Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng
-
Chương 17: Anh yêu em
“Tôi không muốn cậu làm thế nào, cũng không muốn làm gì cậu. Tôi chỉ kể lại sự thật, nhưng thật ra là cậu, vì sao lại muốn đứng sau lưng hại tôi?!”
Cố Loan Loan sắc bén trừng mắt, bình thường cô nữ sinh này trông ngoan hiền, khi hung dữ lên lại rất dọa người.
Tùy Thiến mất tự nhiên động động, tất cả mọi người đều nhìn, cô ta cũng không nói nên lời khẩn cầu gì nữa, chỉ xoay người lại chạy ra ngoài.
“Người này có bệnh à?”
“Cô ta trốn học à?”
“Người này à……”
******
Trong phòng học nhốn nháo hẳn lên, Cố Loan Loan không có cảm thụ gì đặc biệt, từ lúc Tùy Thiến vứt bài tập của cô đi, cả hai đã không còn là bạn bình thường nữa, không cần thiết phải tức giận.
********
Diệp Cửu Chiêu vừa mới từ công ty trở về, buổi chiều đi làm thực nghiệm cùng Loan Loan, khoảng thời gian ở chung này, anh nhất định sẽ không bỏ phí.
Còn chưa tới ký túc xá, đã bị một nữ sinh ngăn cản, Diệp Cửu Chiêu nhíu chặt mày, lại là Tùy Thiến?
“Diệp Cửu Chiêu, có phải anh giúp Cố Loan Loan hay không?” Đôi mắt cô ta hồng hồng, trừng anh, vẻ mặt uất ức giống như anh giúp Loan Loan là chuyện không nên chút nào.
Diệp Cửu Chiêu lười nói đạo lý với cô gái này, kéo kéo cà vạt, giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm: “Tùy Thiến, lần này tôi chỉ giúp Loan Loan một chút.---ll..ê,,,quy,,,,,don.....----Nếu như có lần sau, tôi có rất nhiều cách khiến cô từ đâu quay về đó! Cô còn quấy rầy Loan Loan, tôi sẽ đánh gãy chân cô!”
Trong đôi mắt đen của anh như ẩn chứa một con mãnh thú, lơ là một cái sẽ nhào ra cắn.
Tùy Thiến lạnh cả sống lưng, rồi lui hai bước, Diệp Cửu Chiêu liền cất bước rời đi.
Tuy rằng sống lại một đời, ở trước mặt Loan Loan, anh rất dịu ngoan thuần lương, nhưng rốt cuộc đời trước lăn lộn nhiều năm như vậy, Cửu gia, Cửu gia cũng không phải là cái danh hão.
Tùy Thiến an phận, hoàn toàn không có bất kỳ hành động trả thù nào nữa, thấy Cố Loan Loan sẽ tránh đi từ xa.
Như thế khiến Loan Loan rất là vừa lòng, còn có cái gì quan trọng hơn sự bình yên sao?
******
Nửa học kỳ này cứ thế trôi qua trong tĩnh lặng, phòng học, phòng thí nghiệm, ký túc xá, ba điểm trên một đường thẳng. Đối với thực nghiệm là tìm ra được mục tiêu rồi, đương nhiên, cùng “Đàn anh” Diệp Cửu Chiêu thì càng thân mật hơn.
“Mua vé chưa?” Diệp Cửu Chiêu hỏi cô.
Cố Loan Loan nghịch ngợm chớp chớp mắt, đáp: “Giao thông liên tỉnh, đã mua từ sớm rồi!”
Diệp Cửu Chiêu cười, còn định lái xe đưa cô trở về đấy.
“Anh đến sân ga tiễn em.”
Cố Loan Loan nhìn vào mắt anh, thấy trong mắt anh tràn đầy vẻ nghiêm túc, liền gật gật đầu.
Thấy cô gật đầu, anh không nhịn được ý cười lan đến khóe miệng, nhẹ giọng bật cười, vươn tay xoa xoa đầu cô.----lll,,,ê,,quy,,,,,don,,,,,----Đối phương tức giận lườm anh một cái, rồi sau đó sửa sang lại đầu tóc mình.
Cố Loan Loan chỉnh trang lại đầu tóc bị anh vò loạn, lơ đãng thấy được đầu tóc anh gọn gàng, trong lòng liền nổi lên ý xấu.
“Anh Cửu.”
“Ừ?” Anh vừa đáp lại, cô bé bên cạnh đã nhảy dựng lên.
“Ai da!” Không xoa được đỉnh đầu anh, còn suýt nữa ngã, Cố Loan Loan rất không vui.
“Em đó.”
Diệp Cửu Chiêu đỡ cô, sủng nịch đầy mặt, thấy cô bĩu môi, liền nói: “Đừng giận, anh cho em vò tóc.” Cúi đầu, đỉnh đầu tiến đến trước mặt cô.
Cố Loan Loan cảm thấy mỹ mãn mà vò loạn tóc anh, hai người đều cười, một người mi mắt cong cong như trăng non, một người đầu tóc rối loạn, khóe miệng còn nhếch cao.
******
“Được rồi, anh tiễn đến đây thôi.” Cố Loan Loan đứng ở cửa vào, muốn tiếp nhận hành lý, sân ga đông người ra vào, có thể nói là tương đối đáng sợ.
Diệp Cửu Chiêu chưa đưa cho cô, ngược lại còn lấy một tấm vé ra, nói: “Đây, có thể đưa em vào.”
Cố Loan Loan trợn to đôi mắt, hỏi: “Sao anh lại mua vé vậy?!”
“Không có việc gì, chờ lát nữa là ra được.”
“Thật sao?”
“Ừ, thật sự, tàu chưa chuyển bánh thì vẫn còn ra được.”
Chen chúc trong đám người, anh che chở cho cô đi vào, đây là năm đầu tiên Cố Loan Loan chen chúc ở nơi đây, may mắn chính là có Diệp Cửu Chiêu che chở cho cô đi vào.
Có rất nhiều cô gái trẻ tuổi ra ngoài dốc sức làm ăn, cả một năm chịu uất ức, hết năm, đón năm mới phải về nhà tránh mưa gió, còn phải một mình xách hành lý, bóng hình cô đơn, một mình lẻ loi trong đám đông.
Anh che chở cô, khó tránh khỏi bị dựa gần vào, khi thì sợ đi lạc, anh sẽ nắm tay cô, tới phòng đợi sẽ không còn chen chúc như vậy nữa.
Cố Loan Loan được anh dắt đến ghế ngồi chờ, một lát sau Diệp Cửu Chiêu cầm cốc thức uống nóng trở về, một tay khác thì cầm chút đồ ăn vặt.
“Uống trước đi, đồ ăn vặt này mang lên tàu, nếu đói bụng thì ăn, hơn hai mươi tiếng đồng hồ đấy.”
Cố Loan Loan gật đầu, Diệp Cửu Chiêu nhìn cô uống. Nhìn nhìn, hốc mắt hơi ươn ướt, anh luyến tiếc để cô đi.
Suốt năm mươi ngày, không thấy được cô sẽ khiến anh cảm thấy như quay về cuộc sống tuyệt vọng của đời trước. Cuộc sống ấy chính là một chuỗi khổ đau.
Cố Loan Loan uống xong, vừa lúc đến giờ soát vé, Diệp Cửu Chiêu còn kéo hành lý cho cô, che chở cô đi vào.
Anh xụ mặt không nói lời nào, nhìn ra được là thật sự không vui, đây là…… Làm sao vậy?
“Anh…… Làm sao vậy?”
Diệp Cửu Chiêu cúi đầu nhìn cô, trong mắt toàn là cảm xúc cô nhìn mà không hiểu, chỉ cảm thấy tình cảm trong mắt anh khiến cô hít thở không thông.
“Không có việc gì…Trên đường chú ý an toàn.” Giọng anh khàn khàn, chỉ nói ra những lời này.
Nhất thời an tĩnh.
Anh đưa cô vào khoang tàu, đặt hành lý lên giá,---ll,,eequy,,,,don,,,,,----còn không yên tâm dặn dò: “Chú ý an toàn, tới giờ ăn thì phải ăn, về nhà gửi tin báo cho anh……”
Cố Loan Loan gật gật đầu, đáp: “Vâng, anh mau xuống đi, chờ lát nữa tàu chạy, không xuống được đâu.”
Diệp Cửu Chiêu gật gật đầu, luyến tiếc nhìn cô một cái, lưu luyến bước xuống.
Lúc này mọi người gần như đã lên tàu, bên ngoài trừ mấy nhân viên công tác, chỉ còn một khoảng không trống trải.
Diệp Cửu Chiêu mờ mịt đứng ở nơi này, trong lòng trống rỗng, con tàu kia đã mang trái tim anh đi mất rồi. Anh đứng ngẩn ra, trong lòng đột nhiên có một trận hoảng loạn, trong đầu lộn xộn.
Loan Loan đi rồi? Loan Loan còn có thể trở về hay không? Loan Loan thích anh sao? Một đống vấn đề chất đầy lòng anh.
Giữa bọn họ không có sự ràng buộc, anh chỉ là đàn anh của cô, anh không có bất kỳ thứ gì để giữ Loan Loan lại, anh không có tư cách nói anh muốn về thành phố C cùng em……
Chỗ ngồi của Cố Loan Loan là ở gần cửa sổ, Diệp Cửu Chiêu đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài, gõ cửa sổ.
Cô vừa mới ngồi xuống, đang sửa sang lại hành lý, nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, đôi mắt hơi mở to.
Ngoài cửa sổ, cái người là nam thần cao ngạo trong miệng người khác kia, đang không ngừng nói cái gì, môi lúc đóng lúc mở.
Toa xe này khá mới, hiệu quả cách âm khá tốt, tiếng người nói to làm ồn ào, nên cô không nghe rõ lời anh nói.
Ấn bàn tay lên cửa kính, ngoài cửa sổ, Diệp Cửu Chiêu cũng ấn tay lên, lớn tiếng nói câu nói kia.
Cô không nghe rõ, nhưng từ khẩu hình của anh, cô đoán được, anh nói: “Cố Loan Loan, anh yêu em, hãy cùng anh ở bên nhau.”
Vẫn luôn lặp lại như thế.
Cố Loan Loan nhìn anh, nhìn vào đôi mắt anh, không phân được cảm xúc bên trong, ánh mắt anh mang theo nỗi tuyệt vọng nồng đậm.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Cửu Chiêu có sự thay đổi cảm xúc lớn như vậy,---ll...eequy,,,,don,,,,dáng vẻ của anh khiến chóp mũi cô hơi chua xót.
Diệp Cửu Chiêu thích cô, cô biết, anh cũng biểu hiện đủ rõ ràng, cũng cô làm thực nghiệm, giảng bài cho cô, học bổ túc, mang cô đi ăn cơm……
Anh rất có sức hút, không ai có thể chống đỡ được sự đối xử như bảo vật cùng với ánh mắt dịu dàng của anh khi anh yêu.
Nhưng bọn họ chênh lệch quá lớn, còn cô lại là người luôn lẩn tránh nguy hiểm theo bản năng, cho nên giữa bọn họ, cô sẽ không chủ động bước ra nửa bước.
Cô nhẹ nhàng tránh đi, kéo bức màn che.
Ngoài cửa sổ, đồng tử Diệp Cửu Chiêu co rụt lại, cả người sững sờ đứng tại chỗ, đây là....Từ chối anh sao?
Thậm chí còn không muốn buông tha cho vấn đề này, Diệp Cửu Chiêu lại vỗ vài cái vào cửa kính, gọi: “Loan Loan, Loan Loan.”
“Tàu sắp chạy, đừng ở đây nữa!” Có nhân viên trạm đi qua kéo anh ra, Diệp Cửu Chiêu nhìn bức màn cửa sổ, mặt đầy tuyệt vọng.
Cho nên anh có nỗ lực như thế nào, Loan Loan vẫn sẽ không thích anh sao?
Hay là giống như đời trước, cô không thích anh, cùng người khác kết hôn, sau đó bỏ lại một mình anh vượt qua quãng đời còn lại……
Diệp Cửu Chiêu che mặt lại, nghe thấy tiếng xe lửa khởi hành, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Thật lâu không có tiếng động, anh run nhè nhẹ, nỗ lực đè nén cảm xúc của mình, thử điều chỉnh hô hấp, nói với mình rằng: Không sao, anh còn có thời gian, từ từ tới, không vội, có một ngày nhất định sẽ khiến Loan Loan cảm động, không vội……
Cố Loan Loan sắc bén trừng mắt, bình thường cô nữ sinh này trông ngoan hiền, khi hung dữ lên lại rất dọa người.
Tùy Thiến mất tự nhiên động động, tất cả mọi người đều nhìn, cô ta cũng không nói nên lời khẩn cầu gì nữa, chỉ xoay người lại chạy ra ngoài.
“Người này có bệnh à?”
“Cô ta trốn học à?”
“Người này à……”
******
Trong phòng học nhốn nháo hẳn lên, Cố Loan Loan không có cảm thụ gì đặc biệt, từ lúc Tùy Thiến vứt bài tập của cô đi, cả hai đã không còn là bạn bình thường nữa, không cần thiết phải tức giận.
********
Diệp Cửu Chiêu vừa mới từ công ty trở về, buổi chiều đi làm thực nghiệm cùng Loan Loan, khoảng thời gian ở chung này, anh nhất định sẽ không bỏ phí.
Còn chưa tới ký túc xá, đã bị một nữ sinh ngăn cản, Diệp Cửu Chiêu nhíu chặt mày, lại là Tùy Thiến?
“Diệp Cửu Chiêu, có phải anh giúp Cố Loan Loan hay không?” Đôi mắt cô ta hồng hồng, trừng anh, vẻ mặt uất ức giống như anh giúp Loan Loan là chuyện không nên chút nào.
Diệp Cửu Chiêu lười nói đạo lý với cô gái này, kéo kéo cà vạt, giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm: “Tùy Thiến, lần này tôi chỉ giúp Loan Loan một chút.---ll..ê,,,quy,,,,,don.....----Nếu như có lần sau, tôi có rất nhiều cách khiến cô từ đâu quay về đó! Cô còn quấy rầy Loan Loan, tôi sẽ đánh gãy chân cô!”
Trong đôi mắt đen của anh như ẩn chứa một con mãnh thú, lơ là một cái sẽ nhào ra cắn.
Tùy Thiến lạnh cả sống lưng, rồi lui hai bước, Diệp Cửu Chiêu liền cất bước rời đi.
Tuy rằng sống lại một đời, ở trước mặt Loan Loan, anh rất dịu ngoan thuần lương, nhưng rốt cuộc đời trước lăn lộn nhiều năm như vậy, Cửu gia, Cửu gia cũng không phải là cái danh hão.
Tùy Thiến an phận, hoàn toàn không có bất kỳ hành động trả thù nào nữa, thấy Cố Loan Loan sẽ tránh đi từ xa.
Như thế khiến Loan Loan rất là vừa lòng, còn có cái gì quan trọng hơn sự bình yên sao?
******
Nửa học kỳ này cứ thế trôi qua trong tĩnh lặng, phòng học, phòng thí nghiệm, ký túc xá, ba điểm trên một đường thẳng. Đối với thực nghiệm là tìm ra được mục tiêu rồi, đương nhiên, cùng “Đàn anh” Diệp Cửu Chiêu thì càng thân mật hơn.
“Mua vé chưa?” Diệp Cửu Chiêu hỏi cô.
Cố Loan Loan nghịch ngợm chớp chớp mắt, đáp: “Giao thông liên tỉnh, đã mua từ sớm rồi!”
Diệp Cửu Chiêu cười, còn định lái xe đưa cô trở về đấy.
“Anh đến sân ga tiễn em.”
Cố Loan Loan nhìn vào mắt anh, thấy trong mắt anh tràn đầy vẻ nghiêm túc, liền gật gật đầu.
Thấy cô gật đầu, anh không nhịn được ý cười lan đến khóe miệng, nhẹ giọng bật cười, vươn tay xoa xoa đầu cô.----lll,,,ê,,quy,,,,,don,,,,,----Đối phương tức giận lườm anh một cái, rồi sau đó sửa sang lại đầu tóc mình.
Cố Loan Loan chỉnh trang lại đầu tóc bị anh vò loạn, lơ đãng thấy được đầu tóc anh gọn gàng, trong lòng liền nổi lên ý xấu.
“Anh Cửu.”
“Ừ?” Anh vừa đáp lại, cô bé bên cạnh đã nhảy dựng lên.
“Ai da!” Không xoa được đỉnh đầu anh, còn suýt nữa ngã, Cố Loan Loan rất không vui.
“Em đó.”
Diệp Cửu Chiêu đỡ cô, sủng nịch đầy mặt, thấy cô bĩu môi, liền nói: “Đừng giận, anh cho em vò tóc.” Cúi đầu, đỉnh đầu tiến đến trước mặt cô.
Cố Loan Loan cảm thấy mỹ mãn mà vò loạn tóc anh, hai người đều cười, một người mi mắt cong cong như trăng non, một người đầu tóc rối loạn, khóe miệng còn nhếch cao.
******
“Được rồi, anh tiễn đến đây thôi.” Cố Loan Loan đứng ở cửa vào, muốn tiếp nhận hành lý, sân ga đông người ra vào, có thể nói là tương đối đáng sợ.
Diệp Cửu Chiêu chưa đưa cho cô, ngược lại còn lấy một tấm vé ra, nói: “Đây, có thể đưa em vào.”
Cố Loan Loan trợn to đôi mắt, hỏi: “Sao anh lại mua vé vậy?!”
“Không có việc gì, chờ lát nữa là ra được.”
“Thật sao?”
“Ừ, thật sự, tàu chưa chuyển bánh thì vẫn còn ra được.”
Chen chúc trong đám người, anh che chở cho cô đi vào, đây là năm đầu tiên Cố Loan Loan chen chúc ở nơi đây, may mắn chính là có Diệp Cửu Chiêu che chở cho cô đi vào.
Có rất nhiều cô gái trẻ tuổi ra ngoài dốc sức làm ăn, cả một năm chịu uất ức, hết năm, đón năm mới phải về nhà tránh mưa gió, còn phải một mình xách hành lý, bóng hình cô đơn, một mình lẻ loi trong đám đông.
Anh che chở cô, khó tránh khỏi bị dựa gần vào, khi thì sợ đi lạc, anh sẽ nắm tay cô, tới phòng đợi sẽ không còn chen chúc như vậy nữa.
Cố Loan Loan được anh dắt đến ghế ngồi chờ, một lát sau Diệp Cửu Chiêu cầm cốc thức uống nóng trở về, một tay khác thì cầm chút đồ ăn vặt.
“Uống trước đi, đồ ăn vặt này mang lên tàu, nếu đói bụng thì ăn, hơn hai mươi tiếng đồng hồ đấy.”
Cố Loan Loan gật đầu, Diệp Cửu Chiêu nhìn cô uống. Nhìn nhìn, hốc mắt hơi ươn ướt, anh luyến tiếc để cô đi.
Suốt năm mươi ngày, không thấy được cô sẽ khiến anh cảm thấy như quay về cuộc sống tuyệt vọng của đời trước. Cuộc sống ấy chính là một chuỗi khổ đau.
Cố Loan Loan uống xong, vừa lúc đến giờ soát vé, Diệp Cửu Chiêu còn kéo hành lý cho cô, che chở cô đi vào.
Anh xụ mặt không nói lời nào, nhìn ra được là thật sự không vui, đây là…… Làm sao vậy?
“Anh…… Làm sao vậy?”
Diệp Cửu Chiêu cúi đầu nhìn cô, trong mắt toàn là cảm xúc cô nhìn mà không hiểu, chỉ cảm thấy tình cảm trong mắt anh khiến cô hít thở không thông.
“Không có việc gì…Trên đường chú ý an toàn.” Giọng anh khàn khàn, chỉ nói ra những lời này.
Nhất thời an tĩnh.
Anh đưa cô vào khoang tàu, đặt hành lý lên giá,---ll,,eequy,,,,don,,,,,----còn không yên tâm dặn dò: “Chú ý an toàn, tới giờ ăn thì phải ăn, về nhà gửi tin báo cho anh……”
Cố Loan Loan gật gật đầu, đáp: “Vâng, anh mau xuống đi, chờ lát nữa tàu chạy, không xuống được đâu.”
Diệp Cửu Chiêu gật gật đầu, luyến tiếc nhìn cô một cái, lưu luyến bước xuống.
Lúc này mọi người gần như đã lên tàu, bên ngoài trừ mấy nhân viên công tác, chỉ còn một khoảng không trống trải.
Diệp Cửu Chiêu mờ mịt đứng ở nơi này, trong lòng trống rỗng, con tàu kia đã mang trái tim anh đi mất rồi. Anh đứng ngẩn ra, trong lòng đột nhiên có một trận hoảng loạn, trong đầu lộn xộn.
Loan Loan đi rồi? Loan Loan còn có thể trở về hay không? Loan Loan thích anh sao? Một đống vấn đề chất đầy lòng anh.
Giữa bọn họ không có sự ràng buộc, anh chỉ là đàn anh của cô, anh không có bất kỳ thứ gì để giữ Loan Loan lại, anh không có tư cách nói anh muốn về thành phố C cùng em……
Chỗ ngồi của Cố Loan Loan là ở gần cửa sổ, Diệp Cửu Chiêu đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài, gõ cửa sổ.
Cô vừa mới ngồi xuống, đang sửa sang lại hành lý, nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, đôi mắt hơi mở to.
Ngoài cửa sổ, cái người là nam thần cao ngạo trong miệng người khác kia, đang không ngừng nói cái gì, môi lúc đóng lúc mở.
Toa xe này khá mới, hiệu quả cách âm khá tốt, tiếng người nói to làm ồn ào, nên cô không nghe rõ lời anh nói.
Ấn bàn tay lên cửa kính, ngoài cửa sổ, Diệp Cửu Chiêu cũng ấn tay lên, lớn tiếng nói câu nói kia.
Cô không nghe rõ, nhưng từ khẩu hình của anh, cô đoán được, anh nói: “Cố Loan Loan, anh yêu em, hãy cùng anh ở bên nhau.”
Vẫn luôn lặp lại như thế.
Cố Loan Loan nhìn anh, nhìn vào đôi mắt anh, không phân được cảm xúc bên trong, ánh mắt anh mang theo nỗi tuyệt vọng nồng đậm.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Cửu Chiêu có sự thay đổi cảm xúc lớn như vậy,---ll...eequy,,,,don,,,,dáng vẻ của anh khiến chóp mũi cô hơi chua xót.
Diệp Cửu Chiêu thích cô, cô biết, anh cũng biểu hiện đủ rõ ràng, cũng cô làm thực nghiệm, giảng bài cho cô, học bổ túc, mang cô đi ăn cơm……
Anh rất có sức hút, không ai có thể chống đỡ được sự đối xử như bảo vật cùng với ánh mắt dịu dàng của anh khi anh yêu.
Nhưng bọn họ chênh lệch quá lớn, còn cô lại là người luôn lẩn tránh nguy hiểm theo bản năng, cho nên giữa bọn họ, cô sẽ không chủ động bước ra nửa bước.
Cô nhẹ nhàng tránh đi, kéo bức màn che.
Ngoài cửa sổ, đồng tử Diệp Cửu Chiêu co rụt lại, cả người sững sờ đứng tại chỗ, đây là....Từ chối anh sao?
Thậm chí còn không muốn buông tha cho vấn đề này, Diệp Cửu Chiêu lại vỗ vài cái vào cửa kính, gọi: “Loan Loan, Loan Loan.”
“Tàu sắp chạy, đừng ở đây nữa!” Có nhân viên trạm đi qua kéo anh ra, Diệp Cửu Chiêu nhìn bức màn cửa sổ, mặt đầy tuyệt vọng.
Cho nên anh có nỗ lực như thế nào, Loan Loan vẫn sẽ không thích anh sao?
Hay là giống như đời trước, cô không thích anh, cùng người khác kết hôn, sau đó bỏ lại một mình anh vượt qua quãng đời còn lại……
Diệp Cửu Chiêu che mặt lại, nghe thấy tiếng xe lửa khởi hành, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Thật lâu không có tiếng động, anh run nhè nhẹ, nỗ lực đè nén cảm xúc của mình, thử điều chỉnh hô hấp, nói với mình rằng: Không sao, anh còn có thời gian, từ từ tới, không vội, có một ngày nhất định sẽ khiến Loan Loan cảm động, không vội……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook