Edit: Yuah

Beta: Yuri

Ở trước mặt Ôn Du Phi anh đã sớm không còn một chút tôn nghiêm nào. Ôn Du Phi không ngừng dằn vặt anh, anh không muốn thỏa hiệp hay dùng thuốc, nhất định phải khiến cho anh mất đi lý trí van xin, rên rỉ. Ban đầu là bởi vì tác dụng của thuốc, sau đó đã biến thành một loại bản năng quen thuộc. Cơ thể của anh đã quen thuộc với Ôn Du Phi, chỉ cần đối phương muốn, cơ thể của anh căn bản không cưỡng lại được, cũng không dám chống cự. Điều Ôn Lương không nghĩ tới chính là thói quen này vẫn lưu giữ ở trong linh hồn, đồng thời đi tới kiếp này. Anh đã không còn yêu Ôn Du Phi nữa, cũng không muốn hận em ấy. Mặc kệ là yêu hay là hận, thời gian dài không có biện pháp giải quyết, sẽ uể oải không thể tả. Mặc dù đời này Ôn Du Phi tuy rằng thỉnh thoảng dây dưa với anh, nhưng cũng không có làm ra chuyện gì tổn thương anh. Sẽ không công bằng khi đặt sự thù hận của kiếp trước lên người chưa từng làm gì ở kiếp này. Ôn Lương không nghĩ sẽ trả thù Ôn Du Phi, cho dù kiếp trước bị em ấy đối xử thành ra như vậy, nhưng trước khi chết anh cũng không có oán hận gì. Không phải anh thiện lương rộng lượng, chỉ là một khi đã chết tâm thì còn có cảm giác gì nữa? Không nhìn thấy hi vọng, cũng không có tương lai, thậm chí ngay cả tự do hoạt động cơ thể cũng không có. Điều tàn nhẫn hơn chính là bản thân lại vô cùng hiểu rõ rằng mình không thể nào thoát được cái người làm mình tổn thương rất nhiều kia. Sống hay chết thì có gì khác nhau? Ban đầu sẽ oán hận, sẽ cầu xin, ước ao một hy vọng nhỏ nhoi nhưng đẹp đẽ, nhưng đến lúc sau thì chỉ còn lại sự sợ hãi mà thôi.

Thật sự không cam lòng mà... Làm sao mà cam tâm được đây? Anh vất vả lắm mới có được một cơ hội để làm lại từ đầu, khó khăn lắm mới quyết định buông bỏ để bắt đầu cuộc sống mới, rồi lại nhìn thấy bóng dáng Ôn Du Phi ở đời trước, nỗi sợ hãi chết tiệt lại trỗi dậy theo bản năng, không tự chủ được mà phục tùng trước mặt Ôn Du Phi. Ôn Lương tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong đầu đều là tối tăm mù mịt, giống như sa vào bùn lầy dơ bẩn, giãy dụa chỉ càng khiến cho bản thân bị nhấn chìm nhanh hơn.

"Anh à..." Ôn Du Phi hôn lên môi Ôn Lương, ánh mắt si mê triền miên. Không cần quan tâm tại sao anh lại sợ hãi em đến vậy, nếu như loại sợ hãi này có thể khiến anh chỉ thuộc về một mình em thì có sao? Hi vọng rằng anh có thể yêu em thêm một lần nữa, nếu anh biết cái ý nghĩ này chắc chắn sẽ cười nhạo em chết mất thôi. Nếu đã thế thì, anh hãy ở lại bên cạnh em, không yêu em cũng không sao, em... Ôn Du Phi rất mê man, rốt cuộc trong lòng anh muốn nói cái gì đây? Tựa như một phương trình hoàn hảo, rõ ràng đã đi đúng thứ tự từng bước một, nhưng làm thế nào cũng không giải ra được đáp án.

"Ở bên em mãi mãi có được không... Chỉ nhìn một mình em có được không..." Không biết bắt đầu từ khi nào, cái ý niệm này đã ăn sâu vào trong máu, anh trai chỉ có thể là của một mình anh. Cho dù trước đây không chú ý nhiều đến anh ấy, nhưng anh cũng chưa hề nghĩ tới sẽ có một ngày anh trai sẽ thuộc về người khác mà không phải anh. Anh quan tâm anh trai nhiều hơn là anh nghĩ, loại quan tâm này đã đạt đến mức độ mà anh cũng không biết rõ, mơ hồ sợ hãi suy nghĩ. Nếu không phải do anh ấy đối xử lạnh nhạt với mình, thì sợ là anh còn chẳng biết bản thân quan tâm anh trai nhiều đến nhường nào.


Không được! Không được! Ôn Lương phẫn nộ trợn to hai mắt, tại sao anh phải cùng người này dây dưa không rõ thêm lần nữa chứ, kiếp trước là do anh ngu xuẩn không chịu nhận thức rõ ràng. Kiếp này, anh chưa từng trêu chọc Ôn Du Phi, nhưng Ôn Du Phi lại không chịu buông tha cho anh. Dựa vào đâu mà cả hai đời anh đều phải vướng vào Ôn Du Phi, dựa vào đâu mà anh phải từ bỏ mong muốn của mình để đi theo Ôn Du Phi. Có phải nỗi sợ hãi đã in sâu vào trong tâm hồn anh rồi? Thật đúng là một thằng yếu đuối! Nếu như đã thế này, thì nói chi đến việc làm lại từ đầu. Nếu như đã chết một lần rồi, mà anh vẫn không thể nào loại bỏ sự sợ hãi đó, thì Ôn Lương mày còn có tư cách gì để sống một cuộc sống mà mày mong muốn. Ôn Lương mạnh mẽ cắn vào môi Ôn Du Phi, một vệt máu đỏ sẫm chảy ra từ miệng Ôn Du Phi, như đoá hoa bỉ ngạn xinh đẹp nở rộ ở Hoàng Tuyền. Một màu đỏ tươi nhuộm lên môi Ôn Lương, tựa như được phủ lên một lớp chu sa. Ôn Lương luôn là một người dịu dàng, lúc này trong mắt lại bừng lên tia lửa đỏ, sáng đến chói mắt. Nếu chỉ cho anh cơ hội sống lại một lần duy nhất, thì cho dù bản thân vốn không phải là người mạnh mẽ có khả năng khống chế, anh cũng sẽ không ngu xuẩn giẫm lại vết xe đỗ! Tệ nhất thì như cá chết lưới rách, anh còn có điều gì để mà bận tâm nữa.

Ôn Du Phi không khó chịu với hành động của Ôn Lương, trái lại còn nở một nụ cười xinh đẹp động lòng người, nâng đầu Ôn Lương lên, mãnh liệt hôn xuống. Anh trai đang đáp lại mình, cho dù đó chỉ là một sự tức giận muốn cắn xe, cho dù chỉ mang lại cho anh cảm giác đau đớn, chỉ cần đó là anh trai, anh cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thoả mãn...

Hồi lâu, đôi môi dán chặt của hai người cuối cùng cũng tách ra. Ôn Du Phi liếm vết máu trên môi, nụ cười đều mang theo một chút chân thành: "Anh à, em thật sự rất vui..." Cuối cùng cũng thấy được cảm xúc chân thật của anh khi ở trước mặt em.

"Cút!" Ôn Lương căm ghét lau môi, giọng nói cũng không còn dịu dàng như thường ngày, mà vô cùng lạnh lẽo, nhưng lại càng thêm chân thật. Kiếp trước vì muốn chiếm được sự yêu thích của Ôn Du Phi, anh đã triệt để che giấu bản tính thật của mình. Thời gian quá lâu, làm anh quên mất mình vốn không phải là một người dịu dàng, điềm tĩnh như anh thể hiện. Có thể cái bản tính này, cho dù có cố gắng che giấu đi, cũng sẽ không bao giờ biến mất. Vẻ bề ngoài Ôn Lương trông ôn hòa vô hại, nhưng thật ra là lạnh lùng, cố chấp đến tận xương tủy, từ xưa tới giờ anh không phải là hạng người lương thiện gì cả. Ở kiếp trước, anh bắt đầu vì yêu Ôn Du Phi mà che giấu đôi chút bản chất thật của mình, sau đó là vì không còn sức lực để chống cự, cộng thêm cũng đã chết tâm nên mặc kệ họ muốn làm gì thì làm. Mà bây giờ anh còn cái gì phải sợ Ôn Du Phi nữa? Cho dù có sợ cũng là sợ Ôn Du Phi của đời trước không phải sao? Cho dù bây giờ Ôn Du Phi có tương tự người đó đi chăng nữa, thì cũng không phải là người đó.

"Anh, anh không đành lòng có phải không?" Ôn Du Phi dùng một loại giọng điệu dịu dàng đến nỗi khiến người ta sởn cả tóc gáy nói rằng: "Thật sự đáng tiếc đó..." Trong giọng nói không cảm nhận được một chút đáng tiếc nào, nói là sung sướng còn tạm được. Hiện tại, đối với anh trai mà nói, anh vẫn có một chút đặc biệt, có thể khiến cho anh ấy đối xử với mình bằng dáng vẻ chân thật. Cho dù anh trai đối xử dịu dàng với người khác thì sao chứ? Con người thật của anh trai như thế nào chỉ có một mình anh biết thôi.


"Liên quan tới cậu sao?" Ôn Lương châm chọc nói, không có một chút ôn hoà nào, mặt mày lạnh lùng đến mức có thể đóng băng người khác. Những ngày trước phải giả vờ ngoan ngoãn nghe lời Ôn Du Phi, cũng thật quá làm khó anh rồi.

"Không đành lòng cũng được, anh trai có thể đối xử với em bằng những cảm xúc chân thật, khiến em thật sự rất vui vẻ đấy." Ôn Du Phi không để ý đến sắc mặt của Ôn Lương ngày càng khá coi, hai tay vòng qua ôm lấy vai Ôn Lương, kề sát ở lỗ tai Ôn Lương nói ra những lời này.

"Có điều tại sao anh lại không sợ em nữa, xem ra sau này muốn kiếm một chút ích lợi từ anh cũng hơi khó khăn đây, thật sự đáng tiếc quá chừng mà." Không giống dáng vẻ khi nói ra câu đáng tiếc ban nãy, lúc này trong giọng nói của Ôn Du Phi đúng là tràn ngập tiếc hận. "Thật hối hận khi vừa mềm lòng buông tha cho anh... Có điều không sao, anh trai cũng chỉ là của em mà thôi..." Câu nói cuối cùng kia nghe có vẻ vô cùng chắc chắn.

Ôn Lương nhíu mày từ chối cho ý kiến, Ôn Du Phi đề cao bản thân cậu ta quá đấy: "Nếu vậy thì tôi sẽ mỏi mắt trông chờ xem." Mấu chốt chính là "chờ xem" .


"Đó là điều đương nhiên." Ánh mắt Ôn Du Phi quét một vòng lên người Ôn Lương, vẻ mặt cực kỳ... hạ lưu.

Ôn Lương bị Ôn Du Phi nhìn đến tê cả da đầu, sống lưng lạnh toát, gương mặt cứng nhắc xoay người muốn đi ra ngoài, Ôn Du Phi ngăn lại động tác của anh.

"Sao?" Ôn Lương hỏi khi nhìn thấy Ôn Du Phi cầm lấy tay anh.

"Anh trai cứ như thế mà đi ra ngoài thì không hay cho lắm." Ôn Du Phi chỉ vào ngực Ôn Lương, mở miệng hàm súc nhắc nhở.

Chiếc áo sơ mi mà Ôn Lương mặc ở bên trong bị Ôn Du Phi xé rách tơi tả, rách rách rưới rưới treo ở trên người Ôn Lương, vạt áo khoác ở phía trước mở rộng, trước ngực Ôn Lương hầu như không có thứ gì để che chắn, mấy dấu vết xanh xanh tím tím in trên làn da trắng nõn rất dễ nhìn thấy. Ôn Lương hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc bực bội trong người, những dấu vết này làm cho anh biết rõ anh vừa trải qua một sự việc vô cùng nhục nhã đến cỡ nào. Ôn Lương siết chặt áo khoác, bước nhanh ra ngoài, phớt lờ Ôn Du Phi. Ôn Du Phi ngượng ngùng sờ sờ mũi, được rồi, tối nay là do anh hơi quá đáng, chọc giận đến anh trai, có điều... Dấu vết trên người anh ấy giống như một ký hiệu mà anh để lại, cũng rất tốt. À đúng rồi, trên cổ anh trai còn có dấu vết chưa kịp che đi. Haizz, không phải anh cố ý không nói đâu nha, mà là anh ấy không cho anh cơ hội nói.

Nhìn thấy hai vị tiểu thiếu gia của mình bước ra, Tiểu Vương cảm động muốn rớt nước mắt. Mười hai giờ rồi đấy. Anh đứng ở bên ngoài hứng gió lạnh đã hơn ba tiếng rồi. Ngày hôm nay có một buổi ra mắt với một cô em gái xinh đẹp, vì muốn biểu hiện nhẹ nhàng phong độ nên không có mặc nhiều quần áo, giờ lạnh muốn bệnh luôn rồi. Tiểu Vương vui vẻ tiến lên nghênh tiếp, sau đó vẻ mặt lập tức biến thành nghi hoặc. Đại thiếu gia bị sao vậy? Muỗi cắn sao? Trên cổ sao nhiều vết hồng hồng như vậy? Tiểu Vương nghiêm túc cẩn thận nhìn, sau đó Ôn Du Phi ho khan một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng sáng như tuyết trong đêm tối: "Anh đang nhìn cái gì đấy?"


Tiểu Vương:... Có vẻ như biết hơi nhiều rồi, có khi nào bị diệt khẩu luôn không. T^T Ngày hôm nay ngoại trừ trao đổi điện thoại với em gái xinh đẹp, còn lại đến tay cũng chưa được nắm đâu. Tốt xấu gì cũng phải đợi anh mất đi nụ hôn đầu cái đããããã!

Trên đường trở về Ôn gia, tài xế Tiểu Vương đã thể hiện triệt để phẩm chất hoàn hảo mà một tài xế năm sao nên có, mắt nhìn thẳng, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm đường phía trước coi có gì hay không. Cho nên anh thật sự không có thấy nhị thiếu gia mặt dày mày dạn dựa lên người đại thiếu gia, rồi bị đại thiếu gia đánh một cái đẩy ra đâu à nha!

Đến trước cửa biệt thự Ôn gia, Ôn Du Phi và Ôn Lương vừa bước xuống xe, Tiểu Vương ngay lập tức lái xe đi, tốc độ nhanh đến đáng sợ.

Ôn Lương:... Nhìn thế nào cũng có cảm giác như đối phương đang chạy nạn vậy.

Ôn Du Phi:... Một tên ngốc nghếch.

Lúc hai người bước vào cửa, đèn ở phòng khách vẫn còn sáng. Ôn Việt Trạch thấy hai người cùng nhau vào cửa thì gật gật đầu với họ. Nhưng đến khi nhìn đến dấu vết bị lộ ra ở trên cổ Ôn Lương, thì ánh mắt đột nhiên ngay lập tức trở nên sắc bén.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương