Song Liêm Đoạt Mệnh
Chương 36: Hành động

- Không được! Nếu bây giờ tôi bán lại cho ông một viên thì những người khác nhất định không đồng ý.

Trần Văn Châu dĩ nhiên không đồng ý ý kiến này. Bởi vì lúc nãy Diệp Chấn Thiên không có ra tay hỗ trợ hắn, với lại ở đây có tới năm trăm người mà số yêu hạch hắn có chỉ có thể giúp cho một phần năm số người ở đây rời đi. Bây giờ mà lại mất đi một phần có khi lại sẽ gây ra bạo động làm loạn để cho bọ ngựa có cơ hội trốn thoát. Như vậy sẽ làm hắn tức chết mất.

- Nhưng mà…

Ông ta còn muốn nói thêm gì nhưng đã bị Trần Văn Châu khoác tay nói:

- Chuyện này ông không cần phải nói nữa.

Ông ta đành trở về vị trí của mình và chờ đợi. Dù là không mua được yêu hạch bây giờ nhưng mà ông ta tin rằng trong năm mười vị trí rời đi nhất định sẽ có phần của ông ta và con gái mình. Còn việc ra tay cướp đoạt yêu hạch từ trên tay hắn thì ông ta căn bản không dám nghĩ đến.

Nhưng ông ta đâu biết rằng Trần Văn Châu ngay từ ban đầu đã không có ý định để ông ta cùng rời đi. Hắn nhìn Giao Long nói:

- Ngươi sắp hóa rồng đúng không?

- Đúng vậy.

- Chỉ cần ngươi đáp ứng đi theo ta một trăm năm. Khi thu được lực lượng luân hồi ta sẽ đưa cho ngươi một phần trợ lực giúp ngươi hóa rồng.

Nghe được Trần Văn Châu nói Giao Long không khỏi kinh ngạc hỏi:

- Ngươi còn có thể trợ giúp ta hóa rồng. Ngươi biết cách sử dụng lực lượng luân hồi à?

Trần Văn Châu tự tin nói:

- Dĩ nhiên. Ngươi quên ta là tộc nào sao?

Suy nghĩ chốc lát, cuối cùng Giao Long cũng đồng ý rồi. Bởi vì với nó mà nói một trăm năm cũng chỉ là một cái thoáng qua. Mà khi hóa rồng, cảnh giới của nó bay thẳng lên Thần Nguyên cảnh, đến lúc đó ai mà biết được nó còn có giữ lời hứa này không.

Bọ ngựa đã lén đi đến gần đám người Diệp Chấn Thiên. Sau đó không một tiếng động bắn tờ giấy đã được vo tròn lại chỗ ông ta.

Tuy không cảm nhận được là từ đâu bay đến nhưng giấy bay không nhanh nên ông ta dễ dàng bắt lấy.

Sau khi nhờ một người biết tiếng Việt phiên dịch cho mình nội dung bên trong, ông ta liền biến sắt căn dặn tên kia không được nói lung tung rồi vò nát tờ giấy. Tim ông ta và tên kia đập liên hồi, hô hấp có chút dồn dập.

Trần Văn Châu và Giao Long nhạy bén phát hiện, nhưng Diệp Chấn Thiên là người nào. Lão cũng là con hồ ly già nhiều năm làm sao lại bỏ qua ánh mắt nguy hiểm của hai tên kia.

Ông ta giả vờ đau tim, hai tay ôm lấy ngực mình ngồi xuống. Mà cái tên phiên dịch cũng bắt chước không kém. Thấy vậy, hai kẻ kia mới không chú ý tới mà quay đi đang nói chuyện gì đó. Con gái Diệp Chấn Thiên thì hoảng hốt chạy đến ôm lấy ông ta liên tục nói:

- Cha… Cha không sao chứ?

- Không có chuyện gì. Chỉ là có chút khó thở mà thôi. Nghỉ ngơi một chút là khỏe lại.

Sau lưng ông ta một thanh niên có dùng dị năng của mình tạo ra một cái ghế gỗ đưa đến. Ngồi trên ghế ông ta giơ hai tay lên rồi nhanh chóng để xuống. Đây là ám hiểu ông ta đồng ý điều kiện mà bọ ngựa nói.

Thì ra là nó nói cho ông ta có thể tặng cho ông ta một viên yêu hạch bậc B để rời khỏi nơi này. Không những thế còn sẽ tặng cho ông ta mười cái cánh tay của yêu thú bọ ngựa bậc B.

Đây chính là tài liệu cực tốt để chế ra vũ khí. Cái thứ này sắc bén còn hơn cả sắt thép. Mặc dù lúc trước cùng với Trần Văn Châu đánh chết một con thì ông ta cũng không dám tranh giành với tên kia.

Bây giờ lại có thể cùng lúc có được mười cái. Nếu đem thứ này ra bên ngoài thì những thứ đó chính là vật bảo mạng của ông ta và người của mình.

Chưa hết, bọ ngựa còn nói có thể giúp ông ta giữ lại cái vòng tay chứa đồ mà không bị lấy mất khi rời khỏi Thú Tràng. Mặc dù không chắc chắn lắm nhưng mà tỉ lệ là năm phần mười.

Theo ông ta mà nói, ở cái thời đại bây giờ, cái vòng tay chứa đồ này còn quý giá hơn cả mười cái tay bọ ngựa kia.

Bởi vì thức ăn để ở bên trong không bị hư hỏng là cái mà ông ta thích nhất. Lại thêm thuận tiện sử dụng. Thử hỏi trong lúc hai người đang đánh nhau, đùng một cái trên tay ông ta xuất hiện một khẩu súng hay một thanh kiếm xem. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết được bên nào sẽ chiến thắng rồi.

Với lại đã có yêu hạch bậc B, nhanh chóng rời khỏi Thú Tràng thì trời cao mặc chim bay ông ta cũng không sợ Trần Văn Châu có thể làm gì ông ta.

Sau khi nhận được tín hiệu bọ ngựa tiến lên vai ông ta. Nó vẫn đang ẩn thân và ngụy trang nên chỉ có ông là cảm nhận được nó ở đó.

- Bây giờ, mấy người bọn họ đã bị bắt rồi. Ngươi tính làm sao để cứu bọn họ? Hai tên kia rất mạnh và nguy hiểm. Ta không biết được trận pháp của nhà ta có thể ngăn chặn được đòn tấn công của hai tên đó hay không nữa.

Dĩ nhiên sau đó giao tiếp của hai người đều được tên phiên dịch hỗ trợ.

Một tờ giấy xuất hiện trên vai ông ta, sau đó từng chữ một hiện lên:

“Tôi đưa trước cho ông yêu hạch. Nếu thấy không ổn, ông cứ dẫn bọn họ rời đi trước. Tôi sẽ ở phía sau cản trở hai tên kia”.

- Ngươi có nắm chắc có thể cản trở hai tên đó không?

“Tôi sẽ sử dụng yêu hạch để làm cho mọi người rối loạn lên. Lúc đó ông thừa cơ cứu những người kia, sau đó đi đến tấm bia đá khởi động trận pháp kia rồi nhanh chóng rời đi. Ra bên ngoài lập tức chạy trốn đi phòng ngừa hai tên kia đuổi theo. Việc còn lại để tôi lo”.

- Được!

Kế hoạch nhanh chóng được một người một bọ ngựa vạch ra. Sau khi đem bốn viên yêu hạch bậc B giao cho Diệp Chấn Thiên thì nó rời khỏi vai ông ta. Bởi vì toàn bộ người của nó và ông ta gộp lại khoảng bốn mươi người.

Nó cũng không tin ông ta dám phản bội nó, bởi vì ông ta biết nó có thể vô thanh vô tức đi đến bên cạnh ông ta thì việc giết chết ông ta không phải chuyện gì khó khăn.

Nó rời đi còn ông ta vẫn ngồi yên một chỗ chờ tín hiệu

Sau đi nó lẻn để trung tâm của đám người thì nó đem hai viên yêu hạch bậc B ra rồi ném lên không trung.

Diệp Chấn Thiên phối hợp hét to:

- Có yêu hạch bậc B trên trời bay xuống.

Rồi đứng lên giả vờ bay lên tranh đoạt.

Mà đám người nghe được tiếng hét này thì lập tức nhìn lên bầu trời. Hai viên yêu hạch bậc B màu lục sáng óng ánh to bằng một trái chanh từ trên trời đang rơi xuống.

Lập tức tất cả mọi người đều nhảy lên tranh đoạt loạn thành một đoàn.

Thừa cơ hội này, Diệp Chấn Thiên ra lệnh cho người của mình lao lên cứu đám người của bọ ngựa đang bị trói ở một góc.

Bọ ngựa thì đang cảnh giác quan sát Trần Văn Châu và Giao Long tùy thời có thể ra tay cản họ lại.

Mà dĩ nhiên Trần Văn Châu cùng Giao Long cũng phàn ứng trở lại.

- Ngươi đi đoạt lấy hai viên yêu hạch đó.

Ra lệnh cho Giao Long đi đoạt yêu hạch, còn hắn thì lao đến chỗ Lam, Linh và mọi người.

Thấy vậy, bọ ngựa cũng động. Dịch Chuyển Hư Không, sau đó mở ra Yên Sát Chi Địa bao phủ hắn lại.

Khói đen Yên Sát Chi Địa hình thành chưa được bao lâu đã bị Cuồng Phong Loạn Vũ của Trần Văn Châu phá tan.

Nhưng mà bọ ngựa cũng kịp bổ ra Song Trảm Phá Thiên Quân ép hắn phải lui trở lại.

Lúc này, đám người Diệp Chấn Thiên đã cứu được Lam và mọi người. Bọn họ đã rút lui về đến bia đá.

- Diệp Chấn Thiên. Thì ra là lão già ông đang gây rồi, ông muốn làm gì?

Trần Văn Châu tưởng rằng bọ ngựa là người của Diệp Chấn Thiên nên vô cùng phẫn nộ hét lên.

- Nhận được chỗ tốt nên ta phải giúp nó thôi.

Nói xong ông chỉ chỉ bọ ngựa đang vỗ cánh bay trên không trung đối diện với Trần Văn Châu.

- Ông muốn chết hay sao. Ông nghĩ con yêu thú bậc B nhỏ nhoi này có thể chống lại được ta và Giao Long hay sao.

Giao Long đoạt được hai viên yêu hạch đang cầm lấy chúng đứng ở gần đó. Nó cười lạnh không nói. Bởi vì nó nói thì đám người này cũng có hiểu cái quần gì đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương