Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ
-
Chương 89
Hạ Quân Bình vừa vào cổng đã thấy Lục Phong và hai huynh đệ Triệu Hoài An ngồi dưới giàn nho trong sân, không biết đang nói chuyện gì, ba người cười ha ha trông rất vui. Triệu Hoài Kỳ thấy Hạ Quân Bình vào, lập tức nhảy người lên, vui mưng nói “Bình ca nhi! Bọn ta đang muốn tìm đệ đây, không ngờ đệ đã tự tới. Mau lại đây nhìn xem ai tới này!”
Lục Phong chậm rãi đứng lên, nhếch miệng nhìn Hạ Quân Bình. Từ biệt mấy năm, có vẻ Lục Phong hơi gầy hơn so với hồi trước, nhưng tinh thần rất tốt. Hạ Quân Bình bỗng thấychột dạ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Phong, chỉ liếc một cái rồi lập tức cúi đầu, gượng cười chào “Thì ra là Đại biểu ca tới, sao không nói trước với đệ một tiếng!”
Lục Phong chỉ cười, chờ ngồi xuống xong mới thong thả đáp “Ta đi vội vàng, không kịp viết thư, cũng mới tới kinh thành sáng nay thôi, vừa vào kinh đã lập tức tới nhà cữu cữu. Nghe nói Bình ca nhi đang bận chuẩn bị thành thân nên ta không đi quấy rầy!”
Nhắc tới chuyện thành thân, Hạ Quân Bình càng thấy mất tự nhiên, nhếch miệng cười, đổi đề tài “Biểu ca tính ở lại kinh thành?” Hạ Quân Bình hỏi. Thành thật mà nói hắn không muốn gặp Lục Phong lắm, nên tất nhiên không thích Lục Phong ở lâu trong kinh thành, dù chuyện giữa Lục Phong và Trác Vân đã là của kiếp trước. Có lẽ Lục Phong không nhớ, nhưng Hạ Quân Bình vẫn luôn thấy chột dạ, giống như sự tồn tại của Lục Phong đang không ngừng nhắc nhở hắn đã từng làm chuyện sai trái.
Hắn mới chân chính là người oan uổng! Hạ Quân Bình nghĩ, đời này hắn chưa làm bất kỳ chuyện xấu nào cả!
“Đại biểu ca vẫn còn việc ở Ích Châu,” Triệu Hoài An cười nói xen vào, “Hai ba năm tới sợ rằng vẫn chưa dứt ra được.”
Hạ Quân Bình nghe vậy lập tức đoán ra, không hỏi tới nữa, giả ngu nói“Đại biểu ca còn ở Ích Châu? Đại Chu đã hết thời, còn chống được mấy năm đâu, đại biểu ca cần gì phải canh giữ ở đó! Lão thái gia cũng vậy, đi theo cẩu hoàng đế kia về phía nam làm chi, nếu sớm đi theo Yến vương, vương gia há có thể bạc đãi nhà họ Lục?”
Mặt Lục Phong hơi đỏ, Triệu Hoài Kỳ thì cười nói “Thì ra cũng có chuyện Bình ca nhi không biết! Nhà họ Lục đã sớm về phe Yến vương, lão thái gia đi theo về phía nam để làm nội ứng. Về phần Đại biểu ca, nếu ở lại Ích Châu, ngày sau tất có ích cho việc công thành của chúng ta. Ta nghe nói Hồng tướng quân nam chinh bất lợi, đánh mấy năm rồi vẫn không có tin tức gì, nói không chừng phải chuyển hướng ra tay từ Thục Trung thôi!”
Triệu Hoài An liếc Triệu Hoài Kỳ một cái, dặn “Đệ nhỏ giọng một chút, chớ để người ngoài nghe được!”
Triệu Hoài Kỳ vô tư đáp “Trong nhà mình sợ cái gì! Ở đây chỉ có ba huynh đệ chúng ta, lời này còn có thể truyền ra ngoài?”
Hạ Quân Bình cười giảng hòa, “Biểu ca nói rất đúng, đều là người một nhà!” Dứt lời, hắn lại hỏi thăm Lục Phong tình hình mấy người quen cũ ở Ích Châu. Lục Phong cũng khách sáo trả lời. di;ưễn.đàn,lê/quưý,đ;ưôn Hai người dù luôn cười nhưng lại lộ vẻ xa cách rõ ràng. Đừng nói Triệu Hoài An, ngay cả người luôn vô tư như Triệu Hoài Kỳ cũng thấy không thích hợp, nhiều lần muốn mở miệng hỏi, lại bị Triệu Hoài An nháy mắt ngăn cản.
Hạ Quân Bình không ở Triệu phủ lâu, đưa thiệp cho Triệu lão gia xong là lập tức cáo từ, thậm chí còn không hỏi nhiều một câu rốt cuộc Lục Phong đến kinh thành là vì chuyện gì. Đợi sau khi Hạ Quân Bình đi, Triệu Hoài Kỳ mới tò mò hỏi Lục Phong, “Đại biểu ca và Bình ca nhi có hiểu lầm? Sao Bình ca nhi lại lạnh nhạt như vậy?”
Lục Phong nhíu mày, lắc đầu, cười khổ nói “Ta cũng không biết.” Xưa nay Lục Phong vốn rất nhạy bén, nên nhận thấy rất rõ thái độ của Hạ Quân Bình, trước kia trong mắt Hạ Quân Bình có phòng bị và cảnh giác, nay lại biến thành cố ý xa lánh, thậm chí cự tuyệt nhìn thẳng vào mắt, luôn cúi đầu tránh đi tầm mắt của hắn.
“Bình ca nhi sắp thành thân à?” Lục Phong nói xong trầm mặc một hồi, rốt cuộc lại nhịn không được, mở miệng hỏi “Cưới tiểu thư nhà nào?”
“Là cô nương hắn quen khi còn bé, Đại biểu ca đã gặp chưa?”
Lục Phong không lên tiếng, qua hồi lâu mới tươi cười gật đầu, “Đã gặp, hai người rất xứng đôi!” Lục Phong không ngờ giọng của mình lại có thể khàn đến vậy, chứa đầy mất mác và thê lương tới mức hắn cũng có thể nhận thấy. Triệu Hoài An nhìn Lục Phong một cái, Triệu Hoài Kỳ thì há hốc mồm, muốn nói lại thôi.
Lục Phong đột nhiên cảm thấy phiền não khó nói thành lời, ngực như có một luồng khí đục đè nặng, khó mà hít thở. Hắn lười giải thích, chắp tay chào huynh đệ Triệu Hoài An xong lập tức bước đi.
“Đại ca….” Triệu Hoài Kỳ liếm liếm môi, lưỡng lự hỏi nhỏ “Đại biểu ca, có phải… có phải, thích Phương cô nương, nên Bình ca nhi mới… mới không muốn gặp Đại biểu ca?”
Triệu Hoài An cũng nghĩ như vậy, nhưng chuyện như thế sao có thể nói nói lung tung, bèn trách, “Nói bậy gì đó? Nếu bị Bình ca nhi nghe được, hắn không giận ngươi mới là lạ! Lúc đó cũng không còn mặt mũi mà gặp Phương cô nương!”
Triệu Hoài Kỳ bị mắng ngượng ngùng sờ sờ ót, cười làm lành nói “Đại ca đừng mắng nữa, đệ đâu có ngốc!”
Hạ Quân Bình vừa ra khỏi Triệu phủ, định tới nhà Trác Vân, nhưng lại bị Yến vương cho người gọi tới.
“Đi Ích Châu?” Hạ Quân Bình nghe Yến vương nói xong, lập tức như con mèo xù lông “Thần không đi! Thần sắp thành thân, trong phủ còn bao nhiêu chuyện phải lo, mọi việc đều cần thần quyết định, thần làm gì có tới gian Ích Châu? Hơn nữa biểu ca thần không phải mới từ Ích Châu đến sao, có biểu ca làm nội ứng, chiếm Ích Châu cũng không phải chuyện khó khăn gì!”
Tuy đời trước, vài năm sau quân Yến mới chiếm được Ích Châu, nhưng đó là với điều kiện không có Lục Phong. Kiếp trước, vào lúc này, Lục Phong còn đang cùng với Trác Vân hưởng thụ cuộc sống như thần tiên….
Yến vương khuyên Hạ Quân Bình thật lâu, Hạ Quân Bình vẫn thà chết không theo, khiến Yến vương giận tới mức nghiến răng, mắng hắn một trận xong đuổi ra ngoài. Hạ Quân Bình đang chờ câu này, vừa nghe xong lập tức chạy còn nhanh hơn thỏ, chỉ nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Yến vương cực kỳ tức giận, đi tìm Yến vương phi tố cáo. Yến vương phi vừa đút đồ ăn cho vẹt, vừa nói với giọng chán ghét “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi vương gia không nghe, nhất định cứ tự tìm mất mặt, còn trách người ta! Bắt Bình ca nhi đi Ích Châu, lại cho lão Hồ làm thống soái, Bình ca nhi chịu nghe hắn sao? Nếu đi, không xảy ra chuyện mới là lạ đó! Theo ta thấy, còn không bằng cứ chờ bọn nhỏ thành thân xong tiểu phu thê cùng nhau đi Ích Châu! Vân nha đầu cũng có bản lĩnh, nếu tiếp tục lập được công, ta là nghĩa mẫu cũng được thơm lây!”
Mặt Yến vương nhăn thành khổ qua, nói “Sao được!”
“Sao lại không được?” Yến vương phi ném hộp thức ăn một cái, mắt phượng hung tợn nhìn Yến vương, cả giận nói “Là do ngài xem thường nữ nhân!” Không biết Yến vương phi nhớ tới điều gì, vẻ mặt càng thêm khó coi, trong mắt vừa phẫn uất vừa bi thương. diễ/''n.đàl';n/lê/quý.đ;ôn Lần gần nhất Yến vương phi xuất hiện ánh mắt này là khi nghe tin Từ trắc phi mang thai, giận tới mức nửa năm không thèm nhìn Yến vương. Yến vương thấy vậy lập tức sốt ruột, không đợi Yến vương phi nói tiếp, đã tự động lấy hộp thứ ăn đập vào mặt mình, theo sát sau lưng Yến vương phi xin tha thứ, không dám nói thêm câu nào.
Hạ Quân Bình không hề hay biết Yến vương và Yến vương phi đang có chuyện gì, trên đường về phủ vẫn luôn bồn chồn không vui, chỉ sợ Yến vương trực tiếp hạ lệnh cho hắn ra chiến trường. Hắn càng nghĩ đầu càng loạn, vòng vo trên đường hồi lâu giống như con ruồi không đầu, đột nhiên ngẩng đầu mới phát hiện mình lại tới trước cửa nhà Trác Vân.
“Hạ tướng quân, ngài đi qua đi lại ngoài cửa gần một khắc rồi, rốt cuộc có muốn đi vào hay không? Người gác cổng của Phương phủ cười ha ha hỏi. Bởi vì biết Hạ Quân Bình là vị hôn phu của Trác Vân, nên mọi người trong Phương phủ đều rất ân cần với hắn.
Hạ Quân Bình suy nghĩ một chút rồi xuống ngựa định đi vào phủ, người gác cổng lại cười nói “Tiểu thư không có trong phủ!”
“Không có?” Hạ Quân Bình bước chậm lại, “Nàng đi đâu?” Trác Vân không có bằng hữu gì trong kinh thành, nên hắn không đoán được là nàng có thể đi đâu.
“Đi Ngô phủ. Hôm qua Ngô đại tiểu thư có gởi thiệp mời tiểu thư qua đó chơi.”
Nghe nói là Ngô Nguyên Nương, Hạ Quân Bình mới yên lòng lại. Tuy trước kia Ngô Nguyên Nương có vẻ không đáng tin, nhưng một năm trở lại đây đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, tháng trước vừa đính hôn với Thư Minh. Kể từ khi nhà họ Hứa từ hôn, Ngô phu nhân vẫn luôn rầu rĩ, chỉ sợ không ai thèm lấy Ngô Nguyên Nương, nào ngờ lại nhặt được một nữ tế tốt như vậy. Tuy nhà họ Thư có vẻ không bằng nhà họ Ngô, nhưng dù gì cũng là dòng dõi thư hương, Thư Minh không chỉ tướng mạo đường hoàng, còn văn võ song toàn, tốt hơn Hứa nhị công tử kia không biết bao nhiêu lần.
Ngô phu nhân chỉ sợ việc hôn nhân lại thất bại, nên từ khi đính hôn xong không cho Ngô Nguyên Nương ra cửa đi lung tung nữa. Lần này Ngô Nguyên Nương cũng đàng hoàng ở trong nhà thêu hoa, tuy không giỏi, nhưng dù gì cũng có thể làm được một cái túi đựng tiền đàng hoàng.
“A Vân không biết nương ta hung thế nào đâu……” Ngô Nguyên Nương duỗi ngón tay ra cho Trác Vân nhìn, uất ức nói “A Vân xem mấy đầu ngón tay của ta này, có ngón nào không bị kim đâm không?”
Trác Vân cầm túi đựng tiền Ngô Nguyên Nương vừa làm xong lên xem, cười nói “Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà tay nghề của Nguyên Nương đã tăng lên nhiều như vậy, thêu con vịt rất giống!”
Ngô Nguyên Nương lập tức đỏ mặt, đoạt cái túi lại, tức giận nói “Con vịt cái gì! Là uyên ương, uyên ương đó!”
Trác Vân nghe vậy cười hì hì.
“Cười cái gì!” Ngô Nguyên Nương giận nói “Dù gì ta còn có thể thêu ra một con vịt, nếu là a Vân, chỉ sợ còn không ra hình ấy chứ!”
Trác Vân bị nói như vậy, trong lòng bồn chồn, nghĩ có phải nàng cũng nên làm một cái túi cho Hạ Quân Bình làm vật đính ước không?
Lục Phong chậm rãi đứng lên, nhếch miệng nhìn Hạ Quân Bình. Từ biệt mấy năm, có vẻ Lục Phong hơi gầy hơn so với hồi trước, nhưng tinh thần rất tốt. Hạ Quân Bình bỗng thấychột dạ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Phong, chỉ liếc một cái rồi lập tức cúi đầu, gượng cười chào “Thì ra là Đại biểu ca tới, sao không nói trước với đệ một tiếng!”
Lục Phong chỉ cười, chờ ngồi xuống xong mới thong thả đáp “Ta đi vội vàng, không kịp viết thư, cũng mới tới kinh thành sáng nay thôi, vừa vào kinh đã lập tức tới nhà cữu cữu. Nghe nói Bình ca nhi đang bận chuẩn bị thành thân nên ta không đi quấy rầy!”
Nhắc tới chuyện thành thân, Hạ Quân Bình càng thấy mất tự nhiên, nhếch miệng cười, đổi đề tài “Biểu ca tính ở lại kinh thành?” Hạ Quân Bình hỏi. Thành thật mà nói hắn không muốn gặp Lục Phong lắm, nên tất nhiên không thích Lục Phong ở lâu trong kinh thành, dù chuyện giữa Lục Phong và Trác Vân đã là của kiếp trước. Có lẽ Lục Phong không nhớ, nhưng Hạ Quân Bình vẫn luôn thấy chột dạ, giống như sự tồn tại của Lục Phong đang không ngừng nhắc nhở hắn đã từng làm chuyện sai trái.
Hắn mới chân chính là người oan uổng! Hạ Quân Bình nghĩ, đời này hắn chưa làm bất kỳ chuyện xấu nào cả!
“Đại biểu ca vẫn còn việc ở Ích Châu,” Triệu Hoài An cười nói xen vào, “Hai ba năm tới sợ rằng vẫn chưa dứt ra được.”
Hạ Quân Bình nghe vậy lập tức đoán ra, không hỏi tới nữa, giả ngu nói“Đại biểu ca còn ở Ích Châu? Đại Chu đã hết thời, còn chống được mấy năm đâu, đại biểu ca cần gì phải canh giữ ở đó! Lão thái gia cũng vậy, đi theo cẩu hoàng đế kia về phía nam làm chi, nếu sớm đi theo Yến vương, vương gia há có thể bạc đãi nhà họ Lục?”
Mặt Lục Phong hơi đỏ, Triệu Hoài Kỳ thì cười nói “Thì ra cũng có chuyện Bình ca nhi không biết! Nhà họ Lục đã sớm về phe Yến vương, lão thái gia đi theo về phía nam để làm nội ứng. Về phần Đại biểu ca, nếu ở lại Ích Châu, ngày sau tất có ích cho việc công thành của chúng ta. Ta nghe nói Hồng tướng quân nam chinh bất lợi, đánh mấy năm rồi vẫn không có tin tức gì, nói không chừng phải chuyển hướng ra tay từ Thục Trung thôi!”
Triệu Hoài An liếc Triệu Hoài Kỳ một cái, dặn “Đệ nhỏ giọng một chút, chớ để người ngoài nghe được!”
Triệu Hoài Kỳ vô tư đáp “Trong nhà mình sợ cái gì! Ở đây chỉ có ba huynh đệ chúng ta, lời này còn có thể truyền ra ngoài?”
Hạ Quân Bình cười giảng hòa, “Biểu ca nói rất đúng, đều là người một nhà!” Dứt lời, hắn lại hỏi thăm Lục Phong tình hình mấy người quen cũ ở Ích Châu. Lục Phong cũng khách sáo trả lời. di;ưễn.đàn,lê/quưý,đ;ưôn Hai người dù luôn cười nhưng lại lộ vẻ xa cách rõ ràng. Đừng nói Triệu Hoài An, ngay cả người luôn vô tư như Triệu Hoài Kỳ cũng thấy không thích hợp, nhiều lần muốn mở miệng hỏi, lại bị Triệu Hoài An nháy mắt ngăn cản.
Hạ Quân Bình không ở Triệu phủ lâu, đưa thiệp cho Triệu lão gia xong là lập tức cáo từ, thậm chí còn không hỏi nhiều một câu rốt cuộc Lục Phong đến kinh thành là vì chuyện gì. Đợi sau khi Hạ Quân Bình đi, Triệu Hoài Kỳ mới tò mò hỏi Lục Phong, “Đại biểu ca và Bình ca nhi có hiểu lầm? Sao Bình ca nhi lại lạnh nhạt như vậy?”
Lục Phong nhíu mày, lắc đầu, cười khổ nói “Ta cũng không biết.” Xưa nay Lục Phong vốn rất nhạy bén, nên nhận thấy rất rõ thái độ của Hạ Quân Bình, trước kia trong mắt Hạ Quân Bình có phòng bị và cảnh giác, nay lại biến thành cố ý xa lánh, thậm chí cự tuyệt nhìn thẳng vào mắt, luôn cúi đầu tránh đi tầm mắt của hắn.
“Bình ca nhi sắp thành thân à?” Lục Phong nói xong trầm mặc một hồi, rốt cuộc lại nhịn không được, mở miệng hỏi “Cưới tiểu thư nhà nào?”
“Là cô nương hắn quen khi còn bé, Đại biểu ca đã gặp chưa?”
Lục Phong không lên tiếng, qua hồi lâu mới tươi cười gật đầu, “Đã gặp, hai người rất xứng đôi!” Lục Phong không ngờ giọng của mình lại có thể khàn đến vậy, chứa đầy mất mác và thê lương tới mức hắn cũng có thể nhận thấy. Triệu Hoài An nhìn Lục Phong một cái, Triệu Hoài Kỳ thì há hốc mồm, muốn nói lại thôi.
Lục Phong đột nhiên cảm thấy phiền não khó nói thành lời, ngực như có một luồng khí đục đè nặng, khó mà hít thở. Hắn lười giải thích, chắp tay chào huynh đệ Triệu Hoài An xong lập tức bước đi.
“Đại ca….” Triệu Hoài Kỳ liếm liếm môi, lưỡng lự hỏi nhỏ “Đại biểu ca, có phải… có phải, thích Phương cô nương, nên Bình ca nhi mới… mới không muốn gặp Đại biểu ca?”
Triệu Hoài An cũng nghĩ như vậy, nhưng chuyện như thế sao có thể nói nói lung tung, bèn trách, “Nói bậy gì đó? Nếu bị Bình ca nhi nghe được, hắn không giận ngươi mới là lạ! Lúc đó cũng không còn mặt mũi mà gặp Phương cô nương!”
Triệu Hoài Kỳ bị mắng ngượng ngùng sờ sờ ót, cười làm lành nói “Đại ca đừng mắng nữa, đệ đâu có ngốc!”
Hạ Quân Bình vừa ra khỏi Triệu phủ, định tới nhà Trác Vân, nhưng lại bị Yến vương cho người gọi tới.
“Đi Ích Châu?” Hạ Quân Bình nghe Yến vương nói xong, lập tức như con mèo xù lông “Thần không đi! Thần sắp thành thân, trong phủ còn bao nhiêu chuyện phải lo, mọi việc đều cần thần quyết định, thần làm gì có tới gian Ích Châu? Hơn nữa biểu ca thần không phải mới từ Ích Châu đến sao, có biểu ca làm nội ứng, chiếm Ích Châu cũng không phải chuyện khó khăn gì!”
Tuy đời trước, vài năm sau quân Yến mới chiếm được Ích Châu, nhưng đó là với điều kiện không có Lục Phong. Kiếp trước, vào lúc này, Lục Phong còn đang cùng với Trác Vân hưởng thụ cuộc sống như thần tiên….
Yến vương khuyên Hạ Quân Bình thật lâu, Hạ Quân Bình vẫn thà chết không theo, khiến Yến vương giận tới mức nghiến răng, mắng hắn một trận xong đuổi ra ngoài. Hạ Quân Bình đang chờ câu này, vừa nghe xong lập tức chạy còn nhanh hơn thỏ, chỉ nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Yến vương cực kỳ tức giận, đi tìm Yến vương phi tố cáo. Yến vương phi vừa đút đồ ăn cho vẹt, vừa nói với giọng chán ghét “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi vương gia không nghe, nhất định cứ tự tìm mất mặt, còn trách người ta! Bắt Bình ca nhi đi Ích Châu, lại cho lão Hồ làm thống soái, Bình ca nhi chịu nghe hắn sao? Nếu đi, không xảy ra chuyện mới là lạ đó! Theo ta thấy, còn không bằng cứ chờ bọn nhỏ thành thân xong tiểu phu thê cùng nhau đi Ích Châu! Vân nha đầu cũng có bản lĩnh, nếu tiếp tục lập được công, ta là nghĩa mẫu cũng được thơm lây!”
Mặt Yến vương nhăn thành khổ qua, nói “Sao được!”
“Sao lại không được?” Yến vương phi ném hộp thức ăn một cái, mắt phượng hung tợn nhìn Yến vương, cả giận nói “Là do ngài xem thường nữ nhân!” Không biết Yến vương phi nhớ tới điều gì, vẻ mặt càng thêm khó coi, trong mắt vừa phẫn uất vừa bi thương. diễ/''n.đàl';n/lê/quý.đ;ôn Lần gần nhất Yến vương phi xuất hiện ánh mắt này là khi nghe tin Từ trắc phi mang thai, giận tới mức nửa năm không thèm nhìn Yến vương. Yến vương thấy vậy lập tức sốt ruột, không đợi Yến vương phi nói tiếp, đã tự động lấy hộp thứ ăn đập vào mặt mình, theo sát sau lưng Yến vương phi xin tha thứ, không dám nói thêm câu nào.
Hạ Quân Bình không hề hay biết Yến vương và Yến vương phi đang có chuyện gì, trên đường về phủ vẫn luôn bồn chồn không vui, chỉ sợ Yến vương trực tiếp hạ lệnh cho hắn ra chiến trường. Hắn càng nghĩ đầu càng loạn, vòng vo trên đường hồi lâu giống như con ruồi không đầu, đột nhiên ngẩng đầu mới phát hiện mình lại tới trước cửa nhà Trác Vân.
“Hạ tướng quân, ngài đi qua đi lại ngoài cửa gần một khắc rồi, rốt cuộc có muốn đi vào hay không? Người gác cổng của Phương phủ cười ha ha hỏi. Bởi vì biết Hạ Quân Bình là vị hôn phu của Trác Vân, nên mọi người trong Phương phủ đều rất ân cần với hắn.
Hạ Quân Bình suy nghĩ một chút rồi xuống ngựa định đi vào phủ, người gác cổng lại cười nói “Tiểu thư không có trong phủ!”
“Không có?” Hạ Quân Bình bước chậm lại, “Nàng đi đâu?” Trác Vân không có bằng hữu gì trong kinh thành, nên hắn không đoán được là nàng có thể đi đâu.
“Đi Ngô phủ. Hôm qua Ngô đại tiểu thư có gởi thiệp mời tiểu thư qua đó chơi.”
Nghe nói là Ngô Nguyên Nương, Hạ Quân Bình mới yên lòng lại. Tuy trước kia Ngô Nguyên Nương có vẻ không đáng tin, nhưng một năm trở lại đây đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, tháng trước vừa đính hôn với Thư Minh. Kể từ khi nhà họ Hứa từ hôn, Ngô phu nhân vẫn luôn rầu rĩ, chỉ sợ không ai thèm lấy Ngô Nguyên Nương, nào ngờ lại nhặt được một nữ tế tốt như vậy. Tuy nhà họ Thư có vẻ không bằng nhà họ Ngô, nhưng dù gì cũng là dòng dõi thư hương, Thư Minh không chỉ tướng mạo đường hoàng, còn văn võ song toàn, tốt hơn Hứa nhị công tử kia không biết bao nhiêu lần.
Ngô phu nhân chỉ sợ việc hôn nhân lại thất bại, nên từ khi đính hôn xong không cho Ngô Nguyên Nương ra cửa đi lung tung nữa. Lần này Ngô Nguyên Nương cũng đàng hoàng ở trong nhà thêu hoa, tuy không giỏi, nhưng dù gì cũng có thể làm được một cái túi đựng tiền đàng hoàng.
“A Vân không biết nương ta hung thế nào đâu……” Ngô Nguyên Nương duỗi ngón tay ra cho Trác Vân nhìn, uất ức nói “A Vân xem mấy đầu ngón tay của ta này, có ngón nào không bị kim đâm không?”
Trác Vân cầm túi đựng tiền Ngô Nguyên Nương vừa làm xong lên xem, cười nói “Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà tay nghề của Nguyên Nương đã tăng lên nhiều như vậy, thêu con vịt rất giống!”
Ngô Nguyên Nương lập tức đỏ mặt, đoạt cái túi lại, tức giận nói “Con vịt cái gì! Là uyên ương, uyên ương đó!”
Trác Vân nghe vậy cười hì hì.
“Cười cái gì!” Ngô Nguyên Nương giận nói “Dù gì ta còn có thể thêu ra một con vịt, nếu là a Vân, chỉ sợ còn không ra hình ấy chứ!”
Trác Vân bị nói như vậy, trong lòng bồn chồn, nghĩ có phải nàng cũng nên làm một cái túi cho Hạ Quân Bình làm vật đính ước không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook