Sống Lại Từ Tro Tàn
-
C32: Lan phương về nước
Thời gian trôi qua như dòng sông chảy mãi không ngừng. Những ngày tháng làm việc không ngừng nghỉ, những hy vọng và giấc mơ dần trở thành hiện thực. Công ty mà Văn Thành ấp ủ bao lâu nay đã có những bước tiến vững chắc đầu tiên. Nhưng Văn Thành, với tầm nhìn xa trông rộng và lòng quyết tâm sắt đá, hiểu rằng để thực sự vươn xa, anh cần phải mở rộng ảnh hưởng ở quê hương, nơi mà trái tim và linh hồn anh luôn hướng về.
Trong ánh sáng mờ ảo của buổi hoàng hôn, Văn Thành đứng trên ban công, đôi mắt sâu thẳm nhìn xa xăm. Những dòng suy nghĩ chảy trôi trong đầu anh, tựa như dòng sông vô tận. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương vị của sự đổi thay. Anh biết đã đến lúc đưa ra một quyết định quan trọng. Ngày mai, anh sẽ nói với Lan Phương về kế hoạch của mình.
Buổi sáng hôm sau, trong căn phòng ấm cúng, Văn Thành và Lan Phương ngồi đối diện nhau. Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, tạo nên một khung cảnh yên bình nhưng đầy quyết tâm.
“Em này,” Văn Thành bắt đầu, giọng nói trầm ấm nhưng chắc chắn, “chúng ta đã đạt được những thành công đầu tiên ở đây. Nhưng anh cần em về Việt Nam một chuyến. Em là người duy nhất anh tin tưởng có thể thực hiện được điều này.”
Lan Phương nhìn anh, ánh mắt phản chiếu sự ngạc nhiên và cảm xúc lẫn lộn. “Về Việt Nam? Anh muốn em làm gì?” Cô hỏi, giọng nói khẽ run, có chút lo lắng.
“Đúng vậy,” Văn Thành gật đầu. “Anh muốn em về Việt Nam để chuẩn bị mọi thứ. Chúng ta cần xây dựng mối quan hệ, tìm kiếm đối tác và mở rộng thị trường. Anh biết rằng em sẽ làm tốt.”
Trong khoảnh khắc đó, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa những hi vọng và lo âu, Lan Phương nhận ra nhiệm vụ lớn lao đang chờ đợi mình. Cô cảm thấy sức nặng và trách nhiệm đang đè nặng lên vai cô, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ Văn Thành.
“Thế còn anh? Anh ở đây một mình thì phải làm sao?” Cô hỏi với vẻ mặt lo lắng.
Văn Thành mỉm cười, nắm lấy tay cô. “Anh không sao đâu mà, chỉ cần em chuẩn bị tốt, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”
Lan Phương cảm thấy nhẹ nhõm hơn. “Vậy lúc nào em sẽ đi được?”
“Ngày mai bắt đầu luôn,” Văn Thành thẳng thắn.
Lan Phương rối loạn đáp. “Nhưng em chưa chuẩn bị gì cả.”
Văn Thành lấy ra một tập hồ sơ kèm theo bao thư cũ mà người bác đã sai người bỏ vào túi áo anh lúc trước và một bức thư mới, rồi nói về Lan Phương. “Anh chuẩn bị cho em rồi đây, khi về nước em hãy mang lá thư này đến địa chỉ này.”
Lan Phương rất ngạc nhiên vì trong một thời gian vậy mà Văn Thành đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa hết cả rồi. “Được rồi! Vậy mai em sẽ đi luôn.”
Ngày hôm sau, Lan Phương bắt đầu chuẩn bị cho hành trình trở về quê hương. Cô sắp xếp tài liệu, lên kế hoạch chi tiết và liên lạc với những đối tác tiềm năng. Trước khi lên đường, cô và Văn Thành cùng đứng trên ban công, nhìn về phía chân trời, một lần nữa. Cô chào tạm biệt Ngọc Hoàng và Bính Minh rồi ra sân bay với sự quyết tâm và hy vọng cháy bỏng trong lòng.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Nội Bài khi màn đêm đã buông xuống. Những ánh đèn rực rỡ của sân bay lấp lánh trong bóng tối, tạo nên một khung cảnh vừa náo nhiệt vừa yên bình. Lan Phương kéo chiếc vali nhỏ, bước ra khỏi cổng sân bay, cảm nhận từng làn gió đêm mát lạnh thổi qua. Thành phố Hà Nội, Thủ đô Việt Nam, hiện ra trước mắt với những cảm xúc trào dâng khó tả.
Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi để về trung tâm thành phố. Chiếc xe lướt êm trên con đường Võ Nguyên Giáp rộng lớn. Con đường này, mang tên vị Đại tướng huyền của dân tộc Việt Nam với hai hàng cây xanh mướt bên đường, như một dải lụa mềm mại trải dài trong đêm. Ánh đèn đường chiếu sáng từng đoạn đường, tạo nên những mảng sáng tối đan xen, mang lại cảm giác yên bình và lãng mạn.
Những ngôi nhà và tòa cao ốc hiện ra trong ánh đèn vàng ấm áp, như những chứng nhân lặng lẽ của thời gian. Màn đêm tĩnh lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng động cơ xe nhẹ nhàng và tiếng thở dài của gió. Lan Phương ngồi trong taxi, mắt nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật trôi qua, lòng cô dâng trào bao kỷ niệm và suy tư.
Khi xe tiến tới cầu Nhật Tân, một trong những cây cầu lớn và đẹp nhất của Hà Nội, Lan Phương không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp hùng vĩ của nó. Cầu Nhật Tân, với thiết kế năm nhịp dây văng, như những cánh tay mạnh mẽ vươn ra, nối liền hai bờ sông Hồng. Ánh đèn LED chiếu sáng lung linh, phản chiếu trên mặt nước sông Hồng lấp lánh, tạo nên một bức tranh đêm huyền ảo.
Cầu Nhật Tân không chỉ là một công trình kiến trúc hiện đại mà còn là biểu tượng của sự phát triển và đổi mới của thành phố. Làn đường rộng rãi, những cột dây văng chắc chắn, và ánh đèn sáng rực rỡ làm cho cầu trở nên sống động và tráng lệ. Từng nhịp cầu như từng nhịp bước chân của thành phố, vững chãi và không ngừng tiến về phía trước.
Lan Phương ngồi trong xe, mắt dõi theo từng nhịp cầu, cảm nhận một niềm tự hào âm thầm nhưng mãnh liệt. Xe tiếp tục lăn bánh trên những con đường tấp nập của Hà Nội, đưa Lan Phương về khách sạn ở trung tâm thành phố.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu sáng căn phòng nhỏ trong khách sạn nơi Lan Phương nghỉ ngơi. Những tia nắng ấm áp làm dịu bớt sự mệt mỏi sau chuyến bay dài, nhưng cũng nhắc nhở cô về nhiệm vụ quan trọng mà Văn Thành đã giao phó. Với sự quyết tâm và tinh thần trách nhiệm, Lan Phương nhanh chóng chuẩn bị và rời khỏi khách sạn, mang theo hai bức thư quý giá, một mới, một cũ.
Địa chỉ mà Văn Thành dặn dò đã được cô ghi nhớ cẩn thận: số 5 Phố Th Q. Lan Phương bắt một chiếc taxi và bắt đầu di chuyển tới địa điểm này. Trên con đường rợp bóng cây, Hà Nội buổi sáng sớm mang một vẻ yên bình, tĩnh lặng, trái ngược với nhịp sống hối hả thường ngày. Những chiếc lá xanh rung rinh trong gió, như muốn cổ vũ thêm cho bước chân của cô.
Khi đến nơi, Lan Phương đứng trước một ngôi nhà cổ kính, với kiến trúc truyền thống pha lẫn nét hiện đại. Cô hít một hơi thật sâu, lòng dâng lên một cảm giác hồi hộp lẫn tò mò. Cô bấm chuông cửa và chờ đợi. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa mở ra và một người đàn ông trung niên, với gương mặt hiền hậu và ánh mắt trầm lặng, đứng trước mặt cô.
“Xin chào, cô có chuyện gì sao?” ông hỏi, giọng nói ấm áp và điềm tĩnh.
“Chào bác, cháu có có một người bạn nhờ gửi một bức thư cho người ở trong căn nhà này mà cháu không biết người đó tên gì, phiền bác gửi cho chủ nhà giúp cháu,” cô đáp, lòng thầm hy vọng rằng mình đã đến đúng nơi.
Người đàn ông mỉm cười và gật đầu, nhận lấy hai bức thư từ tay cô. Sau khi vào trong và trở ra lại, ông mời cô vào trong nhà với một thái độ niềm nở. Lan Phương bước vào, cảm nhận sự trang nhã và ấm cúng của ngôi nhà. Ông dẫn cô vào một căn phòng riêng biệt, nơi mà không khí trở nên trang trọng hơn.
Trong căn phòng đó, Lan Phương thấy một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi đợi. Gương mặt ông mang những nét cương nghị và trí tuệ, ánh mắt sâu thẳm như biển cả, toát lên một phong thái lãnh đạo đầy quyền uy nhưng cũng không kém phần nhân hậu. Cô vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra người đàn ông đó chính là Tổng Bí thư, một nhân vật mà cô chỉ biết qua tin tức và thời sự.
“Xin chào, cháu là Lan Phương phải không?” ông hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy nghiêm.
Lan Phương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cô kính cẩn đáp lại: “Dạ, vâng, thưa bác. Cháu đến đây để gửi thư theo lời dặn của bạn cháu.”
Tổng Bí thư mỉm cười, ánh mắt ông trở nên ấm áp hơn. “Cảm ơn cháu, Lan Phương. Cháu có biết người bạn của cháu là ai không?”
Lan Phương lắc đầu, lòng đầy tò mò và hồi hộp. “Dạ, cháu không biết. Cháu chỉ biết làm theo lời dặn thôi ạ.”
Ông bật cười khẽ, ánh mắt tràn đầy vẻ hài lòng. “Người bạn của cháu là Gia Hào tức bây giờ là Văn Thành, cháu trai của ta. Ta rất vui vì cháu đã giúp đỡ nó rất nhiều.”
Lan Phương bất ngờ đến mức không thốt nên lời. Cô không ngờ rằng người đàn ông trước mặt mình lại là bác của Văn Thành và cũng là Tổng Bí thư. Sự ngạc nhiên và kính trọng hòa lẫn trong lòng cô, tạo nên một cảm giác khó tả.
“Cháu rất vinh hạnh được gặp bác,” Lan Phương nói, giọng nói run run vì xúc động.
“Cảm ơn cháu, Lan Phương. Ta rất mong được nghe thêm về kế hoạch của cháu và Văn Thành. Chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm cùng nhau,” Tổng Bí thư nói, ánh mắt ông lấp lánh niềm tin và hy vọng.
Sau khi nghe Lan Phương giới thiệu và biết cô là bạn thân thiết của Văn Thành, Tổng Bí thư mời cô ngồi xuống và bắt đầu câu chuyện.
“Văn Thành có khỏe không?” Tổng Bí thư hỏi, giọng nói đầy quan tâm và lo lắng.
Lan Phương gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng. “Dạ, cháu rất lấy làm tiếc vì chuyện gia đình của anh ấy, nhưng hiện tại anh Văn Thành vẫn khỏe mạnh, thưa bác. Anh ấy rất kiên cường và đầy nghị lực.
Ánh mắt Tổng Bí thư lấp lánh niềm tự hào khi nghe những lời nói đó. “Vậy là Văn Thành đã nói hết chuyện của nó cho cháu nghe rồi, nó luôn là một chàng trai đầy nghị lực và trách nhiệm. Ta tin rằng với sự giúp đỡ và sự hỗ trợ của cháu, hai đứa sẽ làm nên chuyện.”
Lan Phương cảm nhận được sự ấm áp và tin tưởng trong lời nói của Tổng Bí thư. Cô hiểu rằng nhiệm vụ của mình không chỉ là giúp đỡ Văn Thành mà còn là thực hiện những ước mơ và hy vọng của một thế hệ đã đặt niềm tin vào tương lai.
“Cảm ơn bác đã tin tưởng và hỗ trợ chúng cháu. Cháu sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng bác và Văn Thành,” cô nói, giọng nói chứa đầy sự quyết tâm.
Tổng Bí thư mỉm cười, gật đầu hài lòng. “Cháu thật đáng khen, nếu Văn Thành đã tin tưởng cháu hết mực thì ta cũng không còn nghi ngờ gì về năng lực và sự tận tâm của cháu. Ta rất mong chờ những tin tốt lành từ các cháu.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Lan Phương đứng dậy, chào tạm biệt Tổng Bí thư. “Cháu xin phép về trước, thưa bác. Cháu sẽ sớm báo lại tình hình cho Văn Thành.”
“Cảm ơn cháu, Lan Phương. Chúc cháu luôn mạnh khỏe và thành công,” Tổng Bí thư đáp, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp và kỳ vọng.
Lan Phương bước ra khỏi căn phòng, lòng cô tràn đầy cảm xúc. Những lời dặn dò và niềm tin của Tổng Bí thư đã tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Cô rời ngôi nhà cổ kính, cảm nhận làn gió mát lành của buổi sáng sớm Hà Nội. Những con phố nhộn nhịp dần hiện ra trước mắt, như một bức tranh sống động của cuộc sống.
Trong ánh sáng mờ ảo của buổi hoàng hôn, Văn Thành đứng trên ban công, đôi mắt sâu thẳm nhìn xa xăm. Những dòng suy nghĩ chảy trôi trong đầu anh, tựa như dòng sông vô tận. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương vị của sự đổi thay. Anh biết đã đến lúc đưa ra một quyết định quan trọng. Ngày mai, anh sẽ nói với Lan Phương về kế hoạch của mình.
Buổi sáng hôm sau, trong căn phòng ấm cúng, Văn Thành và Lan Phương ngồi đối diện nhau. Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, tạo nên một khung cảnh yên bình nhưng đầy quyết tâm.
“Em này,” Văn Thành bắt đầu, giọng nói trầm ấm nhưng chắc chắn, “chúng ta đã đạt được những thành công đầu tiên ở đây. Nhưng anh cần em về Việt Nam một chuyến. Em là người duy nhất anh tin tưởng có thể thực hiện được điều này.”
Lan Phương nhìn anh, ánh mắt phản chiếu sự ngạc nhiên và cảm xúc lẫn lộn. “Về Việt Nam? Anh muốn em làm gì?” Cô hỏi, giọng nói khẽ run, có chút lo lắng.
“Đúng vậy,” Văn Thành gật đầu. “Anh muốn em về Việt Nam để chuẩn bị mọi thứ. Chúng ta cần xây dựng mối quan hệ, tìm kiếm đối tác và mở rộng thị trường. Anh biết rằng em sẽ làm tốt.”
Trong khoảnh khắc đó, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa những hi vọng và lo âu, Lan Phương nhận ra nhiệm vụ lớn lao đang chờ đợi mình. Cô cảm thấy sức nặng và trách nhiệm đang đè nặng lên vai cô, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ Văn Thành.
“Thế còn anh? Anh ở đây một mình thì phải làm sao?” Cô hỏi với vẻ mặt lo lắng.
Văn Thành mỉm cười, nắm lấy tay cô. “Anh không sao đâu mà, chỉ cần em chuẩn bị tốt, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”
Lan Phương cảm thấy nhẹ nhõm hơn. “Vậy lúc nào em sẽ đi được?”
“Ngày mai bắt đầu luôn,” Văn Thành thẳng thắn.
Lan Phương rối loạn đáp. “Nhưng em chưa chuẩn bị gì cả.”
Văn Thành lấy ra một tập hồ sơ kèm theo bao thư cũ mà người bác đã sai người bỏ vào túi áo anh lúc trước và một bức thư mới, rồi nói về Lan Phương. “Anh chuẩn bị cho em rồi đây, khi về nước em hãy mang lá thư này đến địa chỉ này.”
Lan Phương rất ngạc nhiên vì trong một thời gian vậy mà Văn Thành đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa hết cả rồi. “Được rồi! Vậy mai em sẽ đi luôn.”
Ngày hôm sau, Lan Phương bắt đầu chuẩn bị cho hành trình trở về quê hương. Cô sắp xếp tài liệu, lên kế hoạch chi tiết và liên lạc với những đối tác tiềm năng. Trước khi lên đường, cô và Văn Thành cùng đứng trên ban công, nhìn về phía chân trời, một lần nữa. Cô chào tạm biệt Ngọc Hoàng và Bính Minh rồi ra sân bay với sự quyết tâm và hy vọng cháy bỏng trong lòng.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Nội Bài khi màn đêm đã buông xuống. Những ánh đèn rực rỡ của sân bay lấp lánh trong bóng tối, tạo nên một khung cảnh vừa náo nhiệt vừa yên bình. Lan Phương kéo chiếc vali nhỏ, bước ra khỏi cổng sân bay, cảm nhận từng làn gió đêm mát lạnh thổi qua. Thành phố Hà Nội, Thủ đô Việt Nam, hiện ra trước mắt với những cảm xúc trào dâng khó tả.
Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi để về trung tâm thành phố. Chiếc xe lướt êm trên con đường Võ Nguyên Giáp rộng lớn. Con đường này, mang tên vị Đại tướng huyền của dân tộc Việt Nam với hai hàng cây xanh mướt bên đường, như một dải lụa mềm mại trải dài trong đêm. Ánh đèn đường chiếu sáng từng đoạn đường, tạo nên những mảng sáng tối đan xen, mang lại cảm giác yên bình và lãng mạn.
Những ngôi nhà và tòa cao ốc hiện ra trong ánh đèn vàng ấm áp, như những chứng nhân lặng lẽ của thời gian. Màn đêm tĩnh lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng động cơ xe nhẹ nhàng và tiếng thở dài của gió. Lan Phương ngồi trong taxi, mắt nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật trôi qua, lòng cô dâng trào bao kỷ niệm và suy tư.
Khi xe tiến tới cầu Nhật Tân, một trong những cây cầu lớn và đẹp nhất của Hà Nội, Lan Phương không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp hùng vĩ của nó. Cầu Nhật Tân, với thiết kế năm nhịp dây văng, như những cánh tay mạnh mẽ vươn ra, nối liền hai bờ sông Hồng. Ánh đèn LED chiếu sáng lung linh, phản chiếu trên mặt nước sông Hồng lấp lánh, tạo nên một bức tranh đêm huyền ảo.
Cầu Nhật Tân không chỉ là một công trình kiến trúc hiện đại mà còn là biểu tượng của sự phát triển và đổi mới của thành phố. Làn đường rộng rãi, những cột dây văng chắc chắn, và ánh đèn sáng rực rỡ làm cho cầu trở nên sống động và tráng lệ. Từng nhịp cầu như từng nhịp bước chân của thành phố, vững chãi và không ngừng tiến về phía trước.
Lan Phương ngồi trong xe, mắt dõi theo từng nhịp cầu, cảm nhận một niềm tự hào âm thầm nhưng mãnh liệt. Xe tiếp tục lăn bánh trên những con đường tấp nập của Hà Nội, đưa Lan Phương về khách sạn ở trung tâm thành phố.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu sáng căn phòng nhỏ trong khách sạn nơi Lan Phương nghỉ ngơi. Những tia nắng ấm áp làm dịu bớt sự mệt mỏi sau chuyến bay dài, nhưng cũng nhắc nhở cô về nhiệm vụ quan trọng mà Văn Thành đã giao phó. Với sự quyết tâm và tinh thần trách nhiệm, Lan Phương nhanh chóng chuẩn bị và rời khỏi khách sạn, mang theo hai bức thư quý giá, một mới, một cũ.
Địa chỉ mà Văn Thành dặn dò đã được cô ghi nhớ cẩn thận: số 5 Phố Th Q. Lan Phương bắt một chiếc taxi và bắt đầu di chuyển tới địa điểm này. Trên con đường rợp bóng cây, Hà Nội buổi sáng sớm mang một vẻ yên bình, tĩnh lặng, trái ngược với nhịp sống hối hả thường ngày. Những chiếc lá xanh rung rinh trong gió, như muốn cổ vũ thêm cho bước chân của cô.
Khi đến nơi, Lan Phương đứng trước một ngôi nhà cổ kính, với kiến trúc truyền thống pha lẫn nét hiện đại. Cô hít một hơi thật sâu, lòng dâng lên một cảm giác hồi hộp lẫn tò mò. Cô bấm chuông cửa và chờ đợi. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa mở ra và một người đàn ông trung niên, với gương mặt hiền hậu và ánh mắt trầm lặng, đứng trước mặt cô.
“Xin chào, cô có chuyện gì sao?” ông hỏi, giọng nói ấm áp và điềm tĩnh.
“Chào bác, cháu có có một người bạn nhờ gửi một bức thư cho người ở trong căn nhà này mà cháu không biết người đó tên gì, phiền bác gửi cho chủ nhà giúp cháu,” cô đáp, lòng thầm hy vọng rằng mình đã đến đúng nơi.
Người đàn ông mỉm cười và gật đầu, nhận lấy hai bức thư từ tay cô. Sau khi vào trong và trở ra lại, ông mời cô vào trong nhà với một thái độ niềm nở. Lan Phương bước vào, cảm nhận sự trang nhã và ấm cúng của ngôi nhà. Ông dẫn cô vào một căn phòng riêng biệt, nơi mà không khí trở nên trang trọng hơn.
Trong căn phòng đó, Lan Phương thấy một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi đợi. Gương mặt ông mang những nét cương nghị và trí tuệ, ánh mắt sâu thẳm như biển cả, toát lên một phong thái lãnh đạo đầy quyền uy nhưng cũng không kém phần nhân hậu. Cô vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra người đàn ông đó chính là Tổng Bí thư, một nhân vật mà cô chỉ biết qua tin tức và thời sự.
“Xin chào, cháu là Lan Phương phải không?” ông hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy nghiêm.
Lan Phương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cô kính cẩn đáp lại: “Dạ, vâng, thưa bác. Cháu đến đây để gửi thư theo lời dặn của bạn cháu.”
Tổng Bí thư mỉm cười, ánh mắt ông trở nên ấm áp hơn. “Cảm ơn cháu, Lan Phương. Cháu có biết người bạn của cháu là ai không?”
Lan Phương lắc đầu, lòng đầy tò mò và hồi hộp. “Dạ, cháu không biết. Cháu chỉ biết làm theo lời dặn thôi ạ.”
Ông bật cười khẽ, ánh mắt tràn đầy vẻ hài lòng. “Người bạn của cháu là Gia Hào tức bây giờ là Văn Thành, cháu trai của ta. Ta rất vui vì cháu đã giúp đỡ nó rất nhiều.”
Lan Phương bất ngờ đến mức không thốt nên lời. Cô không ngờ rằng người đàn ông trước mặt mình lại là bác của Văn Thành và cũng là Tổng Bí thư. Sự ngạc nhiên và kính trọng hòa lẫn trong lòng cô, tạo nên một cảm giác khó tả.
“Cháu rất vinh hạnh được gặp bác,” Lan Phương nói, giọng nói run run vì xúc động.
“Cảm ơn cháu, Lan Phương. Ta rất mong được nghe thêm về kế hoạch của cháu và Văn Thành. Chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm cùng nhau,” Tổng Bí thư nói, ánh mắt ông lấp lánh niềm tin và hy vọng.
Sau khi nghe Lan Phương giới thiệu và biết cô là bạn thân thiết của Văn Thành, Tổng Bí thư mời cô ngồi xuống và bắt đầu câu chuyện.
“Văn Thành có khỏe không?” Tổng Bí thư hỏi, giọng nói đầy quan tâm và lo lắng.
Lan Phương gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng. “Dạ, cháu rất lấy làm tiếc vì chuyện gia đình của anh ấy, nhưng hiện tại anh Văn Thành vẫn khỏe mạnh, thưa bác. Anh ấy rất kiên cường và đầy nghị lực.
Ánh mắt Tổng Bí thư lấp lánh niềm tự hào khi nghe những lời nói đó. “Vậy là Văn Thành đã nói hết chuyện của nó cho cháu nghe rồi, nó luôn là một chàng trai đầy nghị lực và trách nhiệm. Ta tin rằng với sự giúp đỡ và sự hỗ trợ của cháu, hai đứa sẽ làm nên chuyện.”
Lan Phương cảm nhận được sự ấm áp và tin tưởng trong lời nói của Tổng Bí thư. Cô hiểu rằng nhiệm vụ của mình không chỉ là giúp đỡ Văn Thành mà còn là thực hiện những ước mơ và hy vọng của một thế hệ đã đặt niềm tin vào tương lai.
“Cảm ơn bác đã tin tưởng và hỗ trợ chúng cháu. Cháu sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng bác và Văn Thành,” cô nói, giọng nói chứa đầy sự quyết tâm.
Tổng Bí thư mỉm cười, gật đầu hài lòng. “Cháu thật đáng khen, nếu Văn Thành đã tin tưởng cháu hết mực thì ta cũng không còn nghi ngờ gì về năng lực và sự tận tâm của cháu. Ta rất mong chờ những tin tốt lành từ các cháu.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Lan Phương đứng dậy, chào tạm biệt Tổng Bí thư. “Cháu xin phép về trước, thưa bác. Cháu sẽ sớm báo lại tình hình cho Văn Thành.”
“Cảm ơn cháu, Lan Phương. Chúc cháu luôn mạnh khỏe và thành công,” Tổng Bí thư đáp, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp và kỳ vọng.
Lan Phương bước ra khỏi căn phòng, lòng cô tràn đầy cảm xúc. Những lời dặn dò và niềm tin của Tổng Bí thư đã tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Cô rời ngôi nhà cổ kính, cảm nhận làn gió mát lành của buổi sáng sớm Hà Nội. Những con phố nhộn nhịp dần hiện ra trước mắt, như một bức tranh sống động của cuộc sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook