Đúng như Hàn Duyệt đã nghĩ, đợi sau khi bọn họ xuống xe, tên cầm đầu trong đám bắt cóc bèn yêu cầu bọn họ ném tất cả những thứ linh tinh trên người xuống; bao gồm đồng hồ, điện thoại, cúc áo, chìa khóa; ngay cả giày cũng không cho họ mang, còn kêu người lục soát một lượt toàn thân họ, lấy tất cả những thứ gã cho là có thể giấu máy định vị theo dõi vứt qua một bên, sau đó thậm chí gã còn định kêu Hàn Duyệt ném cả chiếc nhẫn đính hôn đeo trên tay xuống, Hàn Duyệt nói cạn lời mới có thể bảo vệ nó.

Quá trình soát người qua loa thô bạo, nói ngắn gọn chính là lột sạch sành sanh Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt, vứt hết tất cả những đồ vật có tính uy hiếp, sau cùng bọn họ bắt đầu trói gô hai người lại, bịt kín miệng, nhét bọn họ vào cốp sau xe của mình. Khi nhìn thấy xe của chúng, Hàn Duyệt lập tức nhận ra đây chính là chiếc xe ban nãy dùng cách thức khá nguy hiểm vượt qua xe của họ ở trên đường. Xem ra bọn chúng đã theo dõi Hàn Tư Triết khoảng thời gian không ngắn.

Hai anh em họ chen chúc ở bên trong cốp xe tối om, trước tiên xe phóng nhanh một đoạn đường dài, sau đó bắt đầu chậm lại, con đường cũng bắt đầu trở nên xóc nảy, cơ thể Hàn Duyệt thỉnh thoảng đụng vào trong cốp xe, đầu cũng đập mạnh cả mấy cái. Con đường này lắc đến cậu chóng cả mặt, rất muốn ói ra, cảm xúc khẩn trương cộng thêm triệu chứng say xe. Cậu cảm thấy nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh, trên người chợt toát ra mồ hôi lạnh, giống như là một miếng bọt biển bị vặn nhẹ một cái, bèn chảy ra một đống nước.

Trong bóng đêm, Hàn Duyệt trợn mắt thật to, nhìn chằm chằm vào ánh sáng mỏng manh phản chiếu qua khe hở trên nắp cốp xe, cậu ra sức hít thở, định làm mình dễ chịu một chút, nhưng những điều này cũng chẳng được ích gì, đầu căng đến phát đau và dạ dày quặn thắt khiến mỗi một giây đều dày vò giống như là kéo dài thêm một trăm lần như thế.

Hàn Tư Triết nhận ra Hàn Duyệt không ổn, anh giãy người, dùng trán huých nhẹ vào trán Hàn Duyệt, tuy trên mặt không được nhạy bén với cảm giác như ngón tay, nhưng anh vẫn lập tức phát hiện ra trên đầu Hàn Duyệt ướt nhẹp, mức độ ra mồ hôi này, tuyệt đối không thể là do nhiệt độ, rất có thể là hạ đường huyết.

Trong miệng chèn đồ không thể nói chuyện, Hàn Tư Triết chỉ có thể dùng mũi đụng vào gò má cậu, im lặng cổ vũ cậu kiên trì thêm một chút.

Không biết qua bao lâu, xe rốt cuộc cũng ngừng lại, đám người kia mở cốp xe ra, kéo Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt ra ngoài.

Hai chân Hàn Duyệt không có sức, không có ai nâng vốn không đứng được. Cái tên lôi cậu dùng sức lắc cậu một cái, bất mãn nhỏ giọng mắng: “Làm cái quái gì đấy! Đứng đàng hoàng coi!”

Đúng lúc này một tên khác nói: “Hẳn là say xe, thêm bị dọa sợ. Mấy đứa nhóc con nhà giàu này chính là lắm chuyện, giống như con gái. Tao đi tìm chút Hoắc Hương với nước.”

Hàn Tư Triết loạng choạng một cái mới đứng vững, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện bọn họ đang đứng ở trong một cái sân chật chội, nơi này chất đầy đủ thứ linh tinh, có vẻ cực kỳ bẩn thỉu lộn xộn, trong không khí tràn ngập mùi cây đậu, xen lẫn trong đó không thể xem nhẹ mùi thối của đậu úng. Anh bị cái mùi này làm sặc đến nôn khan hai tiếng, cái tên tóm lấy anh lập tức đạp anh một cái.

Bọn họ bị đám người này lôi vào trong cái phòng tối đen như mực ở sân nhà, đẩy xuống đất, Hàn Tư Triết cảm thấy dường như mình đã ngã xuống trên thứ gì đó mềm nhũn dính ướt, cái cảm giác này khiến tóc gáy trên người anh đều dựng hết lên.

Một tên bật đèn lên, ánh đèn lờ mờ lập tức chiếu sáng cả căn phòng, Hàn Tư Triết giờ mới phát hiện thì ra thứ trên đất là từng mảnh từng mảnh đậu hủ phơi khô. Chung quanh phòng chất đống từng túi túi đậu lớn, chất đầy đến cả trần nhà thấp, trên đất trải thật dày một lớp đậu đã làm xong, một góc căn phòng là bàn để nguyên liệu lát bằng xi măng, trên vòi nước treo chiếc giẻ lau nhìn qua khá là bẩn thỉu, trên bếp bên cạnh để một cái tô lớn dính đầy vết bẩn đen ngòm, vài con chuột vọt nhanh từ chân tường biến mất trong màn đêm. Chẳng nghi ngờ gì, đây là một cái nhà xưởng gia công chế phẩm đậu nhỏ, vả lại còn tuyệt đối không có giấy phép kinh doanh.

Đời này Hàn Tư Triết còn chưa từng đi qua nơi có điều kiện vệ sinh kém đến vậy, không nhịn được trong dạ dày xôn xao một hồi. Trận xóc nảy trên đường cộng thêm cú đẩy vừa rồi, Hàn Tư Triết cảm thấy cái máy định vị trong người càng thụt sâu hơn, tuy máy định vị cũng không có cạnh sắc nhọn, nhưng dẫu sao cũng vẫn là đồ vật hình mảnh, cứ thế chẹt ở trong người, anh vẫn cảm thấy một trận khó chịu và đau nhức khe khẽ, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên khó xem.

Người cuối cùng đi vào vừa nhìn thấy tình huống bên trong thì lập tức bắt đầu lớn tiếng phàn nàn: “Làm gì thế này! Đậu hủ khô bị mấy người đạp nát cả rồi kìa!”

“Mấy miếng đậu hủ khô này trị giá mẹ nó mấy đồng bạc, nói chính sự trước đi!” tên cầm đầu rống gã một câu, tiếp theo bảo người đem thứ nhét trong miệng của Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt lấy ra.

Hàn Duyệt cũng không quan tâm trên đất rốt cuộc bẩn ra sao, duỗi người nằm giữa ra đất, thở gấp từng ngụm lớn, cái tên ban nãy nói rằng muốn đi lấy thuốc cầm một chai nước cốt hương hoắc, dùng răng cắn ra, thô lỗ đem nước thuốc màu nâu vắt hết vào miệng của Hàn Duyệt. Hàn Duyệt lập tức bị nước thuốc kích thích làm sặc, bắt đầu ho kịch liệt, một phần nước thuốc sặc tới trong mũi cậu, kích thích cổ họng với niêm mạc khoang mũi yếu ớt của cậu, cậu lập tức chảy ra nước mắt sinh lý khó chịu.

“Cho em ấy uống miếng nước.” Hàn Tư Triết nói bình tĩnh, “Cốp xe không khí không lưu thông, lại thêm say xe, em trai tôi hạ đường huyết rồi.”

Tên cầm đầu kia không có từ chối yêu cầu này của anh, kêu người rót một bát nước lọc từ vòi nước đút cho Hàn Duyệt.

Sau khi uống nước, Hàn Duyệt lại nằm trên đất nghỉ một hồi, dần dần cảm thấy tốt hơn nhiều.

Hàn Tư Triết thấy sắc mặt xanh trắng của cậu từ từ trở lại bình thường, bèn nhìn vào tên cầm đầu kia, hỏi: “Xin hỏi xưng hô thế nào?”

“Ông chủ Hàn hãy kêu tôi là Lão Lưu đi.” Tên cầm đầu tự xưng là Lão Lưu tùy ý nói, sau đó châm một điếu thuốc, nói, “Em trai em gái của cậu biết mướn người giết chết anh trai mình, xem ra cậu chắc cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, có điều phải so sánh, thì cho dù các người qua cầu rút ván, tội bắt cóc so giết người vẫn nhẹ hơn một chút. Chẳng qua chúng ta mua bán một hồi, nếu cậu nói được làm được, chúng tôi cũng sẽ không làm hại một sợi lông tơ của các cậu, nhưng nếu như tới lúc đó cậu không tuân thủ ước định, thì đừng trách bọn tôi ra tay độc ác. Những người như bọn tôi, đều là người nghèo tới mức chết cũng không sợ, nếu là bọn tôi vào tù, người lớn trong nhà cùng với vợ con cũng chỉ có thể chờ chết, tới lúc đó nếu như chết cùng nhau, giống như là cô con gái của ông chủ lớn ban nãy cậu vừa kể, liều mạng cũng phải kéo theo các người chết cùng.”

“Tôi đương nhiên sẽ nói được làm được.” Hàn Tư Triết nói, “Nói khó nghe một chút, các người là cái thá gì, có tha cho các người hay không, cũng chẳng có chút ảnh hưởng gì tới cuộc sống của tôi cả, quan trọng là thằng em trai tâm địa độc ác của tôi kia, đó mới là kẻ mà tôi cần phải chú trọng đối phó.”

Lời này của Hàn Tư Triết biểu lộ ra sự khinh rẻ đến thế khiến một tên trong đó tức giận bất bình đứng bật dậy, dùng một giọng tiếng phổ thông mang đậm hương vị địa phương quát: “Xem, xem thường bọn tao có phải không!”

“Gấp gì chứ! Ngồi xuống!” Lão Lưu quát tháo, lại nhìn về phía Hàn Tư Triết nói, “Ông chủ Hàn nói rất đúng, bọn tôi đều là đám nhà quê, vốn là cũng không nên quen biết những ông chủ lớn các người. Bọn tôi cũng không có cách nào khác, tới lúc đó cầm tiền xong sẽ bỏ chạy, cậu cho bọn tôi một con đường sống, bọn tôi đương nhiên sẽ cho cậu và em trai cậu một con đường sống.”

Hàn Tư Triết gật gật đầu, nói: “Ông Lưu hiểu thì được rồi, vậy bây giờ đưa điện thoại cho tôi đi, tôi gọi điện cho chồng tôi, kêu anh ấy chuẩn bị tiền chuộc. Em trai tôi hứa cho các người bao nhiêu tiền?”

Lão Lưu nói: “Năm triệu.”

Hàn Tư Triết cười khẽ một tiếng: “Thì ra mạng của tôi chỉ đáng giá có năm triệu thôi sao… Ban nãy đã đồng ý, sẽ đưa cho các người số tiền gấp ba lần, vậy thì là mười lăm triệu, vì để tỏ lòng thành ý của tôi, tôi sẽ cho thêm năm triệu, cho các người hai mươi triệu, thế nào?”

Những người này thấy Hàn Tư Triết nhẹ nhàng chẳng thèm để ý nói ra số tiền đối với bọn họ mà nói quả là con số trên trời, ánh mắt cũng thẳng tắp, cho dù là Lão Lưu trong đám người này, cũng không ngăn được thay đổi sắc mặt.

Hàn Tư Triết cười khẽ, nói: “Nếu như vừa lòng với con số này, thì để tôi gọi điện cho chồng tôi, bảo anh ấy chuẩn bị thoáng cái.”

Một người trong đó móc điện thoại ra, gọi cho Chu Bác Hạo theo lời của Hàn Tư Triết, điện thoại reo vang một lúc mới được bắt, giọng nói khàn nhỏ của Chu Bác Hạo lập tức truyền ra: “Xin chào, Chu Bác Hạo đây, cho hỏi ai vậy?”

Người cầm điện thoại không biết nói gì, nhìn Lão Lưu đợi gã chỉ đạo, Lão Lưu nói: “Chỉnh loa ngoài, để ông chủ Hàn nói chuyện.” Gã lập tức làm theo tức thì, mang điện thoại đưa tới bên miệng Hàn Tư Triết.

“Bác Hạo, giờ giúp em chuẩn bị hai mươi triệu tiền mặt, phải nhanh.” Hàn Tư Triết nói bình tĩnh, “Bây giờ em đang làm khách ở chỗ của ông Lưu và các bạn của ông ấy, em với họ nói chuyện rất vui vẻ, ông Lưu đáp ứng sau khi lấy được thù lao sẽ thả em với Duyệt Duyệt đi.”

Mấy giây sau, giọng của Chu Bác Hạo từ trong điện thoại truyền ra, giọng anh ta vẫn khàn nhỏ, nhưng nghe ra dường như tràn ngập ý cười: “Được, mang tới đâu cho em đây?”

Hàn Tư Triết nói: “Đợi lát nữa anh với ông Lưu thương lượng vấn đề này nhé. Đúng rồi, chuyện này cũng đừng làm phiền nhà nước, có thể giải quyết riêng thì giải quyết riêng đi.”

“Rồi, nghe em hết.” Chu Bác Hạo nói dịu dàng, “Đừng sợ, tiền rất nhanh sẽ chuẩn bị xong, giờ em để ông Lưu tiếp điện thoại đi.”

Lão Lưu chìa tay lấy điện thoại qua, đóng loa ngoài, cầm điện thoại đi tới trong sân bắt đầu trao đổi. Mấy người ở lại trong nhà, đối mặt nhìn nhau, sau cùng một tên trong đó ngồi xổm xuống bên cạnh Hàn Tư Triết, hỏi dò: “Ông chủ Hàn, ông thật sự có thể lấy ra hai mươi triệu à! Hai mươi triệu nhân dân tệ?”

Hàn Tư Triết cười cười: “Thiên chân vạn xác, tuyệt đối không lừa các người.”

“Sao các người lại có thể giàu có đến vậy cơ chứ?” người đó cảm thán nói, “Làm ăn không phải việc gì đàng hoàng đi.”

Hàn Tư Triết nói cẩn thận: “May mắn mà thôi, làm ăn, có thể một đêm giàu lên, cũng có thể một đêm biến thành kẻ bần cùng. Chỗ chúng tôi vốn có một ông chủ họ Triệu là bán y phục, khi còn trẻ hàng năm đều có thể kiếm được mấy mươi triệu, kết quả lúc hơn năm mươi tuổi đột nhiên thì phá sản, vợ chạy theo người khác, con cái cũng không nhận ông ấy, tuổi tác lớn vậy rồi chỉ đành làm công cho người ta kiếm chút tiền cơm.”

Hàn Tư Triết nói đương nhiên là giả, đám người trước mặt này đều là bọn liều mạng, ai biết có thể vì ghen ghét bọn họ có tiền thì bắt bọn họ chịu chút nổi khổ da thịt hay không, tốt nhất vẫn là nghe theo bọn họ.

Quả nhiên, sau khi nghe xong câu chuyện Hàn Tư Triết bịa ra, tên đó lập tức mặt mày hớn hở, nói: “Tôi biết ngay mà, lũ có tiền các người ấy… chỉ biết làm mấy chuyện xấu xa bẩn thỉu, sớm muộn phải chịu báo ứng thôi.”

Hàn Tư Triết nhếch miệng, không biết gã nghe được nhân vật chính trong câu chuyện làm việc bẩn thỉu từ đâu ra, buồn cười chính là, gã nói người có tiền phải chịu báo ứng, mà không nghĩ xem chuyện mình đang làm hiện giờ có thể khiến bọn họ chịu báo ứng hay không, chỉ xuôi theo lời gã: “Anh nói đúng.”

Tên đó câu được câu không nói chuyện với Hàn Tư Triết một hồi, Lão Lưu liền vào nhà, cười cười với Hàn Tư Triết, nói: “Đành chịu thiệt ông chủ Hàn và em trai ông chủ Hàn đợi ở nơi này một chút, đợi lấy được tiền, bọn tôi lập tức thả các người đi, tuyệt đối không chậm trễ thêm một phút nào.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương