Sống Lại Trở Thành Đại Lão Giới Khoa Học
-
Chương 7: Phụ đạo em trai, kiểm tra môn Toán
Giang Phù Nguyệt cảm ơn rồi ngồi xuống.
Giang Trầm Tinh phát hiện, khi chị không để mái thì hình như dịu dàng hơn nhiều.
Hai chị em ngồi ngang nhau, ánh đèn màu trắng chiếu sáng cả căn phòng.
Giang Phù Nguyệt lấy một tờ thi thử ra, cô chỉ lướt qua đã bắt đầu làm, còn nhanh hơn cả chép đáp án.
Lúc đầu Giang Trầm Tinh không để ý, sau đó càng nhìn càng thẫn thờ.
Đây là cách chơi mới hả?
Cậu biết chị mình không thích đi học, càng ghét thi thố, chưa bao giờ làm bài tập, nhưng… viết lung tung chi bằng không viết còn hơn, lãng phí thời gian chơi.
Em trai Giang thật lòng suy nghĩ cho chị mình.
“Làm xong rồi à?”
Bỗng Giang Phù Nguyệt lên tiếng hỏi.
Giang Trầm Tinh gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Giang Phù Nguyệt nhíu mày: “Chưa làm xong hay làm xong rồi thì nói thẳng ra, đừng có rụt rè như con gái thế. Có suy nghĩ hay ý kiến gì cứ trực tiếp bày tỏ.”
“... Bài tập thầy cho đã làm xong, còn đâu là chưa làm.”
Giang Phù Nguyệt khựng lại, cô rút một tờ nháp trong cuốn vở bài tập đã xem trước đó ra: “‘Còn đâu’ là chỉ đề trong này à?”
Em trai Giang vô thức gật đầu, sau đó như nhớ ra chuyện gì mà thốt lên: “Vâng.”
“Tự em chép ra?”
“Vâng.”
“Đề Olympic Toán?”
Mắt Giang Trầm Tinh sáng lên: “Chị biết à?”
Giang Phù Nguyệt không trả lời mà hỏi: “Không có đề thi thử sao?”
“Phải học lớp Olympic thì mới có…”
Giang Trầm Tinh biết trong nhà không có tiền cho cậu đăng ký nên không nhắc, nhưng cậu thực sự rất thích, thế nên đã mượn đề của bạn cùng bàn rồi chép vào nháp, mang về làm.
“Những đề em không biết làm thì sao?”
Giang Trầm Tinh mím môi, cúi đầu.
Giang Phù Nguyệt vừa nhìn đã hiểu, với tính cách của cậu, cậu sẽ không chủ động hỏi bạn bè, càng không hỏi thầy cô.
“Những bài nào không biết?”
Giang Trầm Tinh ngẩng phắt đầu lên, trong lòng có một suy đoán nhưng lại không dám tin.
“Không có à?”
“Có ạ.”
Lưỡi bắt đầu xoắn lại: “Câu này, câu này, còn cả ba câu cuối nữa, kết quả em tính ra không giống với đáp án…”
Giang Phù Nguyệt nhìn lướt qua: “Em lấy một tờ nháp mới ra đây.”
Giang Trầm Tinh lập tức làm theo, trong đôi mắt đào hoa giống Giang Phù Nguyệt tràn đầy mong chờ và tin tưởng, hoàn toàn quên mất chị mình là một đứa học dốt.
“Em xem câu này trước, gia công một lô linh kiện, theo kế hoạch ban đầu thì mỗi ngày sẽ làm xong 15 linh kiện, qua một khoảng thời gian là có thể hoàn thành, khi hoàn thành 3/5 nhiệm vụ, áp dụng công nghệ mới vào quá trình, hiệu suất công việc tăng 20%… Về bản chất, đây thực ra là... đầu tiên tính toán mỗi ngày làm được bao nhiêu khi đã được nâng cao hiệu suất…”
“Chị! Em hiểu rồi!”
Giang Phù Nguyệt gật đầu, cô không giảng các bước tiếp theo mà đổi một bài toán khác: “Hai người A và B chạy trên đường chạy hình tròn dài 400 mét…”
Mười lăm phút sau, ánh mắt Giang Trầm Tinh nhìn Giang Phù Nguyệt chỉ còn có sùng bái.
“Chị ơi, chị giỏi quá!”
Giang Phù Nguyệt sờ đầu cậu, làm xong mới thấy hành động này quá thân thiết, cô nhớ kiếp trước cô cũng từng dịu dàng và thân thiết với một “em trai” như thế, nhưng đổi lại, cô chỉ nhận được sự vứt bỏ và phản bội.
Sắc mặt Giang Phù Nguyệt lạnh xuống, ánh mắt trở về vẻ hững hờ, cô đứng dậy đi ra phòng khách.
Giang Trầm Tinh ngơ ngác cầm bút, sắc mặt trắng bệch.
Có phải cậu đã làm gì sai không?
Tối hôm đó, hai chị em không còn nói gì nữa.
Có mấy lần Giang Trầm Tinh muốn nói chuyện, song Giang Phù Nguyệt lại làm lơ, cuối cùng cậu vò đầu bứt tai, chẳng khác nào một cọng cỏ héo.
Ban đêm tĩnh lặng.
Giang Phù Nguyệt nằm im ở giường dưới, cho tới khi nghe thấy tiếng mở cửa của cha mẹ, cô mới nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Cô nghĩ, Giang Trầm Tinh và Lâu Minh Tâm khác nhau…
Hôm sau, Giang Trầm Tinh còn chưa gọi, Giang Phù Nguyệt đã dậy trước rồi, cô nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi đi tới trường.
“Cậu muốn nộp bài tập?”
Nam sinh ngồi phía trước kinh ngạc há to miệng.
Giang Phù Nguyệt không nói nhiều mà giao thẳng bài tập cho cậu ta.
Lưu Bác Văn mơ màng nhận lấy, sau đó lại mơ màng truyền lên trên, cho tới khi chuông vào lớp vang lên, cậu ta mới bừng tỉnh.
Đệch! Học sinh đứng cuối lớp thế mà lại nộp bài tập?!
Mặt trời có mọc đằng Tây đâu?
Tiết một, hai là Ngữ Văn, lần này Giang Phù Nguyệt không ngủ mà lấy bài tập Lý ra làm.
Học kỳ này đã qua hơn nửa, sách và bài tập của nguyên chủ gần như còn mới nguyên, cô chỉ đành học lại từ đầu.
Tuy hôm qua cô đã đọc lướt qua kiến thức, nhớ hết rồi, song cô vẫn không phải học sinh cấp ba, có một số bài tập cần phải làm thì mới hiểu.
Có điều Giang Phù Nguyệt không làm hết, cô chỉ làm mỗi dạng một bài thôi, gặp những bài giống nhau thì cô sẽ bỏ qua.
Thế nên, ở góc nhìn của Vạn Tú Đồng, cô ấy chỉ thấy người bạn cùng bàn bắt đầu trở nên thần bí từ hôm qua tùy tiện chọn bài tập Lý để làm, trung bình một phút có thể xong hai trang.
Thỉnh thoảng có một số bài tập cô sẽ lược bỏ cách làm mà viết thẳng đáp án luôn, không cần dùng tới nháp.
Vạn Tú Đồng xáp lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang làm đề à?”
“Ừm.”
“Nhanh vậy sao?”
Vạn Tú Đồng trợn mắt há mồm.
“Đi lấy nước không?”
“Có! Có!”
Vạn Tú Đồng cảm thấy được cưng mà lo sợ.
Tiết ba, bốn là Toán, sau khi chuông vào lớp vang lên, Từ Kinh kẹp một tập đề đi vào: “Các em đóng sách vở lại, để bút và nháp lên trên bàn, chúng ta làm một bài kiểm tra.”
Cả lớp kêu than ầm ĩ.
Không biết có phải ảo giác của Giang Phù Nguyệt không mà cô cứ cảm thấy Từ Kinh nhìn về phía cô mấy lần.
Sau khi bài kiểm tra bắt đầu, cả phòng học rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng giấy lật qua lật lại.
Giang Phù Nguyệt dùng nửa phút để đọc đề bài, bỗng, ánh mắt cô dừng ở câu hỏi thêm điểm, tiếp đến, cô ngẩng đầu nhìn Từ Kinh một cách… sâu xa.
Từ Kinh như cảm nhận được và nhìn lại cô, sau đó lập tức chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Thế mà cô lại nhìn ra mấy phần chột dạ trong ánh mắt của ông.
Giang Phù Nguyệt cong môi, thú vị thật…
Cô không kéo dài thời gian mà lập tức vùi đầu vào làm.
Câu trắc nghiệm và điền vào chỗ trống rất nhanh, chỉ mất chưa tới năm phút đồng hồ, câu hỏi chứng minh không thể lược bớt bước giải nên cô chỉ đành viết từng bước một ra.
Đề không khó lắm, chỉ cần áp dụng công thức là làm được ngay.
Giang Phù Nguyệt làm xong tất cả chỉ mất có hai mươi phút.
Câu cuối cùng là câu thêm điểm, chậc, được cộng thêm hẳn ba mươi điểm. Lúc này, cô mới lấy giấy nháp ra…
Vào khoảng nửa cuối thời gian kiểm tra, Giang Phù Nguyệt gục đầu xuống bàn ngủ say sưa.
Cho tới khi lớp phó học tập lên tiếng thu bài thì Vạn Tú Đồng mới gọi cô dậy, cô tiện tay nộp bài làm lên bàn trên.
Lưu Bác Văn lại một lần nữa chấn động, thế mà cô đã điền hết tất cả các chỗ trống?
Lúc lớp phó học tập giao bài kiểm tra cho Từ Kinh, cậu ta đã thấy trên mặt thầy giáo được xưng là “Phật hệ” tỏ ra sốt sắng.
Từ Kinh nhận được tập bài kiểm tra liền lập tức bước nhanh về phòng làm việc, sau đó lấy bài kiểm tra của Giang Phù Nguyệt ra…
Giang Trầm Tinh phát hiện, khi chị không để mái thì hình như dịu dàng hơn nhiều.
Hai chị em ngồi ngang nhau, ánh đèn màu trắng chiếu sáng cả căn phòng.
Giang Phù Nguyệt lấy một tờ thi thử ra, cô chỉ lướt qua đã bắt đầu làm, còn nhanh hơn cả chép đáp án.
Lúc đầu Giang Trầm Tinh không để ý, sau đó càng nhìn càng thẫn thờ.
Đây là cách chơi mới hả?
Cậu biết chị mình không thích đi học, càng ghét thi thố, chưa bao giờ làm bài tập, nhưng… viết lung tung chi bằng không viết còn hơn, lãng phí thời gian chơi.
Em trai Giang thật lòng suy nghĩ cho chị mình.
“Làm xong rồi à?”
Bỗng Giang Phù Nguyệt lên tiếng hỏi.
Giang Trầm Tinh gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Giang Phù Nguyệt nhíu mày: “Chưa làm xong hay làm xong rồi thì nói thẳng ra, đừng có rụt rè như con gái thế. Có suy nghĩ hay ý kiến gì cứ trực tiếp bày tỏ.”
“... Bài tập thầy cho đã làm xong, còn đâu là chưa làm.”
Giang Phù Nguyệt khựng lại, cô rút một tờ nháp trong cuốn vở bài tập đã xem trước đó ra: “‘Còn đâu’ là chỉ đề trong này à?”
Em trai Giang vô thức gật đầu, sau đó như nhớ ra chuyện gì mà thốt lên: “Vâng.”
“Tự em chép ra?”
“Vâng.”
“Đề Olympic Toán?”
Mắt Giang Trầm Tinh sáng lên: “Chị biết à?”
Giang Phù Nguyệt không trả lời mà hỏi: “Không có đề thi thử sao?”
“Phải học lớp Olympic thì mới có…”
Giang Trầm Tinh biết trong nhà không có tiền cho cậu đăng ký nên không nhắc, nhưng cậu thực sự rất thích, thế nên đã mượn đề của bạn cùng bàn rồi chép vào nháp, mang về làm.
“Những đề em không biết làm thì sao?”
Giang Trầm Tinh mím môi, cúi đầu.
Giang Phù Nguyệt vừa nhìn đã hiểu, với tính cách của cậu, cậu sẽ không chủ động hỏi bạn bè, càng không hỏi thầy cô.
“Những bài nào không biết?”
Giang Trầm Tinh ngẩng phắt đầu lên, trong lòng có một suy đoán nhưng lại không dám tin.
“Không có à?”
“Có ạ.”
Lưỡi bắt đầu xoắn lại: “Câu này, câu này, còn cả ba câu cuối nữa, kết quả em tính ra không giống với đáp án…”
Giang Phù Nguyệt nhìn lướt qua: “Em lấy một tờ nháp mới ra đây.”
Giang Trầm Tinh lập tức làm theo, trong đôi mắt đào hoa giống Giang Phù Nguyệt tràn đầy mong chờ và tin tưởng, hoàn toàn quên mất chị mình là một đứa học dốt.
“Em xem câu này trước, gia công một lô linh kiện, theo kế hoạch ban đầu thì mỗi ngày sẽ làm xong 15 linh kiện, qua một khoảng thời gian là có thể hoàn thành, khi hoàn thành 3/5 nhiệm vụ, áp dụng công nghệ mới vào quá trình, hiệu suất công việc tăng 20%… Về bản chất, đây thực ra là... đầu tiên tính toán mỗi ngày làm được bao nhiêu khi đã được nâng cao hiệu suất…”
“Chị! Em hiểu rồi!”
Giang Phù Nguyệt gật đầu, cô không giảng các bước tiếp theo mà đổi một bài toán khác: “Hai người A và B chạy trên đường chạy hình tròn dài 400 mét…”
Mười lăm phút sau, ánh mắt Giang Trầm Tinh nhìn Giang Phù Nguyệt chỉ còn có sùng bái.
“Chị ơi, chị giỏi quá!”
Giang Phù Nguyệt sờ đầu cậu, làm xong mới thấy hành động này quá thân thiết, cô nhớ kiếp trước cô cũng từng dịu dàng và thân thiết với một “em trai” như thế, nhưng đổi lại, cô chỉ nhận được sự vứt bỏ và phản bội.
Sắc mặt Giang Phù Nguyệt lạnh xuống, ánh mắt trở về vẻ hững hờ, cô đứng dậy đi ra phòng khách.
Giang Trầm Tinh ngơ ngác cầm bút, sắc mặt trắng bệch.
Có phải cậu đã làm gì sai không?
Tối hôm đó, hai chị em không còn nói gì nữa.
Có mấy lần Giang Trầm Tinh muốn nói chuyện, song Giang Phù Nguyệt lại làm lơ, cuối cùng cậu vò đầu bứt tai, chẳng khác nào một cọng cỏ héo.
Ban đêm tĩnh lặng.
Giang Phù Nguyệt nằm im ở giường dưới, cho tới khi nghe thấy tiếng mở cửa của cha mẹ, cô mới nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Cô nghĩ, Giang Trầm Tinh và Lâu Minh Tâm khác nhau…
Hôm sau, Giang Trầm Tinh còn chưa gọi, Giang Phù Nguyệt đã dậy trước rồi, cô nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi đi tới trường.
“Cậu muốn nộp bài tập?”
Nam sinh ngồi phía trước kinh ngạc há to miệng.
Giang Phù Nguyệt không nói nhiều mà giao thẳng bài tập cho cậu ta.
Lưu Bác Văn mơ màng nhận lấy, sau đó lại mơ màng truyền lên trên, cho tới khi chuông vào lớp vang lên, cậu ta mới bừng tỉnh.
Đệch! Học sinh đứng cuối lớp thế mà lại nộp bài tập?!
Mặt trời có mọc đằng Tây đâu?
Tiết một, hai là Ngữ Văn, lần này Giang Phù Nguyệt không ngủ mà lấy bài tập Lý ra làm.
Học kỳ này đã qua hơn nửa, sách và bài tập của nguyên chủ gần như còn mới nguyên, cô chỉ đành học lại từ đầu.
Tuy hôm qua cô đã đọc lướt qua kiến thức, nhớ hết rồi, song cô vẫn không phải học sinh cấp ba, có một số bài tập cần phải làm thì mới hiểu.
Có điều Giang Phù Nguyệt không làm hết, cô chỉ làm mỗi dạng một bài thôi, gặp những bài giống nhau thì cô sẽ bỏ qua.
Thế nên, ở góc nhìn của Vạn Tú Đồng, cô ấy chỉ thấy người bạn cùng bàn bắt đầu trở nên thần bí từ hôm qua tùy tiện chọn bài tập Lý để làm, trung bình một phút có thể xong hai trang.
Thỉnh thoảng có một số bài tập cô sẽ lược bỏ cách làm mà viết thẳng đáp án luôn, không cần dùng tới nháp.
Vạn Tú Đồng xáp lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang làm đề à?”
“Ừm.”
“Nhanh vậy sao?”
Vạn Tú Đồng trợn mắt há mồm.
“Đi lấy nước không?”
“Có! Có!”
Vạn Tú Đồng cảm thấy được cưng mà lo sợ.
Tiết ba, bốn là Toán, sau khi chuông vào lớp vang lên, Từ Kinh kẹp một tập đề đi vào: “Các em đóng sách vở lại, để bút và nháp lên trên bàn, chúng ta làm một bài kiểm tra.”
Cả lớp kêu than ầm ĩ.
Không biết có phải ảo giác của Giang Phù Nguyệt không mà cô cứ cảm thấy Từ Kinh nhìn về phía cô mấy lần.
Sau khi bài kiểm tra bắt đầu, cả phòng học rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng giấy lật qua lật lại.
Giang Phù Nguyệt dùng nửa phút để đọc đề bài, bỗng, ánh mắt cô dừng ở câu hỏi thêm điểm, tiếp đến, cô ngẩng đầu nhìn Từ Kinh một cách… sâu xa.
Từ Kinh như cảm nhận được và nhìn lại cô, sau đó lập tức chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Thế mà cô lại nhìn ra mấy phần chột dạ trong ánh mắt của ông.
Giang Phù Nguyệt cong môi, thú vị thật…
Cô không kéo dài thời gian mà lập tức vùi đầu vào làm.
Câu trắc nghiệm và điền vào chỗ trống rất nhanh, chỉ mất chưa tới năm phút đồng hồ, câu hỏi chứng minh không thể lược bớt bước giải nên cô chỉ đành viết từng bước một ra.
Đề không khó lắm, chỉ cần áp dụng công thức là làm được ngay.
Giang Phù Nguyệt làm xong tất cả chỉ mất có hai mươi phút.
Câu cuối cùng là câu thêm điểm, chậc, được cộng thêm hẳn ba mươi điểm. Lúc này, cô mới lấy giấy nháp ra…
Vào khoảng nửa cuối thời gian kiểm tra, Giang Phù Nguyệt gục đầu xuống bàn ngủ say sưa.
Cho tới khi lớp phó học tập lên tiếng thu bài thì Vạn Tú Đồng mới gọi cô dậy, cô tiện tay nộp bài làm lên bàn trên.
Lưu Bác Văn lại một lần nữa chấn động, thế mà cô đã điền hết tất cả các chỗ trống?
Lúc lớp phó học tập giao bài kiểm tra cho Từ Kinh, cậu ta đã thấy trên mặt thầy giáo được xưng là “Phật hệ” tỏ ra sốt sắng.
Từ Kinh nhận được tập bài kiểm tra liền lập tức bước nhanh về phòng làm việc, sau đó lấy bài kiểm tra của Giang Phù Nguyệt ra…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook