Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa
-
Chương 199: Chương 164: Đại Kết Cục
Bảy năm sau.
Trong một căn nhà ở thủ đô, Vương Tĩnh Kỳ đứng giữa sân, nhìn xung quanh nhà mới của mình, hài lòng gật đầu.
Vị trí không tệ, cách nơi là việc của cô rất gần, sau này bọn trẻ đi học cũng rất thuận tiện. Nhà cửa cũng khá lớn, vợ chồng bọn họ, cùng ba đứa trẻ, ở cũng rộng rãi. Hơn nữa, Vương Tĩnh Kỳ hài lòng về căn nhà này, là vì khung cảnh ở đây rất đẹp.
Trời chiều ngả về tây, những tia nắng mặt trời nhu hòa chiếu xuống hồ nước trong vắt, kiến trúc tinh xảo, mấy cánh cửa màu xanh đen với viền kim loại sáng loáng, giữa sân có cây hòe tán rộng xum xuê, để mấy đứa bé chơi trò rượt bắt, xa xa truyền đến tiếng la hét cười đùa......
"Như thế nào, có hài lòng không?" Chu Cẩn Du từ phía sau ôm eo vợ.
Vương Tĩnh Kỳ ngả lưng ra sau: "Ừ, cũng được, chỉ là có hài lòng hay không, thì anh nên hỏi con gái của anh đi."
Hai người vừa nói xong, liền có ba đứa trẻ tung tăng chạy ra từ trong nhà, đi đầu là con trai lớn nhất của Chu Cẩn Du, anh bạn Khả Thư, tiếp theo là con gái bảo bối của Chu Cẩn Du, công chúa nhỏ Khả Hàm, cuối cùng là bảo bối nhỏ của cả gia đình, Đồng Đồng.
Ba đứa trẻ xem phòng ngủ của mình xong thì đi ra ngoài, liền nhìn thấy trong sân có ba với mẹ lại dính chung một chỗ.
"Tách ra, tách ra, mẹ là của con." Anh bạn Khả Thư rất là táo bạo, cậu bé và em gái đã chia rồi, mẹ là của cậu, ba là của em gái.
"Tách ra, tách ra, ba là của con." Công chúa nhỏ Khả Hàm cũng học theo bộ dạng của anh trai, chạy lên ôm bắp đùi ba mình.
Còn cô bé đáng yêu Đồng Đồng là thấp nhất trong ba đứa trẻ, chân ngắn chạy theo em trai và em gái, cuối cùng lôi kéo vạt áo của cô và dượng, bày tỏ cả hai người cô bé đều muốn.
Vì vậy vốn là hai vợ chồng đang ôm nhau, bây giờ bị ba đứa trẻ chen vào tách ra.
Hai vợ chồng buồn cười nhìn ba đứa trẻ đứng dưới chân, sau đó hạnh phúc nhìn nhau cười một tiếng.
Bảy năm, Chu Cẩn Du dùng thời gian bảy năm, để đưa cả gia đình từ thành phố D lên tỉnh thành, lại từ tỉnh thành đến thủ đô.
Trong bảy năm qua, cuộc sống của Vương Tĩnh Kỳ xảy ra rất nhiều thay đổi không giống kiếp trước. Mà lớn nhất có hai chuyện, chuyện thứ nhất là anh cả cùng chị dâu ly hôn, anh cả cũng không còn đi làm thuê cho người khác nữa, mà là cùng nhau mở soft play ground với cô, lúc đầu dọn qua sống chung nhà, sau đó cũng đi theo hai vợ chồng cô đến tỉnh thành, mặc dù còn chưa đủ để gọi là đại gia, nhưng bây giờ nhà cửa xe cộ gì cũng đã có đủ.
Chuyện thứ hai chính là Chu Cẩn Du lên chức, cũng sắp theo kịp tốc độ hỏa tiễn rồi, kiếp trước hình như Chu Cẩn Du từ thành phố D đến thủ đô cũng phải mất hơn mười năm.
Tại sao lại nhanh như vậy? Chu Cẩn Du cũng khổ tâm lắm chứ, anh cũng đâu có muốn liều mạng làm việc như vậy, sống an nhàn qua ngày thật tốt, trời là nhất, đất là nhị, anh là tam. A, sai rồi, vợ anh là tam.
Vợ anh nói là, sau khi mấy đứa trẻ đi học, vì chuyện học tập của bọn trẻ, tốt nhất không nên chuyển trường, ở nơi nào thì cứ ở yên chỗ đó. Chuyện này khiến Chu Cẩn Du vô cùng thiệt thòi.
Bốn năm trước anh chuyển công tác từ thành phố D đến tỉnh thành, vì mấy đứa trẻ phải đến nhà trẻ, nên chỉ có mình anh chuyển đến tỉnh thành sống, suốt một năm, chỉ có thứ bảy chủ nhật anh mới có thể trở về thành phố D thăm vợ con, mãi cho đến một năm sau, vợ anh mới dẫn theo mấy đứa trẻ dọn nhà đến tỉnh thành.
Lần này cần phải ổn định chỗ ở trước khi mấy đứa trẻ bắt đầu vào lớp một, nếu không cũng không biết anh phải sống một mình không ai trông nom không ai để ý thêm bao nhiêu năm nữa.
Cho nên vì sự nghiệp học tập của con trẻ, Chu Cẩn Du mới phải liều mạng chen lấn lên được vị trí ngày hôm nay, về sau trên căn bản sẽ không dọn đi nữa, an ổn ở lại chỗ này.
Lúc đầu Vương Tĩnh Kỳ còn có chút lo lắng vì kiếp này xảy ra quá nhiều biến hóa, nhưng vì bận rộn chăm sóc gia đình con cái nên cô cũng không thèm để ý nữa, có đổi cái gì thì đổi đi, tình huống xấu nhất cô cũng đã trải qua rồi, nếu có thay đổi gì, cũng là chuyện tốt, mà gặp chuyện xấu thì cô cũng tiếp tục sống thôi, không phải sao.
"Các con, mau buông tay ra đi, lát nữa mẹ đưa các con về nhà bà nội có chịu không?" Vương Tĩnh Kỳ tràn đầy vui mừng nhìn hai đứa con cùng một cháu gái.
Ừ, tại sao Đồng Đồng cũng bảy tuổi rồi, mà vẫn còn sống cùng với bọn họ?
Cái này phải kể đến chuyện tình cảm rối rắm của Vương Tuấn Kỳ cùng Triệu Bình.
Bảy năm trước, sau khi Đồng Đồng được sinh ra không lâu, Vương Tuấn Kỳ ly hôn với Triệu Bình, hai người anh đi đường anh tôi đi đường tôi. Nhưng Triệu Bình ở bên ngoài lăn lộn hơn một năm, lại quay về cầu xin Vương Tuấn Kỳ, nói là ra ngoài mới biết mình không bỏ được Vương Tuấn Kỳ, không bỏ được Đồng Đồng.
Lúc này Vương Tuấn Kỳ đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, anh không có bất kỳ lời thừa thải nào đối với vợ trước, chỉ nói một câu: "Cô không cần lưu luyến chúng tôi, chúng tôi đã sớm quên cô rồi."
Một năm sau khi ly hôn, ít nhiều gì Vương Tuấn Kỳ cũng đã nghe đến chuyện về vợ trước, ví dụ như sau khi được nhà mẹ khuyến khích ly hôn với anh, chị ta ở lại đó không được mấy tháng, thì xung đột với chị dâu của chị ta. Sau đó không biết làm sao, mẹ của Triệu Bình giới thiệu cho chị ta một người đàn ông độc thân, sau đó gả chị ta đi, nhưng Triệu Bình cũng không sống tốt, cứ nghĩ thử xem, đàn ông hơn ba mươi tuổi còn chưa tìm được đối tượng kết hôn, không có tật xấu mới là lạ, cho nên Triệu Bình tái hôn không được ba tháng lại ly hôn. Lần này nhà mẹ đẻ của Triệu Bình hoàn toàn khai trừ chị ta, sau khi ly hôn cũng không cho chị ta về nhà ở. Sau đó hình như Triệu Bình lại tìm một người đàn ông khác, nhưng không có kết hôn, cứ như vậy mà sinh sống cùng nhau.
Vậy mà một năm sau đột nhiên xuất hiện nói muốn nối lại tình xưa, đoán chừng là sau hơn một năm lăn lộn bên ngoài, mới nhận ra đi theo Vương Tuấn Kỳ mới có thể có được cuộc sống tốt.
Nhưng mà nước đổ khó hốt, thời điểm Vương Tuấn Kỳ quyết định ly hôn, anh đã không còn lưu luyến gì, cho nên khi Triệu Bình làm loạn, lấy Đồng Đồng ra làm cái cớ, dùng đủ cách để quậy phá, Vương Tuấn Kỳ vẫn không hồi tâm chuyển ý, hơn nữa còn nghiêm túc cảnh cáo chị ta, nếu còn tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống của anh và con gái, anh sẽ báo cảnh sát, thế mới khiến Triệu Bình chán nản rời đi.
Nói thật, lúc Vương Tĩnh Kỳ thấy Triệu Bình ôm Đồng Đồng khóc lớn, cũng thật đáng thương chị ta, dù sao đều là làm mẹ, có thể cảm nhận được cảm giác khổ sở khi người thân gặp nhau lại không thể gần. Nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.
Nếu như lúc đó Triệu Bình có chút tính tự giác của người mẹ, bảo vệ lương tâm của mình, bây giờ cũng không đến nông nỗi bị người ta xa lánh.
Hơn nữa cũng không có ai đứng yên một chỗ chờ đợi chị ta.
Mấy năm này, sự nghiệp của Vương Tuấn Kỳ rất tốt, tầm mắt càng ngày càng mở rộng, khí thế và bản lĩnh cũng hơn xưa, cho nên anh và Triệu Bình đã không còn ở cùng một tầng lớp. Sự nghiệp của anh càng làm càng lớn, càng ngày càng bận rộn, căn bản là không có thời gian để ý chăm sóc con gái mình, cho nên Đồng Đồng vẫn sống chung với gia đình cô dượng.
Mà hai đứa bé của nhà họ Chu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên cùng với Đồng Đồng, cho nên trong suy nghĩ của bọn trẻ, Đồng Đồng chính là em gái nhỏ (do phản ứng của Đồng Đồng có chút chậm lụt, cho nên Khả Thư và Khả Hàm đều xem Đồng Đồng như em gái), còn Vương Tĩnh Kỳ thì khỏi phải nói, Đồng Đồng là cháu gái của cô, yêu thương còn không kịp, làm sao có thể đối xử không tốt với cô bé. Cuối cùng là Chu Cẩn Du, anh cũng là nhìn Đồng Đồng từ nhỏ đến lớn, cũng luôn coi cô bé như con gái ruột của mình, cho nên Đồng Đồng cũng trở thành một phần tử của gia đình, nhà họ Chu chuyển đến đâu, cô bé cũng đi theo đến đó.
"Con không muốn về nhà bà nội." Khả Thư nghe mẹ nói vậy, nhíu cặp chân mày nhỏ.
"Ừ, con cũng không muốn về nhà bà nội." Khả Hàm theo phe anh trai, lập tức lên tiếng ủng hộ.
Đồng Đồng có chút rụt rè, chỉ dè dặt đứng phía sau gật đầu, bày tỏ cô bé cũng không muốn trở về.
Vương Tĩnh Kỳ bất đắc dĩ nhìn mấy đứa bé, sau đó nhìn Chu Cẩn Du, ý nói em hết cách rồi, anh nhìn mà làm đi.
Nói thật, mặc dù Vương Tĩnh Kỳ cũng không thích trở về nhà họ Chu, nhưng cô chưa từng biểu hiện ra, lại càng chưa từng nói xấu bất kỳ điều gì về nhà chồng trước mặt bọn nhóc, nhưng trẻ con rất thẳng thắn, không thích là không thích, ai nói cái gì, làm cái gì để che đậy đều không hữu dụng.
Chu Cẩn Du cũng không có biện pháp với sự bài xích nhà họ Chu của bọn trẻ, mấy năm nay, mỗi lần đưa bọn trẻ trở lại thủ đô để ăn mừng năm mới với nhà họ Chu, đều phải tốn rất nhiều công sức, đáp ứng rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng mới có thể đạt được, anh cũng rất bất đắc dĩ.
Anh cũng từng nói chuyện qua với bọn trẻ, muốn biết vì sao bọn trẻ lại bài xích nhà bà nội như vậy. Kết quả Khả Thư trả lời là: "Bà nội không thích mẹ, vậy con cũng không thích bà nội. Cho nên con không thích trở về."
Khả Hàm trả lời là: "Cô hai không thích mẹ, cứ kiếm chuyện với mẹ, mà bà nội cũng không thèm quan tâm, bọn họ cùng nhau khi dễ mẹ, con không thích."
Còn bảo bối nhỏ Đồng Đồng là cái đuôi của Khả Thư Khả Hàm, bọn họ nói cái gì thì cô bé làm cái đó, cho nên ba đứa trẻ trong nhà đều không thích trở về nhà bà nội.
Chu Cẩn Du ngồi xổm người xuống, bế Khả Hàm đang ôm đùi anh lên, nhìn cô bé nói: "Công chúa nhỏ Khả Hàm, không phải con đã hứa với ông cố trong điện thoại rồi sao, nói là nghỉ hè sẽ đến chơi với ông cố đó, nói lời phải giữ lấy lời, nếu không cái mũi sẽ dài ra mất." Nói xong anh nhéo một cái lên mũi Khả Hàm.
Khả Hàm sợ hãi che mũi lại, chỉ sợ một giây sau lỗ mũi mình liền dài ra.
Đồng Đồng đang lôi kéo vạt áo của Chu Cẩn Du cũng hoảng sợ trợn to hai mắt, đưa bàn tay nhỏ lặng lẽ sờ lên cái mũi của mình.
"Thôi đi, các em đừng có nghe ba, cái đó chỉ là lừa gạt con nít thôi." Khả Thư phơi bày quỷ kế của ba, hừ, lại muốn lừa gạt con nít, đối với bọn em gái mới có tác dụng, chứ đối với con trai như cậu thì vô dụng.
Chu Cẩn Du tức giận nhìn con trai: "Hừ, ba lừa gạt con nít hồi nào, không phải con nói con đã trưởng thành rồi, không phải con nít sao."
Khả Thư ưỡn ngực, cũng hừ một tiếng: "Dĩ nhiên, mẹ nói, con là tiểu nam tử hán."
Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng kiêu ngạo của con trai, thấy thế nào cũng đáng yêu, không nhịn được cúi người xuống hôn một cái lên mặt cậu bé.
Khả Thư rất xấu hổ, nhưng cũng không nhịn được vui vẻ trong lòng.
"Mẹ không công bằng, con cũng muốn hôn hôn." Công chúa nhỏ mất hứng.
Kế tiếp cả gia đình lại bắt đầu người này hôn, người kia hôn lại, tình cảm dạt dào.
Người bạn nhỏ Khả Thư tìm kiếm nụ hôn của mẹ, cũng không quên mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, đẩy cái đầu to của ba ra xa xa. Hừ, mẹ là của cậu, ba cũng không được đến gần. Đừng tưởng rằng cậu không biết, mỗi ngày lúc tối, ba đều thừa dịp cậu ngủ trong phòng ngủ, lén lút tình cảm với mẹ, cậu đã nhìn thấy mấy lần rồi.
"Được rồi, được rồi, cũng sắp là học sinh tiểu học rồi, còn chơi trò chơi ngây thơ như vậy, bẽ mặt hay không." Chu Cẩn Du cảm thấy mình rất thua thiệt, trong nhà này anh bị đối xử tệ nhất, anh có thể hôn Khả Hàm cùng Đồng Đồng, nhưng mấy đứa bé lại cùng nhau không để cho anh hôn vợ mình, đó là vợ của anh cơ mà.
Nếu bọn trẻ không để cho anh hôn, vậy thì không ai được hôn.
Anh ho khan một tiếng, nghiêm túc nói chuyện với ba đứa trẻ: "Các con sắp lên tiểu học rồi, có rất nhiều chuyện các con phải hiểu, hiếu thuận với đấng sinh thành là truyền thống tốt đẹp của mỗi một người Trung Quốc......"
"Được rồi được rồi, nói điểm chính, sắp tới buổi trưa rồi đó." Vương Tĩnh Kỳ rất không khách khí cắt ngang lời giáo huấn của anh, ở đây không phải là phòng họp, không cần phải giảng giải chuyện xưa, nói chuyện chính là được rồi.
"Khụ khụ, ông bà nội của các con đã lớn tuổi rồi, rất hy vọng các con trở về, chờ các con về, sẽ làm thức ăn cho chúng ta, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt mà bình thường mẹ không cho các con ăn......" Chu Cẩn Du còn chưa nói hết, lại bị bọn nhỏ cắt đứt.
"Không đi, không đi, chính là không đi. Mẹ cũng có thể làm đồ ăn ngon cho chúng con, cũng có thể mua đồ ăn vặt cho chúng con." Khả Thư nói xong còn làm mặt quỷ với Chu Cẩn Du.
"Đến đó ông cố sẽ kể chuyện ba hồi nhỏ cho các con nghe." Chu Cẩn Du cũng không phí sức, trực tiếp cám dỗ bọn trẻ.
Khả Thư Khả Hàm có chút rối rắm, bọn họ không thích bà nội, nhưng vẫn rất thích ông cố, mặc dù ông cố không thể đi chơi với bọn họ, nhưng kể chuyện xưa rất hay.
Ông cụ Chu đã 92 tuổi rồi, năm ngoái bị ngã, cho nên không còn đi đứng được nữa, bây giờ nằm liệt trên giường. Mặc dù sinh hoạt có người chăm sóc đầy đủ, nhưng tinh thần cũng có chút tịch mịch, cho nên ngày ngày chỉ mong đợi con cháu về nhà cùng nói chuyện phiếm với ông, mà cỡ như Khả Thư Khả Hàm rất là phù hợp.
"Ngày mai mỗi đứa có thể chọn một món quà." Chu Cẩn Du tiếp tục.
Ba đứa trẻ đều sáng mắt.
"Con có thể mua con chó con về nuôi không?" Khả Thư hưng phấn hỏi, muốn biết đáp án.
Chu Cẩn Du cắn răng gật đầu. Con trai đã sớm muốn mua một con chó, nhưng ở thành phố D bọn họ sống trên chung cư, không tiện để nuôi, nên không có mua, mà cũng là sợ bọn trẻ còn quá nhỏ, sẽ bị động vật làm tổn thương.
"Con có thể mua mèo con không?" Khả Hàm thích mèo con.
Chu Cẩn Du cắn răng gật đầu.
"Vậy con có thể nuôi con thỏ con được không?" Đồng Đồng xấu hổ hỏi.
Chu Cẩn Du hít sâu một hơi nặng nề gật đầu, bọn trẻ nhà này có vẻ khá yêu thích động vật.
"Vậy cũng được, đi thì đi, nhưng chúng con cũng có điều kiện, sau khi ăn cơm xong tụi con sẽ ở trong phòng ông cố nghe kể chuyện xưa, chứ tụi con không chơi với người khác đâu." Khả Thư lộ nở nụ cười như con hồ ly nhỏ, rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp.
Hai vợ chồng bất đắc dĩ nhìn nhau, sinh con quá thông minh cũng là một cái tội.
Ánh mặt trời ấm áp, cả gia đình năm người, cầm tay nhau chạy về phương xa.
--- ------oOo---- -----Hoàn---- -----oOo---- -----
Trong một căn nhà ở thủ đô, Vương Tĩnh Kỳ đứng giữa sân, nhìn xung quanh nhà mới của mình, hài lòng gật đầu.
Vị trí không tệ, cách nơi là việc của cô rất gần, sau này bọn trẻ đi học cũng rất thuận tiện. Nhà cửa cũng khá lớn, vợ chồng bọn họ, cùng ba đứa trẻ, ở cũng rộng rãi. Hơn nữa, Vương Tĩnh Kỳ hài lòng về căn nhà này, là vì khung cảnh ở đây rất đẹp.
Trời chiều ngả về tây, những tia nắng mặt trời nhu hòa chiếu xuống hồ nước trong vắt, kiến trúc tinh xảo, mấy cánh cửa màu xanh đen với viền kim loại sáng loáng, giữa sân có cây hòe tán rộng xum xuê, để mấy đứa bé chơi trò rượt bắt, xa xa truyền đến tiếng la hét cười đùa......
"Như thế nào, có hài lòng không?" Chu Cẩn Du từ phía sau ôm eo vợ.
Vương Tĩnh Kỳ ngả lưng ra sau: "Ừ, cũng được, chỉ là có hài lòng hay không, thì anh nên hỏi con gái của anh đi."
Hai người vừa nói xong, liền có ba đứa trẻ tung tăng chạy ra từ trong nhà, đi đầu là con trai lớn nhất của Chu Cẩn Du, anh bạn Khả Thư, tiếp theo là con gái bảo bối của Chu Cẩn Du, công chúa nhỏ Khả Hàm, cuối cùng là bảo bối nhỏ của cả gia đình, Đồng Đồng.
Ba đứa trẻ xem phòng ngủ của mình xong thì đi ra ngoài, liền nhìn thấy trong sân có ba với mẹ lại dính chung một chỗ.
"Tách ra, tách ra, mẹ là của con." Anh bạn Khả Thư rất là táo bạo, cậu bé và em gái đã chia rồi, mẹ là của cậu, ba là của em gái.
"Tách ra, tách ra, ba là của con." Công chúa nhỏ Khả Hàm cũng học theo bộ dạng của anh trai, chạy lên ôm bắp đùi ba mình.
Còn cô bé đáng yêu Đồng Đồng là thấp nhất trong ba đứa trẻ, chân ngắn chạy theo em trai và em gái, cuối cùng lôi kéo vạt áo của cô và dượng, bày tỏ cả hai người cô bé đều muốn.
Vì vậy vốn là hai vợ chồng đang ôm nhau, bây giờ bị ba đứa trẻ chen vào tách ra.
Hai vợ chồng buồn cười nhìn ba đứa trẻ đứng dưới chân, sau đó hạnh phúc nhìn nhau cười một tiếng.
Bảy năm, Chu Cẩn Du dùng thời gian bảy năm, để đưa cả gia đình từ thành phố D lên tỉnh thành, lại từ tỉnh thành đến thủ đô.
Trong bảy năm qua, cuộc sống của Vương Tĩnh Kỳ xảy ra rất nhiều thay đổi không giống kiếp trước. Mà lớn nhất có hai chuyện, chuyện thứ nhất là anh cả cùng chị dâu ly hôn, anh cả cũng không còn đi làm thuê cho người khác nữa, mà là cùng nhau mở soft play ground với cô, lúc đầu dọn qua sống chung nhà, sau đó cũng đi theo hai vợ chồng cô đến tỉnh thành, mặc dù còn chưa đủ để gọi là đại gia, nhưng bây giờ nhà cửa xe cộ gì cũng đã có đủ.
Chuyện thứ hai chính là Chu Cẩn Du lên chức, cũng sắp theo kịp tốc độ hỏa tiễn rồi, kiếp trước hình như Chu Cẩn Du từ thành phố D đến thủ đô cũng phải mất hơn mười năm.
Tại sao lại nhanh như vậy? Chu Cẩn Du cũng khổ tâm lắm chứ, anh cũng đâu có muốn liều mạng làm việc như vậy, sống an nhàn qua ngày thật tốt, trời là nhất, đất là nhị, anh là tam. A, sai rồi, vợ anh là tam.
Vợ anh nói là, sau khi mấy đứa trẻ đi học, vì chuyện học tập của bọn trẻ, tốt nhất không nên chuyển trường, ở nơi nào thì cứ ở yên chỗ đó. Chuyện này khiến Chu Cẩn Du vô cùng thiệt thòi.
Bốn năm trước anh chuyển công tác từ thành phố D đến tỉnh thành, vì mấy đứa trẻ phải đến nhà trẻ, nên chỉ có mình anh chuyển đến tỉnh thành sống, suốt một năm, chỉ có thứ bảy chủ nhật anh mới có thể trở về thành phố D thăm vợ con, mãi cho đến một năm sau, vợ anh mới dẫn theo mấy đứa trẻ dọn nhà đến tỉnh thành.
Lần này cần phải ổn định chỗ ở trước khi mấy đứa trẻ bắt đầu vào lớp một, nếu không cũng không biết anh phải sống một mình không ai trông nom không ai để ý thêm bao nhiêu năm nữa.
Cho nên vì sự nghiệp học tập của con trẻ, Chu Cẩn Du mới phải liều mạng chen lấn lên được vị trí ngày hôm nay, về sau trên căn bản sẽ không dọn đi nữa, an ổn ở lại chỗ này.
Lúc đầu Vương Tĩnh Kỳ còn có chút lo lắng vì kiếp này xảy ra quá nhiều biến hóa, nhưng vì bận rộn chăm sóc gia đình con cái nên cô cũng không thèm để ý nữa, có đổi cái gì thì đổi đi, tình huống xấu nhất cô cũng đã trải qua rồi, nếu có thay đổi gì, cũng là chuyện tốt, mà gặp chuyện xấu thì cô cũng tiếp tục sống thôi, không phải sao.
"Các con, mau buông tay ra đi, lát nữa mẹ đưa các con về nhà bà nội có chịu không?" Vương Tĩnh Kỳ tràn đầy vui mừng nhìn hai đứa con cùng một cháu gái.
Ừ, tại sao Đồng Đồng cũng bảy tuổi rồi, mà vẫn còn sống cùng với bọn họ?
Cái này phải kể đến chuyện tình cảm rối rắm của Vương Tuấn Kỳ cùng Triệu Bình.
Bảy năm trước, sau khi Đồng Đồng được sinh ra không lâu, Vương Tuấn Kỳ ly hôn với Triệu Bình, hai người anh đi đường anh tôi đi đường tôi. Nhưng Triệu Bình ở bên ngoài lăn lộn hơn một năm, lại quay về cầu xin Vương Tuấn Kỳ, nói là ra ngoài mới biết mình không bỏ được Vương Tuấn Kỳ, không bỏ được Đồng Đồng.
Lúc này Vương Tuấn Kỳ đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, anh không có bất kỳ lời thừa thải nào đối với vợ trước, chỉ nói một câu: "Cô không cần lưu luyến chúng tôi, chúng tôi đã sớm quên cô rồi."
Một năm sau khi ly hôn, ít nhiều gì Vương Tuấn Kỳ cũng đã nghe đến chuyện về vợ trước, ví dụ như sau khi được nhà mẹ khuyến khích ly hôn với anh, chị ta ở lại đó không được mấy tháng, thì xung đột với chị dâu của chị ta. Sau đó không biết làm sao, mẹ của Triệu Bình giới thiệu cho chị ta một người đàn ông độc thân, sau đó gả chị ta đi, nhưng Triệu Bình cũng không sống tốt, cứ nghĩ thử xem, đàn ông hơn ba mươi tuổi còn chưa tìm được đối tượng kết hôn, không có tật xấu mới là lạ, cho nên Triệu Bình tái hôn không được ba tháng lại ly hôn. Lần này nhà mẹ đẻ của Triệu Bình hoàn toàn khai trừ chị ta, sau khi ly hôn cũng không cho chị ta về nhà ở. Sau đó hình như Triệu Bình lại tìm một người đàn ông khác, nhưng không có kết hôn, cứ như vậy mà sinh sống cùng nhau.
Vậy mà một năm sau đột nhiên xuất hiện nói muốn nối lại tình xưa, đoán chừng là sau hơn một năm lăn lộn bên ngoài, mới nhận ra đi theo Vương Tuấn Kỳ mới có thể có được cuộc sống tốt.
Nhưng mà nước đổ khó hốt, thời điểm Vương Tuấn Kỳ quyết định ly hôn, anh đã không còn lưu luyến gì, cho nên khi Triệu Bình làm loạn, lấy Đồng Đồng ra làm cái cớ, dùng đủ cách để quậy phá, Vương Tuấn Kỳ vẫn không hồi tâm chuyển ý, hơn nữa còn nghiêm túc cảnh cáo chị ta, nếu còn tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống của anh và con gái, anh sẽ báo cảnh sát, thế mới khiến Triệu Bình chán nản rời đi.
Nói thật, lúc Vương Tĩnh Kỳ thấy Triệu Bình ôm Đồng Đồng khóc lớn, cũng thật đáng thương chị ta, dù sao đều là làm mẹ, có thể cảm nhận được cảm giác khổ sở khi người thân gặp nhau lại không thể gần. Nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.
Nếu như lúc đó Triệu Bình có chút tính tự giác của người mẹ, bảo vệ lương tâm của mình, bây giờ cũng không đến nông nỗi bị người ta xa lánh.
Hơn nữa cũng không có ai đứng yên một chỗ chờ đợi chị ta.
Mấy năm này, sự nghiệp của Vương Tuấn Kỳ rất tốt, tầm mắt càng ngày càng mở rộng, khí thế và bản lĩnh cũng hơn xưa, cho nên anh và Triệu Bình đã không còn ở cùng một tầng lớp. Sự nghiệp của anh càng làm càng lớn, càng ngày càng bận rộn, căn bản là không có thời gian để ý chăm sóc con gái mình, cho nên Đồng Đồng vẫn sống chung với gia đình cô dượng.
Mà hai đứa bé của nhà họ Chu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên cùng với Đồng Đồng, cho nên trong suy nghĩ của bọn trẻ, Đồng Đồng chính là em gái nhỏ (do phản ứng của Đồng Đồng có chút chậm lụt, cho nên Khả Thư và Khả Hàm đều xem Đồng Đồng như em gái), còn Vương Tĩnh Kỳ thì khỏi phải nói, Đồng Đồng là cháu gái của cô, yêu thương còn không kịp, làm sao có thể đối xử không tốt với cô bé. Cuối cùng là Chu Cẩn Du, anh cũng là nhìn Đồng Đồng từ nhỏ đến lớn, cũng luôn coi cô bé như con gái ruột của mình, cho nên Đồng Đồng cũng trở thành một phần tử của gia đình, nhà họ Chu chuyển đến đâu, cô bé cũng đi theo đến đó.
"Con không muốn về nhà bà nội." Khả Thư nghe mẹ nói vậy, nhíu cặp chân mày nhỏ.
"Ừ, con cũng không muốn về nhà bà nội." Khả Hàm theo phe anh trai, lập tức lên tiếng ủng hộ.
Đồng Đồng có chút rụt rè, chỉ dè dặt đứng phía sau gật đầu, bày tỏ cô bé cũng không muốn trở về.
Vương Tĩnh Kỳ bất đắc dĩ nhìn mấy đứa bé, sau đó nhìn Chu Cẩn Du, ý nói em hết cách rồi, anh nhìn mà làm đi.
Nói thật, mặc dù Vương Tĩnh Kỳ cũng không thích trở về nhà họ Chu, nhưng cô chưa từng biểu hiện ra, lại càng chưa từng nói xấu bất kỳ điều gì về nhà chồng trước mặt bọn nhóc, nhưng trẻ con rất thẳng thắn, không thích là không thích, ai nói cái gì, làm cái gì để che đậy đều không hữu dụng.
Chu Cẩn Du cũng không có biện pháp với sự bài xích nhà họ Chu của bọn trẻ, mấy năm nay, mỗi lần đưa bọn trẻ trở lại thủ đô để ăn mừng năm mới với nhà họ Chu, đều phải tốn rất nhiều công sức, đáp ứng rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng mới có thể đạt được, anh cũng rất bất đắc dĩ.
Anh cũng từng nói chuyện qua với bọn trẻ, muốn biết vì sao bọn trẻ lại bài xích nhà bà nội như vậy. Kết quả Khả Thư trả lời là: "Bà nội không thích mẹ, vậy con cũng không thích bà nội. Cho nên con không thích trở về."
Khả Hàm trả lời là: "Cô hai không thích mẹ, cứ kiếm chuyện với mẹ, mà bà nội cũng không thèm quan tâm, bọn họ cùng nhau khi dễ mẹ, con không thích."
Còn bảo bối nhỏ Đồng Đồng là cái đuôi của Khả Thư Khả Hàm, bọn họ nói cái gì thì cô bé làm cái đó, cho nên ba đứa trẻ trong nhà đều không thích trở về nhà bà nội.
Chu Cẩn Du ngồi xổm người xuống, bế Khả Hàm đang ôm đùi anh lên, nhìn cô bé nói: "Công chúa nhỏ Khả Hàm, không phải con đã hứa với ông cố trong điện thoại rồi sao, nói là nghỉ hè sẽ đến chơi với ông cố đó, nói lời phải giữ lấy lời, nếu không cái mũi sẽ dài ra mất." Nói xong anh nhéo một cái lên mũi Khả Hàm.
Khả Hàm sợ hãi che mũi lại, chỉ sợ một giây sau lỗ mũi mình liền dài ra.
Đồng Đồng đang lôi kéo vạt áo của Chu Cẩn Du cũng hoảng sợ trợn to hai mắt, đưa bàn tay nhỏ lặng lẽ sờ lên cái mũi của mình.
"Thôi đi, các em đừng có nghe ba, cái đó chỉ là lừa gạt con nít thôi." Khả Thư phơi bày quỷ kế của ba, hừ, lại muốn lừa gạt con nít, đối với bọn em gái mới có tác dụng, chứ đối với con trai như cậu thì vô dụng.
Chu Cẩn Du tức giận nhìn con trai: "Hừ, ba lừa gạt con nít hồi nào, không phải con nói con đã trưởng thành rồi, không phải con nít sao."
Khả Thư ưỡn ngực, cũng hừ một tiếng: "Dĩ nhiên, mẹ nói, con là tiểu nam tử hán."
Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng kiêu ngạo của con trai, thấy thế nào cũng đáng yêu, không nhịn được cúi người xuống hôn một cái lên mặt cậu bé.
Khả Thư rất xấu hổ, nhưng cũng không nhịn được vui vẻ trong lòng.
"Mẹ không công bằng, con cũng muốn hôn hôn." Công chúa nhỏ mất hứng.
Kế tiếp cả gia đình lại bắt đầu người này hôn, người kia hôn lại, tình cảm dạt dào.
Người bạn nhỏ Khả Thư tìm kiếm nụ hôn của mẹ, cũng không quên mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, đẩy cái đầu to của ba ra xa xa. Hừ, mẹ là của cậu, ba cũng không được đến gần. Đừng tưởng rằng cậu không biết, mỗi ngày lúc tối, ba đều thừa dịp cậu ngủ trong phòng ngủ, lén lút tình cảm với mẹ, cậu đã nhìn thấy mấy lần rồi.
"Được rồi, được rồi, cũng sắp là học sinh tiểu học rồi, còn chơi trò chơi ngây thơ như vậy, bẽ mặt hay không." Chu Cẩn Du cảm thấy mình rất thua thiệt, trong nhà này anh bị đối xử tệ nhất, anh có thể hôn Khả Hàm cùng Đồng Đồng, nhưng mấy đứa bé lại cùng nhau không để cho anh hôn vợ mình, đó là vợ của anh cơ mà.
Nếu bọn trẻ không để cho anh hôn, vậy thì không ai được hôn.
Anh ho khan một tiếng, nghiêm túc nói chuyện với ba đứa trẻ: "Các con sắp lên tiểu học rồi, có rất nhiều chuyện các con phải hiểu, hiếu thuận với đấng sinh thành là truyền thống tốt đẹp của mỗi một người Trung Quốc......"
"Được rồi được rồi, nói điểm chính, sắp tới buổi trưa rồi đó." Vương Tĩnh Kỳ rất không khách khí cắt ngang lời giáo huấn của anh, ở đây không phải là phòng họp, không cần phải giảng giải chuyện xưa, nói chuyện chính là được rồi.
"Khụ khụ, ông bà nội của các con đã lớn tuổi rồi, rất hy vọng các con trở về, chờ các con về, sẽ làm thức ăn cho chúng ta, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt mà bình thường mẹ không cho các con ăn......" Chu Cẩn Du còn chưa nói hết, lại bị bọn nhỏ cắt đứt.
"Không đi, không đi, chính là không đi. Mẹ cũng có thể làm đồ ăn ngon cho chúng con, cũng có thể mua đồ ăn vặt cho chúng con." Khả Thư nói xong còn làm mặt quỷ với Chu Cẩn Du.
"Đến đó ông cố sẽ kể chuyện ba hồi nhỏ cho các con nghe." Chu Cẩn Du cũng không phí sức, trực tiếp cám dỗ bọn trẻ.
Khả Thư Khả Hàm có chút rối rắm, bọn họ không thích bà nội, nhưng vẫn rất thích ông cố, mặc dù ông cố không thể đi chơi với bọn họ, nhưng kể chuyện xưa rất hay.
Ông cụ Chu đã 92 tuổi rồi, năm ngoái bị ngã, cho nên không còn đi đứng được nữa, bây giờ nằm liệt trên giường. Mặc dù sinh hoạt có người chăm sóc đầy đủ, nhưng tinh thần cũng có chút tịch mịch, cho nên ngày ngày chỉ mong đợi con cháu về nhà cùng nói chuyện phiếm với ông, mà cỡ như Khả Thư Khả Hàm rất là phù hợp.
"Ngày mai mỗi đứa có thể chọn một món quà." Chu Cẩn Du tiếp tục.
Ba đứa trẻ đều sáng mắt.
"Con có thể mua con chó con về nuôi không?" Khả Thư hưng phấn hỏi, muốn biết đáp án.
Chu Cẩn Du cắn răng gật đầu. Con trai đã sớm muốn mua một con chó, nhưng ở thành phố D bọn họ sống trên chung cư, không tiện để nuôi, nên không có mua, mà cũng là sợ bọn trẻ còn quá nhỏ, sẽ bị động vật làm tổn thương.
"Con có thể mua mèo con không?" Khả Hàm thích mèo con.
Chu Cẩn Du cắn răng gật đầu.
"Vậy con có thể nuôi con thỏ con được không?" Đồng Đồng xấu hổ hỏi.
Chu Cẩn Du hít sâu một hơi nặng nề gật đầu, bọn trẻ nhà này có vẻ khá yêu thích động vật.
"Vậy cũng được, đi thì đi, nhưng chúng con cũng có điều kiện, sau khi ăn cơm xong tụi con sẽ ở trong phòng ông cố nghe kể chuyện xưa, chứ tụi con không chơi với người khác đâu." Khả Thư lộ nở nụ cười như con hồ ly nhỏ, rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp.
Hai vợ chồng bất đắc dĩ nhìn nhau, sinh con quá thông minh cũng là một cái tội.
Ánh mặt trời ấm áp, cả gia đình năm người, cầm tay nhau chạy về phương xa.
--- ------oOo---- -----Hoàn---- -----oOo---- -----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook