Trên đường về, mưa dần ngừng, nhưng gió vẫn mạnh như cũ, cứ mỗi trận gió qua, hai người lại run cầm cập một hồi. Trác Vân vẫn nghĩ về những lời Hạ Quân Bình nói, đầu rối thành một đống.

Nàng cảm thấy hình như mình bị ma chướng rồi, rõ ràng nhiều năm qua vẫn luôn tâm tâm niệm niệm báo thù cho Lục Phong, tại sao lúc này lại do dự? Hạ Quân Bình kiếp trước và Hạ Quân Bình kiếp này vẫn là một người? Có thật là Hạ Quân Bình sẽ không bao giờ hại Lục Phong?

Nhưng, rõ ràng Lục Phong đã chết trong tay Hạ Quân Bình. Nghĩ đến đây, Trác Vân lại không mềm lòng nữa, bởi vì ý niệm này không ngừng nhắc nhở nàng, nên nàng mới muốn dẫn Hạ Quân Bình đến khu rừng này, nghĩ cách bỏ Hạ Quân Bình lại.

Hình như Trác Vân đã đánh giá thấp Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình cõng nàng đi ra ngoài như không hề bị mưa gió ảnh hưởng chút nào.

“Con đường chúng ta vào rừng đã bị đất đá chận, cho nên đổi đường này. Có điều phải đi vòng một chút.” Trên đường về, chẳng mấy chốc Hạ Quân Bình đã quên mất việc đang giận Trác Vân, chủ động nói chuyện với nàng, “Lần tới chúng ta lại vào rừng từ bên này đi, đường này dễ đi hơn một chút. A......” Hạ Quân Bình đột nhiên dừng lại, mở to mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt nghi ngờ, lẩm bẩm nói, “Sao lại tới chỗ này?”

Hạ Quân Bình hỏi Trác Vân, “Phương Trác Vân, ngươi nhìn chỗ này xem, hình như đã đến chân núi rồi, tính ra đường này lại gần hơn nhiều!”

Tất nhiên Trác Vân biết điều đó, vì lúc lên núi, nàng cố ý dẫn Hạ Quân Bình đi đường xa để Hạ Quân Bình đi vòng vòng không tìm thấy lối ra, không ngờ...... Quả nhiên không hổ là Hạ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy trong tương lai, chút phiền phức nho nhỏ này không thể làm khó được, Trác Vân cười khổ nghĩ.

Hạ Quân Bình mặc dù từng luyện võ, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, không đủ sức, đi được một đoạn thì phải dừng lại nghỉ một hồi, cứ vậy đến lúc hai người về đến thôn Thượng Diêu thì trời đã tối đen. lle.,qqu1yddon Trác Vân sợ Hạ Quân Bình lỡ mồm nói lộ ra trên núi có Nhân sâm, vội vàng dặn dò cẩn thận. Hạ Quân Bình không ngốc, tất nhiên biết lời nào nên nói, lời nào không nên.

Về đến nhà, lão thái thái vừa thấy bóng hai người đã lập tức quát lên, “Hai đứa trời đánh này, chạy đi đâu chơi đến giờ mới về?! Coi cái vẻ như quỷ của hai đứa bây này, chẳng khác gì chuột đồng! Nhị nha, tại sao không tự đi, mắc gì phải bắt Thạch Đầu cõng.......” Lão thái thái vừa dứt lời, lập tức thấy được mắt cá chân sưng vù của Trác Vân, đầu tiên là sững sờ, sau đó lại hả hê ra mặt.

Trác Vân liếc lão thái thái một cái, không lên tiếng. Hạ Quân Bình cẩn thận buông Trác Vân xuống, vuốt mặt, nói với lão thái thái, “Đừng la lối nữa, mau đi nấu nước nóng đi! Phương Trác Vân bị mắc mưa, lại trật chân, phải đi tắm rồi bôi thuốc gấp!”

Lão thái thái không vui, liếc Trác Vân nói nhỏ, “Đứa nào cũng sai bảo ta như người làm, không biết đời trước tạo nghiệt gì mà đời này phải gặp mấy đứa cháu bất hiếu ?! Tối hù tối mò còn bắt bà già này hầu hạ! Đáng bị thiên lôi đánh chết!” Lão thái thái thấy Trác Vân bị thương không thể tự đi, lập tức lớn lối, không xem Trác Vân ra gì.

Hạ Quân Bình nổi giận, trợn to mắt trừng lão thái thái, nói, “Không thấy Phương Trác Vân đang bị thương đi không được sao? Bà ở không cả ngày không chịu làm gì, nhờ nấu chút nước nóng mà khó dữ vậy à?” Lúc Hạ Quân Bình nổi giận, vẻ mặt rất uy nghiêm nhất thời khiến lão thái thái bị dọa sợ.

Lão thái thái tuy không cam lòng, nhưng bị Hạ Quân Bình quát lớn, không dám nói gì nữa vội vàng chạy vào phòng bếp nhóm lửa nấu nước.

Đợi lão thái thái đi rồi, sắc mặt Trác Vân mới dần trở lại bình thường, suy nghĩ một chút, móc ra túi đựng tiền trong ngực đưa cho Hạ Quân Bình, “Tạm thời ngươi giữ đi! Lão thái thái không phải đèn cạn dầu, thấy chân ta bị thương không đi được chắc chắn sẽ tìm cách lấy trộm bạc của ta. Tiền bạc trong nhà tạm thời giao cho ngươi giữ, nhưng nếu ta không nói thì không được tiêu xài phung phí, biết không?”

Hạ Quân Bình thản nhiên nhét túi tiền vào ngực, nói “Chỉ có mấy lượng bạc thôi, cần gì khẩn trương đến vậy! Lão thái thái tuy hay nói bậy, nhưng cũng không có ý xấu gì, ngươi không cần phải đề phòng đến mức đó!”

“Không có ý xấu gì?” Trác Vân cười mấy tiếng, sắc mặt hết sức khó coi, “Ngươi là đại thiếu gia, tất nhiên lão thái thái không dám làm càn trước mặt ngươi, nhưng với một đứa tôn nữ như ta, lão thái thái sẽ không nể nang gì!” Dứt lời, nàng kể lại chuyện lão thái muốn bán nàng vào thanh lâu cho Hạ Quân Bình nghe.

Hạ Quân Bình nghe xong, nhất thời ngẩn ra. Tuy nói nhà giàu trong kinh thành luôn có những việc xấu xa ngầm, nhưng hùm dữ còn không ăn thịt con, lần đầu tiên mới nghe thấy có người lớn trong nhà vì mấy lượng bạc mà muốn bán cháu gái ruột vào nơi dơ bẩn đó. d.đ lwquys> đôn Lúc trước Hạ Quân Bình thấy lão thái thái lớn tuổi nên mới có phần tôn kính, giờ chỉ còn lại chán ghét vào căm hận.

“Sao lão thái thái có thể như vậy?!” Hạ Quân Bình bất bình thay cho Trác Vân, “Bà ta này quá đáng lắm rồi!”

“Cho nên hai ngày tới ngươi phải canh cho kỹ,” Trác Vân thấy đầu rất nặng, day day huyệt Thái dương, dặn dò, “Lão thái bà này, bất kỳ thủ đoạn không biết xấu hổ nào cũng làm được, hận ta mấy ngày qua bắt ép, thừa ta không động đậy được, không biết sẽ đối phó ta thế nào đấy!”

“Ngươi yên tâm!” Hạ Quân Bình vỗ ngực, vẻ mặt chính nghĩa nói, “Có ta đây, lão thái thái sẽ không làm gì được ngươi đâu!”

Hạ Quân Bình nói được là làm được.

Trác Vân vừa tắm rửa thay quần áo xong, Hạ Quân Bình đã gõ cửa, “Phương Trác Vân, ngươi xong chưa?”

Trác Vân khó khăn di chuyển lên giường, đắp chăn, nói, “Được rồi, vào đi.”

“Nóng...... Nóng quá.....” Hạ Quân Bình dùng cùi chỏ đẩy cửa ra, trong tay bưng hai chén mì nóng hổi, vọt nhanh vào phòng, đặt lên bàn, đưa tay lên miệng thổi liên tục, “Nóng chết ta!”

Trác Vân không ngờ Hạ Quân Bình nhanh dữ vậy, chỉ chốc lát đã tắm rửa xong còn đi phòng bếp bưng mì trở lại.

“Ta kêu lão thái bà chiên trứng.” Hạ Quân Bình nghe xong chuyện xấu của lão thái thái, mỗi lần nói tới đều kêu là ‘lão thái bà’, “Bà ta không chịu, nói phải để bán lấy tiền, bị ta nói cho hết đường cãi luôn!” Hạ Quân Bình đắc ý ngưỡng mặt, nhìn Trác Vân với vẻ mặt mong chờ, rõ ràng là đang chờ nàng khen ngợi.

Trác Vân biết nhưng không làm, chỉ thản nhiên hỏi, “Ngươi nói gì?”

“Ta nói, gà trong nhà đều do ngươi cho ăn, để ngươi ăn hai trứng thì đã sao ?! Mỗi tháng nhà ta đưa nhiều gạo và mì tới đây, chẳng lẽ còn không đáng giá hai quả trứng?”

Trác Vân ngước mặt nhìn Hạ Quân Bình, giễu cợt, “Thân phận nhi tử của ông chủ Lưu không ngờ rất có thể dọa người!”

“Tất nhiên!” Hạ Quân Bình không những không hổ thẹn, còn cho là vinh dự, gật đầu “Đối phó với lão thái bà kia, phải dùng chiêu không biết xấu hổ như vậy mới được!”

Trác Vân nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Quân Bình, không biết sao trong lòng lại có chút phiền muộn. Nàng cố gắng muốn bình tĩnh lại, nhưng hoàn toàn không làm được. Nàng cảm thấy rất lo lắng, nhưng lo lắng này rốt cuộc đến từ đâu, chính nàng cũng không nói rõ được.

Hạ Quân Bình thấy vẻ mặt Trác Vân không tốt, không om sòm nữa, nói nhỏ, “Mau ăn đi, để một lát nguội sẽ không ngon.” Dứt lời, tự mình ngồi xuống ghế, cầm đũa lên ăn mì.

Lão thái thái mặc dù tính tình hông tốt, nhưng nấu nướng không tệ, cộng thêm hai người hôm nay vừa mệt vừa đói, cảm thấy mì hôm nay đặc biệt ngon, thậm chí Hạ Quân Bình còn húp hết cả nước mì, húp xong lại ngước mặt nhìn chằm chằm Trác Vân, mắt không nháy lấy một cái, ánh mắt thiết tha đến mức khiến người ta phải sợ hãi.

Trác Vân rốt cuộc không chịu nổi, ngẩng đầu nhìn Hạ Quân Bình, hỏi, “Ngươi chưa no sao?”

Hạ Quân Bình liếm môi một cái, nói nhỏ, “Chắc là ngươi ăn không hết....... Thật ra ta có thể....... Giúp ngươi ăn một ít.” Đây chính là Hạ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, uy nghiêm lạnh lùng trong tương lai, lại giành ăn một ít mì với nàng, thật là..... Không thể tưởng tượng nổi!

Trác Vân cau mày, bất đắc dĩ gắp hai đũa mì vào chén Hạ Quân Bình, nghĩ nghĩ, lại múc thêm ít nước, “Ăn thêm một chút đi!” Nàng nhanh chóng ăn hết chút mì còn lại trong chén, xong đặt đũa lên bàn. Hạ Quân Bình biết điều vội vàng dọn chén đũa đi, khôngS chờ Trác Vân sai bảo.

Nếu Thạch Đầu không phải là Hạ Quân Bình, thì quả là một đồ đệ tốt!

Buổi tối, Trác Vân nghiêm túc cự tuyệt đề nghị canh bên giường của Hạ Quân Bình, đuổi người ra ngoài. Hạ Quân Bình lại nói, “Không phải ngươi sợ lão thái bà kia tới hại ngươi sao? Ban ngày bà ta không dám làm gì, không chừng buổi tối sẽ lén tới, chân ngươi bị thương không thể đi, coi chừng bị bà ta bắt nạt đó!”

Trác Vân vô lực xoa huyệt Thái dương, “Nếu lão thái thái thật sự tới gây khó dễ cho ta...... Ta sẽ gọi ngươi, được không?” Thành thật mà nói, hiện giờ nàng không biết phải đối mặt với Hạ Quân Bình thế nào, với nàng rốt cuộc hắn là kẻ thù không đội trời chung, hay là đồ đệ nhỏ vừa mới dùng hết sức cứu nàng về.

Hạ Quân Bình nhiệt tình lắc đầu, “Không được, lòng dạ lão thái bà rất hiểm độc, ai biết sẽ làm gì với ngươi. Ngộ nhỡ ngay cả kêu cứu cũng không kịp thì sao? Không phải ngươi nói lúc trước từng cầm dao đuổi theo bà ta, không chừng tối nay lão thái bà kia sẽ xách dao tới tìm ngươi đó!”

Dứt lời, Hạ Quân Bình không quan tâm đến lời Trác Vân phản đối, cắm đầu cắm cổ đi lấy mền gối của mình tới, trải xuống đất bên cạnh giường Trác Vân, thổi đèn, nằm xuống.

“Ngủ đi.” Hạ Quân Bình nói, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Trác Vân vốn nghĩ mình sẽ không ngủ được, không ngờ đầu vừa dính gối đã bắt đầu choáng váng, sau đó bắt đầu nằm mơ.

Có thật nhiều chuyện nàng không dám nghĩ tới, nhưng lúc ngủ, những ý niệm này lại như độc dược từ từ lan tràn trong tâm trí nàng, không cách nào phòng bị được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương