Type: Trần Huyền

So với Trần Cẩn, nam chính còn lại trong chuyện tình tay tư này là Thạch Bằng có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều.

Anh ta được cho phép hút một điếu thuốc trong phòng thẩm vấn Thạch Bằng trầm tư hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi thật không ngờ họ lại đi đến bước đường này. Tôi không bao giờ nghĩ rằng Trần Cẩn sẽ giết người.”

Phương Thanh hỏi: “Trước đó, anh có biết quan hệ của Phùng Duyệt Hề và Nhiếp Thập Quân không?”

Thạch Bằng lắc đầu. “Mấy năm nay, công việc bận quá! Lúc trước, đúng là tôi cảm thấy cô ta có chút quái dị, cũng từng suy đoán giống Trần Cẩn, nhưng không nghiền ngẫm sâu.”

“Mấy năm qua, quan hệ của anh và Phùng Duyệt Hề thế nào?”

Thạch Bằng bóp trán. “Cũng không có gì đáng kể. Quả thật tôi đã thích cô ấy rất nhiều năm. Chuyện này bạn bè xung quanh ai cũng biết. Nhưng dần dần, tôi cảm thấy cô ấy có chút thay đổi, nói thế nào nhỉ, là ham mê vật chất. Thật ra Trần Cẩn không biết, hồi cấp ba, tôi đã hôn Phùng Duyệt Hề rồi, cô ấy cũng rất thích tôi. Nếu tôi muốn thì đã sớm theo đuổi được cô ấy. Nhưng sau đó, tôi vào xưởng là công nhân nên chúng tôi cũng dần xa mặt cách lòng. Về sau, tôi có được thành tích trong sự nghiệp, cô ấy cũng đã tốt nghiệp nên cả hai gặp nhau nhiểu hơn.”

“Cô ta thường hay nhận quà của Nhiếp Thập Quân lắm à?”

Thạch Bằng im lặng chốc lát rồi gật đầu. “Đúng vậy. Có đôi khi, cô ấy lấy ra nhìn ngắm trước mặt bọn tôi nữa, khoe ai tặng nhẫn, tặng túi cho cô ấy…” Có lẽ chính từ lúc đó, anh ta đã cảm thấy tình cảm này có chút nông cạn. “Tôi thấy cô ấy làm vậy không đúng, nhưng nói mấy lần mà cô ấy chẳng để tâm. Thật ra, tôi vẫn rất thích Duyệt Hề, dù sao đã nhiều năm rồi mà. Cô ấy là nữ thần thuở ấu thơ của rất nhiều người. nhưng tâm tư của tôi cũng dần phai nhạt, mấy chuyện tình cảm thôi cứ tùy duyên. Nhưng thật sự tôi không hiểu tại sao họ có thể vì chuyện này mà giết người, còn giết người vô tội để che giấu sự thật nữa. Đó là phạm tội giết người đấy! Tôi dường như không nhận a họ nữa. Đây rốt cuộc là sao?”  

“Trần Cẩn nói lúc niên thiếu thường thấy bươm bướm trên núi ở quê các anh, từ khi đó bắt đầu thích bươm bướm. Theo anh thấy có phải như vậy không?” Câu này là Giản Dao nhờ Phương Thanh hỏi.

Anh đưa vài tấm ảnh hiện trườn cho Thạch Bằng xem. Những tấm ảnh này chưa bao giờ công bố ra ngoài, Thạch Bằng xem đến trợn trừng mắt. nhìn thi thể lạnh băng nằm giữa hình vẽ bươm bướm, anh ta chỉ cảm thấy hốc mắt đau nhói, không rét mà run.

“Hình như… là vậy”. Thạch Bằng lẩm bẩm.

***

Văn phòng lúc xế chiều yên lặng như tờ, an nham mang máy pha cà phê ở biệt thự đến. tiếng nước sôi sùng sục, hòa quyện với hương thơm nồng nàn lan tỏa cả căn phòng.

Bạc Cận Ngôn dùng máy độc xem xét lời khai của Trần Cẩn và Thạch Bằng hôm nay. Đọc xong, anh tháo chiếc máy ra, nói với giọng cảm khái xen lẫn hứng thú: “Đây đúng là một hiện tượng thú vị, hoàn toàn xác minh được kết luận về giáo dục trẻ em trong tâm lý tội phạm.”

Giản Dao ngồi bên cạnh ngẩng đầu nhìn anh. Trong căn phòng lúc này chỉ có hai người họ, giống như anh biết chắc cô nhát định muốn nghe nữa nên từ tốn nói tiếp: “Cuộc đời Thạch Bằng trắc trở gập gềnh, thành tích học tập không tốt, thi trượt đại học, còn thích gây chuyện đánh nhau, sau khi tốt nghiệp chỉ là một công nhân rất bình thường. Nhưng anh ta phấn đấu từng chút một, dần dần thay đổi cuộc sống của mình, trở thành kỹ sư. Hơn nữa còn có lối sống và quan điểm chọn bạn đời chính xác, xử sự bình tĩnh, tâm lý bình thường.

Trần Cẩn từ nhở đã là học sinh giỏi, là tấm gương sáng trong mắt mọi người. Hắn hiếm khi cho phép mình phạm sai lầm, đối với các vấn đề quan trọng trong cuộc đời như học hành, công việc… đều có vẻ xuôi chèo mát mái. Thế nên khi vừa gặp phải trắc trở: Cảm giác hụt hẫng, trống trải trong công việc và sự bất lợi trong tình yêu, hắn căn bản không thể nào tự khắc phục. Hình tượng “xuất sắc” và “không thể phạm sai lầm” trong thời gian dài tạo thành áp lực đè nén bản thân. Hắn thích bươm bướm bởi nó tượng trưng cho “tự do” và “dục vọng”. Cuối cùng, sau vài lần xung đột và khiêu khích với Nhiếp Thập Quân, hắn đã bộc phát ý muốn giết người.

Rõ ràng nền giáo dục đào tạo tinh anh nước ta cần phải suy ngẫm lại. Nghe nói hiện nay, có nhiều cha mẹ yêu cầu rất nghiêm khắc với con cái, cái gì cũng phải đạt xuất sắc. Nhưng con người luôn có lúc phạm sai lầm. Suy cho cùng, người thường phạm chút sai lầm nhỏ sẽ có sức kháng cự với trắc trở mạnh hơn một người “hoàn hảo” nhưng thiếu hụt kinh nghiệm và tâm thái để đối mặt với thất bại. Tuy Trần Cẩn giết người vì tình, nhưng cũng là ví dụ điển hình cho sự thất bại của nền giáo dục trẻ em.

Anh nghĩ sau này, chúng ta không thể làm cha mẹ như vậy, phải để bạc giản hoặc bạc dao của chúng ta được phạm lỗi trong quá trình trưởng thành. Đấy mới chính là cuộc sống trọn vẹn.”

Bạc giản và bạc dao là tên của con cái họ trong tương lai, cả hai đã thống nhất với nhau trong lần tán gẫu nào đó. Giản Dao không ngờ bây giờ anh lại đột nhiên nhắc đến. Cô chăm chú nhìn sườn mặt tuấn tú và vẻ ung dung, nhàn tản sau cặp kính đen của anh, cảm thấy đây chỉ là một cuộc tán gẫu vu vơ bình thường ở nhà và vợ chồng họ như chưa từng có cuộc chia ly.

Sự buồn bã bất chợt trào dâng trong lòng, Giản Dao lặng thinh không nói câu nào. Bạc Cận Ngôn cũng cảm nhận được không khí trong phòng trở nên lúng túng. Ngón tay anh di trên mặt bàn một hồi rồi bình thản chuyển đề tài: “Bây giờ, thân thủ của em cũng đã lợi hại vậy rồi à?”

Giản Dao tự tin: “Đúng vậy.”

Bạc Cận Ngôn ngầm đánh giá giây lát, lại hỏi: “Có thể nói cho anh biết lợi hại đến mức độ nào không?”

Giọng Giản Dao vô cùng thản nhiên: “Phương Thanh nói bây giờ chắc em cũng tương đương với một nửa của anh ấy rồi.”

Bạc Cận Ngôn nhất thời im lặng. Vì một năm trước, anh và Phương Thanh từng tỷ thí với nhau, kết quả không cần nói cũng biết. Khi đó, Phương Thanh nhận xét: Bạc Cận Ngôn chỉ có thể chống đỡ 1/10 sức lực của mình thôi.

Hiển nhiên Giản Dao cũng nghĩ đến việc này, cô cười xòa: “Chuyện tập võ không phải là quá trình tăng tưởng đều. Có thểlúc mới nhập môn, một người bình thường chỉ chống đỡ được 1/10 Phương Thanh, nhưng một khi lên tay rồi thì không phải từ 1/10 lên 1/5 mà vượt hẳn lên đến ¼, ½ đấy.”

Quả thật chỉ có hai vợ chồng nhà này mới có thể thảo luận hăng say cả quá trình rèn luyện võ nghệ đầy tính học thuật như vậy. Hơn nữa, Bạc Cận Ngôn còn hớn hở gật đầu, tỏ ý chấp nhận lời giải thích này.

“Có muốn thử đọ sức không?” Bạc Cận Ngôn chợt đề nghị.

Giản Dao nhìn thân hình gầy gò của anh, lòng có chút khó chịu, vốn định từ chối nhưng anh lại nắm tay cô: “Đã một năm chưa thử chế ngự của vợ anh rồi.”

Phòng tập võ của đội cảnh sát ở cuối hành lang yên tĩnh dưới lầu. Giờ phút này, bên trong không có ai khác. Bạc Cận Ngôn khóa trái cửa, nhẹ nhàng xoắn tay áo sơ mi lên. Anh đúng dưới ánh đèn, khuôn mặt đọng lại nét cười an nhiên.

Giản Dao cũng cởi áo khoác. Thật ra, trong lòng cô khá mờ mịt. Trước kia ở nhà, khi rãnh rỗi, cô và Bạc Cận Ngôn cũng hay hoạt động gân cốt, nâng cao sức khỏe. Dĩ nhiên võ nghệ của hai người đều khác kém nên Bạc Cận Ngôn chiếm được ưu thế về thể lực, chiều cao và giới tính, lần nào cũng chế ngự được cô, thậm chí còn đưa ra một chút yêu cầu “không an phận” với vợ, quả thật mặt dày hết nói nổi.

Nhưng bây giờ, cô đã không phải tay mơ trong ngành như ngày xửa nữa, còn anh trở nên gầy guộc hơn trước, đôi mắt dưới cặp kính đã vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh sáng.

Giản Dao vung một quyền, động tác rất chậm. Hiến nhiên Bạc Cận Ngôn nghe được tiếng gió, bắt ngay được tay cô, sau đó nghiêng người định quật ngã cô. Tuy nhiên, cô phản ứng mau lẹ, xoay người đè lưng anh xuống, định ra tay nhưng khựng lại. Vậy mà anh vẫn đấu rất nghiêm túc, cố gắng vặn tay cô, song lại bị cô tránh thoát.

“Ô, giờ em nhanh như thỏ vậy.” Anh thở dài.

Cảm giác ấm áp thân thiết tràn khắp lồng ngực Giản Dao, cô không kìm được bật cười, tiến lên vỗ nhẹ vào vai anh, anh với tay bắt nhưng không được. Giản Dao lại vỗ cái nữa, kết quả bị anh tóm gọn. Anh trở tay chụp lấy bả vai cô, Giản Dao rụt vai lại, thế là tránh thoát. Bây giờ, Bạc Cận Ngôn sao có thể là đối thủ của cô? Cô vừa xoay người đã định chế ngự anh từ phía sau, nhưng nào ngờ anh vẫn phản ứng rất nhanh, thoắt cái vươn tay ôm chầm lấy cô.

Giản Dao cũng ôm anh thật chặt.

Họ cứ đứng lặng yên như thế. Ngón tay Giản Dao chạm đến những chiếc xương sườn cứng rắn của anh, giống như mai rùa của trầm mặc vậy. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô: Sao người này nuôi mãi không béo thế? Cứ hễ lơ là sẽ gầy đi nhanh chóng. Nghĩ đến dây, cô lại thấy nhói lòng.

Trong phút chốc, trời đất quay cuồng, Bạc Cận Ngôn ôm cô ngã xuống. thân thể Giản Dao bị anh ấn chặt trên tấm đệm lót. Anh cúi đầu tiến gần về phí cô, bỗng nở nụ cười như đứa trẻ chiến thắng trong trò chơi vật lộn.

“Giản Dao, xem ra anh thắng rồi. Em đánh không lại anh, nên em không thể theo anh mạo hiểm được.”

Bản tính ngang bướng của cô bị lời nói của anh kích thích, cô đột ngột đẩy phắt Bạc Cận Ngôn ra, dùng thể vô chí mạng mà Phương Thanh đã dạy để khóa chặt anh trên đất, lặp lại y hệt tình cảnh vừa rồi, chế ngự hai tay và thân thể của anh.

Anh nằm yên không lên tiếng.

Giản Dao nhấn mạnh: “Cận Ngôn, anh đừng cố chấp.”

Bạc Cận Ngôn vẫn lặng thinh. Lát sau, anh đứa tay ôm lấy eo cô. Giản Dao như mất hết sức lực, nằm nhoài trên [bad word] ngực anh. Cô cẩn thận tháo cặp kính râm, dịu dàng cọ mặt vào gương mặt anh. Hai người lặng lẽ hôn nhau say đắ,.

“Anh không nhìn thấy nữa. Sau này, em sẽ chủ động hôn anh.” Giản Dao thủ thỉ: “Cứ mười phút, em sẽ hôn anh một lần. Em sẽ cùng anh dấn thân vào mọi nguy hiểm trên đời này.”

Nước mắt cô tuôn rơi, hàng mi của Cận Ngôn cũng thấm ướt. Môi anh thoáng mấp máy những tiếng gọi trầm khàn: “Cô gái ương bướng… bà vợ cứng đầu của anh…” Người vợ mà anh yêu thương nhất.

Không gian phòng tập trở nên tĩnh lặng như tờ. Lời thì thầm yêu thương không thốt ra thành câu vẫn đủ sức khiến trái tim rung động. Ngày đó, ahi người họ ôm nhau thật âu, tình ý nồng nàn quấn quýt có ánh đèn làn bạn, có hơi thở làm chứng.

Trong thoáng chốt, hai ta nhớ lại những ngày tháng xưa cũ, nhớ đến rất nhiều chuyện vui vẻ và lãng mạn đã khắc sâu trong lòng, nhớ đến từng người bạn chân thành nhất đã luôn bên cạnh chúng ta, đã rời khỏi chúng ta.

Cũng nhớ đến cuộc gặp gỡ định mệnh trên ngọn núi vắng lặng năm ấy.

Anh từng rời xa em.

Anh cô đơn và kiêu ngạo hơn bất cứ ai trên đời này.

Nhưng anh không muốn rời xa em nữa.

*** 

Lúc mặt trời chênh chếch về phía Tây, Giản Dao mới nắm tay Bạc Cận Ngôn rời khỏi phòng tập võ. Cô không ngờ hai người lại ngủ thiếp đi như thế. Áo sơ mi của Bạc Cận Ngôn nhàu nhĩ, xộc xệch, trên mặt anh vẫn còn vết đỏ khi bị cô áp người trên nền đất.

“Em xin lỗi. Anh có đau không?”

“Căn cứ theo kinh nghiệm của anh, chuyện này không là gì cả.” Thái độ anh vô cùng thản nhiên.

Giản Dao bật cười, nắm chặt tay anh, không muốn nói thêm gì nữa.

Phương Thanh rảo bước trên hành lang, thấy bộ dạng hai người họ, mắt liền đảo một vòng.

Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn và Giản Dao hết sức thong dong, bình tĩnh.

Phương Thanh cho hay: “Phùng Duyệt Hề được tìm thấy rồi.”

Giản Dao còn chưa kịp phản ứng, hàng mày của Bạc Cận Ngôn đã nhíu lại, bởi lời Phương Thanh nói là câu bị động.

“Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên lập tức tới đó xem đi.” Giọng Phương Thanh hối hả.

Đó là một rừng cây vắng lặng dọc bên đường quốc lộ, nếu ra tay vào lúc nữa đêm thì rất khó bị phát hiện.

Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và nhóm cảnh sát hình sự thận trọng tiến vào khu rừng, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, cẩn trọng. Đi được hơn mười phút thì điện thoại của Phương Thanh đổi chuông, là Thạch Bằng gọi đến.

“Có chuyện gì không?” Phương Thanh cau có hỏi.

“A lô, sếp!” Thạch Bằng hơi chần chừ. “Tôi chợt nhớ đến một chuyện. Hình vẽ loại bướm kia, lúc còn bé, hình như tôi và Trần Cẩn từng thấy qua. Không biết việc này có giúp ích gì cho việc điều tra vụ án của mọi người không?”

Phương Thanh sững người, hỏi ngay: “Thấy ở đâu?”

“Trong một hang động trên núi ở quê tôi. Lâu quá rồi nên tôi cũng quên mất. Được sếp cho xem ảnh xong tôi mới nhớ lại.”

Lúc này, mọi người đã đi lên sườn dốc. Có người bị treo trên thân cây đối diện. Phương Thanh giật thót, tay cầm di động cũng chậm rãi buông xuống.

Phùng Duyệt Hề thân thể trần trụi, tóc dài buông xõa, đôi chân vẫn mang giày cao gót đỏ rực buông thõng giữa không trung. Giờ phút này, ánh tà dương rọi xuống qua kẽ lá, đâm thủng làn sương mù dày đặc khiến cảnh tượng càng thêm phần rùng rợn.

Cô ta bị “đóng đinh” dưới tàng cây bằng những cây đinh sắt dài cả tấc xuyên qua đầu, tay, chân và eo. Thủ pháp của hung thủ hiển nhiên vô vùng thành thạo. Da thịt những chỗ bị đóng đều không hề dập nát. Dòng máu chảy xuống từ những vết thương kia, uốn lượn dọc theo thân thể và tay chân cô ta, thoáng nhìn thật giống một bức tranh đẫm máu thê lương.

Cánh bướm được vẽ sau lưng Phùng Duyệt Hề.

Con bướm phượng đuôi rộng kia được vẽ đơn giản và mượt mà, tàn bạc và cao quý hơn Trần Cẩn. Đôi mắt kép khổng lồ lòi ra, đôi cánh dày đặc hoa văn đen như tấm lưới chi chít những ô nhỏ li ti. Chỉ có phần đuôi cánh được tô màu cam sặc sỡ.

Con bướm này rõ ràng được vẽ trên thân cây xù xì nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng sinh động, tinh tế, người vẽ ắt hẳn là một họa sĩ xuất sắc. Hình ảnh trước mặt giống hệt con bướm thật đang khép hờ đôi cánh đậu trên cây, còn thâ thể trắng nõn đẫm máu của Phùng Duyệt Hề chính là thân bướm mềm mại. Người là bướm, mà bướm cũng là người.

Tất cả cảnh sát hình sự có mặt đều lặng ngắt. Trần Cẩn đã bị bắt và thú nhận mọi tội lỗi. Lúc lục soát nhà hắn, họ cũng tìm ra bằng chứng thép chứng minh hắn là hung thủ của hai vụ mưu sát kia.

Nhưng mọi thứ trước mắt lúc này lại giống như một màn khiêu khích thầm lặng, như thế có người đang nói với họ: Các người thật sự cho rằng mình từng gặp bươm bướm sao? Đây mới chính là sát thủ hồ điệp thật sự!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương