Song Hành
Chương 32: Anh Nên Suy Nghĩ (2)

Trong phòng tối om.


Lâm Mặc không bật đèn, cô nằm trên giường, nghiêng đầu sang một bên, hững hờ nhìn ánh trăng bên ngoài cửa kính.


Trăng đêm nay hốt nhiên lại cứ tròn vành vạnh, dịu dàng ban phát ánh sáng màu trắng bạc, thắp sáng một vùng trời tối tăm.


Vầng trăng to lớn lại gần gũi đến mức thực dịu kì, in bóng vào đôi mắt đen thẳm lại thâm thúy như dòng nước xoáy, chỉ thấy linh động, thật linh động...


Cô khẽ câu môi dưới.


Trong hai mươi sáu năm nay, chẳng biết từ lúc nào, trăng lại trở thành tri kỷ, thân thuộc và xinh đẹp đến nhường này.


Có lẽ còn không sớm như thế, chỉ biết rằng, từ khi cô có nhận thức, có trí nhớ và thông tuệ, buổi tối trước khi ngủ vẫn thường hay ngắm trăng.


Mặt đối mặt, lại cảm thấy như có thiên ngôn vạn ngữ chưa kịp nói ra mà đã có người thấu hiểu.


Mí mắt dần dần nặng trĩu, trong ánh sáng nhu hòa, sự vỗ về ấm áp đang lôi kéo cô vào giấc ngủ yên bình.


[...]


[ Anh đã nghĩ rồi. ]


Khúc Thừa ngồi trong xe, môi ngậm điếu thuốc, tay bấm bấm trên điện thoại, sau đó dừng lại, khép mắt nhả một vòng khói, liếc mắt xuống, nhìn tin nhắn mình vừa soạn, lại nâng tay xóa đi.


Lại viết.


[ Em còn thức không? ]


Lại xóa.


[ Mặc... ]


Đến cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một chữ, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi, vẫn xóa đi.


Khúc Thừa thở dài một hơi, quăng mạnh điện thoại ra phía sau, đưa tay lên kẹp lại điếu thuốc trên miệng, bàn tay to lớn vuốt vuốt mặt mình.


Khúc Thừa vô lực ngã người xuống ghế, đôi mắt đục ngầu ngước lên, lẳng lặng nhìn về phía cao nhất của tòa nhà, nơi mà ánh trăng đang rọi bóng.


Cứ mãi nhìn như vậy, nhìn cho đến khi đầu thuốc cháy đỏ đến trên từng ngón tay, anh vẫn chưa thu hồi tầm mắt.


Anh nghĩ, Lâm Mặc đúng là giảo hoạt.


Từ đầu cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ để mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.


Cô có yêu anh, nhưng tình yêu đó lại như được trù hoạch sẵn, nằm trong khuông khổ, phép tắc. Mỗi khi anh làm cô vừa ý, cô sẽ yêu anh nhiều hơn một chút, nhưng những lúc cô vì anh mà phật lòng, Lâm Mặc sẽ chậm rãi thu hồi nó lại.


Cứ như thế, với cách yêu của mình, cô bình tĩnh lại thanh thản, không đau khổ... cũng không hề hạnh phúc.


Cho đến tận lúc này cũng vậy, rõ ràng cô vẫn luyến tiếc anh, còn hứng thú với anh, nhưng mà... chỉ đơn giản là hứng thú. Cô có anh cũng được, mà không có cũng được, vậy nên cô đâu cần níu giữ hay cưỡng cầu.


Cô cứ vậy mà giao quyền quyết định lại cho anh.


Bởi vì cô biết, anh sẽ không thể chối từ.


Anh đã nghĩ thật kĩ, mà tựa hồ cũng không cần phải nghĩ.


Bạn tình hay bạn giường đều được.


Mà... hai cái đó đều giống nhau nhỉ?


Nhưng có lẽ, bạn tình nghe lại êm tai hơn nhiều.


Mặc dù cô không chỉ có một mình anh.


Nhưng cô đã nói, anh là hợp pháp.


Anh được quyền công khai, trong mắt người ngoài, cô sẽ là hoa đã có chủ - là anh, không thể động.


Như vậy thì còn sợ gì đây? Chỉ cần anh cẩn thận một chút, lưu ý một chút, cô sẽ không thể nào có người khác ở bên ngoài.


Thà như vậy, anh thà chịu đựng hết những việc này, còn hơn là mất đi Lâm Mặc.


Thì ra... tương lai phía trước cũng không mịt mù và tăm tối như anh nghĩ.


Khúc Thừa ném điếu thuốc ra ngoài cửa xe, xoa xoa đầu ngón tay, ấn nút đóng cửa sổ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe môi nở nụ cười trào phúng, giễu cợt chính bản thân lại tự lừa mình dối người, tiến vào giấc ngủ.


[...]


Sáng hôm sau.


Tiếng chìa khóa kêu "leng keng" đằng sau cánh cửa, Lâm Mặc chỉnh lại vị trí dây đeo của túi xách trên vai, tra chìa vào ổ, mở cửa ra.


Lại không ngờ, cái mở cửa này vậy mà khiến cho cô gặp được một người định mệnh của đời mình.


Bạch đầu giai lão...


Phải.


Những năm sau lúc nhớ đến, cô chỉ biết lắc đầu, bật ra một tiếng cười khổ: "Một người đàn ông cố chấp..."


Chỉ thấy trong ánh nắng ban mai, anh đứng đối diện với cô, tấm lưng rộng rãi vững chắc tựa lên cửa xe màu đen nhám, chiếc áo thun mặc trên người vẫn không có gì thay đổi so với buổi sáng hôm qua, mà có khác, âu cũng chỉ là vài vết nhăn nhúm đến lợi hại.


Giữa môi kẹp một điếu thuốc, bàn tay đang cầm chiếc bật lửa khối vuông, gương mặt mĩ mạo hơi cúi xuống, châm lửa.


Tia nắng vẫn đang chiếu rọi xuống một bên sườn mặt sắc sảo của anh, tuấn nhan nửa ẩn trong bóng tối lại nửa hiện bên ngoài ánh sáng, tựa hồ càng làm cho người đàn ông toát lên vài phần quyến rũ ma mị của màn đêm, đồng thời thắp lên sự lười biếng gần gũi của buối sớm ban mai.


Tương phản, nhưng lại đẹp đẽ và dung hòa đến hoàn hảo.


Mà lúc này, người đàn ông nghe thấy tiếng động bỗng nâng lên hàng mi dài thẳng, đôi đồng tử màu nâu thẫm dưới ánh nắng mặt trời dường như cũng không bị ảnh hưởng, sự lạnh lùng và sắc bén trời sinh như đang khắc chế mọi thứ muốn tác động đến nó, một con ác thú giữ cửa.


Anh hơi nheo mắt nhìn vào cô, tiếp đến đôi mắt vốn lãnh đến tận xương lại trở nên nhu hòa dịu dàng, cô hiểu, con ác thú khát máu đang lộ ra tươi cười thân thiện nhất để chào đón mình, một cách chân thành và nhiệt huyết. Thu hết mọi răng nanh, không, phải nói là, tự bản thân mình đã mài giũa đi những góc nhọn nguy hiểm.


Anh đóng nắp bật lửa lại, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc trên môi, sau đó di chuyển bàn tay đến bên cổ, đầu khẽ vặn đi vặn lại, xoa bóp, rồi tiện tay quăng điếu thuốc xuống đất, dùng chân dụi tắt. Tiếp theo lại đứng thẳng người dậy, khóe môi nhẹ nhàng kéo lên, nở một nụ cười, nhấc bước chân đi đến.


Nếu có một chiếc máy ảnh trên tay, Lâm Mặc sẽ lưu giữ khoảnh khắc này lại. Mà trên thực tế, cô cũng làm như mình nghĩ. Trước khi anh cất bước, Lâm Mặc đã đưa tay rút điện thoại trong túi quần ra, mở chế độ chụp ảnh, "tạch" một tiếng, cô đưa mắt nhìn lại người thật, sau đó điềm nhiên như không có chuyện gì mà nhét điện thoại trở vào túi.


Khúc Thừa có hơi ngạc nhiên khựng lại bước chân, kế tiếp tnụ cười càng tươi hơn, tăng tốc độ đi đến.


Hai người đứng đối mặt nhau, đứng cũng không được bao lâu, Lâm Mặc lại bị anh giang tay ôm vào lòng. Ở bên tai, giọng nói trầm thấp xen lẫn vài phần vui sướng vô hình chậm rãi lưu chuyển: "Vừa nãy là chụp anh?"


Cô gật đầu.


Khúc Thừa lại cười, hơi nới lỏng tay, ngửa người ra phía sau, nhìn cô: "Sao lại chụp?"


Lâm Mặc cũng ngước đầu lên, cánh môi khẽ lướt qua cằm anh, bình tĩnh trả lời: "Anh cười rất đẹp."


Cô hơi nhíu mày, đôi mắt thanh lãnh nhìn anh, lại bổ sung: "Là đẹp nhất."


Khúc Thừa chăm chú ngắm nhìn cô, cặp mắt màu đen tuyền lại sâu thẳm như cái giếng cổ nghìn năm kia lúc này đang đối mặt với anh. Dù trong suốt thấu triệt nhưng lại đang hoành hành vô đối, không ngại ngần mà hút hồn anh vào, ba hồn bảy phách đều bị cô hút hết, đều bị cô mê hoặc không chừa, không sót lại một thứ gì.


Khúc Thừa trừng trừng với đôi mắt như đang thôi miên mình, thở dài hỏi: "Em chơi ngải tình với anh à?"


Lâm Mặc khó hiểu nhướng mày.


Khúc Thừa bật cười, lại ấn cô vào ngực mình, vuốt vuốt tóc cô: "Ngải tình ấy à... gần như là thuốc phiện."


"Vô nghĩa." Tiếng nói lạnh nhạt truyền đến, dù mang ý phỉ nhổ nhưng lại làm cho Khúc Thừa không ngậm được cười.


Đúng là một con người không biết lãng mạn.


"Em đáng yêu quá." Khúc Thừa nhéo nhéo tai cô.


Lâm Mặc quả thật không muốn tiếp tục vấn đề này với anh, cô khẽ đẩy Khúc Thừa ra, nghiêng đầu hỏi: "Có câu trả lời rồi?"


Nói đến đây, vẻ mặt của anh bỗng nghiêm túc hẳn lên, gật đầu: "Ừ"


Cô tùy tiện vén tóc ra sau tai, tựa người vào cửa chờ anh nói.


"Em hẳn là biết." Khúc Thừa lại không nhịn được, bước đến gần cô, có ý định ôm người.


Lâm Mặc dùng thủ ngữ từ chối, giọng điệu ung dung không có vẻ gì là gấp gáp hỏi: "Đồng ý?"


Khúc Thừa không vui đáp: "Đương nhiên." Lại vươn tay đến.


"Nghĩ..."


"Kĩ rồi, vậy nên anh là người yêu hợp pháp của em, ôm được chưa?" Khúc Thừa mất kiên nhẫn ngắt lời cô, hừ một tiếng, cộc cằn hỏi.


Người đứng trước mặt mà không được ôm, còn khó chịu hơn việc đứt gánh giữa đường hôm bữa.


Khóe miệng khẽ nhếch lên, Lâm Mặc giang hai tay ra, từ đôi môi phun ra hai từ: "Lại đây."


Khúc Thừa hớn hở xán lại gần, gục đầu lên vai cô cọ cọ, để cho Lâm Mặc ôm mình, đôi bàn tay to lớn đặt hờ bên eo cô, cất tiếng hỏi: "Có tiết?"


Giọng nói mát lạnh êm tai từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Ừm."


"Anh đưa em đi." Khúc Thừa nói, nhưng thân thể vẫn không chịu di chuyển.


Lâm Mặc vỗ vỗ gáy anh: "Vào nhà ngủ thêm đi."


Nhìn khí sắc của anh thôi cũng biết là rất mệt mỏi, trên đỉnh xe còn đọng lại vài giọt sương, quần áo nhăn nhúm, cổ lại đau nhức, xem ra là đã ngủ trong xe cả đêm.


"Được. Trưa anh lại đến." Khúc Thừa cũng không chống đối.


Lâm Mặc đáp một tiếng, buông anh ra, đứng thẳng dậy, lại bất đắc dĩ đưa mắt nhìn xuống người đang gục bên vai mình, nhẹ giọng hỏi: "Khúc Thừa?"


Một trận tê dại truyền đến toàn thân, Khúc Thừa mím chặt môi, hơi thở dồn dập phả vào cổ Lâm Mặc, nhỏ giọng đề nghị: "Mặc, gọi anh lần nữa, được không?"


Nói rồi lại loay hoay tìm kiếm điện thoại của mình, nhấn ghi âm, kề đến bên môi Lâm Mặc: "Nào, gọi tên anh."


Cô hơi nhướng mày, hỏi: "Sao vậy?"


"Anh muốn ghi âm lại, em gọi tên anh." Khúc Thừa nói.


Lâm Mặc hơi ngẩn ra, lại bật cười. Sau đó rũ mắt, dưới ánh nhìn khó hiểu của người đàn ông, cô nhàn nhã nâng tay, chạm khẽ vào tay anh, đưa chiếc điện thoại đến bên tai Khúc Thừa, rồi lại kề môi vào, thì thầm: "Nhớ vào nhà nghỉ ngơi. Còn nữa..."


"Khúc Thừa..." Hai âm cuối thả nhẹ, lại xen lẫn ý cười mơ hồ. Quả thật làm cho sự rung động của anh lan tràn đến toàn thân, thấm đẫm vào cốt nhục.


Lâm Mặc nói xong cũng không quản nữa, thuần thục lách người qua, giẫm lên ánh nắng mà rời đi, để lại một người đàn ông đang ngơ ngẩn đứng giữa trời quang.


__________________


Lời của người viết:


Đến đây còn ai ghét Khúc Thừa không nhỉ?


Nhìn người ta mắng anh mà tôi chỉ cảm thấy tội nghiệp. Nói chung là thương lắm luôn đó.


À mà còn một vấn đê,̀ về "ngược nam", tôi cảm thấy cái cách ngược mà xen lẫn ngọt ngào, hư tình giả ý nó đau khổ hơn là "một đường ngược".


Vì kiểu như ngược nam mà dạng nữ chính suốt truyện lạnh nhạt, hờ hững hay ở bên nam phụ, hoặc kiểu ngược thái hóa như dạng sỉ nhục, đánh đập,... thì lâu dài dần dà nó sẽ rất chán luôn, chẳng thú vị, kiểu như "khéo quá hóa vụng" ấy.


Còn kiểu "vừa ngược vừa thương" thì tôi cảm thấy nó mang lại nhiều cảm xúc hơn. Dạng như lên voi xuống chó ấy, vừa đưa anh lên thiên đường, cho anh hạnh phúc giả dối, giây sau lại kéo anh xuống địa ngục, biến ngọt ngào thành cay đắng, anh biết nhưng lại chẳng thể làm gì. Đó mới là ngược chân chính trong cảm nhận của tôi.


Cho người ta vô hạn chua xót, lại không để người ta tuyệt vọng đến chết tâm, luôn luôn tồn tại hy vọng mơ hồ, làm cho con đường tình ái bị vấy máu đỏ tươi nhưng lại không nhìn thấy điểm kết, nắm toàn cục trên tay, điều khiển mọi cục diện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương