Editor: Mai Tuyết Vân

Hai người đi đến một căn biệt thự khác, Bạch Nhược Oánh ấn chuông cửa, Liễu Liễu nghe thấy tiếng liền đi ra mở cửa. Nhìn thấy Bạch Nhược Oánh đi cùng một người đàn ông xa lạ, nhất thời sửng sốt, rồi nhìn thấy thái độ của họ dường như rất thân mật.

Liễu Liễu nhìn Bạch Nhược Oánh, cười không có ý tốt: "A Oánh, ai vậy?"

Nhìn vẻ mặt của Liễu Liễu, Bạch Nhược Oánh bất đắc dĩ lắc đầu: "Đây là Mặc Doãn Cuồng, bạn trai của tôi.''

Sau đó Bạch Nhược Oánh chỉ vào Liễu Liễu: "Đây là Liễu Liễu, dị năng giả hệ hỏa.'' Nói xong ba người đi vào phòng khách.

Lúc này, mọi người đều đang thu dọn trong phòng, thấy Liễu Liễu lâu trở lên đều đi xuống, thấy Mặc Doãn Cuồng và Bạch Nhược Oánh thì đều sửng sốt. Phản ứng không khác gì Liễu Liễu, Bạch Nhược Oánh lại giới thiệu Mặc Doãn Cuồng với bọn họ lần nữa.

"Lần này tôi và Doãn Cuồng tới đây là có chuyện muốn bàn bạc với mọi người, chuyện đã nói lức trước, tôi nghĩ chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.''

Nghe cô nói thế, tất cả đều ngồi xuống.

"Tôi đột nhiên nhớ ra, vài ngày trước ở bên ngoài tôi phát hiện ngay cả thực vật cũng biến dị, nói như vậy, bây giờ chúng ta không nên đi ra ngoài, cho nên chuyện đối phó tiểu độ Phi Ưng, chúng ta cần phải tính lại.'' Bạch Nhược Oánh xin lỗi nói.

Mọi người không có ý khác, cũng chẳng còn cách nà, rời khỏi thủ đô cũng được mà có cách khác để không rời khỏi cũng rất tốt. Cho nên mọi người cùng nhau thảo luận, sau đó tán gẫu chút chuyện, rồi Bạch Nhược Oánh và Mặc Doãn Cuồng tạm biệt.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người, ánh mắt chị Mai chợt lóe sáng, cô nhìn hai người em của mình: "Chị đi ra ngoài một chút.'' Nói xong liền rời đi.

Chị Mai đã đi, Tiểu Hoa và Tiểu Anh không tỏ vẻ gì, nhưng trong ánh mắt của Liễu Liễu không tránh khỏi có sự nghi ngờ, gần đây sao cô có cảm giác chị Mai có chút kỳ lạ?

Bạch Nhược Oánh đi cùng Mặc Doãn Cuồng, lên tiếng hỏi: "Bây giờ anh có thể chút chuyện xưa của anh cho em được chưa?"

Mặc Doãn Cuồng dừng bước nhìn cô, hắn biết Bạch Nhược Oánh muốn hỏi anh là cái gì, Mặc Doãn Cuồng gật đầu: "Có thể, nhưng mà khi anh nói, em không được nghi ngờ. Thật ra, anh là Thái tử Ma giới, sống ở thời thượng cổ.''

Từ thưở Bàn Cổ khai thiên lập địa, trên đời bàn đầu chỉ có Thần giới và Ma giới, lúc này lại có thêm Nhân giới, khiến Thần giới và Ma giới tách ra. Từ đây, Nhân giới và Thần giới không liên quan đến nhau, đường ai nấy đi. Nhưng vì một lần Đế quân Ma giới đi quá giới hạn, đã xảy ra tình cảnh biến hóa sau này.

Đế quân Ma giới tên là Mặc Liên, hắn chính là hóa thân của Huyết Liên, nhận truyền thừa của Đế quân Ma giới tiền nhiệm trở thành Đế quân tân nhiệm. Mặc Liên trời sinh tính phong lưu, không thích trói buộc, trong một lần ra ngoài ngao du, hắn đã bất ngờ gặp được tiên nữ Thần giới, Băng Tịch.

Băng Tịch là tiên nữ đứng đầu chúng Tiên giới, xinh đẹp tuyệt trần, thoạt tục thanh lệ giống như đóa u lan ở nơi sâu thẳm, được các Thần quân hết mực yêu quý. Nhưng khi Ma quân nhìn Băng Tịch lần đầu tiên đã sa vào lưới tình.

Hắn dụng tâm suy nghĩ cách theo đuổi Băng Tịch, còn tặng cho nàng một thành bảo kiếm Huyền Quang. Thanh bảo kiếm này không chỉ là thần binh lợi hại, đồng thời còn sở hữ một không gian, bên trong tràn ngập linh khí. Còn có suối Minh Nguyệt chữa bách bệnh trong nháy mắt.

Trước sự theo đuổi của Mặc Liên, Băng Tịch cũng dần dần yêu hắn, nhưng chính nàng lúc này cũng không biết thân phận thật sự của hắn. Càng không hề biết Mặc Liên đã sớm có Ma hậu, hơn nữa Ma hậu cũng đang mang thai.

Nhưng những điều đó cũng không thể ngăn Mặc Liên yêu Băng Tịch, hắn chỉ yêu mỹ nhân không cần giang sơn. Cho nên truyền đế vị cho đứa con còn chưa sinh ra, rời khỏi Ma giới. Mặc Liên chuẩn bị mang theo Băng Tịch rời khỏi Thần giới, cùng đến Nhân giới sống một đời bình thường, chỉ mong được làm phu thê. Ngay khi hai người rời khỏi, cuối cùng Băng Tịch cũng lộ ra bộ mặt thật sự của nàng.

Băng Tịch lại thừa dịp Mặc Liên không đề phòng mà đánh hắn bị thương, hóa ra nàng đã sớm biết thân phận của hắn. Hơn nữa nàng cũng đã sớm có người mình yêu, nhưng người kia bị thương, cần phải dùng đến nội đan Ma Đế mới có thể cứu được. Mà Băng Tịch đến với Mặc Liên không ngoài mục đích nào khác, là vì muốn nội đan của hắn cứu người nàng yêu.

Ma đế biết được mục đích của Băng Tịch, vô cùng đau khổ, hắn không có cách nào tha thứ cho sự phản bội của Băng Tịch. Cuối cùng tình nguyện tự bạo, cũng không muốn đưa nội đan cho Băng Tịch, nhưng khi hắn tự bạo, bảo kiếm Huyền Quang hất thu nội đan của Ma đế.

Băng Tịch thấy thế lập tức cầm Huyền Quang đi luyện hóa, nhưng không ngờ trong khi luyện hóa, ngọc bội Huyết Liên được khảm trên kiếm không cánh mà bay. Còn bảo kiếm lại luyện thành một thanh đao đen, bị một tiểu đồng trộm đi.

Sau khi Băng Tịch biết được rất giận dữ, nàng giết tiểu đồng, nhưng lại lạc mất thanh đao. Nàng đã biết hóa ra Mặc Liên còn một đứa con, Thái tử Ma giới, Mặc Doãn Cuồng, cũng sắp đăng cơ Ma đế. Như vậy thì nội đan của hắn cũng được, cho nên Băng Tịch thừa dịp Mặc Doãn Cuồng chưa trưởng thành, một mình đến Ma giới, muốn lấy đi nội đan của hắn.

Nhưng còn chưa kịp đợi nàng đến Ma giới, thì Ma giới đã xảy ra nội loạn, khi Mặc Doãn Cuồng bảo vệ mẫu thân mà bị giết, nhưng hồn phách của hắn không tiêu tán, mà biến thành du hồn bay về phía nhân gian.

Mặc Doãn Cuồng chậm rãi kể lại chuyện cũ, nhưng Bạch Nhược Oánh nghe câu chuyện của hắn lại mâu thuẫn với ký ức được Ẩm Huyết truyền thừa cho cô vậy? Bạch Nhược Oánh nghi hoặc nhìn Mặc Doãn Cuồng một chút: "Sao lại khác với ký ức truyền thừa của Ẩm Huyết thế?"

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của nàng, Bạch Nhược Oánh mỉm cười: "Thật ra đó là vì Băng Tịch đã thay đổi ký ức truyền thừa của Ẩm Huyết, trong ký ức kia bịa ra sư phụ gì đó, đều là dối trá.''

"Cái gì? Bịa đặt dối trá sao.'' Bạch Nhược Oánh giật mình hỏi: "Vậy ngày hôm đó mấy người phụ nữa kia, bọn họ là ai?" Đột nhiên nhớ tới ngày Mặc Doãn Cuồng bị giết cô lại hỏi.

Biết cô nhắc đến ai, Mặc Doãn Cuồng nói: "Mấy người họ đều là đồ đệ của bà ta, bửi vì Ma đế Ma giới đều phải được nhận truyền thừa thì mới có thể kế vị, nhưng từ sau khi anh chết, vì anh chưa truyền thừa đế vị Ma đế cho ai nên không ai ngồi lâu được trên ngai vàng. Ma giới suy tàn, bọn họ cũng phát hiện ra vấn đề này nhưng tất cả đã muộn, từ đấy Ma giới cũng không còn Ma đế nữa.

Người yêu của Băng Tịch cũng không còn cách để cứu sống, đồng thời Băng Tịch phát hiện anh còn chưa hồn phi phách tán, cho nên bà ta tiếp tục phái người tìm kiếm anh.

Mấy trăm năm trước, lúc Băng Tịch tìm thất anh, phát hiện ra cho dù anh có hồn phách, cũng không có cách nào hình thành nội đan, mà người yêu bà ta đã chết, cho nên ả giận dữ, muốn đánh tiêu tán hồn anh. Tuy anh bị thương nhưng vẫn chạy trốn được, còn ả trong lòng phẫn hận chưa từng buông tha việc đuổi giết anh.

Thật ra khi phụ vương yêu Băng Tịch, đã sớm mang bản thể lưu lại trong không gian Huyền Quang, nhưng đã bị ẩn giấu, trừ khi Huyền Quang nhuốm đầy máu mới có thể triệu hồi đến, đây là điều Băng Tịch không biết.

Trong lúc vô ý em đã chiếm được Huyền Quang, đánh thức nó, đặt cho nó cái tên Ẩm Huyết, vì tình hình thế giới hiện nay, nên Ẩm Huyết mới được uống đủ máu để Huyết Liên xuất hiện trong không gian của em, còn anh cũng nhận được sự triệu hồi của Huyết Liên nên đến bên cạnh em, sau đó dần dầm bị em hấp dẫn.

Mãi cho đến lần trước, đệ tử của ả tìm được anh, anh lại bị thương rồi hôn mê, thật không ngờ em lại vô tình chiếm được ngọc bội Huyết Liên, khối ngọc bội này được khảm trên bảo kiếm Huyền Quang, cũng là nơi giấu nội đan của phụ vương anh, cho nên trong khoảng thời gian này, anh đã hấp thụ nội đan của phụ vương, còn đồng thời khôi phục thân thể.''

Bạch Nhược Oánh nghe xong suy nghĩ, nhất định là trong họa được phúc, tất cả đều do cô may mắn có được, cô mang chuyện dây mây máu nói với Mặc Doãn Cuồng: "Còn chuyện dây mây máu này là thứ gì? Tình hình nhân loại bây giờ là thế nào?"

Mặc Doãn Cuồng sửng sốt, sau khi nghe cô nói nội đan của dây mây máu đã bị cô hấp thụ hết, ánh mắt của anh lóe sáng, nhưng chỉ trong tích tắc, Bạch Nhược Oánh không nhìn thấy được, Mặc Doãn Cuồng nói tiếp: "Về dây mây máu, là do Băng Tịch mang đến Ma giới. Ả vì cứu người yêu, dùng hết cách nhiều lần lui tới Ma giới nhưng thật không ngờ, dây mây máu của Thần giới khi nhiễm khi Ma giới lại biến thành dị vật, còn con người biến thành như vậy là do độc tố của dây mây máu gây ra.''

Bạch Nhược Oánh cảm thấy trong đầu chợt lóe một linh quang, cô cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng cũng không nghĩ ra chỗ nào không ổn. Còn linh quang thì lập tức biến mất, cô không bắt được, nhưng thôi Bạch Nhược Oánh lắc đầu: "Có cách nào giải hết độc tố không?"

Bạch Nhược Oánh nghĩ nếu bệnh zombie này đến từ Ma giới, Mặc Doãn Cuồng thân là Đế tôn của Ma giới mới có thể hóa giải được tai họa này thôi.

"Chuyện này sao?" Mặc Doãn Cuồng đảo mắt, khó xử nói: "Độc tố sớm đã biến dị trong cơ thể con người, anh cũng không có cách giải hết, sở dĩ bệnh độc của Lưu Minh có thể trị hết là vì em đã cho cậu ta uống nước suối Minh Nguyệt trong thời gian dài, có như vậy anh mới có thể làm được, nhưng với người khác thì, haizz!'' Nói tới đây, Mặc Doãn Cuồng cũng không nói thêm nữa.

Nhìn sắc mặt khó xử của hắn, Bạch Nhược Oánh không hỏi Mặc Doãn Cuồng nữa, sau khi hai người nói chuyện, ai cũng không lên tiếng, tâm tư khác nhau, đi về nhà. Nhưng cô bước vào nhà mình lại phát hiện người họ Bạch chưa ai rời đi, nhìn sắc trời đã tối dần lại nhìn người họ Bạch không ai có ý muốn đi, Bạch Nhược Oánh kinh ngạc, bọn họ còn muốn ở lại đây sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương