Song Hành
-
Chương 55: Bản Nhạc
Bởi vì con ngõ ở khá xa thành phố nên dọc đường đi cũng không có quá nhiều nơi để đặt chân, Lâm Mặc chọn một nhà hàng nhỏ nhưng tương đối sạch sẽ.
Hai người vừa bước vào cửa, tiếng nhạc du dương làm người thanh tịnh lập tức rót vào tai, không gian yên ắng tĩnh lặng, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng bát đũa chạm vào nhau. Cô dẫn Khúc Thừa đến một nơi gần khúc ngoặt ngồi xuống, bồi bàn ngay lập tức bước đến, cúi người: "Xin mời quý khách chọn món."
Lâm Mặc liếc nhìn menu, lại hỏi Khúc Thừa: "Muốn ăn gì?"
Anh dửng dưng đáp lại bằng lời kịch kinh điển: "Sao cũng được."
Lâm Mặc lắc đầu, tiếp theo liền chọn một đĩa súp nấm Ý, một đĩa hải sâm om nấm cùng một đĩa rau cải xào nấm, sau đó lại tùy tiện chọn cho mình món cơm chiên bào ngư.
"Kèm hai ly rượu vang."
Bồi bàn đã ghi chép xong, cung kính gập người: "Cảm ơn quý khách đã gọi món, món ăn của quý khách sẽ sớm được mang lên thôi ạ."
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng nói của bồi bàn, Khúc Thừa mới khó chịu "nhìn" cô: "Ăn là được rồi. Em lại gọi cả rượu để làm gì?"
"Uống."
"... Tại sao không gọi cái khác?"
"Không thích."
Khúc Thừa đột nhiên bật cười: "Lâm Mặc, dạo gần đây em có bệnh!"
Cứ luôn muốn chọc tức anh, ngang ngang ngược ngược, ngông ngông nghênh nghênh!
"Vậy sao?" Lâm Mặc liễm mắt.
"Còn không phải?"
Khúc Thừa đưa tay ra, Lâm Mặc bỏ tay vào, Khúc Thừa vỗ nhẹ một cái ném đi, Lâm Mặc liếc xuống.
"Không phải, đưa mặt em lại."
Cô thuận theo ghé sát lại, hai má liền bị một đôi bàn tay to lớn áp vào, sau đó tiếng thở dài nhè nhẹ của Khúc Thừa lại truyền đến, "Bất quá càng tốt."
"Tốt cái gì?"
"Em không thấy sao?" Anh nhẹ bóp bóp: "Em nói nhiều hơn, thân anh nhiều hơn, nụ cười xuất hiện ngày càng nhiều. Đại biểu anh ở trong lòng em ngày càng quan trọng, còn không tốt?"
Lâm Mặc nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay anh, ừ một tiếng.
Khúc Thừa cười cười, lại tiếp tục: "Hơn nữa, em còn vì anh mà báo thù, vì anh mà lo lắng, vì chăm sóc cho anh mà không nghỉ ngơi. Còn nữa, em nhìn xem, trong khoảng thời gian này em cũng không có đi tìm người đàn ông khác..."
"Cho nên?"
"Cho nên, em vẫn còn yêu anh. Đúng không?"
Lâm Mặc im lặng rũ mi.
Yêu?
Cô không nghĩ hiện tại mình đối với Khúc Thừa là yêu.
Cảm giác có chút thân thuộc, có chút gắn bó. Nói rời đi lại có chút luyến tiếc, nhưng nói đến ở lại lại có chút không cam lòng.
Cô cũng không rõ đó là gì.
Là thích?
Hơn cả thích.
Là yêu?
Chưa đến yêu.
Quá phức tạp, Lâm Mặc lười nghĩ đến, nhưng cô cũng không bài xích việc để nó phát triển.
Cứ thuận theo tự nhiên, Lâm Mặc nghĩ thế.
Còn chưa kịp trả lời, thức ăn đã được mang lên.
"Ăn đi." Lâm Mặc gắp vào chén anh một núi thức ăn, thái độ lỗi lạc chuyển chủ đề.
Khúc Thừa cũng không bám riết, cầm chén lên nhấm nháp.
"Em định xử lý ông ta thế nào?"
Cô đình chỉ động tác, sau đó thờ ơ nói: "Chưa biết."
Không gian lại chìm vào im lặng. Trên sân khấu, tiếng đàn violon dần dần chấm dứt, nhạc công cũng đã đổi thành một người khác. Một thiếu nữ nhỏ nhắn bước lên, ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay khẽ nâng, những âm sắc mát lạnh êm ái được tấu lên.
Là một bản tình ca.
Giai điệu quen thuộc quấn quýt bên tai, động tác của Lâm Mặc chợt khựng lại, sau đó lại như không có việc gì mà buông xuống chén đũa, nói với Khúc Thừa: "Em vào nhà vệ sinh một lát."
Tiếp theo liền lưu loát đứng dậy, dặn dò phục vụ chú ý đến Khúc Thừa, cũng không đợi thêm một giây lập tức bước đi.
Đợi đến khi cô trở lại, Khúc Thừa cũng đã sớm gác đũa, an an tĩnh tĩnh ngồi ở một bên.
"Ăn xong?" Lâm Mặc như vậy hỏi.
"Ừ." Khúc Thừa tiến lại gần, mẫn cảm nhận ra mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Lâm Mặc, mày gắt gao nhíu lại, nhưng sau đó cũng không nói gì thêm, hai người cùng rời khỏi nhà hàng.
"Cuối tuần này phải đến bệnh viện trị liệu." Lâm Mặc ngồi trên giường, đột ngột nói một câu.
Khúc Thừa khó hiểu hỏi lại: "Ừ, thế nào?"
"Em sẽ không theo được, đến lúc đó tìm Phú Hào đi cùng anh."
"Sao lại không theo được?" Khúc Thừa đã cởi xong áo ngoài, cũng ngồi lên giường, ôm cô từ phía sau, "Chuyện công ty?"
"Ừ." Đầu Lâm Mặc hơi rũ xuống, nhìn vào điện thoại, lơ đễnh đáp.
Nửa tháng này chuyện ở công ty vẫn luôn được hoãn lại, Lâm Mặc cũng tới lúc phải bận rộn, có khả năng sẽ không thể về nhà. Điều làm cô đau đầu nhất chính là Khúc Thừa vẫn luôn không chịu tìm người giúp việc, Phú Hào lại còn có công việc của riêng cậu, sắp tới cũng không biết nên làm thế nào. Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Khúc Thừa lẳng lặng vài giây, tiếp đó đề nghị: "Hay là anh cùng em đến công ty?"
Lâm Mặc nghiêm túc suy xét, cũng không phải không được. Phòng làm việc có một gian nghỉ riêng khá thoải mái, nước uống, phòng tắm, đồ dùng cá nhân đều có sẵn, mặc dù không thể thuận tiện như ở nhà, nhưng cô nghĩ với khả năng thích ứng của Khúc Thừa thì mọi chuyện cũng rất đơn giản.
"Được, cứ vậy đi." Lâm Mặc đáp ứng.
________
"Em đã đưa bọn chúng về?" Tư thế bất nhã ngồi trên sofa, tay Harvey cầm tách cafe nóng hổi, lời nói hướng đến người đối diện, vô tư bỏ qua cái nhìn như lang như hổ của người đàn ông còn lại.
Thực chất trong lòng đã âm thầm khẩy môi.
Mắt cũng đã không dùng được, cố tình còn nhìn như vậy, nghĩ hắn sợ sao?
Lâm Mặc cũng tựa lưng trên ghế, bất quá tư thế lại tao nhã lịch sự, ẩn ẩn còn có một chút uy nghiêm vô hình, bàn tay có quy luật vuốt nhẹ trên tấm lưng rộng rãi của Khúc Thừa, khẽ ừ một tiếng.
Mà Khúc Thừa, hai mắt đã sớm không còn ánh sáng, mặc kệ là theo nghĩa nào, cả người đều bị bao quanh bởi một loại hơi thở âm u, tối tăm.
Không muốn, một chút cũng không muốn Lâm Mặc nhìn thấy người này.
Nhưng cho dù anh có bất thường thế nào, cô vẫn như cũ không hề phát hiện ra.
Lâm Mặc tự nhiên thu hồi tay, cầm lấy tách trà trên bàn, nhấp một ngụm, ánh mắt lơ đãng liếc về phía người bên cạnh.
Dù thế nào cũng đã ở bên nhau hơn ba năm, cùng chung chăn gối, Khúc Thừa không vui, cô đương nhiên biết. Tuy nhiên, có một số việc không nên chạm vào, có một số nguyên tắc không thể hủy bỏ.
Cả hai đều là người trưởng thành, đã từng trải qua vô số bão táp mà người bình thường chưa từng đối diện. Đến cùng, cảm xúc cũng không còn quá quan trọng.
Huống hồ đối với cô, Harvey cũng không đơn thuần là một người bạn. Chỉ vì vỗ về cơn giận của Khúc Thừa mà vứt bỏ mặt hắn, không xứng đáng.
"Nếu không chịu đựng được, cứ việc rời khỏi."
Khúc Thừa nghe cô ở bên tai nói thầm như vậy.
Tức thì trong lòng nổi lên sóng to, cứ một mực lao đi, đánh mạnh vào lòng, khiến anh tức ngực, thậm chí hô hấp cứng lại.
Cố tình vào ngay lúc này, Harvey ngồi một bên lại khoái trá cười: "Ố ồ... Anh làm anh ta khó chịu sao? Khoan đã... Không cần rời đi đâu? Hay để người đáng ghét như anh đi trước nhé?"
Lâm Mặc biết bản tính đùa cợt của hắn đã nổi dậy, chỉ lạnh nhạt liếc một cái, không nói gì.
Khúc Thừa tối sầm mặt mày ngồi một bên, không đáp lời, cũng không có ý định rời đi.
Nhất thời, Harvey lại lâm vào tình cảnh lúng túng. Bất quá hắn mặt dày đã quen, không câu nệ tiểu tiết phất tay, hừ một tiếng, thoải mái nói: "Được, chúng ta tiếp tục. Nói cho anh nghe nha, em dự định giữ lại bao nhiêu? Trong cái đám trẻ trâu đó, thoạt nhìn chỉ dùng được hai đứa."
Lâm Mặc một bên nghe hắn nói, có chút hứng thú nhướng mày: "Ai?"
Harvey quái lạ nhìn cô, tựa như không hiểu vì sao Lâm Mặc lại không biết, hưng phấn nói ra: "Còn ai được nữa? Thứ nhất đương nhiên là Tịch Ngôn, người còn lại... là Liêu Thần nha!"
Lâm Mặc nheo mắt, ngón tay gõ lên mặt bàn, "Liêu Thần?"
Cũng khó trách Lâm Mặc sẽ thắc mắc. Bởi vì từ lúc bắt đầu, người cô muốn giữ lại chỉ có một, chính là Tịch Ngôn.
Bây giờ nghe Harvey nhắc đến, không khỏi âm thầm hồi tưởng lại.
Là một người trong cặp anh em sinh đôi kia. Dáng người cao gầy, mái tóc vàng kim, khuôn mặt sáng sủa.
Nguồn thông tin được đại não cũng cấp cũng chỉ dừng tại đó, Lâm Mặc không khỏi nhíu mày, ngưng mắt hỏi Harvey: "Thế nào?"
Nghe được lời này, hắn không khỏi trợn trắng mắt, ngữ khí kinh ngạc càng thêm phô trương: "Oh my honey! Em thật sự không hề chú ý đến thằng nhóc đó?"
Lâm Mặc dùng một cái liếc mắt khinh mạn biểu thị cho câu trả lời.
Harvey lập tức lắc đầu vỗ ngực: "Hoan phí, hoan phí! Em không biết, tên gọi Liêu Thần đó căn bản rất dẻo dai! Sức bền cũng khá tốt, cương được nhu được, lại còn biết xem tình thế. Đối với một đứa vừa kiêu căng vừa ngạo mạn như Tịch Ngôn, thật đúng là một trợ lực phù hợp."
Lâm Mặc im lặng nghe xong, cuối cùng chỉ tùy tiện gật đầu, giao phó: "Muốn làm thế nào, tùy anh. Nhưng nhớ rõ, chú tâm vào Tịch Ngôn."
Sau khi cô nói xong lời này, Khúc Thừa âm thầm cười lạnh.
Vừa qua một tên Lục Tư Bách lại đến một tên Harvey, trong lòng thế nhưng còn nhớ rõ không buông thằng khốn Tịch Ngôn nào đấy.
Lâm Mặc a Lâm Mặc, em đến cùng chưa từng thiếu đàn ông.
Rốt cuộc chưa đợi đến anh suy nghĩ xong chuyện này, Harvey đã sớm rời đi.
Khúc Thừa nhíu mày.
Chỉ như vậy?
Phải biết, người đàn ông này lúc nào cũng hận không thể đính trên người Lâm Mặc, thế mà hôm nay chỉ nói vài câu lại rời đi?
"Còn thất thần cái gì? "
Khúc Thừa lập tức hoàn hồn, hướng về người bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
Lâm Mặc cũng là bất đắc dĩ, ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy, bước tới bàn làm việc.
Đợi Khúc Thừa mẫn cảm nhận ra, người bên cạnh cũng đã đi đâu mất, anh bực bội chau mày, biết Lâm Mặc lại bắt đầu không rời khỏi công việc, lập tức không vui quở trách: "Lại phải làm việc? Em có biết đã bao nhiêu đêm em không ngủ chưa? Ngay cả nước cũng không chịu uống một ngụm, suốt ngày toàn cầm một ly cafe, đi ăn cùng đối tác lại mang một thân đầy mùi rượu về. Còn nữa, đừng nghĩ anh không biết, em vẫn luôn lén anh hút thuốc có phải hay không? Chính em cũng biết mấy thứ đó nạp vào cơ thể có bao nhiêu độc hại nhưng vẫn dửng dưng không chịu quan tâm đến thân thể. Em là chê mình sống quá lâu, hay là chê sức khỏe quá tốt? Còn không nhìn xem anh vì cái gì mà thành ra như vậy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook