Sống Lại Về Một Nhà
-
Chương 72
Hàn Tư Triết và Chu Bác Hạo tới sớm, đội quay còn chưa có xuất phát, đạo diễn đang giải thích nội dung và quá trình của quảng cáo cho các diễn viên tham gia trong văn phòng của Tinh Hạo. Hàn Duyệt không có đi theo Chu Bác Nghị vào văn phòng, tuy cậu là chồng chưa cưới của Chu Bác Nghị nhưng thân phận xét cho cùng cũng chỉ là người nhà, không có liên quan gì với đoàn quay quảng cáo, khi bọn họ bàn giao công việc còn đứng ở bên cạnh ảnh hưởng luôn không tốt cho lắm. Vì thế Hàn Duyệt rảnh đến không có việc gì làm, liền bắt đầu đi loanh quanh trong cao ốc Tinh Hạo.
Bởi do Chu Bác Nghị, gương mặt này của Hàn Duyệt cũng dần dần có tiếng tăm, đi trong cao ốc Tinh Hạo không ít người đi ngang qua đều khom lưng chào cậu một tiếng “Cậu Hàn.”
Hàn Duyệt cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải đi thang máy xuống quán cà phê ở tầng một chờ đám Chu Bác Nghị nói kịch bản quảng cáo xong rồi xuất phát. Quán cà phê ở tầng một cao ốc Tinh Hạo là chỗ nghỉ ngơi tạm thời của rất nhiều nhân viên làm việc trong Tinh Hạo, đồng thời xem như là một nửa phòng tiếp khách. Nằm ở một góc trong đại sảnh lầu một của Tinh Hạo, dùng kính thủy tinh chấm đất ngăn quán cà phê và đại sảnh ra, hiệu quả cách âm rất tốt.
Hàn Tư Triết lần đầu tiên đi vào cao ốc Tinh Hạo. Đứng ở giữa sảnh, anh ngẩng đầu nhìn chung quanh sự trang hoàng của tòa cao ốc này một chút, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Hàn Duyệt đang bấm điện thoại trong quán cà phê, bước chân tạm ngừng, lập tức đi về phía quán cà phê. Chu Bác Hạo theo ở phía sau anh ánh mắt chợt tối, nhưng cái gì cũng không nói chỉ là đi theo sau Hàn Tư Triết vào trong.
Cả người Hàn Duyệt đều lõm vào giữa ghế sô pha mềm của quán cà phê, một tay cầm cà phê đá, trong miệng ngậm ống hút, tay kia thì cầm di động đang lật xem tiểu thuyết. Bỗng dưng cảm thấy chỗ đối diện có người ngồi xuống. Lúc bắt đầu, ánh mắt cậu còn có thể nhìn chăm chú vào con chữ trên màn hình di động, thế nhưng dần dần, cái cảm giác khó chịu bị người ta nhìn chòng chọc càng ngày càng rõ ràng. Cuối cùng bất đắc dĩ, cậu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên chau mày nhìn người đối diện một cái, không ngờ phát hiện là Hàn Tư Triết lâu rồi không gặp.
“Hàn….” Hàn Duyệt dồn sức đem lời nói suýt nữa thốt ra khỏi miệng nuốt vào lại, ngoan ngoãn gọi: “Anh hai….”
Hàn Tư Triết lộ ra một nụ cười hiền lành, gật đầu: “Lâu rồi không gặp, Duyệt Duyệt xem ra lại lớn hơn không ít.”
“Đúng thế, còn cao mà.” Chu Bác Hạo vừa ngồi xuống bên cạnh Hàn Tư Triết vừa cười nói, “Nhưng cụ thể cao lên bao nhiêu anh cũng thật sự không biết, việc này phải hỏi Bác Nghị. Nhưng Tiểu Duyệt vừa đứng lên em liền biết ngay.”
Hàn Tư Triết lạnh nhạt gật gật đầu, ánh mắt cũng không có dời khỏi trên người Hàn Duyệt, lại hỏi tiếp: “Duyệt Duyệt, sao chỉ có mình em ở đây? Chu…. Bác Nghị đâu?”
“Bọn họ ở bên trên họp, rất nhanh sẽ xuống tới.” Bầu không khí giữa hai ông anh hai trước mặt thật sự là quá kỳ lạ, trong lòng Hàn Duyệt cảm thấy nao nao, không nhịn được lại bắt đầu cắn lấy ống hút.
“Nếu đã thế, Tư Triết à, vậy chúng ta cũng ở đây đợi bọn họ đi.” Chu Bác Hạo ngồi xuống quyết định, “Đúng lúc mời em uống thử cà phê ở chỗ này. Quán cà phê của Tinh Hạo tuy không phải quán cà phê có tiếng gì, nhưng hương vị của cà phê và trà thật sự rất tuyệt. Em muốn uống gì nào?”
Không đợi Hàn Tư Triết nói chuyện, Chu Bác Hạo lập tức ra quyết định, nói: “Thôi đừng uống cà phê, cà phê kích thích quá lớn đối với dạ dày, tuần trước em vừa mới bị đau dạ dày nữa. Uống chút hồng trà vậy, hồng trà nuôi dạ dày.” Nói xong, cũng mặc kệ Hàn Tư Triết có muốn uống hay không, xoay người liền đi về phía quầy.
Hàn Tư Triết suýt nữa đã cười lạnh ra, cũng may đúng lúc nhớ tới Hàn Duyệt còn ngồi ở trước mặt mình, vội vã đè xuống nụ cười lạnh đã sắp tới bên miệng, chỉ là cong cong khóe miệng khó coi lặng im vài giây mới nói với Hàn Duyệt: “Người nhà họ Chu bọn họ dường như đều rất thích tự nói tự làm, cái gì cũng không bàn với em liền tự ra quyết định, sau đó lại giả vờ bàn bạc hai câu với em, nói cho cùng cũng chỉ là cho biết mà thôi. Bác Nghị có phải cũng là thế này hay không?”
Hàn Duyệt nhìn vào Hàn Tư Triết tuy nụ cười trên mặt hoàn hảo tới không thể chê, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo giống như núi băng của Châu Nam Cực, lưỡng lự một hồi, mới nói: “Bác Nghị cũng tạm, làm gì cũng hỏi em hết, phần lớn thời gian đều là nghe theo em, chuyện em không thích anh ấy thường cũng sẽ không làm.” Nói xong Hàn Duyệt nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Có điều, nếu giống việc gọi cà phê này, nếu như em cũng có tình trạng đau dạ dày, Bác Nghị cũng sẽ không cho phép em uống cà phê mà là mua hồng trà cho em. À, đúng rồi, sao anh lại bị đau dạ dày? Giờ còn khó chịu hay không?” Nói tới cuối cùng Hàn Duyệt mới phản ứng lại, bù thêm một câu hỏi thăm.
Câu hỏi thăm này rất qua loa, Hàn Tư Triết đương nhiên nghe ra được, hiện giờ anh ngay cả cảm xúc đau khổ vì bị Hàn Duyệt làm tổn thương cũng sẽ không có, chỉ là tùy tiện cười cười, nói: “Đã hết đau lâu rồi. Chẳng qua là bệnh thường gặp của dân ngồi văn phòng thôi, có thể là do liên quan đến việc ăn uống không hợp lý. Duyệt Duyệt, sau này em có bận bịu thế nào cũng phải chú ý chuyện ba bữa, nếu không nhịn ra bệnh đau dạ dày sẽ rất mệt.”
Hai người nói chuyện ôn hòa, Chu Bác Hạo cũng bưng hai ly hồng trà ngồi trở về, đem một ly cẩn thận đưa đến trong tay Hàn Tư Triết, nói: “Coi chừng nóng, đợi lát nữa hãy uống.”
Hàn Tư Triết tiện tay đem hồng trà để lên trên bàn, tiếp tục nói chuyện với Hàn Duyệt. Phần lớn người qua lại trong quán cà phê đều là nhân viên và nghệ sĩ của Tinh Hạo, nhìn thấy vị phó tổng và tổng giám đốc tương lai Chu Bác Hạo, đều vội vã đi qua chào hỏi. Chu Bác Hạo bên kiên nhẫn trả lời những người chào hỏi với anh, bên nhìn chăm chú vào Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt đang lung ta lúng túng tiến hành cuộc trò chuyện kỳ lạ.
Từ vẻ mặt xem ra, hai anh em nhà họ Hàn này nói chuyện nói đến mức cũng không phải thoải mái lắm, có thể còn có chút khổ cực. Chu Bác Hạo xem ở trong mắt, càng nhìn trong lòng càng dễ chịu. Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt chung sống càng gượng gạo, thời gian chấm dứt tình cảm cũng càng ngắn, anh có chính là kiên trì.
Liền ngay khi Hàn Duyệt đang gào thét trong lòng cuộc họp của Chu Bác Nghị vì sao còn chưa có xong thì trợ lý của Chu Bác Nghị chạy chậm một mạch tới bên cạnh Hàn Duyệt, nói với cậu đoàn quay quảng cáo đã xuống lầu, kêu cậu đi thẳng tới bãi đổ xe dưới tầng hầm. Sau đó mới nhìn thấy Chu Bác Hạo và Hàn Tư Triết, vội vã cuống cuồng chào hỏi: “Chào buổi sáng tổng giám đốc Chu, chào buổi sáng tổng giám đốc Hàn. Nếu hôm nay hai ngài có thời gian, có muốn đến xem thử cậu ba quay quảng cáo hay không?”
Chu Bác Hạo cười nói: “Chính là vì mục đích này mới đến đây. Đi thôi, cùng nhau đi qua đi.”
Sau khi chào hỏi với các diễn viên trong đoàn quay ở dưới tầng hầm, ba người liền lên chiếc BMW của Chu Bác Nghị, đi chỗ lấy cảnh quảng cáo trước.
Chức năng chính của loại di động mới mà hai công ty Chu thị và Hàn thị cùng nhau nghiên cứu và phát triển là chụp ảnh, vì thế quảng cáo này sẽ chú trọng làm nổi bật tính mạnh mẽ của chức năng chụp ảnh trong chiếc điện thoại này, từ hiệu quả chất lượng hình ảnh, hỗ trợ màu, còn có chức năng chống rung và lấy nét mấy điểm này để suy xét.
Vì nâng cao hiệu ứng quảng cáo, nữ chính của quảng cáo là Mạnh Đình, ngay cả mấy người qua đường ABCD cũng là diễn viên của 《Yêu người, dằn lòng không nổi》.
Nội dung câu chuyện quảng cáo là khi Chu Bác Nghị ở trên xe buýt chụp phong cảnh, trong lúc vô tình chụp được nữ chính Mạnh Đình, đối cô nàng vừa gặp đã yêu, lại đem ảnh của cô lan truyền tới trên mạng nhờ tất cả những người mình quen biết bắt đầu tìm kiếm cô ấy khắp nơi. Thời gian vừa tìm, vừa ghi lại cảnh vật mà mình đã nhìn thấy trong quá trình tìm kiếm bằng điện thoại. Cuối cùng là một người bạn nhìn thấy cô nàng ở bên cạnh quầy bar tối mờ của một hộp đêm, dùng điện thoại chụp hình lại gửi qua, Chu Bác Nghị vừa nhìn liền nhận ra cô gái, phóng như bay tới hộp đêm bắt đầu theo đuổi đối phương.
Quảng cáo trọng điểm là làm nổi bật chức năng chụp ảnh của điện thoại có thể chụp ra hình ảnh rõ nét ở trên phương tiện giao thông đang di chuyển, nhấn mạnh độ nét của tấm ảnh đã chụp, một cái góc không chú ý cũng có thể thực sự rõ ràng. Còn cảnh vật chụp trong quá trình tìm kiếm, làm nổi bật nó có thể đạt tới một ít công năng chụp ảnh của máy ảnh chuyên nghiệp. Cuối cùng tấm ảnh mang tính quyết định trong hộp đêm kia là để làm nổi bật di động cũng có thể chụp ảnh rõ ràng trong bóng tối, nhiễu hạt ít, chất lượng ảnh cũng rõ nét.
Phần mở đầu của quảng cáo chọn ở trên một con đường cái xanh hóa tương đối tốt, đoàn quay mướn một chiếc xe buýt. Chu Bác Nghị trước tiên phải lười biếng nằm trên chỗ ngồi tùy tiện chụp ảnh, sau khi thấy hình của nữ chính trong lúc vô ý chụp được thì nhận được sự rung động rất lớn, nhảy bật lên lao tới bên cửa xe. Đợi khi xe vừa tới trạm, liền muốn men theo con đường nhanh chóng chạy trở về.
Dường như là vì dành một tình trạng ánh sáng tốt hơn cho quay quảng cáo, hôm nay ánh mặt trời đặc biệt tươi sáng, cũng đặc biệt chói. Đạo diễn kêu quay phim ở trên xe buýt quay cảnh từ xa Mạnh Đình đứng ở ven đường khẽ sửa lại mái tóc bị gió thổi tung trước, lặp đi lặp lại liền làm khổ gần một tiếng đồng hồ, sau khi dặm trang chính là cảnh quay cận mặt của Mạnh Đình. Vì quay cho ảo diệu, đoạn ngắn có mấy giây này lại phí mất một tiếng.
Chu Bác Nghị đã sớm trang điểm xong chờ ở một bên, tuy trốn ở dưới tán râm nhưng vẫn nóng đến mức ra mồ hôi đầy trán, dặm trang lại bốn lần. Hàn Duyệt có chút đau lòng quạt cho anh, cây quạt lại bị anh chàng giành lấy tự quạt, sức của Chu Bác Nghị lớn hơn so với cậu, vỗ một cái như thế sức gió đầy đủ, hai người đều cảm thấy rất dễ chịu.
Hàn Tư Triết liền ngồi ở bên cạnh Hàn Duyệt. Nhìn người ta quay quảng cáo thật ra rất buồn tẻ, mà anh lấy tư cách là người phụ trách của Hàn thị thật ra mỗi ngày đều sắp lịch kín mít, đâu có thời gian ngồi ở chỗ này phung phí chứ. Nhưng mà anh vẫn kiên trì xuống, bên lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán bên ép mình không có chuyện tìm chuyện để nói với Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị.
Chu Bác Hạo ngồi ở bên cạnh Hàn Tư Triết, một tay cầm quạt quạt gió cho Hàn Tư Triết, tay kia thì cầm điện thoại nhỏ giọng dặn dò một ít công việc không quá quan trọng với bí thư. Tuy đã có hơn mấy nhân viên làm việc đi tới chủ động đòi quạt cho anh, nhưng để thể hiện một chút trước mặt người trong lòng Chu Bác Hạo toàn bộ đều từ chối.
Cúp điện thoại, Chu Bác Hạo phát hiện Hàn Tư Triết còn đang nói chuyện với Hàn Duyệt, trong lòng bực tức một trận lại không thể phát cáu, chỉ là đem cây quạt càng quạt càng nhanh, quạt đến kêu vù vù, ngay cả Chu Bác Nghị bên này cũng có thể cảm giác được luồng khí rõ ràng.
Chu Bác Nghị khó hiểu liếc nhìn anh hai mình một cái, Chu Bác Hạo lập tức lại vừa nháy mắt lại vừa làm khẩu hình miệng với anh, Chu Bác Nghị cuối cùng cũng hiểu mà gật gật đầu, sau đó đương mặt Hàn Tư Triết hôn lên khóe miệng của Hàn Duyệt, lặng lẽ nháy mắt với cậu một cái.
Khoảng thời gian này Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị ngày càng có ăn ý, một cái ánh mắt ám chỉ mờ mịt như thế Hàn Duyệt chỉ ngây ra một giây liền phản ứng lại, quay đầu nói với Hàn Tư Triết: “Anh hai, anh Bác Hạo đối với anh cũng tốt thật đấy, quạt gió cho anh còn mình thì quạt ra mồ hôi đầy người.”
Bởi do Chu Bác Nghị, gương mặt này của Hàn Duyệt cũng dần dần có tiếng tăm, đi trong cao ốc Tinh Hạo không ít người đi ngang qua đều khom lưng chào cậu một tiếng “Cậu Hàn.”
Hàn Duyệt cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải đi thang máy xuống quán cà phê ở tầng một chờ đám Chu Bác Nghị nói kịch bản quảng cáo xong rồi xuất phát. Quán cà phê ở tầng một cao ốc Tinh Hạo là chỗ nghỉ ngơi tạm thời của rất nhiều nhân viên làm việc trong Tinh Hạo, đồng thời xem như là một nửa phòng tiếp khách. Nằm ở một góc trong đại sảnh lầu một của Tinh Hạo, dùng kính thủy tinh chấm đất ngăn quán cà phê và đại sảnh ra, hiệu quả cách âm rất tốt.
Hàn Tư Triết lần đầu tiên đi vào cao ốc Tinh Hạo. Đứng ở giữa sảnh, anh ngẩng đầu nhìn chung quanh sự trang hoàng của tòa cao ốc này một chút, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Hàn Duyệt đang bấm điện thoại trong quán cà phê, bước chân tạm ngừng, lập tức đi về phía quán cà phê. Chu Bác Hạo theo ở phía sau anh ánh mắt chợt tối, nhưng cái gì cũng không nói chỉ là đi theo sau Hàn Tư Triết vào trong.
Cả người Hàn Duyệt đều lõm vào giữa ghế sô pha mềm của quán cà phê, một tay cầm cà phê đá, trong miệng ngậm ống hút, tay kia thì cầm di động đang lật xem tiểu thuyết. Bỗng dưng cảm thấy chỗ đối diện có người ngồi xuống. Lúc bắt đầu, ánh mắt cậu còn có thể nhìn chăm chú vào con chữ trên màn hình di động, thế nhưng dần dần, cái cảm giác khó chịu bị người ta nhìn chòng chọc càng ngày càng rõ ràng. Cuối cùng bất đắc dĩ, cậu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên chau mày nhìn người đối diện một cái, không ngờ phát hiện là Hàn Tư Triết lâu rồi không gặp.
“Hàn….” Hàn Duyệt dồn sức đem lời nói suýt nữa thốt ra khỏi miệng nuốt vào lại, ngoan ngoãn gọi: “Anh hai….”
Hàn Tư Triết lộ ra một nụ cười hiền lành, gật đầu: “Lâu rồi không gặp, Duyệt Duyệt xem ra lại lớn hơn không ít.”
“Đúng thế, còn cao mà.” Chu Bác Hạo vừa ngồi xuống bên cạnh Hàn Tư Triết vừa cười nói, “Nhưng cụ thể cao lên bao nhiêu anh cũng thật sự không biết, việc này phải hỏi Bác Nghị. Nhưng Tiểu Duyệt vừa đứng lên em liền biết ngay.”
Hàn Tư Triết lạnh nhạt gật gật đầu, ánh mắt cũng không có dời khỏi trên người Hàn Duyệt, lại hỏi tiếp: “Duyệt Duyệt, sao chỉ có mình em ở đây? Chu…. Bác Nghị đâu?”
“Bọn họ ở bên trên họp, rất nhanh sẽ xuống tới.” Bầu không khí giữa hai ông anh hai trước mặt thật sự là quá kỳ lạ, trong lòng Hàn Duyệt cảm thấy nao nao, không nhịn được lại bắt đầu cắn lấy ống hút.
“Nếu đã thế, Tư Triết à, vậy chúng ta cũng ở đây đợi bọn họ đi.” Chu Bác Hạo ngồi xuống quyết định, “Đúng lúc mời em uống thử cà phê ở chỗ này. Quán cà phê của Tinh Hạo tuy không phải quán cà phê có tiếng gì, nhưng hương vị của cà phê và trà thật sự rất tuyệt. Em muốn uống gì nào?”
Không đợi Hàn Tư Triết nói chuyện, Chu Bác Hạo lập tức ra quyết định, nói: “Thôi đừng uống cà phê, cà phê kích thích quá lớn đối với dạ dày, tuần trước em vừa mới bị đau dạ dày nữa. Uống chút hồng trà vậy, hồng trà nuôi dạ dày.” Nói xong, cũng mặc kệ Hàn Tư Triết có muốn uống hay không, xoay người liền đi về phía quầy.
Hàn Tư Triết suýt nữa đã cười lạnh ra, cũng may đúng lúc nhớ tới Hàn Duyệt còn ngồi ở trước mặt mình, vội vã đè xuống nụ cười lạnh đã sắp tới bên miệng, chỉ là cong cong khóe miệng khó coi lặng im vài giây mới nói với Hàn Duyệt: “Người nhà họ Chu bọn họ dường như đều rất thích tự nói tự làm, cái gì cũng không bàn với em liền tự ra quyết định, sau đó lại giả vờ bàn bạc hai câu với em, nói cho cùng cũng chỉ là cho biết mà thôi. Bác Nghị có phải cũng là thế này hay không?”
Hàn Duyệt nhìn vào Hàn Tư Triết tuy nụ cười trên mặt hoàn hảo tới không thể chê, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo giống như núi băng của Châu Nam Cực, lưỡng lự một hồi, mới nói: “Bác Nghị cũng tạm, làm gì cũng hỏi em hết, phần lớn thời gian đều là nghe theo em, chuyện em không thích anh ấy thường cũng sẽ không làm.” Nói xong Hàn Duyệt nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Có điều, nếu giống việc gọi cà phê này, nếu như em cũng có tình trạng đau dạ dày, Bác Nghị cũng sẽ không cho phép em uống cà phê mà là mua hồng trà cho em. À, đúng rồi, sao anh lại bị đau dạ dày? Giờ còn khó chịu hay không?” Nói tới cuối cùng Hàn Duyệt mới phản ứng lại, bù thêm một câu hỏi thăm.
Câu hỏi thăm này rất qua loa, Hàn Tư Triết đương nhiên nghe ra được, hiện giờ anh ngay cả cảm xúc đau khổ vì bị Hàn Duyệt làm tổn thương cũng sẽ không có, chỉ là tùy tiện cười cười, nói: “Đã hết đau lâu rồi. Chẳng qua là bệnh thường gặp của dân ngồi văn phòng thôi, có thể là do liên quan đến việc ăn uống không hợp lý. Duyệt Duyệt, sau này em có bận bịu thế nào cũng phải chú ý chuyện ba bữa, nếu không nhịn ra bệnh đau dạ dày sẽ rất mệt.”
Hai người nói chuyện ôn hòa, Chu Bác Hạo cũng bưng hai ly hồng trà ngồi trở về, đem một ly cẩn thận đưa đến trong tay Hàn Tư Triết, nói: “Coi chừng nóng, đợi lát nữa hãy uống.”
Hàn Tư Triết tiện tay đem hồng trà để lên trên bàn, tiếp tục nói chuyện với Hàn Duyệt. Phần lớn người qua lại trong quán cà phê đều là nhân viên và nghệ sĩ của Tinh Hạo, nhìn thấy vị phó tổng và tổng giám đốc tương lai Chu Bác Hạo, đều vội vã đi qua chào hỏi. Chu Bác Hạo bên kiên nhẫn trả lời những người chào hỏi với anh, bên nhìn chăm chú vào Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt đang lung ta lúng túng tiến hành cuộc trò chuyện kỳ lạ.
Từ vẻ mặt xem ra, hai anh em nhà họ Hàn này nói chuyện nói đến mức cũng không phải thoải mái lắm, có thể còn có chút khổ cực. Chu Bác Hạo xem ở trong mắt, càng nhìn trong lòng càng dễ chịu. Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt chung sống càng gượng gạo, thời gian chấm dứt tình cảm cũng càng ngắn, anh có chính là kiên trì.
Liền ngay khi Hàn Duyệt đang gào thét trong lòng cuộc họp của Chu Bác Nghị vì sao còn chưa có xong thì trợ lý của Chu Bác Nghị chạy chậm một mạch tới bên cạnh Hàn Duyệt, nói với cậu đoàn quay quảng cáo đã xuống lầu, kêu cậu đi thẳng tới bãi đổ xe dưới tầng hầm. Sau đó mới nhìn thấy Chu Bác Hạo và Hàn Tư Triết, vội vã cuống cuồng chào hỏi: “Chào buổi sáng tổng giám đốc Chu, chào buổi sáng tổng giám đốc Hàn. Nếu hôm nay hai ngài có thời gian, có muốn đến xem thử cậu ba quay quảng cáo hay không?”
Chu Bác Hạo cười nói: “Chính là vì mục đích này mới đến đây. Đi thôi, cùng nhau đi qua đi.”
Sau khi chào hỏi với các diễn viên trong đoàn quay ở dưới tầng hầm, ba người liền lên chiếc BMW của Chu Bác Nghị, đi chỗ lấy cảnh quảng cáo trước.
Chức năng chính của loại di động mới mà hai công ty Chu thị và Hàn thị cùng nhau nghiên cứu và phát triển là chụp ảnh, vì thế quảng cáo này sẽ chú trọng làm nổi bật tính mạnh mẽ của chức năng chụp ảnh trong chiếc điện thoại này, từ hiệu quả chất lượng hình ảnh, hỗ trợ màu, còn có chức năng chống rung và lấy nét mấy điểm này để suy xét.
Vì nâng cao hiệu ứng quảng cáo, nữ chính của quảng cáo là Mạnh Đình, ngay cả mấy người qua đường ABCD cũng là diễn viên của 《Yêu người, dằn lòng không nổi》.
Nội dung câu chuyện quảng cáo là khi Chu Bác Nghị ở trên xe buýt chụp phong cảnh, trong lúc vô tình chụp được nữ chính Mạnh Đình, đối cô nàng vừa gặp đã yêu, lại đem ảnh của cô lan truyền tới trên mạng nhờ tất cả những người mình quen biết bắt đầu tìm kiếm cô ấy khắp nơi. Thời gian vừa tìm, vừa ghi lại cảnh vật mà mình đã nhìn thấy trong quá trình tìm kiếm bằng điện thoại. Cuối cùng là một người bạn nhìn thấy cô nàng ở bên cạnh quầy bar tối mờ của một hộp đêm, dùng điện thoại chụp hình lại gửi qua, Chu Bác Nghị vừa nhìn liền nhận ra cô gái, phóng như bay tới hộp đêm bắt đầu theo đuổi đối phương.
Quảng cáo trọng điểm là làm nổi bật chức năng chụp ảnh của điện thoại có thể chụp ra hình ảnh rõ nét ở trên phương tiện giao thông đang di chuyển, nhấn mạnh độ nét của tấm ảnh đã chụp, một cái góc không chú ý cũng có thể thực sự rõ ràng. Còn cảnh vật chụp trong quá trình tìm kiếm, làm nổi bật nó có thể đạt tới một ít công năng chụp ảnh của máy ảnh chuyên nghiệp. Cuối cùng tấm ảnh mang tính quyết định trong hộp đêm kia là để làm nổi bật di động cũng có thể chụp ảnh rõ ràng trong bóng tối, nhiễu hạt ít, chất lượng ảnh cũng rõ nét.
Phần mở đầu của quảng cáo chọn ở trên một con đường cái xanh hóa tương đối tốt, đoàn quay mướn một chiếc xe buýt. Chu Bác Nghị trước tiên phải lười biếng nằm trên chỗ ngồi tùy tiện chụp ảnh, sau khi thấy hình của nữ chính trong lúc vô ý chụp được thì nhận được sự rung động rất lớn, nhảy bật lên lao tới bên cửa xe. Đợi khi xe vừa tới trạm, liền muốn men theo con đường nhanh chóng chạy trở về.
Dường như là vì dành một tình trạng ánh sáng tốt hơn cho quay quảng cáo, hôm nay ánh mặt trời đặc biệt tươi sáng, cũng đặc biệt chói. Đạo diễn kêu quay phim ở trên xe buýt quay cảnh từ xa Mạnh Đình đứng ở ven đường khẽ sửa lại mái tóc bị gió thổi tung trước, lặp đi lặp lại liền làm khổ gần một tiếng đồng hồ, sau khi dặm trang chính là cảnh quay cận mặt của Mạnh Đình. Vì quay cho ảo diệu, đoạn ngắn có mấy giây này lại phí mất một tiếng.
Chu Bác Nghị đã sớm trang điểm xong chờ ở một bên, tuy trốn ở dưới tán râm nhưng vẫn nóng đến mức ra mồ hôi đầy trán, dặm trang lại bốn lần. Hàn Duyệt có chút đau lòng quạt cho anh, cây quạt lại bị anh chàng giành lấy tự quạt, sức của Chu Bác Nghị lớn hơn so với cậu, vỗ một cái như thế sức gió đầy đủ, hai người đều cảm thấy rất dễ chịu.
Hàn Tư Triết liền ngồi ở bên cạnh Hàn Duyệt. Nhìn người ta quay quảng cáo thật ra rất buồn tẻ, mà anh lấy tư cách là người phụ trách của Hàn thị thật ra mỗi ngày đều sắp lịch kín mít, đâu có thời gian ngồi ở chỗ này phung phí chứ. Nhưng mà anh vẫn kiên trì xuống, bên lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán bên ép mình không có chuyện tìm chuyện để nói với Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị.
Chu Bác Hạo ngồi ở bên cạnh Hàn Tư Triết, một tay cầm quạt quạt gió cho Hàn Tư Triết, tay kia thì cầm điện thoại nhỏ giọng dặn dò một ít công việc không quá quan trọng với bí thư. Tuy đã có hơn mấy nhân viên làm việc đi tới chủ động đòi quạt cho anh, nhưng để thể hiện một chút trước mặt người trong lòng Chu Bác Hạo toàn bộ đều từ chối.
Cúp điện thoại, Chu Bác Hạo phát hiện Hàn Tư Triết còn đang nói chuyện với Hàn Duyệt, trong lòng bực tức một trận lại không thể phát cáu, chỉ là đem cây quạt càng quạt càng nhanh, quạt đến kêu vù vù, ngay cả Chu Bác Nghị bên này cũng có thể cảm giác được luồng khí rõ ràng.
Chu Bác Nghị khó hiểu liếc nhìn anh hai mình một cái, Chu Bác Hạo lập tức lại vừa nháy mắt lại vừa làm khẩu hình miệng với anh, Chu Bác Nghị cuối cùng cũng hiểu mà gật gật đầu, sau đó đương mặt Hàn Tư Triết hôn lên khóe miệng của Hàn Duyệt, lặng lẽ nháy mắt với cậu một cái.
Khoảng thời gian này Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị ngày càng có ăn ý, một cái ánh mắt ám chỉ mờ mịt như thế Hàn Duyệt chỉ ngây ra một giây liền phản ứng lại, quay đầu nói với Hàn Tư Triết: “Anh hai, anh Bác Hạo đối với anh cũng tốt thật đấy, quạt gió cho anh còn mình thì quạt ra mồ hôi đầy người.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook