Sống Lại Để Yêu Anh
-
Chương 17: Cám ơn anh đã đến bên em!
Edit: LinhNhi
Beta: Bắp
Hôm nay là ngày Lý Hiểu Nhạc thi khảo sát môn số học, mặc dù thời gian này được Quý Duy Phó dạy dỗ, cô đã tiến bộ rất nhiều, thậm chí có thể tự làm được một số câu khó trong đề toán, thế nhưng muốn cô đạt được điểm tối đa trong đề thi kiểm tra lần này, thì Lý Hiểu Nhạc không nắm chắc. Cho nên liền cẩn thận đọc đề, nghiêm túc làm xong từng câu, phải biết là chỉ cần hơi không tập trung sẽ sai ngay.
Sau khi nộp bài, Lý Hiểu Nhạc vẫn luôn đứng ngồi không yên. Kéo bạn tốt Trịnh Hiểu Hiểu so đáp án. Nhìn dáng vẻ như gặp đại địch của cô làm cho Trịnh Hiểu Hiểu có cảm giác mấy câu kia không phải chỉ là trắc nghiệm nho nhỏ, mà là đề thi vào cao đẳng, đại học. Trịnh Hiểu Hiểu cho rằng Lý Hiểu Nhạc lo lắng như vậy là do bị mẹ bức bách, trong lòng đồng tình cũng cảm thấy đáng đời, ai bảo trước kia cô không chịu học tập, bây giờ thì chịu khổ.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Trịnh Hiểu Hiểu vẫn không đành lòng nhìn dáng vẻ lo lắng như vậy của bạn tốt. Liền so đáp án với cô. Nhưng mà kết quả nằm ngoài dự liệu của mình.
“Lý Hiểu Nhạc, đáp án của cậu giống tớ như đúc!” Không thể trách Trịnh Hiểu Hiểu kinh ngạc như vậy, bởi vì từ trước đến giờ thành tích số học của Lý Hiểu Nhạc rất kém, mà Trịnh Hiểu Hiểu là đại biểu số học trong lớp. Loại trắc nghiệm nhỏ này cô chỉ cần tùy tiện làm cũng được điểm tối đa. Mà đáp án lần này của Lý Hiểu Nhạc giống cô, nếu không có gì thay đổi thì việc Lý Hiểu Nhạc được điểm tối đa chính là việc ván đã đóng thuyền rồi.
Lý Hiểu Nhạc cũng có chút ngây ngốc, qua một lúc lâu cô mới phản ứng lại, hưng phấn ôm Trịnh Hiểu Hiểu nhảy lên. Sau khi cao hứng xong, cô liền bảo Trịnh Hiểu Hiểu đi đến văn phòng thăm dò, nhìn xem có phải cô được điểm tối đa hay không.
Trịnh Hiểu Hiểu thấy đây là lần đầu tiên cô được điểm tối đa cho nên có chút kích động, không nỡ làm cô mất hứng. Liền đi về phòng giáo viên. Lúc trở về trong tay Trịnh Hiểu Hiểu cầm một bài thi, cười tươi như hoa đi về phía Lý Hiểu Nhạc, khua khua bài kiểm tra trong tay cô.
“Cậu đoán xem đây là cái gì?”
“Không phải là… Bài thi của tớ đấy chứ!” Lý Hiểu Nhạc đứng lên, cầm lấy bài thi trong tay Trịnh Hiểu Hiểu. Nhìn số điểm phía trên tay cầm bài thi của Lý Hiểu Nhạc có chút run run. Đây là lần đầu tiên bài thi mà phía trên tên Lý Hiểu Nhạc là con số 100 điểm đỏ tươi. Mà tất cả công lao lần này đều là của người kia.
Thời khắc này Lý Hiểu Nhạc rất muốn gặp Quý Duy Phó, không chỉ vì yêu cầu đi chơi kia có thể thực hiện, mà còn bởi vì cô muốn chia sẻ vui sướng cùng anh. Cô… Muốn được gặp anh!
Suy nghĩ không bằng hành động, suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Lý Hiểu Nhạc, thì người cô cũng đã đi ra ngoài. Sau lưng truyền tới giọng Trịnh Hiểu Hiểu: “Sắp vào học rồi, cậu còn đi đâu vậy!” Lý Hiểu Nhạc không nghe thấy. Các bạn học ở ngoài hành lang nhìn cô với ánh mắt quái dị, cô cũng không để ý. Bây giờ cô chỉ muốn gặp một người mà thôi.
Lý Hiểu Nhạc thở hổn hển đứng ở cửa ra vào của ban A năm hai, từ chỗ cô đứng vừa vặn có thể nhìn thấy Quý Duy Phó đang chống tay vào má nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở trong phòng học ồn ào như vậy, mà dường như anh không bị ảnh hưởng. Giống như cao nhân đứng ở nơi phố xá sầm uất mang cảm giác cô độc. Tình huống như vậy ở trên người khác thì có chút không hợp, nhưng ở trên người anh lại làm cho người ta cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, anh … vốn nên như vậy.
Giống như cảm nhận được có người nhìn mình, Quý Duy Phó quay đầu nhìn, hai người bốn mắt giao nhau. Khi nhìn thấy Lý Hiểu Nhạc đứng cạnh cửa, trong mắt Quý Duy Phó có tia sáng chợt lóe, sau đó bình tĩnh đứng dậy, đi về phía Lý Hiểu Nhạc. Tóc ngắn của thiếu niên theo từng nhịp bước chân mà tung bay, gương mặt như ngọc dù cười hay không đều làm cho người ta cảm giác dịu dàng mà thân thiện, chỉ là ánh mắt của anh thỉnh thoảng có chút lạnh lùng hời hợt, khiến mọi thứ trở nên không chân thật. Những nơi anh đi qua, mới vừa rồi còn ồn ào huyên náo lại đột nhiên im lặng, giống như một loại bản năng lui ra hai bên. Cái này … Hình như là uy thế tỏa ra từ bên trong.
“Có chuyện gì không? Sắp vào học rồi.” Dẫn Lý Hiểu Nhạc đi ra ngoài một chút, đảm bảo không cản đường bạn học khác, cũng cách xa ánh mắt tò mò bên trong phòng học, Quý Duy Phó hỏi.
“Cái này…” Nhắc tới cái này, trong nháy mắt Lý Hiểu Nhạc liền nở nụ cười, hào hứng cầm bài thi trong tay giơ lên trước mặt Quý Duy Phó: “Em được điểm tối đa!” Cho tới bây giờ Lý Hiểu Nhạc vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, không thể tin được một sự thật như vậy.
“Em muốn tôi thực hiện ước hẹn?” Lông mày Quý Duy Phó hơi nhíu, mặc dù anh đã đáp ứng cô chủ nhật sẽ đi chơi với cô khi được điể tối đa, nhưng mà cô không nên không có kiên nhẫn như vậy, vừa có kết quả đã vội chạy đi tìm anh, không để ý trước sau như vậy, không lo cho đại cuộc mà chỉ muốn thỏa mãn mình, làm cho Quý Duy Phó có chút không thích.
Mà Lý Hiểu Nhạc cũng không phát hiện được Quý Duy Phó đang không vui, gật đầu một cái rồi nói tiếp.”Đây chỉ là một trong số đó, quan trọng nhất là em muốn chia sẻ niềm vui mừng này với anh, bởi vì có anh mà thành tích của em mới cao như vậy. Có lẽ thành tích như vậy đối với anh là chuyện bình thường như việc ăn ngủ hàng ngày vậy, nhưng với em nó lại không đơn giản như vậy. Mà lần này vì anh nên em mới có thể cảm nhận được niềm vui sướng như vậy, thậm chí sau này còn có thể tiếp tục trải nghiệm, em rất vui, thật sự rất vui! ”
Vừa nói, trong mắt Lý Hiểu Nhạc hình như có cả nước mắt, đôi mắt nhìn Quý Duy Phó mang theo tình cảm sống động, giọng nói nghẹn ngào nhưng lại chứa đầy tình cảm: “Em thật sự rất vui mừng vì có anh xuất hiện trong cuộc sống của em, Quý Duy Phó.”
Beta: Bắp
Hôm nay là ngày Lý Hiểu Nhạc thi khảo sát môn số học, mặc dù thời gian này được Quý Duy Phó dạy dỗ, cô đã tiến bộ rất nhiều, thậm chí có thể tự làm được một số câu khó trong đề toán, thế nhưng muốn cô đạt được điểm tối đa trong đề thi kiểm tra lần này, thì Lý Hiểu Nhạc không nắm chắc. Cho nên liền cẩn thận đọc đề, nghiêm túc làm xong từng câu, phải biết là chỉ cần hơi không tập trung sẽ sai ngay.
Sau khi nộp bài, Lý Hiểu Nhạc vẫn luôn đứng ngồi không yên. Kéo bạn tốt Trịnh Hiểu Hiểu so đáp án. Nhìn dáng vẻ như gặp đại địch của cô làm cho Trịnh Hiểu Hiểu có cảm giác mấy câu kia không phải chỉ là trắc nghiệm nho nhỏ, mà là đề thi vào cao đẳng, đại học. Trịnh Hiểu Hiểu cho rằng Lý Hiểu Nhạc lo lắng như vậy là do bị mẹ bức bách, trong lòng đồng tình cũng cảm thấy đáng đời, ai bảo trước kia cô không chịu học tập, bây giờ thì chịu khổ.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Trịnh Hiểu Hiểu vẫn không đành lòng nhìn dáng vẻ lo lắng như vậy của bạn tốt. Liền so đáp án với cô. Nhưng mà kết quả nằm ngoài dự liệu của mình.
“Lý Hiểu Nhạc, đáp án của cậu giống tớ như đúc!” Không thể trách Trịnh Hiểu Hiểu kinh ngạc như vậy, bởi vì từ trước đến giờ thành tích số học của Lý Hiểu Nhạc rất kém, mà Trịnh Hiểu Hiểu là đại biểu số học trong lớp. Loại trắc nghiệm nhỏ này cô chỉ cần tùy tiện làm cũng được điểm tối đa. Mà đáp án lần này của Lý Hiểu Nhạc giống cô, nếu không có gì thay đổi thì việc Lý Hiểu Nhạc được điểm tối đa chính là việc ván đã đóng thuyền rồi.
Lý Hiểu Nhạc cũng có chút ngây ngốc, qua một lúc lâu cô mới phản ứng lại, hưng phấn ôm Trịnh Hiểu Hiểu nhảy lên. Sau khi cao hứng xong, cô liền bảo Trịnh Hiểu Hiểu đi đến văn phòng thăm dò, nhìn xem có phải cô được điểm tối đa hay không.
Trịnh Hiểu Hiểu thấy đây là lần đầu tiên cô được điểm tối đa cho nên có chút kích động, không nỡ làm cô mất hứng. Liền đi về phòng giáo viên. Lúc trở về trong tay Trịnh Hiểu Hiểu cầm một bài thi, cười tươi như hoa đi về phía Lý Hiểu Nhạc, khua khua bài kiểm tra trong tay cô.
“Cậu đoán xem đây là cái gì?”
“Không phải là… Bài thi của tớ đấy chứ!” Lý Hiểu Nhạc đứng lên, cầm lấy bài thi trong tay Trịnh Hiểu Hiểu. Nhìn số điểm phía trên tay cầm bài thi của Lý Hiểu Nhạc có chút run run. Đây là lần đầu tiên bài thi mà phía trên tên Lý Hiểu Nhạc là con số 100 điểm đỏ tươi. Mà tất cả công lao lần này đều là của người kia.
Thời khắc này Lý Hiểu Nhạc rất muốn gặp Quý Duy Phó, không chỉ vì yêu cầu đi chơi kia có thể thực hiện, mà còn bởi vì cô muốn chia sẻ vui sướng cùng anh. Cô… Muốn được gặp anh!
Suy nghĩ không bằng hành động, suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Lý Hiểu Nhạc, thì người cô cũng đã đi ra ngoài. Sau lưng truyền tới giọng Trịnh Hiểu Hiểu: “Sắp vào học rồi, cậu còn đi đâu vậy!” Lý Hiểu Nhạc không nghe thấy. Các bạn học ở ngoài hành lang nhìn cô với ánh mắt quái dị, cô cũng không để ý. Bây giờ cô chỉ muốn gặp một người mà thôi.
Lý Hiểu Nhạc thở hổn hển đứng ở cửa ra vào của ban A năm hai, từ chỗ cô đứng vừa vặn có thể nhìn thấy Quý Duy Phó đang chống tay vào má nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở trong phòng học ồn ào như vậy, mà dường như anh không bị ảnh hưởng. Giống như cao nhân đứng ở nơi phố xá sầm uất mang cảm giác cô độc. Tình huống như vậy ở trên người khác thì có chút không hợp, nhưng ở trên người anh lại làm cho người ta cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, anh … vốn nên như vậy.
Giống như cảm nhận được có người nhìn mình, Quý Duy Phó quay đầu nhìn, hai người bốn mắt giao nhau. Khi nhìn thấy Lý Hiểu Nhạc đứng cạnh cửa, trong mắt Quý Duy Phó có tia sáng chợt lóe, sau đó bình tĩnh đứng dậy, đi về phía Lý Hiểu Nhạc. Tóc ngắn của thiếu niên theo từng nhịp bước chân mà tung bay, gương mặt như ngọc dù cười hay không đều làm cho người ta cảm giác dịu dàng mà thân thiện, chỉ là ánh mắt của anh thỉnh thoảng có chút lạnh lùng hời hợt, khiến mọi thứ trở nên không chân thật. Những nơi anh đi qua, mới vừa rồi còn ồn ào huyên náo lại đột nhiên im lặng, giống như một loại bản năng lui ra hai bên. Cái này … Hình như là uy thế tỏa ra từ bên trong.
“Có chuyện gì không? Sắp vào học rồi.” Dẫn Lý Hiểu Nhạc đi ra ngoài một chút, đảm bảo không cản đường bạn học khác, cũng cách xa ánh mắt tò mò bên trong phòng học, Quý Duy Phó hỏi.
“Cái này…” Nhắc tới cái này, trong nháy mắt Lý Hiểu Nhạc liền nở nụ cười, hào hứng cầm bài thi trong tay giơ lên trước mặt Quý Duy Phó: “Em được điểm tối đa!” Cho tới bây giờ Lý Hiểu Nhạc vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, không thể tin được một sự thật như vậy.
“Em muốn tôi thực hiện ước hẹn?” Lông mày Quý Duy Phó hơi nhíu, mặc dù anh đã đáp ứng cô chủ nhật sẽ đi chơi với cô khi được điể tối đa, nhưng mà cô không nên không có kiên nhẫn như vậy, vừa có kết quả đã vội chạy đi tìm anh, không để ý trước sau như vậy, không lo cho đại cuộc mà chỉ muốn thỏa mãn mình, làm cho Quý Duy Phó có chút không thích.
Mà Lý Hiểu Nhạc cũng không phát hiện được Quý Duy Phó đang không vui, gật đầu một cái rồi nói tiếp.”Đây chỉ là một trong số đó, quan trọng nhất là em muốn chia sẻ niềm vui mừng này với anh, bởi vì có anh mà thành tích của em mới cao như vậy. Có lẽ thành tích như vậy đối với anh là chuyện bình thường như việc ăn ngủ hàng ngày vậy, nhưng với em nó lại không đơn giản như vậy. Mà lần này vì anh nên em mới có thể cảm nhận được niềm vui sướng như vậy, thậm chí sau này còn có thể tiếp tục trải nghiệm, em rất vui, thật sự rất vui! ”
Vừa nói, trong mắt Lý Hiểu Nhạc hình như có cả nước mắt, đôi mắt nhìn Quý Duy Phó mang theo tình cảm sống động, giọng nói nghẹn ngào nhưng lại chứa đầy tình cảm: “Em thật sự rất vui mừng vì có anh xuất hiện trong cuộc sống của em, Quý Duy Phó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook