Sông Ngầm - Tây Bắc Vọng
-
Quyển 1 - Chương 16
Thứ sáu tuần đó, An Lương nhận được Wechat của Trần Kỳ. Giọng điệu gã hết sức thẹn thùng, y chang cô bé lần đầu biết yêu, “Thứ bảy sếp An rảnh không? Tôi đưa Chu Văn Dã nhà tôi đến ăn bữa cơm nhé!” Phía sau còn thêm một sticker chú hamster mắc cỡ, thoạt nhìn ngán ngẩm không chịu nổi.
An Lương đang nhức đầu vì một ca bệnh được chẩn đoán là rối loạn căng thẳng sau chấn thương, ngó thấy cái giọng như công như phượng của Trần Kỳ thì lập tức nổi khùng, “Nhà cậu là thế quái nào? Cậu tỏ tình với người ta chưa? Xác lập quan hệ chưa? Giữ lấy liêm sỉ nhé!”
Trần Kỳ chẳng hề dao động trước những lời nạt nộ của anh, “Sắp rồi! Tất cả đang tiến hành theo trình tự! Bây giờ rất là cần sếp An yểm trợ làm món canh cá cay, gà xào ớt, mề xào!”
An Lương không biến sắc nhìn màn hình, đột nhiên bừng tỉnh, học theo mẹ trả lời một câu, “Xào cái chân giò mụ nội nhà anh ấy!”
Trần Kỳ vẫn nhe nhởn bên kia đầu dây, “Mụ nội tớ qua đời mười mấy năm trước rồi, chắc sếp An chỉ làm được món sườn chiên giòn thôi!”
An Lương cất điện thoại, vô cùng hối hận vì lỡ cù nhây với Trần Kỳ, bây giờ chỉ thấy buồn nôn muốn chết.
Tiểu Hoàng ngồi đối diện ngước lên nhìn anh, cười nói, “Dạo này bác sĩ An yêu rồi phải không?”
An Lương hoảng quá, suýt đánh rơi cả điện thoại, xu hướng tính dục của anh là tuyệt mật với đồng nghiệp trong bệnh viện, anh thật sự không thể gánh nổi hậu quả nếu người khác phát hiện điều này. Cũng may Tiểu Hoàng không nghĩ theo hướng ấy, tư tưởng của cậu chàng vẫn hết sức chính thống, “Cô em nào giỏi vậy, lại khiến người anh cao ráo đẹp trai ngầu lòi trứ danh khoa mình cười toe toét suốt ngày thế kia?”
An Lương kín đáo thở phào, toét miệng cười theo, “Nói vớ vẩn gì đấy, vừa nãy là bạn tôi.”
Tiểu Hoàng bí hiểm cười, “Em không nói vừa nãy, em nói mấy tuần gần đây cơ. Lúc nào bác sĩ An cũng cắm cúi xem điện thoại, vừa xem vừa cười rõ là… rõ là xuân tình tung tóe. Nếu không phải cô nào nhắn Wechat cho anh thì chỉ có thể là ngân hàng tăng lãi suất của anh lên 300% để ngày nào anh cũng được đếm tiền!”
An Lương thầm nhủ đúng là có một cô thật, một cô cao mét tám tư thanh tú mảnh mai.
Anh lập tức chỉ vào Tiểu Hoàng đánh trống lảng, “Tí tuổi ranh biết cái gì, toàn hóng hớt vô tích sự. Có thời gian hóng hớt sao không đọc sách đi, đừng tưởng anh không biết tháng sau mày định thi lấy chứng chỉ hành nghề cao cấp nhé!”
Vừa nhắc tới chứng chỉ cao cấp, Tiểu Hoàng đã xụ mặt, chẳng còn tâm trạng tọc mạch chuyện tình cảm của An Lương, cũng chẳng quan tâm cô nào với cô nào nữa, cả người lâm vào trạng thái vô tình vô dục, tứ đại giai không, “Em biết rồi, bác sĩ An đừng có giục em. Giục nữa là em ngu đi đấy, còn chút xíu này thôi là em điên rồi.”
Cu cậu giơ tay minh họa một khoảng cách rất ngắn, An Lương nhìn mà phì cười, dịu dàng nắm lấy tay Tiểu Hoàng, “Không sao, còn anh đây mà. Nếu chú điên thì anh sẽ đặc cách cho chú đi cửa sau, đặt lịch khám của chú lên đầu tiên luôn.”
Chàng y tá Tiểu Hoàng khôi ngô quýnh quíu rút tay về, gào lên, “Phỉ phui cái mồm anh!”
Gần đến giờ tan tầm, An Lương nhận được Wechat của Tần Hoài. Tuần này Tần Hoài cũng nhiều việc, vừa phải chuẩn bị tài liệu kháng án, vừa phải vào trại giam báo cho ba cậu, vừa phải bàn bạc sách lược kháng án với luật sư. An Lương ngại quấy rầy cậu, vì vậy tuần này hai người mới chỉ cùng ăn cơm một lần vào thứ ba, thời gian còn lại An Lương nhắn năm câu, Tần Hoài chỉ trả lời một câu, nhưng câu trả lời nào của Tần Hoài cũng hết sức chân thành, không hề mang ý qua loa lấy lệ.
Ngoài ra, mỗi ngày ba bữa cậu đều gọi đồ ăn cho An Lương, cứ đến giờ là đồ ăn được mang tới cho anh. Từ lúc biết đồng nghiệp Hoàng Vĩ Nhân của anh thích uống Caramel Macchiato, chiều nào Tần Hoài gọi Starbuck Americano cho An Lương cũng tiện gọi thêm một cốc Caramel Macchiato cho Tiểu Hoàng. An Lương nhắn Wechat nói cậu đừng hoang phí, Tần Hoài nhắn lại rất đơn giản, “Lúc bọn mình không ở cạnh nhau, anh vẫn phải ăn uống đầy đủ nhé. Chiều chiều nghỉ ngơi uống cà phê tán gẫu với đồng nghiệp, anh sẽ thấy sảng khoái hơn.”
Cậu nói theo đuổi An Lương, bèn nghiêm túc theo đuổi An Lương, không hề qua quýt hời hợt.
Không ngờ hôm nay Tần Hoài gửi Wechat để hẹn gặp anh, “Tan làm có rảnh không? Nếu không mệt thì em mời anh đi xem ‘Trời Yên Biển Lặng’ nhé?”
Sau đó còn thêm một câu, “Nhưng nếu anh mệt thì thôi, mình về nhà nghỉ ngơi.”
Khóe miệng An Lương thiếu điều toe toét đến tận mang tai: Xem phim! Ngây thơ chưa kìa! Mờ ám chưa kìa! Kích thích hồi hộp chưa kìa! Anh không mệt, không mệt chút nào! Làm sao anh mệt được cơ chứ!
Trong lòng như có một trăm người tí hon vừa múa vừa hát, anh phải cố lắm mới không gõ thêm mười dấu chấm than vào câu trả lời, “Tôi không mệt, chúng ta đi xem phim nhé!”
Tần Hoài nhắn lại rất nhanh, “Vâng, em mua vé bảy rưỡi ở rạp UME trong IFC nhé. Có cần em đến bệnh viện đón anh không?”
An Lương ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp bảy giờ rồi. Anh nhắn lại cho Tần Hoài “Không cần đâu, hẹn ở đó luôn nhé”. Sau đó cấp tốc cởi áo blouse trắng, tắt máy tính, xách cặp táp vọt ra cửa, “Bye Tiểu Hoàng! Thứ hai gặp!”
Tốc độ của anh cực kỳ nhanh, nhoáng cái đã mất hút, Hoàng Vĩ Nhân còn tưởng bệnh viện bốc cháy, An Lương phải cuống quýt tự mình thoát thân.
Anh say mê sáng tạo kỳ tích, cưỡi Ducati như cưỡi tàu vũ trụ Hằng Nga 3, tự mở đường phóng vun vút trên phố xá Trùng Khánh đông nghịt giờ tan tầm, lúc tới cổng rạp chiếu phim, Tần Hoài thậm chí còn chưa đến.
An Lương tranh thủ vào Hey Tea mua cho mình một cốc sữa tươi trân châu đường đen, đắn đo suy đoán khẩu vị Tần Hoài, cuối cùng mua cho cậu một cốc thạch sữa dừa tươi. Anh tất tả cầm trà sữa từ tầng dưới đi lên, đúng lúc trông thấy Tần Hoài đang đợi anh trước quầy lấy vé.
“Nhanh nhanh nhanh, cầm đi, lạnh chết mất.” An Lương vội vã đưa cốc thạch sữa dừa cho Tần Hoài. Suốt dọc đường, ba ngón tay anh suýt thì rụng vì cốc sữa dừa lạnh cóng này.
Tần Hoài cầm cốc sữa dừa, thoáng nhìn rồi không khỏi nhoẻn cười, rành rọt đọc tên thành viên của An Lương tại Hey Tea, “Sếp An đáng yêu cùng hung cực ác?”
Tử hình công khai là đây, cái chết xã hội chính là đây. An Lương đỏ ké mặt mày, tuyệt vọng giải thích, “Hồi trước Trần Kỳ trộm điện thoại đăng ký cho tôi… Không phải tôi…”
Trần Kỳ trời đánh thánh đâm, ngày mai miếng cơm trắng cũng không nấu cho mi nữa!
Tần Hoài sánh vai với anh đi vào cổng soát vé, vừa đi vừa lắc đầu cười nói, “Anh đâu có cùng hung cực ác…”
Thỉnh thoảng An Lương cũng nổi hứng làm việc xấu, thích chọc ghẹo người ta. Trước mặt nhân viên soát vé, anh thì thầm vào tai Tần Hoài, “Tôi lên giường cứ phải gọi là cùng hung cực ác… Em muốn thử không?”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Tần Hoài không hề dao động, vẫn đường đường chính chính vô cùng. Cậu quay sang nhìn An Lương, thẳng thắn nói, “Em muốn lắm.”
An Lương tức khắc đỏ mặt chuồn xa, nhân viên soát vé nhìn anh như nhìn gã thần kinh.
Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu anh lấy thúng úp voi, tự chọc Tần Hoài rồi thất bại thảm hại.
Tần Hoài nhìn bóng lưng An Lương cuống quýt bỏ chạy, ý cười lạnh như kem bơ, chầm chậm đông cứng nơi khóe miệng: Anh đâu có cùng hung cực ác? Những kẻ khác mới cùng hung cực ác, anh chỉ bị liên lụy nên mới phải gánh hậu quả mà thôi.
Cậu lắc đầu, nhận cuống vé trong tay nhân viên, dịu dàng nói, “Cảm ơn.”
Chẳng biết là do Tần Hoài tìm hiểu trước hay chỉ do tình cờ trùng hợp, bộ phim này thuộc thể loại mà An Lương thích nhất. Có lẽ bởi đề tài quá kén người xem, phòng chiếu lớn như vậy mà chỉ có hai người họ. An Lương khẽ nói với Tần Hoài, “Nhìn nam diễn viên kia kìa, tôi rất thích cậu ta.”
Trên màn ảnh rộng, Chương Vũ đang lái một chiếc xe trắng cũ kỹ xập xệ, vùng thoát khỏi thời thời niên thiếu tối tăm, vội vã lao về nhà chịu tang mẹ. Tần Hoài quay sang cười, thì thầm vào tai An Lương, “Thích nhiều không?”
An Lương nhìn ánh mắt cậu đang hướng về phía anh, ma xui quỷ khiến đáp, “Không nhiều bằng thích em.”
Tần Hoài khẽ cười một tiếng, cậu lùi về, nắm chặt bàn tay phải của An Lương. Hơi ấm truyền đến từ bàn tay khiến ruột gan An Lương cũng ấm lên theo, anh vuốt ve cổ tay Tần Hoài, “Em đoán xem tôi… thích em nhiều cỡ nào?”
Như để nhấn mạnh lời anh nói, màn ảnh rộng chuyển cảnh, Chương Vũ và Tống Giai chuyển sang cảnh giường chiếu ướt át mờ ám. Đoạn phim này khiến An Lương nóng rực cả người, hơn nữa Tần Hoài còn ghé vào tai anh thì thầm, “Nhiều đến mức… muốn làm chuyện kia cùng với em phải không?”
Lửa rừng thiêu rụi cỏ xuân, hừng hực lan đến cõi lòng anh, thiêu đốt đáy lòng thành cõi hoang sơ rực lửa.
An Lương giấu đầu hở đuôi uống một ngụm trà sữa, nghiến răng nuốt ngược từ “Phải” đang chực thốt ra vào lại trong lòng. Tần Hoài khẽ cười bên cạnh anh.
Cậu biết hết, biết cả câu trả lời An Lương định nói.
Nửa cuối phim, Lý Đường và Tống Hạo tựa vào nhau ngắm pháo hoa rợp trời trên du thuyền. Khung cảnh ấy đẹp đến mức An Lương suýt á khẩu, anh cảm phục thế giới được tạo nên vì nghệ thuật ấy. Dưới bầu trời rực rỡ pháo hoa, An Lương thoáng thấy đôi mắt Tần Hoài dường như ngấn lệ.
Nhưng có lẽ anh chỉ nhìn nhầm, bởi tới khi chuyển cảnh, chút ướt át này cũng không còn nữa.
Trên màn ảnh rộng, Tống Hạo từ mặt biển vùng lên, mạnh mẽ hít thở, bên cạnh An Lương, Tần Hoài kín đáo nhắm mắt lại.
Trên đường về nhà, Tần Hoài kết nối bluetooth với xe, cười bảo An Lương, “Bật nhạc cho anh nghe nhé?”
Bài hát cậu bật là “Chuyện tình đẫm máu” của Trương Huệ Muội.“Ngọt ngào người nếm trải, là kết tinh của đơn côi. Là máu thịt nơi em, cắt rời làm tặng phẩm, chưa từng nghĩ ngợi điều gì.”
“Ai vô tội, ai sống tạm, em đã thấy kết quả sau cùng. Hãy để em thay người chống đỡ, ghi lòng tạc dạ vào tiểu thuyết tình yêu.”
“Tình chỉ đậm sâu khi bước qua thiên đao vạn quả, không cần trả lại cho em.”
“Người không cần đến nó, xin trả lại cho em; xin người đừng trả lại cho em, những gì em trao tặng.”
Đợi bài hát dần về đoạn cuối, An Lương mới nhẹ giọng nói, “Bộ phim vừa nãy… rất hợp với bài hát này.”
Tần Hoài quẹo xe vào con đường về nhà An Lương, “Em cũng thấy vậy, em rất thích đoạn Tống Hạo trên mặt biển.”
An Lương sực nhớ tới một chuyện, chẳng biết tại sao cứ cảm giác hai người này có gì đó liên quan, “Bức tranh trong vòng bạn bè của em… là con cá voi nhảy lên khỏi mặt biển nhỉ?”
Anh không hỏi Tần Hoài bức tranh ấy đại diện cho điều gì. Những lúc ở bên Tần Hoài, anh luôn tự ép mình phải kiềm chế bệnh nghề nghiệp của bác sĩ khoa tâm thần, anh không muốn tìm tòi nghiên cứu nội tâm sâu không lường được của cậu.
“Vâng.” Tần Hoài bình thản đáp, “Vẽ chơi từ nhiều năm trước rồi, lúc ấy em vừa thi đại học.”
An Lương lại sực nhớ ra, thời gian cập nhật của vòng bạn bè là bốn năm trước, vào tháng tám khi Tần Hoài mười tám tuổi, vừa thi đại học xong. Trước hoặc sau thời gian đó, bất luận Tần Hoài đã từng cập nhật những gì, hiện tại đều mất tăm mất tích. Cậu chỉ giữ lại duy nhất bức tranh ấy mà thôi.
Tần Hoài không nói với An Lương, cậu chính là con cá voi trắng nhảy lên khỏi mặt biển đen ngòm ấy. Đó là khoảnh khắc duy nhất trong đời cậu cho rằng mình có thể vùng lên khỏi mặt nước, dẫu cho sớm nở tối tàn, cậu cũng vui vẻ đón nhận.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn phải trở về đáy biển tối tăm không ánh sáng, thậm chí còn chìm sâu hơn cả ngày xưa.
Đó là tia hi vọng bừng lên giữa ngày hè cháy bỏng, là tia sáng duy nhất và cuối cùng của cuộc đời cậu.
Tất cả những điều ấy, An Lương ngồi bên cạnh cậu lúc này hoàn toàn không hay biết.
Tần Hoài nhìn An Lương ngậm ống hút trên ghế phụ lái, thoạt nhìn anh rất ung dung thoải mái, vô tri vô giác, thậm chí còn có chút trẻ con.
“Lúc ấy anh đang làm gì?” Tần Hoài không khỏi thầm nghĩ.
Khi tôi chìm nổi giữa biển sâu tối tăm buốt giá, anh đang làm gì?
Ai khả nghi, ai đáng thương? Ai vô tội, ai sống tạm?
Người chết khả nghi, còn anh đáng thương. Không ai vô tội, còn tôi sống tạm.
Tần Hoài đỗ xe dưới hầm nhà An Lương, “Motor của anh vẫn để ở IFC nhỉ?”
An Lương ném cốc trà sữa vật vã mãi mới uống hết vào thùng rác, “Ừ, mai tôi cũng phải qua chợ bên đó mua đồ ăn, tiện thể lấy xe về.”
Vào nhà rồi mới nhớ ngày mai ông nội Trần Kỳ đòi đến ăn cơm, vì vậy An Lương đi đến chỗ Tần Hoài đang cởi áo khoác, từ phía sau kéo tay cậu, “Tối mai Chu Văn Dã và Trần Kỳ đến ăn cơm đấy, em cũng đến nhé!”
Tần Hoài bị kéo tay, thế là không cởi áo nữa. Cậu xoay người kéo hờ An Lương vào lòng, tư thế thân thiết nhưng không tạo cho anh cảm giác bị giam cầm, “Vâng. Thế mai em nấu cơm nhé?”
An Lương dài giọng, lười biếng đáp, “Tài nghệ em xịn như thế, tôi không muốn thằng cháu kia được lời… Nó chỉ xứng đáng ăn đồ gọi bên ngoài thôi.”
Tần Hoài xoa đầu anh, mỉm cười nói, “Vậy em chỉ nấu cho Chu Văn Dã thôi, được không?”
Sự dịu dàng và chiều chuộng trong lời nói của cậu khiến An Lương không khỏi được nước lấn tới, “Được, đã thế cho Trần Kỳ ngồi cạnh ngửi thôi.”
Anh quấn quýt trong lòng Tần Hoài một lát rồi nuối tiếc đi đánh răng rửa mặt, nhưng chưa vào tới nhà vệ sinh đã nghe tiếng Tần Hoài cười gọi, “Bác sĩ An này.”
An Lương đã từ bỏ công cuộc yêu cầu cậu đổi xưng hô, hơn nữa ba chữ “bác sĩ An” thốt ra từ miệng Tần Hoài càng nghe càng nhu mì âu yếm, “Sao thế?”
“Theo đuổi bác sĩ An một thời gian rồi, giờ muốn hỏi bác sĩ An đánh giá sự thể hiện của em thế nào, em sẽ tiếp tục cố gắng, sai đâu sửa đó.”
An Lương đứng cách Tần Hoài không xa, nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tần Hoài dưới ánh đèn, chợt nở nụ cười, “Em thể hiện rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé, sắp rút ngắn tiến độ được rồi đấy.”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Tần Hoài nhìn An Lương, nét mặt không giấu nổi sự ân cần trong trẻo, “Cảm ơn bác sĩ An.”
Hết chương 16
An Lương đang nhức đầu vì một ca bệnh được chẩn đoán là rối loạn căng thẳng sau chấn thương, ngó thấy cái giọng như công như phượng của Trần Kỳ thì lập tức nổi khùng, “Nhà cậu là thế quái nào? Cậu tỏ tình với người ta chưa? Xác lập quan hệ chưa? Giữ lấy liêm sỉ nhé!”
Trần Kỳ chẳng hề dao động trước những lời nạt nộ của anh, “Sắp rồi! Tất cả đang tiến hành theo trình tự! Bây giờ rất là cần sếp An yểm trợ làm món canh cá cay, gà xào ớt, mề xào!”
An Lương không biến sắc nhìn màn hình, đột nhiên bừng tỉnh, học theo mẹ trả lời một câu, “Xào cái chân giò mụ nội nhà anh ấy!”
Trần Kỳ vẫn nhe nhởn bên kia đầu dây, “Mụ nội tớ qua đời mười mấy năm trước rồi, chắc sếp An chỉ làm được món sườn chiên giòn thôi!”
An Lương cất điện thoại, vô cùng hối hận vì lỡ cù nhây với Trần Kỳ, bây giờ chỉ thấy buồn nôn muốn chết.
Tiểu Hoàng ngồi đối diện ngước lên nhìn anh, cười nói, “Dạo này bác sĩ An yêu rồi phải không?”
An Lương hoảng quá, suýt đánh rơi cả điện thoại, xu hướng tính dục của anh là tuyệt mật với đồng nghiệp trong bệnh viện, anh thật sự không thể gánh nổi hậu quả nếu người khác phát hiện điều này. Cũng may Tiểu Hoàng không nghĩ theo hướng ấy, tư tưởng của cậu chàng vẫn hết sức chính thống, “Cô em nào giỏi vậy, lại khiến người anh cao ráo đẹp trai ngầu lòi trứ danh khoa mình cười toe toét suốt ngày thế kia?”
An Lương kín đáo thở phào, toét miệng cười theo, “Nói vớ vẩn gì đấy, vừa nãy là bạn tôi.”
Tiểu Hoàng bí hiểm cười, “Em không nói vừa nãy, em nói mấy tuần gần đây cơ. Lúc nào bác sĩ An cũng cắm cúi xem điện thoại, vừa xem vừa cười rõ là… rõ là xuân tình tung tóe. Nếu không phải cô nào nhắn Wechat cho anh thì chỉ có thể là ngân hàng tăng lãi suất của anh lên 300% để ngày nào anh cũng được đếm tiền!”
An Lương thầm nhủ đúng là có một cô thật, một cô cao mét tám tư thanh tú mảnh mai.
Anh lập tức chỉ vào Tiểu Hoàng đánh trống lảng, “Tí tuổi ranh biết cái gì, toàn hóng hớt vô tích sự. Có thời gian hóng hớt sao không đọc sách đi, đừng tưởng anh không biết tháng sau mày định thi lấy chứng chỉ hành nghề cao cấp nhé!”
Vừa nhắc tới chứng chỉ cao cấp, Tiểu Hoàng đã xụ mặt, chẳng còn tâm trạng tọc mạch chuyện tình cảm của An Lương, cũng chẳng quan tâm cô nào với cô nào nữa, cả người lâm vào trạng thái vô tình vô dục, tứ đại giai không, “Em biết rồi, bác sĩ An đừng có giục em. Giục nữa là em ngu đi đấy, còn chút xíu này thôi là em điên rồi.”
Cu cậu giơ tay minh họa một khoảng cách rất ngắn, An Lương nhìn mà phì cười, dịu dàng nắm lấy tay Tiểu Hoàng, “Không sao, còn anh đây mà. Nếu chú điên thì anh sẽ đặc cách cho chú đi cửa sau, đặt lịch khám của chú lên đầu tiên luôn.”
Chàng y tá Tiểu Hoàng khôi ngô quýnh quíu rút tay về, gào lên, “Phỉ phui cái mồm anh!”
Gần đến giờ tan tầm, An Lương nhận được Wechat của Tần Hoài. Tuần này Tần Hoài cũng nhiều việc, vừa phải chuẩn bị tài liệu kháng án, vừa phải vào trại giam báo cho ba cậu, vừa phải bàn bạc sách lược kháng án với luật sư. An Lương ngại quấy rầy cậu, vì vậy tuần này hai người mới chỉ cùng ăn cơm một lần vào thứ ba, thời gian còn lại An Lương nhắn năm câu, Tần Hoài chỉ trả lời một câu, nhưng câu trả lời nào của Tần Hoài cũng hết sức chân thành, không hề mang ý qua loa lấy lệ.
Ngoài ra, mỗi ngày ba bữa cậu đều gọi đồ ăn cho An Lương, cứ đến giờ là đồ ăn được mang tới cho anh. Từ lúc biết đồng nghiệp Hoàng Vĩ Nhân của anh thích uống Caramel Macchiato, chiều nào Tần Hoài gọi Starbuck Americano cho An Lương cũng tiện gọi thêm một cốc Caramel Macchiato cho Tiểu Hoàng. An Lương nhắn Wechat nói cậu đừng hoang phí, Tần Hoài nhắn lại rất đơn giản, “Lúc bọn mình không ở cạnh nhau, anh vẫn phải ăn uống đầy đủ nhé. Chiều chiều nghỉ ngơi uống cà phê tán gẫu với đồng nghiệp, anh sẽ thấy sảng khoái hơn.”
Cậu nói theo đuổi An Lương, bèn nghiêm túc theo đuổi An Lương, không hề qua quýt hời hợt.
Không ngờ hôm nay Tần Hoài gửi Wechat để hẹn gặp anh, “Tan làm có rảnh không? Nếu không mệt thì em mời anh đi xem ‘Trời Yên Biển Lặng’ nhé?”
Sau đó còn thêm một câu, “Nhưng nếu anh mệt thì thôi, mình về nhà nghỉ ngơi.”
Khóe miệng An Lương thiếu điều toe toét đến tận mang tai: Xem phim! Ngây thơ chưa kìa! Mờ ám chưa kìa! Kích thích hồi hộp chưa kìa! Anh không mệt, không mệt chút nào! Làm sao anh mệt được cơ chứ!
Trong lòng như có một trăm người tí hon vừa múa vừa hát, anh phải cố lắm mới không gõ thêm mười dấu chấm than vào câu trả lời, “Tôi không mệt, chúng ta đi xem phim nhé!”
Tần Hoài nhắn lại rất nhanh, “Vâng, em mua vé bảy rưỡi ở rạp UME trong IFC nhé. Có cần em đến bệnh viện đón anh không?”
An Lương ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp bảy giờ rồi. Anh nhắn lại cho Tần Hoài “Không cần đâu, hẹn ở đó luôn nhé”. Sau đó cấp tốc cởi áo blouse trắng, tắt máy tính, xách cặp táp vọt ra cửa, “Bye Tiểu Hoàng! Thứ hai gặp!”
Tốc độ của anh cực kỳ nhanh, nhoáng cái đã mất hút, Hoàng Vĩ Nhân còn tưởng bệnh viện bốc cháy, An Lương phải cuống quýt tự mình thoát thân.
Anh say mê sáng tạo kỳ tích, cưỡi Ducati như cưỡi tàu vũ trụ Hằng Nga 3, tự mở đường phóng vun vút trên phố xá Trùng Khánh đông nghịt giờ tan tầm, lúc tới cổng rạp chiếu phim, Tần Hoài thậm chí còn chưa đến.
An Lương tranh thủ vào Hey Tea mua cho mình một cốc sữa tươi trân châu đường đen, đắn đo suy đoán khẩu vị Tần Hoài, cuối cùng mua cho cậu một cốc thạch sữa dừa tươi. Anh tất tả cầm trà sữa từ tầng dưới đi lên, đúng lúc trông thấy Tần Hoài đang đợi anh trước quầy lấy vé.
“Nhanh nhanh nhanh, cầm đi, lạnh chết mất.” An Lương vội vã đưa cốc thạch sữa dừa cho Tần Hoài. Suốt dọc đường, ba ngón tay anh suýt thì rụng vì cốc sữa dừa lạnh cóng này.
Tần Hoài cầm cốc sữa dừa, thoáng nhìn rồi không khỏi nhoẻn cười, rành rọt đọc tên thành viên của An Lương tại Hey Tea, “Sếp An đáng yêu cùng hung cực ác?”
Tử hình công khai là đây, cái chết xã hội chính là đây. An Lương đỏ ké mặt mày, tuyệt vọng giải thích, “Hồi trước Trần Kỳ trộm điện thoại đăng ký cho tôi… Không phải tôi…”
Trần Kỳ trời đánh thánh đâm, ngày mai miếng cơm trắng cũng không nấu cho mi nữa!
Tần Hoài sánh vai với anh đi vào cổng soát vé, vừa đi vừa lắc đầu cười nói, “Anh đâu có cùng hung cực ác…”
Thỉnh thoảng An Lương cũng nổi hứng làm việc xấu, thích chọc ghẹo người ta. Trước mặt nhân viên soát vé, anh thì thầm vào tai Tần Hoài, “Tôi lên giường cứ phải gọi là cùng hung cực ác… Em muốn thử không?”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Tần Hoài không hề dao động, vẫn đường đường chính chính vô cùng. Cậu quay sang nhìn An Lương, thẳng thắn nói, “Em muốn lắm.”
An Lương tức khắc đỏ mặt chuồn xa, nhân viên soát vé nhìn anh như nhìn gã thần kinh.
Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu anh lấy thúng úp voi, tự chọc Tần Hoài rồi thất bại thảm hại.
Tần Hoài nhìn bóng lưng An Lương cuống quýt bỏ chạy, ý cười lạnh như kem bơ, chầm chậm đông cứng nơi khóe miệng: Anh đâu có cùng hung cực ác? Những kẻ khác mới cùng hung cực ác, anh chỉ bị liên lụy nên mới phải gánh hậu quả mà thôi.
Cậu lắc đầu, nhận cuống vé trong tay nhân viên, dịu dàng nói, “Cảm ơn.”
Chẳng biết là do Tần Hoài tìm hiểu trước hay chỉ do tình cờ trùng hợp, bộ phim này thuộc thể loại mà An Lương thích nhất. Có lẽ bởi đề tài quá kén người xem, phòng chiếu lớn như vậy mà chỉ có hai người họ. An Lương khẽ nói với Tần Hoài, “Nhìn nam diễn viên kia kìa, tôi rất thích cậu ta.”
Trên màn ảnh rộng, Chương Vũ đang lái một chiếc xe trắng cũ kỹ xập xệ, vùng thoát khỏi thời thời niên thiếu tối tăm, vội vã lao về nhà chịu tang mẹ. Tần Hoài quay sang cười, thì thầm vào tai An Lương, “Thích nhiều không?”
An Lương nhìn ánh mắt cậu đang hướng về phía anh, ma xui quỷ khiến đáp, “Không nhiều bằng thích em.”
Tần Hoài khẽ cười một tiếng, cậu lùi về, nắm chặt bàn tay phải của An Lương. Hơi ấm truyền đến từ bàn tay khiến ruột gan An Lương cũng ấm lên theo, anh vuốt ve cổ tay Tần Hoài, “Em đoán xem tôi… thích em nhiều cỡ nào?”
Như để nhấn mạnh lời anh nói, màn ảnh rộng chuyển cảnh, Chương Vũ và Tống Giai chuyển sang cảnh giường chiếu ướt át mờ ám. Đoạn phim này khiến An Lương nóng rực cả người, hơn nữa Tần Hoài còn ghé vào tai anh thì thầm, “Nhiều đến mức… muốn làm chuyện kia cùng với em phải không?”
Lửa rừng thiêu rụi cỏ xuân, hừng hực lan đến cõi lòng anh, thiêu đốt đáy lòng thành cõi hoang sơ rực lửa.
An Lương giấu đầu hở đuôi uống một ngụm trà sữa, nghiến răng nuốt ngược từ “Phải” đang chực thốt ra vào lại trong lòng. Tần Hoài khẽ cười bên cạnh anh.
Cậu biết hết, biết cả câu trả lời An Lương định nói.
Nửa cuối phim, Lý Đường và Tống Hạo tựa vào nhau ngắm pháo hoa rợp trời trên du thuyền. Khung cảnh ấy đẹp đến mức An Lương suýt á khẩu, anh cảm phục thế giới được tạo nên vì nghệ thuật ấy. Dưới bầu trời rực rỡ pháo hoa, An Lương thoáng thấy đôi mắt Tần Hoài dường như ngấn lệ.
Nhưng có lẽ anh chỉ nhìn nhầm, bởi tới khi chuyển cảnh, chút ướt át này cũng không còn nữa.
Trên màn ảnh rộng, Tống Hạo từ mặt biển vùng lên, mạnh mẽ hít thở, bên cạnh An Lương, Tần Hoài kín đáo nhắm mắt lại.
Trên đường về nhà, Tần Hoài kết nối bluetooth với xe, cười bảo An Lương, “Bật nhạc cho anh nghe nhé?”
Bài hát cậu bật là “Chuyện tình đẫm máu” của Trương Huệ Muội.“Ngọt ngào người nếm trải, là kết tinh của đơn côi. Là máu thịt nơi em, cắt rời làm tặng phẩm, chưa từng nghĩ ngợi điều gì.”
“Ai vô tội, ai sống tạm, em đã thấy kết quả sau cùng. Hãy để em thay người chống đỡ, ghi lòng tạc dạ vào tiểu thuyết tình yêu.”
“Tình chỉ đậm sâu khi bước qua thiên đao vạn quả, không cần trả lại cho em.”
“Người không cần đến nó, xin trả lại cho em; xin người đừng trả lại cho em, những gì em trao tặng.”
Đợi bài hát dần về đoạn cuối, An Lương mới nhẹ giọng nói, “Bộ phim vừa nãy… rất hợp với bài hát này.”
Tần Hoài quẹo xe vào con đường về nhà An Lương, “Em cũng thấy vậy, em rất thích đoạn Tống Hạo trên mặt biển.”
An Lương sực nhớ tới một chuyện, chẳng biết tại sao cứ cảm giác hai người này có gì đó liên quan, “Bức tranh trong vòng bạn bè của em… là con cá voi nhảy lên khỏi mặt biển nhỉ?”
Anh không hỏi Tần Hoài bức tranh ấy đại diện cho điều gì. Những lúc ở bên Tần Hoài, anh luôn tự ép mình phải kiềm chế bệnh nghề nghiệp của bác sĩ khoa tâm thần, anh không muốn tìm tòi nghiên cứu nội tâm sâu không lường được của cậu.
“Vâng.” Tần Hoài bình thản đáp, “Vẽ chơi từ nhiều năm trước rồi, lúc ấy em vừa thi đại học.”
An Lương lại sực nhớ ra, thời gian cập nhật của vòng bạn bè là bốn năm trước, vào tháng tám khi Tần Hoài mười tám tuổi, vừa thi đại học xong. Trước hoặc sau thời gian đó, bất luận Tần Hoài đã từng cập nhật những gì, hiện tại đều mất tăm mất tích. Cậu chỉ giữ lại duy nhất bức tranh ấy mà thôi.
Tần Hoài không nói với An Lương, cậu chính là con cá voi trắng nhảy lên khỏi mặt biển đen ngòm ấy. Đó là khoảnh khắc duy nhất trong đời cậu cho rằng mình có thể vùng lên khỏi mặt nước, dẫu cho sớm nở tối tàn, cậu cũng vui vẻ đón nhận.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn phải trở về đáy biển tối tăm không ánh sáng, thậm chí còn chìm sâu hơn cả ngày xưa.
Đó là tia hi vọng bừng lên giữa ngày hè cháy bỏng, là tia sáng duy nhất và cuối cùng của cuộc đời cậu.
Tất cả những điều ấy, An Lương ngồi bên cạnh cậu lúc này hoàn toàn không hay biết.
Tần Hoài nhìn An Lương ngậm ống hút trên ghế phụ lái, thoạt nhìn anh rất ung dung thoải mái, vô tri vô giác, thậm chí còn có chút trẻ con.
“Lúc ấy anh đang làm gì?” Tần Hoài không khỏi thầm nghĩ.
Khi tôi chìm nổi giữa biển sâu tối tăm buốt giá, anh đang làm gì?
Ai khả nghi, ai đáng thương? Ai vô tội, ai sống tạm?
Người chết khả nghi, còn anh đáng thương. Không ai vô tội, còn tôi sống tạm.
Tần Hoài đỗ xe dưới hầm nhà An Lương, “Motor của anh vẫn để ở IFC nhỉ?”
An Lương ném cốc trà sữa vật vã mãi mới uống hết vào thùng rác, “Ừ, mai tôi cũng phải qua chợ bên đó mua đồ ăn, tiện thể lấy xe về.”
Vào nhà rồi mới nhớ ngày mai ông nội Trần Kỳ đòi đến ăn cơm, vì vậy An Lương đi đến chỗ Tần Hoài đang cởi áo khoác, từ phía sau kéo tay cậu, “Tối mai Chu Văn Dã và Trần Kỳ đến ăn cơm đấy, em cũng đến nhé!”
Tần Hoài bị kéo tay, thế là không cởi áo nữa. Cậu xoay người kéo hờ An Lương vào lòng, tư thế thân thiết nhưng không tạo cho anh cảm giác bị giam cầm, “Vâng. Thế mai em nấu cơm nhé?”
An Lương dài giọng, lười biếng đáp, “Tài nghệ em xịn như thế, tôi không muốn thằng cháu kia được lời… Nó chỉ xứng đáng ăn đồ gọi bên ngoài thôi.”
Tần Hoài xoa đầu anh, mỉm cười nói, “Vậy em chỉ nấu cho Chu Văn Dã thôi, được không?”
Sự dịu dàng và chiều chuộng trong lời nói của cậu khiến An Lương không khỏi được nước lấn tới, “Được, đã thế cho Trần Kỳ ngồi cạnh ngửi thôi.”
Anh quấn quýt trong lòng Tần Hoài một lát rồi nuối tiếc đi đánh răng rửa mặt, nhưng chưa vào tới nhà vệ sinh đã nghe tiếng Tần Hoài cười gọi, “Bác sĩ An này.”
An Lương đã từ bỏ công cuộc yêu cầu cậu đổi xưng hô, hơn nữa ba chữ “bác sĩ An” thốt ra từ miệng Tần Hoài càng nghe càng nhu mì âu yếm, “Sao thế?”
“Theo đuổi bác sĩ An một thời gian rồi, giờ muốn hỏi bác sĩ An đánh giá sự thể hiện của em thế nào, em sẽ tiếp tục cố gắng, sai đâu sửa đó.”
An Lương đứng cách Tần Hoài không xa, nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tần Hoài dưới ánh đèn, chợt nở nụ cười, “Em thể hiện rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé, sắp rút ngắn tiến độ được rồi đấy.”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Tần Hoài nhìn An Lương, nét mặt không giấu nổi sự ân cần trong trẻo, “Cảm ơn bác sĩ An.”
Hết chương 16
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook