Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng
-
Chương 22: Bạn gái Diệp Cửu Chiêu
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Cố Hoa Nhiễm chậm rãi đi vào, vẻ mặt nghiêm túc, Cố Loan Loan chột dạ đầy mặt đi theo sau. Một màu đen như mực, Cố Hoa Nhiễm vươn tay bật công tắc.
“Tạch!” Đèn sáng, mọi thứ trong phòng đều hiện ra. Chẳng có gì cả.
Cố Hoa Nhiễm không yên tâm, vẫn đi vào, đôi mắt quét khắp nơi một lần, vẫn chẳng có gì cả.
Trong phòng Loan Loan, trừ giường ngủ thì có một giá sách và ghế dựa, có một chiếc tủ quần áo âm tường bằng gỗ, trên đặt chiếc đàn violon.
Cửa tủ quần áo đóng chặt, Cố Hoa Nhiễm định đi qua.
“Cha…Cha làm gì thế?”
Cố Loan Loan ngăn ông lại. Cố Hoa Nhiễm hừ lạnh một tiếng, kéo cửa tủ quần áo ra, chẳng có gì cả.
Còn phòng vệ sinh là chưa kiểm tra, cửa khép hờ, Cố Hoa Nhiễm dường như đã xác định ra anh ở bên trong. Cố Loan Loan nhắm mắt lại, chuẩn bị nghe mắng.
“Rầm!” Cố Hoa Nhiễm đen mặt đá văng cửa ra, nhưng bên trong trống rỗng.
Cố Hoa Nhiễm ngẩn người, lại không nặng không nhẹ đá một cái vào cửa, ho khan một tiếng, nói: “Chắc là ba đã lấy đồ rồi.”
Rồi sau đó xoay người đi ra, tấm lưng kia ở trong mắt Cố Loan Loan, rất giống như đang chạy trối chết. Ba mẹ đi rồi, Cố Loan Loan còn mờ mịt đứng ở chỗ đó.
Anh Cửu đâu?
Cửa nhà vệ sinh bị người mở ra từ bên trong, Diệp Cửu Chiêu bình tĩnh đi ra.
Cố Loan Loan kinh ngạc đầy mặt, thấp giọng hỏi: “Anh trốn đâu vậy?!”
“Phía sau cửa.”
“……”
Vậy cũng được à???
******
Cố Loan Loan nhìn thời gian, đã qua một lúc rồi.
“Anh Cửu, đêm nay anh……”
Diệp Cửu Chiêu ngã người lên giường cô, đầu đặt trên gối đầu, hít một hơi thật sâu, cánh mũi đều tràn đầy mùi hương của cô.
“Anh đặt vé máy bay rồi, hai giờ rưỡi, sẽ về Bắc Kinh.”
Lông mi Cố Loan Loan run rẩy vài cái, có chút xót, có chút cảm động lại có chút đau lòng. Đêm ba mươi anh vẫn còn ở ngoài đường.
“Anh Cửu……”
Diệp Cửu Chiêu vỗ vỗ bên cạnh, nói: “Không sao, đến đây, nằm cạnh anh.”
Anh thật sự không có cảm xúc gì, đêm ba mươi và ngày thường có cái gì khác nhau sao? Đồng dạng cũng là một năm một ngày, nếu không được ở bên cạnh người mình thương, vậy có khác gì ngày thường đâu?
Sau khi mẹ Diệp mất, anh chẳng thể nào đón năm mới cùng cha mình - Diệp Thế Sâm, có đôi khi quay về cũng chỉ là một mình ở nhà, ngày này, anh cũng không muốn gặp Diệp Thế Sâm.
Nếu đêm ba mươi anh chẳng thể đoàn viên với người nhà thì có thể nhìn thấy người yêu, vậy đủ khiến anh thỏa mãn rồi.
Cố Loan Loan nằm xuống, Diệp Cửu Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy cô, động tác cẩn thận, coi như trân bảo.
Vài phút sau, bên tai truyền đến tiếng ngáy nhỏ, Cố Loan Loan mở to mắt, không dám động đậy, anh thoạt nhìn rất là mệt mỏi.
Chưa đến hai giờ, Cố Loan Loan nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, gọi: “Anh Cửu… Dậy đi, cần phải đi rồi.”
Diệp Cửu Chiêu mở đôi mắt mê mang, thấy Cố Loan Loan ở bên cạnh. Lại nằm mơ sao?
“Anh Cửu, cần phải đi rồi.”
Tiếng gọi của cô lại truyền đến, Diệp Cửu Chiêu mới chậm rãi thanh tỉnh, lý trí đã về trong đầu anh.
……
Cố Loan Loan nhẹ tay nhẹ chân, thật cẩn thận đi trước dò đường, thấy phòng khách không có ai, cửa phòng vợ chồng họ Cố đóng chặt, liền vẫy tay với Diệp Cửu Chiêu.
Diệp Cửu Chiêu đi tới, nhẹ nhàng mở cửa, lắc đầu với Cố Loan Loan đang định đi ra tiễn.
“Mau ngủ đi.” Rồi đóng cửa lại.
Anh thở ra một hơi thật sâu,---ll...ê...qyy....do....nnn---trong lòng trống rỗng. Anh muốn đặt Loan Loan ở trong túi, luôn luôn ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không trải qua chia lìa.
Diệp Cửu Chiêu đi rồi, Cố Loan Loan tựa vào khung cửa sổ ở phòng khách, trơ mắt nhìn anh đi ra khỏi chung cư.
Bóng dáng anh bị ánh đèn kéo ra thật dài, người càng lúc càng xa. Xoa xoa giọt lệ đọng trên vành mắt, Cố Loan Loan nhẹ tay nhẹ chân trở về phòng, hoàn toàn không chú ý tới, cửa phòng vợ chồng họ Cố hơi hé mở.
Ba Cố trầm mặc xốc chăn lên, nằm vào.
“Đi rồi?”
“Ừ, đi rồi, không phát sinh gì cả.”
Cũng chỉ có con nhóc Cố là ngốc thôi, vợ chồng họ Cố đã biết phía sau cửa có người, Diệp Cửu Chiêu cũng biết là bọn họ biết.
Ông đá cánh cửa kia, đụng vào “Trên tường”, sẽ bật lại được sao?
Cú đá kia của ba Cố chính là cảnh cáo anh: Chúng tôi biết cậu ở phía sau, đừng có làm ra chuyện bất chính gì để ông đây biết!
Mẹ Cố nghĩ nghĩ, thở dài, nói: “Thật giống như hồi chúng ta còn trẻ, ông lén đến nhà tôi tặng hoa, dáng vẻ cẩn thận đó vẫn còn hiện ra rõ ràng trước mắt.”
Cố Hoa Nhiễm bị gợi lên hồi ức, liền ôm bà vào lòng, nói: “Quên đi, để bọn thanh niên tự tính thôi.”
……
Tết xong, đến khai giảng là Diệp Cửu Chiêu đã học xong năm thứ tư, anh liền đến trường trước Cố Loan Loan mấy ngày.
“Uầy! Uầy! Anh Cửu?!” Trình Trang nghẹn họng nhìn trân trối, si ngốc chỉ vào máy tính.
“Thương mại điện tử là xu thế không thể nghịch chuyển, hiện tại đã là một cái cây khỏe mạnh dần trưởng thành rồi.”
Dù sao Trình Trang cũng được sinh ra trong gia đình phú thương nên ánh mắt khá độc đáo.
“Cậu muốn lấn sân sang ngành khác sao? Vậy đầu tư không nhỏ đâu, còn cả vấn đề danh dự, còn có phương diện chuyển phát nhanh ……”
Diệp Cửu Chiêu gật đầu, đáp: “Mình biết, thương mại điện tử không thể chỉ có một nền tảng, mình có ý định làm về phương diện hậu cần, còn về vấn đề nhập ngành, mình đã có hướng đi......”
Nếu như mười năm sau mới sáng lập một công ty thương mại điện tử, đó tuyệt đối chính là tìm kế mưu sinh trong khe hở, nhưng hiện tại, chỉ là một mảnh đất đai phì nhiêu và một vài cây con chưa biết đến tiền đồ.
Trình Trang nghe nghiêm túc, anh ta là kiểu người không quá đứng đắn, nhưng đối với chuyện cần nghiêm túc thì vẫn có thái độ của riêng mình.
“Anh Cửu, mình theo cậu, làm đi.”
Trình Trang nghiêm túc nhìn Diệp Cửu Chiêu, anh ta nói ra những lời này, chủ yếu là vì ba anh ta có mấy khu mua sắm. Theo lý thuyết thì thương mại điện tử và buôn bán truyền thống là quan hệ cạnh tranh, nhưng, nếu bọn họ gia nhập được thì sẽ là một lần cải cách đối với công ty của nhà họ Trình đi.
Diệp Cửu Chiêu nhìn anh ta, duỗi tay, Trình Trang liền nắm lấy, đây là bạn làm ăn lâu năm đầu tiên.
……
Lại là hai mươi tiếng đồng hồ ngồi tàu hỏa, Diệp Cửu Chiêu vốn muốn đi đón nhưng Cố Loan Loan từ chối.---ll..êquy,,,donnnn----Cố Hoa Nhiễm đưa cô lên tàu, cô liền dứt khoát tự về trường học, đâu phải chưa từng ngồi tàu hỏa một mình chứ.
Đến nhà ga của thành phố W, đang là giai đoạn nhập học cao điểm nên rất ồn ào.
Cố Loan Loan liếc mắt một cái đã thấy Diệp Cửu Chiêu đang đứng ở cửa trạm nhìn xung quanh, đối phương vừa nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, bước nhanh đến.
Gắt gao ôm nhau, Diệp Cửu Chiêu cọ cọ đỉnh đầu cô, một tay kéo rương hành lý, một tay nắm chặt tay cô.
Cất hành lý vào cốp xe xong, anh mở cửa bên ghế lái phụ chờ cô ngồi vào, rồi bản thân cũng ngồi vào ghế lái, im lặng, nhìn cô.
Trong mắt anh có một ngọn lửa khiến trái tim Cố loan Loan đập mạnh, ngọn lửa kia rõ ràng là đang lan ra, thiêu đốt mọi thứ.
"Loan Loan..... . ." Anh nghiêng thân qua, ý tứ đã rõ ràng, Cố Loan Loan liền nhắm mắt lại.
Trên môi ươn ướt, hương vị quen thuộc, tình cảm điên cuồng nhưng lại dịu dàng, lưu luyến, giữa răng và môi nồng đậm tình ý triền miên, khiến người ta hận không thể hợp thành một thể.
Diệp Cửu Chiêu nhìn cô, nhẹ nhàng xoa mặt cô, mắt đối mắt, nghiêm túc nói: "Cố Loan Loan, em là của anh, em chỉ có thể gả cho anh."
Cố Loan Loan đỏ bừng mặt, chỉ có tiếng tim đập ‘Thình thịch’, trái tim cô giống như muốn chui ra khỏi lồng ngực.
"Anh Cửu......"
"Chụt." Diệp Cửu Chiêu lại hôn cô một cái, lúc này mới ngồi thẳng người, khuôn mặt tươi cười, xuất phát đi về phía trường học.
... ...... .....
"A a!" Đường Tĩnh kêu to.
"Làm sao vậy?" Diêu Lâm nghi hoặc hỏi, còn Cố Loan Loan tiếp tục nhắn tin với anh Cửu.
Nam thần Diệp có thể nói là khá dính người, nếu một ngày không gặp, nhất định sẽ nói một đống lời triền miên với cô.
Thật sự là một gánh nặng ngọt ngào!
"Ngày hôm qua có người tận mắt nhìn thấy nam thần Diệp ôm một nữ sinh ở cổng trường học!"
"Hả?"
Diêu Lâm bất giác nhìn về phía Cố Loan Loan, ở trong ấn tượng của cô thì quan hệ của hai người họ là khá tốt.
Mới đầu gặp, thậm chí cô còn cho rằng Diệp Cửu Chiêu là bạn trai của Loan Loan, nhưng về sau nghe được càng nhiều truyền thuyết về nam thần Diệp,----lll..êqy,,,do,,,,cùng với bọn họ không có tiếp xúc gì, mới đánh mất cái ý nghĩ này.
Ngón tay đang nhắn tin của Cố Loan Loan chợt cứng đờ, ngày hôm qua. . . Không phải là cô sao?
"A a a a a! Nam thần Diệp vậy mà cũng ở cùng một chỗ với nữ sinh sao? ! Tin tức bùng nổ đó!"
"Rất kinh ngạc sao?" Cố Loan Loan khẽ hỏi.
"Đương nhiên rồi! Nam thần Diệp là người sẽ biết yêu đương sao?! Với khuôn mặt băng giá, lạnh lùng đó hả?"
À. . . Cố Loan Loan nhớ về lúc anh tựa vào cửa sổ nhà cô, nói: Anh nhớ em.
Tuyệt đối không lạnh lùng!
"Đáng tiếc không ai nhìn được mặt mũi, còn đeo khẩu trang nữa, thật là! Là bạn gái của nam thần Diệp thì giỏi lắm à, còn che kín mặt giống như ngôi sao, tất cả mọi người đều nói bạn gái của Diệp Cửu Chiêu chắc chắn là truy ngược!" Đường Tĩnh trào phúng một tiếng. (Ý là Loan Loan theo đuổi A Cửu trước)
Ách. . . Thực xin lỗi, mình không có truy ngược.
"Nếu nam thần Diệp thật sự yêu đương thì bạn gái của anh ấy đã bị mắng chết rồi!"
Cố Loan Loan vỗ vỗ ngực, may mắn vẫn kêu anh ấy giữ bí mật.
"Chỉ có điều, có thể yêu đương với nam thần thì chắc năng lực thừa nhận của bạn gái anh ấy là rất mạnh đi? Diệp Cửu Chiêu thoạt nhìn giống như kiểu người không biết chăm sóc nữ sinh." Đường Tĩnh liền chuyển giọng.
Cố Loan Loan cúi đầu nhìn tin nhắn mà Diệp Cửu Chiêu gửi đến.... ...
【 Anh Cửu: Mặc ấm một chút, phải nhớ ăn cơm. 】
【 Anh Cửu: Ăn ít cay thôi. 】
【 Anh Cửu: Anh mua găng tay, khăn quàng cổ cho em, nhớ dùng.....】
【 Anh Cửu: Đúng rồi, hai ngày nữa tới kỳ kinh nguyệt, không được đụng vào nước lạnh.】
【 Anh Cửu: Buổi tối nhớ đặt miếng dán ấm vào trong chăn 】
. . .
Tin nhắn tới liên tục, rõ ràng anh chỉ đi ra ngoài bốn ngày. . ...Cho nên, không săn sóc sao? Đây rõ ràng là anh Cửu "Lải nhải" mà!
"A! Mẹ nó, may mắn bà đây chỉ hơi sùng bái anh ấy, những cô gái thích anh ấy, đoán chừng là khóc mù mắt rồi. Thật sự muốn nhìn mặt bạn gái của nam thần Diệp, rốt cuộc trông hình dạng thế nào? Ngoại hình xấu xỉ thì chắc sẽ bị mắng chết!"
". . ." Thực xin lỗi, cũng là hai tai, hai mắt, một cái mũi, một cái miệng, là một cô gái bình thường thôi!
Cố Hoa Nhiễm chậm rãi đi vào, vẻ mặt nghiêm túc, Cố Loan Loan chột dạ đầy mặt đi theo sau. Một màu đen như mực, Cố Hoa Nhiễm vươn tay bật công tắc.
“Tạch!” Đèn sáng, mọi thứ trong phòng đều hiện ra. Chẳng có gì cả.
Cố Hoa Nhiễm không yên tâm, vẫn đi vào, đôi mắt quét khắp nơi một lần, vẫn chẳng có gì cả.
Trong phòng Loan Loan, trừ giường ngủ thì có một giá sách và ghế dựa, có một chiếc tủ quần áo âm tường bằng gỗ, trên đặt chiếc đàn violon.
Cửa tủ quần áo đóng chặt, Cố Hoa Nhiễm định đi qua.
“Cha…Cha làm gì thế?”
Cố Loan Loan ngăn ông lại. Cố Hoa Nhiễm hừ lạnh một tiếng, kéo cửa tủ quần áo ra, chẳng có gì cả.
Còn phòng vệ sinh là chưa kiểm tra, cửa khép hờ, Cố Hoa Nhiễm dường như đã xác định ra anh ở bên trong. Cố Loan Loan nhắm mắt lại, chuẩn bị nghe mắng.
“Rầm!” Cố Hoa Nhiễm đen mặt đá văng cửa ra, nhưng bên trong trống rỗng.
Cố Hoa Nhiễm ngẩn người, lại không nặng không nhẹ đá một cái vào cửa, ho khan một tiếng, nói: “Chắc là ba đã lấy đồ rồi.”
Rồi sau đó xoay người đi ra, tấm lưng kia ở trong mắt Cố Loan Loan, rất giống như đang chạy trối chết. Ba mẹ đi rồi, Cố Loan Loan còn mờ mịt đứng ở chỗ đó.
Anh Cửu đâu?
Cửa nhà vệ sinh bị người mở ra từ bên trong, Diệp Cửu Chiêu bình tĩnh đi ra.
Cố Loan Loan kinh ngạc đầy mặt, thấp giọng hỏi: “Anh trốn đâu vậy?!”
“Phía sau cửa.”
“……”
Vậy cũng được à???
******
Cố Loan Loan nhìn thời gian, đã qua một lúc rồi.
“Anh Cửu, đêm nay anh……”
Diệp Cửu Chiêu ngã người lên giường cô, đầu đặt trên gối đầu, hít một hơi thật sâu, cánh mũi đều tràn đầy mùi hương của cô.
“Anh đặt vé máy bay rồi, hai giờ rưỡi, sẽ về Bắc Kinh.”
Lông mi Cố Loan Loan run rẩy vài cái, có chút xót, có chút cảm động lại có chút đau lòng. Đêm ba mươi anh vẫn còn ở ngoài đường.
“Anh Cửu……”
Diệp Cửu Chiêu vỗ vỗ bên cạnh, nói: “Không sao, đến đây, nằm cạnh anh.”
Anh thật sự không có cảm xúc gì, đêm ba mươi và ngày thường có cái gì khác nhau sao? Đồng dạng cũng là một năm một ngày, nếu không được ở bên cạnh người mình thương, vậy có khác gì ngày thường đâu?
Sau khi mẹ Diệp mất, anh chẳng thể nào đón năm mới cùng cha mình - Diệp Thế Sâm, có đôi khi quay về cũng chỉ là một mình ở nhà, ngày này, anh cũng không muốn gặp Diệp Thế Sâm.
Nếu đêm ba mươi anh chẳng thể đoàn viên với người nhà thì có thể nhìn thấy người yêu, vậy đủ khiến anh thỏa mãn rồi.
Cố Loan Loan nằm xuống, Diệp Cửu Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy cô, động tác cẩn thận, coi như trân bảo.
Vài phút sau, bên tai truyền đến tiếng ngáy nhỏ, Cố Loan Loan mở to mắt, không dám động đậy, anh thoạt nhìn rất là mệt mỏi.
Chưa đến hai giờ, Cố Loan Loan nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, gọi: “Anh Cửu… Dậy đi, cần phải đi rồi.”
Diệp Cửu Chiêu mở đôi mắt mê mang, thấy Cố Loan Loan ở bên cạnh. Lại nằm mơ sao?
“Anh Cửu, cần phải đi rồi.”
Tiếng gọi của cô lại truyền đến, Diệp Cửu Chiêu mới chậm rãi thanh tỉnh, lý trí đã về trong đầu anh.
……
Cố Loan Loan nhẹ tay nhẹ chân, thật cẩn thận đi trước dò đường, thấy phòng khách không có ai, cửa phòng vợ chồng họ Cố đóng chặt, liền vẫy tay với Diệp Cửu Chiêu.
Diệp Cửu Chiêu đi tới, nhẹ nhàng mở cửa, lắc đầu với Cố Loan Loan đang định đi ra tiễn.
“Mau ngủ đi.” Rồi đóng cửa lại.
Anh thở ra một hơi thật sâu,---ll...ê...qyy....do....nnn---trong lòng trống rỗng. Anh muốn đặt Loan Loan ở trong túi, luôn luôn ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không trải qua chia lìa.
Diệp Cửu Chiêu đi rồi, Cố Loan Loan tựa vào khung cửa sổ ở phòng khách, trơ mắt nhìn anh đi ra khỏi chung cư.
Bóng dáng anh bị ánh đèn kéo ra thật dài, người càng lúc càng xa. Xoa xoa giọt lệ đọng trên vành mắt, Cố Loan Loan nhẹ tay nhẹ chân trở về phòng, hoàn toàn không chú ý tới, cửa phòng vợ chồng họ Cố hơi hé mở.
Ba Cố trầm mặc xốc chăn lên, nằm vào.
“Đi rồi?”
“Ừ, đi rồi, không phát sinh gì cả.”
Cũng chỉ có con nhóc Cố là ngốc thôi, vợ chồng họ Cố đã biết phía sau cửa có người, Diệp Cửu Chiêu cũng biết là bọn họ biết.
Ông đá cánh cửa kia, đụng vào “Trên tường”, sẽ bật lại được sao?
Cú đá kia của ba Cố chính là cảnh cáo anh: Chúng tôi biết cậu ở phía sau, đừng có làm ra chuyện bất chính gì để ông đây biết!
Mẹ Cố nghĩ nghĩ, thở dài, nói: “Thật giống như hồi chúng ta còn trẻ, ông lén đến nhà tôi tặng hoa, dáng vẻ cẩn thận đó vẫn còn hiện ra rõ ràng trước mắt.”
Cố Hoa Nhiễm bị gợi lên hồi ức, liền ôm bà vào lòng, nói: “Quên đi, để bọn thanh niên tự tính thôi.”
……
Tết xong, đến khai giảng là Diệp Cửu Chiêu đã học xong năm thứ tư, anh liền đến trường trước Cố Loan Loan mấy ngày.
“Uầy! Uầy! Anh Cửu?!” Trình Trang nghẹn họng nhìn trân trối, si ngốc chỉ vào máy tính.
“Thương mại điện tử là xu thế không thể nghịch chuyển, hiện tại đã là một cái cây khỏe mạnh dần trưởng thành rồi.”
Dù sao Trình Trang cũng được sinh ra trong gia đình phú thương nên ánh mắt khá độc đáo.
“Cậu muốn lấn sân sang ngành khác sao? Vậy đầu tư không nhỏ đâu, còn cả vấn đề danh dự, còn có phương diện chuyển phát nhanh ……”
Diệp Cửu Chiêu gật đầu, đáp: “Mình biết, thương mại điện tử không thể chỉ có một nền tảng, mình có ý định làm về phương diện hậu cần, còn về vấn đề nhập ngành, mình đã có hướng đi......”
Nếu như mười năm sau mới sáng lập một công ty thương mại điện tử, đó tuyệt đối chính là tìm kế mưu sinh trong khe hở, nhưng hiện tại, chỉ là một mảnh đất đai phì nhiêu và một vài cây con chưa biết đến tiền đồ.
Trình Trang nghe nghiêm túc, anh ta là kiểu người không quá đứng đắn, nhưng đối với chuyện cần nghiêm túc thì vẫn có thái độ của riêng mình.
“Anh Cửu, mình theo cậu, làm đi.”
Trình Trang nghiêm túc nhìn Diệp Cửu Chiêu, anh ta nói ra những lời này, chủ yếu là vì ba anh ta có mấy khu mua sắm. Theo lý thuyết thì thương mại điện tử và buôn bán truyền thống là quan hệ cạnh tranh, nhưng, nếu bọn họ gia nhập được thì sẽ là một lần cải cách đối với công ty của nhà họ Trình đi.
Diệp Cửu Chiêu nhìn anh ta, duỗi tay, Trình Trang liền nắm lấy, đây là bạn làm ăn lâu năm đầu tiên.
……
Lại là hai mươi tiếng đồng hồ ngồi tàu hỏa, Diệp Cửu Chiêu vốn muốn đi đón nhưng Cố Loan Loan từ chối.---ll..êquy,,,donnnn----Cố Hoa Nhiễm đưa cô lên tàu, cô liền dứt khoát tự về trường học, đâu phải chưa từng ngồi tàu hỏa một mình chứ.
Đến nhà ga của thành phố W, đang là giai đoạn nhập học cao điểm nên rất ồn ào.
Cố Loan Loan liếc mắt một cái đã thấy Diệp Cửu Chiêu đang đứng ở cửa trạm nhìn xung quanh, đối phương vừa nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, bước nhanh đến.
Gắt gao ôm nhau, Diệp Cửu Chiêu cọ cọ đỉnh đầu cô, một tay kéo rương hành lý, một tay nắm chặt tay cô.
Cất hành lý vào cốp xe xong, anh mở cửa bên ghế lái phụ chờ cô ngồi vào, rồi bản thân cũng ngồi vào ghế lái, im lặng, nhìn cô.
Trong mắt anh có một ngọn lửa khiến trái tim Cố loan Loan đập mạnh, ngọn lửa kia rõ ràng là đang lan ra, thiêu đốt mọi thứ.
"Loan Loan..... . ." Anh nghiêng thân qua, ý tứ đã rõ ràng, Cố Loan Loan liền nhắm mắt lại.
Trên môi ươn ướt, hương vị quen thuộc, tình cảm điên cuồng nhưng lại dịu dàng, lưu luyến, giữa răng và môi nồng đậm tình ý triền miên, khiến người ta hận không thể hợp thành một thể.
Diệp Cửu Chiêu nhìn cô, nhẹ nhàng xoa mặt cô, mắt đối mắt, nghiêm túc nói: "Cố Loan Loan, em là của anh, em chỉ có thể gả cho anh."
Cố Loan Loan đỏ bừng mặt, chỉ có tiếng tim đập ‘Thình thịch’, trái tim cô giống như muốn chui ra khỏi lồng ngực.
"Anh Cửu......"
"Chụt." Diệp Cửu Chiêu lại hôn cô một cái, lúc này mới ngồi thẳng người, khuôn mặt tươi cười, xuất phát đi về phía trường học.
... ...... .....
"A a!" Đường Tĩnh kêu to.
"Làm sao vậy?" Diêu Lâm nghi hoặc hỏi, còn Cố Loan Loan tiếp tục nhắn tin với anh Cửu.
Nam thần Diệp có thể nói là khá dính người, nếu một ngày không gặp, nhất định sẽ nói một đống lời triền miên với cô.
Thật sự là một gánh nặng ngọt ngào!
"Ngày hôm qua có người tận mắt nhìn thấy nam thần Diệp ôm một nữ sinh ở cổng trường học!"
"Hả?"
Diêu Lâm bất giác nhìn về phía Cố Loan Loan, ở trong ấn tượng của cô thì quan hệ của hai người họ là khá tốt.
Mới đầu gặp, thậm chí cô còn cho rằng Diệp Cửu Chiêu là bạn trai của Loan Loan, nhưng về sau nghe được càng nhiều truyền thuyết về nam thần Diệp,----lll..êqy,,,do,,,,cùng với bọn họ không có tiếp xúc gì, mới đánh mất cái ý nghĩ này.
Ngón tay đang nhắn tin của Cố Loan Loan chợt cứng đờ, ngày hôm qua. . . Không phải là cô sao?
"A a a a a! Nam thần Diệp vậy mà cũng ở cùng một chỗ với nữ sinh sao? ! Tin tức bùng nổ đó!"
"Rất kinh ngạc sao?" Cố Loan Loan khẽ hỏi.
"Đương nhiên rồi! Nam thần Diệp là người sẽ biết yêu đương sao?! Với khuôn mặt băng giá, lạnh lùng đó hả?"
À. . . Cố Loan Loan nhớ về lúc anh tựa vào cửa sổ nhà cô, nói: Anh nhớ em.
Tuyệt đối không lạnh lùng!
"Đáng tiếc không ai nhìn được mặt mũi, còn đeo khẩu trang nữa, thật là! Là bạn gái của nam thần Diệp thì giỏi lắm à, còn che kín mặt giống như ngôi sao, tất cả mọi người đều nói bạn gái của Diệp Cửu Chiêu chắc chắn là truy ngược!" Đường Tĩnh trào phúng một tiếng. (Ý là Loan Loan theo đuổi A Cửu trước)
Ách. . . Thực xin lỗi, mình không có truy ngược.
"Nếu nam thần Diệp thật sự yêu đương thì bạn gái của anh ấy đã bị mắng chết rồi!"
Cố Loan Loan vỗ vỗ ngực, may mắn vẫn kêu anh ấy giữ bí mật.
"Chỉ có điều, có thể yêu đương với nam thần thì chắc năng lực thừa nhận của bạn gái anh ấy là rất mạnh đi? Diệp Cửu Chiêu thoạt nhìn giống như kiểu người không biết chăm sóc nữ sinh." Đường Tĩnh liền chuyển giọng.
Cố Loan Loan cúi đầu nhìn tin nhắn mà Diệp Cửu Chiêu gửi đến.... ...
【 Anh Cửu: Mặc ấm một chút, phải nhớ ăn cơm. 】
【 Anh Cửu: Ăn ít cay thôi. 】
【 Anh Cửu: Anh mua găng tay, khăn quàng cổ cho em, nhớ dùng.....】
【 Anh Cửu: Đúng rồi, hai ngày nữa tới kỳ kinh nguyệt, không được đụng vào nước lạnh.】
【 Anh Cửu: Buổi tối nhớ đặt miếng dán ấm vào trong chăn 】
. . .
Tin nhắn tới liên tục, rõ ràng anh chỉ đi ra ngoài bốn ngày. . ...Cho nên, không săn sóc sao? Đây rõ ràng là anh Cửu "Lải nhải" mà!
"A! Mẹ nó, may mắn bà đây chỉ hơi sùng bái anh ấy, những cô gái thích anh ấy, đoán chừng là khóc mù mắt rồi. Thật sự muốn nhìn mặt bạn gái của nam thần Diệp, rốt cuộc trông hình dạng thế nào? Ngoại hình xấu xỉ thì chắc sẽ bị mắng chết!"
". . ." Thực xin lỗi, cũng là hai tai, hai mắt, một cái mũi, một cái miệng, là một cô gái bình thường thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook