Qua tấm rèm khép chặt, mùi thuốc xuyên qua khe cửa tản ra khắp nơi, trong đó không biết đã pha thêm huân hương gì mà cả hỗn hợp khiến người ta khó chịu. Trong căn phòng u ám, trên giường lại truyền tới một trận ho khan.

Màn che buông xuống, một nha hoàn mặc xiêm y đơn giản cầm chén thuốc trong tay đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng duỗi tay vén mở màn che, khuôn mặt tiều tụy lộ ra, lúc này mà tìm lại dung nhan tú lệ của quá khứ.

"Tiểu thư, uống thuốc đi." Nói rồi, Bão Cầm đi mở cửa sổ, trong phòng lập tức trở nên sáng sủa hơn.

Thẩm Oánh Tú mở mắt, mơ màng đưa tay chỉ vào ngăn tủ bên kia: "Cầm Nhi, đem cái hộp lại đây."

"Tiểu thư, chúng ta uống thuốc trước đi, lát nữa Bão Cầm sẽ lấy cho ngài, được không?" Đáy mắt Bão Cầm hiện lên một tia chua xót, tiến lại bưng chén thuốc đút nàng uống.

Một tay Thẩm Oánh Tú hất ra, mùi thuốc trong phòng lại tăng thêm một mùi khác lạ. Nàng bắt lấy tay Bão Cầm, cố sức kêu: "Đủ rồi, có uống tiếp thì được gì chứ? So với việc kéo giữ cơ thể này, chi bằng để chàng cưới người chàng muốn."

"Tiểu thư, người đừng nghĩ như vậy, người hãy nhớ tới phu nhân vào lão thái gia đi." Bão Cầm lại đưa chén qua nhưng vẫn bị Thẩm Oánh Tú dùng sức đẩy trở về.

Nàng lấy hết sức tựa vào người Bão Cầm, thở hổn hển nói: "Nghe ta nói."

Bão Cầm lau nước mắt, gật đầu: "Tiểu thư người đừng vội, nô tỳ không như vậy nữa."

Thẩm Oánh Tú đưa mắt nhìn màn che bên ngoài, đáy mắt đục ngầu hiện lên một tia rõ ràng: "Cầm Nhi, bốn người theo ta tới đây, hiện tại chỉ còn một mình ngươi ở cạnh. Trong hộp có chút trang sức mà ngoại công tặng, ngươi cầm lấy rồi rời khỏi đây, đừng trở về Thẩm phủ, hãy tìm một người thật tốt mà gả đi đi."

Bão Cầm muốn nói gì đó nhưng Thẩm Oánh Tú lại nắm chặt tay nàng, tiếp tục: "Đừng đi tìm Vương quản gia lấy thuốc nữa, Cầm Nhi, ta cầu xin ngươi, đừng đi nữa, Thẩm Oánh Tú ta dù có chết cũng không muốn bị bọn họ vũ nhục như vậy."

Hốc mắt lại lần nữa ươn ướt, Thẩm Oánh Tú nghe Bão Cầm ở phía sau cúi đầu khóc, nàng đưa mắt nhìn chiếc chuông gió treo trên màn che, trong đầu lại hiện lên một câu xướng của con hát: Nhất tịch điềm mật, kỉ tịch khổ sở (1).


(1) Nhất tịch điềm mật, kỉ tịch khổ sở: một chút ngọt ngào, hàng vạn đau khổ.

"Cầm Nhi, ta sống thế này thật không bằng chết, bệnh tật đeo bám, để bọn họ chê cười, khiến ngoại công nghe tin đau lòng..." Khóe môi Thẩm Oánh Tú dính một ít máu tơ, nàng đưa tay mò dưới gối lấy ra một chiếc chìa khóa, nhét vào tay Bão Cầm, "Nghe ta, đừng đi tìm bọn họ, cũng đừng đi tìm Hương Lăng."

Bão Cầm khóc không ra lời. Trời xuân năm nay không hề ấm áp, từng cơn gió lạnh cứ thế thổi vào, chủ tử hai người chỉ biết ôm nhau mà khóc. Thẩm Oánh Tú nghiêng đầu nhìn ra cây đào đã nở hoa bên ngoài, là hoa đào, cũng là kiếp số...

Trong thư phòng, một nam tử đang cúi đầu viết gì đó trên án thư, nghe người bẩm báo xong, hắn ngẩng đầu, nhíu mày: "Nàng không ăn gì sao?"

"Vâng, Thế tử gia, Thế tử phi không ăn cơm cũng không dùng thuốc, dường như... Dường như..." Người nọ ấp a ấp úng, không dám tiếp tục.

Tề Hạo Thịnh buông bút, phất tay cho hắn ra ngoài: "Nếu nàng đã không còn ý định muốn sống, vậy cứ theo ý nàng đi."

Cánh cửa khép lại, Tề Hạo Thịnh lại cúi đầu nhìn sổ sách trên bàn, lực tập trung lúc này đã không còn, cánh tay cũng không còn sức. Hắn ngẩng đầu nhìn bức họa treo phía đối diện, người bên trong mặc xiêm y mà trắng thướt tha, tay cầm sáo ngọc tựa như thần tiên hạ phàm, dung nhan ẩn ẩn lúm đồng tiền trong suốt, tao nhã mà khí chất.

Tề Hạo Thịnh nhìn tới xuất thần, lẩm bẩm: "Nhứ Nhi, ta có phải đã sai rồi không?"

Câu trả lời vẫn là khuôn mặt tươi cười như trước, Tề Hạo Thịnh hoàn hồn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.

Trong sân, những chiếc lá rụng của mùa đông còn chưa được dọn sạch, Thẩm Oánh Tú mở cửa sổ, yếu ớt tựa vào đầu giường nhìn ra. Bên ngoài thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót, so với không khí trầm lặng của căn phòng thật khiến nàng cảm thấy nguội lạnh.

"Tiểu thư, cạnh nguội rồi, chi bằng nô tỳ đi hâm nóng lại cho người." Bão Cầm thấy sắc mặt nàng đỡ hơn hôm trước, hôm nay còn chủ động nói muốn xuống giường, Bão Cẩm đương nhiên cao hứng. Chỉ cần tiểu thư có ý chí muốn sống, vậy mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt lên.


Thẩm Oánh Tú gật đầu, đợi Bão Cầm ra ngoài, nàng cố hết sức xuống giường đi tới bàn trang điểm. Người trong gương rốt cuộc là ai? Mái tóc đã có vài sợi màu bạc, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, hốc mắt có chỗ lõm xuống, tóc tai hỗn loạn. Nàng mở hộp trang điểm, cầm son phấn, bắt đầu vẽ loạn trên mặt.

Tất cả khiến nàng hao tổn hết toàn bộ sức lực, Thẩm Oánh Tú nheo mắt, như một cơn gió lạnh mang theo ấm áp thổi tới, như một bàn tay dịu dàng chạm vào mặt, nàng muốn đưa tay bắt lấy, nụ cười ấm áp đó sẽ quanh quẩn xung quanh nàng.

Hơi thở dần yếu đi, vị thuốc trong phòng cũng gần như biến mất. Thẩm Oánh Tú lại lặng lẽ chớp mắt, ánh mắt trời chói lòa ngoài kia dừng lại trong mắt nàng. Nàng vô lực quay về giường, cùng với con gió vừa lướt qua, lén lút mất đi...

Bão Cầm bưng chén canh nóng hổi đẩy cửa đi vào: "Tiểu thư, canh tới rồi, người..."

"Bang", chiếc khay cùng chén canh rơi xuống đất. Bão Cầm che miệng mở lớn hai mắt, giọt lệ cứ theo đó mà tràn ra. Thẩm Oánh Tú im lặng tựa vào giường, đầu hướng ra bên ngoài, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ sẫm cong lên ý cười.

Bão Cầm chạy tới, run run đưa tay dò tìm hơi thở của nàng: "Tiểu thư thật sự từ bỏ mọi thứ sao? Trước đây mỗi lần trang điểm lên tiểu thư đều là người đẹp nhất, tiểu thư đừng vội, Bão Cầm giúp người."

Bão Cầm đem son phấn trên bàn trang điểm mang tới, duỗi tay lau khô nước mắt rồi ra ngoài tìm một chậu nước ấm, lấy khăn sạch trong tủ lau qua, sau đó giúp nàng thay bộ xiêm y mà nàng thích nhất, cẩn thận trang điểm, sau đó lại rút cây trâm trước đây nàng ban tặng xuống đặt bên cạnh.

Tất cả cửa sổ đều mở ra, Bão Cầm đi thay một chiếc váy màu trắng đen, trên đầu quấn băng tang từng bước ra ngoài.

Ngoài cửa có hai bà tử đứng căn hạ dưa nói chuyện phiếm, bỗng dưng có cơn gió lạnh thổi qua, một người trong đó hùng hổ mắng: "Thật xui xẻo, không ngờ lại bị phái tới cái nơi này? Hai năm bệnh tật, sao còn chưa chết chứ?"

"Suỵt, cẩn thận tai vách mạch rừng, ngươi không muốn sống nữa à?" Người còn lại vội chạy tới che miệng bà ta, "Dù thế nào thì người bên trong vẫn là Thế tử phi."


Bà tử kia bị dọa tới đổ mồ hôi, theo bản năng đưa mắt nhìn vào trong, đang muốn tiếp tục câu chuyện thì thấy một thân ảnh chậm rãi đi ra, kinh hách ném hết hạt dưa trong tay, hét: "Có quỷ!"

Người còn lại vỗ vai bà: "Ban ngày ban mặt ngươi ồn ào gì thế hả?" Bà ta cũng đưa mắt nhìn vô, ban đầu là kinh hãi, nhưng đợi thấy rõ người tới mới cảm thấy không ổn, "Đây không phải Bão Cầm cô nương sao? Sao lại ăn mặc như vậy?"

Bão Cầm lạnh lùng nhìn hai bà tử: "Đi bẩm báo Thế tử gia, Thế tử phi, mất rồi!"

Trong một gian thanh tao khác của hầu phủ, người ngồi trên chiếc xe lăn đột nhiên thất thần, mực từ ngòi bút vô tình rơi xuống giấy Tuyên Thành, đợi y hoàn hồn, con bướm trên mặt giấy đã bị mực nhuộm thành một màu đen.

Trái tim Tề Hạo Minh run lên, ánh mắt lặng lẽ nhìn cánh bướm đượm buồn trong bức hoạ.

Thế tử phi của Nam Dương hầu phủ mắc bệnh đã lâu, nay bất hạnh qua đời, thọ hai mươi mốt tuổi, không con cái.

Bãi đất trống rỗng trước linh đường cuồn cuộn nổi gió mang theo những chiếc lá rơi rụng.

Nếu có kiếp sau, nàng không bao giờ đến gần nam tử này, như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong.

Phật tổ xin hãy soi sáng trái tim buốt giá của nàng...

OoOoO

Vẫn là chiếc giường đó, nàng lẳng lặng tựa vào, híp mắt nhìn cây đào bên ngoài cửa sổ. Mùa xuân vừa tới, trời đông giá rét liền đi, cây đào chưa kịp nở hoa. Hôm nay là ngày thứ ba nàng tỉnh lại.

Thẩm Oánh Tú vẫn không tin bản thân còn sống, nàng cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ bé của tám năm trước, còn kêu Thanh Bích lấy gương cho mình soi lại một lần.

Ngay cả bà vú cùng nha hoàn trong phòng đều trẻ lại khiến nàng không kịp thích ứng, hai ngày này nàng dùng để thuyết phục bản thân, đây là Thẩm phủ, không phải phủ Nam Dương hầu.


Cánh cửa mở ra, Thẩm Oánh Tí theo bản năng đưa mắt nhìn. Người vào vẫn là Bão Cầm, chỉ có điều nàng vẫn là tiểu cô nương mười một tuổi non nớt của tám năm trước: "Tiểu thư, đây là loại trái cây mới nô tỳ vừa lấy dưới bếp, người mau lại dùng thử đi."

Vẫn thân thiết như vậy, Bão Cầm cầm một trái nhãn đã bóc vỏ đút cho nàng, nhưng Thẩm Oánh Tú lại ăn tới hai mắt đẫm lệ.

"Sao vậy tiểu thư? Không ngon sao? Chẳng lẽ bọn họ lại gạt nô tỳ?" Bão Cầm nhìn đĩa nhãn, lại nhìn vẻ mặt ngấn nước của Thẩm Oánh Tú, lát nữa phải đi tìm bọn họ tính sổ!

Thật tốt, từ lúc bước chân vào Hầu phủ, Bão Cầm cũng không còn duy trì nét nghịch ngợm trước đây của mình nữa. Thẩm Oánh Tú kéo nàng lại, đưa một trái cho nàng: "Ngươi ăn thử không phải sẽ biết sáo?"

Bão Cầm nhanh chóng che miệng, sợ bị Kiều nương nhìn thấy: "Mới sáng sớm Kiều nương đã răn dạy, nói từ nay về sau chúng nô tỳ không được để tiểu thư tới gần hồ nước một mình nữa, nếu người lại ngất đi thì phải làm sao đây?"


Thẩm Oánh Tú sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được, lần này bị ngất đi bản thân mới có cơ hồ trở về, trái tim mơ hồ đau nhói, giống như khổ đau của kiếp trước bị nàng đem về thân xác này.

Bão Cầm ngơ ngác nhìn tiểu thư nhà mình, từ khi tỉnh lại, cả người tiểu thư dường như đều thay đổi, nàng im lặng, lời nói trầm ổn, ngay cả ánh mắt cũng khác thường!

"Bão Cầm, ngươi lại lười biếng rồi!" Màn che bị nhấc lên, Thanh Bích mang vào hai bộ y phục mùa xuân.

Bão Cầm chạy lên nhận lấy: "Ta đây là đem trái cây cho tiểu thư, nếu không tranh thủ lấy thì lát nữa chẳng còn gì, Thanh Bích tỷ không thấy sắc mặt của bà tử kia sao? Hừ!"

"Được rồi, bà tử bên kia ngươi còn dám đắc tội. Thôi, nhanh đi treo y phục lên đi." Thanh Bích quay đầu giúp Oánh Tú sửa sang cổ áo, "Phu nhân biết tiểu thư tỉnh đã ba ngày lại không có ý tới thăm, nhưng tiểu thiếu gia lại rất nhớ thương người."

"Đệ ấy chẳng qua là nhớ chuyến đi lần trước biểu ca dẫn mọi người đi mà thôi, nhưng dù sao cũng có lòng, lát nữa ngươi sai người đưa cái này qua đó đi." Oánh Tú đi tới ngồi trước bàn trang điểm, "Đúng rồi, phụ thân hạ triều chưa?"

Thanh Bích không biết vì sao tiểu thư lại hỏi như vậy, nàng không hỏi nhiều, chỉ phân phó người tới Khánh Trúc viện đưa đồ cho tiểu thiếu gia Thẩm Kỳ Chí, sau đó mới xoay người giúp Oánh Tú chải tóc: "Sắp rồi ạ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương