Đàn anh ngồi ở bên canh Hàn Duyệt đẩy Hàn Duyệt một cái, đưa đưa mắt, nói bằng khẩu hình miệng: “Khá ghê ha!” Lại nhỏ giọng nói vào tai cậu: “Khí thế ban nãy của ông xã em thật đáng sợ.”

Hàn Duyệt mỉm cười gượng gạo, tuy lời khen của đàn anh khiến tâm tình cậu hơi tốt hơn một chút, nhưng Trần Chính Minh không có đưa ra lời nhận xét gì đối với sự thể hiện của Chu Bác Nghị giống như khi Tào Thu Dương kết thúc biểu diễn, điều này làm cậu bất an vô cùng.

Sau khi Chu Bác Nghị hoàn thành phần trình bày, liền rời khỏi phòng. Bả vai của Hàn Duyệt lập tức sụp xuống, xoa xoa ánh mắt có chút mỏi mệt.

“Tiểu Hàn, thấy phần thể hiện của ông xã cậu thế nào?” Chung Gia lại bắt đầu chọc cậu.

Hàn Duyệt lập tức rút vẻ mệt mỏi lại, mỉm cười nói: “Bác Nghị là chồng chưa cưới của em, đương nhiên em cho rằng phần biểu diễn của anh ấy là tuyệt vời nhất rồi.”

Chung Gia lại nói: “So với Tào Thu Dương thì sao?”

“Em tuyệt đối cho rằng tốt hơn so với Tào Thu Dương.” Hàn Duyệt nói vô tư.

Chung Gia cười to ha ha, đang định nói thêm chút gì nữa, liền nghe thấy Văn Ngạn hô lên với trợ lí: “Kêu người tiếp theo vào đây.”

Lại xem phần thử vai của hai diễn viên thì cơm hộp cho bữa trưa mới đưa đến văn phòng, khi Hàn Duyệt rời khỏi phòng, phát hiện Chu Bác Nghị đang ngồi ở cửa chờ cậu, vội kêu anh đi về trước.

Chu Bác Nghị xoa xoa tóc cậu, hỏi: “Ban nãy em sao thế, vẻ mặt tệ như vậy.”

Cơ thể của Hàn Duyệt căng cứng một chút, cuối cùng nói với vẻ mặt uể oải: “Lịch sử trò chuyện trên QQ của em với anh… bị thầy Văn bắt gặp, thầy ấy biết việc em định giúp anh gian lận… Em xin lỗi…”

“Anh còn tưởng đâu là chuyện gì lớn.” Chu Bác Nghị véo véo cổ cậu, lại vỗ vỗ lưng cậu, cười nói, “Được rồi, cũng không phải thật sự làm được, đừng nghĩ nữa làm gì.”

“Em sợ việc này khiến họ có ấn tượng xấu đối với anh, tới lúc đó ảnh hưởng đến kết quả thử vai.” Hàn Duyệt nhỏ giọng nói.

“Không đâu mà.” Chu Bác Nghị nắm lấy bàn tay lạnh băng của cậu, hôn lên bên trán cậu, nói, “Anh với đạo diễn Trần, bác Văn, chị Chung với lại giám đốc Trương trước kia thì đều đã quen biết, không tồn tại chuyện ấn tượng đẹp xấu. Với lại em còn nhỏ, bọn họ nhiều nhất cho rằng em phá phách, sẽ không để bụng đâu.”

Hàn Duyệt cười gượng gạo, nói thêm: “Khi tên Tào Thu Dương kia biểu diễn xong đạo diễn Trần và giám đốc Trương còn khen anh ta. Em nghĩ vai diễn này có thể thuộc về anh ta.”

Chu Bác Nghị ngẩng đầu nhìn xem những nhân viên làm việc của văn phòng với các nghệ sĩ chờ buổi chiều thử vai xung quanh, dắt Hàn Duyệt rời khỏi chung cư. Bây giờ đúng là giữa trưa, trong khu nhà vốn đã không có bao nhiêu người lại càng thêm vắng lặng không có một ai. Chu Bác Nghị dắt Hàn Duyệt đi đến bên cạnh vườn hoa bên dưới tòa nhà, đợi sau khi bóng dáng họ bị bụi cây cao vừa tầm và cây tùng che khuất, Chu Bác Nghị ôm lấy Hàn Duyệt vào lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu, lại vuốt ve từng chút từng chút một từ trên xuống dưới, sau cùng nói: “Chọn trúng thì anh sẽ diễn, không chọn trúng anh vẫn còn có thể có công việc khác, cho dù là ảnh đế ảnh hậu, cũng không thể nào giành được từng cái vai diễn mà họ mong muốn. Một người vừa mới ra mắt như anh, nếu như không phải nhờ mẹ, cũng chẳng thể tham gia thử vai được. Ngoan, đừng buồn nữa nhé.”

Hàn Duyệt không nói gì, chìa tay ôm lấy hông Chu Bác Nghị, im lặng một hồi mới nói: “Làm sao đến cuối cùng lại thành anh an ủi em thế.” Lại ngẩng đầu nhìn mặt anh, nói: “Em không biết tại sao đám người đạo diễn Trần nghĩ rằng Tào Thu Dương thể hiện tốt, dù sao em cảm thấy cái anh diễn mới chính là thái tử lúc đó trong lòng em nghĩ tới.” Cuối cùng dùng giọng tràn đầy oán trách nói phàn nàn, “Chán chết mất, nếu tên họ Tào kia diễn vai thái tử, em sẽ không đi xem phim, xem mà khó chịu.”

Chu Bác Nghị bật cười khẽ, hôn lên môi Hàn Duyệt, nói: “Rồi rồi, đừng giận nữa. Anh đã đặt chỗ ở Harenda, đợi lát nữa em bên đây xong rồi thì đi ăn gì đó, buổi tối đi xem phim được không nào?”

Hàn Duyệt ôm lấy cổ Chu Bác Nghị, lại ép đầu anh chàng về, hướng lên ngậm lấy môi anh, bắt đầu nhẹ nhàng mút vào.

Chu Bác Nghị cong khóe miệng lên, ôm lấy cậu nhóc trong lòng đổi một tư thế dễ hôn hơn, dùng lưỡi đẩy khớp hàm Hàn Duyệt ra, câu lấy đầu lưỡi cậu bắt đầu dây dưa.

Hai người dần dần hôn đến quên mất mọi thứ, nhưng mà không phát hiện trong lùm cây gần rìa bồn trồng cây hiện lên một tia sáng không dễ nhận ra.

Vì thế, bài báo câu từ văn vẻ như 《Cậu ba Chu vô vọng Giang sơn – Thái tử, Hàn Duyệt khóc lóc bất bình thay chồng》,《Chu Bác Nghị kịch liệt hôn chồng chưa cưới cầu an ủi, hoặc Giang sơn – Thái tử hoa rơi nhà ai》vân vân này kia liền xuất hiện ngay trong tin tức giải trí mới nhất vừa xuất lò. Khi tin tức vừa ra, thử vai vừa mới kết thúc, Chung Gia lấy điện thoại ra tiện tay lật lật tin tức giải trí, không kìm được cười xì một tiếng, lấy điện thoại đưa đến trước mặt Hàn Duyệt, nói: “Công việc lúc nghỉ giữa trưa của Tiểu Hàn cũng nhiều quá đấy chứ.”

Hàn Duyệt còn chưa kịp xem nội dung bài báo, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy mấy tấm ảnh cậu và Chu Bác Nghị hôn nhau cực kì rõ nét, chợt đen mặt, nhận lấy điện thoại của Chung Gia nói tiếng cám ơn, đợi sau khi xem xong nội dung bài báo, quả thực cũng không biết nên nói gì nữa.

Chung Gia có dáng vẻ người từng trải vỗ vỗ vai cậu, nói: “Chẳng có việc gì lớn cả, chẳng qua chỉ là bị người ta đưa ra ngoài sáng thôi, hai người là cặp đôi danh chính ngôn thuận, loại ảnh chụp này còn có thể tăng thêm danh tiếng.”

Hàn Duyệt cười xấu hổ, Văn Ngạn lấy di động của Chung Gia qua liếc xem bài báo, chau mày liếc Hàn Duyệt, hừ lạnh một tiếng không vừa ý, nói: “Mấy đứa trẻ bây giờ, ở bên ngoài liền dám càn rỡ như vậy, bị chụp được cũng là đáng lắm!”

Chung Gia cười nói: “Thầy Văn thầy cũng cổ hủ quá, trẻ con bây giờ gây ra chuyện ghê gớm hơn cũng có, chuyện này của Tiểu Hàn chẳng đáng là gì, dù sao cũng tìm một chỗ vắng vẻ, đối tượng còn là chồng chưa cưới.”

Văn Ngạn chau mày, vẻ mặt không đồng ý lấy điện thoại trả lại cho Chung Gia, trước tiên là nói với Trần Chính Minh: “Lại để đám chó săn lẻn vào, ông nên phản ánh chút tình hình với bảo vệ khu chung cư đi.” Tiếp theo nói với Hàn Duyệt và mấy học trò: “Hôm nay đến đây thôi, giờ này tuần sau mang cảm nghĩ nộp lên.”

Hàn Duyệt chạy khỏi phòng như được tha bổng, Chu Bác Nghị đang đứng ngay cửa nói chuyện với những diễn viên đến thử vai khác, thấy cậu ra liền chào tạm biệt đối phương. Sau khi hai người lên xe, Hàn Duyệt lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu lướt tin tức giải trí, Chu Bác Nghị sáp lại gần xem cậu rốt cuộc lại tìm gì mà vội vội vàng vàng, sau khi xem xong mấy tin đó, không kiềm được bật cười: “Không ngờ là chỗ này cũng không an toàn, lần sau anh sẽ chú ý.”

“Không phải là vì nguyên nhân này.” Ngón tay Hàn Duyệt dùng sức mà chọc vào màn hình điện thoại, rời khỏi trang tin giải trí, sau đó cậu ném điện thoại qua một bên, nể mặt Chu Bác Nghị*, nói: “Kết quả cuối cùng còn chưa có, dựa vào cái gì nói anh đã bị loại chứ?”

Nụ cười trên mặt Chu Bác Nghị vẫn chưa hề mất đi, anh nắm lấy tay của Hàn Duyệt đặt bên miệng hôn một cái: “Đừng nghĩ nữa, đi ăn thôi.”

Phần clip cắt ngắn của những nghệ sĩ tham gia thử vai tối đó đã được biên tập xong, đăng trên trang chủ của 《Giang Sơn》, trang web vốn có hơi vắng vẻ lập tức đông nghịt fan khắp nơi, mọi người không hề lí trí mà tranh luận cực kì rôm rả ở phần bình luận bên dưới, tóm lại chính là chỉ có thần tượng của mình mới là tuyệt vời nhất, diễn viên khác đều là rơm rác.

Chu Bác Nghị rốt cuộc cũng chào đón kì nghỉ dài một tuần, Hàn Duyệt cũng đường đường chính chính bỏ qua hết các tiết học trong trường, dính chặt vào nhau với Chu Bác Nghị.

Sự thật chứng minh đàn ông không thể ‘nhịn’ lâu quá, đặc biệt là đàn ông tràn trề sinh lực. Hàn Duyệt nằm sấp trên giường, để mặc anh chàng xoa bóp cái eo nhức mỏi cho mình. Bọn họ đã quấn quít ở trên giường cả hai ngày trời, lúc sáng sớm thức dậy, Hàn Duyệt kiên định từ chối vận động buổi sáng, nằm bẹp trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức. Chu Bác Nghị được thỏa mãn tạm thời liền có lòng bắt đầu mát xa cho cậu.

Hàn Duyệt nhắm mắt, lực tay của anh chàng nắn bóp vừa đủ, cảm giác cơ bắp thả lỏng khiến cậu cứ rên hừ hừ thoải mái, nhưng không biết rằng cái tiếng động giống như mèo con này của cậu khiến cho hơi thở của gã đàn ông phía sau càng trở nên nặng nề hơn, cuối cùng nhặt nhanh KY vừa dùng từ tối qua từ dưới đất lên, một phát lột phăng quần cậu, ngay khi Hàn Duyệt còn chưa kịp phản ứng lại, bóp một đống nhét vào trong, sau đó đâm một hơi vào sâu bên trong.

“Chu Bác Nghị!” Hàn Duyệt vùng mạnh một cái, lập tức liền bị anh chàng đè ở trên giường. Chu Bác Nghị vừa hoạt động vừa liếm tai cậu nói, “Cục cưng, đợi lát nữa xoa bóp tiếp cho em, giờ dập lửa trước đã… Nào, rên hai tiếng nữa xem nào, anh thích nghe.”

Vì thế vận động buổi sáng rốt cuộc là lại làm hết hai lần.

Một tuần sau, Hàn Duyệt đỡ cái hông đau nhức, lê đôi chân nặng nề, đi tới văn phòng của Văn Ngạn giao báo cáo. Vừa đúng lúc chạm phải Mã Trí Hân ngay cửa, hôm đó Mã Trí Hân có việc không thể đi hiện trường xem thử vai, có điều Văn Ngạn đem cho cậu một bản băng ghi hình kêu cậu xem kỹ, cũng phải viết một bài cảm tưởng nộp lên. Mã Trí Hân vừa nhìn thấy Hàn Duyệt, bèn đưa ra biểu cảm ‘thì ra là thế’, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm nay anh Duyệt được yêu thương đầy đủ nhỉ, cả người đều tỏa ra một hơi men tình ha~”

Hàn Duyệt bước qua không chút biểu cảm, nhưng ngay lúc đi ngang qua cậu ta, giẫm một cước lên chân cậu ta, không đợi đến lúc Mã Trí Hân ôm chân kêu đau liền khua mở cửa văn phòng của Văn Ngạn.

Sau khi dành năm phút xem qua cảm nghĩ của hai người, Văn Ngạn ngẩng đầu, hỏi Mã Trí Hân trước: “Em thích phần biểu diễn của ai hơn.”

Mã Trí Hân liếc qua Hàn Duyệt trước, Văn Ngạn lập tức nói: “Đừng xem người khác, nói suy nghĩ của mình đi.”

Mã Trí Hân lập tức nói: “Em thích Tào Thu Dương nhất. Em rất thích loại thâm tình và giãy dụa không thể quên được đối với nữ chính của thái tử mà anh ta thể hiện ra. Người phụ nữ mình yêu thương biến thành người đàn bà của cha, bây giờ lại cùng hắn cách nhau mấy bức tường cung cấm, nhưng hắn lại không thể gặp gỡ người thương. Tào Thu Dương đem nỗi bi thương do ý trời sắp đặt này thể hiện ra vô cùng tinh tế, cực kỳ cảm động.”

Văn Ngạn lại nhìn về phía Hàn Duyệt: “Còn em?”

Hàn Duyệt nói: “Bất kể về công về tư, em đều thích phần thể hiện của Chu Bác Nghị nhất. Em cảm thấy tuy thái tử nặng tình với nữ chính, nhưng mà hắn là một người đàn ông lòng ôm thiên hạ, hắn yêu nữ chính, nhưng cũng không phải kẻ si tình sẽ bị tình cảm trói buộc. Cho nên loại tình huống hiện tại, hắn làm một người đàn ông trong lòng ngoại trừ bi thương và đau khổ, nhiều hơn nữa chính là căm phẫn và oán hận, với lại hắn là thái tử, dưới loại tình huống này không thể thể hiện ra quá nhiều cảm xúc khiến người ta nắm được điểm yếu. Nhưng mà thái tử ở mặt ngoài nhìn qua vẫn là thái tử bình tĩnh vững vàng, thế nhưng đau khổ và oán hận trong lòng hắn nhất định phải có đường phát tiết, cho nên Bác Nghị đã cần một đạo cụ nhỏ, đạo cụ nhỏ này có thể thay cho ngọc bội hoặc là thứ gì đó khác, động tác anh ấy dùng tay bóp chặt đạo cụ để mịt mờ thể hiện ra những tình cảm trong lòng thái tử, em cảm thấy biểu diễn thế này hình thức rất hay.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương