Song Kiếm
Chương 261: Cờ phướn xương trắng

Hai tiếng đồng hồ sau, hai xác chết của vợ chồng nhà Huy Hoàng cùng vùng dậy, chạy tới đây.

"Tất sát, tức là không đếm xỉa đến lực phòng ngự, không đếm xỉa đến số máu, không đếm xỉa đến giới tính, chủng tộc, tuổi, chỉ cần đạt được điều kiện nhất định là giết ngay." Huy Hoàng đã hỏi thăm được một mớ thông tin rồi, ai bảo Hỏa Quỷ vương với Diêm vương là hàng xóm chứ: "Chiêu này tên là Ngũ Quỷ Phân Thây, năm sợi dây thừng quỷ kia nhất định phải trói được hết lên thân của một người chơi thì mới có thể khởi động tính năng tất sát được. Nếu chỉ trúng từ một đến bốn dây, thì sẽ chỉ bị Trói Buộc và giảm tốc độ thôi. Quan trọng nhất là năm con quỷ hợp thành một trận, nếu một con chết rồi thì bốn con còn lại cũng chết theo luôn."

"Chiêu ẩn thân này phá thế nào đây? Mặt khác, đám quỷ này đều là quái vật dạng đầu mục nhỏ cấp 65 cả, không phải là dạng một chiêu hai chiêu có thể giết chết được đâu."

Huy Hoàng giơ lên hai ngón tay: "Hiện giờ ta có hai tin, một tốt một xấu."

Tinh Tinh nói: "Báo tin tốt trước đi."

"Tin tốt là Hỏa Quỷ vương đang ở ngay trong khu vực sét - lửa ấy." Huy Hoàng bổ sung thêm một câu: "Nếu Đầu Trâu không có gạt ta."

"Tin xấu thì sao?"

"Tin xấu là... Quỷ giới và Minh giới đều không biết làm sao để phá giải được đại trận sét - lửa này."

Phá Toái tổng kết lại: "Thực ra chỉ có một vấn đề thôi, quái vật cũng không có gì đáng sợ cho lắm, cái đáng sợ là ngoại hình tắc kè hoa của chúng thôi, một khi chúng chạy vào trong trận sét - lửa thì cho dù chúng có hắt xì hơi ở trước mặt chúng ta, chúng ta cũng chưa chắc gì có thể phát hiện chúng được. Phải biết rằng đó không phải là chiêu thức của hệ thống, cho nên không thể dùng những biện pháp phá ẩn thân của hệ thống được."

"Đúng, chính đó là điều phiền phức nhất đấy." Huy Hoàng nhìn qua Đường Hoa: "Gia Tử, có lẽ ngươi lại phải ra trận rồi."

"Ngươi sẽ không nói tới vụ hắt thuốc nhuộm đó chứ?" Đường Hoa lắc đầu: "Không xong, chiêu này ta vốn dùng để đối phó tiểu La, nhưng tiểu La chỉ có một mình mà thôi, chỉ cần không để cho hắn thoát khỏi trạng thái chiến đấu là được. Còn bên này thì ít nhất phải có cả trăm con quỷ lận."

"Lẽ nào thật sự không còn cách gì sao?"

"Cách thì đúng là có, nhưng nói không chừng sẽ bị chết hết đấy." Đường Hoa nói: "Ta sẽ dùng chiêu Ma Đế Vô Thiên khiến quái và chúng ta đều trở thành người mù hết, có điều hậu quả cụ thể sẽ như thế nào thì... Ta không dám chắc chắn cho lắm."

"Dù sao thì cũng không còn cách nào khác nữa, cứ thử xem đi!" Bốn người còn lại cùng giơ tay đồng ý hết, nếu thật không còn cách nào nữa thì thà chết để đi khỏi nơi này cho rồi.

"Chuẩn bị... Bắt đầu!" Đường Hoa xuất chiêu Ma Đế ra, xong lao vào trận sét - lửa liền. Phạm vi ba trăm mẫu đất bị bao phủ bởi khí đen, đưa tay không thấy ngón. Đường Hoa cũng không thấy được ngón tay nào của mình, nhưng hắn biết mình không được phép dừng lại, bởi vì hắn biết đám quái vật ở phụ cận đang lùng sục để giết mình.

Phá Toái Huy Hoàng bật Ánh Sáng Hộ Thể lên, lao vào trong trận sét - lửa, phi kiếm của Huy Hoàng bay một vòng quanh ngón tay của hắn, rồi bay về phía trước mấy trăm thước, sau đó vòng theo một đường cong trở về bên ngón tay Huy Hoàng. Chiêu này là vì để ngừa đụng phải quái vật, quan trọng hơn nữa là để ngừa đụng núi đụng đá đụng Gia Tử.

Tinh Tinh mưu đồ sánh uy với hai cao thủ, nhưng khí đen vừa bao trùm, Tinh Tinh đã nguyền rủa Gia Tử ngay. Cần phải ác như vậy sao? Ống máu cứ soạt soạt soạt sụt xuống, phải uống thuốc mới miễn cưỡng bảo trì được thế cân bằng, thế này thì khỏi mơ đi vào trong tận sét - lửa nữa. Tình hình của Quàng Khăn Đỏ cũng không tốt hơn được bao nhiêu, mặc dù nàng phải da dày thịt béo hơn Tinh Tinh một chút, nhưng cũng gánh không nổi hai lớp đả kích từ Ma Đế Vô Thiên và trận sét - lửa kia, thế nên chỉ gắng đỡ được vài giây rồi bại lui khỏi trận.

Đường Hoa thấy trong đội chỉ còn có hai người là Phá Toái và Huy Hoàng thì bực lắm: "Có lầm không đấy, ta đã quanh đi quẩn lại đến mười phút rồi mà vẫn chưa giết được con quái nào này." Hắn đã phải nuốt hết một đống thuốc hồi máu hồi pháp rồi đấy, mặc dù thương tổn do sét và lửa gây ra cho hắn có thể coi như không, nhưng chiêu Ma Đế Vô Thiên lại yêu cầu phải liên tục tiêu hao cả máu lẫn pháp lực.

Phá Toái trả lời: "Đại ca, đầu mục nhỏ cấp 65, khả năng hồi máu từ bản thân cũng đủ cho ngài chơi cả ngày rồi."

Huy Hoàng thở dài: "Điều ta lo lắng nhất hiện giờ là dưới tình hình thế này, cho dù Hỏa Quỷ vương có ở ngay bên cạnh, chỉ sợ chúng ta cũng không thể phát hiện ra nổi."

"Ây cha!" Trong kênh đội ngũ, có tiếng Phá Toái la lên: "Mẹ ôi, đụng trúng đá điếc gì đó rồi!"

"Không ổn, chúng ta vào địa ngục rồi, thu mau." Ở giữa mắt trận chỗ Đường Hoa vẫn còn có một chút khoảng trống, cho nên khi hắn đột nhiên nhìn thấy chung quanh một màu đỏ rực bèn cẩn thận nhìn lại, thấy quanh mình chính là 'vạc dầu' như người ta vẫn hay nói. Thứ bị nấu bên trong mấy vạc dầu ở đây không phải là rau cỏ gì, mà là con người bằng xương bằng thịt. Đường Hoa vội vàng thu lại khí đen ngay, thế mới phát hiện ra là mình đã ở trong một hoàn cảnh khác rồi.

Đám quỷ đang gào khóc bên trong vạc dầu oán hận nhìn Đường Hoa, rồi sau đó chậm rãi bò từ trong đó ra, từng con từng con phát ra những tiếng cười quái dị, nhào về phía Đường Hoa, trong miệng lại còn rên rỉ: "Trả lại mạng cho ta."

"Ta đệt, phim kinh dị à?" Đường Hoa giương tay lên, Quỷ Luyện Cuồng Ma được phát ra... Choáng, không có hiệu quả. Trường mâu màu đen cũng được bắn ra, đụng trúng bầy quỷ, nhưng rồi trượt qua bên người của chúng và mất hút. Lẽ nào... Đường Hoa thu hồi lại ma khí, dùng chiêu Hồng Liên Địa Ngục ngay. Quả nhiên, bầy quỷ khắp người bốc lửa, đều gào khóc giãy dụa một cách thê lương.

Phá Toái khẩn cấp hô hào: "Gia Tử, địa ngục Cột Đồng, con nào cũng phòng trâu lắm. Cứu mạng với!"

Huy Hoàng thì lại nói: "Bên ta thì là địa ngục Núi Đao, mọi quái vật đều miễn dịch với thương tổn vật lý hết. Ta choáng!"

"Mau tìm lối ra."

Một thanh âm thật thà mộc mạc vang lên: "Địa ngục đều không có lối ra, vô vàn những màn tra tấn đang chờ các ngươi đấy."

"Ta cảm thấy ba người bọn chúng ta giống như mấy con chuột bạch, đang bị tên ngu độn ấy đem ra làm vật thí nghiệm vậy." Phá Toái phẫn hận nói. Bất kể hắn có nỗ lực chạy trốn thế nào đi nữa, nhưng ở đây giống như vùng đất chết vậy, luôn luôn sẽ xuất hiện những đám quỷ bị các trụ đồng nung đỏ nướng chín. Không bao giờ dứt...

Bên Đường Hoa cũng vậy, mặc dù là lửa vẫn còn thiêu đốt trên thân của lũ quỷ dính dầu, nhưng bọn này vẫn miệt mài kiên nhẫn bay về phía Đường Hoa như trước, mà những thủ đoạn tấn công khác của Đường Hoa thì lại không gây được thương tổn gì cho chúng cả.

Giọng nam thật thà mộc mạc lúc nãy lại vang lên: "Quỷ, không hình không dáng, trong lòng có quỷ thì quỷ mới có hình. Chúng không sống không chết, không tàn không tận."

"Đệt bà nhà nó!" Đường Hoa giận dữ nói: "Ông đây phải đi tố cáo mới được, thế này làm sao mà đánh chứ, đánh có chết được đâu mà."

"Ngươi ngốc! Gia Tử, ngươi bảo Huy Hoàng nhường chức đội trưởng cho ngươi đi, ngươi tổ đội với ta." Một giọng nữ vang lên từ phía sau lưng Đường Hoa. Đường Hoa quay đầu lại nhìn, đây không phải Tinh Tinh thì còn ai nữa? Hắn bèn thông qua kênh đội ngũ bảo Huy Hoàng nhường chức đội trưởng cho mình, để tổ đội Tinh Tinh.

"Đánh làm sao đây mỹ nữ?"

"Người ta vẫn nói là trong lòng có quỷ, quỷ mới hiện hình." Tinh Tinh lấy Kỳ Môn Độn Giáp ra, tụng: "Âm dương thuận nghịch diệu nan cùng, nhị chí hoàn hương nhất cửu cung..."

"Đang mua bánh ngọt đấy!" Đường Hoa tỏ vẻ ai điếu một cách sâu sắc nhất cho Tinh Tinh.

Gần mười phút sau Tinh Tinh mới tụng hoàn tất câu văn, tiếp đó nàng lấy tay kết ấn, quát: "Bụi về với bụi, đất về với đất, vạn tượng đều diệt!" Nàng vừa dứt lời, Đường Hoa thấy trước mắt mình sáng sủa hơn. Hắn nhìn trái nhìn phải, thấy mình đang đứng ở trên không trung, quanh mình là từng luồng từng luồng gió âm thổi, phía trước mặt mình chừng mấy chục dặm có một tòa cung điện có lửa thiêu đốt hừng hực. Cung điện này chung quanh có bố trí mười tám loại trận, Phá Toái với Huy Hoàng đã bị thu nhỏ lại chừng chục lần, đang nhảy qua nhảy lại ở trong hai trận trong ấy.

"Quỷ từ tâm mà sinh..." Tinh Tinh điên cuồng uống nước khoáng, nói: "Chỉ cần không có tạp niệm, thì những địa ngục này sẽ không thể vây được ngươi."

"Nói nhảm, con người ai cũng có tạp niệm cả."

"Thì vậy đó, cho nên thế giới này rất cần những thiếu nữ xinh đẹp cực kỳ có triển vọng như ta đây." Tinh Tinh lấy lại hơi xong, bèn bay đến chỗ trận có Huy Hoàng, rồi lấy sách ra bắt đầu tụng: "..."

Mười phút sau, Huy Hoàng nhảy ra khỏi trận pháp, Đường Hoa bay qua hội hợp. Sau khi xuất trận, câu đầu tiên của Huy Hoàng là hỏi Tinh Tinh: "Lão bà nhà ta đâu rồi?"

"Cúp rồi!" Tinh Tinh than thở: "Thực ra vốn sẽ không bị cúp đâu, vì Gia Tử đã kéo quái đi hết rồi."

Huy Hoàng nghi hoặc hỏi: "Vậy thì..."

"Nói thật nhé, nàng có phần không yên lòng đấy. Ta phỏng chừng vì nàng quá lo lắng cho hai đứa nhỏ mà Ốc Vít đã gửi qua cho mình." Tinh Tinh vội nói tiếp: "Ta cũng không rõ cho lắm, dù sao thì... Chỉ gặp có mấy con quái lẻ, đến cả ta cũng không có việc gì, thế mà nàng lại chết rồi..."

"Ngươi đi cứu Phá Toái trước đi." Huy Hoàng than một hơi: "Coi bộ nhiệm vụ kỹ năng đồng tâm không làm được nữa rồi."

Đường Hoa nói: "Thực ra ngươi nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ, rất khó có nữ nhân như nàng đấy. Hiện giờ nữ nhân vì các nguyên nhân như dáng người hay vì gì gì đó mà không muốn sinh đẻ tự nhiên, không chịu cho con bú trực tiếp. Còn lão bà nhà ngươi thì ta lại thấy không cần phải lo chuyện này."

"Ai... Lúc đó ta trình đơn xin hai đứa nhỏ này là muốn để cho mình có kinh nghiệm sau này chăm sóc con cái, chứ không phải bởi vì vui thú nên mới xin."

"Ngươi rất hạnh phúc đó chứ. Ít nhất thì lão bà nhà ngươi thấy vui thú, thế là ngươi không cần phải lãng phí tinh lực cho chuyện mà ngươi không thấy vui thú rồi."

"Nghĩ lại thì như vậy cũng phải." Huy Hoàng cười nói: "Coi bộ ta thật sự lời lắm lắm đấy."

"Ừ ừ, về sau khi đứa nhỏ lên 5 rồi thì ngươi lại thân thiết với nó hơn chút, bảo đảm sẽ khiến cho năm năm tâm huyết của Quàng Khăn Đỏ uổng phí hết cho coi. Bọn nhỏ tuổi đó bao giờ cũng sẽ thân thiết với cha hơn, đặc biệt là con gái."

"Chí lý, chí lý!" Huy Hoàng cười ha ha.

* * * * * *

Tinh Tinh lại tụng mười phút để lôi Phá Toái ra khỏi địa ngục hắn đang mắc. Phá Toái có vẻ khó chịu: "Tinh Tinh, ngươi thân với họ hơn hay là thân với ta hơn, sao cứu ta cuối cùng vậy? Tốt xấu gì chúng ta cũng là cán bộ của Song Sư cả mà."

"Đồ nam nhân hẹp hòi." Tinh Tinh đi vào đề tài chính luôn, nàng chỉ về cung điện ở phía xa kia, nói: "Ta đã bói rồi, cung điện đó chính là mắt trận của đại trận sét - lửa này. Từ chỗ này nhìn tới cung điện thì thấy chỉ có một quãng đường ngắn thôi đấy, nhưng thực ra bên trong đó bẫy rập trùng trùng."

"Bẫy gì vậy?" Đường Hoa hỏi.

"Không biết." Tinh Tinh bổ sung: "Nhưng ta biết rằng Hỏa Quỷ vương đang ở trong cung điện ấy."

Đường Hoa xoay người hỏi: "Ai phụ trách đào mìn?"

"Bốc thăm!" Phá Toái thuần thục giật lấy ba sợi tóc của mình: "Mỗi người một cây, ngắn nhất thì đi đào mìn." Tinh Tinh phải được trừ ra, bởi vì nói một cách văn hoa thì bây giờ Tinh Tinh là một món bảo vật, phải được bảo vệ thật tốt, còn nói một cách thực tế thì Tinh Tinh là một cái bình gốm, đụng vào là vỡ tan tành ngay.

"Ta đi ta đi!" Đường Hoa gạt tay Phá Toái đi, sau đó cẩn thận chậm rãi bay về phía cung điện, còn ba người kia thì bay cách hắn năm trăm thước. Gió âm vi vút, ma trơi lập lờ, trên không trôi nổi không ít đầu lâu xương khô.

Phá Toái lên lớp Tinh Tinh: "Tinh Tinh, ngươi thế không tốt đâu, nữ sinh mà trông thấy mấy thứ này đáng lẽ ra phải hô lên một tiếng 'Sợ chết mất' rồi chui vào trong lòng nam sinh chứ."

Huy Hoàng cười nói: "Chui vào trong lòng ngươi hay là ta? Đều là cỏ dại có chủ hết rồi, còn dụ dỗ nữ sinh làm gì nữa?"

Không ngờ Tinh Tinh lại mê mang hỏi lại: "Mấy thứ này là mấy thứ gì?"

"Là thứ này chứ còn thứ gì nữa?" Phá Toái quơ lấy một cái đầu lâu xương khô bên cạnh, đang định nói gì đó nữa thì đột nhiên "vù" một tiếng, hắn đã biến đâu mất tiêu. Huy Hoàng và Tinh Tinh vội vàng tìm kiếm khắp nơi thì trông thấy một tên Phá Toái nhỏ xíu xiu đang nhảy nhót tán loạn ở trong một địa ngục phía bên phải họ.

"Choáng, xuống tầng chín địa ngục rồi."

"Vì sao gọi là chín tầng?"

"Tầng một địa ngục là lấy ba ngàn bảy trăm năm mươi năm trên trần gian làm một năm, chúng sinh trong tầng này nhất định phải ở lại một vạn năm, muốn chết sớm hơn một ngày cũng không được. Một vạn năm ở tầng chín tương đương với một trăm ba mươi lăm ức năm trên trần gian. Thời gian và tuổi thọ ở trong địa ngục đều tăng theo bội số khớp với thứ tự, cho nên khi tới tầng mười tám rồi thì đơn vị tính sẽ là ức ức ức năm."

Đường Hoa phát hiện được sự bất thường, bèn quay trở lại: "Bà đồng, đừng có tuyên truyền mấy cái thứ mê tín này nữa, nói vào điểm chính đi!"

"Điểm chính chính là từ tầng chín địa ngục trở xuống ta phá không nổi."

Thanh âm thật thà mộc mạc hồi nãy lại xuất hiện: "Trò chơi giải cứu đồng bạn, người thắng có thể cứu được đồng bạn, người thua phải lọt vào trong địa ngục."

"Ta tới!" Huy Hoàng với Đường Hoa cùng nói.

Hai người vừa dứt lời thì trước mặt họ xuất hiện năm chiếc đầu lâu xương khô, trên có viết: ăn, uống, gái, cược. Thanh âm nọ lại giới thiệu tiếp: "Ăn, khiêu chiến vua bụng lớn, trong mười phút ăn năm cân mì sợi. Uống: một phút uống sáu lon bia. Gái: không thể lựa chọn. Cược: ở trong sòng bạc hiện đại, dùng thẻ đánh bạc một ngàn trong một tiếng đồng hồ thắng được thẻ đánh bạc một vạn."

Huy Hoàng toát mồ hôi: "Đừng trông cậy vào ta, mấy thứ này đều không phải là sở trường của ta, nếu là thi đấu mổ xác thì ta còn có thể thử được."

"Cũng đừng có nhìn ta." Đường Hoa vội nói: "Ta không phải là máy móc, mà cho dù có là máy, cổ họng của ta cũng nhỏ lắm, nuốt không trôi được."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tinh Tinh hỏi: "Lẽ nào cứ mặc kệ cho Phá Toái bị nhốt vậy sao?"

"Thực ra thì trừ cách này thì ta còn có một cách khác có thể cứu Phá Toái được nữa." Đường Hoa nói trong kênh đội ngũ.

"Cách gì?"

"Giết Hỏa Quỷ vương. Chúng ta cần gì cứ phải dùng thủ đoạn mà mình không am hiểu đi khiêu chiến người am hiểu chứ. Chúng ta am hiểu cái gì? Đó là đánh nhau." Đường Hoa phất tay: "Không cần phải để ý tới nữa, ta đi trước dò mìn đây." Đây là một đạo lý rất ư là đơn giản, nhưng trong đời sống hiện thực của chúng ta, rất nhiều người lại bởi vì các loại ích lợi mà phạm phải những sai lầm như vậy. Giống như đi thi đại học đấy, có rất nhiều thí sinh và người lớn trong nhà đều nghiên cứu xem nghề nào sẽ có tương lai nhất, nghề nào sẽ có địa vị nhất, nghề nào sẽ dễ tìm được việc nhất, nhưng lại bỏ quên đi sở trường của mình, kết quả là khiến cho khởi điểm cạnh tranh trong tương lai của con mình thấp hơn người khác nhiều.

"Không ngờ các ngươi lại là loại người dám bỏ mặc bằng hữu đấy." Thanh âm thật thà mộc mạc đấy lại vang lên.

"Hắn nóng nảy rồi! Coi bộ vừa rồi có chín phần mười là cái bẫy do hắn đặt ra đấy." Đường Hoa cao giọng nói: "Lão quỷ, chúng ta đã từng gặp mặt nhau rồi, có gan thì đi ra một chọi một đi."

"Một mình ta chọi với một đám các ngươi phải không?"

"Ha ha, ngươi cũng không ngốc đâu, giao ra linh châu Hỏa, Lôi đi, ta tha ngươi khỏi chết."

"Ngươi thật biết lừa quỷ đó." Tinh Tinh đứng sau lưng hắn nói.

"Thực ra thực lực của tên Hỏa Quỷ vương này chúng ta đều đã biết cả rồi còn gì. Lúc còn cấp 30, trông hắn giống như thần thánh vậy đấy, nhưng hiện giờ chúng ta đã qua kiếp thứ hai rồi, ngay cả một chọi một chúng ta cũng chẳng sợ hắn nữa là. Cái duy nhất cần đề phòng là một bụng đầy ý xấu của hắn thôi." Đường Hoa bổ sung thêm: "Ta đang rất thắc mắc một chuyện, đó là thủ hạ của hắn đâu hết rồi? Trừ đám quỷ phân thây mà chúng ta trông thấy ở bìa ngoài trận sét - lửa kia ra, thì hình như chẳng còn được đám nào nữa cả... Không hay!"

Đường Hoa vừa hô lên một tiếng 'không hay' thì những đầu lâu xương khô và ma trơi đang trôi nổi trên bầu trời đều đột ngột biến thành tiểu quỷ hết. Số lượng của chúng tuy không nhiều, nhưng con nào cũng đều biết quần công cả, mỗi con tung ra một thứ gì đó tròn tròn lớn lớn về phía ba người bọn Đường Hoa.

"Né!" Ngay khi Đường Hoa vừa mới kêu 'không hay' xong được 0,01 giây, dây thần kinh của Tinh Tinh và Huy Hoàng đều trở nên căng thẳng hết. Khi địch nhân xuất hiện, hai người tức khắc bay tách ra ngay. Nhưng không ngờ rằng bầy tiểu quỷ này lại không đuổi theo mà chỉ đưa tay tung ra mấy chiếc vòng lớn. Mấy trăm chiếc vòng lớn cùng bay lượn trên không trung.

Tinh Tinh tung tiền đồng ra bói, rồi kinh hãi cực kỳ, nói: "Mấy thứ đó đều là địa ngục hết đấy. Gia Tử, trước mặt ngươi chính là địa ngục Dao Cưa, tất sát những người mua bán bất công."

"Huy Hoàng!" Đường Hoa kêu to.

"Đến rồi!" Huy Hoàng lắc mình lao thẳng vào trong địa ngục Dao Cưa, địa ngục Dao Cưa hóa thành ánh trắng.

"Huy Hoàng cẩn thận, địa ngục Cối Giã, lãng phí lương thực chắc chắn chết!"

Huy Hoàng ngạc nhiên hỏi: "Ta không có mà?"

"Ngươi vừa mới dùng tiệc xong, còn bảo không lãng phí à? Chạy mau!"

"Ta đến!" Đường Hoa dũng cảm lao vào trong địa ngục Cối Giã, địa ngục Cối Giã hóa thành ánh trắng. Đường Hoa cười hè hè đưa tay ra dấu chữ V, nói: "Ít mời khách, ít lãng phí. Không mời khách, khỏi lãng phí."

Huy Hoàng vội nói: "Gia Tử, giết tiểu quỷ mau, nếu không sẽ càng ngày càng nhiều đấy."

Có cỗ máy miễn dịch siêu cấp Huy Hoàng bên cạnh, Đường Hoa xuất chiêu lần nào là tất sát lần đó ngay. Không được bao lâu, trên không trung đã chẳng còn bóng con quỷ nào nữa, chỉ còn lưu lại một vài vòng địa ngục quay tròn không quy tắc ở đấy.

Lúc này, một tiếng gầm vang lên, Hỏa Quỷ vương cuối cùng cũng rực rỡ xuất hiện ở trước mặt ba người. Đường Hoa nhìn hắn rồi vui vẻ nói: "Hỏa Quỷ vương, ngươi hẳn nên đổi tên thành Lôi Hỏa Quỷ vương mới đúng đấy." Trên thân có tia chớp chạy chạy, lại có ánh lửa bắn ra tứ phía, cộng thêm bản thân thấp chủm béo ụ, trông cũng khá là dễ thương.

Nhưng thủ đoạn của Hỏa Quỷ vương lại không hề dễ thương một chút nào, tay hắn duỗi ra, một cây cờ phướn bằng xương màu trắng xuất hiện, trên lá cờ có gió âm thổi ù ù, tựa như một luồng xoáy nho nhỏ, có vô số những tiếng gào khóc của oan hồn lệ quỷ vang lên từ bên trong cờ.

"Động thủ!" Huy Hoàng thấy thế bèn lập tức đánh ngay, hắn xuất ra một chiêu kiếm nộ, ánh kiếp lóe lên là xuất hiện kỹ năng chữ màu kim liền, vô số những thanh kiếm với phong cách cổ xưa đột ngột xuất hiện bên người Huy Hoàng. Tiếng rít ra khỏi vỏ của chúng cùng vang lên, tựa như rồng ngâm, mà cũng như tiếng kiếm rít...

"Ha!" Hỏa Quỷ vương quát một tiếng, phất lá cờ xương trắng một nhát, có một luồng khí đen đồ sộ bắn vèo ra, không những cuốn bay đi chiêu kiếm nộ của Huy Hoàng, mà còn thổi bay cả ba người chơi nữa.

"Choáng!" Ba người chơi cùng định thần nhìn lại, thế mà mình đã bị thổi bay đi hơn chục cây số đấy! Số máu bị mất không đủ đế chết người, cho dù là Tinh Tinh cũng chỉ bị mất có bảy phần ống máu thôi, còn Huy Hoàng thì là ba phần.

"Lại tập hợp nào. Lên!" Đường Hoa làm đầu tàu gương mẫu, mặc dù không có kiếm, nhưng ma khí cũng có thể hóa thành một thanh mâu lớn, xông về phía Hỏa Quỷ vương.

"Ha!" Hỏa Quỷ vương lại phất cờ lên một lần nữa, Đường Hoa thấy mình đã trở lại bên cạnh Tinh Tinh.

Tinh Tinh che miệng cười: "Gia Tử, ngươi xung phong nhanh, mà lui lại còn nhanh hơn nữa."

"Bị thổi trở về chứ lui gì." Đường Hoa buồn bực vừa uống thuốc lại vừa rống lên với Hỏa Quỷ vương đang ở cách đó mười cây số: "Ngươi đó, ngươi tưởng mình đang cầm quạt Ba Tiêu đó à?"

"A!" Huy Hoàng cũng bị vừa thổi bay đến bên cạnh Đường Hoa và Tinh Tinh: "Sao bây giờ, hoàn toàn không tấn công được."

"Một trái một phải, trước sau giáp công." Luồng khí đen đó có tính liên tục, cho dù Đường Hoa có dùng Càn Khôn Nhất Độn thì cũng vẫn cứ bị thổi đi mất.

"Được!" Hai người giống như hai con đom đóm giữa trời đêm, cùng tách ra hai hướng, rồi chọn chiêu hung ác nhất mà lao về phía Hỏa Quỷ vương.

"Ha!" Lại một tiếng thét, Tinh Tinh đưa tay che mắt, hai tên xung phong lại bị thổi trở về, hơn nữa lần này Hỏa Quỷ vương lại còn kích phát được bạo kích, ống máu của Đường Hoa bị tụt xuống chỉ còn có hai phần mười thôi.

"Không được rồi!" Huy Hoàng toát mồ hôi hột: "Đòn tấn công phạm vi 360 độ, lại còn kèm theo khả năng đánh lui mạnh nữa."

"Không có khả năng không có cách nào nữa." Đường Hoa bắt đầu lục lọi túi Càn Khôn, mục tiêu chủ yếu là các góc của nó. Đột nhiên ánh mắt Đường Hoa sáng lên: "Oa ha ha ha ha! Huy Hoàng lên trước kích phát đợt tấn công tiếp theo, ta hồi máu cộng thoát ly trạng thái chiến đấu."

Huy Hoàng không hề trì hoãn được gì, vẫn cứ bị thổi đi, còn Đường Hoa thì khí thế đùng đùng xông lên phía trước...

Huy Hoàng: "Tinh Tinh, ngươi đoán xem hắn tìm được cái gì thế?"

Tinh Tinh: "Có lẽ là một thanh tiên kiếm bị bỏ quên."

Huy Hoàng vỗ đầu: "Đúng nhỉ, ta quên mất là hắn có Cửu Thiên Toán Xích và Hậu Nghệ Xạ Nhật cung."

Nhưng hai người lại không ngờ rằng chiêu Đường Hoa xuất ra vẫn là thanh mâu lớn như cũ, thanh mâu trôi nổi ở bên cạnh hắn, còn hắn thì từng bước từng bước tiến tới gần Hỏa Quỷ vương.

"Ha!" Hỏa Quỷ vương rất đáng chán phất lá cờ xương trắng lên tiếp, một luồng khí đen bắn về phía Đường Hoa. Nhưng không ngờ Đường Hoa trúng phải luồng khí đen này nhưng không lùi mà lại còn tiến tới nữa. Thanh mâu bằng lửa đen của Đường Hoa chỉ chờ cho đòn tấn công của Hỏa Quỷ vương suy kiệt rồi thì lao tới đâm thẳng vào người của Hỏa Quỷ vương.

Một chiêu thành công, tổ hợp chiêu của Đường Hoa xuất hiện liền, thân hình hắn nhanh chóng lướt qua bên cạnh của Hỏa Quỷ vương rồi oanh tạc. Hỏa Quỷ vương xoay người định đối phó thì Đường Hoa đã lẻn đến phía sau, khi Hỏa Quỷ vương ngẩng đầu thì Đường Hoa đã lướt xuống phía dưới chân hắn. Cho dù phải vận động liên tục, nhưng lực tấn công của Đường Hoa vẫn chẳng hề mảy may suy giảm. Hỏa Quỷ vương vội vàng dùng số máu cuối cùng của mình tích súc lên lá cờ xương trắng, khua một cái đánh cược với Đường Hoa. Nhưng không ngờ Đường Hoa lại không phải là một con thuyền giữa cơn sóng lớn, mà là một tảng đá ngầm giữa cơn sóng dữ, không chút suy suyển nào.

Hỏa Quỷ vương bị hóa thành ánh trắng một cách rất bất cam. Đường Hoa thu chiêu lại, hất mái tóc phiền muộn mà nói: "Âm dương hai cực, có sinh có khắc. Thiên hạ vô địch, ai cùng tranh phong. Cao thủ cô quạnh, không khỏi than oán. Mấy người phong lưu, còn phải xem phong thái của Gia Tử."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương