Sống Lại Về Một Nhà
-
Chương 8
Ba năm trước đây, cậu ba nhà họ Chu bởi vì gây tai nạn giao thông bỏ trốn làm chết người, bị phán 8 năm tù giam, chuyện này làm cho cả nước chấn động không nhỏ. Cha của Chu Bác Nghị là Chủ tịch đứng đầu của tập đoàn Chu thị – tập đoàn tài chính lớn nhất cả nước, cũng là Hội trưởng của hiệp hội thương mại Chu thị, trong nhà có quyền có thế, nếu như đặt ở trước đó, chỉ cần nhà họ Chu dùng thêm chút tiền, lo lót trên dưới một chút, mua được truyền thông và chính phủ thì chuyện lớn cũng biến thành chuyện nhỏ rồi.
Nhưng không may chính là lúc đó đương lúc Chính phủ thay đổi nhiệm kỳ, nhà nước mới ra ba quyết định, quyết định đầu tiên chính là kiên quyết bắt giữ các hành vi không hợp pháp của các cô cậu con quan, con nhà giàu có, tạo không khí chấp pháp công bằng, công chính. Truyền thông có Chính phủ ủng hộ, lập tức đem tin lớn này tuyên dương đến khắp nơi đều biết, vả lại còn định khiến cha Hàn mất chức, kẻ nhân cơ hội đục nước béo cò thì châm ngòi thổi gió, vụ án của Chu Bác Nghị suýt nữa đã bị phán nặng, tâm sức của người nhà họ Chu quá mệt mỏi, chống án nhiều lần cuối cùng mới phán quyết 5 năm.
Sau khi thẩm lí và phán quyết kết thúc, truyền thông vẫn như trước không chịu bỏ qua, mỗi ngày nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nhà họ Chu, sợ nhà họ Chu chuẩn bị phóng thích cho Chu Bác Nghị, để sự trừng phạt của pháp luật trở thành lời nói suông, hữu danh vô thực. Cuối cùng thực sự không còn cách nào, Chu Bác Nghị chỉ có thể ngồi tù giống như những người bình thường khác vậy thôi, mất hết tự do, chịu hình phạt trong lao tù điều kiện khắc khổ.
Tuy bị trừng phạt chính là cậu ba nhà họ Chu – Chu Bác Nghị, nhà họ Chu cũng nói với bên ngoài như thế, nhưng trên thức tế mọi người trong giới này đều biết, lúc trước gây họa chính là cậu hai nhà họ Chu, Chu Bác Hạo.
Ba năm trước, cậu hai nhà họ Chu năm ấy 25 tuổi vừa mới lấy xong bằng thạc sĩ, đi vào Chu thị và hiệp hội thương mại làm việc, buổi tối mượn xe thể thao của em trai ra ngoài đi cùng bạn đến quán bar uống rượu, chơi tới rạng sáng mới quyết định về nhà. Cậu hai nhà họ Chu cho rằng mình còn tỉnh táo nên từ chối đề nghị gọi taxi, tự mình lái xe về nhà. Lúc rạng sáng, đường quốc lộ trong thành phố hiếm khi trống trải, cậu hai nhà họ Chu bị cồn làm tê mất lý trí và tính cảnh giác, một chân đạp xuống chân ga, trên con đường cái trong thành phố đem tốc độ tăng lên đến tận 150km/h.
Kết quả, ngay khi rẽ vào ngã tư đường kế kiếp cậu hai nhà họ Chu đâm vào một cô gái đi ngang qua đường, trực tiếp đâm người bay xa hơn 20m. Sau đó được pháp y kiểm định, cô gái kia là chết ngay tại chỗ.
Cậu hai nhà họ Chu – Chu Bác Hạo gây họa lớn ngồi ở bên trong xe, đầu óc trống rỗng, đang giãy dụa trong lòng có nên đi xem tình trạng của cô gái kia hay không. Giờ phút đó, mặc kệ Chu Bác Hạo là một nhân tài bình thường xuất sắc như thế nào, anh ta lúc này chỉ là một kẻ say rượu, hơn nữa là một người trẻ tuổi trước giờ lần đầu tiên gặp tai nạn mà thôi.
Cả đầu óc của anh ta lúc này đều là: nếu như chuyện này bị người ta biết thì sẽ gây ra hậu quả gì. Đầu tiên, có khả năng nhất chính là anh sẽ bị phán tội cuối cùng phải ngồi tù, mà nếu quả thực là như thế thì công việc ở hiệp hội thương mại của anh chắc chắn không thể làm tiếp nữa, bởi vì hiệp hội thương mại yêu cầu nhân phẩm rất khắc khe đối với người làm chức vụ cao, một khi nghe thấy có người vô tình gây ra chuyện xấu gì thì sẽ bị đuổi thẳng ngay, không nể nang chút nào cả. Cho nên nếu trên lý lịch của anh có vết nhơ, vậy thì anh tuyệt đối không có khả năng kế thừa sự nghiệp của cha, nhận lấy vị trí Hội trưởng hiệp hội thương mại từ trên tay cha được, thế thì vị trí Đổng sự trưởng của tập đoàn Chu thị cũng rất có thể sẽ bị đám anh em họ như lang sói này cướp mất.
Chỉ là một suy nghĩ khác biệt, Chu Bác Hạo liền khởi động ô tô, anh thậm chí không có xuống xe kiểm tra tình trạng của cô gái kia mà trực tiếp trốn về trong nhà. Khi đó người trong nhà đều đã đi ngủ, Chu Bác Hạo chân không chạy lên lầu, vọt thẳng vào trong phòng ngủ của cha mẹ, mở đèn lên lay tỉnh cha mình, giọng run rẩy nói: “Ba, con tông chết người rồi”.
Tất cả người nhà họ Chu đều ra khỏi giường, bắt đầu thương lượng làm sao giải quyết chuyện này. Hậu quả chuyện này gây ra Chu Bác Hạo có thể nghĩ tới thì cha Chu tất cả cũng nghĩ tới, Chu Bác Hạo không nghĩ tới, cha Chu cũng nghĩ rất rõ ràng. Cha Chu quả thực không thể tin được, từ nhỏ đến lớn, trước giờ chỉ có thằng con thứ không thích học lại quậy phá Chu Bác Nghị gây phiền phức cho gia đình mà thôi, kết quả đến cuối cùng, phiền phức lớn nhất vậy mà lại là đứa con cả ông yên tâm nhất, hài lòng nhất kia.
Không đợi người nhà họ Chu suy nghĩ cho kỹ, người bạn trong sở cảnh sát của cha Chu gọi điện tới nói cho cha Chu, đứa con thứ nhà bọn họ bị liên lụy vào một trận tai giao thông nghiêm trọng, camera trên đường đem biển số xe của chiếc xe gây tai nạn quay rất rõ ràng, vừa tra liền phát hiện là xe của Chu Bác Nghị, lại dựa vào tuyến đường xe chạy quay ngược lại, điều tra mấy cuốn băng theo dõi trực tiếp tra ra quán bar. Trước mắt cảnh sát đã nhận định sơ bộ người gây ra tai nạn là cậu hai nhà họ Chu, đã chạy đến nhà họ Chu rồi, chuẩn bị mang Chu Bác Hạo đi để tra rõ tình hình.
Cha Chu lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. Mà lúc này đúng là thời kỳ điều tra nghiêm ngặt, bắt giữ kẻ tiêu biểu để giết gà dọa khỉ, đây đều là chiến công cả. Tháng trước thằng con út nhà họ Ngô uống say ở quán bar được bàn bè đưa tới khách sạn gần đó để nghỉ ngơi, nửa đêm tỉnh lại t*ng trùng xông não, gọi người phục vụ phòng tới ôm người ta muốn làm chuyện xấu, người phục vụ liều mạng giãy dụa mới không để gã thực hiện được, chạy ra khỏi phòng trực tiếp báo cảnh sát, người nhà họ Ngô vốn định tiêu tiền giải quyết riêng, tìm quan hệ đem chuyện này lắng xuống, kết quả bị truyền thông biết được tuyên dương khắp nơi, người nhà họ Ngô bị xem như kẻ phản diện ỷ thế hiếp người không quan tâm tới luật pháp, bị nhân dân cả nước chửi rủa, cổ phiếu của xí nghiệp Ngô thị rớt giá thẳng một mạch, từ mỗi cổ phiếu 84 nguyên rớt còn 21 nguyên. Tới cuối cùng, cậu út nhà họ Ngô gánh tội danh cưỡng bức chưa toại bị phán quyết 7 năm.
Cho nên muốn tìm người khác làm người chịu tội thay cho Chu Bác Hạo thoát tội, gần như là chuyện không thể nào, vả lại bây giờ truyền thông thực sự có thể đã nghe được tin mà lập tức hành động rồi. Tít báo 《Thiên chi kiêu tử nửa đêm uống rượu đua xe, sau khi đâm chết con gái nhà lành rồi bỏ chạy》, cái loại tiêu đề làm người nghe giật mình này bọn họ làm sao có thể bỏ qua được.
Cha Chu gấp tới bệnh tim đều muốn phát tác, ông không thể để người thừa kế mình dày công bồi dưỡng sụp đổ trong chuyện này được, từ nhỏ Chu Bác Hạo chính là niềm kiêu hãnh của ông, vẫn luôn là chủ tịch của hội học sinh trong trường, không chỉ có thành tích học tập cực kỳ xuất sắc, mà về mặt đối nhân xử thế cũng có vẻ khôn khéo từng trải, lại không thiếu chín chắn, ai cũng hâm mộ ông có một người thừa kế xuất sắc không để người ta phải lo nghĩ như thế.
Một giây sau, cha Chu vừa nhấc mắt liền thấy được cậu con thứ Chu Bác Nghị còn mơ màng chưa hiểu được chuyện nghiêm trọng như thế nào, một cái ý tưởng lớn mật đâm vào trong đầu ông: để Chu Bác Nghị gánh tội thay cho Chu Bác Hạo.
Chu Bác Nghị ba năm trước mới 20 tuổi. Khác với anh trai tài giỏi, từ nhỏ anh chính là cái đứa chuyên gây chuyện để người ta phải đau đầu này, hoạt bát hiếu động, không muốn ngồi yên học tập mà cứ luôn gây chuyện thị phi, lúc trung học mỗi ngày đều trốn học đánh nhau, trong thời gian đi học thì thời gian đi lung tung ngoài đường còn dài hơn so với thời gian ngồi trong trường học nữa. Cũng may Chu Bác Nghị nghịch thì có nghịch, nhưng mà rất có nguyên tắc, anh chưa bao giờ bắt nạt bạn cũng chưa từng làm chuyện trái pháp luật, anh thậm chí rất biết giữ mình, chưa từng có dây dưa mờ ám với nữ sinh nào cả. Đương nhiên, cuối cùng được chứng thực là bởi vì anh căn bản không thích con gái. Chu Bác Nghị cho đến tận khi cấp 3 mới có chút nhẹ bớt lại, miễn cưỡng học đàng hoàng một năm, cuối cùng nhờ vào quan hệ của mẹ thi đậu ngành biểu diễn của học viện điện ảnh, xem như kế thừa nghề mẹ.
Một đứa là người nối nghiệp mình dày công bồi dưỡng, một đứa là kẻ ăn chơi trác táng không có tương lai phát triển, dưới loại tình huống cực đoan này, cây cân nhỏ trong lòng cha Hàn lập tức nghiêng đi.
“Bác Nghị à, xem như cha cầu xin con, giúp giúp anh trai con đi!”
Ngay khi cha Chu nói suy nghĩ của mình ra, mẹ Chu suýt nữa đã liều mạng với ông, nhưng mà cha Hàn cuối cùng vẫn thuyết phục được bà: quan hệ lợi hại là ở đây, để bọn nhỏ tự mình giải quyết chuyện này, để tự anh trai nói với em mình, tự mình đi cầu xin nó, nếu Chu Bác Nghị không đồng ý bọn họ cũng tuyệt đối không ép buộc.
Nhưng thực ra khi cha Chu nói xong những lời này, liền biết đứa con thứ chắc chắn sẽ đồng ý rồi. Tuy từ nhỏ Chu Bác Nghị đã khiến người nhà phải rất lo lắng, nhưng trên thực tế anh là một đứa con rất mềm lòng, đối xử với mọi người vô cùng tình nghĩa, quan hệ của hai anh em lại cực kỳ hòa thuận vui vẻ, khi anh trai gặp khó khăn cha với anh trai đều tự minh tới xin anh, anh sẽ không nhẫn tâm từ chối đâu.
Quả nhiên, dưới sự cầu xin khóc lóc thảm thương của anh hai, Chu Bác Nghị gật đầu.
Chuyện tiếp theo thì đơn giản rồi, cha Chu nhanh chóng giả tạo chứng cớ Chu Bác Hạo không có mặt, che miệng mấy nhân viên quán bar hôm đó nhìn thấy Chu Bác Hạo đến, lại trả một cái giá rất lớn, mới thuyết phục mấy người bạn cùng đi uống rượu với Chu Bác Hạo hôm đó nói cho bên cảnh sát đêm đó ở chung với bọn họ chính là Chu Bác Nghị, sau đó lại lo lót trên dưới trong cơ quan điều tra xem nhẹ những chuyện không hợp lý trong đó, lại thuê một đám thủy quân để dẫn dắt dư luận.
Cứ như thế, vụ án gây tai nạn giao thông này được nhanh chóng phá án và bắt giam, Chu Bác Nghị thay thế anh hai mình vào tù.
Cha Chu không có năng lực giúp con trai lấy được tư cách phóng thích, Chu Bác Nghị chỉ có thể đứng trong tù chịu khổ mà thôi. Dù cho được chăm sóc rất nhiều, ở một mình một gian, không cần làm việc, người nhà còn giúp anh chuẩn bị notebook để lên mạng nữa, nhưng mà ở cái nơi có hoàn cảnh đặc thù này, dưới bức tường cao, tính người tàn ác bị thể hiện trắng trợn ra, ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, cái loại này giống như cách thức sinh tồn trong rừng rậm vậy, kích thích rất sâu đến một chàng trai vẫn còn chưa rõ sự đời như Chu Bác Nghị.
Trên chuyện gánh tội thay anh trai này, cha Chu mẹ Chu quả thật cực kỳ không công bằng, nhưng đây cũng không đại biểu cho bọn họ không thương yêu đứa con thứ hai của mình. Sau khi Chu Bác Nghị vào tù, bọn họ tới lui nhiều lần, suy nghĩ rất nhiều cách để Chu Bác Nghị lập công giảm nhẹ tội. Cho nên đến cuối cùng, Chu Bác Nghị chỉ ngồi tù 3 năm là được ra ngoài.
Nhưng mà Chu Bác Nghị lần nữa lấy lại tự do, đã không bao giờ… còn là chàng trai vui vẻ hoạt bát giống như ba năm trước đây nữa. Tính cách của anh trở nên lặng lẽ hướng nội, không thích nói chuyện, cũng không thích trao đổi với người khác, cho dù là với người nhà cũng trở nên không còn lời nào để nói nữa.
Tính tình Chu Bác Nghị thay đổi lớn làm cho người nhà họ Chu đau lòng tới cực điểm, đặc biệt là bà nội của Chu Bác Nghị. Bà cụ Chu cực kỳ bất mãn đối với việc năm đó con trai và con dâu để đứa cháu nhỏ gánh tội thay cho anh mình, bà cụ lớn tuổi rồi, lại thêm đa nghi, cảm thấy những người khác trong nhà họ Chu đều không thích đứa cháu nhỏ của mình, cơ thể mình lại không tốt, nói không chừng ngày nào đó sẽ ra đi, nhưng lúc đó đứa cháu nhỏ không ai chăm sóc chắc chắn sẽ chịu uất ức. Cho nên chờ sau khi Chu Bác Nghị ra tù, bà liền nghĩ đến tìm một người bạn đời cho anh. Bên cạnh đứa cháu nhỏ có người chăm sóc bà cũng có thể yên tâm mà ra đi được rồi.
Đây là nguồn gốc bữa tiệc xem mặt của nhà họ Chu. Đời trước Hàn Duyệt cũng từng nghe nói qua chuyện này, bất quá lần đó cậu giống như trước đây vậy, đối với loại bữa tiệc như thế tránh còn không kịp nữa nên cũng không có tham gia. Bất quá cuối cùng Chu Bác Nghị vừa ý một cậu con trai của một gia tộc nhỏ vừa mới nổi ở thành phố B, mà sự se duyên của hai người rất rõ ràng cũng không phải xuất phát từ tình yêu. Chu Bác Nghị là vì để bà nội yên tâm, mà cậu trai kia lại là vì bản thân không có quyền thừa kế nên muốn tìm một chỗ dựa tốt.
Đời trước Hàn Duyệt đã từng gặp cậu con trai ở bên cạnh Chu Bác Nghị kia, hai người xem nhau như khách, ở chung với nhau giống như bạn bè bình thường vậy. Về sau cậu trai kia tìm được người mình yêu, không để ý mọi người phản đối muốn ly hôn với Chu Bác Nghị, Chu Bác Nghị cũng không có làm khó cậu ta, lại còn tặng một phần quà lớn chúc mừng cậu ta tìm được tình yêu đích thực nữa chứ.
Đây là lý do vì sao Hàn Duyệt muốn tham gia bữa tiệc xem mắt đó. Đầu tiên, đương nhiên là vừa ý quyền thế của nhà họ Chu rồi, nếu cậu may mắn có thể vào nhà họ Chu, vậy thì mặc kệ sóng gió của nhà họ Hàn có hiểm ác đến thế nào đi chăng nữa, thì nước cũng sẽ không tạt trúng lên người cậu.
Nhưng quan trọng nhất chính là nhân phẩm của Chu Bác Nghị rất tốt. Từ đời trước Hàn Duyệt nhìn thấy được thái độ của Chu Bác Nghị đối xử với vợ của mình, có thể nhìn ra anh ta là một người rất rộng lượng và cũng rất khoan dung, nên cho dù biết cậu ôm lòng lợi dụng mà đi tiếp cận lấy anh, anh cũng sẽ không làm khó cậu đâu.
Tuy lợi dụng người khác như vậy rất đê tiện, nhưng mà Hàn Duyệt vẫn hạ quyết tâm muốn giành lấy Chu Bác Nghị. Chẳng qua cậu sẽ không giống như cậu trai kia, dùng xong liền ném Chu Bác Nghị qua một bên. Hàn Duyệt nghĩ, nếu như có thể thành công, Chu Bác Nghị cũng không có ghét bỏ cậu, cậu muốn gầy dựng cuộc hôn nhân của bọn họ thật tốt. Đều là người từng bị gia đình làm tổn thương, cậu cho rằng có lẽ bọn họ có thể ở chung rất tốt đấy.
Nhưng không may chính là lúc đó đương lúc Chính phủ thay đổi nhiệm kỳ, nhà nước mới ra ba quyết định, quyết định đầu tiên chính là kiên quyết bắt giữ các hành vi không hợp pháp của các cô cậu con quan, con nhà giàu có, tạo không khí chấp pháp công bằng, công chính. Truyền thông có Chính phủ ủng hộ, lập tức đem tin lớn này tuyên dương đến khắp nơi đều biết, vả lại còn định khiến cha Hàn mất chức, kẻ nhân cơ hội đục nước béo cò thì châm ngòi thổi gió, vụ án của Chu Bác Nghị suýt nữa đã bị phán nặng, tâm sức của người nhà họ Chu quá mệt mỏi, chống án nhiều lần cuối cùng mới phán quyết 5 năm.
Sau khi thẩm lí và phán quyết kết thúc, truyền thông vẫn như trước không chịu bỏ qua, mỗi ngày nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nhà họ Chu, sợ nhà họ Chu chuẩn bị phóng thích cho Chu Bác Nghị, để sự trừng phạt của pháp luật trở thành lời nói suông, hữu danh vô thực. Cuối cùng thực sự không còn cách nào, Chu Bác Nghị chỉ có thể ngồi tù giống như những người bình thường khác vậy thôi, mất hết tự do, chịu hình phạt trong lao tù điều kiện khắc khổ.
Tuy bị trừng phạt chính là cậu ba nhà họ Chu – Chu Bác Nghị, nhà họ Chu cũng nói với bên ngoài như thế, nhưng trên thức tế mọi người trong giới này đều biết, lúc trước gây họa chính là cậu hai nhà họ Chu, Chu Bác Hạo.
Ba năm trước, cậu hai nhà họ Chu năm ấy 25 tuổi vừa mới lấy xong bằng thạc sĩ, đi vào Chu thị và hiệp hội thương mại làm việc, buổi tối mượn xe thể thao của em trai ra ngoài đi cùng bạn đến quán bar uống rượu, chơi tới rạng sáng mới quyết định về nhà. Cậu hai nhà họ Chu cho rằng mình còn tỉnh táo nên từ chối đề nghị gọi taxi, tự mình lái xe về nhà. Lúc rạng sáng, đường quốc lộ trong thành phố hiếm khi trống trải, cậu hai nhà họ Chu bị cồn làm tê mất lý trí và tính cảnh giác, một chân đạp xuống chân ga, trên con đường cái trong thành phố đem tốc độ tăng lên đến tận 150km/h.
Kết quả, ngay khi rẽ vào ngã tư đường kế kiếp cậu hai nhà họ Chu đâm vào một cô gái đi ngang qua đường, trực tiếp đâm người bay xa hơn 20m. Sau đó được pháp y kiểm định, cô gái kia là chết ngay tại chỗ.
Cậu hai nhà họ Chu – Chu Bác Hạo gây họa lớn ngồi ở bên trong xe, đầu óc trống rỗng, đang giãy dụa trong lòng có nên đi xem tình trạng của cô gái kia hay không. Giờ phút đó, mặc kệ Chu Bác Hạo là một nhân tài bình thường xuất sắc như thế nào, anh ta lúc này chỉ là một kẻ say rượu, hơn nữa là một người trẻ tuổi trước giờ lần đầu tiên gặp tai nạn mà thôi.
Cả đầu óc của anh ta lúc này đều là: nếu như chuyện này bị người ta biết thì sẽ gây ra hậu quả gì. Đầu tiên, có khả năng nhất chính là anh sẽ bị phán tội cuối cùng phải ngồi tù, mà nếu quả thực là như thế thì công việc ở hiệp hội thương mại của anh chắc chắn không thể làm tiếp nữa, bởi vì hiệp hội thương mại yêu cầu nhân phẩm rất khắc khe đối với người làm chức vụ cao, một khi nghe thấy có người vô tình gây ra chuyện xấu gì thì sẽ bị đuổi thẳng ngay, không nể nang chút nào cả. Cho nên nếu trên lý lịch của anh có vết nhơ, vậy thì anh tuyệt đối không có khả năng kế thừa sự nghiệp của cha, nhận lấy vị trí Hội trưởng hiệp hội thương mại từ trên tay cha được, thế thì vị trí Đổng sự trưởng của tập đoàn Chu thị cũng rất có thể sẽ bị đám anh em họ như lang sói này cướp mất.
Chỉ là một suy nghĩ khác biệt, Chu Bác Hạo liền khởi động ô tô, anh thậm chí không có xuống xe kiểm tra tình trạng của cô gái kia mà trực tiếp trốn về trong nhà. Khi đó người trong nhà đều đã đi ngủ, Chu Bác Hạo chân không chạy lên lầu, vọt thẳng vào trong phòng ngủ của cha mẹ, mở đèn lên lay tỉnh cha mình, giọng run rẩy nói: “Ba, con tông chết người rồi”.
Tất cả người nhà họ Chu đều ra khỏi giường, bắt đầu thương lượng làm sao giải quyết chuyện này. Hậu quả chuyện này gây ra Chu Bác Hạo có thể nghĩ tới thì cha Chu tất cả cũng nghĩ tới, Chu Bác Hạo không nghĩ tới, cha Chu cũng nghĩ rất rõ ràng. Cha Chu quả thực không thể tin được, từ nhỏ đến lớn, trước giờ chỉ có thằng con thứ không thích học lại quậy phá Chu Bác Nghị gây phiền phức cho gia đình mà thôi, kết quả đến cuối cùng, phiền phức lớn nhất vậy mà lại là đứa con cả ông yên tâm nhất, hài lòng nhất kia.
Không đợi người nhà họ Chu suy nghĩ cho kỹ, người bạn trong sở cảnh sát của cha Chu gọi điện tới nói cho cha Chu, đứa con thứ nhà bọn họ bị liên lụy vào một trận tai giao thông nghiêm trọng, camera trên đường đem biển số xe của chiếc xe gây tai nạn quay rất rõ ràng, vừa tra liền phát hiện là xe của Chu Bác Nghị, lại dựa vào tuyến đường xe chạy quay ngược lại, điều tra mấy cuốn băng theo dõi trực tiếp tra ra quán bar. Trước mắt cảnh sát đã nhận định sơ bộ người gây ra tai nạn là cậu hai nhà họ Chu, đã chạy đến nhà họ Chu rồi, chuẩn bị mang Chu Bác Hạo đi để tra rõ tình hình.
Cha Chu lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. Mà lúc này đúng là thời kỳ điều tra nghiêm ngặt, bắt giữ kẻ tiêu biểu để giết gà dọa khỉ, đây đều là chiến công cả. Tháng trước thằng con út nhà họ Ngô uống say ở quán bar được bàn bè đưa tới khách sạn gần đó để nghỉ ngơi, nửa đêm tỉnh lại t*ng trùng xông não, gọi người phục vụ phòng tới ôm người ta muốn làm chuyện xấu, người phục vụ liều mạng giãy dụa mới không để gã thực hiện được, chạy ra khỏi phòng trực tiếp báo cảnh sát, người nhà họ Ngô vốn định tiêu tiền giải quyết riêng, tìm quan hệ đem chuyện này lắng xuống, kết quả bị truyền thông biết được tuyên dương khắp nơi, người nhà họ Ngô bị xem như kẻ phản diện ỷ thế hiếp người không quan tâm tới luật pháp, bị nhân dân cả nước chửi rủa, cổ phiếu của xí nghiệp Ngô thị rớt giá thẳng một mạch, từ mỗi cổ phiếu 84 nguyên rớt còn 21 nguyên. Tới cuối cùng, cậu út nhà họ Ngô gánh tội danh cưỡng bức chưa toại bị phán quyết 7 năm.
Cho nên muốn tìm người khác làm người chịu tội thay cho Chu Bác Hạo thoát tội, gần như là chuyện không thể nào, vả lại bây giờ truyền thông thực sự có thể đã nghe được tin mà lập tức hành động rồi. Tít báo 《Thiên chi kiêu tử nửa đêm uống rượu đua xe, sau khi đâm chết con gái nhà lành rồi bỏ chạy》, cái loại tiêu đề làm người nghe giật mình này bọn họ làm sao có thể bỏ qua được.
Cha Chu gấp tới bệnh tim đều muốn phát tác, ông không thể để người thừa kế mình dày công bồi dưỡng sụp đổ trong chuyện này được, từ nhỏ Chu Bác Hạo chính là niềm kiêu hãnh của ông, vẫn luôn là chủ tịch của hội học sinh trong trường, không chỉ có thành tích học tập cực kỳ xuất sắc, mà về mặt đối nhân xử thế cũng có vẻ khôn khéo từng trải, lại không thiếu chín chắn, ai cũng hâm mộ ông có một người thừa kế xuất sắc không để người ta phải lo nghĩ như thế.
Một giây sau, cha Chu vừa nhấc mắt liền thấy được cậu con thứ Chu Bác Nghị còn mơ màng chưa hiểu được chuyện nghiêm trọng như thế nào, một cái ý tưởng lớn mật đâm vào trong đầu ông: để Chu Bác Nghị gánh tội thay cho Chu Bác Hạo.
Chu Bác Nghị ba năm trước mới 20 tuổi. Khác với anh trai tài giỏi, từ nhỏ anh chính là cái đứa chuyên gây chuyện để người ta phải đau đầu này, hoạt bát hiếu động, không muốn ngồi yên học tập mà cứ luôn gây chuyện thị phi, lúc trung học mỗi ngày đều trốn học đánh nhau, trong thời gian đi học thì thời gian đi lung tung ngoài đường còn dài hơn so với thời gian ngồi trong trường học nữa. Cũng may Chu Bác Nghị nghịch thì có nghịch, nhưng mà rất có nguyên tắc, anh chưa bao giờ bắt nạt bạn cũng chưa từng làm chuyện trái pháp luật, anh thậm chí rất biết giữ mình, chưa từng có dây dưa mờ ám với nữ sinh nào cả. Đương nhiên, cuối cùng được chứng thực là bởi vì anh căn bản không thích con gái. Chu Bác Nghị cho đến tận khi cấp 3 mới có chút nhẹ bớt lại, miễn cưỡng học đàng hoàng một năm, cuối cùng nhờ vào quan hệ của mẹ thi đậu ngành biểu diễn của học viện điện ảnh, xem như kế thừa nghề mẹ.
Một đứa là người nối nghiệp mình dày công bồi dưỡng, một đứa là kẻ ăn chơi trác táng không có tương lai phát triển, dưới loại tình huống cực đoan này, cây cân nhỏ trong lòng cha Hàn lập tức nghiêng đi.
“Bác Nghị à, xem như cha cầu xin con, giúp giúp anh trai con đi!”
Ngay khi cha Chu nói suy nghĩ của mình ra, mẹ Chu suýt nữa đã liều mạng với ông, nhưng mà cha Hàn cuối cùng vẫn thuyết phục được bà: quan hệ lợi hại là ở đây, để bọn nhỏ tự mình giải quyết chuyện này, để tự anh trai nói với em mình, tự mình đi cầu xin nó, nếu Chu Bác Nghị không đồng ý bọn họ cũng tuyệt đối không ép buộc.
Nhưng thực ra khi cha Chu nói xong những lời này, liền biết đứa con thứ chắc chắn sẽ đồng ý rồi. Tuy từ nhỏ Chu Bác Nghị đã khiến người nhà phải rất lo lắng, nhưng trên thực tế anh là một đứa con rất mềm lòng, đối xử với mọi người vô cùng tình nghĩa, quan hệ của hai anh em lại cực kỳ hòa thuận vui vẻ, khi anh trai gặp khó khăn cha với anh trai đều tự minh tới xin anh, anh sẽ không nhẫn tâm từ chối đâu.
Quả nhiên, dưới sự cầu xin khóc lóc thảm thương của anh hai, Chu Bác Nghị gật đầu.
Chuyện tiếp theo thì đơn giản rồi, cha Chu nhanh chóng giả tạo chứng cớ Chu Bác Hạo không có mặt, che miệng mấy nhân viên quán bar hôm đó nhìn thấy Chu Bác Hạo đến, lại trả một cái giá rất lớn, mới thuyết phục mấy người bạn cùng đi uống rượu với Chu Bác Hạo hôm đó nói cho bên cảnh sát đêm đó ở chung với bọn họ chính là Chu Bác Nghị, sau đó lại lo lót trên dưới trong cơ quan điều tra xem nhẹ những chuyện không hợp lý trong đó, lại thuê một đám thủy quân để dẫn dắt dư luận.
Cứ như thế, vụ án gây tai nạn giao thông này được nhanh chóng phá án và bắt giam, Chu Bác Nghị thay thế anh hai mình vào tù.
Cha Chu không có năng lực giúp con trai lấy được tư cách phóng thích, Chu Bác Nghị chỉ có thể đứng trong tù chịu khổ mà thôi. Dù cho được chăm sóc rất nhiều, ở một mình một gian, không cần làm việc, người nhà còn giúp anh chuẩn bị notebook để lên mạng nữa, nhưng mà ở cái nơi có hoàn cảnh đặc thù này, dưới bức tường cao, tính người tàn ác bị thể hiện trắng trợn ra, ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, cái loại này giống như cách thức sinh tồn trong rừng rậm vậy, kích thích rất sâu đến một chàng trai vẫn còn chưa rõ sự đời như Chu Bác Nghị.
Trên chuyện gánh tội thay anh trai này, cha Chu mẹ Chu quả thật cực kỳ không công bằng, nhưng đây cũng không đại biểu cho bọn họ không thương yêu đứa con thứ hai của mình. Sau khi Chu Bác Nghị vào tù, bọn họ tới lui nhiều lần, suy nghĩ rất nhiều cách để Chu Bác Nghị lập công giảm nhẹ tội. Cho nên đến cuối cùng, Chu Bác Nghị chỉ ngồi tù 3 năm là được ra ngoài.
Nhưng mà Chu Bác Nghị lần nữa lấy lại tự do, đã không bao giờ… còn là chàng trai vui vẻ hoạt bát giống như ba năm trước đây nữa. Tính cách của anh trở nên lặng lẽ hướng nội, không thích nói chuyện, cũng không thích trao đổi với người khác, cho dù là với người nhà cũng trở nên không còn lời nào để nói nữa.
Tính tình Chu Bác Nghị thay đổi lớn làm cho người nhà họ Chu đau lòng tới cực điểm, đặc biệt là bà nội của Chu Bác Nghị. Bà cụ Chu cực kỳ bất mãn đối với việc năm đó con trai và con dâu để đứa cháu nhỏ gánh tội thay cho anh mình, bà cụ lớn tuổi rồi, lại thêm đa nghi, cảm thấy những người khác trong nhà họ Chu đều không thích đứa cháu nhỏ của mình, cơ thể mình lại không tốt, nói không chừng ngày nào đó sẽ ra đi, nhưng lúc đó đứa cháu nhỏ không ai chăm sóc chắc chắn sẽ chịu uất ức. Cho nên chờ sau khi Chu Bác Nghị ra tù, bà liền nghĩ đến tìm một người bạn đời cho anh. Bên cạnh đứa cháu nhỏ có người chăm sóc bà cũng có thể yên tâm mà ra đi được rồi.
Đây là nguồn gốc bữa tiệc xem mặt của nhà họ Chu. Đời trước Hàn Duyệt cũng từng nghe nói qua chuyện này, bất quá lần đó cậu giống như trước đây vậy, đối với loại bữa tiệc như thế tránh còn không kịp nữa nên cũng không có tham gia. Bất quá cuối cùng Chu Bác Nghị vừa ý một cậu con trai của một gia tộc nhỏ vừa mới nổi ở thành phố B, mà sự se duyên của hai người rất rõ ràng cũng không phải xuất phát từ tình yêu. Chu Bác Nghị là vì để bà nội yên tâm, mà cậu trai kia lại là vì bản thân không có quyền thừa kế nên muốn tìm một chỗ dựa tốt.
Đời trước Hàn Duyệt đã từng gặp cậu con trai ở bên cạnh Chu Bác Nghị kia, hai người xem nhau như khách, ở chung với nhau giống như bạn bè bình thường vậy. Về sau cậu trai kia tìm được người mình yêu, không để ý mọi người phản đối muốn ly hôn với Chu Bác Nghị, Chu Bác Nghị cũng không có làm khó cậu ta, lại còn tặng một phần quà lớn chúc mừng cậu ta tìm được tình yêu đích thực nữa chứ.
Đây là lý do vì sao Hàn Duyệt muốn tham gia bữa tiệc xem mắt đó. Đầu tiên, đương nhiên là vừa ý quyền thế của nhà họ Chu rồi, nếu cậu may mắn có thể vào nhà họ Chu, vậy thì mặc kệ sóng gió của nhà họ Hàn có hiểm ác đến thế nào đi chăng nữa, thì nước cũng sẽ không tạt trúng lên người cậu.
Nhưng quan trọng nhất chính là nhân phẩm của Chu Bác Nghị rất tốt. Từ đời trước Hàn Duyệt nhìn thấy được thái độ của Chu Bác Nghị đối xử với vợ của mình, có thể nhìn ra anh ta là một người rất rộng lượng và cũng rất khoan dung, nên cho dù biết cậu ôm lòng lợi dụng mà đi tiếp cận lấy anh, anh cũng sẽ không làm khó cậu đâu.
Tuy lợi dụng người khác như vậy rất đê tiện, nhưng mà Hàn Duyệt vẫn hạ quyết tâm muốn giành lấy Chu Bác Nghị. Chẳng qua cậu sẽ không giống như cậu trai kia, dùng xong liền ném Chu Bác Nghị qua một bên. Hàn Duyệt nghĩ, nếu như có thể thành công, Chu Bác Nghị cũng không có ghét bỏ cậu, cậu muốn gầy dựng cuộc hôn nhân của bọn họ thật tốt. Đều là người từng bị gia đình làm tổn thương, cậu cho rằng có lẽ bọn họ có thể ở chung rất tốt đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook