Sống Lại Làm Vợ Yêu Vô Địch
-
Chương 114: Bữa cơm ba người (1)
Editor: shizuka nguyễn
Thái độ của Diệp Vẫn Thần rất thành khẩn, một bộ hoàn toàn lấy quyết định của Lạc U làm quyết định của mình, nhưng trên thực tế trong lòng anh lại vô cùng bất an!
Anh là có thể chờ, cho dù phải chờ bao lâu cũng có thể chờ, nhưng mà, anh có tư cách để chờ sao?
Mẹ Lạc nói là để anh và Lạc U đính hôn, anh tất nhiên là một trăm một nghìn một vạn cái đồng ý, chỉ là Lạc U lại không muốn, mặc dù lấy lý do là tuổi tác còn nhỏ, nhưng Diệp Vẫn Thần lại nghĩ nguyên nhân là tại mình, tuy rằng Lạc U cho phép mình đi theo bên người cô, nhưng cô tình cảm đối với anh tuyệt đối cũng không phải là tình yêu, quan hệ giữa hai người lại càng không phải là đang lui tới, điểm này, Diệp Vẫn Thần hết sức rõ ràng.
Mà cũng chính vì rõ ràng điểm này, nên Diệp Vẫn Thần luôn cảm thấy khi mình nói ra lời như vậy thì có bao nhiêu hồi hộp, anh không sợ việc phải chờ, nhưng anh thật sự có tư cách để chờ sao? Ở trong lòng Lạc U, có lẽ mình cũng chỉ là một tùy tùng nhỏ biết nghe lời thôi nhỉ.
"Con đứa nhỏ này, nói cái gì mà không miễn cưỡng chứ, lẽ nào con cũng không muốn phải không?" Mẹ Lạc bình thường rất ôn nhu, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc sẽ rất sắc bén, đề tài câu chuyện chuyển một cái, ánh mắt nhìn Diệp Vẫn Thần ánh mang theo một chút uy áp.
"Con không phải ý đó, mẹ Lạc, ngài đừng có gấp, con..." Diệp Vẫn Thần vội vàng muốn giải thích, nhưng bị Lạc U cắt đứt.
"Mẹ à, con cháu tự có phúc của con cháu, nên như thế nào thì sẽ như thế đó, mẹ biết rõ Vẫn Thần không phải ý đó rồi, cần gì phải làm khó anh ấy." Lạc U thật sự có chút không nhìn được mẹ nhà mình bắt bạt người thành thật, Diệp Vẫn Thần có đồng ý hay không, người đang ngồi ở đây chẳng lẽ còn không thấy rõ hay sao, cô lại không cảm thấy người của Lạc gia sẽ mù lòa đến như vậy đâu.
Haiz, tình cảm của người đàn ông này đối với mình, không nói ra lời được, chỉ cần nhìn cái loại ánh mắt chuyên chú của anh khi rơi vào trên người mình thế này, là có thể cảm giác được tình cảm của anh ấy đối với mình, đâu còn cần phải hoài nghi cơ chứ.
Ánh mắt của mẹ Lạc đảo quanh giữa Lạc U và Diệp Vẫn Thần, dáng vẻ Diệp Vẫn Thần có chút xấu hổ, nhưng nhiều hơn vẫn là một loại cố chấp, cố chấp đối với Lạc U, mà dáng vẻ của Lạc U lại khá là thản nhiên, nhưng trong thản nhiên cũng mang theo một cái kiên trì, đây là sự kiên trì đối với quyết định của mình. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
Trong mắt của mẹ Lạc hiện lên một loại sắc thái kỳ lạ, vẫn không nói gì, ba Lạc ở một bên lập tức mở miệng: "Em yêu à, các con đều đã trưởng thành, cũng đã có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta không cần phải quản nhiều như vậy, miễn cho còn bị người ta ghét bỏ, em xem con gái của chúng ta một chút đi, bây giờ đã có thể nói chuyện để bênh vực cho Tiểu Thần rồi đó, em còn lo lắng cái gì chứ."
Lúc ba Lạc nói chuyện đồng thời còn nháy mắt một cái với vợ yêu nhà mình, ánh mắt mẹ Lạc sáng lên, rất là phối hợp nói: "Đúng nha đúng nha, em chỉ nói hai câu cũng không được nữa là, em còn lo lắng cái gì chứ nhỉ."
Hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ làm khuôn mặt Diệp Vẫn Thần đỏ ửng lên, mà ngay cả Lạc U cũng có chút không được tự nhiên, cô nói giúp Diệp Vẫn Thần chỗ nào chứ, cô đó là tuỳ việc mà xét mà!
Một cái tết âm lịch này, bởi vì Diệp Vẫn Thần trở về, mà trọng tâm câu chuyện của người Lạc gia lại thêm vài thứ liên quan đến tình cảm của các thiếu nữ, tinh khiết ơi là tinh khiết, xấu hổ ơi là xấu hổ, làm tim người ta không được mà đập rộn lên.
Buổi tối, Diệp Vẫn Thần vẫn đi theo sau lưng Lạc U đến bên ngoài phòng ngủ của Lạc U, một bộ có lời gì đó muốn nói, Lạc U tất nhiên là thấy được, nhưng cô lại không hỏi, xem anh có nói hay không.
Lạc U thừa nhận, lúc đối diện với Diệp Vẫn Thần, thỉnh thoảng cô sẽ luôn toát ra một chút tâm tư muốn trêu chọc anh, mặc dù cục gỗ này rất ngây ngô, nhưng lúc trêu chọc vẫn rất có ý tứ.
Lạc U mở cửa phòng ngủ của mình, đi thêm một bước nữa sau đó đột nhiên xoay người nói: "Sao nào? Còn muốn đi vào với em à?"
Lạc U hỏi lời này rõ ràng là có chút thâm ý, ngữ điệu phía sau kéo rất dài. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
Diệp Vẫn Thần ngẩn ra, có chút không được tự nhiên nhìn Lạc U một cái, do dự một chút nói: "Xin lỗi."
"Vì sao xin lỗi?" Lạc U nhướn mày hỏi, dáng vẻ vô cùng nữ vương, không phải là Lạc U đang đè ép Diệp Vẫn Thần, mà là lúc đang ở chung với Diệp Vẫn Thần, bầu không khí giữa hai người cực kỳ tự nhiên liền biến thành loại dáng vẻ này, một như là nữ vương cao cao tại thượng, một như là cô vợ nhỏ biết vâng lời vậy.
"Anh làm em phải khó xử." Bởi vì sự hiện hữu của anh, nên mới có lần nói chuyện hôm nay của mẹ Lạc, là sự hiện hữu của anh làm cho cô cảm thấy phiền toái, anh nên nói xin lỗi.
Cô giúp anh, mang anh thoát khỏi bóng ma của Diệp gia, để cho anh tiến vào Cổ Sát và quân đội để học tập, làm anh trở nên mạnh mẽ lợi hại hơn, cô vì anh làm nhiều như vậy, nhưng anh lại chỉ có thể mang đến phiền phức cho cô, hắn là nên nói xin lỗi mới đúng.
Lạc U có chút bất đắc dĩ, chuyện này rõ ràng không phải là lỗi của người đàn ông này, nhưng người đàn ông này lại mang một bộ như mình đã làm sai chuyện thế này, làm cho cô càng bất đắc dĩ hơn, lại còn cảm thấy có chút uất ức, người đàn ông này luôn là như vậy, thỉnh thoảng làm một vài chuyện rất là ngốc nghếch, làm cho cô vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm động. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
"Kim Tệ, đến đây nào." Lạc U không đáp lời Diệp Vẫn Thần, cô thấy Diệp Vẫn Thần căn bản không cần phải nói xin lỗi, vẫy vẫy tay rồi hô về phía Tiểu Kim Tệ đang ở một bên tò mò nhìn hai người.
Tiểu Kim Tệ nghe thấy tiếng Lạc U gọi, thì lập tức tràn đầy sức sống chạy tới, chỉ là chú khỉ nhỏ này quá nhỏ, đứng trên mặt đất chỉ cao hơn mu bàn chân của Lạc U một chút, muốn Lạc U ôm lại lại không biết nói chuyện, nên chỉ có thể sốt ruột thấp giọng kêu lên, làm bộ đáng thương nhìn Lạc U.
Lạc U cúi người xuống, đưa một ngón tay ra cho Tiểu Kim Tệ, Tiểu Kim Tệ theo ngón tay của Lạc U leo lên cổ tay của cô, rồi dễ dàng được Lạc U mang lên, ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn tay của Lạc U, dễ thương muốn chết luôn.
Diệp Vẫn Thần thấy chú khỉ nhỏ này, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời, dáng vẻ Lạc U và chú khỉ nhỏ vô cùng thân thiết thế này rõ ràng là rất thích chú khỉ nhỏ, điều này làm cho Diệp Vẫn Thần cảm thấy mình vẫn có chút ánh mắt tặng quà nha.
"Làm sao lại nghĩ ra được việc tặng em một vật nhỏ như vậy thế?" Lạc U vừa trêu chọc chú khỉ nhỏ vừa tùy ý hỏi, cùng lúc đó cũng đi vào trong phòng ngủ của mình, Diệp Vẫn Thần do dự một chút, rồi cũng bước vài bước đi theo vào.
"Gặp được, thấy rất dễ thương, nghĩ em sẽ thích, nên anh để người ta đưa đến." Khi đó anh đang làm nhiệm vụ, nằm vùng ở trong nhà của một tên trùm buôn thuốc phiện, lại gặp được chú khỉ nhỏ vừa mới ra đời này, dáng vẻ linh động rất là dễ thương, làm anh không khỏi nhớ đến Lạc U, rồi lập tức mượn gió bẻ măng mang theo chú khỉ này thoát khỏi tổ chức của trùm buôn thuốc phiện.
Thái độ của Diệp Vẫn Thần rất thành khẩn, một bộ hoàn toàn lấy quyết định của Lạc U làm quyết định của mình, nhưng trên thực tế trong lòng anh lại vô cùng bất an!
Anh là có thể chờ, cho dù phải chờ bao lâu cũng có thể chờ, nhưng mà, anh có tư cách để chờ sao?
Mẹ Lạc nói là để anh và Lạc U đính hôn, anh tất nhiên là một trăm một nghìn một vạn cái đồng ý, chỉ là Lạc U lại không muốn, mặc dù lấy lý do là tuổi tác còn nhỏ, nhưng Diệp Vẫn Thần lại nghĩ nguyên nhân là tại mình, tuy rằng Lạc U cho phép mình đi theo bên người cô, nhưng cô tình cảm đối với anh tuyệt đối cũng không phải là tình yêu, quan hệ giữa hai người lại càng không phải là đang lui tới, điểm này, Diệp Vẫn Thần hết sức rõ ràng.
Mà cũng chính vì rõ ràng điểm này, nên Diệp Vẫn Thần luôn cảm thấy khi mình nói ra lời như vậy thì có bao nhiêu hồi hộp, anh không sợ việc phải chờ, nhưng anh thật sự có tư cách để chờ sao? Ở trong lòng Lạc U, có lẽ mình cũng chỉ là một tùy tùng nhỏ biết nghe lời thôi nhỉ.
"Con đứa nhỏ này, nói cái gì mà không miễn cưỡng chứ, lẽ nào con cũng không muốn phải không?" Mẹ Lạc bình thường rất ôn nhu, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc sẽ rất sắc bén, đề tài câu chuyện chuyển một cái, ánh mắt nhìn Diệp Vẫn Thần ánh mang theo một chút uy áp.
"Con không phải ý đó, mẹ Lạc, ngài đừng có gấp, con..." Diệp Vẫn Thần vội vàng muốn giải thích, nhưng bị Lạc U cắt đứt.
"Mẹ à, con cháu tự có phúc của con cháu, nên như thế nào thì sẽ như thế đó, mẹ biết rõ Vẫn Thần không phải ý đó rồi, cần gì phải làm khó anh ấy." Lạc U thật sự có chút không nhìn được mẹ nhà mình bắt bạt người thành thật, Diệp Vẫn Thần có đồng ý hay không, người đang ngồi ở đây chẳng lẽ còn không thấy rõ hay sao, cô lại không cảm thấy người của Lạc gia sẽ mù lòa đến như vậy đâu.
Haiz, tình cảm của người đàn ông này đối với mình, không nói ra lời được, chỉ cần nhìn cái loại ánh mắt chuyên chú của anh khi rơi vào trên người mình thế này, là có thể cảm giác được tình cảm của anh ấy đối với mình, đâu còn cần phải hoài nghi cơ chứ.
Ánh mắt của mẹ Lạc đảo quanh giữa Lạc U và Diệp Vẫn Thần, dáng vẻ Diệp Vẫn Thần có chút xấu hổ, nhưng nhiều hơn vẫn là một loại cố chấp, cố chấp đối với Lạc U, mà dáng vẻ của Lạc U lại khá là thản nhiên, nhưng trong thản nhiên cũng mang theo một cái kiên trì, đây là sự kiên trì đối với quyết định của mình. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
Trong mắt của mẹ Lạc hiện lên một loại sắc thái kỳ lạ, vẫn không nói gì, ba Lạc ở một bên lập tức mở miệng: "Em yêu à, các con đều đã trưởng thành, cũng đã có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta không cần phải quản nhiều như vậy, miễn cho còn bị người ta ghét bỏ, em xem con gái của chúng ta một chút đi, bây giờ đã có thể nói chuyện để bênh vực cho Tiểu Thần rồi đó, em còn lo lắng cái gì chứ."
Lúc ba Lạc nói chuyện đồng thời còn nháy mắt một cái với vợ yêu nhà mình, ánh mắt mẹ Lạc sáng lên, rất là phối hợp nói: "Đúng nha đúng nha, em chỉ nói hai câu cũng không được nữa là, em còn lo lắng cái gì chứ nhỉ."
Hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ làm khuôn mặt Diệp Vẫn Thần đỏ ửng lên, mà ngay cả Lạc U cũng có chút không được tự nhiên, cô nói giúp Diệp Vẫn Thần chỗ nào chứ, cô đó là tuỳ việc mà xét mà!
Một cái tết âm lịch này, bởi vì Diệp Vẫn Thần trở về, mà trọng tâm câu chuyện của người Lạc gia lại thêm vài thứ liên quan đến tình cảm của các thiếu nữ, tinh khiết ơi là tinh khiết, xấu hổ ơi là xấu hổ, làm tim người ta không được mà đập rộn lên.
Buổi tối, Diệp Vẫn Thần vẫn đi theo sau lưng Lạc U đến bên ngoài phòng ngủ của Lạc U, một bộ có lời gì đó muốn nói, Lạc U tất nhiên là thấy được, nhưng cô lại không hỏi, xem anh có nói hay không.
Lạc U thừa nhận, lúc đối diện với Diệp Vẫn Thần, thỉnh thoảng cô sẽ luôn toát ra một chút tâm tư muốn trêu chọc anh, mặc dù cục gỗ này rất ngây ngô, nhưng lúc trêu chọc vẫn rất có ý tứ.
Lạc U mở cửa phòng ngủ của mình, đi thêm một bước nữa sau đó đột nhiên xoay người nói: "Sao nào? Còn muốn đi vào với em à?"
Lạc U hỏi lời này rõ ràng là có chút thâm ý, ngữ điệu phía sau kéo rất dài. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
Diệp Vẫn Thần ngẩn ra, có chút không được tự nhiên nhìn Lạc U một cái, do dự một chút nói: "Xin lỗi."
"Vì sao xin lỗi?" Lạc U nhướn mày hỏi, dáng vẻ vô cùng nữ vương, không phải là Lạc U đang đè ép Diệp Vẫn Thần, mà là lúc đang ở chung với Diệp Vẫn Thần, bầu không khí giữa hai người cực kỳ tự nhiên liền biến thành loại dáng vẻ này, một như là nữ vương cao cao tại thượng, một như là cô vợ nhỏ biết vâng lời vậy.
"Anh làm em phải khó xử." Bởi vì sự hiện hữu của anh, nên mới có lần nói chuyện hôm nay của mẹ Lạc, là sự hiện hữu của anh làm cho cô cảm thấy phiền toái, anh nên nói xin lỗi.
Cô giúp anh, mang anh thoát khỏi bóng ma của Diệp gia, để cho anh tiến vào Cổ Sát và quân đội để học tập, làm anh trở nên mạnh mẽ lợi hại hơn, cô vì anh làm nhiều như vậy, nhưng anh lại chỉ có thể mang đến phiền phức cho cô, hắn là nên nói xin lỗi mới đúng.
Lạc U có chút bất đắc dĩ, chuyện này rõ ràng không phải là lỗi của người đàn ông này, nhưng người đàn ông này lại mang một bộ như mình đã làm sai chuyện thế này, làm cho cô càng bất đắc dĩ hơn, lại còn cảm thấy có chút uất ức, người đàn ông này luôn là như vậy, thỉnh thoảng làm một vài chuyện rất là ngốc nghếch, làm cho cô vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm động. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
"Kim Tệ, đến đây nào." Lạc U không đáp lời Diệp Vẫn Thần, cô thấy Diệp Vẫn Thần căn bản không cần phải nói xin lỗi, vẫy vẫy tay rồi hô về phía Tiểu Kim Tệ đang ở một bên tò mò nhìn hai người.
Tiểu Kim Tệ nghe thấy tiếng Lạc U gọi, thì lập tức tràn đầy sức sống chạy tới, chỉ là chú khỉ nhỏ này quá nhỏ, đứng trên mặt đất chỉ cao hơn mu bàn chân của Lạc U một chút, muốn Lạc U ôm lại lại không biết nói chuyện, nên chỉ có thể sốt ruột thấp giọng kêu lên, làm bộ đáng thương nhìn Lạc U.
Lạc U cúi người xuống, đưa một ngón tay ra cho Tiểu Kim Tệ, Tiểu Kim Tệ theo ngón tay của Lạc U leo lên cổ tay của cô, rồi dễ dàng được Lạc U mang lên, ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn tay của Lạc U, dễ thương muốn chết luôn.
Diệp Vẫn Thần thấy chú khỉ nhỏ này, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời, dáng vẻ Lạc U và chú khỉ nhỏ vô cùng thân thiết thế này rõ ràng là rất thích chú khỉ nhỏ, điều này làm cho Diệp Vẫn Thần cảm thấy mình vẫn có chút ánh mắt tặng quà nha.
"Làm sao lại nghĩ ra được việc tặng em một vật nhỏ như vậy thế?" Lạc U vừa trêu chọc chú khỉ nhỏ vừa tùy ý hỏi, cùng lúc đó cũng đi vào trong phòng ngủ của mình, Diệp Vẫn Thần do dự một chút, rồi cũng bước vài bước đi theo vào.
"Gặp được, thấy rất dễ thương, nghĩ em sẽ thích, nên anh để người ta đưa đến." Khi đó anh đang làm nhiệm vụ, nằm vùng ở trong nhà của một tên trùm buôn thuốc phiện, lại gặp được chú khỉ nhỏ vừa mới ra đời này, dáng vẻ linh động rất là dễ thương, làm anh không khỏi nhớ đến Lạc U, rồi lập tức mượn gió bẻ măng mang theo chú khỉ này thoát khỏi tổ chức của trùm buôn thuốc phiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook