Mã Quế Hoa nghe nói như thế, trong lòng lại càng hoảng loạn, âm thầm căm ghét Thẩm Nguyệt Hoa muốn chết, nhưng hiện tại trước mặt nhiều người như vậy, ả ta cũng không dám lại hung hăng, chỉ có thể khúm núm thấp giọng nói: “Thưa mẹ.”

Lý Quế Phân hừ lạnh một tiếng, nói: “Thì ra tôi còn là mẹ chồng của cô đó, ai không biết còn tưởng rằng hai ông bà già Trương gia chúng tôi đều chết sạch rồi, đến phiên cô chỉ chỉ trỏ trỏ với vợ lão Tứ đấy, tôi đã nghĩ sao hôm nay cô không ở nhà, hoá ra là không vừa mắt vợ lão Tứ, mới sớm bỏ đi nha,“

Bà nói xong, trừng mắt nhìn vẻ mặt con trai cả Trương Kiến Quốc không có biểu tình, nói tiếp: “Mọi người đều nói cưới vợ phải cưới người hiền, dâu trưởng như mẹ, cô cũng có thể trở thành người mẹ tốt, đáng tiếc lại là điển phạm mẹ kế ác độc, cô ở nhà vô cớ sinh sự như vậy, còn may người Trương gia chúng tôi đều tốt tính nếu không thì đã sớm đuổi cô về nhà mẹ đẻ rồi.”

Lý Quế Phân càng nói càng tức giận, nhìn trong tay Mã Quế Hoa vẫn cầm cây chổi, mà trên cổ Thẩm Nguyệt Hoa lại hiện ra vết trầy đỏ, trên vai cũng bị dính dơ bẩn, có thể thấy được người này xuống tay ngoan độc cỡ nào.

Thường ngày cả nhà bọn họ trở về trễ hơn, chỉ là hôm nay bà nhớ tới con dâu mới, làm việc cũng không có động lực, sớm đã cảm thấy mệt mỏi, nghĩ hôm nay dứt khoát về nhà sớm một chút.

Vì thế, bà nói với lão đầu nhà mình, cũng không ngờ ông phù phù hút thuốc, mắt nhìn đám con trai đang làm việc dưới ruộng, nói: “Nếu thế, vậy hôm nay trở về sớm đi, dù sao công việc làm được không sai biệt lắm, những việc còn lại, sáng sớm ngày mai tới làm cho xong là được, đi thôi, kêu người trong nhà đi, sớm chút về nhà nấu cơm.”

Trương Thiết Đầu nói đến chỗ này, phủi phủi thuốc lá trên tay, nói: “Vừa lúc cũng giới thiệu Thẩm Nguyệt Hoa cho người trong nhà chúng ta, quen biết một chút, hơn nữa, chuyện nhà chúng ta cưới nữ thanh niên trí thức xinh đẹp, cũng không giấu được người trong thôn, còn không bằng dứt khoát về nhà tỏ thái độ, để cho người quấy nhiễu chuyện giữa thôn dân và thanh niên trí thức nhìn thấy, nhìn xem chúng ta đối với con dâu mới người thành phố như thế nào.”

Trương Thiết Đầu là người đứng đầu Trương gia danh xứng với thực, ông đã lên tiếng, mọi người cũng chỉ có thể nghiêm túc nghe lời làm việc là được.

Vì thế, người Trương gia nhanh chóng làm xong công việc trong tay, rồi khiêng cuốc trở về nhà, cũng không ngờ lúc về đến bên ngoài, liền nghe Thẩm Nguyệt Hoa kêu la.

Nói gì, bọn họ nghe không rõ, nhưng lời nói kế tiếp của chị dâu cả Trương gia Mã Quế Hoa, đã bị bọn hắn nghe hết vào tai, giờ phút này đều cúi đầu xấu hổ, không phải bởi vì nội dung khó coi, mà là người nói lời này thật sự quá không lọt tai.

Lý Quế Phân nhớ tới lời trước đó của Mã Quế Hoa, nói rằng lão Tứ Kiến Bân và em gái nhà mẹ đẻ Mã Quế Hoa là thanh mai trúc mã, bà ta liền xì một tiếng khinh miệt, chỉ vào Mã Quế Hoa răng dạy: “Cô có bản lĩnh nhỉ, còn có thể thay em trai em gái của cô quyết định có phải không? Tay vươn cũng quá dài rồi, Mã gia các người có phải nghĩ muốn thay Trương gia chúng tôi quyết định quản lý việc nhà hay không.”

“Hôm nay tôi sẽ nói thẳng ra, người con dâu này, tôi làm mẹ chồng cũng đã nhẫn nhịn cô mười mấy năm rồi, ngày xưa cô cứ lười biếng bám víu vào nhà mẹ đẻ, đã không dạy được con gái của mình thì cũng thôi đi, dù sao cũng là cuộc sống của bọn người dưới các người, tôi cũng sẽ không nói lời dư thừa để thêm vướng bận.”

“Nhưng hai ông bà già Trương gia chúng tôi, tôi và cha chồng của cô còn chưa chết, xương cốt vẫn chưa chôn, ở Trương gia, chỉ cần chúng tôi còn sống một ngày, thì phải nghe lời nói của hai ông bà già này, việc chú Tư của cô cưới vợ, ngay cả chúng tôi làm cha mẹ chưa có lên tiếng, cô ở đây lải nhải lảm nhảm nhiều chuyện, miệng mồm quá xấu!”

“Cô đi khắp thôn hỏi thăm một chút, có con dâu nhà ai, lười giống như cô, hàng ngày chỉ lo ôm quần áo chạy về nhà ngoại, lấy thì vẫn lại là của Trương gia chúng tôi, tôi xem cứ tiếp tục như vậy, cả Trương gia đều phải bị lỗ vốn, lão đầu, ngày mai chúng ta sẽ đến chổ trưởng thôn, trước mặt trưởng thôn, đem nhà phân ra đi.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ người ở đây đều sợ ngây người, lão đại Trương gia cũng không làm tượng gỗ nữa, trừng mắt nhìn Mã Quế Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó xoa xoa bàn tay, hơi vụng về cứng ngắc bước tới trước mặt Lý Quế Phân.

Ngượng ngùng nói: “Mẹ, sao người lại nói như vậy, Trương gia chúng ta đều cùng sinh sống đã nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ nói muốn ở riêng, sau khi ra ở riêng, các người sẽ ở chỗ nào chứ?”

Từ trước đến nay Lý Quế Phân biết con trai cả của mình ngốc nhất, nhưng giờ phút này mới càng thấu triệt, bà hơi đau đầu vươn ngón tay ra, hung hăng chọc vào đầu con trai cả.

Tức giận mà nói: “Nói hay lắm, sau khi ở riêng, liền không có chỗ cho hai lão già chúng ta có phải không? Lúc trước phòng này là do tôi và cha các người tu sửa đấy, sau khi ở riêng, anh liền mang theo con vợ phá sản, còn có hai đứa con gái chỉ biết kiếm lợi này, chạy trở về Mã gia đi, anh đi mà ở rể, để xem người, Mã gia có phải sẽ cung cấp cho các người hay không!”

Lý Quế Phân giận đến toàn thân phát run, Trương Thiết Đầu thì trực tiếp đánh cho một gậy, khiến lão đại Trương gia lập tức quỳ trên mặt đất, thì thào nhận lỗi.

Thẩm Nguyệt Hoa quả thật không nghĩ tới, sự tình sẽ phát triển đến tình trạng này.

Đúng là cô có ý muốn giáo huấn Mã Quế Hoa, nhưng hiện tại không có ý định ở riêng.

Nếu hôm nay Trương gia phân gia, truyền đi ra ngoài, bất kể nói thế nào, cũng là do con dâu là cô làm ầm ĩ, người trong thôn này đồn đại chuyện bát quái rất lợi hại, người ta cũng mặc kệ tình huống thực tế là chuyện gì xảy ra, trắng đều có thể nói thành đen.

Đương nhiên Thẩm Nguyệt Hoa không muốn bản thân mình chịu thiệt, cho dù Trương gia nhất trí đoàn kết rất tốt thì Mã Quế Hoa đích thật là kẻ chuyên gây rối, nhưng đó là chuyện của nhà anh cả, có ầm ĩ cũng không tới trên đầu cô.

Thẩm Nguyệt Hoa dứt khoát mở một con mắt nhắm một con mắt, là có thể đóng cửa lại, cuộc sống của mình yên ổn là được.

Vì thế, Thẩm Nguyệt Hoa ở phía sau, chủ động đi tới đứng giữa Trương Kiến Quốc và Lý Quế Phân, vỗ lưng cho Lý Quế Phân, lấy lòng nói: “Mẹ, đừng nóng giận, vốn cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, nói ra cũng do con không tốt, không nên một mình đi vào phòng bếp, chẳng qua là, cha và mẹ làm việc ở ngoài ruộng cả một ngày, chắc chắn vừa mệt vừa đói rồi, con đã nấu cơm làm đồ ăn, còn nấu ít canh rong biển, hay là chúng ta ăn cơm trước đi.”

“Tục ngữ nói rất đúng, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ bị đói bụng chết mất, nếu để cha mẹ đói bụng, con muốn khóc cũng không biết khóc chỗ nào, Kiến Bân nhà ta trở về cũng sẽ trách con.”

Giọng nói Thẩm Nguyệt Hoa mềm mại, lại cộng thêm chút hương vị nhu mì, lời nói cũng dễ nghe, Lý Quế Phân lại được cô vỗ lưng trấn an, cơn giận có lớn hơn nữa, lúc này cũng tan đi không ít.

Biểu tình trên mặt tuy còn có chút cứng ngắc, nhưng đã không còn tức giận, bà cười nói: “Cũng là con hiểu chuyện, mẹ lại không biết con còn có thể nấu cơm, làm món gì đó?”

Bà nói lời này ra, rất rõ ràng cũng là cho Thẩm Nguyệt Hoa một cái bậc thang, vì thế mọi người ở đây lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay cả Trương Kiến Quốc quỳ trên mặt đất cũng vụng trộm cho Thẩm Nguyệt Hoa một ánh mắt cảm kích.

Thẩm Nguyệt Hoa mỉm cười đón tiếp, lúc này nhìn vẻ mặt Mã Quế Hoa khó chịu, đáy lòng cười lạnh: Cô cũng không tin bản thân mình đã hơn 50 tuổi, ở trên thương trường là người như cá gặp nước, sẽ không trị được người đàn bà hung hăng lười biếng này!

Nhìn vẻ mặt Mã Quế Hoa, rất rõ ràng là trong lòng đang ghi hận cô đây?

Thẩm Nguyệt Hoa hoàn toàn không sợ, thầm nghĩ: Dù sao là dưới một mái hiên, chúng ta cứ cưỡi lừa xem nhạc, rồi chờ mà xem!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương