‘‘Mộc Huy sao rồi anh?’’

‘‘Mộc Huy?’’

‘‘Vâng, cậu ấy sao rồi?’’

‘‘Không được may mắn như Nam Nam.’’

Nghe đến đây, người tôi bỗng cứng đờ, vì sao lại là không được may mắn như tôi? Chẳng lẽ cậu ấy…?

‘‘Cậu ấy… Khi nào?’’

‘‘Hửm?’’

‘‘Cậu ấy ra đi khi nào? Sao em không biết?’’

‘‘Ra đi cái gì?’’

‘‘Chẳng phải anh bảo cậu ấy không được may mắn như em sao?’’

‘‘Đúng vậy.’’

‘‘Vậy cậu ấy ra đi khi nào!?’’ Tôi kích động hỏi anh, nước mắt không kìm được lăn xuống gò má.


‘‘Nam Nam sao vậy? Sao tự dưng lại khóc?’’ Anh dịu dàng hỏi tôi, vừa hỏi vừa lau nuớc mắt cho tôi, rồi anh cúi xuống hôn lên môi tôi, cái hôn lướt qua như chuồn chuồn đạp nước.

‘‘Hu hu, Mộc Huy, sao cậu bỏ tớ sớm thế!?’’

‘‘Nam Nam đừng lo, không lâu nữa cậu ta sẽ tỉnh thôi.’’

Lúc này, giọt lệ định tuôn ra bỗng dưng chảy ngược vào trong, tôi nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

‘‘Người ch*t thì tỉnh dậy kiểu gì?’’

‘‘Ai bảo với em cậu ta ch*t rồi?’’

‘‘Anh vừa bảo cậu ấy không may mắn như em mà?’’

‘‘Thì đúng là thế, cậu ta bị nặng hơn em mà.’’

‘‘Anh nói làm em cứ tưởng…’’

‘‘Tưởng gì mà tưởng, em toàn nghĩ linh tinh thôi.’’

‘‘Tại anh nói không rõ chứ…’’

‘‘Rồi rồi, tại tôi.’’

‘‘Không tại anh chẳng lẽ tại em?’’

‘’… Em có muốn ăn táo không?’’

‘‘Em muốn đánh anh.’’

‘‘Vậy em ăn cam nhé?’’

‘‘Em muốn đấm anh.’’

‘‘À, em muốn ăn nho sao?’’

‘‘Em muốn tát anh.’’


‘‘Ra vậy, để anh đi hỏi bác sĩ xem hiện giờ em có thể ăn gì.’’

- - -

Thời gian trôi đi, không nhanh nhưng cũng chẳng chậm, ấy thế mà đã tới ngày tôi xuất hiện với thân thể hoàn toàn không một vết xước. Lúc này, bốn chúng tôi lết xác về nhà với tâm trạng mỗi người một kiểu. Nhiều lúc vậy đó, chuyện thường thấy ấy mà!

Di chuyển bằng hai cẳng với tốc độ nhanh hơn ốc sên thì sau một hồi khoảng hơn nửa tiếng cuối cùng chúng tôi cũng đã về đến nhà tôi. Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi rồi hiểu ý bước lên mở cổng. Nhưng kì lạ thay, anh sờ túi này sang túi nọ mà không thấy chìa khóa đâu rồi quay ra nhìn ba người chúng tôi cười gượng.

‘‘Anh sao vậy?’’

‘‘Rơi chìa khóa rồi.’’

Mộc Huy đứng cạnh tôi nghe anh nói xong thì người như không có sức phải dựa vào người Thẩm Tư. Còn tôi cũng nhìn anh, vẻ mặt mong những gì mình vừa nghe được không phải là sự thật mà hỏi anh:

‘‘Anh nói đùa thôi đúng không?’’

‘‘Không, đây là sự thật.’’

Tôi nhìn anh, muốn khóc bảy bảy bốn mươi chín dòng sông nhưng không khóc nổi, đưa tay lên trán vỗ nhẹ một cái. Tôi… Bất lực! Hết cứu thiệt chứ!

‘‘Giờ sao? Không lẽ mình trèo cổng?’’

‘‘Chắc là phải vậy rồi, vì chìa khóa dự phòng anh để trong nhà.’’

Mộc Huy nhìn tôi rồi lên tiếng hỏi:

‘‘Đây chồng cậu thật à?’’


Tôi im lặng không đáp ngay, mà tôi quay ra nhìn anh, nhìn cái cổng cần chìa khóa để mở kia, lại nhìn ngôi nhà đang đóng kín cửa bên trong kia nữa. Tôi nhắm mặt, lắc đầu rồi lại gật đầu.

‘‘Không phải chồng cậu đâu đúng không? Đây cũng không phải nhà cậu đúng không? Cậu mau đưa mình về nhà cậu đi.’’

‘‘Giờ mình trèo cổng nữa mình sẽ nhập viện mất.’’

‘‘Mộc Huy à, đôi khi chúng ta phải chấp nhận sự thật.’’

‘‘Nhưng mà sự thật này khủng khiếp quá.’’

‘‘Không, đây chưa phải là điều tồi tệ nhất mà.’’

- - -

Một lát sau.

Phó Đông Thần cầm chìa khóa dự phòng ra mở cổng cho chúng tôi, ban đầu còn không biết ai sẽ trèo cổng để vào. Đương nhiên là chỉ một trong hai người Thẩm Tư và Thần Thần nhà tôi thôi. Vì tôi và Mộc Huy xin phép rút lui trước, như Mộc Huy đã nói, trèo nữa thì vào lại viện cũng là chuyện có thể xảy ra.

Thế là hai người kia quyết định chơi kéo, búa, báo. Kết quả thì Thần Thần nhà tôi thua nên phải trèo vào lấy chìa khóa dự phòng. Nhưng mà thực ra không cần lựa chọn cũng biết người cần trèo là anh rồi. Vì cửa kia có một lớp khóa mở bằng vân tay nữa, Thẩm Tư mà trèo vào đó thì chắc chỉ có nước tay trắng chờ cứu viện thôi.

- - -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương