Sống Lại Để Yêu Anh Đỗ Cận - Lâm Tử Dương
-
47: Ngoại Truyện Lý Vi Ngưng
Lần đầu tiên nhìn thấy Mục Khiêm Thư là khi học ở trường cấp hai, tôi và một đứa con gái khác cùng chuyển tới trường của anh học.
Khi đó tên của tôi không phải là Lý Vi Ngưng, tên tôi là Hạ Dĩnh.
Lý Vi Ngưng là do cậu tôi về sau thay thế cho tôi một thân phận khác, nhưng vẫn không giấu diếm được Mục Khiêm Thư.
Đứa con gái chuyển trường cùng với tôi tên là Hạ Vũ, là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Tôi rất ghét nó, nhưng sau khi mẹ tôi chết tôi không thể không chấp nhận rằng, gia đình tôi có thêm một người.
Cho nên tôi luôn nhằm vào nó, vì một chuyện nhỏ cũng quát mắng nó, khi ba không có ở nhà, tôi muốn cái gì làm cái đó.
Về sau khi tôi biết ba tôi luôn ôm lấy áy náy day dứt với tôi, cho dù biết rõ tôi ngang ngược vô lý cũng sẽ không làm gì tôi.
Vì vậy tôi đối xử với Hạ Vũ càng không kiêng nể, nhưng nó giống như một con búp bê đất sét, trêu chọc cợt nhả như thế nào nó cũng không nổi giận.
Thậm chí tôi còn phá nát bộ đồ mà mẹ của nó đã tặng cho nó.
Đó là quần áo nó thích nhất, một chiếc váy màu trắng, kiểu dáng bồng bềnh.
Ngày bình thường nó đều không nỡ mặc lên người, chỉ đến ngày chào đón học sinh mới nó mới lấy ra mặc.
Hừ hừ, nó nghĩ mặc vào sẽ biến thành công chúa cao quý sao?
Thừa lúc không có người chú ý, tôi hung hăng đẩy nó một cái.
Nó té ngã xuống đất, tôi lấy chân giẫm lên váy của nó, vờ như vô ý giẫm nát cái khuy áo bằng ngọc trai.
Một khắc đó, trong lòng tôi vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên sau đó, nó lại nói với tôi, một chút cũng không trách tôi, còn nói tôi rất đáng thương.
‘Bốp’ một tiếng, tôi tát vào mặt nó, nó dám nói tôi đáng thương?
Thật đúng là buồn cười đến cực điểm!
Thế nhưng vì sao một màn này lại để cho anh nhìn thấy?
Mục Khiêm Thư, là người con trai không ai bì nổi kia.
Tuần lễ thứ hai sau khi nhập học, tôi đã chú ý tới anh, anh ở trường là một học sinh ngoan, dịu dàng lễ phép, hiếu học lại tiến bộ.
Không giống như tôi, vừa vào trường học liền trốn học, đánh nhau, gây chuyện sinh sự.
Dường như tôi và anh không phải là người cùng thế giới, thế nhưng tôi vẫn vì anh mà rơi vào sự mê muội.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy, dáng vẻ của người con trai ấy thật đẹp, tuy nhiên trong mắt của giáo viên, thành tích của anh càng thêm đẹp đẽ.
Cuối cùng tôi như có như không là bị vẻ đẹp của anh lôi cuốn, ở trong xã hội, tôi đã học được chút ít phong trần của phụ nữ, vừa dụ dỗ vừa quyến rũ anh nhưng dường như một chút anh cũng không để vào mắt.
Tôi hơi thất vọng, nhưng nản chí chưa bao giờ là phong cách của Hạ Dĩnh tôi, khi tôi còn chưa tăng thêm sự hấp dẫn với anh, anh đã nhìn thấy mặt tối của tôi.
Anh đứng ngược chiều ánh sáng nói với tôi: “Dừng tay!”
Đây là lần đầu tiên anh cùng tôi nói chuyện, nhưng lại vì người khác.
Hơn nữa còn là đứa con gái mà tôi ghét!
Nhưng tôi vẫn rất vui, tôi cơ hồ hơi kích động, lập tức thu hồi tư thế muốn đánh người.
“Khiêm Thư…” Tôi quay sang Mục Khiêm Thư chớp mắt, nhưng tôi chỉ mới mười mấy tuổi, đương nhiên không phù hợp với khuôn mặt non choẹt của tôi, tôi nhìn thấy chân mày Mục Khiêm Thư cau lại.
Sau đó, anh đưa Hạ Vũ rời khỏi tầm mắt của tôi.
Về đến nhà, tôi đập phá toàn bộ những thứ trong phòng của Hạ Vũ, mẹ của Hạ Vũ, cũng là mẹ kế của tôi, chỉ sợ hãi mà nhìn tôi, trốn ở cửa nhà lạnh run.
Tôi rất hài lòng, đây mới là phản ứng của những kẻ ăn nhờ ở đậu.
Khi Hạ Vũ về đến nhà, tâm trạng dường như không tệ, cũng đúng, được cả lớp nhìn thấy nó cùng Mục Khiêm Thư tay cầm tay rời khỏi buổi tiệc đón học sinh mới, chắc chắn nó nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện đó.
Tôi đứng trước cửa phòng của Hạ Vũ, nhìn Hạ Vũ ngồi ở chỗ duy nhất không bị đập phá, trong lòng cười nhạo: “Như thế nào? Cảm giác cùng Mục Khiêm Thư rất tốt chứ?”
Tôi thừa nhận tôi chỉ nói mấy lời khách sáo, nhưng tôi không chịu được tính tình của nó, nó vẫn ôn hòa bình tĩnh nhìn tôi, giống như hôm nay người đánh nó không phải là tôi vậy.
Nhìn vào ánh mắt điềm đạm của nó như vậy khiến tôi lùi bước, chân tay luống cuống.
Tôi không biết có phải nó nhìn ra lời nói khách sáo của tôi, hay là nhìn ra tôi đang ghen, hoặc có phải nó nhìn ra tôi thích Mục Khiêm Thư hay không.
Tôi hừ một tiếng rời khỏi phòng của nó, mẹ kế của tôi bước vào giúp nó thu dọn tàn cuộc do tôi gây ra, tôi trốn ở cửa nghe thấy mẹ kế nói: “Tiểu Vũ, chúng ta thiếu nợ Hạ Dĩnh quá nhiều, mẹ xin con, đừng tranh giành gì với chị được không?”
Tôi nghe xong, âm thầm cười lạnh, Hạ Vũ à Hạ Vũ, mẹ của mày so với mày còn có mắt hơn đấy.
Hạ Vũ không nói gì, lúc ấy tôi chỉ muốn xông vào dùng hai tay đánh nó, khiến cho nó sợ mà tránh xa Mục Khiêm Thư một chút.
Thế nhưng khi nhớ lại ánh mắt của Mục Khiêm Thư ngày hôm nay, đột nhiên tôi không còn loại suy nghĩ này nữa.
Sau khi gặp được Mục Khiêm Thư tôi mới hiểu trên đời này quả nhiên vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn.
Sau buổi tiệc đón học sinh mới, tôi nhận ra rằng Mục Khiêm Thư có ý với Hạ Vũ, lúc tan học anh luôn đứng chờ nó, lúc học thể dục cũng thích đi theo bước chân của nó.
Hơn nữa còn đưa Hạ Vũ tới một con ngõ nhỏ ở gần trường học.
Tôi nhìn thấy Mục Khiêm Thư kéo tay Hạ Vũ, nét anh tuấn trên mặt có chút bi thương: “Cậu nói đi, vì sao không thể?”
À… Thì ra là bị cự tuyệt.
Trong lòng tôi trào dâng một sự sảng khoái, Mục Khiêm Thư, lúc này anh mới biết ai tốt với anh sao?
Đáng tiếc anh luôn là người con trai mà tôi không thể đoán được, không giống như trong tưởng tượng của tôi rằng Mục Khiêm Thư sẽ tức giận, mà ngược lại, anh không có được đáp án còn thật vui vẻ, anh nhéo lấy hai mà phúng phính của Hạ Vũ: “Không thích thì không thích, sao còn tức giận làm gì?”
Anh nói Hạ Vũ tức giận?
Ha ha, vậy ra anh không hiểu rõ Hạ Vũ rồi.
Tôi đã ở cùng với Hạ Vũ bốn năm, có lúc nào mà nó tức giận? Lúc nó tức giận thì sẽ thành cái loại gì?
Chưa bao giờ tôi nhìn thấy trên khuôn mặt nó có ánh mắt nào khác.
Nó luôn điềm tĩnh nhìn tôi, nhìn tôi cố gắng xé rách lớp mặt nạ của nó.
Hạ Vũ đáp lời, thanh âm rất lạnh lẽo: “Mục Khiêm Thư, tôi không có tức giận.
Cậu chẳng có gì để tôi tức giận cả.”
Tôi không biết Mục Khiêm Thư nghe xong câu này trong lòng sẽ nghĩ thế nào, nhưng lòng của tôi bây giờ rất vui sướng.
Sự vui sướng này đủ để tôi có thể tìm lại được tình cảm của tôi đối với Mục Khiêm Thư.
Vì vậy ngày hôm sau, tôi liền tỏ tình với Mục Khiêm Thư, ở trước mặt tất cả mọi người.
Mục Khiêm Thư ở trước mặt Hạ Vũ thì khẩn trương, còn đối với lời tỏ tình của tôi, anh tỏ thái độ rất nhạt nhẽo.
Thậm chí chân mày cũng không thèm giơ lên, chỉ để lại một câu không hợp liền chăm chú đọc sách.
Trong phòng có hơn năm mươi người, ngoại trừ tiếng lật sách của Mục Khiêm Thư cũng không còn thanh âm gì khác.
Tôi nhìn thấy Mục Khiêm Thư cúi đầu trong nháy mắt lại nhìn về phía Hạ Vũ.
Hạ Vũ chỉ vùi đầu vào đọc sách, một chút cũng không quan tâm đến sự sống chết của chị nó.
Ánh mắt của tôi hung hăng nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ, nhất định là do sự xuất hiện của nó, mới có thể khiến tôi không có được Mục Khiêm Thư!
Nhưng mà không sao, cậu tôi đã từng nói, thích cái gì, đoạt không được thì phá.
Tôi bàn bạc với cậu muốn hại Mục Khiêm Thư, cậu rõ ràng rất ủng hộ.
Cậu tôi tìm người bắt Mục Khiêm Thư đến trước mặt tôi, để mặc tôi chọc ghẹo, tôi nhìn Mục Khiêm Thư chịu đủ mọi tra tấn, trong lòng vô cùng hả hê.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ chính là, cậu tôi lại bắt cóc cả Hạ Vũ.
Hai người bọn họ bị nhốt vào hai cái lồng riêng biệt, mỗi ngày nghe bọn họ nói chuyện, sự vui vẻ của tôi dần biến mất một chút.
Vì vậy, phần không vui này tôi phải lấy lại trên người Hạ Vũ!
Tôi mang theo rất nhiều đạo cụ đến gần Hạ Vũ, mỗi ngày đều nói những lời nhục nhã nó, mỗi ngày đều uy hiếp nó, tôi dùng rất nhiều thứ để tra tấn nó, ngay trước mặt Mục Khiêm Thư.
Tôi nhìn nó sợ hãi run rẩy, trong lòng tôi bắt đầu thỏa mãn, thời gian dần trôi qua, tôi càng thích loại cảm giác này, chỉ đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn.
Cậu tôi nói nhất định phải vơ vét tài sản của gia đình anh, mới có thể hoàn toàn có được Mục Khiêm Thư.
Tôi lại hi vọng nhà của anh không có tiền chuộc anh, như vậy tôi cũng có thể hoàn toàn có được anh rồi.
Đáng tiếc… Gia đình anh tại sao lại có thế lực như vậy? Vì sao nhanh như vậy đã tìm được tới đây!
Cậu tôi gọi điện thoại tới nói cho tôi biết Mục Khiêm Thư đã cùng Hạ Vũ trốn đi rồi, tôi không tin, làm sao bọn họ có thể tìm được chỗ này? Làm sao có thể tìm được Mục Khiêm Thư ở một ngọn núi lớn như thế này?
Không biết có nên khen bọn họ thần thông quảng đại hay là có thế lực lớn, đúng là ba của Mục Khiêm Thư đã tìm được anh.
Tôi ngồi trên xe một đường đuổi theo bọn người Mục Khiêm Thư, cậu nói, hắn không thể để cho bọn người Mục Khiêm Thư trốn thoát được, bọn họ mà trốn được thì cậu và tôi coi như xong đời.
Chuyện phát triển thành như vậy, cuối cùng tôi mới biết đây không phải là trò đùa trẻ con.
Nhưng tôi vẫn có hứng thú tiếp tục chơi, dù sao tôi đã trắng tay, không còn quan tâm mất đi cái gì nữa.
Mà Mục Khiêm Thư thì khác, anh là con cưng của trời, gia thế của anh, cha mẹ của anh, còn có đứa con gái mà anh thích nhất, tôi đều muốn từng người từng người biến mất.
Không yêu tôi thì phải trả một cái giá thật đắt.
Chỉ là tôi không ngờ xe của anh đột nhiên lại nổ tung, lúc ấy tôi cũng bị hù dọa, tiếng gào đến tê tâm liệt phế của Mục Khiêm Thư lúc đầu khiến cho tôi không đành lòng, và rồi sau đó Hạ Vũ nhào đến ôm tôi lăn xuống vách núi.
Hạ Vũ nói bên tai tôi: “Hạ Dĩnh, món nợ của tôi và mẹ tôi, đều trả lại cho chị!”
Trả lại cho tôi?
Nó nghĩ thật đơn giản!
Sau khi tôi được cậu đưa đi, khi tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện, cậu nói cho tôi biết, Hạ Vũ đã chết, chết ngay bên cạnh của tôi, lúc chết bị cành cây chà xước khiến cho khuôn mặt hoàn toàn thay đổi.
Tôi nghe tin này chỉ cười cười, sau đó cậu còn nói thêm, Mục Khiêm Thư, còn sống.
Tôi vuốt ve hai má, nhìn khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ của mình, trong lòng lặng lẽ nói: Mục Khiêm Thư, chúng ta sẽ gặp lại.
Đoạn ký ức này đã quá mức khắc sâu, vì vậy một thời gian rất dài ở trong tù, tôi đã tỉnh ngộ.
Mục Khiêm Thư mang theo Hạ Vũ đi gặp tôi mấy lần, mỗi lần anh đều tỏ thái độ rất hung dữ, giống như đang nhìn một thứ ti bỉ.
Hạ Vũ, không, hẳn phải gọi là Đỗ Cận.
Cô ta là Đỗ Cận, không phải Hạ Vũ, Hạ Vũ đã chết.
Chết ngay bên cạnh tôi, nó mang theo sự chuộc tội mà chết.
Chỉ có nghĩ như vậy, trong lòng tôi mới có thể cân bằng.
Cậu tôi cũng bị nhốt ở đây, thì ra hắn không chỉ tham dự vào vụ bắt cóc và án mạng do tai nạn xe cộ, mà gần đây còn có liên quan đến tai nạn của một công trình.
Ở trong tù, tôi đã suy nghĩ rất lâu, thì ra từ đầu đến cuối tôi chỉ là một quân cờ của cậu, hắn muốn lợi dụng tôi đối phó với Mục Khiêm Thư, lại đánh giá trọng lượng của tôi quá cao, hắn cũng đánh giá quá thấp thực lực của Mục Khiêm Thư, cho nên chỉ có thể giống như tôi, cả đời sống ở chỗ này, nghĩ lại từng chuyện sai lầm do chính mình gây ra.
Một ngày, Mục Khiêm Thư một mình đến đây, tôi hỏi anh ta vì sao lại tới, rõ ràng hận không thể để tôi chết, Mục Khiêm Thư chỉ giương mắt lên, giọng nói từ trong điện thoại truyền đến: “Bởi vì cô là người thân duy nhất trên thế giới này của cô ấy.”
Từ đó về sau, Mục Khiêm Thư cũng không còn tới, thế giới của tôi chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Tôi nghĩ tới, ngày hôm đó, tôi đã không có dũng khí nói với Mục Khiêm Thư một câu.
Thật xin lỗi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook