[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm
-
Chương 30
Yam thấy Vương thật sự là phiền muộn, trong lòng cũng biết tuy rằng ngày đó Vương nói rất thoải mái, nhưng tại đây thời đại phong kiến cổ đại khoa học kỹ thuật lạc hậu, nam nhân hoài dựng vẫn là một chuyện quá mức không thể tưởng tượng được, làm sao có thể dễ dàng tin tưởng như vậy?
Yam kỳ thật vẫn thực khó xử, không biết nên như thế nào giải thích với Vương mới hảo. Nếu nói chính mình là người đến từ tương lai, lấy quan hệ trước mắt của hắn cùng Vương, vẫn chưa đến mức có thể thẳng thắng thành khẩn với nhau được. Vương thật có thể nghĩ ái nhân từ nhỏ đến lớn bên cạnh mình là đầu óc hồ đồ, tâm trí mơ hồ. Bằng không cũng sẽ hoài nghi hắn là giả mạo linh tinh.
Yam tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng không phải không thông thế sự. Hơn nữa đi vào xã hội phong kiến phức tạp lâu như vậy, đối tình hình nội quốc của Triều Tiên cùng tính tình của Vương đều hiểu rất rõ, đương nhiên sẽ không ngốc hề hề vô duyên vô cớ mạo hiểm.
Chính là không thể nói thật, lại như thế nào làm cho Vương tin tưởng chuyện này đây?
Kỳ thật hắn trong lòng có chút oán giận Vương thái y quá mức cẩn trọng. Mấy ngày nay căn cứ những điều hắn tìm hiểu được trong y thư, hoài dựng chi tượng (dấu hiệu mang thai) của Vương đã muốn phi thường rõ ràng, đó là hắn chỉ là một người bình thường với chút y thuật thô thiển cũng có thể phán đoán được, huống chi Vương thái y là lão thái y.
Nhưng Yam không nghĩ tới Vương thái y nhưng lại nhát gan cẩn trọng như vậy, chậm chạp không dám đối Vương nói rõ, tự mình một mình vùi đầu nghiên cứu, sầu đến nguyên bản một đầu hoa râm càng thêm không có nhan sắc.
Yam biết như vậy không được, chính mình vô luận nói như thế nào, nếu không có “chuyên gia” chuẩn đoán bệnh, Vương là sẽ không dễ dàng tin tưởng. Bất quá trước đó nên chuẩn bị chút tâm lý cho Vương.
Hắn nói: “Điện hạ, mấy ngày gần đây ta đọc《 Đường sử 》cùng Trung Nguyên thần thoại, phát hiện một việc rất thú vị. Kể rằng ở triều đại nhà Tần của Trung Quốc, từng xuất hiện việc nam tử hoài dựng. Nam tử kia nguyên bản trụ tại hải biên (bờ biển), được Long Vương sủng hạnh, mây mưa lúc sau…”
Mấy ngày nay Yam lật xem không ít thần thoại cổ đại của Trung Quốc cùng Triều Tiên, rốt cuộc nghĩ đến một cái cớ. Tại đây thời đại thờ phụng thần linh, mê tín có đôi khi là chuyện tốt.
Triều Tiên là lâm hải (rừng biển) bán đảo, chịu ảnh hưởng của Trung Quốc, trong nước cũng có thờ phụng Long Vương. Hắn mượn này nửa thật nửa giả truyền thuyết, trước cấp Vương đánh nhất châm cường tâm châm (*).
Vương nghe có chút thú vị, bất quá thần thoại truyền thuyết cuối cùng đều là hư ảo, vẫn chưa xuất hiện trên người chính mình. Chính là Triều Tiên vương triều tuy rằng thờ phụng Phật giáo, nhưng là có vu thuật (phép phù thủy) lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, cho nên đối với những điều này đều không phải là vô động vu trung (thờ ơ).
“Hồng Lân, ngươi nói nhiều như vậy, bất quá cũng là một sương chuyện tình mà thôi” Vương thở dài một tiếng, nói: “Ta thật là thà rằng hoài dựng giống như nam tử kia, nhưng Vương thái y thủy chung không chuẩn đoán ra được bệnh gì, trong lòng ta thật là bất an”
Yam dừng một chút, nói: “Điện hạ, Vương thái y niên lão (tuổi già) cẩn trọng, chỉ sợ không phải không có chuẩn đoán được bệnh, mà là không thể tin được thôi. Ta sở dĩ hoài nghi điện hạ hoài dựng trong người, kỳ thật cũng là mấy ngày nay phát hiện Vương thái y có chút khác thường, âm thầm quan sát mới có phỏng đoán này. Ngày mai ngài lại truyền Vương thái y đến, đối lão nghiêm khắc chất vấn, ta tin tưởng lão hội đối điện hạ nói thật”
“Nga?” Vương rốt cuộc động dung, thầm nghĩ: “Chẳng là đúng là thật? Ân…lấy thái độ làm người của Vương thái y, như thế không thể tưởng tượng được việc, quả thật có thể giấu diếm trẫm”
Vương đối cung đình này đó loan loan nhiễu nhiễu (rắc rối) thập phần hiểu rõ. Tất cả mọi người trong thái y viện đều lấy minh triết bảo thân (người khôn giữ mình) làm việc chính, rất nhiều thời điểm thà rằng xem nhẹ tình huống thân thể thật sự của những thượng vị giả (người bề trên), mà đem an nguy bản thân bảo toàn. Triều Tiên vương triều mấy trăm năm qua, tần phi hoàng tử vì thế lầm y mà chết dưới tay thái y viện đa bất thắng sổ (nhiều không kể xiết), cũng có vài vị Tiên hoàng cũng bởi vì vậy mà tử vu phi mệnh (chết oan uổng). Không nói Triều Tiên vương triều, Trung Quốc là một đại quốc, làm sao lại không có lệ tử (ví dụ) giống vậy.
Vương càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, không khỏi sờ sờ bụng chính mình, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự là có dựng? Chính là chính mình đều không phải nữ tử, như thế nào lại có thể? Nam nhân sản tử (sinh con) trong Trung Nguyên thần thoại kia là cùng với Long Vương hoan hảo mới có tử tự, hay là Hồng Lân cũng là Long thần chi tử sao? (cười chết ta =)))
Nghĩ nghĩ nhịn không được nghiêng đầu nhìn Hồng Lân liếc mắt một cái, đã thấy hắn hai mắt khẽ nhắm, hiển nhiên có chút buồn ngủ, không khỏi khe khẽ cười, quyết định ngày mai đem Vương thái y triệu đến xác nhận.
Ngày hôm sau, Vương thái y dưới uy áp của Vương, nơm nớp lo sợ phủ phục dưới đất.
Thanh âm của Vương lãnh liệt, hai mắt hàm uy, khí thế làm cho người ta sợ hãi, không ngừng ép hỏi Vương thái y.
Vương thái y rốt cuộc chống đỡ không được, run rẩy nói: “Điện hạ, cựu thần vô năng. Điện hạ mạch tượng khác thường, lão phu thật sự không biết do duyên cớ nào”
Vương giận dữ: “Ngươi nếu không biết, chức chủ trị thái y viên của ngươi còn dùng làm gì? Rốt cuộc mạch tượng của trẫm có gì dị thường, ngươi đến tột cùng có nói hay không!”
Yam vẫn bồi tại bên người Vương, nghe vậy nói: “Vương thái y, không cần đối điện hạ giấu diếm điều gì. Ngươi có nghi ngờ gi cứ việc nói ra, điện hạ trong lòng đều có nhận định”
Vương thái y ngay cả mồ hôi trên trán cũng không dám sát (lau), cắn chặt răng, rốt cuộc nói: “Mạch tượng của điện hạ…cùng với Vương hậu nương nương đồng dạng”
Vương tâm đầu nhất khiêu, nhịn không được cùng Hồng Lân hai mắt nhìn nhau, nói: “Có ý tứ gì?”
Vương thái y nói: “Điện hạ, điện hạ…tựa hồ là, tựa hồ là…”
Vương thật sự chịu không nổi bộ dáng ấp a ấp úng này của lão, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Nói mau!”
Vương thái y bị Vương hách (dọa) sợ tới mức run run, bật thốt lên nói: “Điện hạ tựa hồ là có dựng”
Vương vọt đứng lên: “Ngươi nói cái gì?”
Vương thái y sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất.
Yam xông lên phía trước từng bước, nói: “Ngươi có thể xác định? Mấy tháng?”
Vương thái y nói: “Đại khái, đại khái đã hơn bốn tháng”
Vương buồn bực nói: “Ngươi như thế nào không nói sớm!”
Vương thái y cẩn thận quan sát một chút, thấy Vương tựa hồ cũng không có giận tím mặt cùng khiếp sợ không tin như trong tưởng tượng của mình, ngược lại có chút vừa mừng vừa sợ, không khỏi lá gan cũng lớn một chút, nói chuyện trôi chảy hơn nhiều: “Cựu thần vẫn là không dám xác định, dù sao, dù sao điện hạ cùng Vương hậu nương nương bất đồng. Bất quá mấy ngày gần đây bệnh trạng của điện hạ ngày càng rõ ràng, thậm chí…thậm chí ngay cả máy thai cũng đều bắt mạch thấy được, thần vẫn do dự, không biết nên…nên như thế nào đối điện hạ giải thích”
Vương không kiên nhẫn khoát tay, ức chế hoan hỉ trong lòng, nói: “Ngươi không cần giải thích. Chỉ cần nói cho trẫm, trẫm thật là có dựng tử tự?”
“Phải”
Vương mừng rỡ, ở trong phòng đi qua đi lại, lại nhịn không được để tay lên bụng, nhìn Hồng Lân mỉm cười.
Bỗng nhiên y nhớ tới cái gì, nói: “Ngươi trước đó vài ngày cho trẫm khai dược, có thể ảnh hưởng đến hài tử không?”
Vương thái y sửng sốt một chút, vội nói: “Điện hạ yên tâm, phương thuốc thần khai đều là ôn bổ tư nhuận, vạn không dám thương tổn hoàng tự” Lão cũng là một lão nhân tinh trong cung, nhìn ra Vương đối việc chính mình hoài dựng tựa hồ cũng không nghi ngờ cùng bất mãn, ngược lại thập phần vui sướng, liền thuận theo.
Yam nói: “Điện hạ, hiện tại thân mình ngài trọng yếu, vẫn là nhượng Vương thái y cho ngài xem kỹ lại lần nữa. Mặc khác chuyện này…trước tiên hẳn là phải giữ bí mật?”
Vương dừng một chút, nói: “Không tồi. Trước mắt nhất định phải giữ bí mật. Vương thái y…”
Vương thái y vội nói: “Điện hạ yên tâm, cựu thần tất không dám lắm miệng”
Vương gật gật đầu, an tâm khoanh chân ngồi xuống, vươn cánh tay, thư nhiên nói: “Vậy ngươi hiện tại cẩn thận bắt mạch cho trẫm, nhìn xem tình trạng của hoàng tự như thế nào”
—————————————————–
(*) châm = cây kim, ở đây ý là giúp Vương chuẩn bị tâm lý, cường = mạnh mẽ, tâm = tâm lí.
Yam kỳ thật vẫn thực khó xử, không biết nên như thế nào giải thích với Vương mới hảo. Nếu nói chính mình là người đến từ tương lai, lấy quan hệ trước mắt của hắn cùng Vương, vẫn chưa đến mức có thể thẳng thắng thành khẩn với nhau được. Vương thật có thể nghĩ ái nhân từ nhỏ đến lớn bên cạnh mình là đầu óc hồ đồ, tâm trí mơ hồ. Bằng không cũng sẽ hoài nghi hắn là giả mạo linh tinh.
Yam tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng không phải không thông thế sự. Hơn nữa đi vào xã hội phong kiến phức tạp lâu như vậy, đối tình hình nội quốc của Triều Tiên cùng tính tình của Vương đều hiểu rất rõ, đương nhiên sẽ không ngốc hề hề vô duyên vô cớ mạo hiểm.
Chính là không thể nói thật, lại như thế nào làm cho Vương tin tưởng chuyện này đây?
Kỳ thật hắn trong lòng có chút oán giận Vương thái y quá mức cẩn trọng. Mấy ngày nay căn cứ những điều hắn tìm hiểu được trong y thư, hoài dựng chi tượng (dấu hiệu mang thai) của Vương đã muốn phi thường rõ ràng, đó là hắn chỉ là một người bình thường với chút y thuật thô thiển cũng có thể phán đoán được, huống chi Vương thái y là lão thái y.
Nhưng Yam không nghĩ tới Vương thái y nhưng lại nhát gan cẩn trọng như vậy, chậm chạp không dám đối Vương nói rõ, tự mình một mình vùi đầu nghiên cứu, sầu đến nguyên bản một đầu hoa râm càng thêm không có nhan sắc.
Yam biết như vậy không được, chính mình vô luận nói như thế nào, nếu không có “chuyên gia” chuẩn đoán bệnh, Vương là sẽ không dễ dàng tin tưởng. Bất quá trước đó nên chuẩn bị chút tâm lý cho Vương.
Hắn nói: “Điện hạ, mấy ngày gần đây ta đọc《 Đường sử 》cùng Trung Nguyên thần thoại, phát hiện một việc rất thú vị. Kể rằng ở triều đại nhà Tần của Trung Quốc, từng xuất hiện việc nam tử hoài dựng. Nam tử kia nguyên bản trụ tại hải biên (bờ biển), được Long Vương sủng hạnh, mây mưa lúc sau…”
Mấy ngày nay Yam lật xem không ít thần thoại cổ đại của Trung Quốc cùng Triều Tiên, rốt cuộc nghĩ đến một cái cớ. Tại đây thời đại thờ phụng thần linh, mê tín có đôi khi là chuyện tốt.
Triều Tiên là lâm hải (rừng biển) bán đảo, chịu ảnh hưởng của Trung Quốc, trong nước cũng có thờ phụng Long Vương. Hắn mượn này nửa thật nửa giả truyền thuyết, trước cấp Vương đánh nhất châm cường tâm châm (*).
Vương nghe có chút thú vị, bất quá thần thoại truyền thuyết cuối cùng đều là hư ảo, vẫn chưa xuất hiện trên người chính mình. Chính là Triều Tiên vương triều tuy rằng thờ phụng Phật giáo, nhưng là có vu thuật (phép phù thủy) lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, cho nên đối với những điều này đều không phải là vô động vu trung (thờ ơ).
“Hồng Lân, ngươi nói nhiều như vậy, bất quá cũng là một sương chuyện tình mà thôi” Vương thở dài một tiếng, nói: “Ta thật là thà rằng hoài dựng giống như nam tử kia, nhưng Vương thái y thủy chung không chuẩn đoán ra được bệnh gì, trong lòng ta thật là bất an”
Yam dừng một chút, nói: “Điện hạ, Vương thái y niên lão (tuổi già) cẩn trọng, chỉ sợ không phải không có chuẩn đoán được bệnh, mà là không thể tin được thôi. Ta sở dĩ hoài nghi điện hạ hoài dựng trong người, kỳ thật cũng là mấy ngày nay phát hiện Vương thái y có chút khác thường, âm thầm quan sát mới có phỏng đoán này. Ngày mai ngài lại truyền Vương thái y đến, đối lão nghiêm khắc chất vấn, ta tin tưởng lão hội đối điện hạ nói thật”
“Nga?” Vương rốt cuộc động dung, thầm nghĩ: “Chẳng là đúng là thật? Ân…lấy thái độ làm người của Vương thái y, như thế không thể tưởng tượng được việc, quả thật có thể giấu diếm trẫm”
Vương đối cung đình này đó loan loan nhiễu nhiễu (rắc rối) thập phần hiểu rõ. Tất cả mọi người trong thái y viện đều lấy minh triết bảo thân (người khôn giữ mình) làm việc chính, rất nhiều thời điểm thà rằng xem nhẹ tình huống thân thể thật sự của những thượng vị giả (người bề trên), mà đem an nguy bản thân bảo toàn. Triều Tiên vương triều mấy trăm năm qua, tần phi hoàng tử vì thế lầm y mà chết dưới tay thái y viện đa bất thắng sổ (nhiều không kể xiết), cũng có vài vị Tiên hoàng cũng bởi vì vậy mà tử vu phi mệnh (chết oan uổng). Không nói Triều Tiên vương triều, Trung Quốc là một đại quốc, làm sao lại không có lệ tử (ví dụ) giống vậy.
Vương càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, không khỏi sờ sờ bụng chính mình, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự là có dựng? Chính là chính mình đều không phải nữ tử, như thế nào lại có thể? Nam nhân sản tử (sinh con) trong Trung Nguyên thần thoại kia là cùng với Long Vương hoan hảo mới có tử tự, hay là Hồng Lân cũng là Long thần chi tử sao? (cười chết ta =)))
Nghĩ nghĩ nhịn không được nghiêng đầu nhìn Hồng Lân liếc mắt một cái, đã thấy hắn hai mắt khẽ nhắm, hiển nhiên có chút buồn ngủ, không khỏi khe khẽ cười, quyết định ngày mai đem Vương thái y triệu đến xác nhận.
Ngày hôm sau, Vương thái y dưới uy áp của Vương, nơm nớp lo sợ phủ phục dưới đất.
Thanh âm của Vương lãnh liệt, hai mắt hàm uy, khí thế làm cho người ta sợ hãi, không ngừng ép hỏi Vương thái y.
Vương thái y rốt cuộc chống đỡ không được, run rẩy nói: “Điện hạ, cựu thần vô năng. Điện hạ mạch tượng khác thường, lão phu thật sự không biết do duyên cớ nào”
Vương giận dữ: “Ngươi nếu không biết, chức chủ trị thái y viên của ngươi còn dùng làm gì? Rốt cuộc mạch tượng của trẫm có gì dị thường, ngươi đến tột cùng có nói hay không!”
Yam vẫn bồi tại bên người Vương, nghe vậy nói: “Vương thái y, không cần đối điện hạ giấu diếm điều gì. Ngươi có nghi ngờ gi cứ việc nói ra, điện hạ trong lòng đều có nhận định”
Vương thái y ngay cả mồ hôi trên trán cũng không dám sát (lau), cắn chặt răng, rốt cuộc nói: “Mạch tượng của điện hạ…cùng với Vương hậu nương nương đồng dạng”
Vương tâm đầu nhất khiêu, nhịn không được cùng Hồng Lân hai mắt nhìn nhau, nói: “Có ý tứ gì?”
Vương thái y nói: “Điện hạ, điện hạ…tựa hồ là, tựa hồ là…”
Vương thật sự chịu không nổi bộ dáng ấp a ấp úng này của lão, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Nói mau!”
Vương thái y bị Vương hách (dọa) sợ tới mức run run, bật thốt lên nói: “Điện hạ tựa hồ là có dựng”
Vương vọt đứng lên: “Ngươi nói cái gì?”
Vương thái y sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất.
Yam xông lên phía trước từng bước, nói: “Ngươi có thể xác định? Mấy tháng?”
Vương thái y nói: “Đại khái, đại khái đã hơn bốn tháng”
Vương buồn bực nói: “Ngươi như thế nào không nói sớm!”
Vương thái y cẩn thận quan sát một chút, thấy Vương tựa hồ cũng không có giận tím mặt cùng khiếp sợ không tin như trong tưởng tượng của mình, ngược lại có chút vừa mừng vừa sợ, không khỏi lá gan cũng lớn một chút, nói chuyện trôi chảy hơn nhiều: “Cựu thần vẫn là không dám xác định, dù sao, dù sao điện hạ cùng Vương hậu nương nương bất đồng. Bất quá mấy ngày gần đây bệnh trạng của điện hạ ngày càng rõ ràng, thậm chí…thậm chí ngay cả máy thai cũng đều bắt mạch thấy được, thần vẫn do dự, không biết nên…nên như thế nào đối điện hạ giải thích”
Vương không kiên nhẫn khoát tay, ức chế hoan hỉ trong lòng, nói: “Ngươi không cần giải thích. Chỉ cần nói cho trẫm, trẫm thật là có dựng tử tự?”
“Phải”
Vương mừng rỡ, ở trong phòng đi qua đi lại, lại nhịn không được để tay lên bụng, nhìn Hồng Lân mỉm cười.
Bỗng nhiên y nhớ tới cái gì, nói: “Ngươi trước đó vài ngày cho trẫm khai dược, có thể ảnh hưởng đến hài tử không?”
Vương thái y sửng sốt một chút, vội nói: “Điện hạ yên tâm, phương thuốc thần khai đều là ôn bổ tư nhuận, vạn không dám thương tổn hoàng tự” Lão cũng là một lão nhân tinh trong cung, nhìn ra Vương đối việc chính mình hoài dựng tựa hồ cũng không nghi ngờ cùng bất mãn, ngược lại thập phần vui sướng, liền thuận theo.
Yam nói: “Điện hạ, hiện tại thân mình ngài trọng yếu, vẫn là nhượng Vương thái y cho ngài xem kỹ lại lần nữa. Mặc khác chuyện này…trước tiên hẳn là phải giữ bí mật?”
Vương dừng một chút, nói: “Không tồi. Trước mắt nhất định phải giữ bí mật. Vương thái y…”
Vương thái y vội nói: “Điện hạ yên tâm, cựu thần tất không dám lắm miệng”
Vương gật gật đầu, an tâm khoanh chân ngồi xuống, vươn cánh tay, thư nhiên nói: “Vậy ngươi hiện tại cẩn thận bắt mạch cho trẫm, nhìn xem tình trạng của hoàng tự như thế nào”
—————————————————–
(*) châm = cây kim, ở đây ý là giúp Vương chuẩn bị tâm lý, cường = mạnh mẽ, tâm = tâm lí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook