Sở Đường mặc dù biết về chị Hoàng này, nhưng đối với những chuyện khác nhà họ Hoàng cũng không biết. Trước mắt nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Sở Từ nhịn không được nói: "Chị cũng đừng buồn lo vô cớ. Chị Hoàng mặc dù chưa sinh con, nhưng gả vào cửa lâu như vậy.

Trước kia giúp đỡ nhà chồng không ít, đối phương không có khả năng bởi vì chút việc nhỏ này đã đuổi chị ra cửa. Hơn nữa trước kia chị đã từng nói với em tính cách anh Hoàng kia rất hàm hậu..."

"Hàm hậu?" Sở Từ cười mỉa một cái: "Hiện tại xem ra càng như là ngu dốt."

Trong đầu nàng lại có không ít ký ức về Hoàng Kiến Dân, đối phương đối xử với chị Hoàng xác thật không tệ. Nhưng đối với bà Hoàng kia mới là chân chính nói gì nghe nấy.

"Mặc kệ nói như thế nào, chuyện chưa xảy ra vẫn là nghĩ đến mặt tốt trước. Chờ chúng ta buôn bán kiếm được ít tiền thì qua lại với chị ấy nhiều một chút lời, thật sự không được thì mang kỹ thuật đan mây tre lá cho chị ấy coi như là giúp đỡ." Sở Đường lại nói.

Sở Từ gật đầu, sau khi an tâm bận rộn với công việc trong tay.

Hai người đồng lòng hợp lực tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Vào buổi chiều, Xuyên Tử lại chạy tới một tay ôm một con gà con màu vàng. Sau khi nhìn thấy Sở Từ giống như hiến vật quý đưa tới trước mặt cô.

"Mẹ em nói, sợ anh chị không có gì cho nó ăn. Cho nên lại kêu em mang qua chút bột bắp đến. Chị A Từ, sau đó chị dùng rau dại trộn lẫn cho ăn, khoảng nửa năm là có thể đẻ trứng." Xuyên Tử nói.

Trong lòng Sở Từ trong hơi ngạc nhiên, lòng mẹ Xuyên Tử này cũng thật đủ lớn, biết rõ danh tiếng của nàng ở trong thôn không tốt lắm, nhưng còn tặng nhiều thứ đến đây. Nếu như người khác chỉ sợ căn bản sẽ không cho con trai gần gũi với nàng nhiều.

"Về nhà thay chị nói cám ơn với thím." Sở Từ cũng không khách khí trực tiếp nhận lấy.

Chẳng qua con gà con này vừa đến tay Sở Từ rất lo lắng cho mình không cẩn thận bóp chết hai nhóc này.

"Chị, chúng ta ngay cả sân cũng không có, con gà này không thể ăn ngủ với chúng ta chứ?" Sở Đường hơi đau đầu, trong nhà thật sự rất khó coi, nuôi người còn vất vả huống chi là nuôi gà.

Trước đó Sở Từ căn bản không nghĩ tới điểm này, chỉ cảm thấy nuôi con gà trong nhà nhiều thêm một chút sinh khí. Hơn nữa cũng có thể đẻ trứng trong một thời gian dài. Nhưng hiện tại Sở Đường vừa nói như vậy khóe miệng nàng giật một cái: "Em tiếp tục làm việc, chuyện sân giao cho chị."

Bên ngoài từ đường có một mảnh đất trống rất lớn. Cỏ tranh không đáng giá, để tùy tiện cũng sẽ không bị trộm. Nhưng gà thì khác. Cho nên làm cái sân đơn giản rất cần thiết, diện tích cũng không cần quá lớn, miễn cưỡng đủ dùng là được. Dù sao nếu như nàng đồng ý ở lại và sống ở đây vậy phải chuẩn bị để trải qua cuộc sống náo nhiệt, cũng không thể cả đời đều sống ở trong từ đường nhỏ này được.

Sở Đường trừng mắt nhìn cô, vốn định tự động xin đi giết giặc xây sân. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thích thú của cô trong lòng cũng bắt đầu hơi tò mò.

Loại công việc đan này Sở Từ thật là không có quá am hiểu. Nhưng loại công việc thể lực thô sơ chặt cây chôn cọc này tương đối ít khó khăn với nàng.

Mặc dù cơ thể này vẫn còn đầy đặn như trước, nhưng mấy ngày nay mỗi ngày nàng chặt cỏ tranh bắp thịt đã khôi phục không ít, làm việc khẳng định mạnh hơn bé trai gầy yếu như Sở Đường nhiều.

Dưới sự chú ý của Sở Đường, Sở Từ liên tục đi ra ngoài mấy chuyến, mỗi một chuyến đại khái một tiếng. Mỗi lần trở về sau lưng đều cõng bó lớn nhánh cây, ngoài ra còn có chút bụi gai và một ít thực lực loại dây leo. Sở Đường nhìn thấy những nhánh cây và dây mây được cắt gọn gàng hơi trợn mắt há hốc miệng. Cậu cho rằng lúc Sở Từ chặt cây thì tay chân vụng về giống như lúc đan sọt. Thậm chí nhịn không được hoài nghi Sở Từ có phải trời sinh đại lực sĩ hay không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương