Sống Lại Những Năm 1986
-
Chương 5: Bị bắt nạt
Chu Gia Bảo thuộc về thôn đầu tại sông Lăng Thủy Trấn, trẻ con trong trấn đi học phân thành hai học giáo, dựa theo quy định là phải lên một lượt trong thôn đầu dựng một trường tiểu học của thôn tại đại đội đầu sông, có lẽ là vì liên quan đến vị trí địa lý của trấn, cách trong trấn đầu tương đối gần, đi đường chỉ cần gần mười bốn mười lăm phút, cho nên một bộ phận phải đi trường học nhỏ trong trấn. Này ở bên trong tám cái đại đội tại sông đầu thôn xem như cái đặc biệt.
Lý Yến cùng bạn tốt Tam Nhi ngay tại trung tâm hiệu đi học, mỗi sáng sớm hai người đều hẹn trước thời gian cùng nhau đi học.
Đời trước từ sau khi hai người tốt nghiệp trung học, Lý Yến đi học trung chuyên, Tam Nhi đến nơi khác đi làm, có rất ít cơ hội gặp lại nhau, chút tình bạn lúc nhỏ kia cũng chậm rãi trở nên phai nhạt. Về sau năm ấy Lý Yến vừa mới tốt nghiệp, Tam Nhi liền kết hôn, gả cho một gia đình tại Hà Dương Trấn, chồng là một thợ mỏ mỏ than, theo cha mẹ chồng cùng nhau sống. Không đến hai năm liền ly hôn, bỏ xuống con gái chưa đến sáu tuổi tại gia đình sau đó tái hôn. Người chồng của cuộc hôn nhân thứ hai này không tốt, tông khi uống rượu xong sẽ đánh cô. Theo Thôi Ngọc Phượng nói, mỗi lần Tam Nhi về nhà mẹ đẻ cũng đều có thể trông thấy vết bẩm xanh tím trên mặt cô. Còn nói tương lai Lý Yến tìm đối tượng cũng phải lựa chọn thật kĩ.
Nghĩ đến những điều này, Lý Yến không chỉ có cười khổ, mẹ bảo cô mở to hai mắt nhìn thật tốt mà chọn, thế nhưng đến cuối cũng không phải một loại như vậy sao, so với Tam Nhi có may mắn hơn chỗ nào chứ.
“Mình nói nha Yến Nhi, cậu làm gì vậy, miệng bị co giật hả??” Âm thanh thuộc về trẻ con đặc biệt đáng yêu vang lên.
Lý Yến nghiêng đầu đánh giá, cô đều đã sớm quên mất thời thơ ấu Tam Nhi lớn lên như thế nào, So với bạn cùng lứa cao cao gầy gầy, màu da có chút đen hơn, đôi mắt nho nhỏ mặt tròn tròn, một đầu tóc xoăn cong cong từ nhỏ đến lớn. Còn nhớ rõ thời điểm học năm ba, hai người được phân đến cùng một ban, chủ nhiệm lớp còn chọc rằng nàng đến lớn không cần uốn tóc.
Thì ra là lúc tám tuổi Tam Nhi đang phát triển chính là theo dạng này nha, Lý Yến cười tủm tỉm vươn tay đem chạm đến mái tóc quăn của cô bạn. Chất tóc vừa mềm lại mịn, sờ lên rất thoải mái, cảm giác này thực làm cho người ta hoài niệm a.
Tam Nhi trừng to mắt nhìn sang Lý Yến, càng cảm thấy Lý Yên hôm nay biểu hiện không bình thường. Hai người từ thời bé tí còn cởi truồng liền chơi chung với nhau, đều rất rõ ràng tính tình hai bên, chỉ khi nào tâm tình Lý Yến đặc biệt không tốt mới xoa tóc mình, nhưng mới vừa rồi cô còn bảo Lý Yến miệng rút gân nha, nếu đổi thành thường ngày, Lý Yến đảm bảo sẽ không vui lập tức đáp trả một câu. “Cậu mới rút gân đó.” Cái này mới là bình thường. Nhưng là lúc này, Lý Yến cứ như không nghe thấy, còn gần như sờ thẳng lên tóc nàng, này đúng là kì quái.
Một đứa trẻ tám tuổi tự nhiên là không biết che dấu tâm sự, Lý Yến nhìn sơ qua cũng biết là cô bạn đang suy nghĩ cái gì, lúc này liền thu lại nụ cười rút tay về, tùy tiện chọn một câu chuyện để bàn tán, dời đi lực chú ý của cô ấy.
Hai người đeo cặp sách một đường nói nói cười cười rất nhanh đã đến trường học, lớp 1 ba cái ban đều kề nhau cùng một chỗ ở bên tay phải cổng trường. Từ phải sang trái xếp thành ban 1, ban 2, ban 3, Lý Yến và Tam Nhi cùng lớp đều là ban 2.
Mắt thấy sắp đến tận cửa lớp, Tam Nhi đưa tay về hướng Lý Yến đang cúi đầu chuẩn bị đi về phía trước, lại bị Lý Yến gọi lại: “Tam Nhi, đợi một chút . . .”
“Làm sao vậy??
Lý Yến “Ai da” một tiếng ôm chặt bụng “Tam Nhi, mình đau bụng, cậu đỡ mình vào lớp nha. . .” Chiêu này chính cô cũng cảm thấy kém khả năng, thật sự quá giả đi. Nhưng là biết làm sao, ai bảo cô không nhớ chỗ ngồi của mình ở đâu đây.
Cũng may trẻ con tám tuổi vẫn còn dễ đối phó, lừa một chút xíu liền dễ dàng qua cửa. Tam Nhi tin thật, nghe lời liền dìu cô vào lớp.
Hai người bạn học kế bên nhau sẽ thường xuyên sẽ sảy ra cảnh người kia cùng bạn mình tan học kém nhau một hai phút, người tan học trước sẽ nằm sấp lên bên cửa sổ nhìn vào trong, chuyện này Lý Yến cùng Tam Nhi cũng đã từng trải qua. Cho nên đối phương ngồi ở chỗ nào cũng rất rõ ràng.
Lúc này cũng gần sáu giờ bốn mươi lăm phút, bạn học cùng lớp cũng đến mất hơn phân nửa, Lý Yến được dìu đi đến bên phải bên bệ cửa sổ bàn thứ năm dựa vào vị trí bên cạnh ngồi xuống.
“Yến Nhi, còn đau không? Nếu vẫn còn không được liền xin phép lão sư của cậu cho về nhà nha.”
Nhìn tiểu Tam Nhi cúi đầu xuống khuôn mặt đen sẫm nhỏ nhắn lộ vẻ lo lắng, Lý Yến thực cảm thấy ngại ngùng, vội vàng gật đầu: “Ân, không đau nữa, cậu đi đi.”
“Mình đi đó nha.”
“Đi đi.”
Mãi đến khi Tiểu Tam Nhi đi ra khỏi phòng học Lý Yến mới thở phào nhẹ nhõm, đem cặp sau lưng để xuống, lấy hai hộp viết từ bên trong ra, mở ra nắp hộp có đính mảnh giấy trắng ghi thời khóa biểu, buổi sáng bốn tiết học trong đó có hai tiết số học hai tiết ngữ văn, buổi chiều một tiết âm nhạc cùng một tiết thể dục, tiết học cuối cùng là môn tự do.
Lý Yến cúi đầu lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra, liền nghe thấy có người nói: “Đứng lên, ta muốn đi vào trong”. Mạnh mẽ ngẩng đầu, liền nhìn thấy giữa hai giãy bàn một lối đi nhỏ có một tên nhóc đen mập mạp, trên mặt thịt béo dính đầy chữ ta bực mình, vốn là mí mắt sưng húp bộ dáng cúi xuống suy nghĩ càng thêm không thấy con mắt.
Bạn học Chu Chí Xuân*, cháu trai chủ nhiệm lớp Cao Liên Mai*, là bạn ngồi cùng bàn với cô. Đối với cái tên nhóc làm người ta nghĩ tới liền thấy phiền này, trong trí nhớ Lý Yến đúng là khắc sâu.
*hai tên nỳ mình còn đang ngâm cứu. . .híc, khi nào có tên chính xác sẽ sửa ngay
Thời thơ ấu bởi vì cha mẹ ở nhà suốt ngày gây gổ, bên dưới lại có em trai em gái, đối với đứa con cả là cô này ít quan tâm hơn. Cô cảm thấy là có cùng bạn học bên ngoài đánh nhau cũng sẽ không có ai làm chỗ dựa cho mình, nên liền dưỡng thành tính cách nhát gan sợ phiền phức. Thời điểm nghiêm trọng nhất chính là năm nhất tiểu học, bị cái gọi là bạn học cùng bàn Cao Đẳng Niên này bắt nạt không ít. Cho đến sau lớp năm, theo tuổi tác tăng lên mới bắt đầu càng ngày càng trở nên lợi hại, đến sơ trung đều cùng bé trai động thủ đánh nhau.
Tính tình là ngày từng ngày nuôi dưỡng mà thành, Lý Yến thậm chí có lúc cảm thấy sau này khi lớn lên tính tình không tốt hoàn toàn là kết quả phản kích lại những bắt nạt phải nhận khi còn nhỏ. Muốn nói lên nhận thức thật, cái này bạn học lớp 1 Chu Chí Xuân này có công ảnh hưởng với cô đúng là rất lớn đó.
Chu Chí Xuân thấy Lý Yến chậm chạp không chừa đường cho hắn, liền đưa tay đẩy nàng một cái: “Lỗ tai mi nhét lông lừa hả, không thấy ta kêu mi đứng lên sao??”
Hắn ngồi bên trong, đương nhiên phải để cho hắn vào ngồi. Lý Yến không có lên tiếng trả lời, đem cặp nhét vào bên trong hộc bàn, đứng lên nhường đường. Trong lòng lại tốn hơi thừa lời, Cao cá nheo ngươi chờ đó cho ta, coi chừng ta đó.
Chu Chí Xuân ngồi trên vị trí của mình, cất kỹ sách giáo khoa, mở hộp bút lấy ra từ bên trong cục vôi màu trắng lớn nhỏ khoảng chừng một cái trứng gà lớn nhỏ, theo trong bàn học tìm một cái thước gạch một đường thẳng: “Nói cho mi biết nha Lý Yến, cánh tay mi đừng vượt qua đường thẳng này, không thôi ta lấy bút máy đâm mi đó.”
Lý Yến nhìn đường thẳng rõ ràng không công bằng kia, đối với trò trẻ con này của tên nhóc thức sự cảm thấy nên mặc kệ hắn. Cô càng không trả lời, Cao Đẳng Niên càng tỏ ra đắc ý, cho rằng đã dọa được cô bạn học. Rảnh rỗi không có chuyện gì liên nhìn chằm chằm cánh tay của cô, nắm trong tay bút máy được gọn nhọn, chờ sẽ đâm đi lên.
Thằng nhóc đầu gấu này, thật là thiếu đánh mà.
Reng. . .reng. . . reng. . . theo Lý Yến thầm oán trong lòng, tiếng chuông reo kết thúc thời gian tự học. Khoảng 7h30’ giờ Bắc Kinh, rất nhanh trên thao trường khắp nơi đều là hoạt động của học sinh tiểu học. Hai người một tổ, ba người một nhóm, đá banh, ném bao cát, chơi nhảy dây, đá cầu, các loại trò chơi hoạt động tràn đầy toàn bộ sân trường.
Lý Yến cùng bạn tốt Tam Nhi ngay tại trung tâm hiệu đi học, mỗi sáng sớm hai người đều hẹn trước thời gian cùng nhau đi học.
Đời trước từ sau khi hai người tốt nghiệp trung học, Lý Yến đi học trung chuyên, Tam Nhi đến nơi khác đi làm, có rất ít cơ hội gặp lại nhau, chút tình bạn lúc nhỏ kia cũng chậm rãi trở nên phai nhạt. Về sau năm ấy Lý Yến vừa mới tốt nghiệp, Tam Nhi liền kết hôn, gả cho một gia đình tại Hà Dương Trấn, chồng là một thợ mỏ mỏ than, theo cha mẹ chồng cùng nhau sống. Không đến hai năm liền ly hôn, bỏ xuống con gái chưa đến sáu tuổi tại gia đình sau đó tái hôn. Người chồng của cuộc hôn nhân thứ hai này không tốt, tông khi uống rượu xong sẽ đánh cô. Theo Thôi Ngọc Phượng nói, mỗi lần Tam Nhi về nhà mẹ đẻ cũng đều có thể trông thấy vết bẩm xanh tím trên mặt cô. Còn nói tương lai Lý Yến tìm đối tượng cũng phải lựa chọn thật kĩ.
Nghĩ đến những điều này, Lý Yến không chỉ có cười khổ, mẹ bảo cô mở to hai mắt nhìn thật tốt mà chọn, thế nhưng đến cuối cũng không phải một loại như vậy sao, so với Tam Nhi có may mắn hơn chỗ nào chứ.
“Mình nói nha Yến Nhi, cậu làm gì vậy, miệng bị co giật hả??” Âm thanh thuộc về trẻ con đặc biệt đáng yêu vang lên.
Lý Yến nghiêng đầu đánh giá, cô đều đã sớm quên mất thời thơ ấu Tam Nhi lớn lên như thế nào, So với bạn cùng lứa cao cao gầy gầy, màu da có chút đen hơn, đôi mắt nho nhỏ mặt tròn tròn, một đầu tóc xoăn cong cong từ nhỏ đến lớn. Còn nhớ rõ thời điểm học năm ba, hai người được phân đến cùng một ban, chủ nhiệm lớp còn chọc rằng nàng đến lớn không cần uốn tóc.
Thì ra là lúc tám tuổi Tam Nhi đang phát triển chính là theo dạng này nha, Lý Yến cười tủm tỉm vươn tay đem chạm đến mái tóc quăn của cô bạn. Chất tóc vừa mềm lại mịn, sờ lên rất thoải mái, cảm giác này thực làm cho người ta hoài niệm a.
Tam Nhi trừng to mắt nhìn sang Lý Yến, càng cảm thấy Lý Yên hôm nay biểu hiện không bình thường. Hai người từ thời bé tí còn cởi truồng liền chơi chung với nhau, đều rất rõ ràng tính tình hai bên, chỉ khi nào tâm tình Lý Yến đặc biệt không tốt mới xoa tóc mình, nhưng mới vừa rồi cô còn bảo Lý Yến miệng rút gân nha, nếu đổi thành thường ngày, Lý Yến đảm bảo sẽ không vui lập tức đáp trả một câu. “Cậu mới rút gân đó.” Cái này mới là bình thường. Nhưng là lúc này, Lý Yến cứ như không nghe thấy, còn gần như sờ thẳng lên tóc nàng, này đúng là kì quái.
Một đứa trẻ tám tuổi tự nhiên là không biết che dấu tâm sự, Lý Yến nhìn sơ qua cũng biết là cô bạn đang suy nghĩ cái gì, lúc này liền thu lại nụ cười rút tay về, tùy tiện chọn một câu chuyện để bàn tán, dời đi lực chú ý của cô ấy.
Hai người đeo cặp sách một đường nói nói cười cười rất nhanh đã đến trường học, lớp 1 ba cái ban đều kề nhau cùng một chỗ ở bên tay phải cổng trường. Từ phải sang trái xếp thành ban 1, ban 2, ban 3, Lý Yến và Tam Nhi cùng lớp đều là ban 2.
Mắt thấy sắp đến tận cửa lớp, Tam Nhi đưa tay về hướng Lý Yến đang cúi đầu chuẩn bị đi về phía trước, lại bị Lý Yến gọi lại: “Tam Nhi, đợi một chút . . .”
“Làm sao vậy??
Lý Yến “Ai da” một tiếng ôm chặt bụng “Tam Nhi, mình đau bụng, cậu đỡ mình vào lớp nha. . .” Chiêu này chính cô cũng cảm thấy kém khả năng, thật sự quá giả đi. Nhưng là biết làm sao, ai bảo cô không nhớ chỗ ngồi của mình ở đâu đây.
Cũng may trẻ con tám tuổi vẫn còn dễ đối phó, lừa một chút xíu liền dễ dàng qua cửa. Tam Nhi tin thật, nghe lời liền dìu cô vào lớp.
Hai người bạn học kế bên nhau sẽ thường xuyên sẽ sảy ra cảnh người kia cùng bạn mình tan học kém nhau một hai phút, người tan học trước sẽ nằm sấp lên bên cửa sổ nhìn vào trong, chuyện này Lý Yến cùng Tam Nhi cũng đã từng trải qua. Cho nên đối phương ngồi ở chỗ nào cũng rất rõ ràng.
Lúc này cũng gần sáu giờ bốn mươi lăm phút, bạn học cùng lớp cũng đến mất hơn phân nửa, Lý Yến được dìu đi đến bên phải bên bệ cửa sổ bàn thứ năm dựa vào vị trí bên cạnh ngồi xuống.
“Yến Nhi, còn đau không? Nếu vẫn còn không được liền xin phép lão sư của cậu cho về nhà nha.”
Nhìn tiểu Tam Nhi cúi đầu xuống khuôn mặt đen sẫm nhỏ nhắn lộ vẻ lo lắng, Lý Yến thực cảm thấy ngại ngùng, vội vàng gật đầu: “Ân, không đau nữa, cậu đi đi.”
“Mình đi đó nha.”
“Đi đi.”
Mãi đến khi Tiểu Tam Nhi đi ra khỏi phòng học Lý Yến mới thở phào nhẹ nhõm, đem cặp sau lưng để xuống, lấy hai hộp viết từ bên trong ra, mở ra nắp hộp có đính mảnh giấy trắng ghi thời khóa biểu, buổi sáng bốn tiết học trong đó có hai tiết số học hai tiết ngữ văn, buổi chiều một tiết âm nhạc cùng một tiết thể dục, tiết học cuối cùng là môn tự do.
Lý Yến cúi đầu lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra, liền nghe thấy có người nói: “Đứng lên, ta muốn đi vào trong”. Mạnh mẽ ngẩng đầu, liền nhìn thấy giữa hai giãy bàn một lối đi nhỏ có một tên nhóc đen mập mạp, trên mặt thịt béo dính đầy chữ ta bực mình, vốn là mí mắt sưng húp bộ dáng cúi xuống suy nghĩ càng thêm không thấy con mắt.
Bạn học Chu Chí Xuân*, cháu trai chủ nhiệm lớp Cao Liên Mai*, là bạn ngồi cùng bàn với cô. Đối với cái tên nhóc làm người ta nghĩ tới liền thấy phiền này, trong trí nhớ Lý Yến đúng là khắc sâu.
*hai tên nỳ mình còn đang ngâm cứu. . .híc, khi nào có tên chính xác sẽ sửa ngay
Thời thơ ấu bởi vì cha mẹ ở nhà suốt ngày gây gổ, bên dưới lại có em trai em gái, đối với đứa con cả là cô này ít quan tâm hơn. Cô cảm thấy là có cùng bạn học bên ngoài đánh nhau cũng sẽ không có ai làm chỗ dựa cho mình, nên liền dưỡng thành tính cách nhát gan sợ phiền phức. Thời điểm nghiêm trọng nhất chính là năm nhất tiểu học, bị cái gọi là bạn học cùng bàn Cao Đẳng Niên này bắt nạt không ít. Cho đến sau lớp năm, theo tuổi tác tăng lên mới bắt đầu càng ngày càng trở nên lợi hại, đến sơ trung đều cùng bé trai động thủ đánh nhau.
Tính tình là ngày từng ngày nuôi dưỡng mà thành, Lý Yến thậm chí có lúc cảm thấy sau này khi lớn lên tính tình không tốt hoàn toàn là kết quả phản kích lại những bắt nạt phải nhận khi còn nhỏ. Muốn nói lên nhận thức thật, cái này bạn học lớp 1 Chu Chí Xuân này có công ảnh hưởng với cô đúng là rất lớn đó.
Chu Chí Xuân thấy Lý Yến chậm chạp không chừa đường cho hắn, liền đưa tay đẩy nàng một cái: “Lỗ tai mi nhét lông lừa hả, không thấy ta kêu mi đứng lên sao??”
Hắn ngồi bên trong, đương nhiên phải để cho hắn vào ngồi. Lý Yến không có lên tiếng trả lời, đem cặp nhét vào bên trong hộc bàn, đứng lên nhường đường. Trong lòng lại tốn hơi thừa lời, Cao cá nheo ngươi chờ đó cho ta, coi chừng ta đó.
Chu Chí Xuân ngồi trên vị trí của mình, cất kỹ sách giáo khoa, mở hộp bút lấy ra từ bên trong cục vôi màu trắng lớn nhỏ khoảng chừng một cái trứng gà lớn nhỏ, theo trong bàn học tìm một cái thước gạch một đường thẳng: “Nói cho mi biết nha Lý Yến, cánh tay mi đừng vượt qua đường thẳng này, không thôi ta lấy bút máy đâm mi đó.”
Lý Yến nhìn đường thẳng rõ ràng không công bằng kia, đối với trò trẻ con này của tên nhóc thức sự cảm thấy nên mặc kệ hắn. Cô càng không trả lời, Cao Đẳng Niên càng tỏ ra đắc ý, cho rằng đã dọa được cô bạn học. Rảnh rỗi không có chuyện gì liên nhìn chằm chằm cánh tay của cô, nắm trong tay bút máy được gọn nhọn, chờ sẽ đâm đi lên.
Thằng nhóc đầu gấu này, thật là thiếu đánh mà.
Reng. . .reng. . . reng. . . theo Lý Yến thầm oán trong lòng, tiếng chuông reo kết thúc thời gian tự học. Khoảng 7h30’ giờ Bắc Kinh, rất nhanh trên thao trường khắp nơi đều là hoạt động của học sinh tiểu học. Hai người một tổ, ba người một nhóm, đá banh, ném bao cát, chơi nhảy dây, đá cầu, các loại trò chơi hoạt động tràn đầy toàn bộ sân trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook