Đăng xong chương mới thì đã là 6 giờ sáng, bất quá 7 giờ nhà họ Hàn mới ăn sáng, hơn nữa trừ khi bệnh ra thì con cái không được phép ngủ nướng mà phải có mặt ở trên bàn cơm. Còn lại một tiếng ngắn ngủi này dùng để nghỉ ngơi là không thể nào đâu, dựa vào kinh nghiệm thức đêm của Hàn Duyệt khi trước, nếu sáng sớm mà ngủ lại thì không riêng gì giấc ngủ này không ngon giấc mà cả ngày đầu óc đều không tỉnh táo được, buổi tối còn dễ mất ngủ nữa.

Vì thế Hàn Duyệt tìm ra mấy gói cà phê pha sẵn từ trong ngăn kéo, xuống lầu lấy nước sôi pha, trở lại trước máy tính bắt đầu xem các bảng đang trực tuyến trên mạng văn học Cửu Châu, coi thử bây giờ đang thịnh hành tiểu thuyết đề tài gì, xem đến khi sắp 7 giờ, theo thói quen quay lại trang riêng nhìn tích phân và tiền thưởng một cái, bỗng nhiên phát hiện tích phân của chương mới nhất từ 0 biến thành 1, trong tài khoản nhiều ra thêm 100 đồng tiền thưởng đến từ một độc giả có tên là Ý Mễ Chúc.*(Thầy yêm bảo là cháo bo bo 0.o?)

Hàn Duyệt kích động đến mức tay đều bắt đầu run lên. Không phải nói là cậu có bao nhiêu quan tâm đến 100 đồng kia, thứ cậu để ý không phải là tiền mà là phần ủng hộ này của độc giả á! Bộ truyện này ngừng lại một tháng, tin nhắn thúc giục mới nhất cũng là chuyện của hai ngày trước rồi, cậu vốn tưởng đâu ít nhất phải chờ đến giữa trưa mới có thể nhìn tới tích phân thay đổi chứ, không ngờ rằng ở ngay cái khoảng thời gian không may này cư nhiên cũng có người đến xem, không chỉ có xem mà còn sẵn lòng trả tiền làm phần thưởng cổ vũ cậu nữa.

Trở lại chỗ nhắn tin ở trang chủ, mặt trên cùng lẳng lặng nằm một tin nhắn mới nhất, nhắn tin đúng là vị độc giả tên Ý Mễ Chúc thưởng cho Hàn Duyệt 100 đồng kia.

[Chào mừng trở lại. Hành văn thay đổi khá nhiều bất quá vẫn đọc rất hay. Chúc thi được điểm cao.]

Hàn Duyệt nhìn chằm chằm tin nhắn này cười ngốc nghếch cả buổi, cho đến khi quai hàm đều mỏi mới hồi phục lại tinh thần.

Trước nửa tháng thi vào đại học Hàn Duyệt xin nghỉ nói là mình phải dốc sức chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học, thi đại học xong sẽ tiếp tục viết. Kết quả nửa tháng sau khi cuộc thi đại học kết thúc này chính là nửa tháng mà cậu đã trọng sinh, tâm trí cậu tràn đầy đều là làm sao điều chỉnh lại tâm tình của bản thân để chấp nhận sự thật mình đã sống lại, để mình cố gắng thoát ra khỏi cái kết cục chết thảm thương trong kiếp trước, đem lời hứa sau khi thi đại học xong sẽ lập tức viết tiếp của mình quên sạch sẽ, đây cũng chính là nguyên nhân mà khu tin nhắn toàn là lời oán than. Mà đến bây giờ, cư nhiên còn có độc giả nhớ rõ mình là thí sinh thi đại học, không chỉ có tiếp tục theo dõi bộ truyện mà còn gửi lời chúc cho bản thân cậu nữa chứ. Loại cảm giác ấm áp này làm Hàn Duyệt cảm động đến mức không biết phải làm gì.

Hơn nữa, bởi vì rất lâu không có viết văn nên Hàn Duyệt vẫn rất lo cho trình độ sáng tác của mình có thể bị hạ xuống nhiều lắm hay không, sợ độc giả mình khó khăn tích lũy được đem mình hoàn toàn vứt bỏ. Cậu vốn đã chuẩn bị sẽ bắt đầu lại từ con số không, nhưng mà trong lòng vẫn chờ mong có thể có độc giả trước sau luôn ủng hộ mình. Mà tin nhắn xuất hiện đúng lúc này trong nháy mắt làm cho Hàn Duyệt tràn đầy lòng tin, trong lòng giống như ôm đầy những quả bong bóng căng phồng vậy, ngay cả xuống lầu đều cảm thấy mình giống như nhẹ hẫng đi.

Những thành viên khác trong nhà họ Hàn đã ngồi đầy trên bàn cơm. Bàn ăn là một cái bàn dài, cha Hàn ngồi ở ngay giữa một bên đầu bàn, đang lật báo xem, mẹ Hàn thì ngồi ghế dưới tay bên trái, đứa con cả Hàn Tư Triết ngồi ở đối diện mẹ Hàn, bất quá đang cầm máy tính bảng xem tin tức, con thứ hai Hàn Tư Huy ngồi ở phía dưới tay Hàn Tư Triết, cùng trò chuyện với cô con gái thứ ba Hàn Tư Mộng đang ngồi bên cạnh mẹ Hàn.

Bước chân của Hàn Duyệt hơi khựng lại một cái, vẫn là theo thói quen cũ ngồi ở bên cạnh anh hai Hàn Tư Triết. Cậu vừa mới kéo ghế ra thì chợt nghe thấy tiếng quát giận dữ của cha Hàn: “Để cả nhà chờ một mình mày, thực là càng ngày càng lên mặt rồi đó”.

Hàn Duyệt im re, lặng lẽ kéo ghế ra xong rồi ngồi xuống. Mẹ Hàn khuyên bâng quơ một câu: “Mới sáng sớm thôi bỏ qua đi”, rồi bảo người hầu đem bữa sáng bưng lên. Hàn Tư Triết không nói gì, giống như không nghe thấy gì vậy, Hàn Tư Mộng thì xì một tiếng cười lên, Hàn Tư Huy vội ngăn chị ta lại sau đó quay đầu nói với Hàn Duyệt: “Sao hôm nay xuống chậm thế, đêm qua ngủ không ngon sao? Ăn sáng xong thì quay lại ngủ thêm lát nữa đi”.

Trong ba đứa con mẹ Hàn sinh ra này, thái độ của anh hai Hàn Tư Triết đối với Hàn Duyệt lạnh lùng nhất, khi Hàn Duyệt tới nhà họ Hàn anh đã 15 tuổi rồi, Hàn Duyệt là chứng cứ phạm tội do cha ngoại tình làm mẹ tổn thương nên Hàn Tư Triết không có khả năng có cảm tình với cậu được, hơn nữa sai tuổi quá nhiều, tính tình của Hàn Tư Triết lại nghiêng về hướng im lặng ít nói, mấy năm sau đó anh vừa là đi học lại vừa là đi làm, luôn không có ở nhà, một năm cũng không nói chuyện được hơn mười câu nữa, bởi vậy quan hệ của hai người đến giờ vẫn cứ lạnh nhạt như là người lạ vậy đó. Nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì người anh hai này đã đối xử rất khiêm nhường với cậu rồi, không thân thiết, nhưng cũng không hãm hại.

Còn anh ba Hàn Tư Huy và chị tư Hàn Tư Mộng mới trước đây cũng cực kỳ ghét cậu, hai anh em bọn họ tuổi xấp xỉ nhau, tính tình cũng tương đối hoạt bát, cho nên luôn tụ tập lại với nhau thừa dịp cha Hàn và mẹ Hàn không ở bên cạnh mà bắt nạt Hàn Duyệt. Nhất là chị tư Hàn Tư Mộng, khi chị ta còn nhỏ đều thích động tay đánh người; cánh tay, hai sườn với trên đùi tất cả đều là dấu do chị ta véo ra cả, chị ta thậm chí từng có hành động cố ý đem Hàn Duyệt đẩy từ trên lầu xuống nữa chứ, cũng may khi đó Hàn Duyệt tuổi còn nhỏ nên xương mềm, đụng qua đụng lại cũng không bị tổn thương gì lớn cả. Bình thường khi Hàn Tư Mộng bắt nạt Hàn Duyệt, nếu Hàn Duyệt im lặng chịu đựng thì tốt, nếu cậu mà có hơi chút phản kháng thì đợi sau khi cha Hàn và mẹ Hàn trở về, chị ta sẽ giống như bị uất ức rất lớn mà khóc lóc chạy đi tố cáo.

Đợi đến khi Hàn Duyệt 14 tuổi anh ba Hàn Tư Huy đột nhiên thay đổi thái độ đối với cậu, trở nên thân thiết hơn rất nhiều, chủ động quan tâm đến việc học và sinh hoạt của cậu, còn thường xuyên mang theo cậu đi đua xe nữa. Hàn Duyệt khi đó còn tưởng rằng mình cuối cùng cũng đợi được sau cơn mưa trời lại sáng,*(nguyên văn là chờ áng mây tan thấy được ánh trăng)giành được một phần tình anh em, giờ nghĩ lại không chừng lúc đó Hàn Tư Huy cũng đã chuẩn bị tốt lôi kéo cậu tham gia cùng với Hàn Tư Mộng âm mưu tranh đoạt quyền thừa kế rồi.

Nếu phần thân thiết này không phải tình cảm thật thì Hàn Duyệt đương nhiên cũng chả cần, nghe thấy lời hỏi thăm ân cần của Hàn Tư Huy chỉ nhàn nhạt nói lời: “Cám ơn”. Rồi vô cùng chuyên tâm ăn sáng.

Trong lòng Hàn Tư Huy đương nhiên vô cùng khó hiểu, trước kia nếu như quan tâm Hàn Duyệt như thế này Hàn Duyệt nhất định đã vô cùng biết ơn, làm sao thờ ơ giống như hôm nay vậy được. Anh ta cũng không thể hỏi thêm được gì, cũng chỉ có thể đưa lực chú ý về lại trong chén đĩa của mình mà thôi.

Hàn Tư Mộng ở đối diện thấy sự tương tác giữa hai người, đột nhiên cười lên, nói: “Anh ba, hôm nay anh đừng nên đụng đến nó nha”.

“Tại sao chứ?”

“Hôm nay có kết quả điểm thi đại học đó, cái bộ dạng uể oải chán nản này của Hàn Duyệt xem ra là thi không tốt rồi, anh nhiều ít gì cũng cho nó chút không gian để thương tâm một chút đi”.

Nghe thấy mấy lời này của Hàn Tư Mộng, mọi người trên bàn ăn đều ngẩng đầu lên nhìn vào Hàn Duyệt. Hàn Tư Huy vội hỏi: “Duyệt Duyệt, em thi được bao nhiêu điểm? Thi không tốt cũng không sao đâu, muốn học lại thì cứ học lại, không muốn học lại ba ba cũng có thể nghĩ cách cho em vào trường tốt mà. Đúng không, ba ba”.

Nhưng mà cha Hàn không có hiểu được ý tưởng muốn hòa dịu không khí của Hàn Tư Huy, hừ lạnh một tiếng, quăng mạnh tờ báo một cái, nói nghiêm nghị: “Học lại còn được, còn muốn đi cửa sau vào trường tốt thì đừng có mơ! Ai bảo mày mấy năm này không học đàng hoàng, mỗi ngày viết thứ đồ vớ vẩn này của mày làm chi. Hừ, tự chịu hậu quả rồi chứ?”.

“Ba ba, ba khoan hãy mắng em ấy, trước tiên để Hàn Duyệt nói thi được bao nhiêu điểm đã”. Hàn Tư Triết cũng không ngẩng đầu lên mà nói, lực chú ý vẫn như cũ đặt ở trên màn hình máy tính bảng.

Hàn Duyệt hơi giật mình, cậu đúng thật là đã quên mất hôm nay là ngày có điểm thi đại học, cậu vừa định nói ra số điểm trong trí nhớ kia nhưng mà đột nhiên nhớ ra, đời trước mình quả thực thi được điểm rất cao nhưng mà ai biết đời này có thể có gì thay đổi hay không chứ.

Bởi chút do dự này nên ở trong mắt những người khác chính là thất vọng và sợ hãi do thi không tốt. Vẻ mặt của cha Hàn càng ngày càng khó coi, suýt nữa đã quở trách tiếp. Lúc này Hàn Tư Mộng lập tức lấy điện thoại di động ra, nói: “Có phải quên rồi hay không? Không sao hết, chúng ta lấy điện thoại tra đi”.

“Đi tới đâu con cũng mang theo di động, cơm cũng không lo ăn”. Cha Hàn răn dạy, nhưng cũng không ngăn lại hành động lấy điện thoại tra điểm giùm Hàn Duyệt của Hàn Tư Mộng.

Hàn Tư Mộng mở ra trang chủ của trang web xem điểm thi đại học, đưa điện thoại cho Hàn Duyệt, vẻ mặt nhìn có chút hả hê. Hàn Duyệt nhận lấy, kêu người hầu vào phòng mình lấy thẻ dự thi ra, sau khi cầm lấy thẻ dự thi, nhập số báo danh và số chứng minh của mình vào trên trang tra điểm, nhìn thấy trên mặt trang sau khi chạy xong thì hiện ra số điểm giống y như trong trí nhớ của mình, không khỏi mỉm cười đưa điện thoại di động trả lại cho Hàn Tư Mộng.

Hàn Tư Mộng một bên nhận lấy một bên mặt mày hớn hở nói: “Đừng lo, không muốn học lại cũng không sao. Xí nghiệp Hàn thị lớn như vậy tìm đại một cái văn phòng cho mày ở lại cũng đủ nuôi sống…..”

Tiếng nói chuyện dào dạt đắc ý bỗng im bặt, Hàn Tư Mộng nhìn thấy số điểm hiện ra trên màn hình thì biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ, cơ thịt hai bên má co giật, thật giống như ăn phải một con sâu nhưng lại không thể nhả ra vậy, Hàn Duyệt thấy suýt nữa không nhịn được mà bật cười.

“Bao nhiêu điểm?” Hàn Tư Huy hỏi, nâng người lên rút điện thoại từ trong tay Hàn Tư Mộng ra, “Anh coi thử…. ha, khá cao đó chứ, 685 điểm, không tệ đâu!” Hàn Tư Huy vỗ mạnh vào vai cậu nói, đưa điện thoại cho cha Hàn, “Ba ba, ba xem này, Duyệt Duyệt thi rất tốt đó”.

Điểm này quả thật rất cao, trong cả tỉnh đều có thể xếp ở trên 100, ngay cả Hàn Tư Triết cũng bớt lực chú ý từ trên máy tỉnh bảng ra liếc nhìn điểm của Hàn Duyệt một cái, phá lệ chủ động khen ngợi, nói: “Hàn Duyệt, thi tốt lắm, chúc mừng em”.

Vừa rồi cha Hàn vẫn còn cái bộ dạng cực kỳ ghét bỏ, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa thấy được điểm của Hàn Duyệt thì lập tức nở ra một nụ cười hài lòng, nói: “Được lắm, được lắm”. Nhưng mà sau đó lại nghiêm mặt lại, “Nếu mày đem số thời gian phí phạm ở việc viết mấy thứ với vẩn này vào việc học, chắc chắn có thể thi được càng cao điểm hơn rồi đó”.

Hàn Duyệt không nói chuyện, lại lấy một miếng trứng chiên khẽ nhấm nháp. Nữ đầu bếp nhà họ Hàn là một người chiên trứng lão luyện, trứng chiên tròn tròn rất hoàn hảo, lòng đỏ trứng ở giữa giai đoạn hơi chín tới, sánh sánh sền sệt, giống như lập tức sẽ đông lại vậy.

“Thi điểm cao như thế, B đại mặc kệ là ngành gì đều tùy em chọn rồi”. Hàn Tư Huy vui tươi hớn hở nói, cứ như điểm này là bản thân mình thi được vậy, “Em nghĩ xong học ngành gì rồi chứ?”.

“Đương nhiên là Quản lí tài chính rồi”, cha Hàn lập tức nói, “Một đứa học môn xã hội như nó, không học Quản lí tài chính còn học cái gì nữa chứ?”.

“Học Luật cũng tốt lắm mà”, Hàn Tư Huy nói, “Con với anh hai đều học Quản lí tài chính, nếu có người học Luật thì…”.

“Con muốn học Văn học”, Hàn Duyệt đem ít thức ăn còn lại trong miệng nuốt xuống, bình tĩnh nói, “Con muốn xin vào ngành Văn học của B đại”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương