Trong mắt Hàn Duyệt, nơi bắt đầu bi kịch đời trước của cậu chính là chỗ này đây. Vào cái ngày có điểm thi vào đại học đó, cậu bị bắt làm theo ý của cha Hàn chọn ngành ông ấy muốn mình học, sau khi tốt nghiệp lại chỉ có thể nghe theo nguyện vọng của người nhà, dưới sự sắp xếp lặng thầm của Hàn Tư Huy mà bước vào Hàn thị trở thành trợ thủ của Hàn Tư Huy, chẳng biết ra sao liền đứng chung một phe với anh ta, thân bất do kỷ bị cuốn vào giữa cuộc chiến của hai anh em họ, sau khi một phen anh chết tôi sống lại vì Hàn Tư Huy gánh lấy nỗi đau và cơn giận của mẹ Hàn, chết thảm vào cái đêm mưa to tầm tã trên con đường cao tốc không một bóng người kia.

Mười năm uất ức và mệt mỏi do không thể làm theo ý mình, nỗi sợ và sự đau đớn khi chết oan, những thứ này để lại cho Hàn Duyệt bóng ma thật sự quá sâu. Từ sau khi cậu chấp nhận được hiện trạng mình đã sống lại, thì vẫn luôn nghĩ làm sao có thể thoát ra khỏi từ bên trong vũng bùn nhà họ Hàn này.

Bây giờ cuộc chiến giành gia sản của hai anh em nhà họ Hàn từ lúc Hàn Tư Huy tốt nghiệp thạc sĩ, vào phòng điền sản Hàn thị đảm nhiệm Tổng giám đốc đã yên lặng kéo màn ra rồi. Hàn Duyệt không muốn lại bị vạ lây nữa, vì người không đáng mà làm trái với nguyện vọng của bản thân, đi vào một con đường mà cậu không thích, cuối cùng còn phải vì tội lỗi của người khác mà trả giá đắt là cái chết.

Cậu đã hạ quyết tâm rồi, bắt đầu từ chỗ chọn nguyện vọng thi đại học này phải hoàn toàn thay đổi lại quỹ đạo cuộc đời bi kịch của mình.

Nhưng mà, khi cậu nghe thấy những lời giống y như đời trước được nói ra từ trong miệng cha Hàn, khi nghe thấy cái câu khiến cậu cuối cùng bị bắt trở thành vật hy sinh trong ván cờ của hai anh em họ Hàn, thì nỗi oán hận và giận dữ được chôn sâu từ lâu trong lòng đối với người nhà họ Hàn vẫn không thể kiểm soát mà đập tan vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt giả dối của cậu. Trong lòng cậu đè nén quá nhiều áp lực và ham muốn đáp trả lại, cho nên dù chỉ có một khe hở nho nhỏ cũng sẽ trào ra cuồn cuộn như thác lũ vậy.

Chẳng qua, tuy trở mặt với người nhà họ Hàn sẽ mang đến sự phiền phức không cần thiết cho bản thân, nhưng mà mấy cái phiền phức này cũng không phải mình không thể gánh được. Mẹ của Hàn Duyệt để lại cho Hàn Duyệt một căn nhà và một ít tiền tiết kiệm, chút tiền trinh đó mấy người họ Hàn giúp cậu bảo quản rất tốt, không ai muốn đụng đến chút tiền đó cả, do đó dù cha Hàn có đem cậu đuổi ra khỏi nhà, cậu cũng có thể dựa vào chút tiền tiết kiệm này mà chèo chống đến khi mình tốt nghiệp đại học, hơn nữa viết truyện mỗi tháng còn có chút thu nhập, nuôi sống bản thân là dư dả. Vả lại, cậu vốn không định lại phải trải qua cuộc sống bên ngoài thì ăn ngon mặc đẹp, thực tế lại không có chút tôn nghiêm này ở nhà họ Hàn nữa.

Nghĩ thông suốt mọi thứ, Hàn Duyệt cũng không tiếp tục rối rắm về cái hành động thiếu lý trí ở trong nhà ăn của mình ban nãy, đứng dậy mở máy tính, đăng nhập vào tài khoản trên Cửu Châu của mình. Trong thời gian một tiếng, lượt xem của chương mới nhất thay đổi thành 47, thêm vài cái tin nhắn, đều là ngỏ ý chúc mừng tác giả rốt cục lại viết tiếp, cũng có mấy độc giả chú ý tới sự thay đổi của văn phong, trêu chọc tác giả có phải là đã đi tu luyện hay không, nhìn sao cũng thấy đột nhiên trở nên hơi “ông cụ non”.

Không ngờ rằng còn có nhiều độc giả nhớ tới mình như vậy, xem ra một lần nữa bắt đầu của mình cũng không có thấp như mình đã nghĩ. Mấy tin nhắn này làm tâm tình của Hàn Duyệt thấy tốt hẳn, trả lời ở bên dưới: “Hàn Lưu Quân vừa mới xuất quan, biến thân thành ông chú trưởng thành, cảm thấy mình đẹp trai lắm lắm ╰( ̄▽ ̄)╮”.

Hàn Lưu Quân là bút danh của Hàn Duyệt trên Cửu Châu, năm đó khi đăng ký tác giả Hàn Duyệt định để bút danh của mình có chút liên quan với tên thật, nhưng những từ có tương quan đến chữ Duyệt đều rất giống con gái, cuối cùng liền lấy bút danh là Hàn Lưu Quân này.

Trả lời hết tin nhắn của độc giả xong, Hàn Duyệt liền mở file ra bắt đầu sửa chữa dàn ý. Bây giờ bộ truyện này đối với Hàn Duyệt mà nói, cách thời gian quá dài đã sớm không còn nhiệt huyết sáng tác nữa, thà miễn cưỡng bản thân tiếp tục dựa theo dàn ý cũ viết xong các kịch tình còn lại thì chi bằng cắt sạch mấy tình tiết phụ đi, nhanh chóng kết thúc bộ tiểu thuyết này, sau đó lại đào hố mới, như vậy cũng không cần tiếp tục lãng phí thời gian vướng vào chuyện phong cách sáng tác nữa.

Tuy sớm đã cãi nhau đến long trời lở đất, nhưng tối đó khi mọi người tụ họp lại trên bàn cơm đều bình tĩnh giống như là lúc sáng không có chuyện gì xảy ra, điều này làm cho Hàn Duyệt có chút ngạc nhiên, cậu vẫn cứ nghẹn một hơi, tưởng tượng các loại tình huống có thể xuất hiện và cách ứng phó, kết quả cuối cùng cư nhiên nhẹ nhàng bỏ qua như thế, điều đó khiến cho Hàn Duyệt có cảm giác nghẹn uất như đấm vào bông vậy.

Bất quá sự bùng nổ ban sáng của Hàn Duyệt vẫn để lại cho cậu một kết quả tốt, tỷ như Hàn Tư Mộng từ đó về sau cũng không nói chuyện với cậu nữa. Vốn là mỗi lần Hàn Tư Mộng nhìn thấy Hàn Duyệt, mặc kệ Hàn Duyệt có chọc gì đến chị ta hay không chị ta đều phải tổn thương cậu vài câu, đó đã đã là một thói quen mất rồi. Bây giờ chỉ cần chị ta dám mở đầu là Hàn Duyệt sẽ dám dùng cường độ mạnh hơn gấp đôi gấp trăm lần để đáp trả, với lại cho dù là cha Hàn cũng không thể bắt cậu cúi đầu xin lỗi, từ đó Hàn Tư Mộng ngược lại bắt đầu trốn tránh Hàn Duyệt, chỉ cần không nhìn thấy thì không cần phải để ý đến.

Còn việc chuyên ngành đại học của Hàn Duyệt, từ sau lần thảo luận thất bại trên bàn xơm trước đó thì không còn mang ra thảo luận nữa. Hàn Duyệt cũng vui vẻ đến thoải mái, tự chủ trương viết năm nguyện vọng song song lên trên trang web chọn nguyện vọng, tất cả đều là chuyên ngành của Viện Văn học trong các trường đại học, còn vào ngày hết hạn ghi nguyện vọng hôm đó lên kiểm tra xác nhận lại một lần nữa, một bên nắm chặt thời gian kết thúc bộ tiểu thuyết trong tay này, một bên thanh thản chờ kết quả trúng tuyển.

Nhưng Hàn Duyệt không ngờ được rằng, khi trang web tuyển sinh của B đại có kết quả trúng tuyển tân sinh viên thì trong danh sách trúng tuyển, ngành trúng tuyển ở phía sau tên cậu lại không phải là một cái nào trong năm ngành mà cậu đã ghi, mà là chuyên ngành Tài chính của Viện Quản lí kinh tế!

Hàn Duyệt quả thực không thể tin nổi hai mắt mình, điểm của cậu không thể nào không vào nổi Viện Văn học, với lại điểm trúng tuyển của Viện Quản lí kinh tế còn cao hơn Viện Văn học một chút nữa đó, nên cho dù là điều động cũng tuyệt đối không thể điều động tới Viện Quản lí kinh tế được.

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào cái tên ngành phía sau tên mình, ánh sáng của màn hình máy tính chiếu vào làm mắt cậu bị khô khiến cậu không thể không nhắm mắt lại. Cảnh tai nạn xe vào đời trước lập tức lại hiện ra trước mắt cậu, trong cơn mưa to tầm tã, một cái ống sắt phóng đến ngay trước mặt làm kính chắn gió bị đâm vỡ nát… vào lúc trời đất quay cuồng, linh kiện ô tô bị đâm nát vương vãi khắp nơi….

Ngực lại bắt đầu đau âm ỉ, Hàn Duyệt nắm chặt áo liều mạng run rẩy hít sâu vào, ép mình thoát ra khỏi ký ức của đời trước. Đột nhiên một ý nghĩ cậu chưa từng nghĩ tới nhảy vào trong đầu cậu, cậu run tay cầm di động ở bên cạnh lên, thử mấy lần mới mở khóa màn hình ra được, rồi tìm số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm cấp 3.

Sau khi kết nối, nghe giọng nói nhiệt tình của chủ nhiệm lớp trong điện thoại, cậu nuốt nước miếng vài cái, kiềm chế cảm xúc của mình để giọng nói nghe qua không khó nghe lắm mới mở miệng chào hỏi, sau đó trả lời câu hỏi của cô về kết quả trúng tuyển, sau khi cố nén cảm xúc lại nghe lời chúc mừng của cô giáo xong rồi hỏi: “Cô ơi, em thấy kết quả trúng tuyển của em hình như có chút vấn đề, cô cũng biết hứng thú của em không phải cái này… không thể nào là điều động, điểm Quản lí rất cao… ngày cuối cùng em từng có tra lại, em nhớ rất rõ, nhưng mà nguyện vọng em muốn xin… nguyện vọng của học sinh trường có ghi lại đúng không ạ… dạ đúng, em muốn xem một cái… bây giờ ư? Vậy thật sự rất cám ơn cô, em lập tức đi đây ạ!”.

Tuy bây giờ đã là giữa trưa, nhưng chủ nhiệm lớp vẫn rất nhiệt tình tỏ ý sẵn lòng đưa Hàn Duyệt đến trường kiểm tra phiếu nguyện vọng ngay lập tức, đỡ phải cho học trò lo lắng. Hàn Duyệt tùy tiện thay một bộ quần áo ra ngoài, cầm điện thoại và ví tiền bèn vội vàng chạy xuống lầu gọi tài xế đi lái xe.

Cậu vừa chạy tới phòng khách lầu một liền bị cha Hàn đang đi về phía nhà ăn gọi lại: “Sắp ăn cơm rồi còn chạy lung tung đâu đó?”.

Hàn Duyệt không để ý đến ông ấy mà tiếp tục đi về phía ngoài cửa, Hàn Tư Huy đi theo bên cạnh cha Hàn vội bắt kịp giữ cậu lại: “Duyệt Duyệt, em đi đâu vậy? Ba ba hỏi em kìa”.

“Tôi đi vào trường học xem giấy ghi nguyện vọng thi đại học của mình”. Hàn Duyệt trả lời nhanh, “Có thể buông ra hay không? Chủ nhiệm lớp tôi còn đang chờ tôi”.

“Nguyện vọng của mày là cha sửa đó, mày không cần đến trường xem đâu”. Cha Hàn giương giọng nói, từ từ đi thong thả lại đây, “Mày muốn quậy phá cũng phải có giới hạn, dù có phản nghịch như thế nào đi nữa cũng đừng lấy tương lai của mình ra đùa”.

Hàn Duyệt mở to hai mắt, trái tim đập mãnh liệt, máu chảy nhanh xông vào não mang đến từng cơn choáng váng, trước mắt nổi lên một mảnh đốm sáng mênh mông như sương mù, hai chân đột nhiên mất hết sức lực.

“Sao, sao cha có thể…”

“Đây còn không phải là ba ba lo cho em hay sao?” Hàn Tư Huy giải thích, “Chính là 5 phút đồng hồ trước khi sắp hết hạn chót đăng ký thì sửa cho em đó. Em xem em kìa, năm nguyện vọng song song ba mươi nguyện vọng chuyên ngành tất cả đều là Văn học, dỗi cũng không nên đánh cuộc như vậy được”.

“Sao cha lại có thể sửa nguyện vọng của con chứ?” Giọng của Hàn Duyệt từ trong khe hở của khí quản bị co rút lại với nhau mà mong manh đè ép ra ngoài, “Sao cha lại có thể sửa nguyện vọng của tôi?”.

Sau sự ngỡ ngàng ngắn ngủi, nỗi căm phẫn nhanh chóng tích tụ lại, Hàn Duyệt không thể kiềm chế mà hét lớn: “Ông dựa vào cái gì mà sửa nguyện vọng của tôi? Ông dựa vào gì? Ông có tư cách gì chứ!….”

“Bốp!”

Cha Hàn tát một cái lên mặt Hàn Duyệt, cái tát này dùng sức rất lớn, không có chút nể nang nào, nếu không phải Hàn Tư Huy đỡ lấy cậu đúng lúc cậu có thể đã ngã lăn ra đất rồi. Hàn Duyệt cảm thấy một cơn đau rát trên mặt, choáng đầu, một đống ngôi sao lóe ra ở trước mắt, cái lổ tai bên bị đánh vang ‘ong’ lên một tiếng.

“Đem mày nuông chiều không ra gì rồi hả?! Ai dạy mày nói chuyện như vậy với người lớn đó?” Cha Hàn lạnh lùng nói, “Sửa nguyện vọng cho mày còn không phải để cho tương lai mày tốt hay sao! Đồ lấy oán trả ơn không biết tốt xấu! Mặc mày tự hủy đi tương lai mày mới vui vẻ đúng không? Đều là người trưởng thành rồi còn không biết suy nghĩ nữa…”

Cha Hàn nói liên miên cằn nhằn, quở mắng sự tùy hứng phản nghịch với không nghe lời của Hàn Duyệt, mắng cậu là do thi quá tốt nên đắc ý vênh váo không biết giá trị của bản thân, còn dám nói chuyện khó nghe với người lớn quả thực là vô cùng đáng giận.

Hàn Duyệt bụm mặt, ngẩn ngơ nghe cha Hàn răn dạy, đợi sau khi cơn choáng kia từng chút từng chút biến mất, cơn giận hơi dịu đi, lý trí một lần nữa quay trở lại, thì một nỗi xót xa gần như không thể ngăn chặn liền nảy lên trong lòng, cậu đẩy Hàn Tư Huy đang đỡ lấy mình ra, không thèm quan tâm cha Hàn nói xong hay chưa mà vòng qua bọn họ đi về phía trên lầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương