“Cái gì?” Hàn Bách chấn động.

Yam còn có chút bình tĩnh, nói: “Bùi Viêm, đây là có chuyện gì? Lập tức nói rõ ràng!”

Nguyên lai tháng trước Bùi Viêm mang theo chứng cứ Yam thu thập được trở lại kinh thành, thật cẩn thận tránh đi Phác Thắng Cơ tự mình đi giao cho Vương.

Vương sau khi nhìn thấy giận tím mặt. Nộ hỏa bị thuộc hạ tối tín nhiệm phản bội, làm cho y suýt nữa thất thố.

Cũng may còn có phong tín kèm theo của Yam. Vương nhìn phân tích cùng đề nghị tinh tế của Yam, tâm tình dần dần bình tĩnh lại.

Phác Thắng Cơ là Phó tổng quản Kiện Long Vệ, phụ trách thủ vệ hoàng cung cùng an toàn của Vương, có thể nói là tâm phúc trong tâm phúc của Vương. Nếu hắn thật sự làm phản, cho dù là cường đại cơ trí như Vương Kì, cũng sẽ trở tay không kịp. May mắn hiện tại biết được âm mưu của hắn trước một bước, có chuẩn bị, thắng bại chi phân sẽ đảo lại.

Vị Lí tướng quân kia cùng đại thần trong triều tuy rằng vấn đề càng nghiêm trọng, nhưng bởi vì vẫn là ở ngoài, ngược lại sự uy hiếp đối với Vương nhỏ hơn một chút. “Nhương ngoại tất tiên an nội” (đại loại là muốn chống ngoại trước tiên phải dẹp yên nội), Vương tất nhiên phải xử lý Phác Thắng Cơ trước, đem tai họa ngầm bên người nhổ bỏ, rồi mới đối các đại thần bên ngoài xuống tay.

Ở phương diện này, quan điểm của Yam cùng y xuất kì (đặc biệt) nhất trí, trong tín cũng viết rất rõ ràng.

Vương diện (mặt) trầm như thủy (nước), lại tinh tế hỏi Bùi Viêm một chút, mới nhượng hắn lui ra, cũng dặn dò hắn không cần đả thảo kinh xà.

Đợi sau khi Bùi Viêm cáo lui, Vương cùi đầu nhìn bụng chính mình, ánh mắt không khỏi nhíu chặt.

Nếu không phải gần đây y phát hiện thân thể không thích hợp, chỉ sợ nhất thời xúc động liền sai người trực tiếp bắt giữ Phác Thắng Cơ. Nhưng là bởi vì trong bụng cố kỵ, ngược lại làm cho y hơn vài phần bình tĩnh.

Phác Thắng Cơ ở trong Kiện Long Vệ cùng hoàng cung nhiều năm, bên người chắc chắn không ít người ủng hộ cùng tâm phúc.

Nguyên bản Vương đối lòng trung thành của Kiện Long Vệ thâm tín bất nghi (rất tin tưởng không hề nghi ngờ), nhưng chuyện lần này lại cho y đả kích không nhỏ, lại không thể dễ dàng tin tưởng những người bên cạnh. Kiện Long Vệ nhất định phải tẩy trừ tử tế một lần.

Vương trầm tư thật lâu sau, cảm thấy dần dần nghĩ ra biện pháp.

Y mượn cớ, để Phác Thắng Cơ ra cung làm việc, tính toán trong khoảng thời gian hắn rời đi này, đem tất cả mọi người Kiện Long Vệ cùng nội cung thân cận với hắn tẩy trừ một lần. Chờ sau khi Phác Thắng Cơ trở về, đại cục đã định, chỉ có thể thúc phủ (buông tay) chịu trói.

Vốn phương pháp này là ổn thỏa nhất, vạn vô nhất thất (tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn), nhưng là ngày ấy chuyện Bùi Viêm bí mật đi gặp Vương lại để cho Phác Thắng Cơ biết được.

Phác Thắng Cơ là Phó tổng quản Kiện Long Vệ, ở trong cung sinh hoạt nhiều năm cũng có rất nhiều tai mắt. Bùi Viêm là hạ cấp (cấp dưới) của hắn, ấn (theo) quy định là không thể lướt qua hắn mà trực tiếp báo cáo với Vương. Bùi Viêm lúc ấy hành động rất cẩn thận, nhưng vẫn là để cho một Kiện Long Vệ thân cận với Phác Thắng Cơ vô ý nhìn thấy, sau đó nói cho hắn.

Phác Thắng Cơ tính tình thập phần cảnh giác, hơn nữa tại loại thời điểm này, hơi có chút cảm giác tố tặc tâm hư (có tật giật mình) cùng khẩn trương.

Hắn đem Bùi Viêm gọi tới, chất vấn vì sao hồi cung không báo cáo với hắn, lại lén đi tìm Vương. Còn hỏi Bùi Viêm cùng Vương nói cái gì.

Bùi Viêm trả lời hắn là phụng mệnh lệnh của Vương ra cung làm việc, hiện tại trở về phải trực tiếp hướng Vương hồi báo, đều đã được cho phép.

Phác Thắng Cơ lại hỏi hắn ra cung làm cái gì, như thế nào lại đi lâu như vậy?

Bùi Viêm liền nói đi Đông Doanh tìm Hồng Tổng quản.

Bởi vì chuyện Hồng Lân rời cung đi ám sát Kinh Nguyên Quân, Vương không nghĩ để cho bất luận kẻ nào biết, cho nên đối bên ngoài nói Hồng Lân là phụng mệnh lệnh của y đi Đông Doanh.

Phác Thắng Cơ lại truy vấn Bùi Viêm ở Đông Doanh hạ thuyền làm sao, phong cảnh ở đó như thế nào, thời tiết ra sao, người dân như thế nào linh tinh.

Cũng may Bùi Viêm hai năm trước theo thuyền đi qua nơi đó, vẫn trả lời được. Hắn cảm giác được Phác Thắng Cơ trong lòng nghi ngờ, càng cẩn thận chú ý.

Phác Thắng Cơ truy vấn không có kết quả, đành phải để hắn đi, lúc ấy mới phóng hạ tâm (yên lòng).

Không quá mấy ngày, Vương liền ra lệnh cho hắn, điều hắn đi ra ngoài làm việc.

Phác Thắng Cơ phụng mệnh ra kinh thành. Vương liền bắt đầu tẩy trừ nội cung cùng Kiện Long Vệ.

Chỉnh lý nội vụ đối Vương mà nói chỉ như cưỡi ngựa xem hoa. Phải biết rằng y đăng cơ khi còn nhỏ, sinh hoạt tại thâm cung cật thân bất thổ cốt đầu (ăn tươi nuốt sống) tới tận bây giờ, nếu không có bản lĩnh bảo mệnh, sớm không biết bị người ám sát bao nhiêu lần.

Ngắn ngủi nửa tháng, trong hoàng cung tựu bất động thanh sắc (không tiếng động) tiến hành một hồi tẩy trừ. Tất cả những nội cung, thị vệ cùng Phác Thắng Cơ quan hệ chặt chẽ đều bị lấy đủ loại cớ giết chết hoặc đuổi ra ngoài. Chỉ có người trong Kiện Long Vệ bất hảo động đến, dù sao cũng là căn cơ của Vương.

Cũng may nhân duyên cùng uy tín của Hồng Lân ở Kiện Long Vệ mới là đệ nhất đẳng (hạng nhất), cùng Phác Thắng Cơ thân cận nhân số không nhiều lắm, Vương cảm thấy hơi an ủi, lấy các loại danh nghĩa đưa bọn họ tạm thời điều ra kinh thành, cũng là vì tương lai cho bọn họ một cơ hội quay đầu lại.

Mà lúc này Phác Thắng Cơ ở xa bên ngoài thực hiện nhiệm vụ Vương giao cho hắn. Nói đến cũng khéo, lúc ấy hắn trong lúc vô ý gặp được một tiểu thương vừa mới từ Nhật Bản trở về, nói bên kia các quốc phân chiến, nước này đánh nước kia chiến tranh liên tục.

Phác Thắng Cơ lúc ấy đang ở trong tửu quán uống rượu, thuận tai nghe đến, lúc đầu cũng không để ở trong lòng. Chính là sau một lúc lâu, hắn đột nhiên phản ứng lại.

“Ngươi nói nơi nào lại bắt đầu chiến tranh nữa?” Phác Thắng Cơ nắm chặt vạt áo của tiểu thương kia, lôi hắn đứng dậy nói.

Tiểu thương kia hoảng sợ, nhìn hắn mang đao kiếm, y phục bất phàm, không dám đắc tội, vội vàng thật cẩn thận đem mọi chuyện mình biết nói một lần nữa.

Đông Doanh lúc này đã bước vào thời kỳ Chiến Quốc (*), các quốc phân tranh, Triều Tiên cùng Đông Doanh khoảng cách không xa, thường xuyên có thể nghe được đủ các loại tin tức. Hơn nữa khi Nguyên triều vừa mới thành lập, Hốt Tất Liệt hai lần đông chinh Đông Doanh, đều yêu cầu Triều Tiên tham chiến. Triều Tiên không chỉ bị bắt cung cấp cho Nguyên triều mấy vạn quân lính, còn gách vác nhiệm vụ cung ứng quân lương (lương thực quân đội), vận chuyển linh tinh, cho nên đối với tình hình Đông Doanh tương đối hiểu rõ.

Phác Thắng Cơ vừa nghe lời của tiểu thương kia, cùng lời nói ngày ấy của Bùi Viêm đối lập nhau, lập tức trong lòng sinh nghi.

Hắn đã có thể xác định Bùi Viêm không có đi Đông Doanh, vậy vì cái gì lại nói dối hắn? Hay là…là ý của điện hạ?

Hắn trong lòng lạc đăng (hồi hộp) một chút.

Chẳng lẽ điện hạ không tin tưởng ta? Vẫn là đã biết ta cùng Kinh Nguyên Quân…

Xuất phát từ tâm lý tố tặc tâm hư, Phác Thắng Cô càng cảm thấy thấp thỏm bất an.

Mà lúc này mệnh lệnh Vương triệu hắn hồi cung đã truyền đến. Phác Thắng Cơ do dự thật lâu, vẫn là quyết định trở về. Dù sao hắn ở Kiện Long Vệ đã nhiều năm, đối với mệnh lệnh của Vương đã dưỡng thành thói quen thính nhi tòng chi (nghe và làm theo). Hơn nữa nơi đó tồn tại giống như là nhà, không đến vạn bất đắc dĩ (không thể khác được), cũng không nghĩ dễ dàng buông tha. Còn nữa, đối với loại người dã tâm bừng bừng như Phác Thắng Cơ, chẳng sợ chỉ có một phần vạn cơ hội, hắn cũng muốn không từ bỏ.

Lúc này Vương ở thâm cung, cũng là lo lắng không yên.

“Hoàng nội cung, ngươi nói Hồng Tổng quản khi nào thì trở về a”

“Điện hạ, mấy ngày trước Hàn Bách không phải truyền đến tin tức, nói bọn họ đã muốn đăng (lên) thuyền sao? Tính tính ngày, mấy ngày nay có lẽ đã đến đảo Tể Châu”

“Ân” Vương đứng tại đài cao trong lương đình cung điện, chắp tay sau lưng nhìn cảnh sắc trong kinh thành phía xa xa, sau một lúc lâu, lại nói: “Nghe nói trên biển thường có gió lốc. Không biết thuyền của Hồng Tổng quản bọn họ có thể tới đúng hạn không a”

Hoàng nội cung an ủi nói: “Theo Đại Đô tọa thuyền trở về, cũng không tính xa. Điện hạ xin yên tâm, Hồng Tổng quản cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định không có việc gì đâu a”

Vương cúi đầu nhìn bụng hơi gồ lên của chính mình che giấu bên dưới y vật (quần áo) bồng tùng (xõa tung), khẽ thở dài: “Chỉ hi vọng như thế”

Hồng Lân a, ngươi sớm một chút trở về đi.

Nỗi khổ tương tư mấy tháng này làm cho Vương tương đối giày vò. Y chưa từng cùng Hồng Lân tách ra lâu như vậy, huống chi y lại phát hiện chính mình…

Vương trước đó vẫn không chú ý đến, mãi đến hai tháng này bụng dần dần lớn lên, y mới giật mình phát giác.

Bơi vì lần này phản ứng khi có thai của y không lớn, trừ bỏ thị toan thị ngủ, cũng không có giống lúc trước khi hoài (mang thai) Vương Duyên nôn mửa không ngừng, mệt mỏi vô lực. Hơn nữa y dù sao không phải nữ nhân, không có tâm tư mẫn cảm như vậy, căn bản không nghĩ tới chính mình còn có thể hoài dựng, cho nên lúc đầu cũng không có phát hiện.

Mãi cho đến ba tháng sau khi Hồng Lân rời đi, y mới chậm rãi cảm giác được một chút không đúng.

Đây vẫn là bởi vì có một lần y ôm nhi tử cùng mộc dục (tắm rửa), tiểu tử kia ở trong nước hưng phấn hựu khiếu hựu nháo (vừa kêu vừa quậy), tiểu thủ loạn trảo loạn bát (hắt nước), tiểu cước loạn đá loạn đạp. Kết quả một cước đá vào trên bụng y, khí lực chi đại (rất lớn), khiến cho y kêu rên một tiếng.

Vương lúc ấy cảm thấy bụng ẩn ẩn có chút đau đớn, nhưng cũng không để ở trong lòng. Chờ sau khi nhi tử tẩy hảo, để cho Hoàng nội cung ôm bé ra ngoài, chính mình thì ngâm mình trong nước nghỉ ngơi một chút.

Y từ từ nhắm hai mắt ở trong dục trì (bể tắm) ôn hòa thanh lương hưởng thụ, cảm giác bụng vẫn còn đau, liền cúi đầu thân thủ xoa xoa vài cái.

Đột nhiên y trong lòng hơi hơi động một cái, nhìn chăm chú thân thể của chính mình ngẩn người.

Thân thể sau khi hoài dựng dù sao cũng không giống bình thường. Bụng của y đã hơi hơi gồ lên, hơn nữa cũng không giống ngày trước nhu nhuyễn, ngược lại có chút ngạnh ngạnh (cứng rắn) phát trướng, giống như dưới da mai (chôn) vật gì vậy. Hơn nữa yêu chi (vòng eo) của y cũng mạc danh (không hiểu) thô viên (to tròn) một vòng.

Nghĩ đến chính mình trước đó thị toan thị ngủ, còn có gần đây khẩu vị tốt, lượng cơm ăn so với ngày thường gia tăng. Hơn nữa những biến hóa của thân thể này…

Vương khuôn mặt nguyên bản ngốc trệ (dại ra) dần dần thay đổi.

Chẳng lẽ…

Không thể nào?

Y không dám tin. Chính là bên cạnh ngay cả một người để thương lượng cũng không có.

Lần trước sau khi y sinh sản, vốn tính toán đem Vương thái y cùng Kim đại phu bí mật xử tử. Nhưng Hồng Lân cảm thấy y thuật bọn họ không tồi, lại là tâm phúc của Vương, vì y bình an sinh sản lập được đại công, cho nên liền hướng y cầu tình, buông tha tính mạng của hai người họ.

Vương cũng không phải người tàn nhẫn đến như vậy, hơn nữa lúc ấy Vương Duyên vừa mới sinh ra, y cũng muốn tích đức cho hài tử, liền ưng thuận để Hồng Lân đối hai người thay đổi trí nhớ. Thậm chí ngay cả Hoàng nội cung bên người, tuy rằng là đệ nhất đẳng tín nhiệm nhân (người tin tưởng nhất) của chính mình, nhưng sau đó ngẫm lại, Vương cũng để cho Hồng Lân thay đổi trí nhớ của hắn.

Nếu nói cung điện của Vương hậu cùng đám người Vương thái y là Vương không nghĩ đa thương nhân mệnh (lấy mạng nhiều người), kia Hoàng nội cung nguyên nhân là xuất phát từ cảm tình của Vương đối với hắn.

Hoàng nội cung chăm sóc cho Vương từ nhỏ đến lớn, tuy là một nô tài, nhưng ở trong lòng Vương ít nhiều cũng có chút cảm tình. Chính là Vương tự biết chính mình là người lãnh khốc, nếu có một ngày vì bảo toàn bí mật thân thế của Vương Duyên mà muốn trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ tận gốc), y nhất định sẽ không chút do dự hy sinh Hoàng nội cung. Cho nên vì tránh cho tương lai có một ngày phát sinh loại sự tình này, Vương nhượng Hồng Lân cũng đem trí nhớ của Hoàng nội cung thay đổi.

Làm như vậy tuy rằng vạn vô nhất thất (chắc chắn), nhưng mang đến một tác dụng phụ đó là tình huống hiện giờ của Vương, bên cạnh không có một người có thể thương lượng.

Tính tính ngày, nếu hài tử này là có trước khi Hồng Lân rời đi, vậy hiện tại ít nhất ngũ nguyệt a.

Vương âm thầm vuốt ve bụng chính mình, đã có thể cảm nhận được thai nhi thỉnh thoảng máy thai. Tâm tình y đương nhiên là vui sướng, tuy rằng không biết chính mình vì sao hội hoài dựng, nhưng dù sao đã có một Duyên nhi, cho nên y tin tưởng nguyên nhân có thể là thể chất của chính mình cùng thường nhân bất đồng. Mặc kệ nói như thế nào, này thật sự là một chuyện tốt.

Chính là lần trước sinh sản tra tấn quá mức gian khổ, Vương trong lòng khó tránh khỏi có chút phát run, càng ngóng trông Hồng Lân sớm ngày trở về, cho nên vấn đề này một ngày hận không thể hỏi Hoàng nội cung ba bốn lần.

Ngày đó sau giờ ngọ, Bùi Viêm báo lại: “Hồi bẩm điện hạ, Phác Phó tổng quản đã trở lại”

Vương đang phê duyệt tấu chương, nghe vậy đầu cũng không nâng: “Đều chuẩn bị tốt chưa?”

Bùi Viêm cung kinh nói: “Đều chuẩn bị tốt. Kiện Long Vệ nghe theo mệnh lệnh của điện hạ”

“Vậy động thủ đi” Vương thần sắc thản nhiên, bộ dáng khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ) giống như đang nói một chuyện rất bình thường.

Đúng vậy, ở trong lòng y, xử lý Phác Thắng Cơ quả nhiên chỉ là một chuyện nhỏ. Ngay cả đại quan triều đình y đều có thể không chớp mắt nói sát liền sát, một cái nho nhỏ Phác Thắng Cơ thì tính cái gì?

Chẳng qua lần này y nhưng là xem nhẹ Phác Thắng Cơ.

—————————————————-

(*)Thời kỳ Chiến quốc (Chiến quốc thời đại), là thời kỳ của các chuyển biến xã hội, mưu mô chính trị, và gần như những cuộc xung đột quân sự liên tục ở Nhật Bản, bắt đầu từ giữa thế kỷ 15 đến giữa thế kỷ 16.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương