Trác Vân vốn tưởng tượng vào núi rất nguy hiểm, nhưng thực tế lại thuận lợi ngoài dự kiến. Núi Thạch Thủ tuy hiểm trở, ít người đi vào, nhưng huynh muội Trác Vân cũng không gặp phải thú dữ chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy mấy con khỉ hoặc gà rừng.

Trụ Tử muốn bắt mấy con gà rừng, nhưng bị Trác Vân cản lại, núi Thạch Thủ có nhiều Nhân sâm, nhưng không tới mức vừa vào đã thấy, cần bỏ nhiều thời gian để tìm, không thể để những thứ khác hấp dẫn.

Lúc này, trong núi Thạch Thủ cơ hồ không có dấu vết của con người, lá cây rụng nhiều năm tích thành một tầng dày, qua năm tháng lại mục nát hóa thành dinh dưỡng nuôi dưỡng vạn vật trong núi, tạo điều kiện cho Nhân sâm sinh trưởng.

Từ nhỏ đến lớn Trụ Tử chưa từng thấy Nhân sâm bao giờ, mặc dù trước khi lên núi Trác Vân đã miêu tả cẩn thận hình dáng cây Nhân sâm, nhưng dù gì cũng chưa thấy trực tiếp nên vẫn không chắc được. Trong vòng một giờ đầu, Trụ Tử đã nhổ mười mấy gốc cây gì đó hưng phấn đưa cho Trác Vân xem, kết quả tất nhiên là phải thất vọng.

Thật may lời đồn không phải là giả, huynh muội Trác Vân vòng vo hơn nửa ngày, đã đào được ba gốc Nhân sâm, trong đó có một gốc hẳn đã được mấy chục năm, khiến Trác Vân rất vui mừng.

Hai người bình an trở về nhà. Lão thái thái thấy tay hai người trống trơn, lập tức mắng to, nhắm thẳng vào Trác Vân. Trác Vân không để ý, Trụ Tử lại nhịn không được muốn mở miệng giải thích, nhưng bị Trác Vân kéo ra khỏi nhà.
  
“Đại ca sao vậy?” Trác Vân tức đến dậm chân, “Chẳng lẽ đại ca không biết tính lão thái thái sao? Nếu đại ca nói với lão thái thái chúng ta đi đào Nhân sâm, chẳng mấy chốc lão thái thái sẽ truyền khắp thôn cho coi, hận không thể cho khắp thiên hạ đều biết chúng ta kiếm tiền nhờ nó. Còn nữa, tiền bán Nhân sâm đưa cho muội giữ, không được đưa một đồng nào cho lão thái thái. Nếu để muội biết, đại ca lén cho lão thái thái tiền, thì đừng trách muội!”
  
Trụ Tử lúng túng gãi gãi ót, lo lắng nói, “Việc này...... Tiền đưa muội giữ tất nhiên là tốt nhất, nhưng cứ để tổ mẫu mắng như vậy.....”

Trác Vân cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Trụ Tử, “Đại ca cứ đứng đây, đừng vào nhà.” Nói xong, nàng nghiêm mặt, lạnh lùng đi vào. Chỉ chốc lát sau, trong nhà đã yên tĩnh lại.
  
Lão thái thái chỉ là một người thường, quá lắm là da mặt dày hơn người bình thường một chút, lòng dạ đen tối hơn hơn người thường một chút, chỉ dám ức hiếp những người nhỏ yếu hơn mình, làm sao có thể là đối thủ của Trác Vân. Dù hiện giờ Trác Vân chỉ có chín tuổi, nhưng cũng có rất nhiều biện pháp có thể giết chết lão thái thái khiến người ta chán ghét này. Nàng chỉ cần để cho lão thái thái hiểu được việc này là xong.
  
Nhà Trác Vân rốt cuộc có được những ngày yên tĩnh hiếm thấy. Mặc dù lão thái thái vẫn bóng gió nói xấu Trác Vân trước mặt Trụ Tử, nhưng lão thái thái vốn đã mang tiếng xấu từ trước, dù là người thành thật như Trụ Tử cũng chỉ xem lời lão thái thái như gió thoảng bên tai, vào tai trái lại ra tai phải, hoàn toàn không hề quan tâm.
  
Bởi vì Trác Vân không biết bào chế thuốc, sợ sẽ làm phí Nhân sâm, nên sáng tinh mơ hôm sau, Trác Vân đã kêu Trụ Tử dậy đi vào thành. Lão thái thái tất nhiên không vui, cứ càm ràm mãi, bị Trác Vân liếc một cái, lập tức không dám lên tiếng nữa.
  
Đây là lần đầu tiên Trác Vân vào thành từ sau khi sống lại. Hoặc phải nói, thật ra đây là lần đầu tiên nàng vào thành Vũ Lương. Đời trước, từ chín tuổi nàng đã bị bán tới Ích Châu, đến cuối đời vẫn chưa từng trở về thôn Thượng Diêu. Lúc nàng mười tám tuổi, Lục Phong từng đề cập tới muốn dẫn nàng trở về bái tế phụ mẫu, nhưng chưa kịp đi thì Lục Phong đã qua đời.

Thói đời xưa nay là trông mặt mà bắt hình dong, bởi vậy, trước khi ra cửa, Trác Vân cố ý kêu Trụ Tử chải tóc gọn gàng, thay một bộ quần áo thật chỉnh tề, tuy vải không đẹp, nhưng ít nhất đã được giặt sạch.

Trước cổng thành Vũ Lương có hộ vệ đứng canh, ai muốn vào phải nộp năm đồng tiền, nhưng không phải tất cả mọi người đều phải đóng, gặp người ăn mặc gọn gàng, hộ vệ không những không hỏi tiền, ngược lại còn lịch sự chào hỏi. Nếu ai xui xẻo bị bọn hộ vệ ghét, hay thấy ai dễ bắt nạt, sẽ chặn người lại, thu nhiều hơn mấy đồng, không có tiền thì ngay cả củ cải trong sọt tre cũng bị lấy đi mấy củ.

Trác Vân và Trụ Tử bị hộ vệ giữ cửa thành ngăn lại. Dù Trụ Tử có dáng người cao to, nhưng gương mặt còn rất non, vừa nhìn đã biết nhỏ tuổi.

“Từ đâu tới, vào thành làm gì?” Hộ vệ kia nhìn chằm chằm vào cái sọt trúc trên lưng Trụ Tử hỏi.
  
Trước khi đi, Trác Vân đã cố ý đặt ba gốc Nhân sâm xuống đáy sọt, phủ một ít rau cải phía trên che khuất Nhân sâm, nhưng ngộ nhỡ những người này muốn xét sọt thì sao? Trụ Tử khẩn trương, bắt đầu nói lắp “Ta.......”
  
“Huynh muội ta từ thôn Thượng Diêu tới, vào thành thăm người thân.” Trác Vân lưu loát trả lời, cười híp mắt nhìn hộ vệ kia, nói tiếp, “Đến nhà cữu cữu ở phía tây phố Thái Bình.”
  
“Phố Thái Bình?” Hộ vệ kia nhíu mày nhìn Trác Vân, rõ ràng có vẻ không tin. Có thể ở phố Thái Bình, không có tiền cũng có quyền, sao có thể có người thân nghèo như vậy.
  
“Nhà ai?” Hộ vệ kia lại hỏi.

Trác Vân nhíu mày, làm bộ không nhớ “Họ gì ta? A, họ Trương, là nhà họ Trương ở phía tây phố Thái Bình, nhà có hai con sư tử đá đó! Cữu cữu ta làm quản gia trong nhà đó!”
  
“À!” Hộ vệ kia lập tức trở nên rất nhiệt tình, “Thì ra là quản gia trong phủ Trương đại nhân......” Nhà có hai con sư tử đá ở phố Thái Bình chỉ có một, đó là Trương phủ nổi tiếng gần xa, nghe nói Đại thiếu gia nhà họ Trương làm quan ở kinh thành, ngay cả Tri huyện gặp cũng phải cung cung kính kính. Tuy chỉ là quản gia trong nhà Trương đại nhân, nhưng có thể nói là hơn hẳn hộ vệ giữ thành nhiều. Hộ vệ kia không dám cản huynh muội Trác Vân nữa, vui vẻ nói với Trác Vân mấy câu, rồi phất tay cho hai huynh muội đi qua, cả phí vào thành cũng không thu.
  
Hai huynh muội Trác Vân vào thành được một đoạn rồi Trụ Tử mới như tỉnh lại sau cơn mơ, trợn to mắt nhìn Trác Vân với vẻ không dám tin, “Nhị nha, muội đã từng vào thành à?”
  
“Không ạ!” Trác Vân phủ định không chút do dự. Sau đó, cười híp mắt hỏi Trụ Tử, “Đại ca đoán làm sao muội biết?”
  
Trụ Tử lắc đầu nói, “Không biết!” Trụ Tử tự biết mình khờ, sợ rằng nghĩ nổ đầu cũng không nghĩ ra, bèn quyết định không nghĩ cho khỏe.

“Đại ca có nhớ người chúng ta vẫn luôn nói chuyện trước khi vào thành không?”

“Là người đánh xe trâu?” Trụ Tử nhớ ra. Hai người họ tới sớm nên cổng thành chưa mở, phải đứng trước cổng chờ, Trác Vân vẫn luôn tán gẫu chuyện nhà với đại thúc đánh xe trâu bên cạnh. Nàng có vẻ ngoài dễ thương, miệng lại ngọt, nói một hồi, đại thúc kia đã hận không thể nhận nàng làm con gái nuôi, “Lưu đại thúc đó làm việc trong Trương phủ?”

“Không phải,” Trác Vân cười, “Chủ nhân của Lưu đại thúc cũng ở phố Thái Bình, nhưng chỉ là một nhà buôn.” Nhà buôn bình thường chỉ có chút của cai, sao có thể khiến những hộ vệ kia kiêng kỵ được. Lưu đại thúc đó từng nói, uy phong nhất trong phố Thái Bình chính là nhà họ Trương, trước cửa có hai con sư tử đá, trông rất khí phách!
  
Nhà bình thường ai dám nghênh ngang đặt hai con sư tử đá trước cổng? Trác Vân không cần nghĩ cũng biết đó hẳn là nhà quan lại, cho nên mới giả bộ mượn danh nghĩa của nhà họ. Nàng cũng biết mình ăn mặc kém quá xa nhà họ Trương, vì vậy mới nói là người thân của quản gia, bởi vì người ta thường nói, người gác cổng nhà Tể tướng cũng đã là quan thất phẩm, dù chỉ là quản gia nhà quan cũng đủ vênh mặt ở cái thành Vũ Lương nho nhỏ này rồi.

Trác Vân giải thích cả buổi, Trụ Tử vẫn không hiểu lắm, nhưng cũng không hề gây trở ngại việc Trụ Tử dành sự tin tưởng cho Trác Vân, thậm chí còn có một chút sùng bái mù quáng. Muội muội của mình thật thông minh!
  
Thành Vũ Lương không lớn, Trác Vân đã tìm người hỏi thử, biết trong thành này có khoảng ba bốn tiệm thuốc, tiệm lớn nhất gọi là Tích Thiện Đường, có đại phu nổi tiếng khám bệnh, những nhà giàu có trong thành phần lớn là tới tiệm này khám bệnh, mua thuốc.
  
“Tích Thiện Đường? Có phải là nhà......” Trụ Tử chỉ về một tiệm thuốc không xa phía trước.
  
Trác Vân nhìn theo tay Trụ Tử, đọc dòng chữ trên đó, bỗng sững sờ “... .... Đồng An Đường?”
  
Nàng còn chưa dứt lời, Trụ Tử đã vui vẻ chạy nhanh tới Đồng An Đường. Trác Vân thấy vậy vội vàng đuổi theo.

Trác Vân từng nghe thấy cái tên Đồng An Đường này, mười năm sau, Đồng An Đường sẽ nổi tiếng khắp cả Ích Châu, thậm chí hai mươi năm sau, hoàng thượng còn tự mình viết chữ khen ngợi Đồng An Đường. d .,đàn! lê ~quý^ đôn Chỉ có điều, Đồng An Đường này và Đồng An Đường kia có phải là một hay không, Trác Vân cũng không chắc.
  
Trác Vân chưa vào cửa chính, đã nghe Trụ Tử cao giọng hỏi, “Ở đây có mua Nhân sâm không?”

Trác Vân bất đắc dĩ đỡ trán, những lời dặn dò lúc trước của nàng xem như uổng phí rồi. Trác Vân sợ Trụ Tử bị lừa, vội bước nhanh vào tiệm thuốc, đứng phía sau Trụ Tử, mở to mắt nhìn người trẻ tuổi đứng phía sau quầy thuốc.

Người trẻ tuổi kia có vẻ không giống người làm trong tiệm, ước chừng mười mấy tuổi, dáng vẻ văn nhã, mặc một bộ áo dài màu xanh không mới không cũ, trên quần áo không có đính đồ trang trí, nhưng chất vải và đường may không tệ, tóc buộc gọn gàng, thoạt nhìn giống như Đại thiếu gia của một nhà giàu có, trên người lại có phong thái của người có học.

Người như vậy sao có thể là người làm trong tiệm chứ?
  
Trác Vân nhìn chằm chằm người kia, lặng lẽ quan sát kỹ. Người kia lại làm như không thấy, thong thả gật đầu với Trụ Tử, ôn hòa nói, “Có.”

Trụ Tử nghe vậy, lập tức vui mừng tháo cái sọt xuống, chuẩn bị lấy Nhân sâm ra. Trác Vân làm bộ ngây thơ hỏi người kia, “Xin hỏi, huynh là chủ tiệm sao? Sao trong tiệm chỉ có một mình huynh vậy? Muội thấy trong các tiệm thuốc khác đều có đại phu khám bệnh, sao tiệm huynh lại không có?”
  
Người kia hiển nhiên không có chút phòng bị nào với Trác Vân, ôn hòa cười nói, “Huynh đúng là chủ tiệm. Tiệm làm ăn không khá, mời không nổi đại phu khác đến, cũng không mướn nổi người làm, cho nên chỉ có một mình huynh bao hết mọi việc.”

Trác Vân trợn to mắt, “Huynh biết khám bệnh?”
  
Người kia bình thản đáp, “Biết sơ sơ.”
  
“Tiệm của huynh nghèo tới mức không mời nổi đại phu khác?” Trụ Tử nghe vậy lập tức dừng động tác lấy Nhân sâm, vẻ mặt thất vọng, lặng lẽ đưa đầu tới gần Trác Vân, tự cho là nói rất nhỏ, thật ra thì lớn tới mức ai cũng nghe thấy, “Nhị nha, tiệm này ngay cả đại phu cũng không mời nổi, chỉ sợ không có tiền mua Nhân sâm của chúng ta.”
  
Người kia vẫn ung dung như cũ, “Cho ta xem thử cũng được mà! Nếu tiểu huynh đệ muốn bán cho tiệm khác, coi như ta giúp tiểu huynh đệ biết giá.”
  
Trác Vân chọt Trụ Tử một cái, “Đại ca mau lấy Nhân sâm ra đi.” Thầm nghĩ: người kia cho dù không phải là ông chủ của Đồng An Đường trong tương lai, thì làm quen nhiều người vẫn rất tốt.
  
Trụ Tử mặc dù hơi không cam lòng, nhưng đối với Trác Vân vốn là nói gì nghe nấy, không do dự nữa, mở cái sọt lấy Nhân sâm ra. Người trẻ tuổi kia chỉ liếc qua, đã kinh ngạc nói, “Mới vừa đào ra? Không ngờ ở thành Vũ Lương cũng có Nhân sâm!”
  
Trụ Tử đắc ý chỉ vào gốc Nhân sâm to nhất nói, “Đây là do ta đào!”

Người kia liếc Trụ Tử một cái, lắc đầu cười khổ, “Chắc đây là lần đầu tiên tiểu huynh đệ đi đào Nhân sâm đúng không? Ngươi xem, làm đứt bao nhiêu rễ của Nhân sâm rồi, thật là phí của trời!”
  
Trụ Tử, “......”
  
“Cái này có thể bán được bao nhiêu tiền?” Nghe vậy, Trụ Tử cũng không để bụng, chỉ tập trung tinh thần vào việc bán Nhân sâm với giá cao.

“Nếu bán cho tiệm thuốc tất nhiên giá sẽ rẻ hơn một chút, ba gốc Nhân sâm này ước chừng có thể bán được bốn mươi năm mươi lượng,” dứt lời, lại lắc đầu nói, “Chẳng qua, ta mua không nổi.”
  
Trụ Tử nghe vậy, nhảy dựng lên, hận không thể lập tức đoạt lại Nhân sâm trong tay người kia. Trác Vân vội vàng ngăn Trụ Tử, nghiêm túc nói với người kia, “Nếu huynh không có tiền mua, vậy chúng tôi xin đặt trong tiệm gửi bán. Có điều, tiệm làm ăn không tốt, chỉ sợ cũng không bán được.”
  
Người kia có vẻ không ngờ Trác Vân sẽ đưa ra đề nghị như vậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nói, “Tiểu cô nương yên tâm, hiện nay trong Vũ Lương không có nhiều Nhân sâm lắm, phía bắc lại đang có chiến tranh, tất cả đường xá đều bị chặn, thuốc không tới được, năm nay giá Nhân sâm đã tăng lên gấp hai. Mấy gốc Nhân sâm này chất lượng khá tốt lại đủ năm, nếu để ta bào chế nó, chẳng mấy ngày sẽ được mua hết ngay thôi.”
  
“Vậy giá tiền.......”

Người kia lập tức hiểu ý, “Tiểu cô nương yên tâm, nếu là gửi bán, tất nhiên sẽ không để hai người chịu thiệt. Khó được hai người tin tưởng ta..... Vậy, tiền bào chế ta cũng không lấy, chỉ lấy một phần mười số tiền bán được xem như phí chạy chân. Tiểu cô nương thấy sao?” Người kia đã nhận ra trong hai huynh muội, người làm chủ không phải đại ca mà chính là tiểu cô nương vừa mới cao tới ngực mình kia, nên rất thông minh biết tìm nàng bàn bạc.
  
Trác Vân gật đầu mỉm cười, “Huynh làm ăn nhanh nhẹn, vui vẻ như vậy, sau này huynh muội ta sẽ lại đến.”
  
Hai người quyết định nhận trước mười lượng bạc tiền đặc cọc của Đồng An Đường, số tiền còn lại chờ nửa tháng sau tới lấy. Người kia cầm giấy biên nhận đưa cho Trác Vân. Trác Vân nhận lấy xem kỹ, ngẩng đầu cười cười nói, “Thì ra là ông chủ Tống.”
  
“Xin chào.” Tống Duệ Văn chắp tay chào Trác Vân, nở nụ cười ôn hòa.
  
Mười lượng bạc đối với Trác Vân mà nói, không tính là nhiều, nhưng đối với Trụ Tử thì đây là lần đầu tiên được cầm trong tay số tiền lớn như vậy, hứng phấn tới mức không thể đi đường, ra khỏi Đồng An Đường rồi vẫn còn phấn khích không thôi, không để ý dưới chân có cục đá, vấp một cái, té sấp xuống đất, còn lăn vài vòng.
  
“Đại ca không sao chứ?” Trác Vân thấy vậy sợ hết hồn, vội chạy lại đỡ Trụ Tử đứng dậy. Trụ Tử ngượng ngùng vỗ vỗ bùn đất trên người, mắt nhìn thoáng qua ngõ hẻm đối diện, trừng lớn, thật lâu không nói.

Trác Vân nhìn theo, thấy trong ngõ hẻm có một đám con nít đang đánh nhau, nhìn cẩn thận thì thấy là một chọi bốn. d đ ,.lê !quý> đôn Đứa bé lấy một chọi bốn kia rõ ràng là nhỏ gấy nhất trong đám, quần áo bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc vốn có, bả vai và ống tay áo bị rách nhiều lỗ, tóc vừa xoắn vừa rối, một nửa cột cao, một nửa rớt xuống, trên mặt dính từng mảnh bùn đen, hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt vừa đen vừa sáng, lóe ra vẻ tối tăm hung ác, giống như một con sói con.
  
Đứa nhỏ đó mặc dù nhỏ gầy lại rất linh hoạt, đánh rất bàn bản, vừa nhìn đã biết là có học võ. Nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, không đủ sức, mới đầu còn nhờ vào sự linh hoạt nên không bị trúng đòn, chỉ chốc lát sau đã dần mất sức, động tác chậm lại, thêm một lát nữa, chỉ còn cuộn người chịu đòn.
  
Không biết bọn nhỏ này có thù hận lớn tới cỡ nào mà đánh rất ác, ‘sói con’ kia lại rất bướng bỉnh, bị đánh thành như vậy cũng không chịu mở miệng xin tha, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm mấy đứa nhỏ kia, trông rất dọa người.
  
“Còn dám nhìn, lão tử sẽ móc mắt ngươi ra!” Mấy đứa nhỏ kia thấy vậy càng thêm tức giận, một trong số đó tiện tay nhặt một cục đá nhọn bên góc tường định đập vào ‘sói con’.
  
Trác Vân thấy vậy, không kịp nghĩ nhiều đã nhặt lên một cục sỏi ném vào tay đứa nhỏ kia. Đứa bé kia bị đau, “A....” một tiếng, tức giận nhìn sang phía Trác Vân.
  
Trụ Tử vội vàng ra vẻ hung ác, giận dữ hét, “Bọn tiểu quỷ này, dám ỷ đông ăn hiếp ít, xem ta xử các ngươi thế nào!” Trụ Tử vừa nói vừa xắn tay áo xông về phía trước. Trụ Tử có vóc dáng cao to, khiến mấy đứa bé kia bị dọa sợ, liên tiếp lùi về sau mấy bước, nhìn nhau ra hiệu xong, lập tức tản ra chạy trốn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương