Sống Lại Thành Mục Niệm Từ
-
Chương 17: Hoa Đào như cũ tỏa hương thơm
Edit: Vân Nhi
Thời điểm m Âu Dương Khắc giẫy giụa trong cơn sống chết, Niệm Từ cùng Hoàng Dược Sư đang đứng ở bên bờ biển. Vi đã tớì tiết Đoan ngọ, họ đi thả thuyền giấy đã sớm làm xong tế vong linh của vợ chồng Dương thị cùng với vong linh của Mục Niệm Từ thật sự. Nhìn cây nến trong những thuyền giấy đang trôi ra xa, Niệm Từ chắp tay trước ngực, cầu nguyện trời cao phụ hộ cho Dương Khang sau này có thể vượt qua được kiếp nạn chết người.
Hai người từ từ trở về, Niệm Từ không khỏi tò mò. Nàng đã đọc qua nguyên tác, xem phim trên truyền hình, nhưng vẫn không thể nào biết được tình tiết về thân thế của Hoàng Dược Sư, không biết hắn xuất thân nơi nào, theo học thầy ở nơi đâu, ngay cả như thế nào hắn gặp được A Hành cũng không thể biết được.
“Sư phụ, cha mẹ của người khỏe mạnh không? Hôm nay là tiết Đoan ngọ, có cần phải tế bái tiên nhân không?” Nàng lên tiếng hỏi.
“Ngươi tò mò đến thế sao?”
“Dĩ nhiên rồi, đệ tử hoàn toàn không hề biết thân thế của sư phụ, ngay cả sư phụ của người con cũng không biết là ai, lại càng không biết chuyện có liên quan đến sư nương là như thế nào?”
“Đó là chuyện rất lâu trước đây, lâu quá đến ngay cả ta cũng không còn quan tâm nhớ tới. Được rồi, hôm nay là đặc biệt, ta sẽ đem chuyện xưa của ta nói cho ngươi nghe, để tránh cho ngươi oán trách vi sư quá mức thần bí với ngươi. Thừa dịp tối nay ánh trăng rất đẹp, ta với ngươi uống mấy chén, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi!”
Không bao lâu, trên bàn đá ở Tích Thúy Đình đã dọn xong mấy cái đĩa thức ăn, trên đất để một vò rượu đào hoa do chính tay Hoàng Dược Sư ủ, hai người tự mình rót uống, bắt đầu câu chuyện về nửa đời trước của Hoàng Dược Sư.
“Ta xuất thân trong nhà quan lại, phụ thân là trạng nguyên tiền triều. Cha mẹ ta từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, chỉ có duy nhất một người con chính là ta đây. Phụ thân ta cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú không gì là không biết, vị trí Trạng Nguyên đối với ông thì dễ như trở bàn tay”- Nói tới đây hắn không khỏi tự hào mỉm cười.
“Bởi vì gia cảnh bình thường, trong triều không có người thân quen, nên phụ thân ta cũng không có được trọng dụng, chẳng qua là làm một người viết thư nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện. Dáng dấp của người hết sức tuấn tú trong sáng, nho nhã ôn tồn, khiến cho không ít trọng thần quyền quý muốn kết thân cùng người, nhưng người luôn vì mẫu thân mà nhất định cự tuyệt. Mẹ ruột của ta mặc dù không phải là đại gia khuê tú, dáng dấp cũng chỉ thanh tú mà thôi, nhưng là bạn thuở nhỏ lớn lên cùng phụ thân, cũng là tài nữ có tài thực sự. Hai người có thể nói là một cặp trời sinh. Phụ thân không am hiểu đạo lý ở quan trường, lại bởi vì cự tuyệt hôn sự nên đắc tội với không ít người quyền quý, nên khi ta sáu tuổi, người đã bị giáng chức đến Lĩnh Nam. Có điều, đó là thời gian ba người chúng ta vui sướng nhất. Phụ thân không có nhiều công việc lắm, lúc nhàn hạ dạy ta học đánh cờ và thi từ ca phú, hoặc là mang theo mẫu thân và ta cùng du sơn ngoạn thủy. Chúng ta đã biến Lĩnh Nam thành vùng đất du ngoạn tuyệt vời.” Nói tới chỗ này, hắn trầm mặc thật lâu, giống như là đang trở về thời gian vui sướng đó!
“Sau đó thì sao?” Niệm Từ không nhẫn nại được hỏi tới.
“Có thể nói thời gian vui vẻ không kéo dài, người trên đời không thể lúc nào cũng vui vẻ qua ngày. Đại khái là trời cao ghen tỵ với hạnh phúc của chúng ta đi? Khi ta được mười tuổi, Lĩnh Nam tự nhiên mưa lớn liên tục mấy ngày, vô số dân chúng chịu thiên tai, phụ thân không đành lòng đứng nhìn nên cả ngày luôn lo việc cứu trợ, thân thể chống đỡ không nổi nên đã ngã bệnh. Trước khi người lâm chung đã cầm chặt lấy tay ta, dặn dò ta phải sống cuộc sống mình mong muốn, không cần để ý người khác nghĩ như thế nào. Sau khi phụ thân ta qua đời, mẫu thân khóc nhận lỗi với ta, bà thật sự không thể sống thiếu phụ thân, nên đã tự sát đi theo. Trong vòng một ngày ta đã mất đi cả cha và mẹ!” Hắn vừa nói vừa nhắm hai mắt lại.
Niệm Từ rót đầy chén của sư phụ, im lặng một chút rồi nói:
“Người đã chôn cất song thân ở đâu? Chờ khi chúng ta rời đảo thì Niệm Từ sẽ theo người đến đó tế bái!”
Hoàng Dược Sư uống cạn ly rượu, nói tiếp:
“Cha của ta thật không phải là người bình thường. Lĩnh Nam là nơi cả nhà ta lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng, phụ thân thích nó rộng lớn mạnh mẽ. Người nói với ta không chỉ một lần là chờ khi người qua đời nhất định phải giống như ngư dân an táng tại biển rộng bao la. Thấy vật nhớ người, nếu như ta nhớ người thì cũng không cần biết người ở chỗ nào, nước trong thiên hạ chỉ ở một nơi, không cần câu nệ nơi nào múc một chén nước là đã trọn tâm. Cho nên ta đặc biệt mua một chiếc thuyền, đem cha mẹ đặt lên trên, đợi thuyền đi tới biển sâu sẽ không chịu nổi sóng biển vỗ vào mà vỡ tan ra, thân thể cha mẹ ta có thể yên giấc ngàn thu nơi biển rộng”
“Người quyết định sống ở trên đảo có phải là vì có ý muốn tưởng nhớ song thân của mình không?”- Niệm Từ chợt nghĩ ra hỏi.
“Đúng vậy. Sống ở đây thì giống như chúng ta vẫn ở bên nhau vậy. Không hổ là đệ tử của Hoàng Dược Sư ta, lập tức có thể nghĩ ra được lý do”- Hoàng Dược Sư vui vẻ nói.
“Vậy thì tại sao trên đảo này người trồng đủ loại hoa đào vậy?”
“Hoa đào là loại hoa mẫu thân của ta thích nhất. Ngươi có chú ý đến rừng trúc ở bên cạnh không? Ta cảm thấy khí chất của phụ thân giống như cây trúc, nên trên đảo trồng hai loại cây này đại biểu cho cha mẹ ta”
“Sư phụ người thật là tài tình!”- Niệm Từ trong mắt tràn đầy sùng bái.
“Được rồi, tiếp tục chuyện xưa của ta. Đưa tiễn cha mẹ xong, ta đem gia nhân trong nhà phân phó hết, bắt đầu hành trình đi ngàn dặm đường học vạn quyển sách. Trong nhiều năm phiêu bạt một mình, ta đào sâu nghiên cứu những gì phụ thân đã dạy, đồng thời học tập thêm nhiều kiến thức mới. Sauk hi phụ thân qua đời, đầu tiên, ta khổ học về dược lý, trong chuyến đi cũng áp dụng rất nhiều vào thực tế. Vô tình ta bắt đầu tập luyện võ công, sau lại được cao thủ chỉ điểm nên phát triển thêm. Cuối cùng, sau nhiều năm đi khắp đại giang nam bắc, ta đem suy nghĩ cảm nhận viết lại thành sách, rồi lại phân chia ra thành hệ thống, cứ gia tăng thêm không hề đứt đoạn, trở thành suối nguồn kiến thức của ta.”
“Vậy võ công của sư phụ rốt cục là xuất thân từ môn phái nào? Sư phụ của người là ai?”- Nàng tiếp tục đặt câu hỏi.
“Võ công cũng như sở trường khác của ta, đều là do ta tổng hợp tinh hoa của rất nhiều trường phái khác nhau, dựa vào đặc điểm của chính mình mà sáng chế ra môn võ công thích hợp với bản thân nhất. Mặc dù ta được không ít cao nhân chỉ điểm, nhưng ta chưa từng bái sư, ta thấy không có ai có tư cách làm sư phụ của ta. Ta chỉ thừa nhận duy nhất phụ thân ta đã dạy cho ta vỡ lòng về văn chương”- Hoàng Dược Sư cuồng vọng nói.
"Sư phụ, người thật là thiên tài!" Nàng ca ngợi
“Vậy người làm sao xây đảo Đào Hoa vậy?”
“Khi đó ta khoảng chừng hai mươi, hai mốt tuổi, tình cờ lạc đến chỗ này. Trên đảo này có hải tặc, thường xuyên quấy rối tàu thuyền qua lại và ngư dân quanh đây, nên ta nhất thời nhiệt huyết ra tay diệt trừ. Ta rất thích đảo này, nên đem những tên may mắn sống sót bắt làm nô bộc, để cho bọn họ xây dựng đảo Đào Hoa, cứ thế là được hình dáng như bây giờ”
“Họ chính là ách bộc bây giờ sao? Đệ tử thấy bọn hắn cũng đâu có lớn tuổi lắm đâu”
“Đừng tưởng. Năm đó bọn chúng còn nhỏ, đã giết người theo phương thức cực kỳ tàn nhẫn. Trong quá trình xây dựng nên hòn đảo này, mấy thanh niên cường tráng đó từng có vô số lần phản kháng, lần nào cũng bị ta trấn áp xuống, nên số người càng ngày càng ít nhưng cũng càng hiểu chuyện hơn.”- Hoàng Dược Sư nói.
“Vậy thì người và sư nương làm sao mà quen biết?” -Niệm Từ quyết tâm hỏi tới.
“A Hành ư? Thật ra chúng ta là được chỉ phúc vi hôn. Cha nàng cùng cha ta là quan lại cùng kỳ, năm đó hai nhà hết sức thân thiết. Trước khi ta ra đời, hai nhà đã nói nếu là con gái thì phải làm dâu nhà người kia. Nhưng ai ngờ mẹ ta lại sinh con trai, mà mẫu thân của nàng cũng sinh ra hai người con trai. Sau đó, bởi vì bất đồng ý kiến mà cảm tình hai nhà dần dần lạnh nhạt. Năm chúng ta đi Lĩnh Nam thì A Hành ra đời, nhưng hai nhà không hề nhắc đến chuyện này nữa. Sau khi ta tạo nên đảo Đào Hoa, ta đi hoàng cung tính muốn lấy một ít đồ trang trí, trên đường trùng hợp cứu được xe của A Hành đi dâng hương bị lật xe. Biết gia thế của nàng, dĩ nhiên là ta biết được nàng chính là nàng dâu không có duyên kia. Thật ra thì lúc đó ta cũng chỉ xem nàng như muội muội mà đối đãi, thường hay đến thăm nàng. Không biết nàng đối với ta nảy sinh tình cảm khi nào, trong ngày thành thân nàng đã dứt khoát để lại phong thư cho cha mẹ, mặc giá y bỏ trốn cùng ta trở lại đảo Đào Hoa. Sau hai năm hạnh phúc bên nhau, nàng đã mang đến cho ta một nữ nhi khả ái nhất thiên hạ này”.
“Sư phụ, như vậy cũng đã đủ rồi. Bất kể như thế nào thì người vẫn luôn có khoảng thời gian tốt đẹp cùng người mình yêu thương để tưởng nhớ lại, như vậy không phải đã đủ rồi sao? Vì người cùng sư nương phu thê ân ái, cạn chén”- Hai người cùng uống cạn rượu trong chén, Niệm Từ gục ở trên bàn đá mà ngủ. Hoàng Dược Sư nhìn đồ đệ cưng, lấy tiêu ngọc ra thổi Bích Hải Triều Sinh Khúc, không biết là đang nhớ tới tuổi thơ sung sướng hay là ngày cưới ngọt ngào.
Lời Tác Giả: Đây chính là thân thế của Hoàng Dược Sư trong suy nghĩ của ta!!!
Thời điểm m Âu Dương Khắc giẫy giụa trong cơn sống chết, Niệm Từ cùng Hoàng Dược Sư đang đứng ở bên bờ biển. Vi đã tớì tiết Đoan ngọ, họ đi thả thuyền giấy đã sớm làm xong tế vong linh của vợ chồng Dương thị cùng với vong linh của Mục Niệm Từ thật sự. Nhìn cây nến trong những thuyền giấy đang trôi ra xa, Niệm Từ chắp tay trước ngực, cầu nguyện trời cao phụ hộ cho Dương Khang sau này có thể vượt qua được kiếp nạn chết người.
Hai người từ từ trở về, Niệm Từ không khỏi tò mò. Nàng đã đọc qua nguyên tác, xem phim trên truyền hình, nhưng vẫn không thể nào biết được tình tiết về thân thế của Hoàng Dược Sư, không biết hắn xuất thân nơi nào, theo học thầy ở nơi đâu, ngay cả như thế nào hắn gặp được A Hành cũng không thể biết được.
“Sư phụ, cha mẹ của người khỏe mạnh không? Hôm nay là tiết Đoan ngọ, có cần phải tế bái tiên nhân không?” Nàng lên tiếng hỏi.
“Ngươi tò mò đến thế sao?”
“Dĩ nhiên rồi, đệ tử hoàn toàn không hề biết thân thế của sư phụ, ngay cả sư phụ của người con cũng không biết là ai, lại càng không biết chuyện có liên quan đến sư nương là như thế nào?”
“Đó là chuyện rất lâu trước đây, lâu quá đến ngay cả ta cũng không còn quan tâm nhớ tới. Được rồi, hôm nay là đặc biệt, ta sẽ đem chuyện xưa của ta nói cho ngươi nghe, để tránh cho ngươi oán trách vi sư quá mức thần bí với ngươi. Thừa dịp tối nay ánh trăng rất đẹp, ta với ngươi uống mấy chén, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi!”
Không bao lâu, trên bàn đá ở Tích Thúy Đình đã dọn xong mấy cái đĩa thức ăn, trên đất để một vò rượu đào hoa do chính tay Hoàng Dược Sư ủ, hai người tự mình rót uống, bắt đầu câu chuyện về nửa đời trước của Hoàng Dược Sư.
“Ta xuất thân trong nhà quan lại, phụ thân là trạng nguyên tiền triều. Cha mẹ ta từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, chỉ có duy nhất một người con chính là ta đây. Phụ thân ta cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú không gì là không biết, vị trí Trạng Nguyên đối với ông thì dễ như trở bàn tay”- Nói tới đây hắn không khỏi tự hào mỉm cười.
“Bởi vì gia cảnh bình thường, trong triều không có người thân quen, nên phụ thân ta cũng không có được trọng dụng, chẳng qua là làm một người viết thư nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện. Dáng dấp của người hết sức tuấn tú trong sáng, nho nhã ôn tồn, khiến cho không ít trọng thần quyền quý muốn kết thân cùng người, nhưng người luôn vì mẫu thân mà nhất định cự tuyệt. Mẹ ruột của ta mặc dù không phải là đại gia khuê tú, dáng dấp cũng chỉ thanh tú mà thôi, nhưng là bạn thuở nhỏ lớn lên cùng phụ thân, cũng là tài nữ có tài thực sự. Hai người có thể nói là một cặp trời sinh. Phụ thân không am hiểu đạo lý ở quan trường, lại bởi vì cự tuyệt hôn sự nên đắc tội với không ít người quyền quý, nên khi ta sáu tuổi, người đã bị giáng chức đến Lĩnh Nam. Có điều, đó là thời gian ba người chúng ta vui sướng nhất. Phụ thân không có nhiều công việc lắm, lúc nhàn hạ dạy ta học đánh cờ và thi từ ca phú, hoặc là mang theo mẫu thân và ta cùng du sơn ngoạn thủy. Chúng ta đã biến Lĩnh Nam thành vùng đất du ngoạn tuyệt vời.” Nói tới chỗ này, hắn trầm mặc thật lâu, giống như là đang trở về thời gian vui sướng đó!
“Sau đó thì sao?” Niệm Từ không nhẫn nại được hỏi tới.
“Có thể nói thời gian vui vẻ không kéo dài, người trên đời không thể lúc nào cũng vui vẻ qua ngày. Đại khái là trời cao ghen tỵ với hạnh phúc của chúng ta đi? Khi ta được mười tuổi, Lĩnh Nam tự nhiên mưa lớn liên tục mấy ngày, vô số dân chúng chịu thiên tai, phụ thân không đành lòng đứng nhìn nên cả ngày luôn lo việc cứu trợ, thân thể chống đỡ không nổi nên đã ngã bệnh. Trước khi người lâm chung đã cầm chặt lấy tay ta, dặn dò ta phải sống cuộc sống mình mong muốn, không cần để ý người khác nghĩ như thế nào. Sau khi phụ thân ta qua đời, mẫu thân khóc nhận lỗi với ta, bà thật sự không thể sống thiếu phụ thân, nên đã tự sát đi theo. Trong vòng một ngày ta đã mất đi cả cha và mẹ!” Hắn vừa nói vừa nhắm hai mắt lại.
Niệm Từ rót đầy chén của sư phụ, im lặng một chút rồi nói:
“Người đã chôn cất song thân ở đâu? Chờ khi chúng ta rời đảo thì Niệm Từ sẽ theo người đến đó tế bái!”
Hoàng Dược Sư uống cạn ly rượu, nói tiếp:
“Cha của ta thật không phải là người bình thường. Lĩnh Nam là nơi cả nhà ta lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng, phụ thân thích nó rộng lớn mạnh mẽ. Người nói với ta không chỉ một lần là chờ khi người qua đời nhất định phải giống như ngư dân an táng tại biển rộng bao la. Thấy vật nhớ người, nếu như ta nhớ người thì cũng không cần biết người ở chỗ nào, nước trong thiên hạ chỉ ở một nơi, không cần câu nệ nơi nào múc một chén nước là đã trọn tâm. Cho nên ta đặc biệt mua một chiếc thuyền, đem cha mẹ đặt lên trên, đợi thuyền đi tới biển sâu sẽ không chịu nổi sóng biển vỗ vào mà vỡ tan ra, thân thể cha mẹ ta có thể yên giấc ngàn thu nơi biển rộng”
“Người quyết định sống ở trên đảo có phải là vì có ý muốn tưởng nhớ song thân của mình không?”- Niệm Từ chợt nghĩ ra hỏi.
“Đúng vậy. Sống ở đây thì giống như chúng ta vẫn ở bên nhau vậy. Không hổ là đệ tử của Hoàng Dược Sư ta, lập tức có thể nghĩ ra được lý do”- Hoàng Dược Sư vui vẻ nói.
“Vậy thì tại sao trên đảo này người trồng đủ loại hoa đào vậy?”
“Hoa đào là loại hoa mẫu thân của ta thích nhất. Ngươi có chú ý đến rừng trúc ở bên cạnh không? Ta cảm thấy khí chất của phụ thân giống như cây trúc, nên trên đảo trồng hai loại cây này đại biểu cho cha mẹ ta”
“Sư phụ người thật là tài tình!”- Niệm Từ trong mắt tràn đầy sùng bái.
“Được rồi, tiếp tục chuyện xưa của ta. Đưa tiễn cha mẹ xong, ta đem gia nhân trong nhà phân phó hết, bắt đầu hành trình đi ngàn dặm đường học vạn quyển sách. Trong nhiều năm phiêu bạt một mình, ta đào sâu nghiên cứu những gì phụ thân đã dạy, đồng thời học tập thêm nhiều kiến thức mới. Sauk hi phụ thân qua đời, đầu tiên, ta khổ học về dược lý, trong chuyến đi cũng áp dụng rất nhiều vào thực tế. Vô tình ta bắt đầu tập luyện võ công, sau lại được cao thủ chỉ điểm nên phát triển thêm. Cuối cùng, sau nhiều năm đi khắp đại giang nam bắc, ta đem suy nghĩ cảm nhận viết lại thành sách, rồi lại phân chia ra thành hệ thống, cứ gia tăng thêm không hề đứt đoạn, trở thành suối nguồn kiến thức của ta.”
“Vậy võ công của sư phụ rốt cục là xuất thân từ môn phái nào? Sư phụ của người là ai?”- Nàng tiếp tục đặt câu hỏi.
“Võ công cũng như sở trường khác của ta, đều là do ta tổng hợp tinh hoa của rất nhiều trường phái khác nhau, dựa vào đặc điểm của chính mình mà sáng chế ra môn võ công thích hợp với bản thân nhất. Mặc dù ta được không ít cao nhân chỉ điểm, nhưng ta chưa từng bái sư, ta thấy không có ai có tư cách làm sư phụ của ta. Ta chỉ thừa nhận duy nhất phụ thân ta đã dạy cho ta vỡ lòng về văn chương”- Hoàng Dược Sư cuồng vọng nói.
"Sư phụ, người thật là thiên tài!" Nàng ca ngợi
“Vậy người làm sao xây đảo Đào Hoa vậy?”
“Khi đó ta khoảng chừng hai mươi, hai mốt tuổi, tình cờ lạc đến chỗ này. Trên đảo này có hải tặc, thường xuyên quấy rối tàu thuyền qua lại và ngư dân quanh đây, nên ta nhất thời nhiệt huyết ra tay diệt trừ. Ta rất thích đảo này, nên đem những tên may mắn sống sót bắt làm nô bộc, để cho bọn họ xây dựng đảo Đào Hoa, cứ thế là được hình dáng như bây giờ”
“Họ chính là ách bộc bây giờ sao? Đệ tử thấy bọn hắn cũng đâu có lớn tuổi lắm đâu”
“Đừng tưởng. Năm đó bọn chúng còn nhỏ, đã giết người theo phương thức cực kỳ tàn nhẫn. Trong quá trình xây dựng nên hòn đảo này, mấy thanh niên cường tráng đó từng có vô số lần phản kháng, lần nào cũng bị ta trấn áp xuống, nên số người càng ngày càng ít nhưng cũng càng hiểu chuyện hơn.”- Hoàng Dược Sư nói.
“Vậy thì người và sư nương làm sao mà quen biết?” -Niệm Từ quyết tâm hỏi tới.
“A Hành ư? Thật ra chúng ta là được chỉ phúc vi hôn. Cha nàng cùng cha ta là quan lại cùng kỳ, năm đó hai nhà hết sức thân thiết. Trước khi ta ra đời, hai nhà đã nói nếu là con gái thì phải làm dâu nhà người kia. Nhưng ai ngờ mẹ ta lại sinh con trai, mà mẫu thân của nàng cũng sinh ra hai người con trai. Sau đó, bởi vì bất đồng ý kiến mà cảm tình hai nhà dần dần lạnh nhạt. Năm chúng ta đi Lĩnh Nam thì A Hành ra đời, nhưng hai nhà không hề nhắc đến chuyện này nữa. Sau khi ta tạo nên đảo Đào Hoa, ta đi hoàng cung tính muốn lấy một ít đồ trang trí, trên đường trùng hợp cứu được xe của A Hành đi dâng hương bị lật xe. Biết gia thế của nàng, dĩ nhiên là ta biết được nàng chính là nàng dâu không có duyên kia. Thật ra thì lúc đó ta cũng chỉ xem nàng như muội muội mà đối đãi, thường hay đến thăm nàng. Không biết nàng đối với ta nảy sinh tình cảm khi nào, trong ngày thành thân nàng đã dứt khoát để lại phong thư cho cha mẹ, mặc giá y bỏ trốn cùng ta trở lại đảo Đào Hoa. Sau hai năm hạnh phúc bên nhau, nàng đã mang đến cho ta một nữ nhi khả ái nhất thiên hạ này”.
“Sư phụ, như vậy cũng đã đủ rồi. Bất kể như thế nào thì người vẫn luôn có khoảng thời gian tốt đẹp cùng người mình yêu thương để tưởng nhớ lại, như vậy không phải đã đủ rồi sao? Vì người cùng sư nương phu thê ân ái, cạn chén”- Hai người cùng uống cạn rượu trong chén, Niệm Từ gục ở trên bàn đá mà ngủ. Hoàng Dược Sư nhìn đồ đệ cưng, lấy tiêu ngọc ra thổi Bích Hải Triều Sinh Khúc, không biết là đang nhớ tới tuổi thơ sung sướng hay là ngày cưới ngọt ngào.
Lời Tác Giả: Đây chính là thân thế của Hoàng Dược Sư trong suy nghĩ của ta!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook