Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi
-
Chương 20: Từ Tường phát bệnh
Editor: Puck - Diễn đàn
Sau khi Từ Tường cơm nước xong ở nhà họ Trương trở về khu thanh niên trí thức.
Chỗ ngực Từ Tường mơ hồ đau đớn, giống như có thứ gì đó đang không ngừng ngọ nguậy, anh cố nén đau đớn đi cùng một chỗ với Tô Mặc Nhiên.
“Anh làm sao vậy?” Tô Mặc Nhiên hỏi.
“Hả? A, không có gì.” Ở đây trừ Thạch Cương, hai ông cụ Trương Hoài Dật và Bạch Minh Viễn ra, những người khác cũng không biết bệnh tình của mình, anh cũng không thể nhiều lời.
“Em thấy anh đầu đầy mồ hôi, đôi môi tái nhợt, giống như dáng vẻ quá không thoải mái.” Tô Mặc Nhiên làm bộ như tò mò hỏi.
“Có thể do hai ngày nay thân thể không tốt lắm, hôm nay lại uống rượu, thân thể hơi yếu, nghỉ ngơi một đêm sẽ hết chuyện.”
“Vậy thì tốt.” Tô Mặc Nhiên cũng không hỏi tới, trong lòng suy nghĩ kết quả không sai biệt lắm với dự đoán của cô.
Từ Tường về đến nhà, vừa bước vào phòng, Thạch Cương liền từ phòng bên cạnh đi tới, nhìn bước chân Từ Tường hơi choạng vạng lập tức đỡ cậu ấy ngồi trên giường gạch.
“Sao lại thế này, sao lại giống như bệnh trạng phát bệnh, không phải còn chưa tới thời gian sao?” Thạch Cương tỏ vẻ trầm trọng hỏi. dinendian.lơqid]on
“Không có việc gì, không nghiêm trọng, chính là trước ngực hơi đau, chắc không phải phát bệnh.” Từ Tường đưa tay đè lên ngực, đau đớn hôm nay tới kỳ quái, chẳng lẽ bệnh tình có gì thay đổi? Hay là…
“Trước tiên uống thuốc đi.” Thạch Cương nhanh chóng lấy viên thuốc Từ Tường thường uống ra, rót cho cậu ấy ly nước.
Từ Tường nhận lấy nước và thuốc uống vào, sau khi uống thuốc vào cảm thấy tốt hơn nhiều, cả người cũng thả lỏng xuống.
“Gặp được Liễu Nghiên Vũ?” Từ Tường hỏi.
“Gặp được.”
“Đưa gạo cho người ta rồi?”
“Đã đưa rồi, buổi tối Tô Mặc Nhiên trở lại cô ấy chắc biết phải làm sao.”
“Không gặp cha mẹ cô ấy sao?”
“Không gặp, chỉ có điều trạng thái của Liễu Nghiên Vũ dường như không tệ, không có cái gì mà đau lòng sa sút như cậu nói, vậy phải làm sao bây giờ, hôm nay gặp tớ còn tỏ vẻ đề phòng, giống như sợ tớ ăn luôn cô ấy đi.” Thạch Cương nói tỏ vẻ thất bại.
“Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kìa.” Từ Tường thầm nghĩ trong lòng, Liễu Nghiên Vũ đề phòng cậu còn đề phòng một chút cũng không sai, cậu vốn muốn ăn cô ấy, không chỉ ăn người còn định ăn luôn cả tim, cậu đồ sói đuôi dài này.
“Hôm nay cậu ở nhà họ Trương làm cái gì, tại sao bệnh tình lại đột nhiên phát tác?”
“Cũng vẫn ăn uống như bình thường không có gì đặc biệt, phải nói đặc biệt chính là ăn hai viên kẹo táo đỏ mật ong Tô Mặc Nhiên mang đến, sau đó cảm thấy ngực hơi đau một chút, chẳng lẽ…” Trong mắt Từ Tường thoáng qua một tia sáng, anh cảm thấy lần đột nhiên phát bệnh này của anh khẳng định không thoát khỏi liên quan tới Tô Mặc Nhiên, có lẽ cô ấy biết được cái gì, nhìn một tay nắn xương của cô ấy cũng biết cô ấy không đơn giản, nhìn dáng vẻ chắc lúc nào tìm thời gian gặp cô ấy. diee ndda fnleeq uysd doon
“Cậu hoài nghi kẹo táo đỏ mật ong có vấn đề?”
“Sợ rằng không chỉ kẹo táo đỏ mật ong có vấn đề, người làm kẹo táo đỏ mật ong còn là vấn đề lớn hơn.” Từ Tường khẳng định nói.
“Có ý gì? Tô Mặc Nhiên có vấn đề?” Thạch Cương cảm thấy chuyện này không thể nào, anh và Từ Tường tới đây thân phận đều được bảo vệ cẩn mật, lại nói Tô Mặc Nhiên là cháu gái của bạn ông cụ Trương, nếu như có vấn đề ông cụ Trương không thể nào không rõ ràng!
“Thì có lẽ vậy, chuyện này tớ phải thương lượng một chút với ông nội, xem ông cụ nói như thế nào.” Ngày mai Từ Tường sẽ đi gửi điện báo.
“Vậy cũng được, cậu nghỉ một lát, tớ đi múc nước cho cậu, tắm xong đi ngủ sớm một chút.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi Tô Mặc Nhiên trở về nhà suy nghĩ một chút tình cảnh ăn cơm tối nay cũng xác định được Từ Tường đúng là trúng thất nhật phệ tâm cổ, hôm nay cô cố ý mang kẹo táo đỏ mật ong đi, chính là định thử dò xét phản ứng của Từ Tường một chút. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, Từ Tường ăn hai viên kẹo táo đỏ mật ong xong liền biến sắc, mặc dù hết sức che giấu, nhưng vẫn không chạy thoát được ánh mắt của cô.
Từ Tường này thật sự giống như trâu bò, đau đớn khoan tim như vậy cũng có thể nhịn. Nếu như nói đứt tay là đau đớn cấp một, phụ nữ sinh con là đau đớn cấp mười, vậy thất nhật phệ tâm cổ này chính là cấp hai mươi, đoán chừng năm đó Quan Vũ cạo xương chữa thương cũng không khác anh ta lắm.
Bản thân cô là người chỉ bị vết thương nhỏ thôi đã đau chết đi sống lại đau nửa ngày, thật sự không thể giải thích được cứ mỗi bảy ngày đau một lần là khái niệm gì, nhưng chuyện này cũng không làm trở ngại cô kính nể Từ Tường con “Rùa Ninja” này, dựa vào điểm này, cô đều có kích động lập tức đi giải độc giúp anh ta.
Cô chui vào trong không gian, lật tất cả sách thuốc liên quan đến cổ và độc trong không gian ra cẩn thận tìm đọc, cần phải làm không hề có chút sơ hở nào. Cô chưa từng tiếp xúc với thứ này, chỉ có thể theo sách thuốc tự mình tìm hiểu, trước khi chưa hết sức nắm chắc vẫn không hành động thiếu suy nghĩ để tránh biến khéo thành vụng.
Trong lòng Tô Mặc Nhiên suy nghĩ không nóng nảy từ từ nghiên cứu, bên chỗ Từ Tường lại không nghĩ như vậy rồi. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Từ Tường bị trúng bệnh lạ này từ năm năm trước, tìm hiểu danh y khắp thiên hạ đều bó tay hết cách vốn không biết anh bị bệnh gì, càng đừng nói tới tiến hành điều trị, chỉ có thể dựa vào tác dụng của thuốc để giảm bớt cảm giác đau đớn. Hơn nữa chất độc này tổn hại chức năng cơ thể làm ngăn chặn tuổi thọ, rất nhiều bác sỹ đều kết luận anh sống không quá ba mươi tuổi, năm nay anh đã hai mươi tuổi rồi, nói cách khác tính đi tính lại cũng chỉ có tám năm tuổi thọ. Gia tộc vì vậy mà gặp đả kích khổng lồ, anh là người đàn ông duy nhất vào thế hệ này của nhà họ Từ, trung niên tang con, tuổi già tang cháu, không người nối nghiệp, gãy người hương khói là một phương pháp ác liệt nhất.
Hiện giờ không dễ dàng có người biết được loại bệnh này, dường như còn hết sức hiểu rõ, đây quả thật khiến cho anh mừng rỡ như điên, anh lập tức gửi điện báo cho ông cụ Từ chưởng môn nhà họ Từ ở Kinh thành, báo lại tình huống một lần, hỏi thăm có phải chọn lựa hành động không.
Sau khi ông cụ Từ nhận được điện báo do cháu nội gửi về, một mình trốn trong thư phòng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ông kêu Từ Tường trước không nên hành động thiếu suy nghĩ. Tật bệnh mà danh y thiên hạ này cũng chưa bao giờ nghe tới, một cô gái nhỏ lại biết, chuyện này như thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.
Ông cụ kêu Từ Tường tiếp tục tiếp xúc với Tô Mặc Nhiên thuận tiện dò thăm xem có tình huống khác thường gì không, chờ ông tra rõ bối cảnh gia đình Tô Mặc Nhiên rồi lại nói. Sau khi gửi điện báo cho Từ Tường xong, ông cụ lập tức kêu người dưới đi thu thập tất cả tin tức về Tô Mặc Nhiên, cố hết sức càng chi tiết càng tốt.
Ông cụ Từ nói với Từ Tường, nếu như cô ấy cầm thứ gì đến dò xét cháu nói không chừng hiện giờ đang chờ cháu đi mắc câu, vẫn chờ một chút, nói không chừng cô ấy chờ không kịp liền tự mình đưa tới cửa.
Từ Tường suy nghĩ một chút cảm thấy không tệ, nếu như cô ấy muốn đưa tới sự chú ý của mình nhất định có toan tính, mình không thể làm gì khác ơn là đợi cô ấy bại lộ bí mật là được.
Đáng tiếc hai ông cháu nhà họ Từ đều nghĩ sai, Tô Mặc Nhiên vốn không phát hiện ra Từ Tường đã phát giác chuyện cô biết bệnh của anh. Đời trước Tô Mặc Nhiên chính là một trạch nữ chưa từng trải qua âm mưu quỷ kế gì, tâm cơ không sâu. Tại sao có thể so sánh được với Từ Tường người ra đời trong gia tộc lớn, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh đấu tranh quyền lực tôi lừa anh gạt, sao cô có thể nghĩ đến sức quan sát của Từ Tường lại nhạy cảm như thế, nhất định chính là nhân tinh *. Cô thử dò xét Từ Tường chính là bởi vì tò mò, hiện giờ xác định rồi đương nhiên quan tâm cũng không có, mặc dù cô bội phục kiên nghị ẩn nhẫn của Từ Tường nhưng sẽ không vội vàng đi ôm chuyện, cô và Từ Tường cũng chính là quan hệ đồng nghiệp bình thường, nói khó nghe một chút chính là sống chết của anh không liên quan một chút nào đến cô.
(*) Nhân tinh: chỉ một người đặc biệt có tâm nhãn, có khả năng tính kế, đối nhân xử thế khôn khéo, không dễ gạt gẫm, xử sự khéo léo đưa đẩy không chịu thiệt thòi.
Nếu như Từ Tường muốn đợi Tô Mặc Nhiên chủ động đi tìm anh, vậy anh nhất định phải thất vọng.
Sau khi Từ Tường cơm nước xong ở nhà họ Trương trở về khu thanh niên trí thức.
Chỗ ngực Từ Tường mơ hồ đau đớn, giống như có thứ gì đó đang không ngừng ngọ nguậy, anh cố nén đau đớn đi cùng một chỗ với Tô Mặc Nhiên.
“Anh làm sao vậy?” Tô Mặc Nhiên hỏi.
“Hả? A, không có gì.” Ở đây trừ Thạch Cương, hai ông cụ Trương Hoài Dật và Bạch Minh Viễn ra, những người khác cũng không biết bệnh tình của mình, anh cũng không thể nhiều lời.
“Em thấy anh đầu đầy mồ hôi, đôi môi tái nhợt, giống như dáng vẻ quá không thoải mái.” Tô Mặc Nhiên làm bộ như tò mò hỏi.
“Có thể do hai ngày nay thân thể không tốt lắm, hôm nay lại uống rượu, thân thể hơi yếu, nghỉ ngơi một đêm sẽ hết chuyện.”
“Vậy thì tốt.” Tô Mặc Nhiên cũng không hỏi tới, trong lòng suy nghĩ kết quả không sai biệt lắm với dự đoán của cô.
Từ Tường về đến nhà, vừa bước vào phòng, Thạch Cương liền từ phòng bên cạnh đi tới, nhìn bước chân Từ Tường hơi choạng vạng lập tức đỡ cậu ấy ngồi trên giường gạch.
“Sao lại thế này, sao lại giống như bệnh trạng phát bệnh, không phải còn chưa tới thời gian sao?” Thạch Cương tỏ vẻ trầm trọng hỏi. dinendian.lơqid]on
“Không có việc gì, không nghiêm trọng, chính là trước ngực hơi đau, chắc không phải phát bệnh.” Từ Tường đưa tay đè lên ngực, đau đớn hôm nay tới kỳ quái, chẳng lẽ bệnh tình có gì thay đổi? Hay là…
“Trước tiên uống thuốc đi.” Thạch Cương nhanh chóng lấy viên thuốc Từ Tường thường uống ra, rót cho cậu ấy ly nước.
Từ Tường nhận lấy nước và thuốc uống vào, sau khi uống thuốc vào cảm thấy tốt hơn nhiều, cả người cũng thả lỏng xuống.
“Gặp được Liễu Nghiên Vũ?” Từ Tường hỏi.
“Gặp được.”
“Đưa gạo cho người ta rồi?”
“Đã đưa rồi, buổi tối Tô Mặc Nhiên trở lại cô ấy chắc biết phải làm sao.”
“Không gặp cha mẹ cô ấy sao?”
“Không gặp, chỉ có điều trạng thái của Liễu Nghiên Vũ dường như không tệ, không có cái gì mà đau lòng sa sút như cậu nói, vậy phải làm sao bây giờ, hôm nay gặp tớ còn tỏ vẻ đề phòng, giống như sợ tớ ăn luôn cô ấy đi.” Thạch Cương nói tỏ vẻ thất bại.
“Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kìa.” Từ Tường thầm nghĩ trong lòng, Liễu Nghiên Vũ đề phòng cậu còn đề phòng một chút cũng không sai, cậu vốn muốn ăn cô ấy, không chỉ ăn người còn định ăn luôn cả tim, cậu đồ sói đuôi dài này.
“Hôm nay cậu ở nhà họ Trương làm cái gì, tại sao bệnh tình lại đột nhiên phát tác?”
“Cũng vẫn ăn uống như bình thường không có gì đặc biệt, phải nói đặc biệt chính là ăn hai viên kẹo táo đỏ mật ong Tô Mặc Nhiên mang đến, sau đó cảm thấy ngực hơi đau một chút, chẳng lẽ…” Trong mắt Từ Tường thoáng qua một tia sáng, anh cảm thấy lần đột nhiên phát bệnh này của anh khẳng định không thoát khỏi liên quan tới Tô Mặc Nhiên, có lẽ cô ấy biết được cái gì, nhìn một tay nắn xương của cô ấy cũng biết cô ấy không đơn giản, nhìn dáng vẻ chắc lúc nào tìm thời gian gặp cô ấy. diee ndda fnleeq uysd doon
“Cậu hoài nghi kẹo táo đỏ mật ong có vấn đề?”
“Sợ rằng không chỉ kẹo táo đỏ mật ong có vấn đề, người làm kẹo táo đỏ mật ong còn là vấn đề lớn hơn.” Từ Tường khẳng định nói.
“Có ý gì? Tô Mặc Nhiên có vấn đề?” Thạch Cương cảm thấy chuyện này không thể nào, anh và Từ Tường tới đây thân phận đều được bảo vệ cẩn mật, lại nói Tô Mặc Nhiên là cháu gái của bạn ông cụ Trương, nếu như có vấn đề ông cụ Trương không thể nào không rõ ràng!
“Thì có lẽ vậy, chuyện này tớ phải thương lượng một chút với ông nội, xem ông cụ nói như thế nào.” Ngày mai Từ Tường sẽ đi gửi điện báo.
“Vậy cũng được, cậu nghỉ một lát, tớ đi múc nước cho cậu, tắm xong đi ngủ sớm một chút.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi Tô Mặc Nhiên trở về nhà suy nghĩ một chút tình cảnh ăn cơm tối nay cũng xác định được Từ Tường đúng là trúng thất nhật phệ tâm cổ, hôm nay cô cố ý mang kẹo táo đỏ mật ong đi, chính là định thử dò xét phản ứng của Từ Tường một chút. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, Từ Tường ăn hai viên kẹo táo đỏ mật ong xong liền biến sắc, mặc dù hết sức che giấu, nhưng vẫn không chạy thoát được ánh mắt của cô.
Từ Tường này thật sự giống như trâu bò, đau đớn khoan tim như vậy cũng có thể nhịn. Nếu như nói đứt tay là đau đớn cấp một, phụ nữ sinh con là đau đớn cấp mười, vậy thất nhật phệ tâm cổ này chính là cấp hai mươi, đoán chừng năm đó Quan Vũ cạo xương chữa thương cũng không khác anh ta lắm.
Bản thân cô là người chỉ bị vết thương nhỏ thôi đã đau chết đi sống lại đau nửa ngày, thật sự không thể giải thích được cứ mỗi bảy ngày đau một lần là khái niệm gì, nhưng chuyện này cũng không làm trở ngại cô kính nể Từ Tường con “Rùa Ninja” này, dựa vào điểm này, cô đều có kích động lập tức đi giải độc giúp anh ta.
Cô chui vào trong không gian, lật tất cả sách thuốc liên quan đến cổ và độc trong không gian ra cẩn thận tìm đọc, cần phải làm không hề có chút sơ hở nào. Cô chưa từng tiếp xúc với thứ này, chỉ có thể theo sách thuốc tự mình tìm hiểu, trước khi chưa hết sức nắm chắc vẫn không hành động thiếu suy nghĩ để tránh biến khéo thành vụng.
Trong lòng Tô Mặc Nhiên suy nghĩ không nóng nảy từ từ nghiên cứu, bên chỗ Từ Tường lại không nghĩ như vậy rồi. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Từ Tường bị trúng bệnh lạ này từ năm năm trước, tìm hiểu danh y khắp thiên hạ đều bó tay hết cách vốn không biết anh bị bệnh gì, càng đừng nói tới tiến hành điều trị, chỉ có thể dựa vào tác dụng của thuốc để giảm bớt cảm giác đau đớn. Hơn nữa chất độc này tổn hại chức năng cơ thể làm ngăn chặn tuổi thọ, rất nhiều bác sỹ đều kết luận anh sống không quá ba mươi tuổi, năm nay anh đã hai mươi tuổi rồi, nói cách khác tính đi tính lại cũng chỉ có tám năm tuổi thọ. Gia tộc vì vậy mà gặp đả kích khổng lồ, anh là người đàn ông duy nhất vào thế hệ này của nhà họ Từ, trung niên tang con, tuổi già tang cháu, không người nối nghiệp, gãy người hương khói là một phương pháp ác liệt nhất.
Hiện giờ không dễ dàng có người biết được loại bệnh này, dường như còn hết sức hiểu rõ, đây quả thật khiến cho anh mừng rỡ như điên, anh lập tức gửi điện báo cho ông cụ Từ chưởng môn nhà họ Từ ở Kinh thành, báo lại tình huống một lần, hỏi thăm có phải chọn lựa hành động không.
Sau khi ông cụ Từ nhận được điện báo do cháu nội gửi về, một mình trốn trong thư phòng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ông kêu Từ Tường trước không nên hành động thiếu suy nghĩ. Tật bệnh mà danh y thiên hạ này cũng chưa bao giờ nghe tới, một cô gái nhỏ lại biết, chuyện này như thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.
Ông cụ kêu Từ Tường tiếp tục tiếp xúc với Tô Mặc Nhiên thuận tiện dò thăm xem có tình huống khác thường gì không, chờ ông tra rõ bối cảnh gia đình Tô Mặc Nhiên rồi lại nói. Sau khi gửi điện báo cho Từ Tường xong, ông cụ lập tức kêu người dưới đi thu thập tất cả tin tức về Tô Mặc Nhiên, cố hết sức càng chi tiết càng tốt.
Ông cụ Từ nói với Từ Tường, nếu như cô ấy cầm thứ gì đến dò xét cháu nói không chừng hiện giờ đang chờ cháu đi mắc câu, vẫn chờ một chút, nói không chừng cô ấy chờ không kịp liền tự mình đưa tới cửa.
Từ Tường suy nghĩ một chút cảm thấy không tệ, nếu như cô ấy muốn đưa tới sự chú ý của mình nhất định có toan tính, mình không thể làm gì khác ơn là đợi cô ấy bại lộ bí mật là được.
Đáng tiếc hai ông cháu nhà họ Từ đều nghĩ sai, Tô Mặc Nhiên vốn không phát hiện ra Từ Tường đã phát giác chuyện cô biết bệnh của anh. Đời trước Tô Mặc Nhiên chính là một trạch nữ chưa từng trải qua âm mưu quỷ kế gì, tâm cơ không sâu. Tại sao có thể so sánh được với Từ Tường người ra đời trong gia tộc lớn, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh đấu tranh quyền lực tôi lừa anh gạt, sao cô có thể nghĩ đến sức quan sát của Từ Tường lại nhạy cảm như thế, nhất định chính là nhân tinh *. Cô thử dò xét Từ Tường chính là bởi vì tò mò, hiện giờ xác định rồi đương nhiên quan tâm cũng không có, mặc dù cô bội phục kiên nghị ẩn nhẫn của Từ Tường nhưng sẽ không vội vàng đi ôm chuyện, cô và Từ Tường cũng chính là quan hệ đồng nghiệp bình thường, nói khó nghe một chút chính là sống chết của anh không liên quan một chút nào đến cô.
(*) Nhân tinh: chỉ một người đặc biệt có tâm nhãn, có khả năng tính kế, đối nhân xử thế khôn khéo, không dễ gạt gẫm, xử sự khéo léo đưa đẩy không chịu thiệt thòi.
Nếu như Từ Tường muốn đợi Tô Mặc Nhiên chủ động đi tìm anh, vậy anh nhất định phải thất vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook