Sống Lại Có Thể Yêu
-
C24: Chap 20
_Oh, thật thất lễ khi không đón Phù giám đốc từ xa.
Lưu Hải Khoan, tay cầm ly rượu vang đỏ, mỉm cười với người đàn ông trung niên trước mặt.
_Nào dám làm phiền Lưu thư ký chứ.
Người được gọi là Phù giám đốc lạnh mặt đáp lại lời của Lưu Hải Khoan. Vươn tay lấy một ly rượu từ người phục vụ kế bên, không thèm để ý đến Lưu Hải Khoan mà đi thẳng vào.
Anh ta cũng không thèm để ý, gương mặt vẫn bất biến chào hỏi người khách tiếp theo.
_Mời đưa thư mời cho tôi kiểm tra.
_Đây.- Trác Thành giơ thư mời của mình lên. Tấm thiệp mời được làm từ bìa cứng, từ theo hướng phát triển của từng công ty gia tộc mà quyết định đến màu đen hay trắng của thư mời.
Tiếp theo là Kế Dương và Tiêu Chiến. Người phục vụ bưng những ly rượu ra. Theo phét tắc họ cũng lấy một ly.
Thoang thoảng mùi rượu trong không khí.
Là rượu nho! Còn là loại mình thích nhất! Tiêu Chiến bất ngờ vì điều này. Là trùng hợp hay cố ý?
_Tiêu Chiến, em đến rồi.
Là tiếng của Bạch Thiển.
_Vâng, em mới đến.- Gật đầu với Bạch Thiển, Tiêu Chiến tiến lại gần anh ta.
_Đây là cơ hội cho em học hỏi. Nhớ chú ý. Cả hai em cũng vậy.
Nhẹ gật đầu. Tiêu Chiến quay lại nói với hai người Kế Dương và Trác Thành.
_Bọn mày cũng vậy, củng cố địa vị cho tương lại một chút.
Ra hiệu ok, Kế Dương và Trác Thành gật đầu với nhau rồi mỗi người một hướng rời đi. Cơ hội có một không hai, ai lại nỡ bỏ qua.
_Ôi, thư ký Bạch. Thật không ngờ có thể gặp cậu ở đây. Nghe nói ông Tiêu đã ra nước ngoài công tác, công việc đè nặng lên vai cậu rồi.
_Ồ, giám đốc Phù sao? Rất vui khi ông đã quan tâm đến Nhất Tiêu.
Hai người bắt tay, mặt Phù giám đốc như nở còn Bạch Thiển vẫn mặt lạnh tanh, khóe mắt hơi nheo lại.
_Đây là...
_A, đây là Tiêu Chiến, là con trai của ông chủ tôi. Hôm nay thay ông ấy đến đây chào hỏi mọi người, tiện thể học hỏi cho sau này.
Nếu nói như vậy,... sau này cậu ta sẽ là người thừa kế công ty sao?
Không hổ là thư ký loại xuất xắc, chút tâm tư nhỏ nhoi nghoe nguấy trong lòng ông ta bị Bạch Thiển triệt để nhìn thấu.
_Xin chào Phù giám đốc, lần đầu gặp mặt.
Hơi cúi người, đưa tay ra phía trước. Tiêu Chiến đang chờ đợi cái bắt tay. Cử chỉ nho nhã, lịch thiệp, không hấp tấp hay chậm chạp.
Quả nhiên là người được sinh ra trong Tiêu gia. Rất ổn định, cẩn trọng trong mọi thứ. Đó là lý do mà mình không thể sánh với Tiêu gia hay Vương gia sao? Tâm tư, sự hận thù của ông ta lộ hết ra mặt rồi.
Nhưng ông ta cũng là giám đốc của một công ty lớn chứng tỏ cho hiệu suất của ông. Xem ra là không có nhiều kinh nghiệm đối với mấy trường hợp này.
Phù giám đốc, bắt tay cười nói:
_Lần đầu gặp mặt, con trai ông Tiêu đúng là danh bất hư truyền.
Người xung quanh cũng nhao nhao ủng hộ.
Danh cái khỉ! Tôi còn chưa có nhiều người biết đâu. Bên này tiếp tục ăn nói khách khí, xem ra là câu được mấy vị rồi. Còn bên Kế Dương, Trác Thành không biết như nào nữa.
_Con trai ông Tống đây à? Lớn rồi nhỉ? Cha cháu đâu?
Tống Kế Dương chào hỏi những người bạn làm ăn của cha, bước đầu xây dựng mối quan hệ.
_Vâng, cha cháu hôm trước đã qua nước ngoài công tác.
_A, vậy đây là con trai ông Tống. Nghe bố cháu tự hào về cháu lắm. Chẳng như con trai ta, chơi bời bên ngoài không chịu về giúp gia đình.
Là một người phụ nữ tầm 40 tuổi, đang tiến đên bên này. Trên người phụ nữ này có cái gì mà sẽ khiến người ta tuyệt đối tin vào nó, lắng nghe và làm theo. Cái khí chất này không phải rèn luyện mà có mà là sinh ra đã có. Đúng là tiểu thư của gia tộc lâu đời hùng mạnh nhất.
_Cháu chào cô Trịnh. Lâu quá không gặp.
Tống Kế Dương cúi đầu chào người tên cô Trịnh.
Nhóm người bọn họ cùng nhau hàn huyên.
Trác Thành vừa tách ra mấy bước, tay đã bị người kia nắm lấy kéo đi. Cậu bất ngờ không dám kêu lên chỉ sợ mọi người phát hiện tình huống của mình. Bị một tên con trai nắm tay kéo đi?
Lúc dừng lại, cậu chàng đã đứng trước những giám đốc của công ty khác. Hơi ngại thật, không biết có ai nhìn thấy cảnh lúc nãy không? Nếu thấy chắc không biết chui mặt đi đâu nữa.
_Thư ký Lưu, người này là...
_Là con trai của Uông tổng, hôm nay vắng mặt.
Lưu Hải Khoan nhấp môi lạnh nhạt nói ra. Ánh mắt vẫn dừng trên người Uông Trác Thành.
_Thứ lỗi vì sự thất lễ này, lần đầu gặp mặt.
Uông Trác Thành cúi đầu chào những người trước mặt.
Không tồi, biết lợi dụng thời điểm mà người khác tạo ra. Rất lịch sự sợ vào vài người đã lắp bắp lấy lòng rồi.
Qua miệng ly, thật khó để nhìn thấy Lưu Hải Khoan nhếch khóe miệng cười đầy tự hào.
_Xin cảm ơn những người đã đến góp vui ngày hôm nay.
Là giọng của Vương Hạo Hiên.
Bữa tiệc diễn ra một nửa, không khí phía trong nồng mùi rượu. Tửu lượng của Tiêu Chiến không tốt, mặc dù vào loại mình thích uống nhưng không thể uống nhiều. Đầu bắt đầu choáng, xin phép Bạch Thiển ra bên ngoài ban công. Bạch Thiển gật đầu còn dặn: "Nếu không tốt thì đừng cưỡng chế."
Lui ra ngoài ban công, gió lạnh tạt vào mặt làm cậu tỉnh táo đôi chút. Không biết bảo bối thế nào rồi. Đỡ hơn chưa.
Cậu đột nhiên cảnh giác sau lưng. Phía sau có người đi tới, từ từ quay đầu lại.
Vương Nhất Bác mới nãy còn đang bàn bạc công chuyện với mấy giám đốc. Mắt lại liên tục tìm người, lúc tìm được thì người kìa chuẩn bị ra ngoài ban công. Chào mấy vị khách trước mặt, liền lập tức theo sau người kia. Mấy ông giám đốc tiếc nuối miếng thịt lớn nhưng nào dám nói gì.
_Vương tổng?
Tiêu Chiến bất ngờ không tin. Nhận ra mình thất lễ liền vội rời tầm mắt xin lỗi.
_Xin lỗi vì sự thất lễ.
_Không sao, bộ đồ rất hợp với em.
Vương Nhất Bác nhìn vào Tiêu Chiến trước mặt. Dưới ánh sáng của trăng, ánh mắt đó hiện ra, như là tất cả lòng thành kính đối với vị thần của mình, là tình yêu mãnh liệt đối với vị thần ấy đều lộ ra.
Tiêu Chiến nhìn vào đôi mắt ấy, giật thót. Vội né tránh ánh mắt mãnh liệt đó. Vương Nhất Bác ánh mặt tựa buồn, rũ mắt xuống che đi thần sắc.
_Cảm ơn món quà của Vương tổng.
_Không có gì, coi như là quà gặp mặt lần đầu.
_Cái đó...
Làm sao mà anh biết số đo của tôi mà đặt đồ? Tiêu Chiến không có dũng khí hỏi câu đó, nhỡ đâu là trùng hợp thì không biết lỗ đâu mà chui.
(Anh đã từng thấy ai trùng hợp đến nỗi ngay cả độ dài chân, bắp đùi, vòng eo, độ rộng của vai và số đo bắp tay đều đúng chuẩn không sai một li chưa😀?)
_Cái gì?
Vương Nhất Bác rõ ràng là biết Tiêu Chiến phân vân điều đó, nhưng vẫn không nói thẳng ra.
Bách Hương Quả, tôi mong các người đừng lừa tôi.
_Do anh thích em, anh đã dõi theo em từ rất lâu.
Vương Nhất Bác nhìn đăm đăm về phía Tiêu Chiến, nhìn Tiêu Chiến bất ngờ đến kinh hãi. Thấy Tiêu Chiến vụng về lùi về sau hai bước. Vương Nhất Bác nở nụ cười, gương mặt đẹp tựa tạc tượng mang ý vị ôn nhu chưa từng có. Như hồ nước xuân êm ả. Mà vẻ mặt này chỉ dành cho một người- Tiêu Chiến.
Nhưng ai biết sau ánh mắt ấy là sóng nước dữ dội. Vương Nhất Bác lo sợ Tiêu Chiến không đáp lại tình cảm của hắn. Chỉ cần bình tĩnh thêm chút nữa, là sẽ được. Hắn cóc cần tranh đấu thương trường, hắn chỉ cần sự đồng ý của người hắn yêu.
Vương Nhất Bác tiến lên phía trước, chống tay lên lan can nhìn ra ngoài màn đêm đen. Bỏ hết mọi ồn ào sau lưng, bỏ lại tất cả muôn phiền.
_Tiêu Chiến, em biết không? Từ rất lâu về trước có một tên ngu si đần độn đã bỏ lỡ mất người mình yêu. Để rồi lúc người đó rời đi, hắn mới hận chính bản thân mình vô tình. Nhưng hắn đã tìm thấy người đó, lại không nỡ bóp nát người ấy, để người ấy tự do bay nhảy.
Tiêu Chiến rùng mình, nhỏ giọng nói.
_Thật ích kỷ.
Vương Nhất Bác nhếch mép, cầm ly rượu vang một hơi uống hết.
_Đúng vậy, thật ích kỷ. Hắn muốn giam người đó trong chiếc lồng hắn dựng lên, không muốn để ai nhìn thấy người đó. Nhưng hắn lại không nỡ đánh rơi mất nụ cười của người đó.
Vương Nhất Bác cười tự giễu.
Tiêu Chiến có cảm giác lo sợ. Cậu cảm thấy "người đó" là ám chỉ mình. Nhưng không phải đây chỉ là lần thứ hai người họ gặp nhau ở kiếp này sao?
Không khí rơi vào im lặng, Tiêu Chiến khó xử nhìn bên ngoài màn đêm. Vương Nhất Bác như không để ý, chống tay vài lan can, rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
_Giả thiết thế giới song song của tôi thế nào? Thêm vào cốt truyện được chứ? Thêm vào cho nhân vật phản diện ấy.
Lúc này một giọng nữ đi qua, nó với người bên cạnh. Chắc là giám đốc của một công ty sản xuất game nào đó.
Chỉ là lúc này Tiêu Chiến đột nhiên chấn động, không tin vào tai mình.
Tại sao? Tại sao mình lại không nghĩ đến trường hợp đó? Tại sao mình lại bỏ quên trường hợp đó chứ?
Vương Nhất Bác cảm nhận được sự bất thường, quay đầu lại thấy Tiêu Chiến đang kinh ngạc đến hoảng sợ. Tiến lên đỡ lấy cậu, không ngờ Tiêu Chiến vùng ra nhìn mình đầy sợ hãi. Định tiến lên đỡ lấy thì cậu ấy quay đầu bỏ chạy. Vướng phải một số người chỉ xin lỗi nhưng vẫn bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng cậu rời đi, Vương Nhất Bác thẫn thờ đứng đó. Gió lạnh tạt vào cũng không lạnh bằng lòng hắn lúc này. Nhìn vào lòng bàn tay mình, nắm chặt lấy. Giống như hận không thể để móng tay cắm sau vào da thịt. Ánh mắt đỏ lên đầy quyết liệt.
Tiêu Chiến, anh không muốn dùng biện pháp mạnh với em. Đừng để anh đợi tới giới hạn của mình.
Vương Nhất Tỏa vừa bước vào, thì nhìn thấy một người chạy chối chết ra ngoài.
Sao vậy? Có yêu quái sao?
Không để ý tới nữa, mình còn nhiệm vụ phải làm. Cuộc đời của kẻ thông minh thật mệt mỏi và nhàm chán. Vì tương lai được sinh ra, phải cố gắng thôi.
------------------------------------------------------------
Ngược.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook