Thụy Bích ngâm mình trong ôn tuyền chờ người tới gọi mình, nhưng mãi cũng chẳng thấy ai bảo y cần đi ra, cuối cùng vì ngâm nước lâu quá mà cảm thấy chóng mặt phải tự mình leo lên.

Y phục cũ của Thụy Bích đã bị mang đi, ở đây chỉ còn một bộ mới màu tím nhạt đẹp mắt được xếp ngay ngắn, thứ này là để y bận thật sao?

Lúc vào vì ngại để người khác phải chăm sóc mình mà đã yêu cầu để tất cả cung nữ mà Thiên Vũ ra lệnh hầu hạ ra ngoài, bây giờ thật không biết phải bận như thế nào: " Làm sao đây?"

" Thụy Bích công tử."

" A." Giọng của Trung công công từ ngoài vọng vào làm Thụy Bích thoáng giật mình, y lúng túng đáp lại: " Vâng... vâng?"

" Vì đã lâu chưa thấy công tử trở ra nên lão nô nghĩ rằng công tử cần giúp đỡ, nếu có gì công tử không cần phải ngại nói ra."

" Ta... cái này ta thật ra..." Thụy Bích mặt đỏ bừng, nếu đã lớn như vậy còn phải nhờ người thay giúp y phục thì thật quá khó coi, nhưng loại y phục thế này y quả thật chưa từng bận qua. Đi một vòng suy nghĩ Thụy Bích đành ngại ngùng mà lên tiếng: " Phiền công công rồi."

Sau đó Trung công công cũng không có nói gì thêm, liền cho các cung nữ bên ngoài vào trong giúp Thụy Bích thay y phục, nói nhị hoàng tử có mắt nhìn quả không sai. Chỉ ôm qua một lần thì kích cỡ thân người của Thụy Bích đều không sai sót, y phục bồng bềnh ôm gọn dáng người nhỏ nhắn của y, kiểu dáng lạ mắt lại không quá cầu kỳ đáng yêu như một tiểu thần tiên.

Đánh giá qua một lần Trung công công mới lên tiếng: " Nhị hoàng tử chờ công tử đã lâu, xin hãy đi theo lão nô."

Nghe nói Thiên Vũ đang chờ Thụy Bích lập tức gật đầu đi theo sau mà không hoài nghi, vì sao một người đã chẳng để tâm đến lời hứa của mình suốt bảy năm nay, lại đột nhiên có hứng thú với y. Thụy Bích chỉ cần biết là điều Thiên Vũ muốn, y sẽ không do dự làm theo.

Ôn tuyền và tẩm điện của Tần Di cung cũng chỉ cách nhau một dinh điện, Trung công công ngừng lại bên ngoài nói với y: " hoàng tử đang ở bên trong, công tử hãy tự mình đi vào."

" Vâng..." Thụy Bích chậm chạp bước vào trong, mọi lần đều là từ bên ngoài cửa điện lén lút nhìn tới, mỗi khi vô tình trông thấy cái bóng của Thiên Vũ cũng đã khiến Thụy Bích vui vẻ mỉm cười, người đó bây giờ lại đang kiên nhẫn chờ y đến. Ngồi đó đã lâu hắn bày một bàn đầy những thức ăn phong phú, không hối thúc, không nóng lòng chờ y đi tới: " Nhị... hoàng tử?"

Trông điệu bộ như con vật nhỏ rụt rè của Thụy Bích không khỏi làm Thiên Vũ thấy mong chờ, hắn đưa tay mình ra gọi: " Thụy nhi, lại đây."

Thụy Bích trưng ra đôi mắt ngạc nhiên, y từ từ đi đến, đặt bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay hắn, không để tiểu bảo bối có cơ hội lui lại, hắn chủ động kéo y vào lòng để ngồi lên chân mình.

" Nhị hoàng..."

Thiên Vũ chặn lời y nói: " Thụy nhi, gọi tên của ta."

" Tên?" Thụy Bích ngước mặt nhìn Thiên Vũ, Nhị hoàng tử muốn y gọi tên hắn sao?

" Phải rồi." Sờ cái mũi nhỏ ửng đỏ của Thụy Bích, Thiên Vũ mỉm cười: " Không phải gọi nhị hoàng tử, là tên ta."

" Thiên... Vũ..." Lời ra khỏi miệng Thụy Bích mới phát hiện mình vừa nói gì, chỉ vì bị nụ cười của người làm cho thẫn thờ, một kẻ tôi tớ như y lại dám gọi thẳng tên của một vị hoàng tử. Thụy Bích hoảng hốt che lại miệng mình: " Thụy... Thụy Bích không phải cố ý."

Thiên Vũ hài lòng nói: " Phải rồi, là Thiên Vũ! Từ nay Thụy nhi chỉ có thể gọi như vậy, chứ không phải nhị hoàng tử."

" Nhưng mà..."

Thiên Vũ kéo ra hai tay đang che miệng mình của Thụy Bích: " Thụy nhi, gọi lại một lần nữa."

" Nhanh gọi đi." Từ bao giờ hắn trở nên tha thiết muốn nghe Thụy Bích gọi tên mình?

Có lẽ vì đã sống qua một đời, dù có vô số lần cơ hội nhưng hắn lại đẩy người này ra quá xa mình. Hắn muốn được nghe, được giữ lấy tất cả của y, những gì hắn để vụt mất đều sẽ lấy lại không thiếu sót.

Tuy nhiên Thiên Vũ đã quên, mọi thứ mà Thụy Bích có, cho dù là lúc bị hắn một kiếm đâm qua ngực hay đang ngại ngùng trong vòng tay hắn lúc này, thì ngay từ ban đầu, Thụy Bích đều đã mang tất cả những gì y có trao cho hắn.

" Thiên... Thiên Vũ ca." Vốn không có cách từ chối Thiên Vũ, Thụy Bích quay mặt đi mới đủ can đảm một lần nữa gọi tên hắn.

Tiếng gọi này làm Thiên Vũ chậm suy nghĩ, hắn vì sai lầm của quá khứ mà quá vội vã chăng. Hiện tại đã không còn như trước, Thụy Bích vẫn đang ở đây, hắn cũng không có lạnh lùng khước từ tình cảm của y.

Hắn hiểu rõ hơn ai hết Thụy Bích đối với hắn tuyệt đối không thay đổi, thế nên hắn sẽ từ từ khiến y không xem hắn là một vị hoàng tử đầy uy nghi mà mình không thể với tới nữa: " Thụy nhi, đói rồi phải không?"

Thụy Bích nghe hỏi thì quả thật cảm thấy rất đói, từ lúc biết tin nhị hoàng tử bị thương, y lo đứng lo ngồi cũng quên mất cái bụng trống rỗng của mình, bây giờ nghe Thiên Vũ nói vậy mới cảm thấy bao tử đang réo lên. Thụy Bích nhỏ giọng đáp: " Vâng."

Chỉnh lại tư thế để Thụy Bích ngồi thoải mái hơn, Thiên Vũ gấp vài món vào chén rồi đưa đến trước miệng y, mới đầu còn chậm chạp không dám mở miệng, nhưng sau vài miếng Thụy Bích lại không chú ý lắm nữa.

Không cần biết Thiên Vũ gấp thứ gì, chỉ cần đưa đến y lại nhanh nuốt vào bụng, hắn quan sát một hồi lại mỉm cười. Nói cho cùng Thụy Bích bây giờ cũng chỉ là một hài tử mới mười hai tuổi, suy nghĩ vẫn rất vô tư mà không phòng bị gì cả.

Thụy Bích thích nghi rất nhanh, vừa rồi còn mặt đỏ tai hồng khi mình bị Thiên Vũ để ngồi trong lòng, còn uy đồ ăn, nhưng chỉ sau đó thì đã xem như lẽ tự nhiên mà thích thú hưởng lợi, chốc một miếng thịt, lát lại một miếng cá, vừa ăn vừa thích chí tay xoay xoay lọn tóc trước ngực của Thiên Vũ. Cho dù là đang chiêm, y bao đột nhiên bị đánh thức cũng không có chịu thiệt: " Thiên Vũ ca, Thụy nhi không ăn nữa."

" Đã no?" Thiên Vũ hỏi.

Thụy Bích thật thà gật đầu: " No lắm."

Chỉ vài đũa như vậy đã no rồi, cho dù là hài tử mười hai tuổi cũng thật quá ít. Nghĩ vậy nhưng Thiên Vũ vẫn ngừng tay bỏ đũa xuống rồi lấy khăn lau nhẹ qua môi Thụy Bích. Thôi thì cứ từ từ, mỗi lúc lại ép y ăn nhiều hơn một chút.

Thụy Bích thích nghi cũng thật nhanh, một chút ngần ngại rụt rè như lúc mới vào đến cũng không còn, tùy ý để Thiên Vũ tự tay chăm nom mình: " Thiên Vũ ca, Thụy nhi thật thích người lắm."

Đột nhiên nghe những lời này thì dù là người bình tĩnh như Thiên Vũ cũng sửng người một khắc: " Thích ta?"

Thụy Bích là vậy, chỉ cần cho rằng an toàn thì cái gì cũng có thể vô tư nói ra. Nếu Thiên Vũ không để tâm, y sẽ im lặng nhìn theo mà không nói lời nào, nhưng chỉ cần một thoáng hắn chịu nhìn về phía mình, thì Thụy Bích sẽ vô lo bày tỏ suy nghĩ của bản thân: " Lúc Thụy nhi năm tuổi đã từng gặp người ở thượng thư phủ, Thụy nhi lúc đó bị những người trong phủ nói là đứa trẻ kém may mắn, vì thế sinh ra đã bị bỏ trước cửa phủ, không ai cần đến."

Thiên Vũ biết điều đó, hắn còn biết rất rõ thân phận thật của Thụy Bích là ai, vì cớ gì bị bỏ đi.

" Thụy nhi không hiểu chuyện đã khóc rất nhiều, cũng chính lúc đó Thiên Vũ ca đã nói, chỉ cần người lên làm hoàng đế thì Thụy nhi sẽ trở thành hoàng hậu, như vậy sẽ không ai còn dám nói Thụy nhi là đứa trẻ bị bỏ rơi nữa. Thụy nhi đã rất vui..."

Thụy Bích giọng nói ngày càng thấp: " Nhưng từ đó đến nay... người chưa một lần trở lại gặp Thụy nhi."

Vén lên mái tóc phủ trước trán Thụy Bích, Thiên Vũ cúi đầu hôn xuống thật nhẹ: " Thụy nhi, là lỗi của ta. Đã bắt ngươi phải đợi lâu như vậy."

Thụy Bích ngẩn ra, y thích thú xoa cái trán của mình rồi tựa luôn vào ngực Thiên Vũ: " Thụy nhi không phải vì muốn làm hoàng hậu, Thụy nhi chỉ rất vui vì người đã nói vậy, vì vẫn có một người cần mình, Thụy nhi không phải đứa trẻ không ai cần đến. Thích người, rất rất thích người, vô cùng thích."

Thiên Vũ ôm tiểu bảo bối càng chặt hơn, hắn dịu dàng nói: " Ta biết."

Đúng vậy, trước kia hắn cũng đã nghĩ Thụy Bích vì quyền thế, lợi dụng lời hứa đến chính hắn cũng không nhớ để trói buộc hắn. Thiên Vũ chà đạp lên tình cảm của y, ném cho y cái nhìn đầy khinh bỉ như nhìn thứ gì đó thật kinh tởm.

Mỗi từ thích mà Thụy Bích vừa nói ra đều như một nhát dao đâm vào tim hắn, vĩnh viễn để lại những vết sẹo không thể xóa bỏ, nhắc hắn nhớ sai lầm mà mình đã phạm phải.

Lúc này bên ngoài có tiếng thông báo: " Nhị hoàng tử, hoàng thượng vừa cho người truyền chỉ đến."

" Vào đi."

Được cho phép, Trung công công liền tiến vào trong, ông đứng hình khi nhìn thấy tình cảnh ôm ấp trước mắt: " Nhị... à... "

" Có chuyện gì?" Thiên Vũ lạnh giọng liếc mắt nhìn lão công công.

" À... vâng." Lão theo cạnh chăm sóc Thiên Vũ suốt mười sáu năm, nên tính cách của hắn đều hiểu rõ. Nhưng từ lúc bị thương tỉnh lại đến giờ, lão thật không biết người này có còn thật là nhị hoàng tử hay không a: " Hoàng thượng truyền lệnh, nhị hoàng tử có công hộ giá ban cho tiểu nô Thụy Bích ở Thượng Thư phủ, và Tĩnh Thất công tử ở Tướng quân phủ, tùy nhị hoàng tử bố trí."

Thiên Vũ bình tĩnh nhếch môi: " Còn có?"

Qủa thật là còn, nhưng làm sao Nhị hoàng tử biết được? Lão còn định sẽ để lại một bất ngờ cho người lại không thành: " Lệnh truyền nhị hoàng tử xuất cung cũng đã bị bãi bỏ."

Đương nhiên Thiên Vũ biết hắn sẽ không cần phải rời cung nữa, cho dù hắn chưa từng mở miệng yêu cầu. Thiên Vũ nắm rõ trong lòng bàn tay, hoàng đế cần không phải một hoàng tử đa mưu túc trí, trí dũng song toàn mà là một hài tử hiếu thuận phụ mẫu.

Chỉ cần đánh trúng nỗi lòng của phụ hoàng, hắn còn lo người sẽ để một hoàng tử quên mình vì tình thân hiếm hoi như hắn, trong đám hoàng tử tranh tranh giành giành ngôi vị thái tử rời cung hay sao?

Hiện tại cũng chỉ có Trung Viên chắc chắn không phản bội hắn, Thiên Vũ chẳng nghi ngờ lên tiếng: " Thụy nhi."

Nghe gọi, Thụy Bích ngước đầu chớp đôi mắt to của mình trả lời hắn: " Vâng!"

" Lời hứa của ta ngày trước. Ta nhất định sẽ mang vị trí hoàng hậu này." Ngừng lại một chút, hắn nâng bàn tay nhỏ của thụy Bích hôn nhẹ lên: " Mang nó đặt vào trong tay của ngươi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương