Song Kiếm
-
Chương 268: Thần khí hợp thành trận
Được người ta khen là một quân tử, được một nữ nhân xinh đẹp khen là một quân tử... Đây là một vinh hạnh lớn lao của toàn thể nam nhân. Ừm, miễn bàn về Liễu Hạ Huệ, Lão Tử cũng có nói rằng ăn với “ấy” đều là bản năng mà. Tên này có chín phần là có vấn đề.
Đường Hoa dựa theo bản đồ tới được chủ thành của Bạch Hổ quốc, sau đó trở về Trung Nguyên. Đám Huy Hoàng tất nhiên cũng theo về. Chị đại nhà người ta cũng đã nói rõ ràng rồi, quyết chiến ở Chu Tước quốc. Mấy ngày trước chỉ là để mọi người hiểu chút về kỹ năng của đám cấp dưới của nàng mà thôi.
Làm lợi ai thì cũng phải làm lợi cho Tôn Minh trước, bởi vậy trước khi Đường Hoa tuyên bố nhiệm vụ, Vô Biên đặc san đã bắt đầu đầy trời đầy đất tuyên truyền, đồng thời còn căn cứ vào miêu tả về ba loại Viêm tướng nhóm Huy Hoàng đã đánh để phân tích, biểu thị ra lực sát thương, đặc điểm và nhược điểm nữa. Ảnh chụp ở bìa mặt đặc san thì chọn dùng tấm ảnh cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác của Hạn Bạt. Rồi còn có tường thuật lẫn tóm lược về búa Bàn Cổ, cộng với một ít tin đồn của một số người chơi từng trải nữa. Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu một số miêu tả về Hiên Viên kiếm do đám người đã từng gặp qua nó là Đường Hoa cung cấp.
Phần cuối của đặc san viết như sau: ngài có còn đang ở trong Sơn Hải giới tìm tung tích của Viêm tướng không? Ngài có còn đang nghi hoặc vì sao giữa sa mạc mênh mông mình không thể tìm được một ốc đảo hay không? Biết vì sao ngài còn mê mang không? Bởi vì ngài không đặt Vô Biên đặc san. Vô Biên đặc san, cập nhật những diễn biến trong trò chơi nhanh nhất, có đặc san trong tay, có ngay thiên hạ. Giá chỉ cần mỗi bản ba kim, đặt theo tháng mỗi bản hai kim rưỡi, đặt theo năm mỗi bản hai kim, chỉ ngang với giá một tô mì bỏ thêm thịt mà thôi. Bổn san xin trịnh trọng tuyên bố: tuyệt đối không tung tin vịt, tuyệt đối không in những tin tức không có giá trị, tuyệt đối không lừa gạt đông đảo người tiêu dùng.
“Bây giờ ta đã biết cái gì gọi là hồ bằng cẩu hữu rồi.” Tinh Tinh vừa xem đặc san lại vừa chậc chậc nói: “Gia Tử, người bạn này của ngươi thật không phải là nhân tài tầm thường đâu nha.”
“Hắn cũng đã từng phải làm công, từng nằm gai nếm mật rồi mà. Năm đó còn ở trong Song Kiếm nhật báo, mặc dù số tin tức ta cung cấp cho hắn cũng còn ổn thỏa được, nhưng phần nhiều vẫn là dựa vào sự nỗ lực của chính hắn.”
Phá Toái từ trên không hạ xuống, ngồi trên ghế nói: “Tin mới nhất: phí dụng mỗi người đi Chu Tước quốc là 70 kim.”
“Ta có tin mới hơn nè.” Đường Hoa nói: “Vừa mới có người chơi tìm tiểu Dâm bán tin, búa Bàn Cổ đích thị đang ở trên đỉnh một cây Kiến Mộc ngoài biển Đông. Kẻ muốn lấy được phải một chọi một với hóa thân của Bàn Cổ trước. Là một chọi một, không phải là một mình người ta chọi với một đàn chúng ta. Người bạn kia của ta hiện đang mở hội nghị, thảo luận xem có nên công khai cái tin này hay không.”
Tinh Tinh nghi hoặc hỏi: “Vì sao không công khai?”
Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ: “Bởi vì giữ gìn sự hòa bình của thế giới, sự hài hòa của trò chơi cũng là phẩm đức nên có của một tòa báo trong game chứ sao.”
Tinh Tinh khinh bỉ ngược lại: “Mọi người đều quen biết như vậy, ngươi còn phồng tôm cái này với ta.”
“Tiểu nha đầu càng ngày càng ranh ma đó nha. Bạn của ta đang hỏi xem ta có thể lấy được búa Bàn Cổ không đó.”
“Có thể cũng không làm!” Huy Hoàng nói: “Nếu thực đi giúp Hạn Bạt, vậy rủi đâu nàng dẫn theo đại quân càn quét Trung Nguyên như lũ yêu ma phương Tây vừa rồi thì sao?”
“Sự kiện yêu ma phương Tây càn quét Trung Nguyên, bổn Gia Tử đây không những kiếm đầy bồn đầy bát, hơn nữa không hề chết mà còn được thăng hai cấp đó thôi.” Đường Hoa lắc đầu: “Đáng tiếc quá, ta tự thấy mình không phải là đối thủ của nguyên thần Bàn Cổ kia.”
Phá Toái hỏi: “Từ lúc nào ngươi biết khiêm tốn rồi đấy?”
“Xì! Con rồng trong Minh giới đấy ngươi thấy chứ? Người ta chẳng qua chỉ là một bộ phận trên thân thể của Bàn Cổ thôi, mà đã có thể người chắn giết người, phật chắn giết phật rồi. Nếu đánh hội đồng thì còn có thể làm ngư ông được, chớ một chọi một thì... Chưa qua kiếp thứ ba vẫn đừng đến thì hơn.”
Huy Hoàng sửng sốt nói: “Bạn ngươi lại xuất bản đặc san nữa này. Mới có sáu tiếng đồng hồ thôi, cũng hắc ám ghê nhỉ?”
“Ta xem xem.” Đường Hoa cũng sửng sốt với chuyện có vẻ như giết gà lấy trứng này của Tôn Minh lắm, bèn nhận lấy đặc san rồi đọc: “Chuyên mục phỏng vấn riêng Hạn Bạt. Trong đặc san kể về một câu chuyện tình yêu buồn. Tương truyền khi Hoàng Đế đại chiến với Xi Vưu, lúc Hoàng Đế nguy nan đã được thiên nữ Hạn bạt cứu trợ, nên đánh bại được Xi Vưu. Hai người ái mộ nhau... Trong trận này, thủ hạ của Hoàng Đế là Ứng Long chết trận, còn Hạn Bạt bởi vì giúp Hoàng Đế mà không thể trở về trời, chỉ có thể lưu lại Trung Nguyên. Nhưng thể chất đặc thủ của Hạn Bạt lại khiến nàng trở thành kẻ tạo ra hạn hán. Trong vòng ngàn dặm quanh nàng hàng trăm ngày không thấy mưa, dân chúng đau khổ không chịu nổi (nếu suy đoán theo lý thuyết vật lý thì thời tiết cực đoan như vậy xuất hiện là do Trái Đất bị phá hoại). Hoàng Đế bèn nhịn đau quăng Hạn Bạt vào trong Sơn Hải giới rồi phong ấn lại. Điều đau khổ nhất của Hạn bạt không phải là bị phong ấn mấy ngàn năm, mà là bởi vì sự tàn nhẫn và phản bội của người mình thương yêu.”
Tiếp tới là trọng điểm, Hạn Bạt giới thiệu mười đại thần khí, đồng thời cũng thỉnh cầu người chơi lấy được búa Bàn Cổ, để nàng có thể đi Trung Nguyên bái tế Hoàng Đế.
Đường Hoa cảm thán: “Kỳ nữ, thật là kỳ nữ mà!”
“Yêu ngôn hoặc chúng.” Sát Phá Lang nói: “Ta vẫn cứ thắc mắc chuyện này, vì sao ngươi lại đứng về phía Hạn Bạt thế?”
“Muốn biết sao?”
“Không nói cho ngươi biết. Hừ!” Sát Phá Lang trả lời thay cho Đường Hoa, sau đó bày tỏ một sự khinh bỉ sâu sắc nhất.
Tinh Tinh giựt dây: “Đúng vậy đó Gia Tử, nói đi, vì sao ngươi tự nhiên thành quân tử, rồi còn than thở vì cái câu chuyện tình yêu sến khiếp như vậy chứ?”
“Bởi vì ta nhiều tiền mà! Cụ thể ta cũng không rõ lắm, nhưng Thi Thi đã nói với ta rồi, mấy người có tiền như ta thích nhất là giá hàng tăng vọt.”
“Ta hiểu rồi!” Huy Hoàng nói: “Mặc dù chuyên ngành của ta không phải là kinh tế học, nhưng ta cũng biết... Ví dụ như sau khi tới hành tinh M sẽ có một trăm vạn cấp cho mọi người phân chia, mọi người gộp toàn bộ kim tệ trong trò chơi lại với nhau có năm vạn, mà một mình Gia Tử đã có tới bốn vạn, vậy theo tỷ lệ mà phân phối thì một mình Gia Tử sẽ độc chiếm đến tám mươi vạn đồng Liên Bang, còn lại hai mươi vạn thì những người khác chia chác nhau.”
“Nói ngược lại, nếu mọi người đều có tiền,ví dụ như Gia Tử hiện có bốn vạn kim, nhưng những người khác gom lại với nhau có được tám vạn kim, vậy khi phân chia Gia Tử chỉ có thể lấy được ba mươi ba vạn đồng tiền Liên Bang mà thôi. Mặc dù mọi người trong trò chơi đều xài tiền như nhau, nhưng ví dụ như trong người chúng ta có hai kim, bây giờ tiêu mất hai kim, vậy tài sản của chúng ta sẽ là không, tức là dùng hết 100% tiền. Mà Gia Tử thì có mười kim, tức là hắn chỉ dùng hết có 20% tiền. Lúc này nếu mọi người đi đổi tiền Liên Bang, vậy 100% sẽ là của Gia Tử hết. Nếu chỉ tiêu phí có một kim, vậy mấy người chúng ta gom lại với nhau sẽ còn thừa bốn kim, Gia Tử có chín kim, vậy hắn sẽ lấy được ít tiền Liên Bang hơn.” Phá Toái tổng kết lại: “Bởi vậy nhà tư bản đều là lũ chết tiệt hết.”
“Không không!” Huy Hoàng lắc đầu: “Sai rồi, nếu không có tư bản thì xã hội sẽ không có tiến bộ. Chẳng hạn như một trăm vạn đó mọi người sẽ được chia đều với nhau, vậy Gia Tử làm gì còn chịu liều mạng đi kiếm tiền chứ? Dù sao thì khi đến hành tinh M rồi ai cũng như ai cả thôi, chẳng thà chúng ta đi nói chuyện phiếm tản bộ với lão bà hết đi cho rồi. Dù sao thì tiền Gia Tử kiếm được cuối cùng cũng phải chia đều cho mọi người cả thôi, việc kiếm tiền chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa, phải biết rằng trên đời này còn nhiều chuyện thú vị lắm lắm.”
Tinh Tinh gật đầu: “Ta hiểu rồi, Gia Tử chính là một tên bại hoại, nhưng nếu không có loại bại hoại như Gia Tử thì chỉ sợ mọi người hiện giờ còn đang lung lay ở cấp 20 đến 30 thôi, không có động lực thăng cấp, không có động lực tìm bảo, không có động lực đánh quái, không có động lực kiếm tiền, mọi người cùng nhau nghèo, mọi người cùng nhau chịu đói, sau đó thì trong lòng sẽ rất là cân bằng.”
“Đúng! Đạo lý cơ bản mà thôi, thời mọi người cùng nhau nghèo thì một tháng có thể được chia ba cân thịt, còn thời tư bản thì mặc dù mọi người cũng còn nghèo, nhưng ngày nào trong tháng cũng có thể được ăn thịt hết.”
“Nhưng trong lòng lại không cảm thấy cân bằng.”
Huy Hoàng cười ha ha: “Mâu thuẫn trong xã hội giống như chuyện mẹ chồng nàng dâu vậy, không có khả năng hài hòa được.”
Phá Toái giật mình: “Bởi vậy chúng ta một là phải đảm bảo được sự an toàn của mạng sống, hai là phải gắng hết khả năng tích trữ tiền.”
Tinh Tinh nói với vẻ rất hài lòng: “Thực ra ta cũng thuộc giai cấp có tiền.”
“Song Sư các ngươi chẳng phải đang bị thiếu hụt tài chính đó sao?” Huy Hoàng chỉ vào Đường Hoa, cười: “Bị thằng nhãi này bóc lột đó.”
“Dù sao thì ta cũng có tiền. Cho dù là dưới tình huống bây giờ, phần chia hoa hồng của đường chủ bọn ta vẫn cứ không đổi. Chia xong trả cho Gia Tử, cuối cùng mới cân nhắc tới chuyện xây dựng bang hội.”
Một đám người hắc ám thảo luận xong, thì chuyển đến Chu Tước quốc.
Địa hình trong Chu Tước quốc rất quái dị, có các địa hình cực đoan như sa mạc, ốc đảo, đồng hoang, cánh đồng tuyết, núi lửa,... Bọn người chơi đã có bản đặc san phỏng vấn riêng Đường Hoa, cho nên đều biết trong mỗi khu vực đặc thù sẽ có những Viêm tướng đặc sắc riêng. Địa hình sa mạc mà bọn Đường Hoa oán hận nhất bây giờ lại chính là nơi tốt nhất để những đội người chơi nhỏ yếu tìm kiếm vận may. Còn những nơi khác thì... Ngươi phải cân nhắc đến sự ích kỷ của loài người chứ. Lại nói, người vô tư là không tồn tại đâu. Cái gì? XX hoàn toàn vô tư? Vậy XX đưa lão bà của ngươi cho người không có lão bà chơi mấy ngày đi? Bởi vậy, cho dù là người vô tư nhất đi nữa thì cũng phải có ranh giới ích kỷ của mình.
Vương thành Chu Tước quốc được bao phủ trong một màn lửa, cho dù có đến gần cũng không thấy rõ bên trong đó có gì. Bốn trấn nhỏ cách vương thành này hơn trăm cây số đã thành nơi tập kết của các ngươi chơi, điểm truyền tống của Chu Tước quốc ở ngay giữa bốn trấn đó.
“Người không nhiều nhỉ?” Mấy người bọn Đường Hoa hạ xuống ở trấn Giáp, nhìn trái nhìn phải chỉ thấy chừng ngàn người chơi thôi. Mặc dù phim Ma Giới hoành tráng là vậy cũng chỉ có chừng ngàn diễn viên quần chúng đấy, nhưng so sánh với chuyện mấy ngày nay cứ động một cái là người chơi tập kết đến mấy vạn thì đúng thật là có hơi ít.
“Đương nhiên là không nhiều rồi!” Huy Hoàng cười khổ: “Chỉ trong hai ngày nay, số người đi biển Đông tìm may của Song Sư chúng ta cũng có gần mười vạn rồi, còn số người xin vào bang thì có khắp nơi luôn.”
“Có ai phát hiện Kiến Mộc ở đâu chưa?”
“Chưa, dựa theo người chơi bán tin kia nói, thì sau khi hắn bị một con cá voi đồ sộ nuốt vào, rồi hoàn thành một nhiệm vụ bên trong đó mới tới được một hòn đảo tên là đảo Tiên Nhân. Bởi vậy hắn chỉ có tọa độ của Kiến Mộc trên hòn đảo đó thôi, chứ không biết được tọa độ của hòn đảo đó trên biển Đông.”
Huy Hoàng tổng kết lại: “Bọn họ đều biết cho dù có giết Hạn Bạt thì cũng không có lợi gì cho riêng họ, không bằng đi dạo biển Đông thì hơn.”
“Theo ta biết, vẫn chưa có bang hội nào có dự định tổ chức người đi giết Hạn Bạt cả.” Phá Toái nói: “Nếu không ai tổ chức, chỉ dựa vào đám người chơi lẻ tẻ thôi thì cho dù có đến gấp trăm lần người bây giờ chỉ sợ cũng không hạ được chủ thành Chu Tước quốc.”
“Thật là buồn cười mà!” Sát Phá Lang thốt một câu lạnh như băng. Cho mọi người một cơ hội đi hạ giá hàng, rốt cục lại chẳng ai đi tổ chức cả.
Đường Hoa đổi trang bị: “Dù sao ta chết sống gì cũng phải đi vào xem một chút mới được. Vô Biên đã nhờ ta thăm dò cách sắp xếp của Hạn Bạt ở vương thành rồi. Tiểu Dâm chỉ mới ở bên ngoài phỏng vấn nguyên thần của Hạn Bạt thôi.”
“Cũng chỉ trong trò chơi mới có người cố ý đi tìm chết thế này.”
Đường Hoa cười hé hé: “Nếu không sao tục ngữ vẫn nói ‘Người vì tiền mà chết’ chứ? Đi đây, khỏi cần khóc thương cho ta.”
* * * * * *
Đường Hoa dùng lửa đen mở đường, một mình vọt vào trong chủ thành Chu Tước. Ván cược do Phá Toái cầm đầu được bắt đầu, toàn bộ đều là một ăn ba. Huy Hoàng bỏ ba trăm cược Đường Hoa trong vòng 10 phút chết trận, Tinh Tinh bỏ một trăm cược 10 đến 20 phút, Sát Phá Lang bỏ hai mươi kim mua nửa tiếng đồng hồ.
Kết thúc ván cược, Sát Phá Lang nhận được một tờ giấy nợ của Phá Toái, Sát Phá Lang hối hận mình đã cược quá ít. Hơn một tiếng đồng hồ sau, Đường Hoa sống lại, thông qua truyền tống trận trở về: “Tin bự, tin cực bự! Ta thấy lần này nếu Nhất Kiếm, Song Sư không ra tay là không xong rồi, trừ khi ta không báo cho bọn họ.”
“Nói!” Mấy người còn lại đều nghiến răng. Cái trò úp mở kiểu này là đáng ghét nhất.
“Bên trong tất cả đều là do thần khí hợp thành trận. Có chuông Đông Hoàng tăng gấp đôi phần thưởng từ nhiệm vụ, có bình Luyện Yêu tăng ba phần mười thương tổn gây ra cho quỷ quái, có tháp Hạo Thiên tăng ba phần mười thương tổn gây ra cho tiên - linh, có cầm Phục Hy gia tăng tốc độ hồi phục máu của bản thân, có đỉnh Thần Nông tăng gấp ba hiệu quả của dược phẩm, rồi còn có đá Nữ Oa khiến trang bị màu lam vĩnh viễn không bị mài mòn nữa.” Đường Hoa khen: “Tất cả đều là hạng mục xây dựng miễn phí cho các công trình cơ sở trong bang hội cả. Một khi tin này mà công bố ra, thể nào hai bang hội lớn cũng phát điên cho coi.”
Huy Hoàng than một hơi: “Coi bộ chúng ta đều phải bị bắt đi làm tráng đinh hết rồi.”
“Lại phải kiếm tiền nữa rồi.” Đường Hoa cười híp mắt.
Đường Hoa dựa theo bản đồ tới được chủ thành của Bạch Hổ quốc, sau đó trở về Trung Nguyên. Đám Huy Hoàng tất nhiên cũng theo về. Chị đại nhà người ta cũng đã nói rõ ràng rồi, quyết chiến ở Chu Tước quốc. Mấy ngày trước chỉ là để mọi người hiểu chút về kỹ năng của đám cấp dưới của nàng mà thôi.
Làm lợi ai thì cũng phải làm lợi cho Tôn Minh trước, bởi vậy trước khi Đường Hoa tuyên bố nhiệm vụ, Vô Biên đặc san đã bắt đầu đầy trời đầy đất tuyên truyền, đồng thời còn căn cứ vào miêu tả về ba loại Viêm tướng nhóm Huy Hoàng đã đánh để phân tích, biểu thị ra lực sát thương, đặc điểm và nhược điểm nữa. Ảnh chụp ở bìa mặt đặc san thì chọn dùng tấm ảnh cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác của Hạn Bạt. Rồi còn có tường thuật lẫn tóm lược về búa Bàn Cổ, cộng với một ít tin đồn của một số người chơi từng trải nữa. Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu một số miêu tả về Hiên Viên kiếm do đám người đã từng gặp qua nó là Đường Hoa cung cấp.
Phần cuối của đặc san viết như sau: ngài có còn đang ở trong Sơn Hải giới tìm tung tích của Viêm tướng không? Ngài có còn đang nghi hoặc vì sao giữa sa mạc mênh mông mình không thể tìm được một ốc đảo hay không? Biết vì sao ngài còn mê mang không? Bởi vì ngài không đặt Vô Biên đặc san. Vô Biên đặc san, cập nhật những diễn biến trong trò chơi nhanh nhất, có đặc san trong tay, có ngay thiên hạ. Giá chỉ cần mỗi bản ba kim, đặt theo tháng mỗi bản hai kim rưỡi, đặt theo năm mỗi bản hai kim, chỉ ngang với giá một tô mì bỏ thêm thịt mà thôi. Bổn san xin trịnh trọng tuyên bố: tuyệt đối không tung tin vịt, tuyệt đối không in những tin tức không có giá trị, tuyệt đối không lừa gạt đông đảo người tiêu dùng.
“Bây giờ ta đã biết cái gì gọi là hồ bằng cẩu hữu rồi.” Tinh Tinh vừa xem đặc san lại vừa chậc chậc nói: “Gia Tử, người bạn này của ngươi thật không phải là nhân tài tầm thường đâu nha.”
“Hắn cũng đã từng phải làm công, từng nằm gai nếm mật rồi mà. Năm đó còn ở trong Song Kiếm nhật báo, mặc dù số tin tức ta cung cấp cho hắn cũng còn ổn thỏa được, nhưng phần nhiều vẫn là dựa vào sự nỗ lực của chính hắn.”
Phá Toái từ trên không hạ xuống, ngồi trên ghế nói: “Tin mới nhất: phí dụng mỗi người đi Chu Tước quốc là 70 kim.”
“Ta có tin mới hơn nè.” Đường Hoa nói: “Vừa mới có người chơi tìm tiểu Dâm bán tin, búa Bàn Cổ đích thị đang ở trên đỉnh một cây Kiến Mộc ngoài biển Đông. Kẻ muốn lấy được phải một chọi một với hóa thân của Bàn Cổ trước. Là một chọi một, không phải là một mình người ta chọi với một đàn chúng ta. Người bạn kia của ta hiện đang mở hội nghị, thảo luận xem có nên công khai cái tin này hay không.”
Tinh Tinh nghi hoặc hỏi: “Vì sao không công khai?”
Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ: “Bởi vì giữ gìn sự hòa bình của thế giới, sự hài hòa của trò chơi cũng là phẩm đức nên có của một tòa báo trong game chứ sao.”
Tinh Tinh khinh bỉ ngược lại: “Mọi người đều quen biết như vậy, ngươi còn phồng tôm cái này với ta.”
“Tiểu nha đầu càng ngày càng ranh ma đó nha. Bạn của ta đang hỏi xem ta có thể lấy được búa Bàn Cổ không đó.”
“Có thể cũng không làm!” Huy Hoàng nói: “Nếu thực đi giúp Hạn Bạt, vậy rủi đâu nàng dẫn theo đại quân càn quét Trung Nguyên như lũ yêu ma phương Tây vừa rồi thì sao?”
“Sự kiện yêu ma phương Tây càn quét Trung Nguyên, bổn Gia Tử đây không những kiếm đầy bồn đầy bát, hơn nữa không hề chết mà còn được thăng hai cấp đó thôi.” Đường Hoa lắc đầu: “Đáng tiếc quá, ta tự thấy mình không phải là đối thủ của nguyên thần Bàn Cổ kia.”
Phá Toái hỏi: “Từ lúc nào ngươi biết khiêm tốn rồi đấy?”
“Xì! Con rồng trong Minh giới đấy ngươi thấy chứ? Người ta chẳng qua chỉ là một bộ phận trên thân thể của Bàn Cổ thôi, mà đã có thể người chắn giết người, phật chắn giết phật rồi. Nếu đánh hội đồng thì còn có thể làm ngư ông được, chớ một chọi một thì... Chưa qua kiếp thứ ba vẫn đừng đến thì hơn.”
Huy Hoàng sửng sốt nói: “Bạn ngươi lại xuất bản đặc san nữa này. Mới có sáu tiếng đồng hồ thôi, cũng hắc ám ghê nhỉ?”
“Ta xem xem.” Đường Hoa cũng sửng sốt với chuyện có vẻ như giết gà lấy trứng này của Tôn Minh lắm, bèn nhận lấy đặc san rồi đọc: “Chuyên mục phỏng vấn riêng Hạn Bạt. Trong đặc san kể về một câu chuyện tình yêu buồn. Tương truyền khi Hoàng Đế đại chiến với Xi Vưu, lúc Hoàng Đế nguy nan đã được thiên nữ Hạn bạt cứu trợ, nên đánh bại được Xi Vưu. Hai người ái mộ nhau... Trong trận này, thủ hạ của Hoàng Đế là Ứng Long chết trận, còn Hạn Bạt bởi vì giúp Hoàng Đế mà không thể trở về trời, chỉ có thể lưu lại Trung Nguyên. Nhưng thể chất đặc thủ của Hạn Bạt lại khiến nàng trở thành kẻ tạo ra hạn hán. Trong vòng ngàn dặm quanh nàng hàng trăm ngày không thấy mưa, dân chúng đau khổ không chịu nổi (nếu suy đoán theo lý thuyết vật lý thì thời tiết cực đoan như vậy xuất hiện là do Trái Đất bị phá hoại). Hoàng Đế bèn nhịn đau quăng Hạn Bạt vào trong Sơn Hải giới rồi phong ấn lại. Điều đau khổ nhất của Hạn bạt không phải là bị phong ấn mấy ngàn năm, mà là bởi vì sự tàn nhẫn và phản bội của người mình thương yêu.”
Tiếp tới là trọng điểm, Hạn Bạt giới thiệu mười đại thần khí, đồng thời cũng thỉnh cầu người chơi lấy được búa Bàn Cổ, để nàng có thể đi Trung Nguyên bái tế Hoàng Đế.
Đường Hoa cảm thán: “Kỳ nữ, thật là kỳ nữ mà!”
“Yêu ngôn hoặc chúng.” Sát Phá Lang nói: “Ta vẫn cứ thắc mắc chuyện này, vì sao ngươi lại đứng về phía Hạn Bạt thế?”
“Muốn biết sao?”
“Không nói cho ngươi biết. Hừ!” Sát Phá Lang trả lời thay cho Đường Hoa, sau đó bày tỏ một sự khinh bỉ sâu sắc nhất.
Tinh Tinh giựt dây: “Đúng vậy đó Gia Tử, nói đi, vì sao ngươi tự nhiên thành quân tử, rồi còn than thở vì cái câu chuyện tình yêu sến khiếp như vậy chứ?”
“Bởi vì ta nhiều tiền mà! Cụ thể ta cũng không rõ lắm, nhưng Thi Thi đã nói với ta rồi, mấy người có tiền như ta thích nhất là giá hàng tăng vọt.”
“Ta hiểu rồi!” Huy Hoàng nói: “Mặc dù chuyên ngành của ta không phải là kinh tế học, nhưng ta cũng biết... Ví dụ như sau khi tới hành tinh M sẽ có một trăm vạn cấp cho mọi người phân chia, mọi người gộp toàn bộ kim tệ trong trò chơi lại với nhau có năm vạn, mà một mình Gia Tử đã có tới bốn vạn, vậy theo tỷ lệ mà phân phối thì một mình Gia Tử sẽ độc chiếm đến tám mươi vạn đồng Liên Bang, còn lại hai mươi vạn thì những người khác chia chác nhau.”
“Nói ngược lại, nếu mọi người đều có tiền,ví dụ như Gia Tử hiện có bốn vạn kim, nhưng những người khác gom lại với nhau có được tám vạn kim, vậy khi phân chia Gia Tử chỉ có thể lấy được ba mươi ba vạn đồng tiền Liên Bang mà thôi. Mặc dù mọi người trong trò chơi đều xài tiền như nhau, nhưng ví dụ như trong người chúng ta có hai kim, bây giờ tiêu mất hai kim, vậy tài sản của chúng ta sẽ là không, tức là dùng hết 100% tiền. Mà Gia Tử thì có mười kim, tức là hắn chỉ dùng hết có 20% tiền. Lúc này nếu mọi người đi đổi tiền Liên Bang, vậy 100% sẽ là của Gia Tử hết. Nếu chỉ tiêu phí có một kim, vậy mấy người chúng ta gom lại với nhau sẽ còn thừa bốn kim, Gia Tử có chín kim, vậy hắn sẽ lấy được ít tiền Liên Bang hơn.” Phá Toái tổng kết lại: “Bởi vậy nhà tư bản đều là lũ chết tiệt hết.”
“Không không!” Huy Hoàng lắc đầu: “Sai rồi, nếu không có tư bản thì xã hội sẽ không có tiến bộ. Chẳng hạn như một trăm vạn đó mọi người sẽ được chia đều với nhau, vậy Gia Tử làm gì còn chịu liều mạng đi kiếm tiền chứ? Dù sao thì khi đến hành tinh M rồi ai cũng như ai cả thôi, chẳng thà chúng ta đi nói chuyện phiếm tản bộ với lão bà hết đi cho rồi. Dù sao thì tiền Gia Tử kiếm được cuối cùng cũng phải chia đều cho mọi người cả thôi, việc kiếm tiền chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa, phải biết rằng trên đời này còn nhiều chuyện thú vị lắm lắm.”
Tinh Tinh gật đầu: “Ta hiểu rồi, Gia Tử chính là một tên bại hoại, nhưng nếu không có loại bại hoại như Gia Tử thì chỉ sợ mọi người hiện giờ còn đang lung lay ở cấp 20 đến 30 thôi, không có động lực thăng cấp, không có động lực tìm bảo, không có động lực đánh quái, không có động lực kiếm tiền, mọi người cùng nhau nghèo, mọi người cùng nhau chịu đói, sau đó thì trong lòng sẽ rất là cân bằng.”
“Đúng! Đạo lý cơ bản mà thôi, thời mọi người cùng nhau nghèo thì một tháng có thể được chia ba cân thịt, còn thời tư bản thì mặc dù mọi người cũng còn nghèo, nhưng ngày nào trong tháng cũng có thể được ăn thịt hết.”
“Nhưng trong lòng lại không cảm thấy cân bằng.”
Huy Hoàng cười ha ha: “Mâu thuẫn trong xã hội giống như chuyện mẹ chồng nàng dâu vậy, không có khả năng hài hòa được.”
Phá Toái giật mình: “Bởi vậy chúng ta một là phải đảm bảo được sự an toàn của mạng sống, hai là phải gắng hết khả năng tích trữ tiền.”
Tinh Tinh nói với vẻ rất hài lòng: “Thực ra ta cũng thuộc giai cấp có tiền.”
“Song Sư các ngươi chẳng phải đang bị thiếu hụt tài chính đó sao?” Huy Hoàng chỉ vào Đường Hoa, cười: “Bị thằng nhãi này bóc lột đó.”
“Dù sao thì ta cũng có tiền. Cho dù là dưới tình huống bây giờ, phần chia hoa hồng của đường chủ bọn ta vẫn cứ không đổi. Chia xong trả cho Gia Tử, cuối cùng mới cân nhắc tới chuyện xây dựng bang hội.”
Một đám người hắc ám thảo luận xong, thì chuyển đến Chu Tước quốc.
Địa hình trong Chu Tước quốc rất quái dị, có các địa hình cực đoan như sa mạc, ốc đảo, đồng hoang, cánh đồng tuyết, núi lửa,... Bọn người chơi đã có bản đặc san phỏng vấn riêng Đường Hoa, cho nên đều biết trong mỗi khu vực đặc thù sẽ có những Viêm tướng đặc sắc riêng. Địa hình sa mạc mà bọn Đường Hoa oán hận nhất bây giờ lại chính là nơi tốt nhất để những đội người chơi nhỏ yếu tìm kiếm vận may. Còn những nơi khác thì... Ngươi phải cân nhắc đến sự ích kỷ của loài người chứ. Lại nói, người vô tư là không tồn tại đâu. Cái gì? XX hoàn toàn vô tư? Vậy XX đưa lão bà của ngươi cho người không có lão bà chơi mấy ngày đi? Bởi vậy, cho dù là người vô tư nhất đi nữa thì cũng phải có ranh giới ích kỷ của mình.
Vương thành Chu Tước quốc được bao phủ trong một màn lửa, cho dù có đến gần cũng không thấy rõ bên trong đó có gì. Bốn trấn nhỏ cách vương thành này hơn trăm cây số đã thành nơi tập kết của các ngươi chơi, điểm truyền tống của Chu Tước quốc ở ngay giữa bốn trấn đó.
“Người không nhiều nhỉ?” Mấy người bọn Đường Hoa hạ xuống ở trấn Giáp, nhìn trái nhìn phải chỉ thấy chừng ngàn người chơi thôi. Mặc dù phim Ma Giới hoành tráng là vậy cũng chỉ có chừng ngàn diễn viên quần chúng đấy, nhưng so sánh với chuyện mấy ngày nay cứ động một cái là người chơi tập kết đến mấy vạn thì đúng thật là có hơi ít.
“Đương nhiên là không nhiều rồi!” Huy Hoàng cười khổ: “Chỉ trong hai ngày nay, số người đi biển Đông tìm may của Song Sư chúng ta cũng có gần mười vạn rồi, còn số người xin vào bang thì có khắp nơi luôn.”
“Có ai phát hiện Kiến Mộc ở đâu chưa?”
“Chưa, dựa theo người chơi bán tin kia nói, thì sau khi hắn bị một con cá voi đồ sộ nuốt vào, rồi hoàn thành một nhiệm vụ bên trong đó mới tới được một hòn đảo tên là đảo Tiên Nhân. Bởi vậy hắn chỉ có tọa độ của Kiến Mộc trên hòn đảo đó thôi, chứ không biết được tọa độ của hòn đảo đó trên biển Đông.”
Huy Hoàng tổng kết lại: “Bọn họ đều biết cho dù có giết Hạn Bạt thì cũng không có lợi gì cho riêng họ, không bằng đi dạo biển Đông thì hơn.”
“Theo ta biết, vẫn chưa có bang hội nào có dự định tổ chức người đi giết Hạn Bạt cả.” Phá Toái nói: “Nếu không ai tổ chức, chỉ dựa vào đám người chơi lẻ tẻ thôi thì cho dù có đến gấp trăm lần người bây giờ chỉ sợ cũng không hạ được chủ thành Chu Tước quốc.”
“Thật là buồn cười mà!” Sát Phá Lang thốt một câu lạnh như băng. Cho mọi người một cơ hội đi hạ giá hàng, rốt cục lại chẳng ai đi tổ chức cả.
Đường Hoa đổi trang bị: “Dù sao ta chết sống gì cũng phải đi vào xem một chút mới được. Vô Biên đã nhờ ta thăm dò cách sắp xếp của Hạn Bạt ở vương thành rồi. Tiểu Dâm chỉ mới ở bên ngoài phỏng vấn nguyên thần của Hạn Bạt thôi.”
“Cũng chỉ trong trò chơi mới có người cố ý đi tìm chết thế này.”
Đường Hoa cười hé hé: “Nếu không sao tục ngữ vẫn nói ‘Người vì tiền mà chết’ chứ? Đi đây, khỏi cần khóc thương cho ta.”
* * * * * *
Đường Hoa dùng lửa đen mở đường, một mình vọt vào trong chủ thành Chu Tước. Ván cược do Phá Toái cầm đầu được bắt đầu, toàn bộ đều là một ăn ba. Huy Hoàng bỏ ba trăm cược Đường Hoa trong vòng 10 phút chết trận, Tinh Tinh bỏ một trăm cược 10 đến 20 phút, Sát Phá Lang bỏ hai mươi kim mua nửa tiếng đồng hồ.
Kết thúc ván cược, Sát Phá Lang nhận được một tờ giấy nợ của Phá Toái, Sát Phá Lang hối hận mình đã cược quá ít. Hơn một tiếng đồng hồ sau, Đường Hoa sống lại, thông qua truyền tống trận trở về: “Tin bự, tin cực bự! Ta thấy lần này nếu Nhất Kiếm, Song Sư không ra tay là không xong rồi, trừ khi ta không báo cho bọn họ.”
“Nói!” Mấy người còn lại đều nghiến răng. Cái trò úp mở kiểu này là đáng ghét nhất.
“Bên trong tất cả đều là do thần khí hợp thành trận. Có chuông Đông Hoàng tăng gấp đôi phần thưởng từ nhiệm vụ, có bình Luyện Yêu tăng ba phần mười thương tổn gây ra cho quỷ quái, có tháp Hạo Thiên tăng ba phần mười thương tổn gây ra cho tiên - linh, có cầm Phục Hy gia tăng tốc độ hồi phục máu của bản thân, có đỉnh Thần Nông tăng gấp ba hiệu quả của dược phẩm, rồi còn có đá Nữ Oa khiến trang bị màu lam vĩnh viễn không bị mài mòn nữa.” Đường Hoa khen: “Tất cả đều là hạng mục xây dựng miễn phí cho các công trình cơ sở trong bang hội cả. Một khi tin này mà công bố ra, thể nào hai bang hội lớn cũng phát điên cho coi.”
Huy Hoàng than một hơi: “Coi bộ chúng ta đều phải bị bắt đi làm tráng đinh hết rồi.”
“Lại phải kiếm tiền nữa rồi.” Đường Hoa cười híp mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook