Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất
-
Chương 16
Tô Lê chỉ một lòng muốn yêu đương không muốn quan tâm sự nghiệp, tất cả tài nguyên tốt đưa đến cửa rồi nhưng đều bị anh từ chối, đến lúc bản thân anh tưởng chừng sắp được hưởng thụ trái ngọt của tình yêu thì cũng là lúc anh bước chân vào phần mộ của hôn nhân.
Quả nát, mộ sụp đổ!
Triệu Nhất Manh bị chó săn chụp được tại một yến hội cùng với một tiểu thịt tươi quan hệ bất chính.
Hai người ở trên Weibo tuyên bố chia tay, trong thống cáo nói rằng hai người bọn họ chia tay từ lâu rồi, nói Triệu Nhất Manh không phải là kẻ bắt cá hai tay. Nhưng người có não một chút liền biết chuyện này chắc chắn là giả chẳng qua là muốn giữ lại cho đối phương ít mặt mũi.
Thấy Idol nhà mình bị cho đội nón xanh, fan Kẹo bông gòn sao có thể bỏ qua dễ dàng được, tất cả đều chạy sang Weibo của Triệu Nhất Manh châm chọc cô ta, nói cô ta sử dụng Tô Lê như môt cái đệm nhảy, nguồn rủa cô ta nhảy cao bao nhiêu ngã xuống thảm bấy nhiêu.
Weibo của Triệu Nhất Manh giống như trên chiến trường ngày ngày bị đánh cho tơi bời.
Tô Lê trải qua chuyện như vậy rất lâu sau cũng không xuất hiện, lần tái xuất thì im lặng không hề đề cập đến người nào đó nữa, chỉ chuyên tâm phát triển sự nghiệp, nhóm fan thể hiện bản thân sẽ ủng hộ hết sức.
Lúc này khi Tô Đào nhìn thấy cô ta, trong lòng cảm thấy ghê tởm giống như ăn phải ruồi bọ. Đời này cô tuyệt đối sẽ không để anh trai giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước.
Nghĩ đến những gì thợ trang điểm nói với cô lúc nãy, ánh mắt Tô Đào trở nên lạnh lùng, chẳng phải chỉ là sao hạng hai thôi sao! Cô mới không thèm sợ đâu, kể cả cô ta có là con gái của thần thì cô cũng không để cô ta tiếp cận Tô Lê.
Hơn nữa, hiện giờ cô không có ý định tiến vào giới giải trí, cũng không sợ Triệu Nhất Manh sẽ báo thù.
Triệu Nhất Manh thấy Tô Đào phớt lờ mình liền hừ lạnh một tiếng, tiếp tục sai bảo trợ lý làm này làm nọ.
Cuối cùng cũng đến phân cảnh của Tô Đào. Cảnh này là nói về phần đầu của câu chuyện. Tiểu Khê do Tô Đào đóng bị mẹ nuôi bỏ rơi ở trước cửa cô nhi viện, viện trưởng dắt cháu gái ra khỏi cửa tình cờ đụng phải liền thu nhận cô, cảnh này có cô và Triệu Nhất Manh diễn chung.
Diệp Ngưng bật cười khi nhìn thấy bộ dạng sau khi hóa trang của con gái mình, tóc tai bù xù, trên mặt thì có vài vết đen đen, trong tay cầm một con búp bê vải rách nát, lại nghĩ đến hoàn cảnh của nhân vật con gái mình diễn cảm thấy trong lòng dâng lên mấy phần đau lòng.
Nếu như con gái yêu nhà mình thật sự phải trải qua cuộc sống như vậy, cô sẽ đau lòng chết mất, cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Đối với mỗi cảnh quay, sau khi các diễn viên đều hiểu rõ lời thoại cùng với vị trí của mình, đạo diễn hô một tiếng chính thức bắt đầu quay phim.
Trong màn hình, Tô Đào mặc một bộ quần áo vá chằng vá đụp, trong tay ôm một con búp bê cũ nát không còn nhìn rõ màu sắc, trên đầu còn có vài chiếc lá rối loạn, hai tay nhỏ bé nứt nẻ nghiêm trọng.
Cô ngây người đứng ở đó ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, đó là nơi vô cùng lạ lẫm, sự bất lực và hoảng sợ hiện rõ trong mắt khiến cô ôm chặt con búp bê trong lòng vì đây là thứ duy nhất mà cô quen thuộc ở nơi này.
Từ Thiên theo dõi qua ống kính tán thưởng gật gật đầu, biểu hiện của Tô Đào thật khiến ông vô cùng kinh ngạc vui mừng.
Đúng lúc này, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, là một bà bà mặt mũi hiền lành dắt theo một đứa bé ăn mặc như một cô công chúa nhỏ bước tới, bà ấy nhìn thấy cô thì kinh ngạc một hồi, vội vàng ngồi xuống, "Cô bé, sao con lại ở đây một mình vậy".
Tô Đào dùng kinh nghiệm của mình thay thế cho kỹ thuật diễn, cô nhớ tới tình cảnh năm đó của mình, lúc tỉnh dậy cô cũng đang nằm ở trước cửa cô nhi viện, là mẹ viện trưởng lúc ra ngoài đã phát hiện ra cô, tình huống của cô lúc đó so với tiểu Khê còn thảm hại hơn.
"Không ai cần cháu nữa rồi", khi Tô Đào nói câu này, nước mắt ngay lập tức rơi xuống.
Khiến ngay cả diễn viên lão làng hợp tác với cô cũng ngầm cảm thấy cô bé này diễn không tồi.
"Đừng sợ, bà cần! Sau này sống cùng bà có được không", viện trưởng yêu thương sờ sờ má cô, trong mắt đều là sự đau lòng.
Đến lượt Triệu Nhất Manh biểu diễn, con bé tiến lên một bước, chặn ống kính của Tô Đào, nắm tay cô nói, "Sau này nơi này chính là nhà của em", biểu tình và ngữ khí đều hết sức khoa trương.
Tô Đào biết con bé là đang cướp đoạt ống kính.
Nhưng cô hiện giờ mới là một đứa trẻ ba tuổi nha! May mắn vừa rồi có đi một vòng, biết camera ở đâu, lời thoại phía sau của cô chỉ có một chữ, hơn nữa đều là quay đặc tả, hoàn toàn không cần phải quay toàn cảnh.
Từ Thiên cau mày, vừa định hô cắt thì thấy Tô Đào lùi lại một bước tìm được ống kính liền đọc lời thoại.
Cảnh tiếp theo là cảnh viện trưởng dẫn cô và cháu gái đi vào cô nhi viện, cảnh này chỉ yêu cầu quay phông cảnh và viễn cảnh là được. Trước khi tiến vào cửa, Tô Đào có một động tác đó là nhìn lên ba chữ "cô nhi viện" treo trên cửa, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, là một loại ánh mắt rất thu hút người, cuối cùng máy quay cùng theo ánh mắt của cô dừng lại ở ba chữ "cô nhi viện" kia.
"Cắt"
Quay xong cảnh này, Từ Thiên đối với Tô Đào vỗ tay khen ngợi, ánh mắt của động tác cuối cùng vừa rồi vô cùng thích hợp, rất dễ đả động đến cảm xúc của khan giả, làm sâu sắc thêm sự đồng cảm và ấn tượng đối với nhân vật, nhất là động tác này sau khi chỉnh sửa hậu kỳ có thể sử dụng như một shot để chuyển cảnh.
Đến giờ nghỉ, Tô Đào làm tổ ở trên ghế, Tô Đào một miếng lại một miếng ăn dâu tây mẹ mang cho cô.
Diệp Ngưng: "Ăn chậm thôi, đều là của con", con gái ăn uống vui vẻ, cô cũng vui theo, nghĩ đến biểu hiện của con gái yêu lúc nãy cùng với Từ Thiên ở một bên không ngừng khen ngợi, trong lòng cô càng vui hơn.
Đúng rồi, còn có sữa chua cô mang theo cho con gái, Diệp Ngưng nhờ nhân viên phim trường ở bên cạnh trông chừng con gái rồi quay lại xe lấy sữa chua.
Tô Đào vừa mới đem dâu tây nuốt xuống, Triệu Nhất Manh đã đi tới, vẻ mặt bất mãn hung dữ trừng Tô Đào một cái, Tô Đào không thèm quan tâm con bé, tự mình tiếp tục ăn.
Búp bê sữa bé nhỏ, ỷ vào bản thân là diễn viên nhí mà lên mặt là không được rồi, tôi còn được sống lại nữa đó! Được đào tạo chuyên nghiệp thì sao chứ, cho cô đắc ý, cho cô đoạt ống kính của tôi!
Trong những ngày Tô Đào quay phim, Triệu Nhân Manh luôn nhân lúc Diệp Ngưng không ở bên cạnh cô mà chạy đến khiêu khích, hùng hùng hổ hổ đi đến, chán chường xám xịt bỏ đi, mỗi lần như vậy đều bị Tô Đào dễ dàng đánh bại.
Tuy rằng bắt nạt một đứa trẻ có chút vô đạo đức, nhưng ai bảo cô hiện giờ cũng là một đứa bé nha!
Sau khi quay được gần một tuần, Tô Đào liền kết thúc cảnh quay của mình trở về nhà.
Lần trải nghiệm quay phim này đã thỏa mãn được trí tò mò của cô, vậy thì sau đó chính là chính sự. Mỗi ngày, điều Tô Đào vui nhất là đợi Tô Lê đi học về để cậu dạy mình viết chữ.
Nếu Tô Lê không có thời gian thì cô sẽ đi tìm Cố Từ, dù sao thì Cố Từ cũng lớn hơn cô 2 tuổi, những thứ học được nhiều hơn cũng là hợp lý.
Trong lúc đợi bộ phim được ra mắt, Tô Đào đã hoàn thành chương trình học của lớp 1.
Vào ngày bộ phim được công chiếu, Tô gia 14 nhân khẩu còn có bạn bè thân thích lũ lượt kéo đến rạp chiếu phim để xem, bác hai cô còn khoa trương hơn bao luôn cả rạp.
Ngày hôm đó, Tô Đào nhận được lời khen ngợi từ khắp nơi.
Mấy tháng sau, Từ Thiên đến nhà làm khách, từ lúc bước vào đã mặt mày rạng rỡ, ở trên bàn ăn nói cái gì mà giành được giải thưởng quốc tế, cái gì mà thỏa mãn nguyện vọng, còn cho Tô Đào một cái lì xì dày. Tô Đào đối với các loại giải thưởng trong ngành không hiểu rõ lắm, cũng không biết phân lượng của nó nặng bao nhiêu, cô chỉ cần vui vẻ nhận lì xì là được rồi.
Quả nát, mộ sụp đổ!
Triệu Nhất Manh bị chó săn chụp được tại một yến hội cùng với một tiểu thịt tươi quan hệ bất chính.
Hai người ở trên Weibo tuyên bố chia tay, trong thống cáo nói rằng hai người bọn họ chia tay từ lâu rồi, nói Triệu Nhất Manh không phải là kẻ bắt cá hai tay. Nhưng người có não một chút liền biết chuyện này chắc chắn là giả chẳng qua là muốn giữ lại cho đối phương ít mặt mũi.
Thấy Idol nhà mình bị cho đội nón xanh, fan Kẹo bông gòn sao có thể bỏ qua dễ dàng được, tất cả đều chạy sang Weibo của Triệu Nhất Manh châm chọc cô ta, nói cô ta sử dụng Tô Lê như môt cái đệm nhảy, nguồn rủa cô ta nhảy cao bao nhiêu ngã xuống thảm bấy nhiêu.
Weibo của Triệu Nhất Manh giống như trên chiến trường ngày ngày bị đánh cho tơi bời.
Tô Lê trải qua chuyện như vậy rất lâu sau cũng không xuất hiện, lần tái xuất thì im lặng không hề đề cập đến người nào đó nữa, chỉ chuyên tâm phát triển sự nghiệp, nhóm fan thể hiện bản thân sẽ ủng hộ hết sức.
Lúc này khi Tô Đào nhìn thấy cô ta, trong lòng cảm thấy ghê tởm giống như ăn phải ruồi bọ. Đời này cô tuyệt đối sẽ không để anh trai giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước.
Nghĩ đến những gì thợ trang điểm nói với cô lúc nãy, ánh mắt Tô Đào trở nên lạnh lùng, chẳng phải chỉ là sao hạng hai thôi sao! Cô mới không thèm sợ đâu, kể cả cô ta có là con gái của thần thì cô cũng không để cô ta tiếp cận Tô Lê.
Hơn nữa, hiện giờ cô không có ý định tiến vào giới giải trí, cũng không sợ Triệu Nhất Manh sẽ báo thù.
Triệu Nhất Manh thấy Tô Đào phớt lờ mình liền hừ lạnh một tiếng, tiếp tục sai bảo trợ lý làm này làm nọ.
Cuối cùng cũng đến phân cảnh của Tô Đào. Cảnh này là nói về phần đầu của câu chuyện. Tiểu Khê do Tô Đào đóng bị mẹ nuôi bỏ rơi ở trước cửa cô nhi viện, viện trưởng dắt cháu gái ra khỏi cửa tình cờ đụng phải liền thu nhận cô, cảnh này có cô và Triệu Nhất Manh diễn chung.
Diệp Ngưng bật cười khi nhìn thấy bộ dạng sau khi hóa trang của con gái mình, tóc tai bù xù, trên mặt thì có vài vết đen đen, trong tay cầm một con búp bê vải rách nát, lại nghĩ đến hoàn cảnh của nhân vật con gái mình diễn cảm thấy trong lòng dâng lên mấy phần đau lòng.
Nếu như con gái yêu nhà mình thật sự phải trải qua cuộc sống như vậy, cô sẽ đau lòng chết mất, cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Đối với mỗi cảnh quay, sau khi các diễn viên đều hiểu rõ lời thoại cùng với vị trí của mình, đạo diễn hô một tiếng chính thức bắt đầu quay phim.
Trong màn hình, Tô Đào mặc một bộ quần áo vá chằng vá đụp, trong tay ôm một con búp bê cũ nát không còn nhìn rõ màu sắc, trên đầu còn có vài chiếc lá rối loạn, hai tay nhỏ bé nứt nẻ nghiêm trọng.
Cô ngây người đứng ở đó ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, đó là nơi vô cùng lạ lẫm, sự bất lực và hoảng sợ hiện rõ trong mắt khiến cô ôm chặt con búp bê trong lòng vì đây là thứ duy nhất mà cô quen thuộc ở nơi này.
Từ Thiên theo dõi qua ống kính tán thưởng gật gật đầu, biểu hiện của Tô Đào thật khiến ông vô cùng kinh ngạc vui mừng.
Đúng lúc này, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, là một bà bà mặt mũi hiền lành dắt theo một đứa bé ăn mặc như một cô công chúa nhỏ bước tới, bà ấy nhìn thấy cô thì kinh ngạc một hồi, vội vàng ngồi xuống, "Cô bé, sao con lại ở đây một mình vậy".
Tô Đào dùng kinh nghiệm của mình thay thế cho kỹ thuật diễn, cô nhớ tới tình cảnh năm đó của mình, lúc tỉnh dậy cô cũng đang nằm ở trước cửa cô nhi viện, là mẹ viện trưởng lúc ra ngoài đã phát hiện ra cô, tình huống của cô lúc đó so với tiểu Khê còn thảm hại hơn.
"Không ai cần cháu nữa rồi", khi Tô Đào nói câu này, nước mắt ngay lập tức rơi xuống.
Khiến ngay cả diễn viên lão làng hợp tác với cô cũng ngầm cảm thấy cô bé này diễn không tồi.
"Đừng sợ, bà cần! Sau này sống cùng bà có được không", viện trưởng yêu thương sờ sờ má cô, trong mắt đều là sự đau lòng.
Đến lượt Triệu Nhất Manh biểu diễn, con bé tiến lên một bước, chặn ống kính của Tô Đào, nắm tay cô nói, "Sau này nơi này chính là nhà của em", biểu tình và ngữ khí đều hết sức khoa trương.
Tô Đào biết con bé là đang cướp đoạt ống kính.
Nhưng cô hiện giờ mới là một đứa trẻ ba tuổi nha! May mắn vừa rồi có đi một vòng, biết camera ở đâu, lời thoại phía sau của cô chỉ có một chữ, hơn nữa đều là quay đặc tả, hoàn toàn không cần phải quay toàn cảnh.
Từ Thiên cau mày, vừa định hô cắt thì thấy Tô Đào lùi lại một bước tìm được ống kính liền đọc lời thoại.
Cảnh tiếp theo là cảnh viện trưởng dẫn cô và cháu gái đi vào cô nhi viện, cảnh này chỉ yêu cầu quay phông cảnh và viễn cảnh là được. Trước khi tiến vào cửa, Tô Đào có một động tác đó là nhìn lên ba chữ "cô nhi viện" treo trên cửa, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, là một loại ánh mắt rất thu hút người, cuối cùng máy quay cùng theo ánh mắt của cô dừng lại ở ba chữ "cô nhi viện" kia.
"Cắt"
Quay xong cảnh này, Từ Thiên đối với Tô Đào vỗ tay khen ngợi, ánh mắt của động tác cuối cùng vừa rồi vô cùng thích hợp, rất dễ đả động đến cảm xúc của khan giả, làm sâu sắc thêm sự đồng cảm và ấn tượng đối với nhân vật, nhất là động tác này sau khi chỉnh sửa hậu kỳ có thể sử dụng như một shot để chuyển cảnh.
Đến giờ nghỉ, Tô Đào làm tổ ở trên ghế, Tô Đào một miếng lại một miếng ăn dâu tây mẹ mang cho cô.
Diệp Ngưng: "Ăn chậm thôi, đều là của con", con gái ăn uống vui vẻ, cô cũng vui theo, nghĩ đến biểu hiện của con gái yêu lúc nãy cùng với Từ Thiên ở một bên không ngừng khen ngợi, trong lòng cô càng vui hơn.
Đúng rồi, còn có sữa chua cô mang theo cho con gái, Diệp Ngưng nhờ nhân viên phim trường ở bên cạnh trông chừng con gái rồi quay lại xe lấy sữa chua.
Tô Đào vừa mới đem dâu tây nuốt xuống, Triệu Nhất Manh đã đi tới, vẻ mặt bất mãn hung dữ trừng Tô Đào một cái, Tô Đào không thèm quan tâm con bé, tự mình tiếp tục ăn.
Búp bê sữa bé nhỏ, ỷ vào bản thân là diễn viên nhí mà lên mặt là không được rồi, tôi còn được sống lại nữa đó! Được đào tạo chuyên nghiệp thì sao chứ, cho cô đắc ý, cho cô đoạt ống kính của tôi!
Trong những ngày Tô Đào quay phim, Triệu Nhân Manh luôn nhân lúc Diệp Ngưng không ở bên cạnh cô mà chạy đến khiêu khích, hùng hùng hổ hổ đi đến, chán chường xám xịt bỏ đi, mỗi lần như vậy đều bị Tô Đào dễ dàng đánh bại.
Tuy rằng bắt nạt một đứa trẻ có chút vô đạo đức, nhưng ai bảo cô hiện giờ cũng là một đứa bé nha!
Sau khi quay được gần một tuần, Tô Đào liền kết thúc cảnh quay của mình trở về nhà.
Lần trải nghiệm quay phim này đã thỏa mãn được trí tò mò của cô, vậy thì sau đó chính là chính sự. Mỗi ngày, điều Tô Đào vui nhất là đợi Tô Lê đi học về để cậu dạy mình viết chữ.
Nếu Tô Lê không có thời gian thì cô sẽ đi tìm Cố Từ, dù sao thì Cố Từ cũng lớn hơn cô 2 tuổi, những thứ học được nhiều hơn cũng là hợp lý.
Trong lúc đợi bộ phim được ra mắt, Tô Đào đã hoàn thành chương trình học của lớp 1.
Vào ngày bộ phim được công chiếu, Tô gia 14 nhân khẩu còn có bạn bè thân thích lũ lượt kéo đến rạp chiếu phim để xem, bác hai cô còn khoa trương hơn bao luôn cả rạp.
Ngày hôm đó, Tô Đào nhận được lời khen ngợi từ khắp nơi.
Mấy tháng sau, Từ Thiên đến nhà làm khách, từ lúc bước vào đã mặt mày rạng rỡ, ở trên bàn ăn nói cái gì mà giành được giải thưởng quốc tế, cái gì mà thỏa mãn nguyện vọng, còn cho Tô Đào một cái lì xì dày. Tô Đào đối với các loại giải thưởng trong ngành không hiểu rõ lắm, cũng không biết phân lượng của nó nặng bao nhiêu, cô chỉ cần vui vẻ nhận lì xì là được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook