[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm
-
Chương 29
Đảo mắt Vương hậu hoài dựng (mang thai) đã được năm tháng, theo bụng của nàng chậm rãi lớn lên, trong triều cao thấp cũng đều hết sức chú ý “tự tử” (con nối dòng) trưởng thành.
Vương cũng không ngoại lệ. Y lúc này kỳ thật cũng đã hoài dựng hơn ba tháng, chẳng qua chính mình còn không biết thôi. Vượt qua phản ứng của sơ kì, y tựa hồ cũng không buồn nôn khó chịu nữa. Nhưng là triệu chứng thị toan thị ngủ (thèm chua thèm ngủ) lại dần dần trở nên rõ ràng, hơn nữa còn có khuynh hướng ngày càng trầm trọng hơn.
Vương tự chính mình còn hướng Hồng Lân khai ngoạn tiếu (nói đùa) nói: “Ngươi có biết thật ra chứng bệnh của ta cùng với phản ứng của Vương hậu khi hoài dựng nhưng có chút giống? Nếu bụng lại lớn lên, ta thật muốn hoài nghi chính mình là mang thai a”
Yam nói: “Điện hạ, nếu ngài thật sự mang thai thì sao?”
Vương đang cùng hắn cùng nhau họa tiếp bức tranh lần trước, chỉ dẫn hắn như thế nào dùng bút, miêu tả chính mình. Nghe vậy dừng lại bút nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Nếu thật sự mang thai, kia chính là một chuyện tốt. Trẫm thực sự thật muốn tự mình vì Hồng Lân ngươi sinh một hài tử a” Nói xong cúi đầu nhìn họa chỉ (giấy vẽ). Bên trên chính là tuấn mỹ thiếu niên mà y ngày đó đã họa hảo, Hồng Lân không nên ở bên cạnh họa y, hiện giờ đã muốn phác họa, chỉ là hình dạng cơ bản, chưa tô màu.
Yam kinh hỉ nói: “Điện hạ, lời nói của ngài là thật sao?”
“Ân, là thật đích” Vương mỉm cười, chỉ chỉ chính giữa bức tranh, nói: “Nếu trẫm cùng Hồng Lân có hài tử, nhất định phi thường khả ái ôn nhu, có thể đem nó họa vào bức tranh”
Yam nói: “Ta đây đem bảo bảo cũng họa vào” Nói xong lập tức chấp bút, ở họa chỉ chính giữa hai người bắt đầu họa.
Vương ôn nhu nhìn nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Hồng Lân thật muốn có hài tử”
Yam mỉm cười nói: “Đương nhiên, chỉ hài tử của ta cùng điện hạ thôi” Hắn đột nhiên lại nói: “Điện hạ, như thế nào ngài mới tin tưởng là chính mình đang hoài dựng?”
Vương ha hả cười, nói: “Thật sự là ý nghĩ kỳ lạ. Trẫm như thế nào lại hoài dựng a”
“Nếu bụng của điện hạ lớn lên, ngài hội (sẽ) tin tưởng?”
Đối mặt kiên trì của Hồng Lân, cùng với chờ mong trong mắt, Vương không đành lòng cự tuyệt, ôn hòa nói: “Hội. Trên đời này có chuyện gì lại không có khả năng phát sinh (xảy ra)? Nếu thật sự có thần linh, có lẽ hội nghe được nguyện vọng của trẫm” Nguyện vọng của y, vẫn luôn là hi vọng có thể có một hài tử của riêng y cùng Hồng Lân a.
Ánh mắt Yam sáng lên, nói: “Điện hạ, khả thuyết hảo (nói được lắm), đến lúc đó ngài cũng không nên kinh hoảng a”
Vương ha ha cười, cảm thấy được khẩu khí của hắn thật giống như chính mình thật sự mang thai, nói: “Trẫm cao hứng còn không kịp. Tuyệt đối sẽ không kinh hoảng”
Yam hưng phấn mà buông bút, áp sát vào người Vương, ánh mắt lượng lượng kêu: “Điện hạ…”
“Ân?” Vương đang chuyên tâm nhìn ngắm họa chỉ.
Yam thật cẩn thận vươn tay, nói: “Điện hạ, coi như ngài hoài dựng, nhượng ta…nhượng ta sờ sờ bụng ngài đi”
Vương hơi hơi sửng sốt, cảm thấy được bộ dạng của hắn thập phần đáng yêu, liền buông bút lông, tọa thẳng thân thể, nói: “Hảo. Ngươi sờ đi”
Yam ôn nhu cười, thật cẩn thận đưa tay đặt lên bụng Vương, lẳng lặng vuốt ve.
Vương nhìn thấy bộ dáng hắn làm như là thật, vừa hoan hỉ lại sủng nịch, vui đùa hỏi: “Như thế nào? Có chạm đến không?”
Yam cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt rất là ấm áp cùng chờ mong, nhẹ giọng nói: “Chạm đến a, hài tử ở trong bụng điện hạ, hảo quai (ngoan)”
Vương thấy vẻ mặt động lòng người như thế của hắn, ngược lại có chút xấu hổ, nhất thời không nói gì. Giờ khắc này y đột nhiên thật tình cầu nguyện: nếu trong bụng ta thật sự có hài tử của Hồng Lân thì tốt rồi.
Đột nhiên Yam giật mình, cảm giác được hô ứng của hài tử.
Di? Hài tử này, hài tử này…
Yam kinh hỉ. Hắn tuy rằng sớm nhận thấy được sóng tinh thần của thai nhi, nhưng bởi vì nghĩ đến hài tử này càng có khuynh hướng là thân thể nhân loại, cho nên vẫn đối sự phát triển tinh thần lực của nó không có gì chờ mong. Ai ngờ hôm nay thế nhưng cảm giác được tinh thần lực đáp lại, có thể thấy được tinh thần thể của nó cũng là đang phát triển.
“A—-”
“A…”
Yam cùng Vương đồng thời phát ra một tiếng thở nhẹ.
Yam là kinh hỉ vì tinh thần lực của hài tử đáp lại, mà Vương…chính là trong nháy mắt cảm giác bụng trướng đau một chút, tựa hồ thực sự giống như có cái gì đang động. Chính là cảm giác này cực kỳ khinh vi (nhẹ), nếu là bình thường Vương sẽ không thể phát hiện, nhưng hiện tại Hồng Lân đang vuốt ve bụng của y, liền hết sức mẫn cảm.
“Điện hạ, ngài làm sao vậy?” Yam cũng không có chạm đến, còn tưởng rằng Vương cũng cảm nhận được sóng tinh thần của hài tử.
Kỳ thật thai nhi ba tháng còn chưa hoàn toàn phát dục, không thể có máy thai (*), bình thường phải đợi đến tháng thứ tư cơ thể mẹ mới có thể phát hiện. Nhưng hài tử này là con nối dòng của cao cấp tinh thần thể nhân loại kết hợp cùng cấp thấp thân thể nhân loại, phát dục so với thai nhin bình thường mau chút. Hôm nay cảm giác được tinh thần lực của phụ thân chạm vào, quá mức hưng phấn, quả nhiên là sơ sơ máy thai một hồi.
Vương xấu hổ cười, che giấu nói: “Không có việc gì. Không có việc gì. Ân…Ngươi có cảm thấy được trẫm gần đây béo?”
Yam nói: “Đúng a. Điện hạ vừa nói như vậy, thật là có béo một chút” Nói xong tay ở bên hông Vương sờ sờ. (=)))
Vương nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, nói: “Được rồi, vẫn là họa bức tranh đi. Ngươi xem ngươi chừng nào mới có thể đem trẫm họa hảo”
Yam thu hồi thủ, cúi đầu cười, nói: “Phải a. Ta tựu (sẽ) dụng tâm mà họa” Nói xong một lần nữa cầm lấy bút, cẩn thận phác họa.
Vương mỉm cười nói: “Không cần nhìn xem bộ dáng của trẫm rồi mới họa sao?”
Yam đầu cũng không nâng, khóe miệng mỉm cười thản nhiên nói: “Điện hạ ở trong tâm của ta, như ở trước mặt, không cần nhìn cũng có thể họa được”
Vương hơi hơi chấn động, ưu mĩ thần biện (môi) gợi lên, một đôi hắc mâu (con ngươi) sáng ngời chứa thật sâu ái ý, thỏa mãn nhìn ngắm Hồng Lân.
Đảo mắt lại qua hơn một tháng, bụng của Vương thật sự dần dần lớn lên.
Y trong lòng thập phần ngạc nhiên, truyền thái y đến hỏi qua vài lần, Vương thái y ấp úng nói là cái gì dạ dày trướng khí linh tinh.
Vương lúc này đối y thuật của lão đã muốn không thể tin tưởng, nhưng vấn đề là, thái y trong hoàng cung y có thể tín nhiệm không nhiều. Hơn nữa Vương thái y quả thật là thủ lĩnh thái y viện, y thuật cao minh nhất. Nếu lão đều không thể trị hết, những thái y khác cũng không thể, không biết chừng còn bị vị đại thần nào ngoài cung mua chuộc nữa.
Vương vì thế tâm tình lo âu. Tuy rằng không thổ huyết nữa, nhưng y vẫn không quên được.
Y như vậy lo lắng. Yam liền phát hiện.
Buổi tối ngày hôm đó, hai người ở trong tẩm thất “vận động” hoàn, Vương lưng xoay người, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên khe khẽ thở dài.
Yam nghe thấy, nói: “Điện hạ, ngài làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi Hồng Lân hầu hạ không tốt sao?” (ta…pó tay =”= giờ này còn hỏi cái này sao anh????)
“Không phải” Vương hiện tại cùng Yam hoan hảo càng ngày càng hợp phách, không phải trên thân thể, mà là tinh thần. Song trọng khoái cảm cùng cao triều, làm cho Vương túy sinh mộng tử (mơ mơ màng màng), về sau rốt cuộc không thể nhận hoan ái thân thể tầm thường.
“Vậy ngài là làm sao vậy? Vì cái gì thở dài?”
Vương dừng một chút, xoay người, nằm thẳng ở trên giường, nói: “Hồng Lân a, trẫm cảm thấy được chính mình giống như sinh bệnh”
Yam biết y ám chỉ chính là cái gì, không khỏi nở nụ cười, nói: “Điện hạ, ngài không phải sinh bệnh. Ngài là hoài dựng a”
Vương nghiêm mặt nói: “Hồng Lân, không cần đùa giỡn. Lần trước ta vẫn luôn buồn nôn ngủ nhiều, cũng rất bất thường. Mấy ngày gần đây tuy rằng không hề nôn, nhưng là thái y còn nói ta bị cái gì “dạ dày trướng khí”. Chỉ sợ ta là bị cái gì nghi nan chi chứng”
Yam nói: “Điện hạ, ngài không phải đã nói bệnh trạng của chính mình cùng Vương hậu nương nương hoài dựng rất giống nhau sao? Còn nói chỉ cần bụng mình lớn lên, liền tin tưởng. Như thế nào hiện tại lại hoài nhi?”
Vương nhíu nhíu mày, nói: “Nam nhân như thế nào có thể sinh hài tử. Hồng Lân, ngươi tuyệt không lo lắng cho ta sao?”
——————————————————
(*) thai nhi chuyển động trong bụng mẹ (cha).
Vương cũng không ngoại lệ. Y lúc này kỳ thật cũng đã hoài dựng hơn ba tháng, chẳng qua chính mình còn không biết thôi. Vượt qua phản ứng của sơ kì, y tựa hồ cũng không buồn nôn khó chịu nữa. Nhưng là triệu chứng thị toan thị ngủ (thèm chua thèm ngủ) lại dần dần trở nên rõ ràng, hơn nữa còn có khuynh hướng ngày càng trầm trọng hơn.
Vương tự chính mình còn hướng Hồng Lân khai ngoạn tiếu (nói đùa) nói: “Ngươi có biết thật ra chứng bệnh của ta cùng với phản ứng của Vương hậu khi hoài dựng nhưng có chút giống? Nếu bụng lại lớn lên, ta thật muốn hoài nghi chính mình là mang thai a”
Yam nói: “Điện hạ, nếu ngài thật sự mang thai thì sao?”
Vương đang cùng hắn cùng nhau họa tiếp bức tranh lần trước, chỉ dẫn hắn như thế nào dùng bút, miêu tả chính mình. Nghe vậy dừng lại bút nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Nếu thật sự mang thai, kia chính là một chuyện tốt. Trẫm thực sự thật muốn tự mình vì Hồng Lân ngươi sinh một hài tử a” Nói xong cúi đầu nhìn họa chỉ (giấy vẽ). Bên trên chính là tuấn mỹ thiếu niên mà y ngày đó đã họa hảo, Hồng Lân không nên ở bên cạnh họa y, hiện giờ đã muốn phác họa, chỉ là hình dạng cơ bản, chưa tô màu.
Yam kinh hỉ nói: “Điện hạ, lời nói của ngài là thật sao?”
“Ân, là thật đích” Vương mỉm cười, chỉ chỉ chính giữa bức tranh, nói: “Nếu trẫm cùng Hồng Lân có hài tử, nhất định phi thường khả ái ôn nhu, có thể đem nó họa vào bức tranh”
Yam nói: “Ta đây đem bảo bảo cũng họa vào” Nói xong lập tức chấp bút, ở họa chỉ chính giữa hai người bắt đầu họa.
Vương ôn nhu nhìn nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Hồng Lân thật muốn có hài tử”
Yam mỉm cười nói: “Đương nhiên, chỉ hài tử của ta cùng điện hạ thôi” Hắn đột nhiên lại nói: “Điện hạ, như thế nào ngài mới tin tưởng là chính mình đang hoài dựng?”
Vương ha hả cười, nói: “Thật sự là ý nghĩ kỳ lạ. Trẫm như thế nào lại hoài dựng a”
“Nếu bụng của điện hạ lớn lên, ngài hội (sẽ) tin tưởng?”
Đối mặt kiên trì của Hồng Lân, cùng với chờ mong trong mắt, Vương không đành lòng cự tuyệt, ôn hòa nói: “Hội. Trên đời này có chuyện gì lại không có khả năng phát sinh (xảy ra)? Nếu thật sự có thần linh, có lẽ hội nghe được nguyện vọng của trẫm” Nguyện vọng của y, vẫn luôn là hi vọng có thể có một hài tử của riêng y cùng Hồng Lân a.
Ánh mắt Yam sáng lên, nói: “Điện hạ, khả thuyết hảo (nói được lắm), đến lúc đó ngài cũng không nên kinh hoảng a”
Vương ha ha cười, cảm thấy được khẩu khí của hắn thật giống như chính mình thật sự mang thai, nói: “Trẫm cao hứng còn không kịp. Tuyệt đối sẽ không kinh hoảng”
Yam hưng phấn mà buông bút, áp sát vào người Vương, ánh mắt lượng lượng kêu: “Điện hạ…”
“Ân?” Vương đang chuyên tâm nhìn ngắm họa chỉ.
Yam thật cẩn thận vươn tay, nói: “Điện hạ, coi như ngài hoài dựng, nhượng ta…nhượng ta sờ sờ bụng ngài đi”
Vương hơi hơi sửng sốt, cảm thấy được bộ dạng của hắn thập phần đáng yêu, liền buông bút lông, tọa thẳng thân thể, nói: “Hảo. Ngươi sờ đi”
Yam ôn nhu cười, thật cẩn thận đưa tay đặt lên bụng Vương, lẳng lặng vuốt ve.
Vương nhìn thấy bộ dáng hắn làm như là thật, vừa hoan hỉ lại sủng nịch, vui đùa hỏi: “Như thế nào? Có chạm đến không?”
Yam cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt rất là ấm áp cùng chờ mong, nhẹ giọng nói: “Chạm đến a, hài tử ở trong bụng điện hạ, hảo quai (ngoan)”
Vương thấy vẻ mặt động lòng người như thế của hắn, ngược lại có chút xấu hổ, nhất thời không nói gì. Giờ khắc này y đột nhiên thật tình cầu nguyện: nếu trong bụng ta thật sự có hài tử của Hồng Lân thì tốt rồi.
Đột nhiên Yam giật mình, cảm giác được hô ứng của hài tử.
Di? Hài tử này, hài tử này…
Yam kinh hỉ. Hắn tuy rằng sớm nhận thấy được sóng tinh thần của thai nhi, nhưng bởi vì nghĩ đến hài tử này càng có khuynh hướng là thân thể nhân loại, cho nên vẫn đối sự phát triển tinh thần lực của nó không có gì chờ mong. Ai ngờ hôm nay thế nhưng cảm giác được tinh thần lực đáp lại, có thể thấy được tinh thần thể của nó cũng là đang phát triển.
“A—-”
“A…”
Yam cùng Vương đồng thời phát ra một tiếng thở nhẹ.
Yam là kinh hỉ vì tinh thần lực của hài tử đáp lại, mà Vương…chính là trong nháy mắt cảm giác bụng trướng đau một chút, tựa hồ thực sự giống như có cái gì đang động. Chính là cảm giác này cực kỳ khinh vi (nhẹ), nếu là bình thường Vương sẽ không thể phát hiện, nhưng hiện tại Hồng Lân đang vuốt ve bụng của y, liền hết sức mẫn cảm.
“Điện hạ, ngài làm sao vậy?” Yam cũng không có chạm đến, còn tưởng rằng Vương cũng cảm nhận được sóng tinh thần của hài tử.
Kỳ thật thai nhi ba tháng còn chưa hoàn toàn phát dục, không thể có máy thai (*), bình thường phải đợi đến tháng thứ tư cơ thể mẹ mới có thể phát hiện. Nhưng hài tử này là con nối dòng của cao cấp tinh thần thể nhân loại kết hợp cùng cấp thấp thân thể nhân loại, phát dục so với thai nhin bình thường mau chút. Hôm nay cảm giác được tinh thần lực của phụ thân chạm vào, quá mức hưng phấn, quả nhiên là sơ sơ máy thai một hồi.
Vương xấu hổ cười, che giấu nói: “Không có việc gì. Không có việc gì. Ân…Ngươi có cảm thấy được trẫm gần đây béo?”
Yam nói: “Đúng a. Điện hạ vừa nói như vậy, thật là có béo một chút” Nói xong tay ở bên hông Vương sờ sờ. (=)))
Vương nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, nói: “Được rồi, vẫn là họa bức tranh đi. Ngươi xem ngươi chừng nào mới có thể đem trẫm họa hảo”
Yam thu hồi thủ, cúi đầu cười, nói: “Phải a. Ta tựu (sẽ) dụng tâm mà họa” Nói xong một lần nữa cầm lấy bút, cẩn thận phác họa.
Vương mỉm cười nói: “Không cần nhìn xem bộ dáng của trẫm rồi mới họa sao?”
Yam đầu cũng không nâng, khóe miệng mỉm cười thản nhiên nói: “Điện hạ ở trong tâm của ta, như ở trước mặt, không cần nhìn cũng có thể họa được”
Vương hơi hơi chấn động, ưu mĩ thần biện (môi) gợi lên, một đôi hắc mâu (con ngươi) sáng ngời chứa thật sâu ái ý, thỏa mãn nhìn ngắm Hồng Lân.
Đảo mắt lại qua hơn một tháng, bụng của Vương thật sự dần dần lớn lên.
Y trong lòng thập phần ngạc nhiên, truyền thái y đến hỏi qua vài lần, Vương thái y ấp úng nói là cái gì dạ dày trướng khí linh tinh.
Vương lúc này đối y thuật của lão đã muốn không thể tin tưởng, nhưng vấn đề là, thái y trong hoàng cung y có thể tín nhiệm không nhiều. Hơn nữa Vương thái y quả thật là thủ lĩnh thái y viện, y thuật cao minh nhất. Nếu lão đều không thể trị hết, những thái y khác cũng không thể, không biết chừng còn bị vị đại thần nào ngoài cung mua chuộc nữa.
Vương vì thế tâm tình lo âu. Tuy rằng không thổ huyết nữa, nhưng y vẫn không quên được.
Y như vậy lo lắng. Yam liền phát hiện.
Buổi tối ngày hôm đó, hai người ở trong tẩm thất “vận động” hoàn, Vương lưng xoay người, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên khe khẽ thở dài.
Yam nghe thấy, nói: “Điện hạ, ngài làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi Hồng Lân hầu hạ không tốt sao?” (ta…pó tay =”= giờ này còn hỏi cái này sao anh????)
“Không phải” Vương hiện tại cùng Yam hoan hảo càng ngày càng hợp phách, không phải trên thân thể, mà là tinh thần. Song trọng khoái cảm cùng cao triều, làm cho Vương túy sinh mộng tử (mơ mơ màng màng), về sau rốt cuộc không thể nhận hoan ái thân thể tầm thường.
“Vậy ngài là làm sao vậy? Vì cái gì thở dài?”
Vương dừng một chút, xoay người, nằm thẳng ở trên giường, nói: “Hồng Lân a, trẫm cảm thấy được chính mình giống như sinh bệnh”
Yam biết y ám chỉ chính là cái gì, không khỏi nở nụ cười, nói: “Điện hạ, ngài không phải sinh bệnh. Ngài là hoài dựng a”
Vương nghiêm mặt nói: “Hồng Lân, không cần đùa giỡn. Lần trước ta vẫn luôn buồn nôn ngủ nhiều, cũng rất bất thường. Mấy ngày gần đây tuy rằng không hề nôn, nhưng là thái y còn nói ta bị cái gì “dạ dày trướng khí”. Chỉ sợ ta là bị cái gì nghi nan chi chứng”
Yam nói: “Điện hạ, ngài không phải đã nói bệnh trạng của chính mình cùng Vương hậu nương nương hoài dựng rất giống nhau sao? Còn nói chỉ cần bụng mình lớn lên, liền tin tưởng. Như thế nào hiện tại lại hoài nhi?”
Vương nhíu nhíu mày, nói: “Nam nhân như thế nào có thể sinh hài tử. Hồng Lân, ngươi tuyệt không lo lắng cho ta sao?”
——————————————————
(*) thai nhi chuyển động trong bụng mẹ (cha).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook