Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt
Chương 35: “Chỉ cần cậu muốn.”

Đến ngày thứ hai, Mai ni cô giật mình nhìn thống kê lượt tải về, lượng tương tác của Dân công miêu so với các tài khoản khác tốt hơn rất nhiều, đây chỉ là kết quả ngày đầu phát quảng cáo thôi, sau này sẽ còn có người hâm mộ khác tiếp tục tải Thoải mái đào về nữa. Mai ni cô có cảm giác, lần thử nghiệm này đã thành công, cô chỉ là cảm thấy kết quả dẫn lưu của Dân công miêu với app Yêu điện ảnh không tệ, ôm tâm tình thử một lần mà tìm đến cửa, không nghĩ đến lại thành công thật.

Mai ni cô không nói hai lời, đem số tiền còn lại gửi đến, 【Lượt tải về rất khả quan, tôi cảm thấy sau này cậu có thể nhận quảng cáo đến gãy tay luôn đấy.】

Mai ni cô có thể xem là nhân sĩ trong giới, hiểu rất rõ nhu cầu PR của người trong nghề, cô chỉ là người dẫn đầu tìm đến Dân công miêu bảo[1], những người khác nhất định sẽ theo dấu chân của cô mà tìm tới. Cô vốn chỉ cảm nhận được mảng truyền thông – quảng cáo đang bắt đầu phát triển, nhưng không hề nghĩ tới lại nhanh chóng hiệu quả như vậy!

[1] bảo: cửa tiệm, cửa hàng, nói một cách trân trọng, đề cao

Dân công miêu, 【Không muốn viết nữa, mệt quá.】

Sở Du nói nghiêm túc, viết mấy bài về điện ảnh và truyền hình kiểu bán manh dễ thương, sau đó lại còn dẫn vào các quảng cáo sáo lộ, tâm cô thật sự tàn như tro luôn rồi.

Mai ni cô, 【Cậu đừng nha! Đừng kiếm chuyện với tiền chứ, sống có tiền không tốt sao? Chẳng qua là bây giờ cậu còn chưa thích ứng với phong cách này thôi, sau này rồi cũng quen, tôi chắc rằng địa vị của cậu trong giới quảng cáo sẽ ngày càng cao. Nhu cầu thị trường hai năm nay lớn vô cùng, Weibo, Wexin cũng ngày càng phổ biến, cách quảng cáo (ở đây có lẽ đang nói đến kiểu quảng cáo mềm, sử dụng mạng xã hội để quảng cáo) này cũng sẽ phát triển rất nhanh thôi, không chừng sau này đây có thể là công việc toàn thời gian của cậu đấy. Như tôi có muốn làm cũng không được đâu, lại còn phải ngày ngày trực ban!】

Mai ni cô sợ lần này ép Dân công miêu quá mức, sau này sẽ không nhận quảng cáo nữa, vậy thì cô trở thành tội nhân thiên cổ rồi. Sau này cô vẫn còn muốn tìm Dân công miêu hợp tác nữa, Mai ni cô có dự cảm lượng người ái mộ của Dân công miêu sẽ ngày càng nhiều, bởi vì trong các weibo cùng kiểu thì Dân công miêu là phát triển tốt nhất, có thể nói là có phong cách đặc biệt không thể thay thế.

Dân công miêu, 【Kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì chứ...】

Trái lại, Sở Du cảm thấy đẩy mạnh mảng quảng cáo thì có thế lấy tiền nhanh, ngay cả phim cũng không cần nhận, chỉ cần phát một cái weibo dài là tiền liền tới ào ào, nhưng mà như vậy quả thật chả có cảm giác thành tựu gì.

Mai ni cô, 【Làm sao cậu lại không ăn lửa khỏi nhân gian[2] vậy a... Có tiền mới có thể thực hiện ước mơ nè! Có tiền cậu cũng có thể làm chuyện bản thân muốn làm rồi! Chẳng lẽ cậu không có ước mơ sao?】

[2]khói lửa nhân gian: tức là đang ám chỉ các nhu cầu ham muốn của con người, như sắc dục, tiền tài, danh vọng,...

Sở Du nghĩ lại về chuyện mình muốn làm, đời trước tiếc nuối duy nhất của cô chính là không thể thấy 《Liên minh sao Hoả》 (tên cũ ở chương 1 mình để là “Liên minh hoả tinh”)được nổi tiếng khắp cả nước. Cô vẫn muốn sản xuất ra một hiện tượng chương trình thực tế, thậm chí là một chương trình có thể kéo dài mấy năm mà không hạ nhiệt.(Đoạn này mình nghĩ là mọi người có thể hình dung đến “Running Man” thì dễ hiểu hơn chị Du muốn làm một chươngtrình như thế nào)Tỉ suất người xem của 《Liên minh sao Hoả》 sau này như thế nào, cô căn bản không thể biết

Dân công miêu, 【Tôi có ước mơ, tôi muốn làm một chương trình truyền hình thực tế.】

Mai ni cô, 【Vậy thì đúng rồi, đại khái cậu cần bao nhiêu tiền?】

Dân công miêu, 【4.2 triệu nhân dân tệ.】

Mai ni cô, 【...】

Mai ni cô không biết tiếp lời như thế nào, cô nghi Sở Du đang cố ý chỉnh cô thì phải. Mặc dù mảng truyền thông quảng cáo kiểu mới có triển vọng rất tốt, nhưng mà kiếm 4.2 triệu tệ rõ ràng là chuyện không khả thi cho lắm.

Ngược lại, Sở Du dưới sự dẫn dắt của Mai ni cô đã có ý tưởng khác, trước kia cô cảm thấy không kiếm tiền cũng chả sao, đậu được Truyền Đại là quan trọng nhất. Cô chỉ cần thi vào Truyền Đại thì liền có thể như kiếp trước, từ từ đi lên, trở lại vị trí như trước kia. Nhưng bây giờ Sở Du đột nhiên ý thức được, như vậy thật sự quá chậm, cô phải đợi một thời gian rất dài mới có thể trở thành người phụ trách chương trình.

Nếu như cô có nguồn vốn nhất định, tình huống tất nhiên sẽ không giống như trước, cô hoàn toàn có thể tận dụng thời gian lúc ở Truyền Đại thành lập một phòng làm việc nhỏ, thu thập những sinh viên ưu tú ở trường vào làm việc, nhận xây dựng chương trình và hậu kỳ. Nếu như phòng làm việc có thể phát triển thuận lợi, nhân viên ổn định, thì có thể độc lập sản xuất một vài chương trình nhỏ trên mạng, tìm các webvideo để hợp tác cùng phát hành.

《Call Me ET!》 của Bạch Thanh vẫn chưa chiếu xong, điều này chứng tỏ loại hình webdrama hay các chương trình online vẫn chưa đạt đến thời kỳ tịnh vượng, chỉ mới là bước đầu thôi. Nếu Sở Du có thể nắm chặt thời gian hai năm này, thì cô sẽ đuổi kịp được tốc độ phát triển, đối với năng lực sản xuất chương trình của bản thân cô vẫn rất có lòng tin.

Sở Du càng nghĩ càng hưng phấn, có điều, vấn đề lớn nhất bây giờ chính là tiền và người, cô cần một nguồn vốn cố định, hơn nữa chuyện này không thể nào chỉ cần một người là thành công. Vốn ban đầu dĩ nhiên còn phải dựa vào weibo Dân công miêu góp nhặt, hơn nữa không thể chỉ có weibo thôi, nếu Sở Du quyết định thành lập phòng làm việc, như vậy dĩ nhiên cần càng nhiều vốn càng tốt, cô còn phải hoạt động thương mại[2] ở mảng Weixin nữa.

[3] hoạt động thương mại, theo mình nó có nghĩa là như một số các tài khoản mạng xã hội được thành lập ra nhằm mục là nơi mà người ta có thể liên hệ để bạn đẻ làm quảng cáo, làm chương trình,... như cái tài khoản studio của các nghệ sĩ như TFBOYS,... Nó như một cái kênh để liên hệ vậy á.

Ngoài tiền ra thì người cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng, những công việc này đều cần phải có một team hoàn chỉnh. Bây giờ Sở Du xử lý công việc bên weibo Dân công miêu đã có chút nặng, nếu cô còn ôm thêm mảng bên Weixin, chắc chắn sẽ không nổi. Cô cần các nhân tài đến chia sẻ công việc, như vậy mới có thể phát triển được nhanh hơn, nhưng mà nói thật, người, hoàn toàn không dễ tìm.

Bây giờ, Sở Du vẫn là học sinh 12, những người có thể tiếp xúc đã ít, có thể giúp cô làm việc lại càng ít. Đẳng cấp như Bạch Thanh và Mênh mông cũng có thể xem là nhân tài trong ngành, nhưng họ đã sớm ra ngoài xã hội, làm sao có thể tiến hành hợp tác với Sở Du chứ? Sở Du nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Bồ Tử Hạo, 【Ngày mai rảnh không? Mời cậu ăn cơm 0v0】

Bồ Tử Hạo thấy tin nhắn liền thụ sủng nhược kinh[4], mặt trời mọc đằng tây sao. Hắn đang nằm dài trên giường, thấy tin nhắn lập tức ngồi dậy, vội vàng trả lời, rảnh. Sở Du và Bồ Tử Hạo hẹn nhau thời gian và địa điểm xong, để điẹn thoại xuống, trong lòng nổi lên tính toán nhỏ.

[4]thụ sủng nhược kinh, được sủng ái mà sợ hãi

Sở Du cảm thấy trước mắt, người duy nhất có thể hợp tác chính là Bồ Tử Hạo, cảm giác của hắn đối với điện ảnh rất nhạy bén, hơn nữa lượng phim mà hắn đã xem cũng rất lớn, năng lực viết lại không tệ. Lần trước, hắn bắt chước phong cách của Dân công miêu rất giống, tốc độ gõ chữ cũng rất nhanh, nhất định là một lựa chọn không hề ngu xuẩn.

Nếu Sở Du hợp tác cùng người khác thì có rất nhiều nguy cơ, loại công việc lợi nhuận cao này rất dễ dàng sinh ra mâu thuẫn, cô biết rất nhiều ví dụ hợp tác thất bại mà trở mặt rồi. Bồ Tử Hạo là bạn cùng lớp, coi như là biết gốc biết rễ, rất đáng tin cậy. Điều phiền não duy nhất của Sở Du bây giờ là không biết làm sao để lừa gạt Bồ Tử Hạo leo lên thuyền giặt, hơn nữa cô nhớ là kiếp trước, khi lên 12 Bồ Tử Hạo lựa chọn đi du học, nếu như vậy thì không có cách nào hợp tác được.

____________________

Bồ Tử Hạo đã đến sớm 10 phút, nhưng hắn không nghĩ tới Sở Du còn tới sớm hơn mình. Cô lẳng lặng ngồi trước bàn, cúi đầu xem thực đơn, ngón tay xinh đẹp sạch sẽ, nhẹ nhàng lật từng trang vô cùng điềm đạm nho nhã. Bồ Tử Hạo dừng một chút mới đi tới, “Xin lỗi, tôi tới trễ.”

“Không sao, là tôi tới quá sớm.” Sở Du ngẩng đầu lên, thấy hắn ngồi xuống, cười hỏi, “Cậu muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.” Bồ Tử Hạo không hề nghĩ tới hôm nay chỉ có 2 người bọn họ.

Sở Du gọi vài món, biết Bồ Tử Hạo không thể ăn đồ quá cay, cũng không chọn món cay mình thích. Lúc tham gia ngoại khoá lần trước, cô quan sát cử chỉ của Bồ Tử Hạo, bước đầu tìm hiểu về đồ ăn hắn thích. Bồ Tử Hạo có chút kinh ngạc, hắn dĩ nhiên biết được các món này không phải kiểu của Sở Du, nhưng ngược lại là món bình thường hắn hay chọn.

“Cậu chọn món mình thích đi, tôi không sao hết.”

“Tôi mời cậu ăn cơm mà, sao có thể như vậy được?” Sở Du cảm thấy buồn cười, trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, “Cảm ơn, như vậy được rồi.”

Sở Du khi muốn lấy thiện cảm của một người nào đó, chỉ cần để ý một chút thì rất dễ, cô có thể ung dung tự nhiên cùng người trò chuyện vui vẻ, thái độ trò chuyện cũng khiến cho đối phương vô cùng thoải mái, như mộc xuân phong[5]

[5]mộc xuân phong: 1. được khai sáng, được cảm hóa hay nhận được điểu bổ ích khi ở chung với người có đức hạnh cao thượng, có học thức cao. được soi sáng, được cảm hóa,… | 2. chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướng thoải mái. Giống như đứng trong gió xuân ấm áp. (Nguồn giải nghĩa:https://bachngocsach.com/forum/threads/286/page-2)

Bồ Tử Hạo cảm thấy Sở Du hôm nay dễ nói chuyện đến bất ngờ, trái lại có chút không thích ứng được. Hắn hiểu rất rõ tính tình của Sở Du, dù trong lòng có chút không thoải mái nhưng ngoài mặt vẫn sẽ luôn duy trì vẻ ôn hoà. Hắn luôn cảm thấy hai người như vậy rất xa cách, cứ như đối tác làm ăn nói chuyện với nhau, khách khí lễ độ. Hắn không nhịn được cau mày, nhẹ nhàng nói, “Thật ra thì cậu không cần phải như vây.”

Sở Du kinh ngạc, nghi ngờ nói, “Có ý gì?”

“Tôi cảm thấy giữa chúng ta không cư xử xa lạ hư vô vậy đâu.” Bồ Tử Hạo đưa tay gọi nhân viên, nhàn nhạt nói, “Làm phiền anh đổi hai món này, cảm ơn.”

Hắn đổi thành hai món Sở Du thích, hơi cay, cũng không phải là món hắn không thể ăn. Chờ nhân viên đi rồi, Bồ Tử Hạo nghĩ ngợi một chút, lựa lời, mới bĩnh tình nói, “Thật ra cậu muốn gì cũng có thể nói thẳng, không cần nhún nhường như vậy.”

Hắn không hy vọng Sở Du sẽ mang mặt nạ ôn hoà khách khí như vậy đối diện với mình, cô hẳn nên là tuỳ tâm sở dục[6], không cố kỵ gì, cũng không cần cố ý nhường nhịn ai. Cô thích gì, ghét gì, đều có thể thẳng thừng biểu hiện ra, dù có tỏ ra kiêu ngạo cũng không sao, rực rỡ, lúc nào cũng có thể sáng ngời.

[6]tuỳ tâm sở dục, theo mình thì nghĩa là bản thân cso thể thoải mái, muốn làm gì thì làm, không cần thiết phải phụ thuộc vào bất kỳ ai.

Sở Du thoáng qua chút sững sờ, tâm tình không nhịn được mà phức tạp. “Cậu như vậy khiến cho tôi cảm thấy rất thất bại.”

Cô quả thật không tự chủ chuyển thái độ như đối với người xa lạ hoặc người hợp tác, tỏ ra ôn hoà lễ độ lại dễ nói chuyện, loại thái độ này lúc đàm phán rất dễ dàng lấy được thiện cảm của người khác, lần nào cô cũng thành công cả. Con người, sau khi lớn lên, làm sao có thể giống như trước cái gì cũng đơn thuần, cũng thể hiện tất cả trên mặt, chỉ khi giả dạng thành dáng vẻ bao dung thành thục thì mới có thể thuận lợi đi lên được.

Cô không cần người khác hiểu được cô đang nghĩ gì, cô chỉ cần đạt được mục đích của mình là được.

Nhưng bây giờ, Bồ Tử Hạo lại xé rách chiếc mặt nạ ấy của cô, khiến cô trở về với chính mình. Cô vốn cho rằng chiếc mặt nạ này rất trưởng thành thuần thục, nhưng lại bị hắn dễ dàng xé nát.

“Cái này không phải là nhún nhường, cũng không phải lễ nghĩa hư vô, tại thời điểm nhờ người khác giúp đỡ, ai cũng không thể mạnh miệng hùng hồn được.” Sở Du nhẹ nhàng giải thích, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Bồ Tử Hạo.

Bồ Tử Hạo trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói, “Cậu có thể hùng hồn mạnh miệng nhờ tôi giúp.”

Sở Du nhìn dáng vẻ cố chấp của hắn, không nhịn được cảm thấy buồn cười, “Tôi muốn cậu làm gì, cậu đều tình nguyện giúp một tay hay sao?”

Cậu con trai giương mắt nhìn thẳng vào cô, ánh mắt bình tĩnh mà chân thành, giọng điệu như đang cam kết một điều gì đó, “Dĩ nhiên.”

“Chỉ cần cậu muốn.”

Sở Du sửng sốt, người cũng trầm lại. Cô có chút không dám nhìn vào ánh mắt của Bồ Tử Hạo, qua một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói, “Mỗi một ân tình đều có ngày phải trả lại, cậu muốn gì sao?”

“Cậu rất sợ thiếu nợ người khác?” Bồ Tử Hạo nhàn nhạt nói, “Điều tôi muốn, tại khoảnh khắc tôi cho đi thì cũng đã nhận lại được rồi.”

Hắn chỉ cần mình có thể làm gì đó cho cô, thì ngay lập tức liền thu hoạch được cảm giác hạnh phúc tột cùng, những thứ báo đáp khác đều không còn quan trọng nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương