Sau ngày sinh nhật của Thịnh Thao là hai ngày cuối tuần.

Gần đến kỳ nghỉ tết nguyên đán, cũng đến ngày ông chủ cửa hàng ký gửi sao kê. Vừa mới sáng sớm Mạnh Thính Vũ và Tiền Tĩnh đã tới phố đi bộ. Tuần nào cô cũng sẽ tới cửa hàng kí gửi bổ sung hàng, việc buôn bán rất tốt. Nhưng đồ trang sức hoàn toàn là thủ công nên không thể tăng số lượng, ông chủ cảm thấy đáng tiếc thay cho họ.

Sao kê xong, Mạnh Thính Vũ tính toán một chút. Tháng này cô được chia lợi nhuận khoảng một nghìn bốn trăm tệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiền Tĩnh không phải lao động chính nên được chia ít hơn một chút nhưng cũng được một nghìn.

Ông chủ chia tiền mặt cho bọn họ xong như nhớ tới điều gì đó, lấy một tấm danh thiếp từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Mạnh Thính Vũ: “Hai ngày trước cô Triệu có tới đây, nói rằng có hứng thú với những món đồ mà cô làm, cô ấy bảo cô có thời gian có thể liên lạc với cô ây.”

Mạnh Thính Vũ nhận lấy tấm danh thiếp…

Công ty trách nhiệm hữu hạn thời trang Hinh Linh, tổng giám đốc, Triệu Linh.

Tiền Tĩnh sáp lại gần, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Công ty thời trang?”

“Cô Triệu là một trong những ông chủ của công ty này.” Ông chủ giải thích với bọn họ: “Cô ấy tự mình mở một cửa hàng thời trang ở bên phố Thiên, buôn bán không tệ. Ngày hôm đó cô ấy tới đây quan sát thực tế, muốn mở thêm một cửa hàng thời trang giá rẻ dành cho sinh viên đại học, vừa đúng lúc chú ý tới cài áo của các cô. Nghe nói là các cô tự làm thủ công nên càng tò mò hơn, vậy nên cô ấy nhờ tôi đưa danh thiếp cho cô, muốn nói chuyện với cô một chút. nếu có cơ hội hợp tác cũng là một chuyện tốt. Tiểu Mạnh, không phải tôi nói khoác, nếu cô thật sự hợp tác với cô Triệu số tiền kiếm được không chỉ dừng lại ở con số hiện nay, ít cũng phải được gấp mười lần.”

Lúc Mạnh Thính Vũ và Tiền Tĩnh rời khỏi cửa hàng kí gửi vẫn còn ngơ ngẩn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiền Tĩnh rất phúc hậu chủ động mở miệng: “Thính Vũ, nếu cậu muốn nói chuyện cùng cô Triệu tớ có thể đi cùng cậu. Nhưng tớ không tham gia đâu, vốn dĩ những thứ này đều do cậu nghĩ ra, tớ chỉ giúp cậu làm thôi. Tớ đã chiếm được hời từ cửa hàng kí gửi của cậu rồi, loại chuyện gấp mười lần này tớ không có mặt mũi làm cùng cậu. Nhưng mà! Nếu cậu thật sự kiếm được tiền, nhớ phải mới tớ ăn một bữa chúc mừng nhé!”

Trong lòng Tiền Tĩnh rất rõ, sở dĩ lúc đó Mạnh Thính Vũ kéo cô vào hội là vì một mình làm không xuể, cô ấy chỉ đơn thuần là giúp một tay. Làm ăn nhỏ như cửa hàng ký gửi cô có thể gia nhập nhưng rõ ràng tấm danh thiếp đó là dành riêng cho Mạnh Thính Vũ, nếu cô không tự mình nói ra hoặc là bám lấy Mạnh Thính Vũ không buông đòi chia tiền thì đó lại là vấn đề về nhân phẩm.

Mạnh Thính Vũ căn bản không hề lo lắng về chuyện này.

Nhìn từ góc độ người ngoài cuộc, thậm chí là Tiền Tĩnh, bọn họ chỉ là bạn cùng phòng kí túc xá mới quen nhau được ba tháng. Nhưng đối với Mạnh Thính Vũ mà nói, Tiền Tĩnh là một người bạn đã quen biết mười mấy năm, cô rất tin tưởng vào nhân phẩm của Tiền Tĩnh. Tiền Tĩnh không phải là người nhìn thấy lợi ích là không rời bỏ được.

“Không thành vấn đề!” Mạnh Thính Vũ rất hào phóng nói: “Nếu thật sự bàn bạc thành công, kiếm được tiền, tớ sẽ mời cậu ăn buffet hải sản.”

“Mẹ ơi, đó là bữa tiệc đẳng cấp gì, tớ đã bắt đầu mong chờ rồi đây!”


Thực ra có một khoảng thời gian Mạnh Thính Vũ rất phiền muộn, cho dù có cơ hội sống lại nhưng dường như cô không thể dứt khoát thay đổi tương lai của mình.

Người bình thường ở trong xã hội này nhỏ bé như một hạt cát.

Khi con sóng lớn của thời đại tràn tới cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.

Cô biết được những ngành nghề nào trong tương lai có thể kiếm được tiền, nhưng sau đó thì sao? Cô một không có kỹ thuật, hai không có bối cảnh, muốn khơi dậy cơn sóng quả thực là điều viển vông. Ví dụ như khi cơn sóng bất động sản ập tới, rất nhiều người đều đang tiếc nuối rằng tại sao năm đó giá nhà chỉ ba bốn nghìn một mét vuông lại không mua! Cẩn thận ngẫm lại, khi đó lương mới chỉ được khoảng một nghìn tệ, muốn mua cũng chẳng có năng lực để mua.

Giá trị của tấm bằng tốt nghiệp đại học Yên Sơn trên thị trường việc làm rất cao. Nhưng điều đó không có nghĩa là những sinh viên chưa tốt nghiệp đại học Yên Sơn cũng có thể thoải mái tỏa sáng trong thị trường việc làm.

Ngưỡng cửa thấp nhất của thị trường việc làm là sinh viên vừa tốt nghiệp.

Hiện giờ cô mới là sinh viên năm nhất, cho dù đứng đầu của đại học Yên Sơn thì những công ty khác cũng chẳng cần cô.

Nhưng tâm trạng phiền muộn này rất ngắn ngủi, kiếp trước cô đã trải qua cuộc sống xa hoa, vô lo vô nghĩ quá lâu, nó cũng chẳng vui vẻ, tự nhiên như người khác nghĩ. Bây giờ sống lại, mục tiêu hàng đầu của cô là khiến bản thân sống thật vui vẻ. Giờ phút này, cho dù sau lưng cô là chiếc balo mấy chục tệ, ăn một bữa cơm mười tệ ở nhà ăn, ở trên một chiếc giường chật hẹp, cô cũng cực kỳ thoải mái.

Mạnh Thính Vũ không vội liên lạc với Triệu Linh.

Cô muốn chuẩn bị thật tốt, trước tiên là lên mạng tìm kiếm quy mô và tố chất của công ty thời trang Hinh Linh, sau đó phải đến cửa hàng xem xét. Cô nhớ mang máng có một người bạn cấp ba lúc học đại học bị lừa vào bán hàng đa cấp, người nhà phải tốn rất nhiều công sức mới đưa được người ra ngoài.

Phải loại bỏ khả năng người ta là kẻ lừa đảo bán hàng đa cấp trước rồi mới tiến hành tới bước thương lượng.

Cô còn muốn tìm một người quen hiểu về pháp luật giúp cô giữ cửa, mặc dù cô không cảm thấy rằng một người làm bà chủ như người ta lại lừa một sinh viên nghèo khó như cô. Nhưng chỉ cần chạm đến lợi ích thì cần phải để ý nhiều hơn.

Mạnh Thính Vũ bận chết đi được, Thịnh Thao gửi mấy tin nhắn liền nhưng cô không có thời gian xem.

Mặc dù kiếp này cô không đi theo con đường giàu có nhưng trong thể không có nhiều tiền đúng là vẫn không vui vẻ cho lắm. Giống như cơ hội này, vẫn cần phải để tâm, theo như ông chủ cửa hàng ký gửi cho biết, sau khi việc này thành công nói không chừng cô thật sự có thể kiếm được một khoản.

Thịnh Thao ở trong phòng ký túc mòn mỏi chờ đợi tin nhắn trả lời của Mạnh Thính Vũ.

Trước đây cảm thấy rất gian nan nhưng giờ lại thấy vừa buồn vừa vui.

Thực ra quan hệ của bọn họ hiện giờ rất mập mờ, chỉ còn thiếu một thủ tục… do cô tự mình đóng dấu xác nhận anh ta là bạn trai cô.


Ngay cả việc sau khi xác định quan hệ xong anh ta cũng nghĩ xong cả rồi. Đầu tiên, anh ta muốn công bố tin tức này trên mạng, ảnh anh ta cũng đã chọn xong, là do anh ta chụp trộm. Lúc anh lấy vé xem phim xong, đi tìm cô, cô đang ngẩng đầu nhìn poster phim trên tường. Giây phút đó anh như bị quỷ thần sai khiến mà lấy máy ảnh ra ấn chụp vài cái, lưu lại khoảnh khắc này.

Hai là anh muốn đi học cùng cô, đến thư viện cùng cô, đến nhà ăn cùng cô. Để tất cả mọi người nhìn thấy cô đều biết anh ta là bạn trai cô.

Tốt nhất là khiến những người còn tơ tưởng đến cô phải chủ động rút lui.

Cuối cùng, anh ta hi vọng sau khi bọn họ yêu nhau một thời gian anh ta sẽ đưa cô về ra mắt cha mẹ anh ta.

Anh ta muốn cô thấy rằng cha mẹ anh ta rất tốt, nhà anh ta cũng rất tốt.

Trước giờ Thịnh Thao chưa từng thích ai như vậy, thích đến mức ngay cả quan hệ yêu đương còn chưa xác định anh ta đã nghĩ đến việc sau này.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng đối phương cũng đã trả lời tin nhắn.

Mạnh Thính Vũ: “Vừa nãy đang bận.”

Mạnh Thính Vũ: “Dọa em hết hồn, vừa nãy tới phòng khác tìm người, phát hiện trên ban công của bọn họ treo đồ của nam sinh, là bạn trai của đàn chị.”

Mạnh Thính Vũ: “Đàn chị nói giặt một bộ quần áo tốn nửa gói bột giặt ha ha ha”

Thịnh Thao nhất thời chột dạ.

Anh ta luôn cảm thấy Mạnh Thính Vũ đang ám chỉ bản thân điều gì đó, vội vàng trả lời: “Một cá nhân không thể đại biểu cho tất cả nam sinh bọn anh được. Đồ của anh không bẩn, một gói bột giặt anh có thể dùng một năm!”

Mạnh Thính Vũ: “…”

Mạnh Thính Vũ: “Tốt nhất bột giặt của anh nên là gói hai mươi cân.”

Mới đầu Thịnh Thao còn chưa hiểu nghĩa là gì, lúc phản ứng lại anh ta trực tiếp gọi điện tới. Đầu máy bên kia vừa nhấc máy anh ta đã vội vàng nói: “Anh không có ý đó, anh thật sự không bẩn, tuần nào cũng mang đồ về nhà giặt, vậy nên dùng rất ít bột giặt.”

Mạnh Thính Vũ nổi lên suy nghĩ trêu chọc, sau khi ừ một tiếng cô lại hỏi: “Vậy nên, tuần nào anh cũng chất quần áo bẩn thành đống rồi đem về nhà cho mẹ anh giặt?”


“Không phải!” Thịnh Thao mới phát hiện ra rằng anh ta vừa đào cho bản thân một chiếc hố cực lớn: “… Được rồi, là giặt bằng máy giặt.”

Anh ta tự kiểm điểm: “Có phải anh lười quá không?”

Mạnh Thính Vũ: “Có chút.”

Cô không nói quần áo thu đông dày cô cũng để một tuần đem về nhà giặt một lần, giặt bằng máy giặt.

Thịnh Thao biết bản thân đang ở trong thời điểm quan trọng, càng vào lúc này càng không thể tuột xích: “Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ tự giặt tất cả quần áo của mình!”

Mạnh Thính Vũ trêu chọc: “Bước đầu làm một người đàn ông tốt đó nha!”

Thịnh Thao chỉ cảm thấy đầu dây bên kia điện thoại như có một dòng điện, nếu không tại sao tai anh ta lại tê như vậy.

Quen biết mất tháng nay, đây là lần đầu tiên anh ta nghe được cô dùng từ ‘đàn ông’ để gọi mình.

Thịnh Thao biết cô thích nghe những lời này, anh đang định cam đoan rằng không chỉ có quần áo, sau này anh ta còn tự mình cọ giày nữa… Đợi tới khi kỹ thuật của anh ta tốt hơn, anh ta có thể giúp cô giặt áo khoác. Ai mà biết được rằng, những lời nói ngọt ngào sến sẩm đó còn chưa ra khỏi miệng, ngoài cửa đã truyền tới tiếng người mở cửa. Anh ta nhìn về phía đó, là Từ Triều Tông một đêm chưa về.

“Sao vậy?” Mạnh Thính Vũ đầu dây bên kia hỏi.

Thịnh Thao mơ hồ nói: “Bạn cùng phòng về rồi.”

“À, vậy để lần sau nói tiếp, đúng lúc em còn chút chuyện chưa làm xong!”

“Được rồi.” Thịnh Thao giảm nhỏ âm lượng: “Vậy chiều nay em có thời gian không? Ăn ở nhà ăn hay ăn ở bên ngoài?”

Từ Triều Tông đang cởi áo khoác nghe thấy câu này, vai anh ngừng lại.

Trước đó đã từng có rất nhiều lúc, khi anh ở trong phòng ký túc thỉnh thoảng nghe Thịnh Thao gọi điện thoại với người khác, nói những lời ngọt ngào phù phiếm cùng với một đống những lời nói nhảm…

Ăn cơm chưa? Ngủ chưa?

Có muốn uống trà sữa không anh xuống mua?

Có muốn ăn hoa quả không?

Lát nữa có muốn cùng nhau đi dạo không, phải rồi, gần đây có một bộ phim rất hay.

Ví dụ như vậy…


Bây giờ phát hiện, khi người ở đầu dây bên kia là Mạnh Thính Vũ, Từ Triều Tông khó mà kiềm chế được vẻ mặt u ám.

Anh hít thở sâu một hơi, những cảm xúc này chẳng qua chỉ là do cơ thể chưa trưởng thành sinh ra dục vọng chiếm hữu ngây thơ, vô vị mà thôi.

Nó không có bất cứ ý nghĩa gì hết, cũng không nên giữ chân anh.

Từ Triều Tông cầm quần áo sạch đi thay. Lúc vào trong phòng tắm, anh không khống chế tốt lực khiến cửa sập một tiếng to.

Mạnh Thính Vũ ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy, ngờ ngợ hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Thịnh Thao không biết Từ Triều Tông đang nổi điên cái gì, phẩm chất tốt đẹp khiến anh ta không thể nói cho Mạnh Thính Vũ những từ như tên thần kinh: “Bạn cùng phòng đóng cửa.”

“À, em tìm đàn chị giúp đỡ, tiện mời chị ấy ăn bữa cơm.”

“Vậy được.”

Mỗi lần đều là Thịnh Thao đợi Mạnh Thính Vũ cúp máy xong anh ta mới tắt.

Hôm nay không có tiết, câu lạc bộ cũng chẳng có hoạt động gì, trừ việc đợi Mạnh Thính Vũ trả lời tin nhắn ra anh ra cũng chẳng biết nên làm gì. Nằm trên giường cũng chán, nghĩ đến việc lúc nãy trong điện thoại nói, anh ta càng nhìn giường chiếu, bàn học của mình càng phát hiện không vừa mắt.

Có phải anh ta hơi lôi thôi không?

Nghĩ tới nghĩ lui, sau khi lấy một chiếc khăn mới từ trong tủ ra, anh ta bắt đầu lấy một chậu nước bắt đầu dọn dẹp.

Từ Triều Tông ra ngoài đã nhìn thấy một màn như vậy.

Con người Thịnh Thao rất tốt nhưng về phương diện sinh hoạt cũng lười như những nam sinh khác. Quần áo cũng là hàng tuần đem về nhà giặt, bàn học thì lộn xộn, giày dép xếp không ngay ngắn. Ở chung hơn một năm, Từ Triều Tông chưa từng thấy anh ta dọn dẹp được mấy lần.

Thịnh Thao đang chuẩn bị thay nước, thấy Từ Triều Tông nhìn mình, tính tình anh ta rất tốt, đã sớm quên mất chuyện lúc nãy Từ Triều Tông dùng sức sập cửa. Anh ta hơi xấu hổ nói: “Tôi thu dọn chút thôi, vừa nãy đã hứa với cô ấy sau này phải giữ vệ sinh.”

Từ Triều Tông lặng lẽ nhìn anh ta bận rộn.

Cho dù trong lòng có một ngọn lửa không tên nhưng anh thật sự không phải mười chín tuổi. Những cảm xúc này đều có thể đè nén rồi tiêu hóa. Đúng lúc anh đang chuẩn bị nhắm mắt làm ngơ rời đi thì tầm mắt vô tình liếc qua bàn học của Thịnh Thao.

Trên bàn học có một chiếc móc khóa. Ngay lập tức sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương