lương mới bàng hoàng ý thức được: Có lẽ ba anh thật sự nghiêm túc.
Trên đường về, khi đi qua máy bán đồ ăn vặt của khu nội trú, anh thậm chí còn mua cho mình và Hoàng Vĩ Nhân mỗi người một chai sữa chua Cheese Bababall.
Thấy An Lương không nói lời nào, viện trưởng An cho rằng anh bị mình thuyết phục rồi, ông ta chậm rãi tiếp tục: “Tiền bồi thường đã đàm phán còn tám mươi ngàn, anh không cần phải quan tâm số tiền đó. Chỉ cần tiền tới tay, hẳn là nhà bọn họ sẽ không…”
An Lương lắc đầu: “Con nói là không được, con không chấp nhận hành vi hòa giải kiểu này. Tám mươi ngàn? Ba, ba tới khu nội trú mà nhìn, xem giờ có bao nhiêu người đang dãi nắng dầm mưa kiếm tiền khắp chốn chỉ vì tám mươi ngàn đồng ấy? Người nhà đó dựa vào đâu mà có thể ngang nhiên không làm mà hưởng trọn tám mươi ngàn?”
Chu Chi Tuấn đã gặp anh mấy lần nên nói chuyện cũng thoải mái hơn chút: “Đâu ra chứ, đều là đàn ông cả, không sợ bị nhìn đâu. Nếu cậu không lên, tôi thấy khéo Tiểu Hoài sẽ ném luôn máy xăm trên tay để xuống tầng tìm cậu mất.”
Thực ra lửa giận trong lòng An Lương vẫn còn chưa tắt hoàn toàn, nhưng người ngồi đối diện là ba anh, anh có nổi trận lôi đình thì cũng không lại được trước uy phong của ông cụ. Thế là An Lương bèn kéo cái ghế đối diện tới, nhíu mày ngồi xuống.
“Không được.” An Lương đứng dậy.
“Làm ngọn đuốc chói sáng ở khoa tâm thần, cho đến khi trở thành bệnh nhân của khoa tâm thần” là câu mà đám bác sĩ y tá khoa bọn họ hay tự mỉa mai với nhau, bắt nguồn từ tư tưởng cốt lõi “qua lại lâu với bệnh nhân tâm thần thì sẽ nhận ra mình mới là đứa tâm thần”, là phiên bản dân gian cấp thấp chứa đầy trí tuệ giản dị của tầng lớp lao động “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải”.
“Cái gì?” Viện trưởng An không phản ứng kịp.
An Lương lắc đầu: “Con nói là không được, con không chấp nhận hành vi hòa giải kiểu này. Tám mươi ngàn? Ba, ba tới khu nội trú mà nhìn, xem giờ có bao nhiêu người đang dãi nắng dầm mưa kiếm tiền khắp chốn chỉ vì tám mươi ngàn đồng ấy? Người nhà đó dựa vào đâu mà có thể ngang nhiên không làm mà hưởng trọn tám mươi ngàn?”
Anh muốn gặp Tần Hoài, ngay lúc này.
Cảm xúc nơi đáy mắt Chu Chi Tuấn rất phức tạp, một lát sau hắn vươn tay vò mạnh đầu Tần Hoài: “Nói đi, có chuyện gì?”
Tần Hoài mỉm cười, lấy cốc nước Chu Chi Tuấn để trên bàn uống một ngụm: “Không phải, anh cũng đừng nói cho anh ấy biết chuyện này. Là tự em muốn nhờ anh giúp.”
An Lương đứng dậy dợm bước ra khỏi phòng viện trưởng: “Nếu ba cứ khăng khăng hòa giải, con sẽ tìm đài truyền hình và phóng viên. Dù con không làm bác sĩ nữa thì con cũng sẽ khiến lũ người kia không thể toại nguyện. Ba phải giảng hòa không phải cách giải quyết vấn đề, trốn tránh cũng không phải, ba ạ.”
“Thằng nhãi kia anh đứng lại cho tôi!” Viện trưởng An đứng bật dậy từ bàn làm việc, định vươn tay túm An Lương lại nhưng lại không bắt được anh. An Lương trẻ tuổi hành động nhanh nhẹn, đã mở cửa chạy biến ra ngoài.
Đến khi ra khỏi tòa nhà hành chính, anh mới nhận ra nãy giờ điện thoại cứ rung liên tục. Anh móc ra xem thì là tin nhắn Wechat Tần Hoài gửi, lại không chỉ một tin.
“Mấy giờ tan làm? Đi ăn chung không anh?”
Chu Chi Tuấn gật đầu: “Mày gửi tên với đơn vị các thứ vào Wechat của anh, anh tìm người thăm dò xem.”
Chu Chi Tuấn nhìn theo bóng lưng Tần Hoài xuống tầng, hắn lặng lẽ thở dài, lời tới bên miệng rồi cũng trôi ngược vào trong. Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Chu Chi Tuấn nhận cuộc gọi: “Ừ là tôi. Tra được rồi à? Đúng, là ba người… Được rồi, cho mấy người qua xử lý đi, nhưng mà chú ý chừng mực một chút, đừng để lại hậu quả gì… Được rồi, xong việc thì báo tôi một tiếng là được.”
“Hôm nay có một khách của Tiểu Ngải chuyển qua cho em, chắc phải đến tối em mới xong. Bảy giờ tới đón anh được không? Có muộn quá không anh?”
Anh thực sự thấy hơi tủi thân. Thực ra ảnh hưởng mà người nhà của Lan Minh Quyên gây ra cho anh vẫn không lớn, vì An Lương đã biết bọn chúng là loại người gì, những kẻ đó có thể làm ra những chuyện vô đạo đức như thế cũng dễ hiểu. Điều làm An Lương cảm thấy tủi thân thật sự là thái độ của ba anh.
Trước đây ba anh đã nhắc đến chuyện này với anh mấy lần, nhưng An Lương không hứng thú gì, cứ tìm cách né tránh cho qua vấn đề. Đến hôm nay, một lần nữa ba anh nhắc đến chủ đề này, An Lương mới bàng hoàng ý thức được: Có lẽ ba anh thật sự nghiêm túc.
Tin nhắn gần nhất có lẽ được gửi tới sau khi thấy anh không nhắn lại suốt hai tiếng đồng hồ, mang theo chút ướm hỏi dè dặt: “Sao vậy? Gặp phải chuyện gì à?”
An Lương biết cu cậu chỉ đang nói nhảm, anh ném lọ sữa chua đã uống hết vào thùng rác ở góc phòng, vẽ ra một đường parabol hoàn hảo: “Không sao, chưa đến mức đó, cậu đừng có tức giận làm gì, bọn đó không đáng đâu.”
An Lương vốn không định quay lại khoa tâm thần, anh ngồi phịch xuống bồn hoa ven đường, duỗi chân ra, nghĩ kiểu gì lại gọi điện cho Tần Hoài.
An Lương bỗng thấy mũi mình cay cay, suýt nữa đã òa khóc ngay trước bồn hoa đông người qua lại.
Điện thoại chỉ đổ một hồi chuông là Tần Hoài đã bắt máy, giọng cậu rất dịu dàng: “Sao thế anh?”
Tiểu Hoàng cũng cười, đứng dậy thu dọn bàn của mình: “Chuẩn không cần chỉnh, quả nhiên là mỏ khoét trứ danh của viện mình.”
An Lương bỗng thấy mũi mình cay cay, suýt nữa đã òa khóc ngay trước bồn hoa đông người qua lại.
Tần Hoài rót nước cho hắn rồi ngồi xuống trước mặt Chu Chi Tuấn: “Thầy, em có việc cần nhờ anh giúp?”
Anh thực sự thấy hơi tủi thân. Thực ra ảnh hưởng mà người nhà của Lan Minh Quyên gây ra cho anh vẫn không lớn, vì An Lương đã biết bọn chúng là loại người gì, những kẻ đó có thể làm ra những chuyện vô đạo đức như thế cũng dễ hiểu. Điều làm An Lương cảm thấy tủi thân thật sự là thái độ của ba anh.
“Cái gì?” Viện trưởng An không phản ứng kịp.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Tần Hoài: “Lúc trước anh cảm thấy dù mày nói ngoài miệng là thích cậu ta nhưng chưa chắc trong lòng đã thích thật, dù gì… Nhưng mà giờ thì anh thật sự không hiểu, nếu mày không thật lòng thích cậu ta thì sẽ không tìm tới anh. Tiểu Hoài, mày nói rõ ra cho anh, rốt cuộc mày nghĩ cái gì vậy?”
Dù ba anh không đứng về phía anh đi nữa, An Lương vẫn cảm thấy ba anh không phải loại người gió chiều nào che chiều ấy, lựa chọn đứng về phía bên kia như vậy. Vì thế trong lòng An Lương, lời khuyên bảo của viện trưởng An tạo thành cho anh thứ cảm xúc như bị phản bội.
An Lương cảm thấy hình như anh nghe không hiểu ý ba mình: “Ý ba là… dù chúng ta đúng, vì cái danh tiếng mơ hồ vô thực này, chúng ta vẫn phải nín nhịn mà im lặng?”
Sụt sịt mũi, thủ thỉ với Tần Hoài về chuyện mới xảy ra. Anh kể rất tỉ mỉ, Tần Hoài ở đầu dây bên kia chỉ lẳng lặng lắng nghe, không ngắt lời anh.
Chu Chi Tuấn khựng lại, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề nhìn Tần Hoài: “Bác sĩ An bảo mày tới tìm anh à?”
“Có người đang chờ tôi đi ăn”, nghe ngọt ngào biết bao, lãng mạn tốt đẹp nhường nào.
Cho đến khi An Lương nói xong, Tần Hoài mới khẽ nói: “Anh mới nói người bệnh từng là giáo sư khoa Vật Lý của đại học Trùng Khánh, tên Lan Minh Quyên phải không?”
Ai ngờ An Lương vội vã xông vào tiệm xem, quét mắt một vòng tầng một cũng không thấy được Tần Hoài. Mấy thợ xăm đang túm tụm chơi game nhìn thấy thì cười nói: “Tìm Tiểu Hoài à? Đang làm trên tầng hai đó, anh Chu cũng ngồi với nó, cậu lên trên đi.”
An Lương gật đầu, lại nhớ ra đang gọi điện thoại thì Tần Hoài không nhìn thấy anh gật đầu thì bèn đáp lại rất nhanh: “Ừ, sao thế?”
Chu Chi Tuấn cúi đầu gửi mấy tin nhắn xong thì ngẩng lên nhìn Tần Hoài, hắn bật cười: “Mày nghĩ thầy mày là ai chứ? Anh tự biết, yên tâm đi.”
“Hôm nay có một khách của Tiểu Ngải chuyển qua cho em, chắc phải đến tối em mới xong. Bảy giờ tới đón anh được không? Có muộn quá không anh?”
“Không sao ạ.” Giọng Tần Hoài vẫn mềm mại bình thản như trước, còn nói như dỗ dành An Lương qua điện thoại, “Anh đừng quan tâm tới chuyện này nữa, em sẽ nghĩ cách giải quyết giúp anh. Anh cứ ngồi nghĩ xem tối nay ăn gì là được rồi.”
Tần Hoài lắc đầu: “Không phải em, là An Lương.”
Đến khi ra khỏi tòa nhà hành chính, anh mới nhận ra nãy giờ điện thoại cứ rung liên tục. Anh móc ra xem thì là tin nhắn Wechat Tần Hoài gửi, lại không chỉ một tin.
An Lương không ngờ Tần Hoài sẽ nói như thế, anh bỗng thấy hơi lúng túng: “Không phải… Tôi nói với em không phải là vì muốn em giải quyết hộ tôi… Thực ra không có chuyện gì đâu… tôi xử lý được mà…”
Chu Chi Tuấn đặt cốc nước trong tay xuống, khom người hướng về phía trước: “Sao thế? Gặp chuyện gì à?”
Tần Hoài cắt ngang những lời lộn xộn của An Lương bằng chất giọng ấm áp của mình: “Em biết anh có thể tự mình xử lý, nhưng em không muốn để anh chịu thiệt thòi như vậy. Anh yên tâm, cứ về văn phòng nghỉ ngơi, em xong việc bên này sẽ tới đón anh đi ăn tối. Đừng tức giận nữa nhé.”
“Không được.” An Lương đứng dậy.
Khi nói ra bốn chữ cuối cùng, giọng Tần Hoài thoáng trầm đi đôi chút, nghe dịu dàng và nhẫn nại lạ kỳ. An Lương chợt không nói được câu nào, anh cảm thấy mình cấp thiết muốn tới gặp Tần Hoài: “Không sao, còn bốn tiếng nữa là tôi tan làm. Đợi lát nữa tan ca tôi sẽ tới tiệm xăm tìm em luôn, em không cần qua đây đón đâu.”
Tần Hoài bên kia tạm dừng chốc lát rồi mới dịu giọng đáp: “Vâng.”
Thấy An Lương không nói lời nào, viện trưởng An cho rằng anh bị mình thuyết phục rồi, ông ta chậm rãi tiếp tục: “Tiền bồi thường đã đàm phán còn tám mươi ngàn, anh không cần phải quan tâm số tiền đó. Chỉ cần tiền tới tay, hẳn là nhà bọn họ sẽ không…”
Hai người hàn huyên mấy chuyện bâng quơ xong mới cúp máy. An Lương đứng dậy khỏi bồn hoa, cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn, không còn tủi thân, không còn phẫn nộ, cũng chẳng muốn đánh người, anh như rơi vào trạng thái bình lặng hững hờ trước cơn dông.
Trên đường về, khi đi qua máy bán đồ ăn vặt của khu nội trú, anh thậm chí còn mua cho mình và Hoàng Vĩ Nhân mỗi người một chai sữa chua Cheese Bababall.
“Đâu chỉ bọn đó không đáng, em thấy cả xã hội loài người này đều không đáng.” Tiểu Hoàng liến thoắng, “Từ hôm đó trở đi là không có ngày nào yên ổn. Em thấy chẳng thà từ chức về nhà bán lẩu xiên cho rồi.”
Tần Hoài cúp máy, ngồi trên sô pha cúi đầu ngẫm nghĩ trong tiệm, sau đó đứng dậy lên tầng hai.
Nhà Tiểu Hoàng có một quán bán lẩu xiên ở thị trấn trực thuộc Trùng Khánh, tất nhiên cửa tiệm đó đã trở thành chốn về của cu cậu. An Lương phì cười: “Tôi thấy không những cậu sẽ không từ chức mà còn có thể lên cấp cao luôn. Chấp nhận số phận đi đồng chí Tiểu Hoàng ơi, cả đời này cậu sẽ phải làm linh bệnh vật cho bệnh viện số 4, làm ngọn đuốc nhiệt huyết của khoa tâm thần chúng ta. Cho đến khi…”
Chu Chi Tuấn vừa mới làm xong một hình nửa ngực, đang dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng Tần Hoài đi lên thì mở mắt mỉm cười: “Mệt chết đi được, Tiểu Hoài đi lấy cho anh cốc nước.”
An Lương biết ý của việc “trèo lên trên”: Ba anh hẳn là muốn cho An Lương phụ trách cả một khoa, bước lên con đường quản lý hành chính.
Tần Hoài rót nước cho hắn rồi ngồi xuống trước mặt Chu Chi Tuấn: “Thầy, em có việc cần nhờ anh giúp?”
Chu Chi Tuấn đặt cốc nước trong tay xuống, khom người hướng về phía trước: “Sao thế? Gặp chuyện gì à?”
Tần Hoài lắc đầu: “Không phải em, là An Lương.”
Tần Hoài cúp máy, ngồi trên sô pha cúi đầu ngẫm nghĩ trong tiệm, sau đó đứng dậy lên tầng hai.
Chu Chi Tuấn khựng lại, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề nhìn Tần Hoài: “Bác sĩ An bảo mày tới tìm anh à?”
Tần Hoài nhanh chóng nói lại những gì An Lương kể cho mình qua điện thoại, cậu nhíu mày nói: “Em cảm thấy người nhà đó cũng không phải dạng có số có má gì, hẳn là chỉ muốn tranh thủ kiếm chác từ bệnh viện thôi, xử lý loại đó sẽ không có vấn đề gì phiền phức cả.”
Tần Hoài mỉm cười, lấy cốc nước Chu Chi Tuấn để trên bàn uống một ngụm: “Không phải, anh cũng đừng nói cho anh ấy biết chuyện này. Là tự em muốn nhờ anh giúp.”
Lúc xuống xe anh chạy rất vội, nhanh chóng bỏ lại mấy lời dặn đặc tiếng địa phương bảo anh đi chậm một chút của bác tài người Trùng Khánh. An Lương không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay về phía lái xe tỏ ý đã nghe thấy rồi.
Cảm xúc nơi đáy mắt Chu Chi Tuấn rất phức tạp, một lát sau hắn vươn tay vò mạnh đầu Tần Hoài: “Nói đi, có chuyện gì?”
Tần Hoài nhanh chóng nói lại những gì An Lương kể cho mình qua điện thoại, cậu nhíu mày nói: “Em cảm thấy người nhà đó cũng không phải dạng có số có má gì, hẳn là chỉ muốn tranh thủ kiếm chác từ bệnh viện thôi, xử lý loại đó sẽ không có vấn đề gì phiền phức cả.”
Chu Chi Tuấn gật đầu: “Mày gửi tên với đơn vị các thứ vào Wechat của anh, anh tìm người thăm dò xem.”
Tần Hoài gật đầu, đắn đo một lát mới khẽ nói: “Để bọn họ không tới bệnh viện làm loạn nữa là được, cũng không phải việc gì to tát, không cần làm quá đâu ạ.”
“Cho đến khi anh em mình cũng thành bệnh nhân.” Tiểu Hoàng tiếp lời bài bản, cả hai nghe xong cũng bật cười.
Chu Chi Tuấn cúi đầu gửi mấy tin nhắn xong thì ngẩng lên nhìn Tần Hoài, hắn bật cười: “Mày nghĩ thầy mày là ai chứ? Anh tự biết, yên tâm đi.”
Tần Hoài đáp lại: “Vậy em đi sửa hình trước, khách sắp tới rồi.”
Tần Hoài cắt ngang những lời lộn xộn của An Lương bằng chất giọng ấm áp của mình: “Em biết anh có thể tự mình xử lý, nhưng em không muốn để anh chịu thiệt thòi như vậy. Anh yên tâm, cứ về văn phòng nghỉ ngơi, em xong việc bên này sẽ tới đón anh đi ăn tối. Đừng tức giận nữa nhé.”
“Từ từ đã, ngồi xuống cho anh.” Chu Chi Tuấn kéo cậu ngồi lại xuống ghế rồi nói, “Mày nói anh nghe chút đi, rốt cuộc mày với bác sĩ An là như thế nào?”
Gợi ý cho chương cuối quyển: An Lương đã nghĩ Tần Hoài mắc bệnh gì?
Hắn nhìn thẳng vào mắt Tần Hoài: “Lúc trước anh cảm thấy dù mày nói ngoài miệng là thích cậu ta nhưng chưa chắc trong lòng đã thích thật, dù gì… Nhưng mà giờ thì anh thật sự không hiểu, nếu mày không thật lòng thích cậu ta thì sẽ không tìm tới anh. Tiểu Hoài, mày nói rõ ra cho anh, rốt cuộc mày nghĩ cái gì vậy?”
Tần Hoài né tránh ánh mắt của Chu Chi Tuấn, giọng cậu nhẹ tênh, đến mức ngay cả chính cậu cũng không xác định được nội dung trong lời mình: “Thầy, khi em nói em thích bác sĩ An, em chưa từng lừa gạt anh. Nhưng quả thực em cũng không biết sự yêu thích ấy có thể đi được bao xa.”
“Vậy mày vẫn không định buông tha cho cậu ấy à?”
Tin nhắn gần nhất có lẽ được gửi tới sau khi thấy anh không nhắn lại suốt hai tiếng đồng hồ, mang theo chút ướm hỏi dè dặt: “Sao vậy? Gặp phải chuyện gì à?”
“Không ạ.” Tần Hoài nhìn Chu Chi Tuấn mà cười, “Năm đó cũng đâu có ai buông tha cho em.”
“Mấy giờ tan làm? Đi ăn chung không anh?”
Sắc mặt Chu Chi Tuấn lập tức trở nên ảm đạm, hắn vỗ vào lưng Tần Hoài: “Chuyện năm đó cũng tại anh… Lúc đó anh không nên đi…”
Sắc mặt Chu Chi Tuấn lập tức trở nên ảm đạm, hắn vỗ vào lưng Tần Hoài: “Chuyện năm đó cũng tại anh… Lúc đó anh không nên đi…”
Còn chưa nói hết câu đã bị Tần Hoài nhẹ nhàng cắt ngang, cậu đứng dậy: “Trên đời này, anh vẫn luôn là người đối tốt với em nhất, em biết rõ trong lòng.”
Chu Chi Tuấn vừa mới làm xong một hình nửa ngực, đang dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng Tần Hoài đi lên thì mở mắt mỉm cười: “Mệt chết đi được, Tiểu Hoài đi lấy cho anh cốc nước.”
Hai người hàn huyên mấy chuyện bâng quơ xong mới cúp máy. An Lương đứng dậy khỏi bồn hoa, cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn, không còn tủi thân, không còn phẫn nộ, cũng chẳng muốn đánh người, anh như rơi vào trạng thái bình lặng hững hờ trước cơn dông.
Chu Chi Tuấn nhìn theo bóng lưng Tần Hoài xuống tầng, hắn lặng lẽ thở dài, lời tới bên miệng rồi cũng trôi ngược vào trong. Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Chu Chi Tuấn nhận cuộc gọi: “Ừ là tôi. Tra được rồi à? Đúng, là ba người… Được rồi, cho mấy người qua xử lý đi, nhưng mà chú ý chừng mực một chút, đừng để lại hậu quả gì… Được rồi, xong việc thì báo tôi một tiếng là được.”
An Lương vốn không định quay lại khoa tâm thần, anh ngồi phịch xuống bồn hoa ven đường, duỗi chân ra, nghĩ kiểu gì lại gọi điện cho Tần Hoài.
An Lương ngồi trong phòng làm việc, đến lúc tan làm thì anh đã cắn nát cái ống hút của lọ sữa chua Cheese Bababall kia. Tiểu Hoàng ngồi đối diện anh thì nổi giận đùng đùng, huơ tay múa chân: “Mẹ nó chứ, thế mà cũng được hả… Em thấy bọn mình đừng làm bác sĩ y tá nữa, đổi quách sang làm dân chống đối ngành y luôn đi, đụng cái là làm loạn lên, một trăm ngàn hay tám mươi ngàn đều ăn đứt lương cả năm của em rồi…”
An Lương biết cu cậu chỉ đang nói nhảm, anh ném lọ sữa chua đã uống hết vào thùng rác ở góc phòng, vẽ ra một đường parabol hoàn hảo: “Không sao, chưa đến mức đó, cậu đừng có tức giận làm gì, bọn đó không đáng đâu.”
Hết chương 22.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi buổi sáng nay, anh đã hỏi một câu tới lần thứ tư: “Dựa vào đâu?”
“Đâu chỉ bọn đó không đáng, em thấy cả xã hội loài người này đều không đáng.” Tiểu Hoàng liến thoắng, “Từ hôm đó trở đi là không có ngày nào yên ổn. Em thấy chẳng thà từ chức về nhà bán lẩu xiên cho rồi.”
Tần Hoài bên kia tạm dừng chốc lát rồi mới dịu giọng đáp: “Vâng.”
Nhà Tiểu Hoàng có một quán bán lẩu xiên ở thị trấn trực thuộc Trùng Khánh, tất nhiên cửa tiệm đó đã trở thành chốn về của cu cậu. An Lương phì cười: “Tôi thấy không những cậu sẽ không từ chức mà còn có thể lên cấp cao luôn. Chấp nhận số phận đi đồng chí Tiểu Hoàng ơi, cả đời này cậu sẽ phải làm linh bệnh vật cho bệnh viện số 4, làm ngọn đuốc nhiệt huyết của khoa tâm thần chúng ta. Cho đến khi…”
“Cho đến khi anh em mình cũng thành bệnh nhân.” Tiểu Hoàng tiếp lời bài bản, cả hai nghe xong cũng bật cười.
An Lương cũng không chần chừ nữa, anh đi theo sau hắn lên tầng: “Chẳng phải vì ngại sẽ quấy rầy khách, làm người ta ngượng hay sao?”
“Làm ngọn đuốc chói sáng ở khoa tâm thần, cho đến khi trở thành bệnh nhân của khoa tâm thần” là câu mà đám bác sĩ y tá khoa bọn họ hay tự mỉa mai với nhau, bắt nguồn từ tư tưởng cốt lõi “qua lại lâu với bệnh nhân tâm thần thì sẽ nhận ra mình mới là đứa tâm thần”, là phiên bản dân gian cấp thấp chứa đầy trí tuệ giản dị của tầng lớp lao động “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải”.
An Lương ngồi nhấp nhổm như kim chích dưới mông tới lúc tan làm, anh phóng khoáng xách mũ bảo hiểm của mình lên: “Tan ca đi ăn đây. Cậu cũng về nhà sớm đi, người nhà bệnh nhân sẽ phản bội cậu nhưng lẩu và xiên thì không bao giờ.”
Tiểu Hoàng cũng cười, đứng dậy thu dọn bàn của mình: “Chuẩn không cần chỉnh, quả nhiên là mỏ khoét trứ danh của viện mình.”
Gợi ý cho chương cuối quyển: An Lương đã nghĩ Tần Hoài mắc bệnh gì?
Buổi sáng lúc An Lương đi làm thì là Tần Hoài đưa anh tới nên anh không đi xe máy của mình. Lúc này dính phải giờ cao điểm nổi tiếng Trùng Khánh xong, đứng đầu đường vò võ đợi Didi như một thằng ngu, mãi lâu sau mới chờ được chuyến premium của mình.
An Lương cảm thấy khách đang ở đây mà mình chạy lên tìm thì hơi sỗ sàng, đang lúc do dự thì Chu Chi Tuấn nghe thấy tiếng động dưới tầng đi xuống. Hắn thấy An Lương thì nở nụ cười: “Bác sĩ An, tới rồi sao không lên?”
Vừa lên xe, tài xế còn chưa tụng xong câu “Dịch vụ premium rất vui được phục vụ bạn” đã bị An Lương cắt ngang: “Ừ vui lắm vui lắm, bác tài lái nhanh chút nha, có người đang chờ tôi đi ăn!”
“Có người đang chờ tôi đi ăn”, nghe ngọt ngào biết bao, lãng mạn tốt đẹp nhường nào.
Còn chưa nói hết câu đã bị Tần Hoài nhẹ nhàng cắt ngang, cậu đứng dậy: “Trên đời này, anh vẫn luôn là người đối tốt với em nhất, em biết rõ trong lòng.”
Nhưng chỉ có An Lương tự biết, so với việc nói Tần Hoài chờ mình đi ăn, chẳng thà nói rằng mình đang cấp thiết muốn gặp Tần Hoài.
Lúc xuống xe anh chạy rất vội, nhanh chóng bỏ lại mấy lời dặn đặc tiếng địa phương bảo anh đi chậm một chút của bác tài người Trùng Khánh. An Lương không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay về phía lái xe tỏ ý đã nghe thấy rồi.
Điện thoại chỉ đổ một hồi chuông là Tần Hoài đã bắt máy, giọng cậu rất dịu dàng: “Sao thế anh?”
Anh muốn gặp Tần Hoài, ngay lúc này.
Ai ngờ An Lương vội vã xông vào tiệm xem, quét mắt một vòng tầng một cũng không thấy được Tần Hoài. Mấy thợ xăm đang túm tụm chơi game nhìn thấy thì cười nói: “Tìm Tiểu Hoài à? Đang làm trên tầng hai đó, anh Chu cũng ngồi với nó, cậu lên trên đi.”
An Lương cảm thấy khách đang ở đây mà mình chạy lên tìm thì hơi sỗ sàng, đang lúc do dự thì Chu Chi Tuấn nghe thấy tiếng động dưới tầng đi xuống. Hắn thấy An Lương thì nở nụ cười: “Bác sĩ An, tới rồi sao không lên?”
An Lương cũng không chần chừ nữa, anh đi theo sau hắn lên tầng: “Chẳng phải vì ngại sẽ quấy rầy khách, làm người ta ngượng hay sao?”
Sụt sịt mũi, thủ thỉ với Tần Hoài về chuyện mới xảy ra. Anh kể rất tỉ mỉ, Tần Hoài ở đầu dây bên kia chỉ lẳng lặng lắng nghe, không ngắt lời anh.
Chu Chi Tuấn đã gặp anh mấy lần nên nói chuyện cũng thoải mái hơn chút: “Đâu ra chứ, đều là đàn ông cả, không sợ bị nhìn đâu. Nếu cậu không lên, tôi thấy khéo Tiểu Hoài sẽ ném luôn máy xăm trên tay để xuống tầng tìm cậu mất.”
Hết chương 22.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook