Sống Lại Gặp Gã Thần Kinh
Chương 39: Hoàn kết

Trình Nguyên bên kia sợ choáng váng, ‘Hắn hắn hắn… hắn nói Tiểu Diễn không bản lĩnh? Cái cái cái… cái này không thể nào!’

“Anh có phải khinh em không có tiền, em vẫn luôn vì anh mà cố gắng kiếm tiền, nhưng anh còn ghét bỏ em, Trình Nguyên, không ngờ anh lại là con người như vậy?” Cố Diễn đầy tổn thương, rõ ràng người cố tình gây sự là cậu, nhưng trong nháy mắt Trình Nguyên hoàn toàn bị bức ép thành kẻ ‘Cố tình gây sự’, mà Trình Nguyên kia còn một mực đần độn tin là thật.

“Tiểu Diễn, anh khốn nạn, à… Hôm qua anh uống say, em đừng coi là thật, anh tuyệt đối không nghĩ thế về em, anh sẽ tuyệt đối không nghĩ về em như thế, Tiểu Diễn nhà anh là sung sức nhất, em phải tin anh, Tiểu Diễn.” Trình Nguyên hoảng sợ đến mức không thể sắp xếp mạch lạc lời nói ra, chỉ lo Cố Diễn không tin hắn.

“Khục.” Cố Diễn hắng giọng một cái, “Chọc anh thôi, kỳ thực nguyên văn anh nói là ‘Cố Diễn tại sao em không nện anh? Có phải không bản lĩnh?’.”

“…” Trình Nguyên giật mí mắt, một phần ký ức tràn vào đầu óc, ‘Được rồi, tối qua hình như mình play điện thoại với Tiểu Diễn.’

Trình Nguyên lặng lẽ che mặt, cảm giác “cậu nhỏ” đang mơ hồ có khuynh hướng ngóc đầu.

“Tối qua anh dục cầu bất mãn khiếp luôn, sức lực phát tình có thể sánh với diễn viên AV đấy.” Cố Diễn thẳng thắn, cũng may lúc này trong phòng ngủ chẳng có ai, nếu không làm sao có thể nói ra được câu thế này.

“Vậy em có thích không…” Tên xà tinh bệnh nào đó hoàn toàn không vì ‘có thể sánh với AV’ mà cảm thấy tức giận hoặc xấu hổ, trái lại vô cùng kích động, nửa người dưới vì Cố Diễn mà vểnh lên sừng sững, hắn hỏi tràn ngập phấn khởi.

“Không thích!” đánh giá quá thấp trình độ không biết xấu hổ của ai kia, Cố Diễn mặt đen lại nói, rồi bực mình cúp điện thoại.

Trình Nguyên nghe âm báo ‘tút tút tút’, trừng mắt nhìn thằng nhỏ dưới đũng quần đang ngẩng cao đầu, “Tiểu Diễn không thích, nhưng mày thì thích…”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Diễn đánh một giấc giữa trưa với tinh thần tràn đầy thoải mái, kế đến cùng Liễu Mục vào lớp học.

Vừa tan học, cậu liền nhận được điện thoại từ Trình Nguyên.

“Tiểu Diễn à, em đoán xem anh đang ở đâu?” Trình Nguyên mới bước ra từ văn phòng của hiệu trưởng, tâm trạng hắn đang phơi phới mùa xuân, cả người tản ra một tác phong nhu hòa, hắn cười nói chuyện điện thoại với Cố Diễn, mấy em gái xung quanh không nhịn được cứ phải liếc mắt nhìn.

“Không phải anh đang ở trường em đấy chứ?” Đột nhiên Cố Diễn có loại dự cảm xấu.

“Bingo, Tiểu Diễn, em đang ở chỗ nào? Anh đi tìm em.” Trình Nguyên hỏi.

Cố Diễn nói ra chỗ của mình, cậu có phần ngờ vực, “Anh tìm được không?”

“Tất nhiên là được, em ở yên đó chờ anh, người đàn ông của em đâu phải dạng vừa.” Trình Nguyên tự tin nói, nói xong, hắn móc trong túi ra một tấm… bản đồ vừa nãy xin được từ hiệu trưởng.

Trình Nguyên tìm được vị trí Cố Diễn rất nhanh, hắn cười tít mắt lao vào cậu, bị Cố Diễn “lăng ba vi bộ” nhẹ nhàng tránh thoát sang một bên.

“Ngọn gió nào đã đưa anh đến trường học của chúng em vậy?” Cố Diễn hơi khó chịu.

“Hiện tại anh đã là thầy giáo trong trường em rồi nhé.” Trình Nguyên cười nói.

Cố Diễn kinh ngạc khiếp sợ nhìn Trình Nguyên, “Anh? Thầy giáo? Dạy cái gì?”

“… Biến thái tâm lý học.” Trình Nguyên im lặng 2 giây, sau đó nói.

“Trời má a ha ha ha ha ha ha!” Cố Diễn cười phá lên.

“Tiểu Diễn…” Trình Nguyên bất đắc dĩ, “Có gì đáng cười sao em?”

“Khục khục.” Cố Diễn tằng hắng một cái, trở lại trạng thái nghiêm chỉnh nói, “Ghê gớm, cái này rất ‘Trình Nguyên’.”

“Em ăn cơm chưa? Muốn ăn gì?” Trình Nguyên không có cách nào đành hỏi.

“Có một quán ăn cực kỳ hợp khẩu vị, chúng mình đi nhé anh!” Nghe vậy, Cố Diễn nói.

“Được.” Trình Nguyên cười cất bước bên cạnh Cố Diễn, hắn lẳng lặng ngắm nhìn cậu, rồi hôn lên má cậu thật nhanh.

“Này, dù sao cũng đang ở trong khuôn viên trường, anh có thể tém tém bớt dùm em được không #¥%#…” Cố Diễn xoay người thì thầm vào lỗ tai Trình Nguyên.

Trình Nguyên vô cùng hưởng thụ giọng nói balabala của Cố Diễn ghé vào tai mình, hắn cực kỳ hạnh phúc, thật cẩn thận tỉ mỉ nắm lấy bàn tay Cố Diễn, người con trai này là của hắn, không ai có thể cướp đi.

End.

Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn hoàn rồi! Vốn còn định viết chuyện phát sinh khi Trình Nguyên làm thầy giáo ở trường Cố Diễn, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là để dành đến phiên ngoại đi.

Nội dung phiên ngoại đại khái là tình thầy trò giữa Trình đại xà tinh và Cố sinh viên, Cố Diễn giả trang nữ, cuộc sống hạnh phúc một nhà ba người trong rất nhiều năm sau vân vân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương